- Chỗ này phải gia cố thêm một chút, lão Triệu, ngươi mau tới đây, nơi này phải có thêm vài người trấn thủ, vừa rồi chiến đấu rất hiểm ác.
Lý Kiến Trung tới gần một lỗ châu mai sát mé ngoài, mới vừa rồi quân Miến Điện từ nơi đó xông lên, suýt chút nữa đã đánh tan phòng tuyến.
Lý Kiến Trung cũng không phải là một vị danh soái kiệt xuất, thậm chí ngay cả giọng ra lệnh cũng toát ra vẻ khách sáo chỉ quan văn mới có.
Thủ lĩnh nghĩa binh lão Triệu gãi đầu cười khổ:
- Lý Đại nhân, ngài cũng nhìn thấy, người của ta đã hết, hay là ngài cho Diêm Thiên Tổng... thôi được, tự ta thủ ở chỗ này.
Vốn là lão Triệu muốn giao cho Vĩnh Xương binh của Diêm Thiên Tổng, nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của Lý Kiến Trung bèn nuốt lời trở lại.
Ngay cả Lý Đại nhân là quan văn cũng đứng ở tuyến đầu, còn có gì để nói?
Lý Kiến Trung vái chào y thật sâu:
- Lý mỗ thay dân chúng Vĩnh Xương cảm tạ Triệu tráng sĩ.
-Dân chúng Vĩnh Xương nên cảm tạ ngài mới phải!
Lão Triệu dứt lời có hơi đỏ mặt, nhà của y cũng ở Vĩnh Xương, nói cho cùng, Lý Kiến Trung tử thủ nơi đây cũng là bảo vệ vợ con già trẻ và nhà cửa đất đai của y.
Lý Kiến Trung xoay người lại đi tuần sát chỗ khác, một mực duy trì thái độ trấn định không nóng không lạnh, thần sắc ung dung không vội vã của y đã mang lại lòng tin cực lớn cho các binh sĩ: nhìn thần sắc Lý Thông Phán, mặc dù đánh trận chiến này khổ cực, cuối cùng hẳn là có thể đánh thắng.
Á… chợt Lý Kiến Trung khẽ kêu một tiếng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bước chân trở nên nhẹ bỗng, lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống. Nhưng vào lúc này y dùng sức cắn cắn đầu lưỡi, đau đớn làm cho tinh thần trở nên thanh tĩnh. Y vịn lỗ châu mai đứng thẳng người trở lại, còn khoát tay áo ra hiệu cho tên binh sĩ tiến lại muốn đỡ mình, như muốn nói không có chuyện gì xảy ra.
Thân là danh y dĩ nhiên rất rõ ràng, lưỡi thông với tim, máu lưỡi tức là tâm huyết, làm như vậy là phạm tới sinh mệnh lực, tổn hao nhiều thọ nguyên. Nhưng vào lúc này Lý Kiến Trung bất chấp hết thảy, y chỉ muốn giữ cho quan ải vững vàng, không cho một tên quân Miến Điện nào vượt qua.
Tuyệt không thể để cho dân chúng Vĩnh Xương tan nhà nát cửa trở thành dân chạy nạn, thậm chí bị quân Miến Điện tru diệt, Bảo Sơn cũng không phải Thi Điện thứ hai!
- Lý Đại nhân, ngài cần gì cực khổ như vậy chứ?
Không biết Tư Vong Ưu đứng ở sau lưng Lý Kiến Trung lúc nào, xem thử xung quanh không có ai, thấp giọng nói:
- Vị Bạch tỷ tỷ kia truyền tới tin tức, Tần tướng quân đã đến Vân Nam. Thật ra thì chúng ta có thể lui thủ Bảo Sơn, chỉ cần hắn đến kịp, tin tưởng Mãng Ứng Lý không chịu nổi một đòn!
Tư Vong Ưu và Tần Lâm sớm có giao tình, năm đó chuyến đi kinh sư nhờ hắn giúp đỡ rất nhiều. Lý Kiến Trung lại khác, y làm quan ở Tứ Xuyên Bồng Khê, Vân Nam Vĩnh Xương, toàn là địa phương xa xôi hẻo lánh, tính tình lại vô cùng chính trực, không chịu lợi dụng quan hệ thân tình mà thăng quan phát tài. Vì vậy cho nên từ trước tới nay chưa từng gặp mặt Tần Lâm, lòng tin của y đối với con rể lại không kiên định như với Tư Vong Ưu.
- Tư tiểu thư nói có lý, nhưng bản quan thẹn là Thông Phán Vĩnh Xương Đại Minh, có trách nhiệm giữ đất Trung Hoa, cũng không chỉ bảo vệ Bảo Sơn thành!
