– Mình đi đâu đây thầy?
Khoa quay đầu nhìn Uyên lạnh lùng rồi tiếp tục đi. Anh dừng chân bên cạnh thùng rác trước dãy nhà rồi khoanh tay nhìn Uyên, giọng âm u đến đáng sợ:
– Tìm đi.
Uyên mở to mắt nhìn Khoa, cô chỉ tay vào thùng rác, giọng điệu không thể tin được:
– Thầy bắt em lục thùng rác tìm đề sao?
– Tìm đi.
– Em không tìm.
– Đừng để tôi nói nhiều. Tìm đi.
Lưng Uyên vẫn thẳng nhưng vai thì co dần lại. Áp lực từ Khoa làm lòng Uyên nặng trĩu. Anh đứng trước mặt cô, dáng vẻ thản nhiên, vững chắc hệt như dòng người xung quanh đang bàn tán về hai người chẳng hề liên quan đến anh. Đôi mắt anh tĩnh lặng, âm u và sâu thẳm như muốn cuốn Uyên vào vòng xoáy của cơn giận dữ rồi nhấn chìm cô trong đó.
Uyên cụp mắt rồi bất chợt đưa tay ôm bụng, cô cong người về phía trước, đuôi tóc dài vắt ngang qua trán che đi đôi mày nhíu chặt, giọng cô khe khẽ:
– Thầy ơi em đau bụng quá.
Khoa lùi chân, anh nheo mắt nhìn Uyên nghi ngờ:
– Đứng lên tìm đề đi, tôi không đùa với em.
Uyên cắn răng định đứng thẳng người nhưng một cơn quặn đau ở bụng dưới khiến cô ngồi hẳn xuống đất, cô ngẩng đầu nhìn Khoa, giọng yếu ớt:
– Bụng em đau quá.
Khoa hoảng hốt nhìn khuôn mặt tái xanh lấm tấm mồ hôi của Uyên, tim anh thắt lại, anh tiến lên trước dìu Uyên đứng dậy:
– Em đau như thế nào?
Uyên lắc đầu, cô nhìn Khoa bằng ánh mắt tội nghiệp:
– Thầy đưa em vào phòng y tế với.
Khoa đỡ Uyên đứng dậy, anh cẩn thận dìu cô đến phòng y tế. Dù đau đớn đến mờ cả mắt Uyên vẫn cố gắng dựa vào Khoa để đi, bước chân cô loạng choạng nhưng chắc chắn, cô không muốn Khoa biết mình không nhìn thấy đường càng không muốn anh bế cô đi.
Uyên biết, chỉ cần qua chiều nay cô sẽ nổi tiếng toàn trường bởi vì người bên cạnh cô không ai khác là thầy Khoa tài giỏi, đẹp trai…
Khoa nhếch môi cười khẽ, đôi mắt anh nhìn cô gái bên cạnh mình, chỉ nhìn cô và phớt lờ mọi ánh mắt xung quanh, tay anh giữ chặt lấy Uyên. Anh biết, thời gian tới nhất định cô sẽ hứng chịu rất nhiều “gạch đá” từ ngôi trường đại học không hề đông đúc nhưng luôn nhiều chuyện này. Hơn nữa, anh còn muốn biết cô sẽ đối mặt với những chuyện đó như thế nào…
Tới cửa phòng y tế thì tay Khoa nặng trĩu, anh giật mình khi toàn bộ sức nặng của Uyên đổ ập lên cánh tay mình, hơi thở cô nặng nề và mệt mỏi. Khoa cúi đầu nhìn Uyên, đôi mắt cô nhắm nghiền dưới đôi mày nhíu chặt, có vẻ đau đớn đã rút cạn sức Uyên. Khoa lo lắng bế thốc Uyên lên, anh sải những bước chân dài vào phòng khám rồi lớn tiếng gọi bác sĩ.
Bác sĩ của trường là một phụ nữ trung niên khá thân với Khoa, bà nhìn cô gái yếu ớt nằm trên giường, mỉm cười chào Khoa rồi ra hiệu cho anh ra ngoài. Khoa đưa tay nhìn đồng hồ rồi nói:
– Là học trò của con, dì chăm sóc cô bé giúp con, có chuyện gì thì gọi, giờ con phải đi dạy đã, con cảm ơn dì.
Chưa kịp hiểu hết nụ cười cùng ánh mắt ẩn ý của dì bác sĩ, Khoa đã quay lưng đi mất.
