Đoạn đường phía trước càng khó đi, đoàn xe dần chậm lại. Lúc này đằng sau đột nhiên có mấy chiếc SUV chạy tới, bấm còi inh ỏi kiên quyết muốn giành làn đường.
Đỗ Long thấy Mã Quang Minh nhìn ra ngoài cửa sổ xe khẽ nhíu mày, trong lòng hắn chợt động liền cười nói:
- Một dàn xe Hummer, mỗi chiếc đều quá một triệu, xem biển số xe hẳn là của huyện Võ Khê. Bọn họ cũng thật lớn mật! Biết rõ đây là xe của Ủy ban nhân dân thành phố mà cũng dám.
Vương Chí Cường và Lư Thuận Vũ đều không có tiếp lời, Mã Quang Minh lại lạnh nhạt nói:
- Nói không chừng người nhà có việc gấp? Tiểu Vũ, kêu đằng trước nhường một chút, để bọn họ đi trước.
Lư Thuận Vũ gọi một cú điện thoại, tốc độ đoàn xe càng chậm hơn, mấy chiếc Hummer kia liền nhấn ga vượt qua. Mã Quang Minh nhắm mắt lại, ai cũng không biết trong lòng y là vui hay là giận.
Quốc lộ g108 trực tiếp xuyên qua thị trấn Võ Khê, ở một ngã tư đường lúc sắp đi vào thị trấn, có một dãy Audi dừng ở ven đường trên đường vào thị trấn. Một tấm biểu ngữ to lớn treo ở trên không trung, phía trên là hàng chữ lớn màu vàng trên nền đỏ: “Nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo thành phố đến huyện ta thị sát công tác.”
Mã Quang Minh nhìn thấy tình thế này, trực tiếp nói với Lư Thuận Vũ:
- Không cần dừng, trực tiếp đi Ủy ban nhân dân huyện.
Xe cảnh sát phía trước vừa mới giảm tốc độ, sau khi nhận được mệnh lệnh lại phóng đi thẳng. Đoàn xe gào rít mà đi, lưu lại bụi đất đầy trời cùng với một hàng lãnh đạo huyện kia vừa xuống xe, muốn nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo thành phố.
Lúc này thì có thể kiểm nghiệm được tố chất chính trị của mọi người rồi. Chỉ nhìn thấy mọi người ngơ ngác nhìn nhau một lúc, Bí thư huyện ủy Triệu Hoài An lập tức phản ứng, y vội vàng lên xe một lần nữa. Xe của y đi trước đuổi theo đoàn xe của Thành ủy, những lãnh đạo huyện khác cũng đều phản ứng lại. Mọi người cũng không chú ý đến thứ bậc, chen lấn đuổi theo xe phía trước. Cảnh tượng một đám xe chính phủ anh truy tôi đuổi có thể nói là kỳ cảnh khó gặp của huyện Võ Khê.
Xe cảnh sát trực tiếp lái vào Ủy ban nhân dân huyện, cảnh vệ trước cửa nhìn là xe của thành phố, lập tức biết là lãnh đạo tới rồi. Bọn họ vội vàng đứng nghiêm chào, đưa mắt nhìn theo đoàn xe đi vào.
Nhân viên làm việc trong tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện sớm đã chuẩn bị xong việc tiếp đón lãnh đạo, nhìn thấy xe của thành phố đi vào liền lập tức chen nhau lên nghênh đón. Mã Quang Minh vừa xuống xe liền hỏi:
- Không phải nói Ủy ban nhân dân huyện bị công nhân mỏ than Thiết Lĩnh vây kín sao? Người đâu?
Các lãnh đạo của Ủy ban nhân dân huyện đều bị lôi tới vùng ngoại thành đón tiếp lãnh đạo rồi. Phó trưởng ban thư ký của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện bây giờ là lớn nhất, y vội vàng tiến lên tiếp lời, nói:
- Chủ tịch thành phố Mã, chào ngài. Trải qua khuyên bảo của lãnh đạo Huyện ủy, công nhân mỏ than đã tự động rời đi rồi.
- Là sao? Anh là ai? Anh dám nhận trách nhiệm lời nói của mình không?
Mã Quang Minh cứng rắn buông một câu, dọa cho vị Phó trưởng ban thư ký kia sắc mặt chút xíu nữa biến thành trắng bệch. Mã Quang Minh hừ một tiếng, nói:
- Phòng hội nghị ở đâu? Dẫn tôi đến phòng hội nghị! Tôi cùng với mấy vị Ủy viên thường vụ thành phố muốn lập tức mở cuộc hội ý với Ủy viên thường vụ huyện.
