- Ta nghĩ lúc ấy hết thảy người trong phủ đều đi ra, nha hoàn vú em sai vặt chạy loạn, bất kể ngươi ở chỗ nào cũng phải có người chú ý tới vị quản gia trực đêm mới phải…
Vương Toàn An bị Tần Lâm bức run lên lẩy bẩy, y cảm giác hết thảy chướng ngại cùng sương mù của mình bố trí tỉ mỉ, ở trước mặt vị Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ này đều không có chút tác dụng nào. Mình giống như kẻ trần trụi thân không mảnh vải, không có gì che đậy, không chỗ nào lẩn trốn.
- Đúng vậy, chúng ta còn tưởng là y chỉ huy vây bắt ở nơi khác …
Phùng Đạt nửa tin nửa ngờ hỏi Vương Toàn An:
- Vương quản gia, lúc ấy ngài ở nơi nào?
- Ta, ta...
Vương Toàn An ngập ngừng một hồi, tìm lời giảo biện:
- Ta ở trong phòng ngủ, ngủ tương đối sâu, cho nên nghe thấy tiếng động chậm hơn người khác.
- Nói cách khác không ai có thể chứng minh ngươi ở chỗ nào...
Tần Lâm cười hì hì, Vương Toàn An vẫn còn đang vắt hết óc nguy tạo lời nói dối, hắn lại ném ra một đòn sát thủ:
- Lúc đầu ngươi nói trước sau giờ Tý trong phủ hỗn loạn, không có ai chú ý tới Triệu di nương, lúc ấy chúng ta còn nghi ngờ nàng cũng đã bị hại trước khi dạ hành nhân xuất hiện. Sau đó hỏi ngươi tại sao không đi tới nhà ngang nàng ở tra xét, ngươi còn nói từng đến cửa nhà ngang xem qua một chút, thấy cửa đang đóng, Triệu di nương cũng nói không thấy cái gì. Xin hỏi ngươi giải thích hai điểm mâu thuẫn nhau này thế nào?
Lúc này trời lạnh, thế nhưng trên trán Vương Toàn An tuôn xuống mồ hôi to bằng hạt đậu:
- Chuyện này… là ta nhớ lộn, là lỡ lời!
- Không phải là lỡ lời, rõ ràng là ngươi cố gắng nói gạt chúng ta!
Tần Lâm chém đinh chặt sắt đưa ra kết luận.
Lúc ban đầu, Vương Toàn An nói không ai xem Triệu di nương, nhưng thật ra là cố gắng làm lẫn lộn thời gian tử vong của nàng, khiến cho sự chú ý của mọi người bị sự xuất hiện của dạ hành nhân trước đó thu hút, khiến cho quá trình phá án đi sai đường.
Sau khi tên mập giải phẫu, căn cứ nội dung trong dạ dày phán đoán thời gian tử vong sau khi ăn xong ba canh giờ, phương pháp kiểm nghiệm loại này khiến cho Vương Toàn An hết sức bất ngờ. Cho nên vì nói gạt mọi người phá án, rõ ràng tên mập đặt câu hỏi ý là chỉ thời gian bữa ăn tối cuối cùng của Triệu di nương, y lại dùng chữ ‘cơm tối’, chỉ một chữ này dẫn mọi người tới chỗ suy luận sai lầm.
Không ngờ rằng Tần Lâm và tên mập vô cùng tin chắc kết quả khám nghiệm, mà nha hoàn, đầu bếp trong phủ đều biết chuyện Triệu di nương ăn khuya, cuối cùng y cũng chỉ có thể nói ra sự thật. Lúc ấy tất cả mọi người suýt chút nữa cười kết quả khám nghiệm của tên mập là sai lầm, hiện tại nghĩ lại rõ ràng là do y cố ý.
Cuối cùng, bốn tên hộ viện kể lại, những người khác không thể nghe ra được gì, nhưng Vương Toàn An vốn đã chột dạ lại phát hiện ra chỗ sơ hở của mình: trong những lời thuật lại này, y vốn nên xuất hiện lại không hề xuất hiện.
Vì vậy, khi Tần Lâm hỏi tại sao không có đi tra xét nhà ngang Triệu di nương, nếu như y nói rõ không đi như vậy rõ ràng là thất chức, đưa tới mọi người nghi ngờ. Vì vậy theo bản năng y cố gắng dùng lời nói dối mới che giấu mình, không ngờ ngược lại trước sau mâu thuẫn, bị Tần Lâm bén nhạy bắt được sơ hở, cuối cùng khiến cho tội ác phơi bày khắp thiên hạ.
- Một lời nói dối luôn luôn phải dựa vào một lời nói dối khác mới có thể duy trì, lời nói dối càng nhiều, sơ hở cũng càng nhiều!
Tần Lâm thấp giọng với cho Vương Toàn An, thanh âm của hắn phảng phất chính là tiếng gọi tới từ địa ngục.