Anh hủy bài kiểm tra thường kì, không nhờ sinh viên mà tự tay giữ cặp rồi đem xuống cho Uyên sau khi hết giờ.
Phòng y tế sau năm giờ chiều vắng tanh, dì bác sĩ đã về nhà và thay bằng một cô y tá trẻ. Uyên vẫn chưa tỉnh. Khoa lo lắng đặt tay lên trán Uyên, hơi thở cô đã đều đặn hơn trước. Anh hỏi y tá:
– Sao cô bé còn chưa tỉnh?
Y tá điều chỉnh mực nước chuyền rồi nói với Khoa:
– Có lẽ quá mệt nên đang ngủ.
– Rốt cuộc là bị bệnh gì?
– Anh không biết?
– Tôi biết thì hỏi làm gì.
– À, bệnh hàng tháng của con gái ấy mà, chuyền xong bình nước này là khỏe ngay thôi.
Khoa ngẩn ra. Anh gật đầu ra hiệu đã biết để cô y tá rời đi trong yên tĩnh.
Tiếng rót nước đánh thức Uyên trong giấc nồng, cô cựa quậy rồi mở choàng mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là bóng lưng cao lớn của một người đàn ông đang quay lưng về phía cô, Uyên khe khẽ gọi:
– Ba ơi…
Khoa giật mình làm nước tràn khỏi ly, anh bưng ly nước về giường rồi nhìn Uyên tủm tỉm, đôi mắt anh thật hiền:
– Ừ, ba đây con.
Uyên hích mặt lên trời rồi hừ lạnh, cô tự nhiên giành lấy ly nước trong tay Khoa đưa lên miệng uống một hơi sạch sẽ.
Trời vừa chuyển tối, có cơn gió làm lay màn cửa để lộ thứ ánh sáng mặt trời yếu ớt cuối ngày, thứ ánh sáng đỏ rực như muốn bùng cháy trước khi lụi tàn.
Uyên thả chân xuống giường, cô mang giày vào rồi đứng lên, giọng vô cùng thản nhiên:
– Mình về thôi thầy, trời tối rồi.
Khoa cười cười rồi cầm cặp theo chân Uyên, bước chân cô chậm rãi, dáng đi trong chiều muộn đầy vẻ cô tịch làm lòng Khoa hoảng hốt. Rốt cuộc, anh vẫn không thể hiểu hết Uyên. Vừa đến nhà xe thì Uyên quay đầu cười với Khoa, nụ cười của cô trong veo:
– Thầy gửi xe lại trường đi ạ.
– Làm chi?
– Em chở thầy về, sẵn mời thầy bữa cơm.
– Cũng được. Nhưng em không đi làm sao?
– Em sẽ xin nghỉ. Chìa khóa xe em, thầy đi lấy xe đi, hàng trong cùng á.
Khoa bình thản cầm lấy chìa rồi đi lấy xe, anh chạy xe ra khỏi cổng rồi đưa nón bảo hiểm cho Uyên. Uyên cầm nón đội lên đầu rồi ngồi sau Khoa:
– Mình đi ăn ốc đi thầy.
Mặt Khoa nhăn lại, ốc cũng có thể ăn thay bữa tối được sao, anh thỏa hiệp:
– Cũng được.
– Thầy thiệt dễ thương.
Khoa chỉ cười trừ, xem như vì cô đau mà cho qua một lần.
…
Ăn xong ốc thì Khoa chở Uyên về. Anh dừng xe cách nhà mình khá xa vì trông thấy một cô gái đứng ngay cổng, Khoa không muốn Uyên biết quá nhiều. Thế nhưng trời không chìu lòng người, ngay khi anh vừa dừng xe thì cô gái kia đã tiến về phía Khoa.
Uyên đảo mắt hít vào một hơi, cô nhìn người đẹp với mái tóc uốn lọn, bộ váy đen ôm sát cơ thể để lộ những đường cong quyến rũ, những bước chân uyển chuyển trên đôi giày cao gót mười phân tiến về phía Khoa thì nhếch môi cười, nụ cười đầy châm chọc:
– Thực ra thầy không phải là gay.
Bàn tay cầm lái của Khoa cứng lại, lưng anh cứng đờ, anh quay đầu nhìn Uyên, đôi môi tạo thành đường cong hoàn hảo:
– Hóa ra em cũng không ngốc như tôi đã tưởng.
