Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 713: Thành khẩn tương đối

/750


Vừa mới từ Quân bộ đi ra, đám Uông Kiếm Hàn đã bu lại quan tâm hỏi "Thế nào?". "Coi như là được thỏa mãn." Diệp Thu mỉm cười gật đầu nói. Mặc dù đối với việc xử lý Yến gia có chút nhẹ tay nhưng mà trên thực tế sau khi trải qua chuyện này Yến gia cũng đã triệt để nằm im rồi.

Quan trường chìm nổi, lên lên xuống xuống. Sau này, sau khi Diệp Thu suất lĩnh Diệp gia đứng ở thế thượng phong thì liên tục áp chế Yến gia. Chuyện xử lý bọn họ như thế nào còn phải xem tâm tình Diệp Thu. Cũng như lúc Diệp Thu mới tiến vào Yến kinh, thái độ của Yến Thanh Phong đối với hắn cũng đồng dạng từ trên cao nhìn xuống.

Oan án của phụ thân rốt cục đã được sửa sai. Hơn nữa, quốc gia đã phái một tiểu đội đi tìm thi cốt, nếu như tìm được sẽ mang về hậu táng. Phụ thân chôn xương nơi tha hương, đây là chuyện mà rất nhiều người khó có thể chấp nhận được.

Lâm Thương Lan gật nhẹ đầu, kết quả như vậy sớm đã nằm trong dự liệu của hắn nên hỏi: "Có được tiến hành đền bù tổn thất hay không?". "Cái này thì lại không có nói tới. Nếu như nói đến thì sợ là còn cần chính mình đi tranh thủ." Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Yến Thanh Phong đi ra từ đội trưởng Đệ Ngũ bộ đội, hơn nữa cũng hết lòng để đội viên vương bài của Đệ Ngũ bộ đội là Tham Lang tiếp nhận vị trí của hắn". Lâm Thương Lan điềm nhiên không nói vỗ vỗ vai Uông Kiếm Hàn, ý bảo lái xe đi. Bọn họ để xe hơi ngay cửa ra vào quân bộ, làm cho người ta nhìn thấy thì không tốt lắm.

"Cấp trên có quan điểm như thế nào?" Diệp Thu quan tâm hỏi thăm.

Diệp Thu cùng Tham Lang đã giao thủ qua. Đối với thân thủ cùng nhân phẩm của người này cũng cực kỳ coi trọng. Đây là một cao thủ khó được, nếu tại các đơn vị bộ đội đặc chủng khác thì tuyệt đối là vương bài trong vương bài, đảm nhiệm chức đội trưởng phi thường phù hợp nhưng Diệp Thu đồng dạng hiểu rõ hắn là tâm phúc của Yến Thanh Phong.

Mặc dù lúc này mọi việc của Diệp Thu đã viên mãn nhưng những vấn đề liên quan đến Yến gia thì hắn vẫn không hy vọng chứng kiến đối thủ an bài một vài quân cờ lợi hại dưới tay mình.

"Phía trên chưa thống nhất. Có người đề cử Lâm Lập. Lâm Thương Lan hai tay hợp cùng một chỗ ở trên đầu gối nói.

Lâm Lập?

Diệp Thu nhớ rõ tên này. Ban đầu khi cạnh tranh chức tiểu đội trưởng tiểu đội Tử La Lan hắn đã từng cùng mình giao thủ. Cuối cùng bởi vì Giang Yến Tử cùng với cả tiểu đội kiên trì duy trì mà cuối cùng mới đem hắn đánh bại. Không ngờ lúc này đây hắn lại nhảy ra. Xem ra hắn là nhân tài được Lâm gia coi trọng nên mỗi lần có vị trí trọng yếu thì đều có người đẩy hắn đi ra tranh đoạt.

"Ân. Hắn là một nhân tài." Diệp Thu không rõ ý tứ của Lâm Thương Lan nên đành hàm hồ đáp.

"
Lâm Lập a!? Ha ha, ta cảm thấy Nhị ca rất thích hợp. Đại ca giúp hắn tranh một chuyến đi a." Uông Kiếm Hàn vẻ mặt cợt nhả nói.