- Ta, nhận tội...
Vương Toàn An giống như quả bóng da xì hơi, ngã ngồi dưới đất:
- Lúc phi tặc xuất hiện gây loạn, quả thật ta đang ở trong phòng với Triệu di nương. Những ngày qua nàng đều buộc ta cao bay xa chạy, nếu không sẽ… Nhưng ta còn có lão bà hài tử... Ôi, vốn tưởng rằng lấy Tú Xuân đao ném ở nơi đó có thể làm cho phi tặc gánh lấy tội danh thay ta, không ngờ rằng đưa tới tên sát tinh là ngươi.
- Đao pháp không tệ!
Tần Lâm khen một câu.
Ánh mắt Vương Toàn An phức tạp nhìn Tần Lâm một chút, giờ phút này cũng không có gì giấu giếm nữa:
- Ta đã từng đi lính.
Nụ cười trên mặt Tần Lâm khó lòng nắm bắt, nhưng trong mắt Vương Toàn An đã hóa thành nụ cười của ác ma.
Chân tướng cái chết Triệu di nương đã rõ ràng, nàng cùng Vương Toàn An đã sớm có gian tình, đêm qua hai người chính là thừa dịp nha hoàn về nhà gặp nhau cẩu hợp. Lúc dạ hành nhân xuất hiện Vương Toàn An còn thân không mảnh vải núp ở trong chăn Triệu di nương, làm sao có thể đi ra ngoài chỉ huy gia đinh?
Chờ Vương Toàn An mặc xong y phục đi ra, dạ hành nhân đã sớm bị đuổi chạy, y bèn hô hoán một phen, giả vờ như đang kiểm tra các nơi để lại ấn tượng mình đã từng chỉ huy vây bắt cho người khác. Dù sao lúc ấy vô cùng hỗn loạn, không có ai chú ý tới cụ thể người nào ở chỗ nào. Quả nhiên, ngay cả bốn tên hộ viện Phùng Đạt cũng cho là Vương Toàn An chỉ huy phòng thủ ở nơi khác.
Sau khi hỗn loạn một trận Vương Toàn An lại trở về nhà ngang, Triệu di nương lần nữa nói lên ý muốn cùng y cao bay xa chạy, người khác nhất định sẽ liên hệ sự mất tích của bọn họ với sự xuất hiện của dạ hành nhân. Như vậy có thể thừa dịp hỗn loạn che dấu tai mắt người, khiến cho chủ nhà không thể nào truy xét.
Phải biết dạ hành nhân hiện thân tạo thành hỗn loạn, vừa có thể ngụy trang cho chuyện hai người bỏ trốn, cũng có thể che giấu chuyện tư tình.
Vương Toàn An có vợ con già trẻ, cũng không muốn bỏ trốn, càng ngày càng chỉ muốn thoát khỏi Triệu di nương dây dưa, mà Triệu di nương lại dùng mọi cách uy hiếp, vì vậy hai người dần dần lớn tiếng. Vương Toàn An đột nhiên thoáng động trong lòng: dạ hành nhân gây ra náo loạn trong phủ, nếu như nhân cơ hội này giết chết Triệu di nương, vừa hay có thể đẩy tội danh sang cho dạ hành nhân thần bí đã biến mất kia.
Dạ hành nhân dùng Tú Xuân đao, vật này có rất nhiều, Vương Toàn An vừa đúng cất giấu một thanh, y giả vờ đáp ứng bỏ trốn lấy cớ đi ra ngoài, lấy đao tới.
Lúc này Triệu di nương đã ngủ thật say, bởi vì nàng dây dưa không nghỉ dùng mọi cách uy hiếp, nồng tình mật ý, hoặc là nói hư tình giả ý ngày xưa trong lòng Vương Toàn An, vào thời khắc này tất cả đã biến thành phẫn hận. Y giơ lưỡi đao sắc bén lên nhắm vào chiếc cỗ mềm mại, nơi y đã vô số lần âu yếm vuốt ve của Triệu di nương, bổ xuống thật mạnh.
Mới vừa xử lý xong vụ án, tất cả mọi người còn đang bồi hồi cảm khái, Từ Tân Di chợt nổi cơn giận dữ xông lên, xuất ra một cước đá Vương Toàn An ngã lăn, tức tối thóa mạ:
- Tuy rằng các ngươi là gian tình, dù sao cũng có nghĩa phu thê, ngươi lại đành lòng ra tay tàn nhẫn như vậy, quả thật là lòng lang dạ sói. A a, tức chết bản tiểu thư.
Cũng…? Tần Lâm nghe có chút không hiểu vì sao, Từ đại tiểu thư giận dữ tựa hồ có chút đột ngột...
Vương Thế Trinh ra lệnh một tiếng, Bạch Hạo liền cùng mấy vị bộ khoái xông tới tóm lấy Vương Toàn An, dùng khóa sắt mười bảy cân trói gô lại, giải về Thuận Thiên phủ.
