Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 682: Khi em yêu anh, anh cũng phải yêu em! (1)

/750


Kỳ thực, việc này, hắn là người hiểu rõ ràng nhất.

Năm đó, Tạ Đông Hiền quả thực đã mua được bác sĩ lo việc mổ đẻ cho mợ Tư Không Tinh, mà người phụ trách ở giữa lại chính là quản gia Trần Cơ của Tạ lão gia tử.

Nhưng sau đó bởi vì nghe nói Tạ gia và Tư Không gia tộc muốn truy cứu trách nhiệm hình sự, áp lực quá lớn, lại sợ sự tình bại lộ, cho nên trên đường lái xe về nhà, gã bác sĩ đó trong lúc luẩn quẩn đã tông xe vào người khác mà chết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Khi người này chết không những không ảnh hưởng gì quá nhiều đến Tạ Đông Hiền, trái lại vừa vặn che giấu chứng cứ phạm tội của Tạ Đông Hiền.

Mà Trần Cơ cũng bị Tạ Đông Hiền hiếp bức, dùng tính mạng của Trần Khắc Cường bắt Trần Cơ phải tự sát. Sau khi Trần Cơ chết, Tạ Đông Hiền thực sự đã thực hiện lời hứa, ấy là trọng dụng con trai ông ta là Trần Khắc Cường.

Nguyên bản đây là một cái ân oán không đầu không cuối, toàn bộ nhưng căn cứ xác thực đều bởi vì đương sự tử vong mà không có đầu mối…

Có điều tự nhiên lại xuất hiện gã quái thai như Diệp Thu, hắn lợi dụng nhẫn phệ hồn để xem trộm ký ức của người khác, phát hiện ra bí mật.

Diệp Thu sau đó đưa cho Trần Khắc Cường một phần nhật ký của cha hắn Trần Cơ. Không biết vì nguyên nhân gì, Tạ Đông Hiền sau khi đoạt được lại không hủy đi mà lại lưu giữ ở một nơi cực kỳ bí mật. Nếu như đổi lại là người khác, sợ rằng có tìm đến ba năm cũng không chắc tìm được. Nhưng được nhẫn phệ hồn hỗ trợ, Diệp Thu không mấy khó khăn đã tìm được cuốn nhật ký ấy.

Chính bởi vì biết Tạ Đông Hiền ngoài mặt là quân tử nhưng lại làm ra những việc cực kỳ độc ác, cho nên Diệp Thu mới ra tay tàn nhẫn như vậy.

Lúc đầu Diệp Thu cũng từng nghĩ đến một cách khác để cho ông ta chịu hình phạt nghiêm khắc, nhưng Tạ Đông Hiền quá mức cẩn thận, hết thảy mọi thứ đều được ông ta cất giấu vô cùng kỹ càng, Diệp Thu căn bản không có cách nào tìm được căn cứ phạm tội xác thực.

Hơn nữa bởi vì ý chí lực của Tạ Đông Hiền vô cùng kiên định, Diệp Thu mới vừa lén xem đã bị chặt đứt, tin tức Diệp Thu lấy được cũng không nhiều lắm.

Bởi vậy, Diệp Thu mới đưa cuốn nhật ký cho Trần Khắc Cường.

Quả nhiên, Trần Khắc Cường đã thực hiện rất tốt ý đồ của hắn.

Chỉ là Diệp Thu không ngờ Trần Khắc Cường quá nhiều oán niệm, cho nên một lần đã khiến Tạ gia chấn động, tụt dốc thảm hại, mà Tạ Ý cũng dính vào xui xẻo ấy.

Có điều, nếu Tạ Ý không có nhược điểm như vậy, Trần Khắc Cường có trả thù cũng không tìm đến hắn. Huyền Đức đại nhân từng dạy rằng: "Cho dù làm việc ác nhỏ nhặt, việc thiện nhỏ nhất cũng sẽ không bao giờ đến." Câu nói ấy thực sự rất có đạo lý.

Tạ Đông Hiền vừa ngã xuống, Diệp Thu cực kỳ mong muốn Tạ Đông Thăng đứng ra chấp chưởng Tạ gia…
Diệp Thu vừa thấy Tạ Đông Thăng, cảm giác đầu tiên chính là không ổn, bởi vì lúc này ông đang ngồi uống rượu một mình trên sân thượng.

Trải qua sự khuyên bảo, phân tích của Diệp Thu cho ông ta biết tính nghiêm trọng của bệnh tình, Tạ Đông Thăng đồng ý sau này sẽ cố gắng uống ít rượu hơn, thậm chí không uống nữa. Hơn nữa, cho dù uống rượu cũng sẽ không một mình uống giải sầu mà sẽ tìm Hoàng Lâm đến uống cùng.

Nhưng là, ông ta hôm nay, tật cũ lại phát. Cách uống rượu thế này cực kỳ có hại cho thân thể.