"
Ngươi nghĩ như thế nào?" Lâm Thương Lan quay sang nhìn về phía Diệp Thu hỏi. "Nếu như Lâm gia đẩy Lâm Lập ra thì ta cảm giác hắn cũng rất phù hợp." Diệp Thu có phần trái lương tâm nói. Lâm Thương Lan nhìn chăm chú vào mặt Diệp Thu giống như là muốn nhìn ra suy nghĩ thật sự của hắn.

Diệp Thu híp mắt nở nụ cười, đổi giọng nói: "
Đương nhiên. Nếu như có thể tranh một chuyến thì ta cũng hy vọng đi thử. Tục ngữ có nói, cố là được sao".

"
Ta cũng cảm thấy ngươi hẳn là nên đi thử xem". Lâm Thương Lan nói "Ta sợ Lâm Lập tranh không lại với Tham Lang còn nếu ngươi đi tranh thì có tới bảy thành nắm chắc. Thúc thúc vừa mới lật lại bản án, nhưng đại lão kia cũng biết phụ tử các ngươi bị ủy khuất nhiều năm cho nên, nếu như ngươi đi tranh thì bọn họ sẽ có châm chước". Gia gia nói như thế nào?". Diệp Thu hỏi.

"Gia gia sẽ lui bước. Sẽ không vì những chuyện này mà nói nhiều nữa. Nếu như không phải ngươi đích thân đi tìm, hơn nữa trong tay lại có chứng cớ vô cùng xác thực thì hắn cùng sẽ không tham dự vào đâu. Lúc trước phụ thân ngươi còn thượng vị thì bọn họ có một chút điều kiện. Ta cảm thấy ngươi nên nói chuyện với phụ thân ta". Lâm Vũ Hồng? Phó chủ tịch Quân ủy mới được bổ nhiệm?

Nếu người khác có thể có được cơ hội gặp được nhân vật thứ hai trong quân đội thì nhất định là mừng rỡ như điên nhưng Diệp Thu lại có vẻ mặt bất đắc dĩ. Nếu hắn hỏi mình khi nào cưới Lâm Bảo Nhi thì làm sao bây giờ?

"Phiền toái của Tây Môn Hướng Đông đã giải quyết xong. Xem ra ta nên cùng Lâm Bảo Nhi xác định rõ mối quan hệ. Bằng không, cứ như vậy mà dây dưa xuống thì sợ là càng ngày càng phiền toái." Diệp Thu trong lòng nghĩ nói nhưng chuyện phân rõ quan hệ lại dễ nói vậy sao? Dứt khoát phải khiến cho Lãm Bảo Nhi nói cho ngươi nhà rằng nàng không thích mình? Xem ra đành phải như vậy.

Nhìn thấy Diệp Thu không tiếp lời, như thể minh bạch suy nghĩ trong lòng hắn. Lâm Thương Lan vỗ vỗ bả vai hắn, thở dài hỏi:"Lâm Lập đối với Tử La Lan tiểu đội thế nào?".

Về quan điểm, Diệp Thu trước tiên cũng muốn bổ sung vây cánh cho mình nhưng nếu Lâm Thương Lan nói ra mà mình phản bác lại thì liệu có làm cho người khác phản cảm nói mình quá tham lam hay không? Thoáng cái chiếm hai vị trí trọng yếu, mặc dù là Lâm gia thật nhưng một số người sợ là cũng có chút để ý?

Mình cũng không phải là con rể Lâm gia mà Lâm Lập là nhân tài kiệt xuất được Lâm gia bồi dưỡng trọng điểm. Nếu như mình lặp đi lặp lại nhiều lần ngăn cản sự tiến bộ của hắn thì sợ là sẽ khiên người ta chán ghét.

"Cũng không tệ. Ta lúc trước đang lo lắng liệu có để cho Diệp Hổ tiếp nhận không. Giờ đây ngươi đưa ra Lâm Lập tiếp nhận thì ta cảm thấy hắn cũng rất phù hợp." Diệp Thu vừa cười vừa nói. Lâm Lập tài hoa hắn vẫn tán thành nên để hắn tiếp nhận tiểu đội Tử La Lan cũng không phải là chuyện xấu.

"Diệp Hổ? Ta hiểu rõ hắn. Trước tiên đừng dùng hắn vội đối với ngươi mới có lợi." Lâm Thương Lan nói.