Lý Kiến Trung chỉ chỉ dưới chân, cười khổ nói:
- Nơi này cũng là đất đai triều Đại Minh, Thi Điện cũng là quốc thổ triều Đại Minh, theo lý mà nói rút lui tới đây đã xấu hổ vô cùng. Nếu như hiện tại chúng ta còn tiếp tục lui tới Bảo Sơn thành, tựa lưng vào thành mà chiến, làm cho dân chúng tan nhà nát cửa, chẳng phải là thêm xấu hổ không đất dung thân? Có thể bảo vệ vậy hãy ra sức bảo vệ đi, lui về phía sau nữa chính là Bảo Sơn thành!
Lý Kiến Trung vô cùng lo lắng, lo rằng không thể không lui thủ Bảo Sơn trước khi viện binh chạy tới. Ít nhất y thủ ở Bồ Man quan thêm một ngày, Bảo Sơn có thể chuẩn bị thêm được một ngày, hy vọng bảo vệ có thể lớn hơn một phần. Dù là vì thế hao hết sinh mạng, y cũng không tiếc nuối.
Ôi... Tư Vong Ưu thở dài một tiếng, chớp chớp mắt, thấy được bóng dáng của phụ thân mình trên người Lý Kiến Trung, vì vậy không khuyên gì nữa mà nhìn xuốngquan thành.
Mấy ngày khổ chiến liên tiếp, nữ Thổ Ty Mạnh Dưỡng cũng tiều tụy không chịu nổi, ánh mắt trong vắt của nàng dường như phủ một lớp bụi mờ, thần thái không còn sáng láng như trước. Đôi má trắng trẻo tròn căng cũng trở nên vàng vọt hóp lại, môi mọng trở nên tái nhợt khô nẻ, mái tóc xanh thiếu nữ nhiều ngày chưa được chăm sóc, rối bời khó coi.
Nhưng vào giờ phút này, nàng là nét điểm xuyết xinh đẹp nổi bật nhất tại Bồ Man quan này.
Không nhắc tới Mạnh Dưỡng binh dưới quyền Tư gia nhiều đời, cho dù là Vĩnh Xương binh bản địa cũng coi thiếu nữ này là thần tượng trong lòng. Mỗi khi nàng xoay lưng lại có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú, lúc địch nhân xung phong, nàng điều khiển bạch tượng xuất hiện ở mỗi một chỗ nguy hiểm nhất. Lúc nghỉ ngơi không chiến đấu, nàng tựa vào bạch tượng thì thầm với nó, vừa có hơi hướm ngây thơ của thiếu nữ dậy thì, trong trẻo như tiếng hát, vừa toát ra nỗi đau do chiến tranh mang lại.
Ngay cả các tử đệ xuất thân môn phái hào cường thế gia vốn mắt mọc trên trán, hạ quyết tâm nếu không phải là tiểu thư con nhà thư hương môn đệ sẽ không cưới, nhưng trong những ngày qua có không ít người chợt cảm thấy thật ra những tiểu thư không bước chân ra khỏi nhà kia cũng không có gì hay. Ngược lại vị tiểu cô nương dị tộc để trần hai chân, mỗi lần cầm loan đao cỡi bạch tượng hô to quyết chiến lại toát ra vẻ xinh đẹp động lòng người, vẻ đẹp mà từ trước tới nay họ chưa từng thấy qua.
Nếu không phải cố kỵ mệnh lệnh phụ mẫu, cố kỵ tình huống chiến đấu ác liệt trước mắt, e rằng sẽ có không ít người cầu hôn với nàng.
- Chậc chậc, vị Tư tiểu thư này quả thật là nữ trung hào kiệt, vô cùng hiếm có!
Đám tử đệ hào cường quây quần với nhau, phát ra không biết bao nhiêu lời khen ngợi sau lưng.
Lần này có chỗ bất đồng, theo các sư huynh đệ than thở, Lưu Kiếm Nhân tặc lưỡi thở dài:
- Đáng tiếc ôi đáng tiếc, một người ngọc như vậy lại phải chết với chúng ta ở quan này, băng cơ ngọc cốt tiêu tán thành bụi trần, chẳng phải là khiến cho người ta buồn bực hay sao?!
Cái gì? Các vị sư huynh đệ trợn to hai mắt, ngay sau đó lại than thở, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ tình cảnh bây giờ, nếu như tiếp tục chiến đấu nữa cũng không có gì lạc quan, bọn họ và Tư Vong Ưu cũng phải chết ở Bồ Man quan.
So với Mạnh Dưỡng binh và Vĩnh Xương binh, những tử đệ hào cường trợ chiến này không kiên định như vậy, có người lên tiếng nói:
- Chúng ta chết cũng không sao, nam tử hán đại trượng phu vị quốc vong thân mà thôi, nhưng dù sao Tư tiểu thư cũng là nữ lưu, vì sao cũng phải chết ở chỗ này, thật quá đáng tiếc!
- Còn không phải là vì đại quân triều đình không tới!
Có người buồn bực thốt ra một câu.
Nhất thời tiếng oán trách nổi lên bốn phía.