Trời vừa hết mưa, ở phía xa xa cầu vồng bảy sắc sặc sỡ hiện lên. Màu cầu vồng ánh vào gương mặt Tạ Đông Thăng, khiến cho người ta cảm giác ông ta như đang chìm trong ánh sáng muôn màu của thiên nhiên, tịch mịch một cách khó tả.

Vô luận như thế nào, Tạ Đông Hiền chính là anh em ruột của ông ta. Cho dù trong lòng ông ta vẫn luôn níu giữ một tia hi vọng, thế nhưng chuyện ấy đã thực sự xảy ra. Diệp Thu với thủ đoạn lôi đình vạn quân đánh gục cả nhà ông, đưa xuống địa ngục. Lúc này, trong lòng ông ta lại bắt đầu mâu thuẫn.

Diệp Thu phất phất tay, để Tiểu Bạch và Thái Bá chờ ở cửa, chỉ mình hắn đi vào.

Như dự cảm được Diệp Thu sẽ tới, trên bàn rượu liền có thêm một cái chén, không có bát đũa, cũng không có đồ nhắm.

Diệp Thu lấy bình rượu của mình ra, tự rót cho mình một chén, rồi yên lặng uống cạn. Không một lời khuyên can, không một lời giải thích, bởi lẽ đây chính là khúc mắc của chính Tạ Đông Thăng, chỉ có hắn tự nghĩ thông suốt mới là tốt nhất.

"Giải quyết xong chưa?" Tạ Đông Thăng buông chén rượu xuống, cảm thán mà nói. Khi ông ta mở miệng, mùi rượu nồng nặc tràn ra, hiển nhiên, trước khi Diệp Thu đến đây, ông đã uống không ít.

Diệp Thu gật đầu nói: "Chuyện Tạ Ý, cháu sẽ không cảm kích."

"Ta hiểu, ta hiểu mà." Tạ Đông Thăng nở nụ cười: "Nếu như ta biết hắn làm ra cái việc hỗn hào đến thế, ta cũng sẽ tự tay đưa hắn đến cục cảnh sát tự thú. Sản nghiệp Tạ gia cũng không phải dùng để yểm hộ cho hắn phạm tội."

Nghe Tạ Đông Thăng nói như vậy, trong lòng Diêm Thành đã nhẹ nhàng hơn một chút. Hắn vẫn lo lắng thủ đoạn của mình sẽ làm cho cậu hai bất mãn, sẽ nói mình quá mức đuổi cùng giết tuyệt. Ngay cả đời thứ ba của Tạ gia cũng không buông tha.

Nói thực ra, trong cảm nhận của Diệp Thu, Tạ Ý chính là một loại nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao.

Đối thủ của hắn tại Yến Kinh là Yến Thanh Phong, là tổ chức Độc Xà, là Thiên Diệp Huân, thậm chí có thể là Tư Không Đồ hoặc Tây Môn Hướng Đông nhưng tuyệt không phải là Tạ Ý.

"Cậu hai à, Thiên Viên Tượng Giao là cơ nghiệp do một tay cậu sáng tạo ra, bây giờ bởi vì bị việc nhận hối lộ ảnh hưởng, cổ phiếu đang giảm mạnh. Lúc này, nếu cậu có thể đứng ra, có khi sẽ có tác dụng an định thế cục. Bởi vì cậu mới chính là người nối dõi chính tông của Tạ gia!" Diệp Thu lúc này mới nói ra mục đích mà hắn tới đây.

Tạ Đông Thăng cười cười lắc đầu, nói: "Thiên Viên Tượng Giao trong khoảng thời gian ngắn sẽ chạm đấy, thế nhưng với nguồn lực khoa học kỹ thuật hiện tại mà xem xét, nguyện ý vứt bỏ cổ phiếu Tượng Giao cũng chẳng có mấy ai."

"Huống hồ, trong tay cháu cũng có đủ tài chính để có thể nâng giá cổ phiếu lên. Bọn họ nhìn thấy có người nâng giá như thế, sẽ càng không có ý định vứt bỏ những cổ phiếu trước nay luôn có lời. Cho nên ta có đứng ra hay không cũng không quan trọng, hơn nữa, với cái tiếng quỷ rượu, ta mà đứng ra, trái lại, càng bất lợi cho Tạ gia!"

"Cậu hai, Tạ gia lúc này cần phải có người đứng ra nắm giữ đại cục trong tay. Những người khác không đủ tư cách, còn cháu thì bận rộn không có thời gian, chỉ có cậu mới là lựa chọn thích hợp nhất. Người khác không tin vào năng lực của cậu, không lẽ cháu cũng không tin hay sao? Cậu không cần quan tâm kẻ khác nghĩ cậu ra sao, cậu chỉ cần làm cho bọn họ nhìn thấy kết quả, họ sẽ tự khắc ngậm miệng thôi." Diệp Thu biết, chỉ có cách làm cho Tạ Đông Thăng đứng ra nhận trách nhiệm, ông ta mới có lòng tin đối với cuộc sống, mới có thể cải biến trạng thái mơ mơ màng màng hiện tại.