"Tham Lang cũng là nhân tài có thể sử dụng a!" Diệp Thu thở dài nói nói, không thể thu dùng Tham Lang thật đúng là có chút tiếc nuối. Lâm Thương Lan gật gật đầu, nhưng không có nói gì nữa. Rất nhiều việc không phải bọn họ có thể làm chủ. Mỗi một lần quyền lực tẩy bài, đều là lúc các phe phái phải va chạm cùng thỏa hiệp. Cho dù là Diệp Thu đi tranh vị trí đội trưởng Đệ Ngũ bộ đội ai dám nói là không cần cẩn thận?

"Kiếm Hàn, ngươi nói ngày hôm qua có giai nhân liều mạng bồi tiếp ngươi uống rượu. Còn nói ta tuyệt đối đoán không được. Là ai?" Diệp Thu cười hỏi. Hắn và Lâm Thương Lan ở phía sau nói chuyện phiếm, ngược lại lạnh nhạt với Uông Kiếm Hàn.

"Ha ha. Ta nếu như không nói, ngươi tuyệt đối đoán không ra." Quả nhiên, nhắc tới cái này thì Uông Kiếm Hàn mặt đầy hồng quang. Trong tam huynh đệ thì Uông Kiếm Hàn là người hào sảng đơn thuần nhất. Diệp Thu âm nhu khó dò mà Lâm Thương Lan thì cả ngày khuôn mặt không đổi, hỉ nộ khó dò.

"Ta thật sự là đoán không ra." Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Người trong Hoa Hạ cân quắc hội ngươi biết không a?" Uông Kiếm Hàn hỏi.

"Ta chỉ biết một số thôi." Diệp Thu trả lời. Trong thế giới mạng ở Hoa Hạ có một đại gia tộc Bạch gia, trong đó nữ nhân Bạch Thủy Tâm là nhân vật thành lập ra tổ chức kinh tế Đồng Minh hội. Tổ chức này cơ hồ đã thu nhập toàn bộ nữ nhân Hoa Hạ trên mạng internet làm hội viên.

Bất luận ai dù muốn khinh thị nữ nhân, đặc biệt trên lĩnh vực kinh tế mà biết tài phú nữ nhân này nắm giữ cũng phải giật mình. Những năm gần đây thành tích của nàng phi thường chói mắt. Hơn nữa, nhắc tới cái tổ chức này thì Diệp Thu lại nghĩ tới một người khác: Bạch Nhu. Nhân viên cảnh sát giữ vững chính nghĩa mạnh mẽ mà đáng yêu này đà lâu không gặp mặt. Thật đúng là có chút ít hoài niệm a!.

"Hắc hắc, chính là như vậy. Trong những người sáng lập Quắc hội thì có nữ tử truyền kỳ ở Yến kinh Bạch Thủy Tâm mời chúng ta. Nàng biết danh môn tam thiếu chúng ta tề tụ tại Yến Kinh nên cố ý gọi điện thoại mời chúng ta gặp mặt.".

"
Thật là đáng tiếc. Ngươi cùng mỹ nữ khanh khanh ta ta. Chỉ có ta cùng đại ca đi phó ước. Ngươi không biết. Người bồi rượu tất cả đều là tuyệt sắc mỹ nữ. Tấm tắc, không chỉ có xinh đẹp mà còn thân gia qua ức vạn... Nếu ta có thể kiếm được một cô thì sau này không cần làm gì cũng là một gã tiểu bạch kiểm rất có tiền đồ".

Diệp Thu nghi hoặc hỏi thăm:"Danh môn tam thiếu? Đây là kiểu xưng hô gì?".

"
Ngươi không biết?" Uông Kiếm Hàn vẻ mặt vui vẻ nói. " Chuyện tam huynh đệ chúng ta kết bái đã sớm truyền về Yến Kinh. Có những người rỗi việc đem tên ba chúng ta tổ hợp lại thành danh môn tam thiếu. Hắc hắc, ta cảm thấy được rất uy phong.

"
Kiếm Hàn. Những cái hư danh này không nên tưởng là thật. Chỉ có hại vô ích mà thôi, chỉ làm phiền chúng ta mà thôi. Lâm Thương Lan trông thấy vẻ mặt say mê của Uông Kiếm Hàn thì không thể không vì hắn mà lên tiếng cảnh báo.