– Thường thôi, chẳng có thằng gay nào lại đầy mùi nam tính như thầy cả.
– Mùi nam tính?
– À, ý em là mùi nước hoa dưới cánh tay thầy.
Khoa sầm mặt.
– Đó là mùi Acqua Di Gio mới nhất đấy cô.
– Em biết, rất hiện đại, rất tinh khiết, cũng rất nam tính.
Uyên vừa dứt lời thì một giọng nữ ngọt lịm vang lên:
– Em chờ anh đã lâu. Ơ, đây là ai? – Ngón tay sơn đen của người đẹp dịu dàng chỉ về phía Uyên.
Uyên vuốt ngực ngăn cảm giác muốn ói đang trào lên, cô gằn giọng với Khoa:
– Thầy xuống xe cho em đi về.
Tiếng nói của Uyên mắc kẹt khi Khoa choàng tay qua vai rồi cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn thật khẽ. Cô trừng mắt nhìn anh mặc kệ tiếng tim vang dội trong lồng ngực. Nhận ra sự phẫn nộ của cô gái trong lòng mình, Khoa đẩy cô ra rồi nhìn về phía người đẹp đang há hốc miệng kinh ngạc, giọng anh rất tỉnh:
– Đã bảo tôi không thích cô, giờ thì biến được rồi đấy.
Uyên nắm chặt hai tay để ngăn cơn giận bùng nổ, để ngăn mình đưa tay đập vỡ sống mũi Khoa. Cô nghiến răng nói bằng giọng mũi:
– Em muốn đi về.
– Ừ, anh đưa em về.
Khoa nói xong thì nổ máy xe chở Uyên về nhà. Anh nhếch môi cười thú vị, môi của cô quả nhiên có vị cam ngon lành.
Về đến nhà Uyên thì cô tống anh xuống xe, không một lời từ biệt, Uyên chạy xe thẳng vào nhà rồi đóng cửa. Cô lao vào phòng tắm rồi vốc nước tưới thẳng lên mặt, đôi mắt Uyên nhìn đôi môi mình đầy lạnh lẽo. Nụ hôn đầu bị cướp đi dễ dàng khiến Uyên phẫn nộ, cô nheo mắt nhìn chính mình qua gương, món nợ này Uyên nhất định sẽ đòi.
Khoa cho qua sự vô tình của Uyên, anh huýt sáo dạo bộ về nhà, bước chân như nhún nhảy. Bộ não tinh ranh của Khoa tạm thời quên mất cô gái vừa bị anh cưỡng hôn vô cùng tinh quái.
…
Ba ngày sau.
Lúc Khoa nghĩ cô sinh viên tên Uyên đã lờ hẳn mình thì điện thoại anh rung lên báo hiệu tin nhắn tới. Là của Uyên:
“Thầy ơi, hôm nay em tổ chức sinh nhật ở khách sạn T, toàn người nhà không à, thầy đến chơi cho vui”.
“Mấy giờ?”
“Dạ bây giờ nè thầy, mà ở phòng 203 lầu 2 nhé, em chơi với mọi người đây, thầy nhớ đến á”.
Khoa thay đồ rồi chạy xe đến khách sạn theo lời Uyên nói. Anh lên phòng theo sự chỉ dẫn của cô tiếp tân. Khoa vừa gõ thì cánh cửa đã mở ra, anh bước chân vào phòng, chưa kịp lên tiếng thì một bị chặt một cú thật mạnh vào gáy, thứ cuối cùng nhìn thấy lúc ngã xuống là một chiếc giường to còn căn phòng trống trơn. Không hề có bữa tiệc sinh nhật nào.
Uyên phủi phủi hai tay hài lòng nhìn Khoa nằm ngay đơ dưới đất. Cô khóa cửa phòng rồi kéo anh lên chiếc giường to duy nhất trong phòng. Cô lấy điện thoại chụp lại hình Khoa rồi lục ba lô lấy máy tông đơ ra, chiếc máy chạy bằng pin nhỏ gọn, cô gõ gõ nó vào lòng bàn tay, khóe miệng hiện lên nụ cười vô cùng gian xảo.
Uyên trèo lên giường, cô chăm chú ngắm nghía mặt Khoa rồi bật máy, chiếc máy mini phát ra những tiếng rì rì êm dịu bắt đầu sượt những đường rất mượt lên đầu Khoa.