Cái chết của Triệu di nương đã sáng tỏ, còn chưa bắt được giặc Oa. Vốn Từ Tân Di còn có chút bất mãn đối với Vương Bản Cố, thế nhưng Tần Lâm còn bảo nàng điều động một tên Chỉ Huy Đồng Tri dẫn dắt một trăm tên tinh binh Long Tương Vệ trú đóng ở Vương gia, bảo vệ Vương Bản Cố.
- Ngươi có uống lộn thuốc hay không vậy?
Từ Tân Di quan sát Tần Lâm giống như không quen biết, từ trước tới nay hắn không phải là người tốt thích lấy đức báo oán, mà là vĩnh viễn không chịu thiệt thòi, chiếm tiện nghi không chê nhiều mới là tính cách chân thật của Tần trưởng quan lão nhân gia.
Tần Lâm kéo nàng qua một bên, cười gian nói:
- Chúng ta phái binh đóng ở nhà lão, danh nghĩa là vì bảo vệ, thật ra là giám thị. Bắt lại Vương lão nhi Tả Đô Ngự Sử này, đám Ngự Sử chó điên Đô Sát Viện Nam Kinh còn dám sủa nhặng lên nữa sao?
Từ Tân Di chớp chớp mắt to, cười ha hả vỗ vỗ vai Tần Lâm:
- Tiểu tử ngươi thật là xấu xa, bất quá bản tiểu thư thích!
Trước kia từng có Ngự Sử tham tấu Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy gia phong không nghiêm cẩn, dung túng nữ nhi làm ác. Mặc dù bị Từ Tân Di dùng trò đùa ác làm cho mất thể diện, nhưng nàng cũng không hy vọng người của Đô Sát Viện ngày nào cũng sủa gâu gâu. Bây giờ thật tốt, níu lấy lãnh tụ thanh lưu, thủ lĩnh Đài Gián Vương Bản Cố này, người nào nói nhảm nữa sẽ cho y một câu: đóng cửa lại, thả Vương Bản Cố ra!
Bất quá ý đồ Tần Lâm cũng không chỉ có điểm này, trực giác bén nhạy nói cho hắn biết, ân oán dây dưa giữa Vương Bản Cố cùng giặc Oa có lẽ cũng không đơn giản như bề ngoài, Kim Anh Cơ lại cấu kết cùng Bạch Liên giáo, có lẽ tương lai không lâu sẽ phát sinh một số chuyện ra ngoài dự liệu.
Triều Đại Minh khống chế quân đội cực nghiêm, nhưng Thủ Bị Nam Kinh, Trung Quân Đô Đốc phủ đều là Từ Bang Thụy làm chủ. Từ Tân Di lấy danh nghĩa diễn luyện phái binh tới bảo vệ Vương gia ngược lại dễ như trở bàn tay, lập tức bảo Thị Kiếm truyền lệnh xuống.
Lần trước đại chiến Bạch Liên giáo trên Yến Tử Cơ, dĩ nhiên Từ Tân Di không thể nào thỉnh công, cho nên Thần Sách Vệ Chu Tiến Trung, Quảng Thiên Vệ Ngô Quảng Hiếu, Ưng Dương Vệ Trịnh Tư Nhân, Phủ Quân Vệ Vương Thủ Nghĩa ‘lăn xả giữa làn tên mũi đạn’ thỉnh công, bốn tên Chỉ Huy Sứ đều được ghi công, thăng thụ hàm Chỉ Huy Đồng Tri.
Lần này Chỉ Huy Đồng Tri Long Tương Vệ được Từ Tân Di phân phái nhiệm vụ, thật đúng là vui vô cùng: đừng nói giết địch lập công, cho dù là không làm gì cả, chỉ cần Đại tiểu thư vui mừng, đầu bút Ngụy Quốc Công hơi nghiêng đi một chút, quan lộ của y sẽ khác với những người khác.
Long Tương Vệ lập tức điểm tinh binh tới bảo vệ Vương gia.
Vương Bản Cố chân chính cảm kích rơi nước mắt, quả thật nếu lão gởi công văn đến Thủ Bị Nam Kinh phủ cũng có thể được bảo vệ. Nhưng gởi công văn tầng tầng như vậy, từ Thủ Bị phủ hội đồng Binh bộ Nam Kinh đến Trung Quân Đô Đốc phủ, Đô Đốc phủ hạ điệp đến kinh vệ Chỉ Huy Sứ Ty, lại chờ Long Tương Vệ điều binh tới, phải đợi bao lâu? Lúc ấy hết thảy đều đã muộn, làm sao nhanh chóng như hiện tại được.
- Tần tướng quân, Từ tiểu thư thật là độ lượng, những chuyện hiểu lầm trước đây toàn là do lão phu bị tiểu nhân che mắt…
Vương Bản Cố nắm tay của Tần Lâm, lệ già chảy xuôi.