Nếu là người trong gia tộc buôn bán thì những cái danh hiệu như Cực phẩm Tứ công tử, Vô lương tam cầm thú hay các loại ngoại hiệu phong nhã khác cũng không sao nhưng mà ba người bọn họ đêu là quân nhân rất có tiền đồ. Có một cái ngoại hiệu như vậy thì có hại mà vô ích. Vô luận là chính trị hay quân nhân, tối kỵ nhất là lập bang lập phái.

"Đại ca. Ta chỉ là đùa một chút mà thôi." Uông Kiếm Hàn cười nói. Hắn từ nhỏ là người hầu của Lâm Thương Lan và cũng là người vô cùng nghe lời Lâm Thương Lan.

"Đúng vậy đại ca. Tam đệ vẫn rất ổn trọng." Diệp Thu cười hòa giải. "Chuyện tốt như vậy sao không gọi ta? Ta thật sự muốn kết bạn với bông hoa Yến Kinh nghe đồn đã lâu này".

"
Bên cạnh ngươi không phải đã có mỹ nữ bồi tiếp sao? Tại câu lạc bộ Thiên An còn chủ động hướng về phía Yến Thanh Phong khiêu chiến? Đáng tiếc, tên kia quả nhát gan. Trước kia thì một bộ bức bách, ai cũng không để vào mắt, nguyên lai cũng có sợ hãi a". Uông Kiếm Hàn rất khinh thường bĩu môi nói.

"Hắn là một đối thủ đáng giá." Lâm Thương Lan nghiêm mặt nói.

Vì Diệp Thu đã thoái vị nên Giang Yến Tử cũng từ bỏ vị trí tiểu đội trưởng Tử La Lan. Giờ đây Giang Yến Tử trở thành người đứng đầu bộ phận An Toàn mạng quốc gia.

Đây là một vị trí cực kỳ trọng yếu. Theo sau sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật, chiến tranh trên Internet đã trở thành thủ đoạn chiến tranh chủ yếu, thậm chí là có thể quyết định thắng bại của cả cuộc chiến tranh. Cho nên, đảm nhận vị trí đội trưởng này tiền đồ của Giang Yên Tử là không thể hạn lượng. Lâm Bảo Nhi cũng là người trong ngành này nhưng đáng tiếc là nha đầu kia thật sự là làm việc không tu chí. Ở mãi Hồng Kông cũng không nguyện ý trở về. Từ sau hành trình Hồng Kông, Diệp Thu cũng chưa có cơ hội nhìn thấy Giang Yên Tử.

Nữ nhân lưu luyến si mê phụ thân hơn hai mươi năm, chờ đợi hơn hai mươi năm này đáng để tất cả mọi người tôn kính cùng kính yêu. Hơn nữa, quan hệ giữa Diệp Thu cùng nàng cũng vừa là thầy vừa là bạn. Thậm chí còn có một chút tình cảm mập mờ không nói rõ.

Không gọi điện thoại trước cho nàng. Diệp Thu từ Lâm Thương Lan biết được địa chỉ văn phòng của nàng thì liền trực tiếp lái xe đến. Phụ thân vừa được sửa sai, chuyện vui như vậy phải chia sẻ cùng nàng. Vô luận là còn có tình yêu hay không thì đối với hai mươi năm chờ đợi của nàng hẳn là phải tìm được một cái đáp án.

Địa điểm văn phòng ngành internet này cực kỳ bí mật. Trong Cục an ninh quốc gia cũng nằm biệt lập trong một cái tiểu lâu. Diệp Thu đưa ra Giấy chứng nhận, lại có thư giới thiệu thì mới có thể thông qua cánh cửa nặng nề đi vào.

Đem xe hơi dừng cạnh bồn hoa, Diệp Thu đẩy cửa xe ngẩng mặt nhìn lên tiểu lâu này. Theo vẻ bề ngoài mà nhìn thì tiểu lâu này giống một cái biệt thự cổ điển. Chỉ có người biết chuyện mới biết được tiểu lâu này đối với hệ thống internet Hoa Hạ quốc quan trọng thế nào.

