Chở chị Tâm trở về từ chợ với giỏ rau to ụ treo trước xe, Khoa tò mò:
– Chị Hai, nhà mình có khách đúng không?
– Ờ thì có khách. Em tính khi nào dẫn bạn gái về ra mắt?
Khoa nhún vai, có chút ngậm ngùi:
– Chắc chưa đâu chị hai.
Mắt chị sáng lên, nụ cười xuất hiện trên khóe miệng đầy hứng thú:
– Sao thế? Nàng vẫn chưa đổ hay em không có sức hút?
– Em không biết. Có khi nào là do khoảng cách tuổi tác không chị? Có vẻ như em ấy chưa chịu mở lòng mình, vẫn còn e dè với em.
– Vậy con bé có tình cảm với em không?
Chiếc xe máy bon qua góc nhỏ, lướt qua cây mai nở rộ vàng rực cả một góc đường, Khoa thở ra, giọng nhẹ bẫng:
– Em cảm thấy có, nhưng em không chắc chắn.
– Vậy giờ em tính sao?
– Kiên nhẫn.
Chị Tâm chớp mắt, môi nở nụ cười hạnh phúc. Câu trả lời của cậu em trai hoàn toàn thuyết phục được chị, Khoa đã trưởng thành.
Một người đàn ông trưởng thành không phải là vội vàng chinh phục để có được cô gái mình yêu, mà là kiên nhẫn để cô ấy từ từ chấp nhận tình yêu của chính mình rồi đáp trả.
Xe vừa đến cổng nhà, chị Tâm vừa xuống khỏi xe thì điện thoại của Khoa rung lên. Anh mở máy nghe rồi quay xe đi thật nhanh, bất chấp tiếng gọi đầy sốt ruột của chị Tâm ở sau lưng.
………………
Sau bữa cơm, Uyên xin phép chị Tâm rồi chào hỏi hai người lớn để ra về. Bé My ôm cổ Uyên quấn quít:
– Hôm sau dì có đến nữa không?
Uyên ngước mắt nhìn chị Tâm, nụ cười trên mặt chị hiền hòa, cô hôn vào má My:
– My yên tâm, hôm sau dì sẽ đến nữa, nếu không dì sẽ nhớ con chết mất.
– Dì nói thật không? Dì ngoéo tay hứa với con đi.
Uyên híp mắt cười rồi đưa ngón tay út ngoéo vào ngón tay đưa ra của cô bé, hai ngón tay cái một lớn một bé chạm vào nhau để khẳng định sự bền vững của một lời hứa. Cô ôm lấy My, hôn con bé một lần nữa rồi lấy xe ra về.
Trời bắt đầu rực nóng.
Chị tâm đóng cửa rồi dắt tay My vào phòng ngủ, sau khi cho con ngủ cô trở ra phòng khách. Ba mẹ cô đang chăm chú xem chương trình hài Tết trên ti vi, thấy Tâm ra thì bấm tắt gần như lập tức.
Bà Nguyệt thẳng lưng, nhìn Tâm có chút thăm dò:
– Con bé hôm nay là bạn con sao?
Tâm ngồi xuống đối diện ba mẹ mình, cô cười rõ tươi, đầu khẽ lắc:
– Không phải bạn con, là bạn gái thằng Khoa nhà mình.
Lần này, ngay cả ông Duy vốn thơ ơ cũng phải thẳng người nhìn vào mắt cô con gái nhà mình. Tâm cười cười, cô nhún vai:
– Là vậy đó, cô bé đó là bạn gái của thằng Khoa nhà mình. Ba mẹ thấy sao?
Bà Nguyệt đưa mắt nhìn ông Duy, ánh nhìn xa xăm trôi về khuôn mặt của cô gái tên Uyên. Đó là cô gái có khuôn mặt khá xinh, đôi mắt lanh lợi và ngây thơ, tính tình thân thiện vui vẻ. Bà nhíu mày nhìn về phía chị Tâm lo lắng:
– Hình như con bé nói nó là sinh viên phải không? Có phải là hơi trẻ so với thằng Khoa nhà mình không con?