Chỉ năm phút sau, không cần tốn tiền, Khoa đã có ngay một kiểu tóc mới.
Uyên hài lòng mỉm cười, cô cất máy, chụp lại hình cho Khoa rồi mang ba lô ra về.
Trong cơn mơ của mình, Khoa cảm thấy ai vuốt tóc anh, cái vuốt dịu dàng làm anh nhớ mẹ và an tâm say ngủ. Anh tỉnh lại khi trời sập tối, căn phòng xa lạ cùng sự đau đớn nơi ót làm anh hoảng hốt. Anh bấm điện thoại gọi ngay cho Uyên, giọng cô vang lên đầy vui sướng:
– Thầy tỉnh rồi à?
– Sao tôi lại ngủ?
– Em tiêm cho thầy một mũi thuốc mê sau ót. He he.
Giọng Khoa trầm xuống:
– Em đã làm gì?
Giọng Uyên còn vui sướng hơn:
– Em chỉ gọt dứa thôi. À mà thầy dậy rồi thì về đi, căn phòng đó em thuê tới 19 giờ thôi, bây giờ đã là 18 giờ 55 phút.
Khoa cúp điện thoại, lắc nhẹ đầu cho vơi đi đau đớn rồi vào wc rửa mặt. Anh co tay đấm thẳng vào gương đầy giận dữ, mặt gương nứt dần rồi vỡ nát che đi dòng chữ xinh đẹp được viết bằng son môi cam: “Kiểu trên đầu thầy là mô đen năm nay đấy ạ, thầy đẹp trai lắm, ^^”.
Dòng chữ ngạo nghễ như đấm thẳng vào mặt anh, mái tóc trên đầu được cạo bằng tông đơ loang lổ hệt như một quả dứa, Khoa phẫn nộ. Anh đã hiểu vì sao cô gái tinh quái như Uyên lại chưa trả đũa chuyện anh cưỡng hôn cô, thì ra cô đang nghĩ cách để làm thế nào trả đũa một cách đau đớn nhất.
Bất kể là ai, răng tóc bao giờ cũng là gốc con người. Xem ra, lần này anh thua sạch túi.
Khoa quay đầu nhìn Uyên lạnh lùng rồi tiếp tục đi. Anh dừng chân bên cạnh thùng rác trước dãy nhà rồi khoanh tay nhìn Uyên, giọng âm u đến đáng sợ:
– Tìm đi.
Uyên mở to mắt nhìn Khoa, cô chỉ tay vào thùng rác, giọng điệu không thể tin được:
– Thầy bắt em lục thùng rác tìm đề sao?
– Tìm đi.
– Em không tìm.
– Đừng để tôi nói nhiều. Tìm đi.
Lưng Uyên vẫn thẳng nhưng vai thì co dần lại. Áp lực từ Khoa làm lòng Uyên nặng trĩu. Anh đứng trước mặt cô, dáng vẻ thản nhiên, vững chắc hệt như dòng người xung quanh đang bàn tán về hai người chẳng hề liên quan đến anh. Đôi mắt anh tĩnh lặng, âm u và sâu thẳm như muốn cuốn Uyên vào vòng xoáy của cơn giận dữ rồi nhấn chìm cô trong đó.
Uyên cụp mắt rồi bất chợt đưa tay ôm bụng, cô cong người về phía trước, đuôi tóc dài vắt ngang qua trán che đi đôi mày nhíu chặt, giọng cô khe khẽ:
– Thầy ơi em đau bụng quá.
Khoa lùi chân, anh nheo mắt nhìn Uyên nghi ngờ:
– Đứng lên tìm đề đi, tôi không đùa với em.
Uyên cắn răng định đứng thẳng người nhưng một cơn quặn đau ở bụng dưới khiến cô ngồi hẳn xuống đất, cô ngẩng đầu nhìn Khoa, giọng yếu ớt:
– Bụng em đau quá.
Khoa hoảng hốt nhìn khuôn mặt tái xanh lấm tấm mồ hôi của Uyên, tim anh thắt lại, anh tiến lên trước dìu Uyên đứng dậy:
– Em đau như thế nào?
Uyên lắc đầu, cô nhìn Khoa bằng ánh mắt tội nghiệp:
– Thầy đưa em vào phòng y tế với.