- Nói hay lắm, nói hay lắm…
Tần Lâm đáp cho qua chuyện.
Vương Bản Cố này vô sỉ, bỉ ổi lại làm bộ thanh cao, với nước với dân cực kỳ vô dụng, còn mong lão chết nhanh một chút là hơn, tưởng là Tần gia thật sự muốn bảo vệ tính mạng cho lão sao? Gia gia chỉ muốn dùng lão làm mồi câu, nhử con cá to kia mà thôi.
Lưu Nhất Nho ở bên cạnh hết sức lúng túng. Thân là Hình bộ Thị Lang Nam Kinh, y hào hứng muốn bắt Tần Lâm có ý đồ ‘giết quan báo phục’, dễ thường không có ý mượn chuyện công báo thù riêng, cho con trai mình Lưu Kham Chi hả giận.
Không nghĩ tới cuối cùng lại đi tới kết quả này, một Hình bộ Thị Lang đọc sách thánh hiền như y không có chút tác dụng nào trong phá án, hoàn toàn là Tần Lâm chủ đạo phá được án Triệu di nương bị giết. Mà Vương Bản Cố vốn là một đảng cùng y, lấy cảnh giới cao ngạo xưng danh, sau khi nghe thấy tin tức dư đảng Uông Trực trả thù giống như con chó bị rút mất xương sống, quả thật lộ hết xấu xa ra ngoài.
- Ôi... khí tiết sĩ đại phu thối nát, cúi đầu trước một tên vũ phu cùng nữ tử kiêu ngạo, quả thật là thời thế suy đồi…
Lưu Nhất Nho lắc đầu thở dài, y tự cho là thanh cao, mấy câu này lại nói hết tất cả mọi người có mặt tại trường một lần.
Vương Bản Cố không cần nói, Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh cũng hết sức không được tự nhiên, thầm nói lão nhi này quả thật thối tha, cho rằng tất cả người trong thiên hạ chỉ có mình ngươi là xương cứng, chúng ta là trứng mềm sao?
- Cái gì gọi là nữ tử kiêu ngạo?
Từ Tân Di cười hăng hắc, xoa xoa tay tiến tới gần.
Lưu Nhất Nho bị dọa sợ nhảy dựng, lúc này mới nhớ tới Từ đại tiểu thư là thanh niên lỗ mãng, sẽ đánh người thật. Y không kịp ung dung từ giã, chỉ có thể vội vàng nói:
- Cố lão, Vương Phủ Doãn, Lưu mỗ đi trước một bước.
Dứt lời y vội vàng ôm đầu trốn chui như chuột, thật xa còn có thể nghe trong miệng y lẩm bẩm cái gì ‘Đại trượng phu phải biết xem thời thế’, cái gì ‘Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ’. Tóm lại cho dù là bỏ chạy trối chết cũng phải tìm ra rất nhiều lý do chính đáng đường hoàng, quả nhiên không hổ là bản sắc thanh lưu.
Muốn bắt được dư đảng Uông Trực giặc Oa phải dựa vào quân chính quy, nhưng cũng nhất định phải phòng bị bọn họ cải trang xâm nhập vào Nam Kinh hoặc là các châu phủ huyện thăm dò tình báo. Dù sao Tần Lâm đã phát hiện chứng cớ Kim Anh Cơ cấu kết cùng Bạch Liên giáo, nếu là hai phe này hợp lực, e rằng nửa dãy Đông Nam sẽ dấy lên gió tanh mưa máu.
Đêm qua dạ hành nhân kia là che mặt, chúng hộ viện cũng không biết tướng mạo của y như thế nào.
Vương Thế Trinh chỉ sợ giặc Oa lẻn vào Nam Kinh hành hung, vậy vị trí Phủ Doãn Thuận Thiên này của y ắt sẽ lung lay sụp đổ, vì vậy hết sức khách sáo thỉnh giáo Tần Lâm, lộ vẻ thân thiết quả thật không cách nào hình dung.
Tần Lâm lấy giấy ra, dùng bút chì vẽ soạt soạt, rất nhanh vẽ ra một bức phác thảo:
- Cho Thư Lại khéo tay vẽ tỉ mỉ lại dựa theo cái này một trăm bản, phát cho các nơi yếu đạo trên cả hai đường thủy đạo truy nã. Mặc dù chưa chắc có thể bắt được, nhưng cũng sẽ khiến cho bọn chúng đề phòng, không dám khinh suất lẻn vào Nam Kinh hành hung.
Tần Lâm phác họa trong mắt mọi người hết sức thần kỳ, thời gian rất ngắn, chỉ lưa thưa vài bút, tướng mạo người kia đã hiện ra trên giấy, hơn nữa hết sức truyền thần, trông rất sống động.