Chị Tâm bưng cốc nước uống một ngụm, nhìn sự lo lắng trên khuôn mặt mẹ mà cười:
– Mẹ ơi, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn lo chuyện khoảng cách về tuổi tác.
– Thời đại nào mà không vậy, thằng Khoa nhà mình đã hai mươi bảy, còn bé chỉ vừa hai mươi, chờ con bé ra trường, rồi ba mươi thằng Khoa mới lấy vợ, lấy vợ tuổi đó rồi khi nào mới sinh con?
Bà Nguyệt dứt lời thì buông một tiếng thở dài. Chị Tâm đưa mắt nhìn ba mình, ông từ chối cho ý kiến, có vẻ như ý kiến của ông hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của vợ mình. Chị đứng dậy đi về chỗ mẹ rồi ngồi xuống, vòng tay ôm lấy bà:
– Mẹ của con ơi, bây giờ, đàn ông ba mươi vẫn còn trẻ chán. Quan trọng là mẹ thấy cô bé ấy như thế nào, ngoài việc trẻ đẹp ra?
– Con bé có nói nó mồ côi cha phải không? Thế mẹ con bé đâu rồi? Nó có biết nấu ăn không?
– Ba con bé mất trước Tết, chuyện của em ấy con không biết nhiều. Em ấy sống xa nhà được vài năm, biết nấu ăn và biết chăm sóc là chuyện hiển nhiên. Chẳng lẽ mẹ không tin vào khả năng chọn bạn gái của thằng cu nhà mình?
– Ừm, mẹ tin.
Chị Tâm bật cười khanh khách:
– Tin là tốt rồi. À, mà ba mẹ đừng nói chuyện này với thằng Khoa.
– Nhắc mới nhớ, nó đi đâu rồi?
– Con chịu. Tối qua nó uống bia rồi về đây ngủ, sáng dậy chả nhớ gì, con cũng không định giấu nó chuyện hôm nay, nhưng nó chở con đi chợ về thì chạy mất tiêu rồi. Ba mẹ đừng nhắc gì đến chuyện hôm nay, cứ chờ nó dắt bạn gái về ra mắt thôi.
Bà Nguyệt bóp nhẹ bàn tay chị Tâm ra điều đã hiểu.
Lọc qua xét lại, tìm con dâu hợp ý chẳng qua chỉ để vun đắp hạnh phúc cho con trai mà thôi.
……………….
Hơi nóng phả thẳng lên người Uyên, cô ngẩng đầu nhìn mặt trời, đôi mày nhăn lại vì nắng và vì khó chịu.
Uyên chạy xe nhanh, chiều nay cô có hẹn với cô bạn thân ở Gò Vấp, và giờ phải chạy đến bệnh viện Chợ Rẫy vì cô bạn vừa bị tai nạn giao thông. Uyên khẽ thở dài, cố gắng lách mình vào bóng cây đổ trên đường mong giấu mình đi dưới ánh nắng nóng bỏng của đất Sài Gòn. Đầu óc mông lung nghĩ về chị Tâm, gia đình chị và ba mẹ chị.
Thật tình mà nói, Uyên hơi khó chịu khi nhìn thấy họ đột ngột xuất hiện, nhưng là người “không phức tạp”, thật nhanh sau đó Uyên vui vẻ chấp nhận họ một cách hiển nhiên. Cô thấy ghen tỵ với chị Tâm khi nghĩ về ba mẹ mình.
Uyên tấp vào một tiệm tạp hóa, mua cho cô bạn ít sữa rồi đi tiếp. Có vẻ như gã đàn ông đang theo đuổi cô đã quẳng cô vào một góc rồi quên đi.
Đến bệnh viện, cô gửi xe rồi cầm sữa đi lên tầng ba khoa cấp cứu. Bước chân Uyên thản nhiên và có phần vui vẻ, thật may vì cô bạn chỉ bị va quẹt nhẹ, bị trầy da tay và trật khớp chân.