Khoa đỡ Uyên đứng dậy, anh cẩn thận dìu cô đến phòng y tế. Dù đau đớn đến mờ cả mắt Uyên vẫn cố gắng dựa vào Khoa để đi, bước chân cô loạng choạng nhưng chắc chắn, cô không muốn Khoa biết mình không nhìn thấy đường càng không muốn anh bế cô đi.
Uyên biết, chỉ cần qua chiều nay cô sẽ nổi tiếng toàn trường bởi vì người bên cạnh cô không ai khác là thầy Khoa tài giỏi, đẹp trai…
Khoa nhếch môi cười khẽ, đôi mắt anh nhìn cô gái bên cạnh mình, chỉ nhìn cô và phớt lờ mọi ánh mắt xung quanh, tay anh giữ chặt lấy Uyên. Anh biết, thời gian tới nhất định cô sẽ hứng chịu rất nhiều “gạch đá” từ ngôi trường đại học không hề đông đúc nhưng luôn nhiều chuyện này. Hơn nữa, anh còn muốn biết cô sẽ đối mặt với những chuyện đó như thế nào…
Tới cửa phòng y tế thì tay Khoa nặng trĩu, anh giật mình khi toàn bộ sức nặng của Uyên đổ ập lên cánh tay mình, hơi thở cô nặng nề và mệt mỏi. Khoa cúi đầu nhìn Uyên, đôi mắt cô nhắm nghiền dưới đôi mày nhíu chặt, có vẻ đau đớn đã rút cạn sức Uyên. Khoa lo lắng bế thốc Uyên lên, anh sải những bước chân dài vào phòng khám rồi lớn tiếng gọi bác sĩ.
Bác sĩ của trường là một phụ nữ trung niên khá thân với Khoa, bà nhìn cô gái yếu ớt nằm trên giường, mỉm cười chào Khoa rồi ra hiệu cho anh ra ngoài. Khoa đưa tay nhìn đồng hồ rồi nói:
– Là học trò của con, dì chăm sóc cô bé giúp con, có chuyện gì thì gọi, giờ con phải đi dạy đã, con cảm ơn dì.
Chưa kịp hiểu hết nụ cười cùng ánh mắt ẩn ý của dì bác sĩ, Khoa đã quay lưng đi mất.
Anh hủy bài kiểm tra thường kì, không nhờ sinh viên mà tự tay giữ cặp rồi đem xuống cho Uyên sau khi hết giờ.
Phòng y tế sau năm giờ chiều vắng tanh, dì bác sĩ đã về nhà và thay bằng một cô y tá trẻ. Uyên vẫn chưa tỉnh. Khoa lo lắng đặt tay lên trán Uyên, hơi thở cô đã đều đặn hơn trước. Anh hỏi y tá:
– Sao cô bé còn chưa tỉnh?
Y tá điều chỉnh mực nước chuyền rồi nói với Khoa:
– Có lẽ quá mệt nên đang ngủ.
– Rốt cuộc là bị bệnh gì?
– Anh không biết?
– Tôi biết thì hỏi làm gì.
– À, bệnh hàng tháng của con gái ấy mà, chuyền xong bình nước này là khỏe ngay thôi.
Khoa ngẩn ra. Anh gật đầu ra hiệu đã biết để cô y tá rời đi trong yên tĩnh.
Tiếng rót nước đánh thức Uyên trong giấc nồng, cô cựa quậy rồi mở choàng mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là bóng lưng cao lớn của một người đàn ông đang quay lưng về phía cô, Uyên khe khẽ gọi:
– Ba ơi…
Khoa giật mình làm nước tràn khỏi ly, anh bưng ly nước về giường rồi nhìn Uyên tủm tỉm, đôi mắt anh thật hiền:
– Ừ, ba đây con.
Uyên hích mặt lên trời rồi hừ lạnh, cô tự nhiên giành lấy ly nước trong tay Khoa đưa lên miệng uống một hơi sạch sẽ.
Trời vừa chuyển tối, có cơn gió làm lay màn cửa để lộ thứ ánh sáng mặt trời yếu ớt cuối ngày, thứ ánh sáng đỏ rực như muốn bùng cháy trước khi lụi tàn.
Uyên thả chân xuống giường, cô mang giày vào rồi đứng lên, giọng vô cùng thản nhiên:
– Mình về thôi thầy, trời tối rồi.