Chờ đợi một lúc liền có một trung niên nữ nhân bước nhanh ra. Nhìn thấy Diệp Thu chờ ở cửa ra vào thì áy náy nói: "Diệp tiên sinh, anh khỏe a. Tôi là trợ lý Trần Na cho Giang chủ nhiệm. Thật xin lỗi đã để anh đợi lâu. Giang chủ nhiệm đang ở tại văn phòng chờ anh."

"Cảm ơn cô." Diệp Thu cười nói tạ ơn.

Trần Na dùng thẻ đeo trên cổ để mở lớp cửa thứ nhất, cánh cửa thủy tinh thứ hai thấy hai người thì tự động mở ra. Hai người vừa đi vào thì cánh cửa thủy tinh này lại lần nữa khép lại. Trần Na mang theo Diệp Thu trực tiếp đi đến căn phòng làm việc sa hoa. Sau khi gõ cửa thì bên trong truyền đến thanh âm Giang Yên Tử mời vào.

Trần Na nói: "Diệp tiên sinh, Giang chủ nhiệm ở bên trong chờ anh.". Diệp Thu một lần nữa nói cám ơn rồi mới đẩy cửa đi vào.

Trong văn phòng sương khói lượn lờ, cửa sổ không mở ra, ánh sáng trong phòng có phần hôn ám. Sau khi từ quan võ chuyển thành quan văn, biến hóa lớn nhất của Giang Yến Tử chính là trang phục. Trước kia nàng luôn thích áo gió tiện hoat động thì giờ đây cũng rất nhã nhặn mặc một bộ quần áo văn phòng màu trắng.

Chỉ có điểm không thay đổi là đầu ngón tay vẫn đang kẹp một điếu thuốc lá. Bên cạnh đó còn có ánh mắt tịch liêu mờ mịt như là vĩnh viễn không có tiêu điểm.

Khi thấy Diệp Thu đi tới ánh mắt này mới hơi có một chút vui vẻ.

"Đã lâu không gặp." Nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Thu, nói.

"Đúng vậy. Đã lâu không gặp." Diệp Thu gật nhẹ đầu đi tới bàn làm việc. Rồi đưa tay nắm lấy ngón tay cầm thuốc lá của nàng. Tay nàng nghĩ muốn co lại nhưng lại bị Diệp Thu nhanh tay nắm lấy. Bị Diệp Thu bắt lấy cổ tay, thân thể nàng có một chút run rẩy nhưng vẻ mặt cũng không lộ ra cái gì khác thường. Diệp Thu một tay trấn trụ cổ tay nàng, tay còn lại lấy điếu thuốc lá sau đó dí vào gạt tàn trên bàn.

"Sau này hút ít thôi. Đối với thân thể không tốt." Diệp Thu nói.

Không phải chỉ có Diệp Thu nói những lời này nhưng mỗi lần nghe hắn nói như vậy thì đều cảm thấy nội tâm ôn hòa. "Có chuyện gì không?" Giang Yến Tử ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào Diệp Thu hỏi.

Diệp Thu lúc này mới phát hiện nàng còn có một biến hóa rất lớn. Trước kia nàng rất hay dùng mắt kính che khuất ánh mắt còn giờ đây lại không dùng những vật kia nữa. "Tới xem cô. Thuận tiện nói cho cô biết một sự kiện." Diệp Thu vừa cười vừa nói rồi kéo ghế dựa ngồi đối diện với nàng. "Việc cha tôi đã điều tra xong, vì chuyện này mà các đại lão ở Quân ủy đã đặc biệt mở hội nghị và vừa mới vì cha tôi mà sửa sai. Tôi cảm thây chuyện này nên nói cho cô biết một tiếng."

"Biết rồi." Giang Yến Tử nói.

Không biết nàng có cảm giác gì nhưng trong nháy mắt đó nàng giống như một cái xác không hồn. Một mực đau khổ truy tìm cùng chờ đợi gì đó nhưng khi tìm được đáp án thì lại biến thành mờ mịt không biết làm sao. Sau này còn dựa vào cái gì để bám víu để hy vọng nữa?

Ta cần một điếu thuốc!

Tay nàng kịch liệt run rẩy vội vàng lục lọi trên mặt bàn tìm thuốc nhưng lại không lấy được hộp thuốc lá cùng bật lửa gần trong gang tấc.

Ba!