Theo chỉ dẫn, Uyên mở cửa phòng bệnh rồi tiến vào, bước chân cô chôn ở cửa khi nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đang chăm chú gọt lê cho cô gái đang ngồi trên giường. Khuôn mặt anh dịu dàng, khuôn mặt cô gái trên giường có vui vẻ và pha chút hạnh phúc, nếu Uyên nhớ không lầm, đây chính là cô nàng váy đen quyến rũ gặp vào một tối cách đây vài tháng.
– Uyên.
Tiếng gọi của cô bạn thân đánh thức Uyên, đồng thời đánh thức hai người bên cạnh.
Khoa giật mình khi cái tên quen thuộc vang lên, anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, hốt hoảng khi thấy gương mặt xinh đẹp của Uyên đang cười. Tay cầm dao vô thức kéo một đường dài, ngón tay anh rỉ máu, Khoa có cảm giác mình là người chồng đang ngoại tình và bị vợ bắt gian tại trận. Anh thở dài buông dao, lau đi vết máu trên tay để đứng dậy giải thích với Uyên, nhưng cô phớt lờ anh, mỉm cười đi về giường bên cạnh của cô bạn.
Ngang qua góc đứng của Khoa, đôi giày cao gót “vô tình” giẫm lên bàn chân anh, mặt cô vẫn cười, mặt anh vẫn cười dù nhiều đau đớn.
Uyên đặt sữa lên tủ đầu giường rồi gõ vào đầu cô bạn:
– Tết nhất không ở nhà vào đây làm chi mày? Trong này đông vui hơn hả?
Phương đưa tay ôm đầu, trừng mắt với Uyên, vừa nói vừa liếc qua giường bên cạnh:
– Mày làm như tao muốn vào đây í, mẹ nó chứ, bà đây thiệt xui xẻo mà, vừa ra khỏi nhà đã gặp phải con điên, lái xe cùi bắp mà cởi mô tô.
Uyên nhìn ánh mắt của Phương, cô nhếch môi:
– Con điên trong miệng mày có làm sao không?
– Chiếc mô tô mượn nó hẳn một cái giò, may mà tao trật khớp không đã mượn luôn nó cái giò còn lại cho đủ cặp để ăn Tết rồi.
Uyên phá lên cười rồi quay đầu, theo ánh mắt của Phương nhìn cô gái đang nằm trên giường bên cạnh, bàn tay cô ta co lại, nắm chặt, mắt nhìn Phương hằn lên những tia giận dữ, vài vết thương trên mặt đi kèm với sự giận dữ khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp trở nên thật khó xem.
– Ê mày, Tết về không nói tiếng nào, ba má tao hỏi mày đó, anh trai tao nữa.
– Phương đưa mặt về phía Uyên, giọng thấp xuống đầy đùa giỡn – Anh trai ta hỏi mày có bạn trai chưa?
Sống lưng Khoa dựng thẳng, người anh căng ra tập trung mọi chú ý về phía Uyên mặc kệ cái nhìn đầy bất lực và tiếng gọi khó khăn của cô gái trên giường.
– Bạn trai á hả? Chưa có. – Uyên vừa nói vừa cười khúc khích, ngón trỏ chọc vào hông Phương làm Phương la lên oai oái.
Vai Khoa thỏng xuống, anh hậm hực trừng mắt với cô gái trên giường rồi ném dao lên bàn đi ra khỏi phòng không thèm chào hỏi.
Anh mở điện thoại goi ngay cho Nghĩa, tiếng thằng bạn vang lên sau khi chuông đổ một lúc lâu:
– Chuyện gì mày?
– Mẹ kiếp, mày đến bệnh viện mà lo cho em gái mày nhé, nó là em kết nghĩa của mày chứ không phải của tao.
– Ui cha, làm gì mà nóng vậy ông bạn?