Khoa cười cười rồi cầm cặp theo chân Uyên, bước chân cô chậm rãi, dáng đi trong chiều muộn đầy vẻ cô tịch làm lòng Khoa hoảng hốt. Rốt cuộc, anh vẫn không thể hiểu hết Uyên. Vừa đến nhà xe thì Uyên quay đầu cười với Khoa, nụ cười của cô trong veo:
– Thầy gửi xe lại trường đi ạ.
– Làm chi?
– Em chở thầy về, sẵn mời thầy bữa cơm.
– Cũng được. Nhưng em không đi làm sao?
– Em sẽ xin nghỉ. Chìa khóa xe em, thầy đi lấy xe đi, hàng trong cùng á.
Khoa bình thản cầm lấy chìa rồi đi lấy xe, anh chạy xe ra khỏi cổng rồi đưa nón bảo hiểm cho Uyên. Uyên cầm nón đội lên đầu rồi ngồi sau Khoa:
– Mình đi ăn ốc đi thầy.
Mặt Khoa nhăn lại, ốc cũng có thể ăn thay bữa tối được sao, anh thỏa hiệp:
– Cũng được.
– Thầy thiệt dễ thương.
Khoa chỉ cười trừ, xem như vì cô đau mà cho qua một lần.
…
Ăn xong ốc thì Khoa chở Uyên về. Anh dừng xe cách nhà mình khá xa vì trông thấy một cô gái đứng ngay cổng, Khoa không muốn Uyên biết quá nhiều. Thế nhưng trời không chìu lòng người, ngay khi anh vừa dừng xe thì cô gái kia đã tiến về phía Khoa.
Uyên đảo mắt hít vào một hơi, cô nhìn người đẹp với mái tóc uốn lọn, bộ váy đen ôm sát cơ thể để lộ những đường cong quyến rũ, những bước chân uyển chuyển trên đôi giày cao gót mười phân tiến về phía Khoa thì nhếch môi cười, nụ cười đầy châm chọc:
– Thực ra thầy không phải là gay.
Bàn tay cầm lái của Khoa cứng lại, lưng anh cứng đờ, anh quay đầu nhìn Uyên, đôi môi tạo thành đường cong hoàn hảo:
– Hóa ra em cũng không ngốc như tôi đã tưởng.
– Thường thôi, chẳng có thằng gay nào lại đầy mùi nam tính như thầy cả.
– Mùi nam tính?
– À, ý em là mùi nước hoa dưới cánh tay thầy.
Khoa sầm mặt.
– Đó là mùi Acqua Di Gio mới nhất đấy cô.
– Em biết, rất hiện đại, rất tinh khiết, cũng rất nam tính.
Uyên vừa dứt lời thì một giọng nữ ngọt lịm vang lên:
– Em chờ anh đã lâu. Ơ, đây là ai? – Ngón tay sơn đen của người đẹp dịu dàng chỉ về phía Uyên.
Uyên vuốt ngực ngăn cảm giác muốn ói đang trào lên, cô gằn giọng với Khoa:
– Thầy xuống xe cho em đi về.
Tiếng nói của Uyên mắc kẹt khi Khoa choàng tay qua vai rồi cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn thật khẽ. Cô trừng mắt nhìn anh mặc kệ tiếng tim vang dội trong lồng ngực. Nhận ra sự phẫn nộ của cô gái trong lòng mình, Khoa đẩy cô ra rồi nhìn về phía người đẹp đang há hốc miệng kinh ngạc, giọng anh rất tỉnh:
– Đã bảo tôi không thích cô, giờ thì biến được rồi đấy.
Uyên nắm chặt hai tay để ngăn cơn giận bùng nổ, để ngăn mình đưa tay đập vỡ sống mũi Khoa. Cô nghiến răng nói bằng giọng mũi:
– Em muốn đi về.
– Ừ, anh đưa em về.
Khoa nói xong thì nổ máy xe chở Uyên về nhà. Anh nhếch môi cười thú vị, môi của cô quả nhiên có vị cam ngon lành.
Về đến nhà Uyên thì cô tống anh xuống xe, không một lời từ biệt, Uyên chạy xe thẳng vào nhà rồi đóng cửa. Cô lao vào phòng tắm rồi vốc nước tưới thẳng lên mặt, đôi mắt Uyên nhìn đôi môi mình đầy lạnh lẽo. Nụ hôn đầu bị cướp đi dễ dàng khiến Uyên phẫn nộ, cô nheo mắt nhìn chính mình qua gương, món nợ này Uyên nhất định sẽ đòi.