Chỉ bất quá hắn vẽ cũng không phải là dạ hành nhân kia, mà là mỹ nữ Cao Ly Kim Anh Cơ!
Vương Toàn An bị Tần Lâm bức run lên lẩy bẩy, y cảm giác hết thảy chướng ngại cùng sương mù của mình bố trí tỉ mỉ, ở trước mặt vị Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ này đều không có chút tác dụng nào. Mình giống như kẻ trần trụi thân không mảnh vải, không có gì che đậy, không chỗ nào lẩn trốn.
- Đúng vậy, chúng ta còn tưởng là y chỉ huy vây bắt ở nơi khác …
Phùng Đạt nửa tin nửa ngờ hỏi Vương Toàn An:
- Vương quản gia, lúc ấy ngài ở nơi nào?
- Ta, ta...
Vương Toàn An ngập ngừng một hồi, tìm lời giảo biện:
- Ta ở trong phòng ngủ, ngủ tương đối sâu, cho nên nghe thấy tiếng động chậm hơn người khác.
- Nói cách khác không ai có thể chứng minh ngươi ở chỗ nào...
Tần Lâm cười hì hì, Vương Toàn An vẫn còn đang vắt hết óc nguy tạo lời nói dối, hắn lại ném ra một đòn sát thủ:
- Lúc đầu ngươi nói trước sau giờ Tý trong phủ hỗn loạn, không có ai chú ý tới Triệu di nương, lúc ấy chúng ta còn nghi ngờ nàng cũng đã bị hại trước khi dạ hành nhân xuất hiện. Sau đó hỏi ngươi tại sao không đi tới nhà ngang nàng ở tra xét, ngươi còn nói từng đến cửa nhà ngang xem qua một chút, thấy cửa đang đóng, Triệu di nương cũng nói không thấy cái gì. Xin hỏi ngươi giải thích hai điểm mâu thuẫn nhau này thế nào?
Lúc này trời lạnh, thế nhưng trên trán Vương Toàn An tuôn xuống mồ hôi to bằng hạt đậu:
- Chuyện này… là ta nhớ lộn, là lỡ lời!
- Không phải là lỡ lời, rõ ràng là ngươi cố gắng nói gạt chúng ta!
Tần Lâm chém đinh chặt sắt đưa ra kết luận.
Lúc ban đầu, Vương Toàn An nói không ai xem Triệu di nương, nhưng thật ra là cố gắng làm lẫn lộn thời gian tử vong của nàng, khiến cho sự chú ý của mọi người bị sự xuất hiện của dạ hành nhân trước đó thu hút, khiến cho quá trình phá án đi sai đường.
Sau khi tên mập giải phẫu, căn cứ nội dung trong dạ dày phán đoán thời gian tử vong sau khi ăn xong ba canh giờ, phương pháp kiểm nghiệm loại này khiến cho Vương Toàn An hết sức bất ngờ. Cho nên vì nói gạt mọi người phá án, rõ ràng tên mập đặt câu hỏi ý là chỉ thời gian bữa ăn tối cuối cùng của Triệu di nương, y lại dùng chữ ‘cơm tối’, chỉ một chữ này dẫn mọi người tới chỗ suy luận sai lầm.
Không ngờ rằng Tần Lâm và tên mập vô cùng tin chắc kết quả khám nghiệm, mà nha hoàn, đầu bếp trong phủ đều biết chuyện Triệu di nương ăn khuya, cuối cùng y cũng chỉ có thể nói ra sự thật. Lúc ấy tất cả mọi người suýt chút nữa cười kết quả khám nghiệm của tên mập là sai lầm, hiện tại nghĩ lại rõ ràng là do y cố ý.
Cuối cùng, bốn tên hộ viện kể lại, những người khác không thể nghe ra được gì, nhưng Vương Toàn An vốn đã chột dạ lại phát hiện ra chỗ sơ hở của mình: trong những lời thuật lại này, y vốn nên xuất hiện lại không hề xuất hiện.
Vì vậy, khi Tần Lâm hỏi tại sao không có đi tra xét nhà ngang Triệu di nương, nếu như y nói rõ không đi như vậy rõ ràng là thất chức, đưa tới mọi người nghi ngờ. Vì vậy theo bản năng y cố gắng dùng lời nói dối mới che giấu mình, không ngờ ngược lại trước sau mâu thuẫn, bị Tần Lâm bén nhạy bắt được sơ hở, cuối cùng khiến cho tội ác phơi bày khắp thiên hạ.
- Một lời nói dối luôn luôn phải dựa vào một lời nói dối khác mới có thể duy trì, lời nói dối càng nhiều, sơ hở cũng càng nhiều!
Tần Lâm thấp giọng với cho Vương Toàn An, thanh âm của hắn phảng phất chính là tiếng gọi tới từ địa ngục.
- Ta, nhận tội...