– Mày nghĩ sao? Giờ mà mày đứng trước tao, tao sẽ đập mày què giò, mày có vợ, mày sợ vợ mày ghen, tao không có bạn gái à? Tao nói ày biết, là đàn ông, nên giải quyết cho tốt vào, coi trọng vợ thì dẹp mấy cô em gái đi nếu chúng nó không biết điều. Tao đi về đây, gọi người nhà của em gái mày đến chăm sóc nó. À, tao đề cử vợ mày đó.
– Ê, khoan, Khoa … Khoa?
Nghĩa trừng mắt nhìn màn hình điện thoại tối đen, dù không muốn nhưng anh phải thừa nhận, Khoa nói đúng.
Trong phòng bệnh, Phương dùng cánh tay không bị thương choàng qua vai Uyên, giọng cà chớn:
– Ê mày, tên đàn ông hồi nãy đẹp trai không?
Uyên đưa tay vò mái tóc ngắn củn của cô bạn thân, mắt liếc nhìn sự khó chịu trên mặt cô gái giường bên, môi nhếch lên cười thỏa mãn, giọng hết sức thản nhiên:
– Dẹp đi cưng, bạn trai chị đó cưng.
Phương buông tay khỏi cổ Uyên, trừng mắt nhìn cô rồi bất ngờ hú lên, giọng đặc sệt cao vút như không thể tin:
– Cái gì? Bạn trai mày?
Uyên đưa hai tay chộp lấy mặt Phương, cười thật đểu:
– Có cần chị chứng minh không?
Phương ôm chầm lấy Uyên, mặt méo xệch:
– Không cần, không cần, mày có người yêu rồi, vậy bỏ tao cho ai đây hả? Hai đứa mình đã yêu nhau mười năm rồi, vậy mà mày nỡ lòng nào bỏ rơi tao hả Uyên?
Giường bên cạnh gào lên:
– Hai cô có im đi không? Đây là phòng bệnh, người khác còn nghỉ ngơi.
Uyên chớp mắt kéo tay Phương:
– Im mày, người ta cáu rồi kìa, để tao đi kiếm cái xe lăn rồi đưa mày ra ngoài chơi, ở đây cũng chả thoải mái.
– Chẹp, đi đi, sống chung với người mình không ưa thì sao thoải mái được, huống chi còn sống chung với kẻ vừa gây tai nạn ình.
Uyên lắc đầu rồi đứng dậy rời đi, miệng lưỡi cô bạn thân vẫn độc như ngày nào dù đang bị đau đớn.
………………
Bảy giờ tối, nhà Uyên.
Cốc sữa trên tay chưa kịp uống thì chuông cửa vang lên, Uyên đứng dậy ra mở cửa. Cô bắt chéo chân, khoanh tay nói chuyện với Khoa qua cánh cổng sắt:
– Anh đến đây có chuyện gì?
– Em mở cửa trước đi.
Uyên cười thật tươi:
– Tại sao em phải mở cửa cho anh? Ba dặn, buổi tối ở nhà một mình không mở cửa cho đàn ông vào nhà.
Khoa cong môi, mắt nheo lại nhìn Uyên thích thú:
– Ồ, em đang ghen?
Uyên buông tay, căm ghét nhìn nụ cười trên mặt Khoa rồi mở cổng. Anh vừa bước chân trước chân sau vào nhà đã bị Uyên thụi ột quả giữa lưng, Khoa nhăn nhó:
– Em đang bạo lực gia đình sao?
– À, không được vui nên đánh bao cát xả giận í mà.
Khoa lùi chân rồi ôm lấy Uyên:
– Thôi mà, mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, em đừng giận nữa. Xin thề, cô gái đó không hề liên quan đến em, là thằng Nghĩa nhờ anh trông dùm.
Uyên bĩu môi:
– Tạm thời tin anh.
Bởi vì anh đã bỏ về ngay khi Uyên đến mà không hề chào hỏi, bởi vì thái độ của anh đã nói lên tất cả. Anh chỉ hoảng hốt khi Uyên xuất hiện mà không hề lúng túng hay nóng vội giải thích hiểu lầm. Anh đủ chín chắn để cô xả đi cơn giận rồi mới giải thích nhẹ bẫng, hiển nhiên.