Dù sao bọn họ cũng là thanh niên trẻ tuổi, nếu mượn cớ luyến tiếc tính mạng mà gây chuyện, ai nấy cũng cảm thấy hơi xấu hổ không thể gây được. Nhưng mượn cớ không muốn thấy Tư Vong Ưu ngọc nát hương tiêu, vậy thì đường đường chính chính hơn nhiều.
Một người trẻ tuổi đầu quấn băng vải đẫm máu nghiến răng nghiến lợi, đi tới trước người Lý Kiến Trung vái chào thật sâu:
- Lý Thông Phán, thảo dân có chuyện thỉnh giáo, ở đây cách Bảo Sơn thành không xa, vì sao không lui vào thành mà thủ? Nơi đó thành trì cao dày, dường như có lợi cho phòng thủ hơn. Chúng ta là hảo nam nhi tử trận sa trường cũng không sao, nhưng Tư tiểu thư đang độ tuổi thanh xuân mơn mởn, cần gì chết với chúng ta ở chỗ này?
May là uy vọng Lý Kiến Trung rất cao, người này không nói ra lời trong lòng, nhưng cũng đã để lộ ý tứ của mình: Lý Kiến Trung tử chiến ở chỗ này cũng không nói, nhưng chúng ta và Tư Vong Ưu chỉ có nghĩa vụ trợ chiến, không có nghĩa vụ tử thủ, vì sao phải chịu chết với kẻ ngốc như ngươi?!
Lý Kiến Trung vuốt râu cười khổ, cho dù là y không hiểu binh pháp nhưng cũng hiểu được Bảo Sơn thành dễ thủ hơn Bồ Man quan. Nhưng thứ nhất tựa thành mà chiến, nếu như có gì sơ suất sẽ không còn đường lui nữa, ắt thành trì sẽ gặp phải số phận bi đát giống như Thi Điện. Thứ hai y là lục phẩm Thông Phán, là quan chỉ huy cao nhất ở chỗ này, nhưng nếu vào thành lại là Tri Phủ Cao Minh Khiêm lớn nhất.
Thế nhưng Cao Tri Phủ lại hết sức nhát gan, bình thời huênh hoang khoác lác một tấc tới trời, đến khi gặp chiến đấu thật sự lại không biết làm gì. Đến lúc đó đổi lại là y chỉ huy, e rằng mới vừa đánh nhau đã trở nên đại loạn, lúc ấy…
Người nọ thấy Lý Kiến Trung trầm ngâm không nói, chỉ cho rằng y đã động lòng, lại lải nhải một hơi, ý là muốn tạm thời rút lui khỏi Bồ Man quan.
Đột nhiên Tư Vong Ưu xoay người lại, trừng mắt thật to, sang sảng nói:
- Ồn ào làm gì, quân Miến Điện sắp sửa tấn công, ai sợ chết cứ việc xuống, Lý Đại nhân và ta cũng sẽ không cản.
Bị người trong lòng trách cứ một trận, tên đệ tử trẻ tuổi nhất thời đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa giận:
- Ai sợ chết, ai muốn lui!? Nếu Tư tiểu thư cũng không sợ, Vương Mạnh Ngôn ta sẽ không lùi một bước, sóng vai chiến đấu cùng tiểu thư!
Thần sắc Tư Vong Ưu trở nên ôn hòa, nhìn người này mỉm cười gật đầu một cái khích lệ. Nhất thời chí khí Vương Mạnh Ngôn dâng cao tám thước, lấy làm vui vẻ vì rốt cục mình cũng đã lấy hết can đảm nói tên cho Tư tiểu thư, hẳn cũng sẽ chiếm được một chỗ trong trái tim nàng.
Trong đám tử đệ hào cường, mười người cũng có tám hâm mộ Vương Mạnh Ngôn này, tuy bị Tư tiểu thư trách cứ nhưng cuối cùng cũng được nói tên cho nàng biết, tự nhiên bất đồng người khác.
Bọn họ không biết Tư Vong Ưu quay đầu đi đã quên mất tên của người này, thầm nhủ trong lòng:
- Tần Đại ca ôi Tần Đại ca, bao giờ huynh mới tới đây, vị Bạch tỷ tỷ kia cũng đang sốt ruột chờ huynh đó, hì hì…
-----------
Bạch Sương Hoa nấp sâu trong rừng rậm, mở to đôi mắt quan sát động tĩnh quân Miến Điện. Trong mắt nàng vẫn băng hỏa giao dung như trước, quần lụa trắng như tuyết dính lấm tấm vết máu, tựa như hoa mai nở rộ.
Một tay nàng tạo ra mâu thuẫn giữa quân Miến Điện và hỏa thương thủ Tây Ban Nha, khiến cho bọn họ hiểu lầm với nhau. Mấy ngày liên tiếp tên thủ lãnh Tây Ban Nha kia và Mãng Ứng Lý cãi vả với nhau, cho tới khi đám hỏa thương thủ kháng nghị rằng quân Miến Điện bạo hành, thà rằng khoanh tay bàng quan nhìn quân Miến Điện nếm mùi thất bại, chứ không chịu ra chiến trường tương trợ.