Vương Toàn An giống như quả bóng da xì hơi, ngã ngồi dưới đất:
- Lúc phi tặc xuất hiện gây loạn, quả thật ta đang ở trong phòng với Triệu di nương. Những ngày qua nàng đều buộc ta cao bay xa chạy, nếu không sẽ… Nhưng ta còn có lão bà hài tử... Ôi, vốn tưởng rằng lấy Tú Xuân đao ném ở nơi đó có thể làm cho phi tặc gánh lấy tội danh thay ta, không ngờ rằng đưa tới tên sát tinh là ngươi.
- Đao pháp không tệ!
Tần Lâm khen một câu.
Ánh mắt Vương Toàn An phức tạp nhìn Tần Lâm một chút, giờ phút này cũng không có gì giấu giếm nữa:
- Ta đã từng đi lính.
Nụ cười trên mặt Tần Lâm khó lòng nắm bắt, nhưng trong mắt Vương Toàn An đã hóa thành nụ cười của ác ma.
Chân tướng cái chết Triệu di nương đã rõ ràng, nàng cùng Vương Toàn An đã sớm có gian tình, đêm qua hai người chính là thừa dịp nha hoàn về nhà gặp nhau cẩu hợp. Lúc dạ hành nhân xuất hiện Vương Toàn An còn thân không mảnh vải núp ở trong chăn Triệu di nương, làm sao có thể đi ra ngoài chỉ huy gia đinh?
Chờ Vương Toàn An mặc xong y phục đi ra, dạ hành nhân đã sớm bị đuổi chạy, y bèn hô hoán một phen, giả vờ như đang kiểm tra các nơi để lại ấn tượng mình đã từng chỉ huy vây bắt cho người khác. Dù sao lúc ấy vô cùng hỗn loạn, không có ai chú ý tới cụ thể người nào ở chỗ nào. Quả nhiên, ngay cả bốn tên hộ viện Phùng Đạt cũng cho là Vương Toàn An chỉ huy phòng thủ ở nơi khác.
Sau khi hỗn loạn một trận Vương Toàn An lại trở về nhà ngang, Triệu di nương lần nữa nói lên ý muốn cùng y cao bay xa chạy, người khác nhất định sẽ liên hệ sự mất tích của bọn họ với sự xuất hiện của dạ hành nhân. Như vậy có thể thừa dịp hỗn loạn che dấu tai mắt người, khiến cho chủ nhà không thể nào truy xét.
Phải biết dạ hành nhân hiện thân tạo thành hỗn loạn, vừa có thể ngụy trang cho chuyện hai người bỏ trốn, cũng có thể che giấu chuyện tư tình.
Vương Toàn An có vợ con già trẻ, cũng không muốn bỏ trốn, càng ngày càng chỉ muốn thoát khỏi Triệu di nương dây dưa, mà Triệu di nương lại dùng mọi cách uy hiếp, vì vậy hai người dần dần lớn tiếng. Vương Toàn An đột nhiên thoáng động trong lòng: dạ hành nhân gây ra náo loạn trong phủ, nếu như nhân cơ hội này giết chết Triệu di nương, vừa hay có thể đẩy tội danh sang cho dạ hành nhân thần bí đã biến mất kia.
Dạ hành nhân dùng Tú Xuân đao, vật này có rất nhiều, Vương Toàn An vừa đúng cất giấu một thanh, y giả vờ đáp ứng bỏ trốn lấy cớ đi ra ngoài, lấy đao tới.
Lúc này Triệu di nương đã ngủ thật say, bởi vì nàng dây dưa không nghỉ dùng mọi cách uy hiếp, nồng tình mật ý, hoặc là nói hư tình giả ý ngày xưa trong lòng Vương Toàn An, vào thời khắc này tất cả đã biến thành phẫn hận. Y giơ lưỡi đao sắc bén lên nhắm vào chiếc cỗ mềm mại, nơi y đã vô số lần âu yếm vuốt ve của Triệu di nương, bổ xuống thật mạnh.
Mới vừa xử lý xong vụ án, tất cả mọi người còn đang bồi hồi cảm khái, Từ Tân Di chợt nổi cơn giận dữ xông lên, xuất ra một cước đá Vương Toàn An ngã lăn, tức tối thóa mạ:
- Tuy rằng các ngươi là gian tình, dù sao cũng có nghĩa phu thê, ngươi lại đành lòng ra tay tàn nhẫn như vậy, quả thật là lòng lang dạ sói. A a, tức chết bản tiểu thư.
Cũng…? Tần Lâm nghe có chút không hiểu vì sao, Từ đại tiểu thư giận dữ tựa hồ có chút đột ngột...
Vương Thế Trinh ra lệnh một tiếng, Bạch Hạo liền cùng mấy vị bộ khoái xông tới tóm lấy Vương Toàn An, dùng khóa sắt mười bảy cân trói gô lại, giải về Thuận Thiên phủ.