Bật lửa bị đầu ngón tay nàng đụng phải rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh giòn vang. Diệp Thu thở dài, nhặt bật lửa lên. Lấy một điếu thuốc trong hộp tự mình châm lửa rồi mới nhét vào trong miệng nàng. Giang Yến Tử tham lam mút lấy, sau khi trong lồng ngực tràn đầy khói thuốc thì mới cảm thấy thân thể an hòa trở lại, cảm giác được ngũ tạng lục phủ tồn tại.

"Sống thì còn có rất nhiều thứ đảng lưu luyến gì đó. Thân tình, hữu tình. Còn như cô giờ đây cho dù không có nhiều thứ để truy cầu thì thế nào? Có bao nhiêu người có thể minh bạch được ý nghĩa sinh tồn của mình? Đại đa số người chỉ có một lý do đơn giản nhất: Vì còn sống mà sống. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

"
Ai lại quản được cái này?".

"
Người khác khổ cực như vậy mà đều vẫn cố gắng sống, so sánh mà nói thì cô vẫn là may mắn. Chuyện của cha tôi đã là quá khứ. Hãy để cho cha tôi nghỉ ngơi a. Cô bây giờ cũng có thể đi tìm hạnh phúc của chính mình".

"
Cái gì là hạnh phúc? Tôi quên mất rồi". Giang Yến Tử vừa cười vừa nói nhưng trên hốc mắt chợt ướt át, trên mặt cũng đã có nước mắt. Diệp Thu đi đến sau bàn làm việc, thương xót ôm lấy đôi vai gầy của nàng, Giang Yến Tử nép vào ngực Diệp Thu, rốt cục khóc rống lên.

Nhân sinh ngắn ngủi, tuổi không chờ người. Khổ tâm chờ đợi hai mươi năm, giờ nàng đã già. Tuổi tác như vậy, tâm tính như vậy đâu còn có thể đi tìm hạnh phúc?

"Nếu như cô sợ tìm không thấy thì tìm tới tôi". Diệp Thu ôm sát thân thể Giang Yến Tử nói. "Anh?" Giang Yến Từ mờ mịt hỏi.

"
Đúng vậy. Tìm vật thay thế cũng tốt. Đến khi cô tìm được hạnh phúc chính thức của mình thì có thể rời đi.". "Nếu như có thể thay thế thì tôi cần gì chờ đợi hai mươi năm?" Giang Yến Từ hai mắt đẫm lệ tự hỏi. Nàng sợ là không thể thay thế.

"
Tôi chỉ là hy vọng cô có thể hảo hảo còn sống." Diệp Thu ôm thân thể mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ nhân này mềm yếu như vậy. Trước kia, nàng đều dùng phương thức này để bảo vệ chính mình.

"
Diệp Thu."

"
Anh yêu thích tôi sao?" Giang Yến Tử hỏi.

"
Có yêu." Diệp Thu không do dự đáp.

Mặc dù ngoại trừ việc nàng vì chính mình mà làm hết thảy ra thì thân thể của Giang Yến Tử cũng cực kì mê người. Trên người nàng ngoài vẻ mặt hững hờ ra thì những các khác đều làm cho người ta mê muội.

"
Tôi nói là" Giang Yến Tử do dự trong chốc lát rồi gian nan nói: "Cái loại cảm giác này ở giữa cảm giác yêu và thích". Diệp Thu ở trong khoảng cách gần thưởng thức khuôn mặt đỏ hồng của Giang Yến Từ mỉm cười không nói gì. Giang Yến Tử đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, ngượng ngùng buông eo Diệp Thu ra khó xử nói:

"
Thực xin lỗi. Tôi cuối cùng không nghĩ tới việc bừa bãi."
"
Tôi hiểu rõ.'" Diệp Thu nói.

"
Anh không rõ" Giang Yến Tử lắc đầu."

"
Tôi hiểu rõ" Diệp Thu cố chấp nói.

Hai người yên lặng đối mặt, trong căn phòng cực kỳ yên tĩnh không khí có vẻ quỷ dị mà mập mờ.

"Diệp Thu." Giang Yến Tử nhẹ giọng nói. Diệp Thu không có đáp, chỉ thấy hắn đột ngột duỗi hai tay ra kéo nàng vào trong ngực, sau đó điên cuồng siết chặt lấy nàng. Phảng phất như bao sức lực, tâm tư lắng đọng sâu trong thân thể Giang Yến Từ nhiều năm trong nháy mắt bị đốt cháy lên, nàng thở gấp lấy, rên rỉ, dùng hết sức toàn thân ôm chặt lấy Diệp Thu.