Địa hình Bồ Man quan vô cùng hiểm trở, chiến tượng quân Miến Điện khó có thể triển khai, phải dựa vào hỏa thương thủ Tây Ban Nha cung cấp hỏa lực mới tấn công thuận tiện. Lần này bọn hỏa thương thủ khoanh tay ngồi xem, quân Miến Điện thất bại nặng nề, bị ngụy Thừa tướng Nhạc Phượng xua đuổi từng nhóm một chết ở dưới quan, rốt cục vẫn không đánh hạ được Bồ Man quan dễ thủ khó công.
Không chỉ có như vậy, Bạch Sương Hoa còn thi triển khinh công vượt núi băng đèo lặng lẽ vào quan, thông báo tin tức Tần Lâm đã chạy tới Vân Nam, sắp dẫn binh tới cứu viện, tạo ra khích lệ tinh thần cực lớn.
Sau nàng lại trở về dưới quan ẩn nấp trong rừng rậm, tìm thời cơ đánh lén giết chết quân Miến Điện và hỏa thương thủ Tây Ban Nha rời đi doanh địa, gặt hái chiến quả tốt. Đương nhiên bọn Mãng Ứng Lý, Nhạc Phượng, Gia Nhĩ Đức Nặc ở trong doanh trướng trung quân, bảy tám vạn đại quân vây quanh vòng vòng, cho dù là với khả năng của Bạch Sương Hoa cũng không thể nào ám sát được bọn họ.
Lợi dụng mấy ngày vất vả tranh thủ được này, Lý Kiến Trung gia cố phòng ngự Bồ Man quan, cho một ít binh sĩ bị thương nhẹ khôi phục sức chiến đấu. Cao Minh Khiêm đưa tới một nhóm tráng đinh mới chinh mộ, Tư Vong Ưu và Mạnh Dưỡng lão binh cấp tốc huấn luyện bọn họ, ngay cả phu nhân Triệu thị Lý Kiến Trung cũng không nhàn rỗi, tổ chức nữ tử trong thành may chiến y, nấu bánh, cơm… đưa lên trên quan.
Vốn là thế cục vô cùng nguy cấp vì vậy trở nên hòa hoãn lại, quân coi giữ Bồ Man quan rốt cục được nghỉ xả hơi.
Nhưng Mãng Ứng Lý và Gia Nhĩ Đức Nặc cũng không phải người ngu, Nhạc Phượng sai người tuần tra chung quanh, rốt cục phát hiện dấu vết, biết mình đã mắc bẫy quân Minh.
Cho nên bọn họ làm lành với nhau trở lại, quân Miến Điện và hỏa thương thủ Tây Ban Nha liên thủ tấn công như trước, quân Miến Điện ở mặt trước làm con cờ thí, hỏa thương uy lực mạnh mẽ ở phía sau ra sức phát huy, mang đến áp lực thật lớn cho Bồ Man quan.
Lúc này quân Miến Điện dưới quan đang chuẩn bị tiến công.
Mãng Ứng Lý ngồi trên chiến tượng màu xám đen cao ngất, rút loan đao sáng loáng ra chỉ thẳng vào quan thành, khản cổ kêu lên:
- Các binh sĩ, đánh hạ quan thành, thẳng tới Bảo Sơn, vàng bạc tế nhuyễn và phụ nhân nữ tử trong thành đều là của các ngươi! Hãy đánh chiếm Đại Lý cho bản quan, các ngươi đều là khai quốc công thần của bản vương!
Làm khai quốc công thần, đó là chuyện của cấp quan tướng từ Nhạc Phượng trở xuống, quân Miến Điện bình thường lại hứng thú với mỹ nữ kim ngân hơn. Dù sao Miến Điện nghèo nàn, nghĩ đến Bảo Sơn và Đại Lý thành thanh danh vang dội, sau lưng nó nhất định có thật nhiều vật đáng tiền, còn có thiếu nữ các tộc xinh đẹp như hoa, ánh mắt quân Miến Điện đỏ ngầu, kêu gào xông về phía quan ải.
- Các dũng sĩ Tây Ban Nha!
Gia Nhĩ Đức Nặc cũng hò hét, phất phất tay về phía quan ải:
- Vì thượng đế và Quốc Vương!
Quân Miến Điện như nước thủy triều ập về phía quan thành, bọn họ được đội đốc chiến thúc giục hoàn toàn bất kể sinh tử. Hỏa thương thủ Tây Ban Nha lợi dụng thuẫn thịt người làm che chở, bắn hết loạt đạn này tới loạt đạn khác về phía quan thành, bắn cho đá vụn bay tán loạn, không ít quân coi giữ kêu rên rồi ngã xuống.
Tư Vong Ưu cỡi bạch tượng Cảm Trụ, điều khiển nó gào thét cứu viện xung quanh, nữ Thổ Ty dùng tên tẩm độc hạ gục từng tên quân Miến Điện.