Phó trưởng ban thư ký vội vàng đi trước dẫn đường, Mã Quang Minh và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, Bí thư Đảng ủy Công an chào hỏi, ba người hợp thành hình tam giác, khí thế mạnh mẽ vô cùng đi vào tòa Ủy ban nhân dân huyện Võ Khê.
Đỗ Long và Lư Thuận Vũ cùng theo sát sau ba ông lớn này, đi cùng bọn họ còn có Phó bí thứ Đảng ủy cục Công An thành phố Ngọc Minh, Phó cục trưởng Tần Quân Uy, cùng với Ủy ban Kỷ luật, giám sát, tài nguyên đất đai và cán bộ của các ban ngành.
Đỗ Long trước khi đi vào tòa nhà chính phủ quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ nhìn thấy hơn một trăm cảnh sát có vũ trang trên chiếc xe tải nhảy xuống, xem ra Mã Quang Minh cũng không phải không chút chuẩn bị.
Phòng hội nghị tầng ba Ủy ban nhân dân thành phố huyện Võ Khê, đây là một phòng hội nghị lớn ước chừng 150 m2, chính giữa phòng hội nghị đặt một chiếc bàn tròn dài. Mã Quang Minh và ba vị Ủy viên thường vụ không chút do dự đều ngồi xuống chỗ của mình. Mã Quang Minh chiếm chủ vị, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ Luật Lưu Minh Khánh, Bí thư Đảng ủy Công an Hạ Quốc Khánh lần lượt ngồi ở bên trái và phải y. Đám người Tần Quân Uy theo thứ tự cấp bậc ngồi xuống, sau đó những người có cấp bậc thấp khác hoặc giống như Đỗ Long là loại căn bản không có cấp bậc đều ngồi ở trên những cái ghế đặt ở hai góc tường trong phòng hội nghị dự thính.
Bí thư huyện ủy huyện Võ Khê Triệu Hoài An thở hồng hộc dẫn theo một đám lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đến phòng hội nghị trước. Triệu Hoài An hít vào một hơi, sau đó dẫn đầu đoàn bước vào.
Triệu Hoài An lớn hơn vài tuổi so với Mã Quang Minh nhưng y lại cung cung kính kính đến trước mặt Mã Quang Minh, hướng về phía Mã Quang Minh khom người nói:
- Chủ tịch thành phố Mã, tôi...
Mã Quang Minh khoát tay chặn lại, cắt đứt lời nói của Triệu Hoài An, nói:
- Ngồi, bây giờ thời gian cấp bách, đợi sự tình làm xong rồi lại nói những lời thừa đó nhé.
Triệu Hoài An vội vàng trả lời vâng, sau đó ngoan ngoãn dựa theo thứ bậc ngồi xuống. Mã Quang Minh đợi sau khi bọn họ ngồi yên rồi mới ho một tiếng, nhìn Triệu Hoài An nói:
- Bí thư Triệu, tôi nghe nói công nhân của mỏ than Thiết Lĩnh đã vây kín tòa Ủy ban nhân dân huyện, sao bây giờ một bóng người cũng không có?
Triệu Hoài An vội vàng đứng lên đáp:
- Là có một vài người buổi sáng từng ra yêu sách ở tòa nhà chính phủ, trải qua một hồi khuyên nhủ và hướng dẫn, bọn họ đã rời đi rồi.
- Thối lắm
Một tiếng hét lớn vang động ở trong phòng hội nghị, chân của Triệu Hoài An run cầm cập, thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống. Y còn tưởng rằng đây là Chủ tịch thành phố Mã đang mắng y. Nhưng ánh mắt của những người khác lại không hẹn mà cùng nhìn về phía một người cảnh sát trẻ tuổi ngồi ở đằng sau Chủ tịch thành phố Mã.
Người mắng Bí thư huyện ủy thối lắm dĩ nhiên chính là Đại cảnh quan Đỗ Long rồi. Nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn lại phía mình, hắn đột nhiên đứng lên, đi đến bên cửa sổ, kéo mạnh màn cửa sổ ra. Đỗ Long chỉ tay về phía quảng trường trước tòa nhà chính phủ, nói:
- Quảng trường lớn như vậy, một người cũng không có, đây là bình thường sao? Trên mặt đất trước tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện còn có những vết máu loang lổ vẫn chưa kịp lau đi, đây đều là mới lưu lại. Lời khuyên nhủ và hướng dẫn mà Bí thư Triệu vừa nói có thể hiểu là dùng côn gậy xua đuổi hay không?