Cái chết của Triệu di nương đã sáng tỏ, còn chưa bắt được giặc Oa. Vốn Từ Tân Di còn có chút bất mãn đối với Vương Bản Cố, thế nhưng Tần Lâm còn bảo nàng điều động một tên Chỉ Huy Đồng Tri dẫn dắt một trăm tên tinh binh Long Tương Vệ trú đóng ở Vương gia, bảo vệ Vương Bản Cố.
- Ngươi có uống lộn thuốc hay không vậy?
Từ Tân Di quan sát Tần Lâm giống như không quen biết, từ trước tới nay hắn không phải là người tốt thích lấy đức báo oán, mà là vĩnh viễn không chịu thiệt thòi, chiếm tiện nghi không chê nhiều mới là tính cách chân thật của Tần trưởng quan lão nhân gia.
Tần Lâm kéo nàng qua một bên, cười gian nói:
- Chúng ta phái binh đóng ở nhà lão, danh nghĩa là vì bảo vệ, thật ra là giám thị. Bắt lại Vương lão nhi Tả Đô Ngự Sử này, đám Ngự Sử chó điên Đô Sát Viện Nam Kinh còn dám sủa nhặng lên nữa sao?
Từ Tân Di chớp chớp mắt to, cười ha hả vỗ vỗ vai Tần Lâm:
- Tiểu tử ngươi thật là xấu xa, bất quá bản tiểu thư thích!
Trước kia từng có Ngự Sử tham tấu Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy gia phong không nghiêm cẩn, dung túng nữ nhi làm ác. Mặc dù bị Từ Tân Di dùng trò đùa ác làm cho mất thể diện, nhưng nàng cũng không hy vọng người của Đô Sát Viện ngày nào cũng sủa gâu gâu. Bây giờ thật tốt, níu lấy lãnh tụ thanh lưu, thủ lĩnh Đài Gián Vương Bản Cố này, người nào nói nhảm nữa sẽ cho y một câu: đóng cửa lại, thả Vương Bản Cố ra!
Bất quá ý đồ Tần Lâm cũng không chỉ có điểm này, trực giác bén nhạy nói cho hắn biết, ân oán dây dưa giữa Vương Bản Cố cùng giặc Oa có lẽ cũng không đơn giản như bề ngoài, Kim Anh Cơ lại cấu kết cùng Bạch Liên giáo, có lẽ tương lai không lâu sẽ phát sinh một số chuyện ra ngoài dự liệu.
Triều Đại Minh khống chế quân đội cực nghiêm, nhưng Thủ Bị Nam Kinh, Trung Quân Đô Đốc phủ đều là Từ Bang Thụy làm chủ. Từ Tân Di lấy danh nghĩa diễn luyện phái binh tới bảo vệ Vương gia ngược lại dễ như trở bàn tay, lập tức bảo Thị Kiếm truyền lệnh xuống.
Lần trước đại chiến Bạch Liên giáo trên Yến Tử Cơ, dĩ nhiên Từ Tân Di không thể nào thỉnh công, cho nên Thần Sách Vệ Chu Tiến Trung, Quảng Thiên Vệ Ngô Quảng Hiếu, Ưng Dương Vệ Trịnh Tư Nhân, Phủ Quân Vệ Vương Thủ Nghĩa ‘lăn xả giữa làn tên mũi đạn’ thỉnh công, bốn tên Chỉ Huy Sứ đều được ghi công, thăng thụ hàm Chỉ Huy Đồng Tri.
Lần này Chỉ Huy Đồng Tri Long Tương Vệ được Từ Tân Di phân phái nhiệm vụ, thật đúng là vui vô cùng: đừng nói giết địch lập công, cho dù là không làm gì cả, chỉ cần Đại tiểu thư vui mừng, đầu bút Ngụy Quốc Công hơi nghiêng đi một chút, quan lộ của y sẽ khác với những người khác.
Long Tương Vệ lập tức điểm tinh binh tới bảo vệ Vương gia.
Vương Bản Cố chân chính cảm kích rơi nước mắt, quả thật nếu lão gởi công văn đến Thủ Bị Nam Kinh phủ cũng có thể được bảo vệ. Nhưng gởi công văn tầng tầng như vậy, từ Thủ Bị phủ hội đồng Binh bộ Nam Kinh đến Trung Quân Đô Đốc phủ, Đô Đốc phủ hạ điệp đến kinh vệ Chỉ Huy Sứ Ty, lại chờ Long Tương Vệ điều binh tới, phải đợi bao lâu? Lúc ấy hết thảy đều đã muộn, làm sao nhanh chóng như hiện tại được.
- Tần tướng quân, Từ tiểu thư thật là độ lượng, những chuyện hiểu lầm trước đây toàn là do lão phu bị tiểu nhân che mắt…
Vương Bản Cố nắm tay của Tần Lâm, lệ già chảy xuôi.