Lý Kiến Trung tới gần một lỗ châu mai sát mé ngoài, mới vừa rồi quân Miến Điện từ nơi đó xông lên, suýt chút nữa đã đánh tan phòng tuyến.
Lý Kiến Trung cũng không phải là một vị danh soái kiệt xuất, thậm chí ngay cả giọng ra lệnh cũng toát ra vẻ khách sáo chỉ quan văn mới có.
Thủ lĩnh nghĩa binh lão Triệu gãi đầu cười khổ:
- Lý Đại nhân, ngài cũng nhìn thấy, người của ta đã hết, hay là ngài cho Diêm Thiên Tổng... thôi được, tự ta thủ ở chỗ này.
Vốn là lão Triệu muốn giao cho Vĩnh Xương binh của Diêm Thiên Tổng, nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của Lý Kiến Trung bèn nuốt lời trở lại.
Ngay cả Lý Đại nhân là quan văn cũng đứng ở tuyến đầu, còn có gì để nói?
Lý Kiến Trung vái chào y thật sâu:
- Lý mỗ thay dân chúng Vĩnh Xương cảm tạ Triệu tráng sĩ.
-Dân chúng Vĩnh Xương nên cảm tạ ngài mới phải!
Lão Triệu dứt lời có hơi đỏ mặt, nhà của y cũng ở Vĩnh Xương, nói cho cùng, Lý Kiến Trung tử thủ nơi đây cũng là bảo vệ vợ con già trẻ và nhà cửa đất đai của y.
Lý Kiến Trung xoay người lại đi tuần sát chỗ khác, một mực duy trì thái độ trấn định không nóng không lạnh, thần sắc ung dung không vội vã của y đã mang lại lòng tin cực lớn cho các binh sĩ: nhìn thần sắc Lý Thông Phán, mặc dù đánh trận chiến này khổ cực, cuối cùng hẳn là có thể đánh thắng.
Á… chợt Lý Kiến Trung khẽ kêu một tiếng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bước chân trở nên nhẹ bỗng, lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống. Nhưng vào lúc này y dùng sức cắn cắn đầu lưỡi, đau đớn làm cho tinh thần trở nên thanh tĩnh. Y vịn lỗ châu mai đứng thẳng người trở lại, còn khoát tay áo ra hiệu cho tên binh sĩ tiến lại muốn đỡ mình, như muốn nói không có chuyện gì xảy ra.
Thân là danh y dĩ nhiên rất rõ ràng, lưỡi thông với tim, máu lưỡi tức là tâm huyết, làm như vậy là phạm tới sinh mệnh lực, tổn hao nhiều thọ nguyên. Nhưng vào lúc này Lý Kiến Trung bất chấp hết thảy, y chỉ muốn giữ cho quan ải vững vàng, không cho một tên quân Miến Điện nào vượt qua.
Tuyệt không thể để cho dân chúng Vĩnh Xương tan nhà nát cửa trở thành dân chạy nạn, thậm chí bị quân Miến Điện tru diệt, Bảo Sơn cũng không phải Thi Điện thứ hai!
- Lý Đại nhân, ngài cần gì cực khổ như vậy chứ?
Không biết Tư Vong Ưu đứng ở sau lưng Lý Kiến Trung lúc nào, xem thử xung quanh không có ai, thấp giọng nói:
- Vị Bạch tỷ tỷ kia truyền tới tin tức, Tần tướng quân đã đến Vân Nam. Thật ra thì chúng ta có thể lui thủ Bảo Sơn, chỉ cần hắn đến kịp, tin tưởng Mãng Ứng Lý không chịu nổi một đòn!
Tư Vong Ưu và Tần Lâm sớm có giao tình, năm đó chuyến đi kinh sư nhờ hắn giúp đỡ rất nhiều. Lý Kiến Trung lại khác, y làm quan ở Tứ Xuyên Bồng Khê, Vân Nam Vĩnh Xương, toàn là địa phương xa xôi hẻo lánh, tính tình lại vô cùng chính trực, không chịu lợi dụng quan hệ thân tình mà thăng quan phát tài. Vì vậy cho nên từ trước tới nay chưa từng gặp mặt Tần Lâm, lòng tin của y đối với con rể lại không kiên định như với Tư Vong Ưu.
- Tư tiểu thư nói có lý, nhưng bản quan thẹn là Thông Phán Vĩnh Xương Đại Minh, có trách nhiệm giữ đất Trung Hoa, cũng không chỉ bảo vệ Bảo Sơn thành!
Lý Kiến Trung chỉ chỉ dưới chân, cười khổ nói:
- Nơi này cũng là đất đai triều Đại Minh, Thi Điện cũng là quốc thổ triều Đại Minh, theo lý mà nói rút lui tới đây đã xấu hổ vô cùng. Nếu như hiện tại chúng ta còn tiếp tục lui tới Bảo Sơn thành, tựa lưng vào thành mà chiến, làm cho dân chúng tan nhà nát cửa, chẳng phải là thêm xấu hổ không đất dung thân? Có thể bảo vệ vậy hãy ra sức bảo vệ đi, lui về phía sau nữa chính là Bảo Sơn thành!