Khoa cho qua sự vô tình của Uyên, anh huýt sáo dạo bộ về nhà, bước chân như nhún nhảy. Bộ não tinh ranh của Khoa tạm thời quên mất cô gái vừa bị anh cưỡng hôn vô cùng tinh quái.
…
Ba ngày sau.
Lúc Khoa nghĩ cô sinh viên tên Uyên đã lờ hẳn mình thì điện thoại anh rung lên báo hiệu tin nhắn tới. Là của Uyên:
“Thầy ơi, hôm nay em tổ chức sinh nhật ở khách sạn T, toàn người nhà không à, thầy đến chơi cho vui”.
“Mấy giờ?”
“Dạ bây giờ nè thầy, mà ở phòng 203 lầu 2 nhé, em chơi với mọi người đây, thầy nhớ đến á”.
Khoa thay đồ rồi chạy xe đến khách sạn theo lời Uyên nói. Anh lên phòng theo sự chỉ dẫn của cô tiếp tân. Khoa vừa gõ thì cánh cửa đã mở ra, anh bước chân vào phòng, chưa kịp lên tiếng thì một bị chặt một cú thật mạnh vào gáy, thứ cuối cùng nhìn thấy lúc ngã xuống là một chiếc giường to còn căn phòng trống trơn. Không hề có bữa tiệc sinh nhật nào.
Uyên phủi phủi hai tay hài lòng nhìn Khoa nằm ngay đơ dưới đất. Cô khóa cửa phòng rồi kéo anh lên chiếc giường to duy nhất trong phòng. Cô lấy điện thoại chụp lại hình Khoa rồi lục ba lô lấy máy tông đơ ra, chiếc máy chạy bằng pin nhỏ gọn, cô gõ gõ nó vào lòng bàn tay, khóe miệng hiện lên nụ cười vô cùng gian xảo.
Uyên trèo lên giường, cô chăm chú ngắm nghía mặt Khoa rồi bật máy, chiếc máy mini phát ra những tiếng rì rì êm dịu bắt đầu sượt những đường rất mượt lên đầu Khoa.
Chỉ năm phút sau, không cần tốn tiền, Khoa đã có ngay một kiểu tóc mới.
Uyên hài lòng mỉm cười, cô cất máy, chụp lại hình cho Khoa rồi mang ba lô ra về.
Trong cơn mơ của mình, Khoa cảm thấy ai vuốt tóc anh, cái vuốt dịu dàng làm anh nhớ mẹ và an tâm say ngủ. Anh tỉnh lại khi trời sập tối, căn phòng xa lạ cùng sự đau đớn nơi ót làm anh hoảng hốt. Anh bấm điện thoại gọi ngay cho Uyên, giọng cô vang lên đầy vui sướng:
– Thầy tỉnh rồi à?
– Sao tôi lại ngủ?
– Em tiêm cho thầy một mũi thuốc mê sau ót. He he.
Giọng Khoa trầm xuống:
– Em đã làm gì?
Giọng Uyên còn vui sướng hơn:
– Em chỉ gọt dứa thôi. À mà thầy dậy rồi thì về đi, căn phòng đó em thuê tới 19 giờ thôi, bây giờ đã là 18 giờ 55 phút.
Khoa cúp điện thoại, lắc nhẹ đầu cho vơi đi đau đớn rồi vào wc rửa mặt. Anh co tay đấm thẳng vào gương đầy giận dữ, mặt gương nứt dần rồi vỡ nát che đi dòng chữ xinh đẹp được viết bằng son môi cam: “Kiểu trên đầu thầy là mô đen năm nay đấy ạ, thầy đẹp trai lắm, ^^”.
Dòng chữ ngạo nghễ như đấm thẳng vào mặt anh, mái tóc trên đầu được cạo bằng tông đơ loang lổ hệt như một quả dứa, Khoa phẫn nộ. Anh đã hiểu vì sao cô gái tinh quái như Uyên lại chưa trả đũa chuyện anh cưỡng hôn cô, thì ra cô đang nghĩ cách để làm thế nào trả đũa một cách đau đớn nhất.
Bất kể là ai, răng tóc bao giờ cũng là gốc con người. Xem ra, lần này anh thua sạch túi.
/29
|