- Nói hay lắm, nói hay lắm…
Tần Lâm đáp cho qua chuyện.
Vương Bản Cố này vô sỉ, bỉ ổi lại làm bộ thanh cao, với nước với dân cực kỳ vô dụng, còn mong lão chết nhanh một chút là hơn, tưởng là Tần gia thật sự muốn bảo vệ tính mạng cho lão sao? Gia gia chỉ muốn dùng lão làm mồi câu, nhử con cá to kia mà thôi.
Lưu Nhất Nho ở bên cạnh hết sức lúng túng. Thân là Hình bộ Thị Lang Nam Kinh, y hào hứng muốn bắt Tần Lâm có ý đồ ‘giết quan báo phục’, dễ thường không có ý mượn chuyện công báo thù riêng, cho con trai mình Lưu Kham Chi hả giận.
Không nghĩ tới cuối cùng lại đi tới kết quả này, một Hình bộ Thị Lang đọc sách thánh hiền như y không có chút tác dụng nào trong phá án, hoàn toàn là Tần Lâm chủ đạo phá được án Triệu di nương bị giết. Mà Vương Bản Cố vốn là một đảng cùng y, lấy cảnh giới cao ngạo xưng danh, sau khi nghe thấy tin tức dư đảng Uông Trực trả thù giống như con chó bị rút mất xương sống, quả thật lộ hết xấu xa ra ngoài.
- Ôi... khí tiết sĩ đại phu thối nát, cúi đầu trước một tên vũ phu cùng nữ tử kiêu ngạo, quả thật là thời thế suy đồi…
Lưu Nhất Nho lắc đầu thở dài, y tự cho là thanh cao, mấy câu này lại nói hết tất cả mọi người có mặt tại trường một lần.
Vương Bản Cố không cần nói, Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh cũng hết sức không được tự nhiên, thầm nói lão nhi này quả thật thối tha, cho rằng tất cả người trong thiên hạ chỉ có mình ngươi là xương cứng, chúng ta là trứng mềm sao?
- Cái gì gọi là nữ tử kiêu ngạo?
Từ Tân Di cười hăng hắc, xoa xoa tay tiến tới gần.
Lưu Nhất Nho bị dọa sợ nhảy dựng, lúc này mới nhớ tới Từ đại tiểu thư là thanh niên lỗ mãng, sẽ đánh người thật. Y không kịp ung dung từ giã, chỉ có thể vội vàng nói:
- Cố lão, Vương Phủ Doãn, Lưu mỗ đi trước một bước.
Dứt lời y vội vàng ôm đầu trốn chui như chuột, thật xa còn có thể nghe trong miệng y lẩm bẩm cái gì ‘Đại trượng phu phải biết xem thời thế’, cái gì ‘Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ’. Tóm lại cho dù là bỏ chạy trối chết cũng phải tìm ra rất nhiều lý do chính đáng đường hoàng, quả nhiên không hổ là bản sắc thanh lưu.
Muốn bắt được dư đảng Uông Trực giặc Oa phải dựa vào quân chính quy, nhưng cũng nhất định phải phòng bị bọn họ cải trang xâm nhập vào Nam Kinh hoặc là các châu phủ huyện thăm dò tình báo. Dù sao Tần Lâm đã phát hiện chứng cớ Kim Anh Cơ cấu kết cùng Bạch Liên giáo, nếu là hai phe này hợp lực, e rằng nửa dãy Đông Nam sẽ dấy lên gió tanh mưa máu.
Đêm qua dạ hành nhân kia là che mặt, chúng hộ viện cũng không biết tướng mạo của y như thế nào.
Vương Thế Trinh chỉ sợ giặc Oa lẻn vào Nam Kinh hành hung, vậy vị trí Phủ Doãn Thuận Thiên này của y ắt sẽ lung lay sụp đổ, vì vậy hết sức khách sáo thỉnh giáo Tần Lâm, lộ vẻ thân thiết quả thật không cách nào hình dung.
Tần Lâm lấy giấy ra, dùng bút chì vẽ soạt soạt, rất nhanh vẽ ra một bức phác thảo:
- Cho Thư Lại khéo tay vẽ tỉ mỉ lại dựa theo cái này một trăm bản, phát cho các nơi yếu đạo trên cả hai đường thủy đạo truy nã. Mặc dù chưa chắc có thể bắt được, nhưng cũng sẽ khiến cho bọn chúng đề phòng, không dám khinh suất lẻn vào Nam Kinh hành hung.
Tần Lâm phác họa trong mắt mọi người hết sức thần kỳ, thời gian rất ngắn, chỉ lưa thưa vài bút, tướng mạo người kia đã hiện ra trên giấy, hơn nữa hết sức truyền thần, trông rất sống động.
Chỉ bất quá hắn vẽ cũng không phải là dạ hành nhân kia, mà là mỹ nữ Cao Ly Kim Anh Cơ!
/1145
|