Lý Kiến Trung vô cùng lo lắng, lo rằng không thể không lui thủ Bảo Sơn trước khi viện binh chạy tới. Ít nhất y thủ ở Bồ Man quan thêm một ngày, Bảo Sơn có thể chuẩn bị thêm được một ngày, hy vọng bảo vệ có thể lớn hơn một phần. Dù là vì thế hao hết sinh mạng, y cũng không tiếc nuối.
Ôi... Tư Vong Ưu thở dài một tiếng, chớp chớp mắt, thấy được bóng dáng của phụ thân mình trên người Lý Kiến Trung, vì vậy không khuyên gì nữa mà nhìn xuốngquan thành.
Mấy ngày khổ chiến liên tiếp, nữ Thổ Ty Mạnh Dưỡng cũng tiều tụy không chịu nổi, ánh mắt trong vắt của nàng dường như phủ một lớp bụi mờ, thần thái không còn sáng láng như trước. Đôi má trắng trẻo tròn căng cũng trở nên vàng vọt hóp lại, môi mọng trở nên tái nhợt khô nẻ, mái tóc xanh thiếu nữ nhiều ngày chưa được chăm sóc, rối bời khó coi.
Nhưng vào giờ phút này, nàng là nét điểm xuyết xinh đẹp nổi bật nhất tại Bồ Man quan này.
Không nhắc tới Mạnh Dưỡng binh dưới quyền Tư gia nhiều đời, cho dù là Vĩnh Xương binh bản địa cũng coi thiếu nữ này là thần tượng trong lòng. Mỗi khi nàng xoay lưng lại có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú, lúc địch nhân xung phong, nàng điều khiển bạch tượng xuất hiện ở mỗi một chỗ nguy hiểm nhất. Lúc nghỉ ngơi không chiến đấu, nàng tựa vào bạch tượng thì thầm với nó, vừa có hơi hướm ngây thơ của thiếu nữ dậy thì, trong trẻo như tiếng hát, vừa toát ra nỗi đau do chiến tranh mang lại.
Ngay cả các tử đệ xuất thân môn phái hào cường thế gia vốn mắt mọc trên trán, hạ quyết tâm nếu không phải là tiểu thư con nhà thư hương môn đệ sẽ không cưới, nhưng trong những ngày qua có không ít người chợt cảm thấy thật ra những tiểu thư không bước chân ra khỏi nhà kia cũng không có gì hay. Ngược lại vị tiểu cô nương dị tộc để trần hai chân, mỗi lần cầm loan đao cỡi bạch tượng hô to quyết chiến lại toát ra vẻ xinh đẹp động lòng người, vẻ đẹp mà từ trước tới nay họ chưa từng thấy qua.
Nếu không phải cố kỵ mệnh lệnh phụ mẫu, cố kỵ tình huống chiến đấu ác liệt trước mắt, e rằng sẽ có không ít người cầu hôn với nàng.
- Chậc chậc, vị Tư tiểu thư này quả thật là nữ trung hào kiệt, vô cùng hiếm có!
Đám tử đệ hào cường quây quần với nhau, phát ra không biết bao nhiêu lời khen ngợi sau lưng.
Lần này có chỗ bất đồng, theo các sư huynh đệ than thở, Lưu Kiếm Nhân tặc lưỡi thở dài:
- Đáng tiếc ôi đáng tiếc, một người ngọc như vậy lại phải chết với chúng ta ở quan này, băng cơ ngọc cốt tiêu tán thành bụi trần, chẳng phải là khiến cho người ta buồn bực hay sao?!
Cái gì? Các vị sư huynh đệ trợn to hai mắt, ngay sau đó lại than thở, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ tình cảnh bây giờ, nếu như tiếp tục chiến đấu nữa cũng không có gì lạc quan, bọn họ và Tư Vong Ưu cũng phải chết ở Bồ Man quan.
So với Mạnh Dưỡng binh và Vĩnh Xương binh, những tử đệ hào cường trợ chiến này không kiên định như vậy, có người lên tiếng nói:
- Chúng ta chết cũng không sao, nam tử hán đại trượng phu vị quốc vong thân mà thôi, nhưng dù sao Tư tiểu thư cũng là nữ lưu, vì sao cũng phải chết ở chỗ này, thật quá đáng tiếc!
- Còn không phải là vì đại quân triều đình không tới!
Có người buồn bực thốt ra một câu.
Nhất thời tiếng oán trách nổi lên bốn phía.