Sắc mặt Triệu Hoài An lập tức trở nên trắng bệch, các lãnh đạo của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Võ Khê từng người từng người cúi thấp đầu xuống, dường như thân thể đều lùn đi một nửa vậy.
Mã Quang Minh vừa nhìn liền biết điều mà Đỗ Quang Long nói đều là sự thật. Y cũng không có lòng dạ cảm thán năng lực quan sát mạnh của Đỗ Long. Mã Quang Minh tức giận trong lòng, y đập bàn mạnh một cái, phẫn nộ quát:
- Đến lúc nào rồi! Các người vẫn còn dám đối đãi với quần chúng khiếu tố như vậy! Các người quả thực chính là đang.......cố tình phạm pháp!
Hai chân của Triệu Hoài An mềm nhũn, cuối cùng ngồi xuống, trong phòng hội nghị vọng lại tiếng gầm giận dữ của Mã Quang Minh, giống như trước khi mưa lớn kéo tới vậy. Áp lực trong không khí dường như có thể vắt ra thành nước vậy.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ Luật thành phố Lưu Minh Khánh ho một tiếng, nói:
- Chủ tịch thành phố Mã xin hãy hạ hỏa, bây giờ không phải là thời điểm truy cứu trách nhiệm. Lão Triệu này! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, những quần chúng đó bây giờ như thế nào rồi?
Triệu Hoài An vẻ mặt đau khổ nói:
- Thật không liên quan đến chuyện của chúng tôi. Một tiếng đồng hồ trước, phía trước tòa nhà chính phủ đột nhiên có một đám người tới, bọn họ cầm côn gậy đuổi những người của mỏ than Thiết Lĩnh đi. Giống như mấy hôm trước, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng tôi tuyệt đối không có người nào dám hạ lệnh ra tay đánh người.
Mã Quang Minh cười lạnh nói:
- Trưởng phòng Công an huyện Võ Khê là vị nào? Nhiều tên côn đồ như vậy đi tới đi lui đánh mấy trận ở trước mắt anh, anh đã tra được là ai đầu têu chưa? Bắt được tên côn đồ hành hung ấy chưa?
Đỗ Long thấy Mã Quang Minh nhìn ra ngoài cửa sổ xe khẽ nhíu mày, trong lòng hắn chợt động liền cười nói:
- Một dàn xe Hummer, mỗi chiếc đều quá một triệu, xem biển số xe hẳn là của huyện Võ Khê. Bọn họ cũng thật lớn mật! Biết rõ đây là xe của Ủy ban nhân dân thành phố mà cũng dám.
Vương Chí Cường và Lư Thuận Vũ đều không có tiếp lời, Mã Quang Minh lại lạnh nhạt nói:
- Nói không chừng người nhà có việc gấp? Tiểu Vũ, kêu đằng trước nhường một chút, để bọn họ đi trước.
Lư Thuận Vũ gọi một cú điện thoại, tốc độ đoàn xe càng chậm hơn, mấy chiếc Hummer kia liền nhấn ga vượt qua. Mã Quang Minh nhắm mắt lại, ai cũng không biết trong lòng y là vui hay là giận.
Quốc lộ g108 trực tiếp xuyên qua thị trấn Võ Khê, ở một ngã tư đường lúc sắp đi vào thị trấn, có một dãy Audi dừng ở ven đường trên đường vào thị trấn. Một tấm biểu ngữ to lớn treo ở trên không trung, phía trên là hàng chữ lớn màu vàng trên nền đỏ: “Nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo thành phố đến huyện ta thị sát công tác.”
Mã Quang Minh nhìn thấy tình thế này, trực tiếp nói với Lư Thuận Vũ:
- Không cần dừng, trực tiếp đi Ủy ban nhân dân huyện.
Xe cảnh sát phía trước vừa mới giảm tốc độ, sau khi nhận được mệnh lệnh lại phóng đi thẳng. Đoàn xe gào rít mà đi, lưu lại bụi đất đầy trời cùng với một hàng lãnh đạo huyện kia vừa xuống xe, muốn nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo thành phố.