Một người sống, sợ nhất chính là không có việc gì làm. Nếu như có thể giúp người đó đặt toàn bộ tinh lực lên một công việc, sẽ có thể quên hết những việc không thoải mái trước đây, hoặc những thứ ẩn sâu trong ký ức.

Tạ Đông Thăng nâng chén rượu lên, có phần do dự. Hai người lại chìm vào trong im lặng.

"Nhiều năm không làm việc, ta sợ rằng, hiện tại Tạ gia đã còn là Tạ gia như trong nhận thức của ta." Tạ Đông Thăng vẫn còn chút lo lắng.

Diệp Thu nghe thấy ông ta nói như vậy, lập tức biết rằng ngữ khí của ông ta đã buông lỏng, vừa cười vừa nói: "Đây không phải là một cuộc khiêu chiến rất hay sao? Cậu hai à, cậu cảm thấy những sở học trước đây của cậu có đủ sức gánh trọng trách cứu vớt Tạ gia không? Nói thật, cậu không chắc chắn, thì ngay cả cháu làm sao mà chắc cho được. Cho nên, chỉ còn cách phải thử một lần mới biết."

"Chỉ đơn giản là tất cả bắt đầu lại từ đầu mà thôi!" Ngữ khí Tạ Đông Thăng mang theo một tia ngạo khí nói. Hiển nhiên, đối với chuyện kinh doanh của Tạ gia, ông ta rất có lòng tin.

"Đúng vậy! Cậu hai, chúng ta cùng bắt đầu lại từ đầu đi!" Diệp Thu mang theo ẩn ý mà nói: "Trưa mai, sẽ có một cuộc họp công bố tin tức, cậu hai chủ trì đi! Buổi chiều ngày mai, cháu sẽ đưa một thợ cắt tóc đến, giúp cậu sửa sang lại đầu tóc, sau đó sẽ dẫn cậu đi chọn quần áo cho phù hợp."

Đường Quả trần trụi nằm trên giường. Toàn thân trắng như tuyết không chút tì vết, không có chỗ nào làm hỏng mỹ cảm. Bộ ngực sung mãn của cô tuy không quá lớn như Trầm Mặc Nùng hay Lâm Bảo Nhi, chỉ vừa một bàn tay, nhưng lại săn chắc vểnh cao, tạo ra cảm giác mê người, khi sờ nắn có cảm giác rất khác lạ.

Diệp Thu chôn đầu vào ngực cô, hôn lên đôi môi mềm mại cùng đầu vú thơm tho hồng hào. Thân thể Đường Quả vặn vẹo, mở ra rồi lại cuốn chặt lại, hai tay ôm cứng đầu Diệp Thu, nhấn đầu hắn lên bộ ngực mềm mại của mình, tựa như là muốn đè ép hắn, không cho hắn lộn xộn, lại như là cổ vũ hắn sâu thêm, sâu thêm…

Những tiếng rên rỉ vang lên không ngừng, khiến cho cả gian phòng như nóng lên. Trong phòng tràn ngập mùi mồ hôi của người đàn ông cùng với hương thơm thân thể của người phụ nữ. "Đại chiến" còn chưa bắt đầu, thì vị đạo màn khởi động đã lan tràn.

"Chuẩn bị tốt chưa?" Diệp Thu dùng sức giãy ra khỏi ngực Đường Quả, nhìn đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, ôn nhu hỏi.

"Vâng!" Đường Quả không mở mắt, từ sâu trong lòng bật lên một tiếng đồng ý mơ hồ. Thân thể của cô quá mức nhạy cảm, Diệp Thu mặc dù còn chưa chân chính tiến vào, thì dường như hai người đã hưởng thụ đến cao trào. Nếu như Diệp Thu còn tiếp tục như vậy, cô biết mình sẽ không thể kiên trì quá ba phút, sẽ tức khắc tiết thân.

"Nếu vậy thì thực là mất mặt!" Đường Quả âm thầm suy nghĩ.

"Anh vào nhé!" Diệp Thu nói, sau đó đẩy hai chân Đường Quả ra, còn mình thì quỳ người xuống ở giữa hai chân Đường Quả.

Nhãn lực của Diệp Thu khác hẳn với thường nhân, tuy chỉ mới mở ra động tiên, nhưng hắn đã có thể nhìn thấy rõ ràng mật cốc màu hồng tươi ở bên dưới một tầng lông tơ che lấp. Nơi ấy rất ướt át, có những giọt trong suốt tựa như một vòng hột xoàn bị nát vụn.

/750

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status