Dù sao bọn họ cũng là thanh niên trẻ tuổi, nếu mượn cớ luyến tiếc tính mạng mà gây chuyện, ai nấy cũng cảm thấy hơi xấu hổ không thể gây được. Nhưng mượn cớ không muốn thấy Tư Vong Ưu ngọc nát hương tiêu, vậy thì đường đường chính chính hơn nhiều.
Một người trẻ tuổi đầu quấn băng vải đẫm máu nghiến răng nghiến lợi, đi tới trước người Lý Kiến Trung vái chào thật sâu:
- Lý Thông Phán, thảo dân có chuyện thỉnh giáo, ở đây cách Bảo Sơn thành không xa, vì sao không lui vào thành mà thủ? Nơi đó thành trì cao dày, dường như có lợi cho phòng thủ hơn. Chúng ta là hảo nam nhi tử trận sa trường cũng không sao, nhưng Tư tiểu thư đang độ tuổi thanh xuân mơn mởn, cần gì chết với chúng ta ở chỗ này?
May là uy vọng Lý Kiến Trung rất cao, người này không nói ra lời trong lòng, nhưng cũng đã để lộ ý tứ của mình: Lý Kiến Trung tử chiến ở chỗ này cũng không nói, nhưng chúng ta và Tư Vong Ưu chỉ có nghĩa vụ trợ chiến, không có nghĩa vụ tử thủ, vì sao phải chịu chết với kẻ ngốc như ngươi?!
Lý Kiến Trung vuốt râu cười khổ, cho dù là y không hiểu binh pháp nhưng cũng hiểu được Bảo Sơn thành dễ thủ hơn Bồ Man quan. Nhưng thứ nhất tựa thành mà chiến, nếu như có gì sơ suất sẽ không còn đường lui nữa, ắt thành trì sẽ gặp phải số phận bi đát giống như Thi Điện. Thứ hai y là lục phẩm Thông Phán, là quan chỉ huy cao nhất ở chỗ này, nhưng nếu vào thành lại là Tri Phủ Cao Minh Khiêm lớn nhất.
Thế nhưng Cao Tri Phủ lại hết sức nhát gan, bình thời huênh hoang khoác lác một tấc tới trời, đến khi gặp chiến đấu thật sự lại không biết làm gì. Đến lúc đó đổi lại là y chỉ huy, e rằng mới vừa đánh nhau đã trở nên đại loạn, lúc ấy…
Người nọ thấy Lý Kiến Trung trầm ngâm không nói, chỉ cho rằng y đã động lòng, lại lải nhải một hơi, ý là muốn tạm thời rút lui khỏi Bồ Man quan.
Đột nhiên Tư Vong Ưu xoay người lại, trừng mắt thật to, sang sảng nói:
- Ồn ào làm gì, quân Miến Điện sắp sửa tấn công, ai sợ chết cứ việc xuống, Lý Đại nhân và ta cũng sẽ không cản.
Bị người trong lòng trách cứ một trận, tên đệ tử trẻ tuổi nhất thời đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa giận:
- Ai sợ chết, ai muốn lui!? Nếu Tư tiểu thư cũng không sợ, Vương Mạnh Ngôn ta sẽ không lùi một bước, sóng vai chiến đấu cùng tiểu thư!
Thần sắc Tư Vong Ưu trở nên ôn hòa, nhìn người này mỉm cười gật đầu một cái khích lệ. Nhất thời chí khí Vương Mạnh Ngôn dâng cao tám thước, lấy làm vui vẻ vì rốt cục mình cũng đã lấy hết can đảm nói tên cho Tư tiểu thư, hẳn cũng sẽ chiếm được một chỗ trong trái tim nàng.
Trong đám tử đệ hào cường, mười người cũng có tám hâm mộ Vương Mạnh Ngôn này, tuy bị Tư tiểu thư trách cứ nhưng cuối cùng cũng được nói tên cho nàng biết, tự nhiên bất đồng người khác.
Bọn họ không biết Tư Vong Ưu quay đầu đi đã quên mất tên của người này, thầm nhủ trong lòng:
- Tần Đại ca ôi Tần Đại ca, bao giờ huynh mới tới đây, vị Bạch tỷ tỷ kia cũng đang sốt ruột chờ huynh đó, hì hì…
-----------
Bạch Sương Hoa nấp sâu trong rừng rậm, mở to đôi mắt quan sát động tĩnh quân Miến Điện. Trong mắt nàng vẫn băng hỏa giao dung như trước, quần lụa trắng như tuyết dính lấm tấm vết máu, tựa như hoa mai nở rộ.
Một tay nàng tạo ra mâu thuẫn giữa quân Miến Điện và hỏa thương thủ Tây Ban Nha, khiến cho bọn họ hiểu lầm với nhau. Mấy ngày liên tiếp tên thủ lãnh Tây Ban Nha kia và Mãng Ứng Lý cãi vả với nhau, cho tới khi đám hỏa thương thủ kháng nghị rằng quân Miến Điện bạo hành, thà rằng khoanh tay bàng quan nhìn quân Miến Điện nếm mùi thất bại, chứ không chịu ra chiến trường tương trợ.