Lúc này thì có thể kiểm nghiệm được tố chất chính trị của mọi người rồi. Chỉ nhìn thấy mọi người ngơ ngác nhìn nhau một lúc, Bí thư huyện ủy Triệu Hoài An lập tức phản ứng, y vội vàng lên xe một lần nữa. Xe của y đi trước đuổi theo đoàn xe của Thành ủy, những lãnh đạo huyện khác cũng đều phản ứng lại. Mọi người cũng không chú ý đến thứ bậc, chen lấn đuổi theo xe phía trước. Cảnh tượng một đám xe chính phủ anh truy tôi đuổi có thể nói là kỳ cảnh khó gặp của huyện Võ Khê.
Xe cảnh sát trực tiếp lái vào Ủy ban nhân dân huyện, cảnh vệ trước cửa nhìn là xe của thành phố, lập tức biết là lãnh đạo tới rồi. Bọn họ vội vàng đứng nghiêm chào, đưa mắt nhìn theo đoàn xe đi vào.
Nhân viên làm việc trong tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện sớm đã chuẩn bị xong việc tiếp đón lãnh đạo, nhìn thấy xe của thành phố đi vào liền lập tức chen nhau lên nghênh đón. Mã Quang Minh vừa xuống xe liền hỏi:
- Không phải nói Ủy ban nhân dân huyện bị công nhân mỏ than Thiết Lĩnh vây kín sao? Người đâu?
Các lãnh đạo của Ủy ban nhân dân huyện đều bị lôi tới vùng ngoại thành đón tiếp lãnh đạo rồi. Phó trưởng ban thư ký của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện bây giờ là lớn nhất, y vội vàng tiến lên tiếp lời, nói:
- Chủ tịch thành phố Mã, chào ngài. Trải qua khuyên bảo của lãnh đạo Huyện ủy, công nhân mỏ than đã tự động rời đi rồi.
- Là sao? Anh là ai? Anh dám nhận trách nhiệm lời nói của mình không?
Mã Quang Minh cứng rắn buông một câu, dọa cho vị Phó trưởng ban thư ký kia sắc mặt chút xíu nữa biến thành trắng bệch. Mã Quang Minh hừ một tiếng, nói:
- Phòng hội nghị ở đâu? Dẫn tôi đến phòng hội nghị! Tôi cùng với mấy vị Ủy viên thường vụ thành phố muốn lập tức mở cuộc hội ý với Ủy viên thường vụ huyện.
Phó trưởng ban thư ký vội vàng đi trước dẫn đường, Mã Quang Minh và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, Bí thư Đảng ủy Công an chào hỏi, ba người hợp thành hình tam giác, khí thế mạnh mẽ vô cùng đi vào tòa Ủy ban nhân dân huyện Võ Khê.
Đỗ Long và Lư Thuận Vũ cùng theo sát sau ba ông lớn này, đi cùng bọn họ còn có Phó bí thứ Đảng ủy cục Công An thành phố Ngọc Minh, Phó cục trưởng Tần Quân Uy, cùng với Ủy ban Kỷ luật, giám sát, tài nguyên đất đai và cán bộ của các ban ngành.
Đỗ Long trước khi đi vào tòa nhà chính phủ quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ nhìn thấy hơn một trăm cảnh sát có vũ trang trên chiếc xe tải nhảy xuống, xem ra Mã Quang Minh cũng không phải không chút chuẩn bị.
Phòng hội nghị tầng ba Ủy ban nhân dân thành phố huyện Võ Khê, đây là một phòng hội nghị lớn ước chừng 150 m2, chính giữa phòng hội nghị đặt một chiếc bàn tròn dài. Mã Quang Minh và ba vị Ủy viên thường vụ không chút do dự đều ngồi xuống chỗ của mình. Mã Quang Minh chiếm chủ vị, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ Luật Lưu Minh Khánh, Bí thư Đảng ủy Công an Hạ Quốc Khánh lần lượt ngồi ở bên trái và phải y. Đám người Tần Quân Uy theo thứ tự cấp bậc ngồi xuống, sau đó những người có cấp bậc thấp khác hoặc giống như Đỗ Long là loại căn bản không có cấp bậc đều ngồi ở trên những cái ghế đặt ở hai góc tường trong phòng hội nghị dự thính.
Bí thư huyện ủy huyện Võ Khê Triệu Hoài An thở hồng hộc dẫn theo một đám lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đến phòng hội nghị trước. Triệu Hoài An hít vào một hơi, sau đó dẫn đầu đoàn bước vào.