Không có bất kỳ trở ngại nào, đầu lưỡi Diệp Thu tiến công vào miệng nàng còn có chứa đầy mùi thuốc lá. Trong đầu Giang Yến Tử như đột nhiên bị nổ mạnh, đầu lưỡi Diệp Thu tùy ý cuốn vào, hấp, mút, quấn quít lấy lưỡi nàng.

Đến khi thích ứng với tiết tấu công kích của Diệp Thu thì đầu lưỡi Giang Yến Tử cũng bắt đầu chậm rãi hòa theo. Nương theo đầu lưỡi Diệp Thu cho dù động tác còn chưa lưu loát lắm. Diệp Thu có chút không thể chờ đợi được, bắt đầu vươn tay cởi áo khoác trên người nàng. Môi cũng bắt đầu dời xuống, theo lông mi, mũi, cổ rồi thẳng đến ngực nàng.

Cái áo khoác chỉ có một cái cúc rất nhanh đã bị Diệp Thu cởi ra. Diệp Thu lại bắt đầu cởi từng cái cúc bộ y phục màu trắng bên trong. "Diệp Thu. Diệp Thu đừng" Giang Yến Tử ôm đầu Diệp Thu nhưng ý chí bên trong nàng như trôi đi. Giống như cự tuyệt mà lại như nghênh đón. Muốn sâu hơn một ít. Sâu hơn một ít nữa.

Bởi vì lúc này Diệp Thu đang ngồi chồm hỗm, đang hôn hít xuống đến bộ ngực mềm trắng như tuyết của Giang Yến Tử. Đôi nhũ hoa đầy đặn, cao ngất, đỉnh phấn hồng như một đôi chim câu, vậy mà lại là như xử nữ còn non.

Diệp Thu hiểu rằng thân thể nàng không chịu nổi loại khiêu khích này, bàn tay phải trượt xuống dưới váy nàng sờ soạng. Giang Yến Tử thò tay nắm được tay Diệp Thu, mắt hấp háy nhỏ giọng nói: "Diệp Thu, không nên ở chỗ này, đây là văn phòng." Chỉ có nàng là hiểu rõ mình đã nhẫn nại đến cỡ nào.

Diệp Thu cúi đầu nhìn thoáng qua vật dưới thân mình, vẻ mặt cười khổ. Đêm qua hắn vừa cùng Hòa Lam trải qua một đêm triền miên, thể lực hẳn là đã tiêu hao hết mới đúng. Không ngờ hôm nay lại có thể mãnh liệt đến như vậy. Bởi vậy có thể thấy được mị lực của Giang Yến Tử là phi thường lớn.

"Được rồi." Diệp Thu buông Giang Yến Tử ra, bất đắc dĩ gật đầu. Người ta không muốn chẳng lẽ mình phải dùng biện pháp mạnh? Như vậy mà nói thì so với phạm tội có cái gì khác nhau?
Chứng kiến vẻ tiếc nuối của Diệp Thu Giang Yến Tử lưỡng lự trong chốc lát rồi nhỏ giọng nói: "Sợ có người đến. Ngươi đi khóa cửa lại."

"
Cái gì?" Diệp Thu trên mặt vui vẻ sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ chạy nhanh ra cửa phòng làm việc khóa lại. Cởi bỏ cúc váy ngắn, Giang Yến Tử ngồi ở trên mặt bàn ưỡn lên. Bên trong là một cái nội khố màu đen, hai chân khép lại nhưng vẫn ẩn hiện để lộ ra một cái khe nhỏ thần bí.

Diệp Thu phải dùng một chút sức mạnh mới khó khăn đem nội khố lột xuống. Không làm sao được vì hai chân nàng kẹp thật sự là quá chặt. Sau đó Diệp Thu mau chóng lột y phục trên người xuống. Lúc này hai người thẳng thắn đối diện với nhau. "Diệp Thu. Tiến đến." Giang Yến Tử hiểu rằng không tránh khỏi nên dứt khoát rất phối hợp tách hai chân ra.

/750

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status