Địa hình Bồ Man quan vô cùng hiểm trở, chiến tượng quân Miến Điện khó có thể triển khai, phải dựa vào hỏa thương thủ Tây Ban Nha cung cấp hỏa lực mới tấn công thuận tiện. Lần này bọn hỏa thương thủ khoanh tay ngồi xem, quân Miến Điện thất bại nặng nề, bị ngụy Thừa tướng Nhạc Phượng xua đuổi từng nhóm một chết ở dưới quan, rốt cục vẫn không đánh hạ được Bồ Man quan dễ thủ khó công.
Không chỉ có như vậy, Bạch Sương Hoa còn thi triển khinh công vượt núi băng đèo lặng lẽ vào quan, thông báo tin tức Tần Lâm đã chạy tới Vân Nam, sắp dẫn binh tới cứu viện, tạo ra khích lệ tinh thần cực lớn.
Sau nàng lại trở về dưới quan ẩn nấp trong rừng rậm, tìm thời cơ đánh lén giết chết quân Miến Điện và hỏa thương thủ Tây Ban Nha rời đi doanh địa, gặt hái chiến quả tốt. Đương nhiên bọn Mãng Ứng Lý, Nhạc Phượng, Gia Nhĩ Đức Nặc ở trong doanh trướng trung quân, bảy tám vạn đại quân vây quanh vòng vòng, cho dù là với khả năng của Bạch Sương Hoa cũng không thể nào ám sát được bọn họ.
Lợi dụng mấy ngày vất vả tranh thủ được này, Lý Kiến Trung gia cố phòng ngự Bồ Man quan, cho một ít binh sĩ bị thương nhẹ khôi phục sức chiến đấu. Cao Minh Khiêm đưa tới một nhóm tráng đinh mới chinh mộ, Tư Vong Ưu và Mạnh Dưỡng lão binh cấp tốc huấn luyện bọn họ, ngay cả phu nhân Triệu thị Lý Kiến Trung cũng không nhàn rỗi, tổ chức nữ tử trong thành may chiến y, nấu bánh, cơm… đưa lên trên quan.
Vốn là thế cục vô cùng nguy cấp vì vậy trở nên hòa hoãn lại, quân coi giữ Bồ Man quan rốt cục được nghỉ xả hơi.
Nhưng Mãng Ứng Lý và Gia Nhĩ Đức Nặc cũng không phải người ngu, Nhạc Phượng sai người tuần tra chung quanh, rốt cục phát hiện dấu vết, biết mình đã mắc bẫy quân Minh.
Cho nên bọn họ làm lành với nhau trở lại, quân Miến Điện và hỏa thương thủ Tây Ban Nha liên thủ tấn công như trước, quân Miến Điện ở mặt trước làm con cờ thí, hỏa thương uy lực mạnh mẽ ở phía sau ra sức phát huy, mang đến áp lực thật lớn cho Bồ Man quan.
Lúc này quân Miến Điện dưới quan đang chuẩn bị tiến công.
Mãng Ứng Lý ngồi trên chiến tượng màu xám đen cao ngất, rút loan đao sáng loáng ra chỉ thẳng vào quan thành, khản cổ kêu lên:
- Các binh sĩ, đánh hạ quan thành, thẳng tới Bảo Sơn, vàng bạc tế nhuyễn và phụ nhân nữ tử trong thành đều là của các ngươi! Hãy đánh chiếm Đại Lý cho bản quan, các ngươi đều là khai quốc công thần của bản vương!
Làm khai quốc công thần, đó là chuyện của cấp quan tướng từ Nhạc Phượng trở xuống, quân Miến Điện bình thường lại hứng thú với mỹ nữ kim ngân hơn. Dù sao Miến Điện nghèo nàn, nghĩ đến Bảo Sơn và Đại Lý thành thanh danh vang dội, sau lưng nó nhất định có thật nhiều vật đáng tiền, còn có thiếu nữ các tộc xinh đẹp như hoa, ánh mắt quân Miến Điện đỏ ngầu, kêu gào xông về phía quan ải.
- Các dũng sĩ Tây Ban Nha!
Gia Nhĩ Đức Nặc cũng hò hét, phất phất tay về phía quan ải:
- Vì thượng đế và Quốc Vương!
Quân Miến Điện như nước thủy triều ập về phía quan thành, bọn họ được đội đốc chiến thúc giục hoàn toàn bất kể sinh tử. Hỏa thương thủ Tây Ban Nha lợi dụng thuẫn thịt người làm che chở, bắn hết loạt đạn này tới loạt đạn khác về phía quan thành, bắn cho đá vụn bay tán loạn, không ít quân coi giữ kêu rên rồi ngã xuống.
Tư Vong Ưu cỡi bạch tượng Cảm Trụ, điều khiển nó gào thét cứu viện xung quanh, nữ Thổ Ty dùng tên tẩm độc hạ gục từng tên quân Miến Điện.
/1145
|