Triệu Hoài An lớn hơn vài tuổi so với Mã Quang Minh nhưng y lại cung cung kính kính đến trước mặt Mã Quang Minh, hướng về phía Mã Quang Minh khom người nói:
- Chủ tịch thành phố Mã, tôi...
Mã Quang Minh khoát tay chặn lại, cắt đứt lời nói của Triệu Hoài An, nói:
- Ngồi, bây giờ thời gian cấp bách, đợi sự tình làm xong rồi lại nói những lời thừa đó nhé.
Triệu Hoài An vội vàng trả lời vâng, sau đó ngoan ngoãn dựa theo thứ bậc ngồi xuống. Mã Quang Minh đợi sau khi bọn họ ngồi yên rồi mới ho một tiếng, nhìn Triệu Hoài An nói:
- Bí thư Triệu, tôi nghe nói công nhân của mỏ than Thiết Lĩnh đã vây kín tòa Ủy ban nhân dân huyện, sao bây giờ một bóng người cũng không có?
Triệu Hoài An vội vàng đứng lên đáp:
- Là có một vài người buổi sáng từng ra yêu sách ở tòa nhà chính phủ, trải qua một hồi khuyên nhủ và hướng dẫn, bọn họ đã rời đi rồi.
- Thối lắm
Một tiếng hét lớn vang động ở trong phòng hội nghị, chân của Triệu Hoài An run cầm cập, thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống. Y còn tưởng rằng đây là Chủ tịch thành phố Mã đang mắng y. Nhưng ánh mắt của những người khác lại không hẹn mà cùng nhìn về phía một người cảnh sát trẻ tuổi ngồi ở đằng sau Chủ tịch thành phố Mã.
Người mắng Bí thư huyện ủy thối lắm dĩ nhiên chính là Đại cảnh quan Đỗ Long rồi. Nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn lại phía mình, hắn đột nhiên đứng lên, đi đến bên cửa sổ, kéo mạnh màn cửa sổ ra. Đỗ Long chỉ tay về phía quảng trường trước tòa nhà chính phủ, nói:
- Quảng trường lớn như vậy, một người cũng không có, đây là bình thường sao? Trên mặt đất trước tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện còn có những vết máu loang lổ vẫn chưa kịp lau đi, đây đều là mới lưu lại. Lời khuyên nhủ và hướng dẫn mà Bí thư Triệu vừa nói có thể hiểu là dùng côn gậy xua đuổi hay không?
Sắc mặt Triệu Hoài An lập tức trở nên trắng bệch, các lãnh đạo của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Võ Khê từng người từng người cúi thấp đầu xuống, dường như thân thể đều lùn đi một nửa vậy.
Mã Quang Minh vừa nhìn liền biết điều mà Đỗ Quang Long nói đều là sự thật. Y cũng không có lòng dạ cảm thán năng lực quan sát mạnh của Đỗ Long. Mã Quang Minh tức giận trong lòng, y đập bàn mạnh một cái, phẫn nộ quát:
- Đến lúc nào rồi! Các người vẫn còn dám đối đãi với quần chúng khiếu tố như vậy! Các người quả thực chính là đang.......cố tình phạm pháp!
Hai chân của Triệu Hoài An mềm nhũn, cuối cùng ngồi xuống, trong phòng hội nghị vọng lại tiếng gầm giận dữ của Mã Quang Minh, giống như trước khi mưa lớn kéo tới vậy. Áp lực trong không khí dường như có thể vắt ra thành nước vậy.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ Luật thành phố Lưu Minh Khánh ho một tiếng, nói:
- Chủ tịch thành phố Mã xin hãy hạ hỏa, bây giờ không phải là thời điểm truy cứu trách nhiệm. Lão Triệu này! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, những quần chúng đó bây giờ như thế nào rồi?
Triệu Hoài An vẻ mặt đau khổ nói:
- Thật không liên quan đến chuyện của chúng tôi. Một tiếng đồng hồ trước, phía trước tòa nhà chính phủ đột nhiên có một đám người tới, bọn họ cầm côn gậy đuổi những người của mỏ than Thiết Lĩnh đi. Giống như mấy hôm trước, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng tôi tuyệt đối không có người nào dám hạ lệnh ra tay đánh người.
Mã Quang Minh cười lạnh nói:
- Trưởng phòng Công an huyện Võ Khê là vị nào? Nhiều tên côn đồ như vậy đi tới đi lui đánh mấy trận ở trước mắt anh, anh đã tra được là ai đầu têu chưa? Bắt được tên côn đồ hành hung ấy chưa?
/1403
|