Khoa kéo Uyên vào sô pha, anh bật ti vi:
– Mình xem đá bóng đi.
Uyên nhìn Khoa rồi ngồi xuống sô pha, cô uống hết cốc sữa rồi khoanh chân bên cạnh anh, trông cô ngoan hiền đến không thể cưỡng.
Cuộc chiến giữa Arsenal và Manchester United vừa bắt đầu không bao lâu thì Uyên đã buồn ngủ, mệt mỏi cả ngày làm cô đuối sức. Bóng áo đỏ nhòe dần trên ti vi rồi mờ đi, cô gật gù rồi đổ hẳn lên người anh, mắt nhắm nghiền. Anh đang chăm chú xem trận bóng trên ti vi, người cứng đờ khi đầu cô chạm vào đùi.
Anh thở ra, cười đầy bất đắc dĩ rồi cúi người ôm lấy cô, vòng ôm dịu dàng đầy che chở.
Anh sải những bước chân dài, đá nhẹ cửa phòng rồi đặt cô xuống giường. Cánh tay vẫn đặt dưới lưng cô. Cô cựa người rồi trở mình, cánh tay anh trượt dài, lòng bàn tay lướt qua nơi mềm mại nhất trên người cô.
Anh ngẩn ra, tay vẫn đặt ở vị trí cũ, đầu nóng dần lên.
– Anh đang làm gì vậy?
Cô đang nhìn anh, đôi mắt cong cong đầy nguy hiểm.
Anh nhếch môi cười, bàn tay lướt nhẹ rồi rời khỏi người cô, nụ cười càng thêm khốn nạn:
– Anh xem thử có phải là 85 không?
– Chị Hai, nhà mình có khách đúng không?
– Ờ thì có khách. Em tính khi nào dẫn bạn gái về ra mắt?
Khoa nhún vai, có chút ngậm ngùi:
– Chắc chưa đâu chị hai.
Mắt chị sáng lên, nụ cười xuất hiện trên khóe miệng đầy hứng thú:
– Sao thế? Nàng vẫn chưa đổ hay em không có sức hút?
– Em không biết. Có khi nào là do khoảng cách tuổi tác không chị? Có vẻ như em ấy chưa chịu mở lòng mình, vẫn còn e dè với em.
– Vậy con bé có tình cảm với em không?
Chiếc xe máy bon qua góc nhỏ, lướt qua cây mai nở rộ vàng rực cả một góc đường, Khoa thở ra, giọng nhẹ bẫng:
– Em cảm thấy có, nhưng em không chắc chắn.
– Vậy giờ em tính sao?
– Kiên nhẫn.
Chị Tâm chớp mắt, môi nở nụ cười hạnh phúc. Câu trả lời của cậu em trai hoàn toàn thuyết phục được chị, Khoa đã trưởng thành.
Một người đàn ông trưởng thành không phải là vội vàng chinh phục để có được cô gái mình yêu, mà là kiên nhẫn để cô ấy từ từ chấp nhận tình yêu của chính mình rồi đáp trả.
Xe vừa đến cổng nhà, chị Tâm vừa xuống khỏi xe thì điện thoại của Khoa rung lên. Anh mở máy nghe rồi quay xe đi thật nhanh, bất chấp tiếng gọi đầy sốt ruột của chị Tâm ở sau lưng.
………………
Sau bữa cơm, Uyên xin phép chị Tâm rồi chào hỏi hai người lớn để ra về. Bé My ôm cổ Uyên quấn quít:
– Hôm sau dì có đến nữa không?
Uyên ngước mắt nhìn chị Tâm, nụ cười trên mặt chị hiền hòa, cô hôn vào má My:
– My yên tâm, hôm sau dì sẽ đến nữa, nếu không dì sẽ nhớ con chết mất.
– Dì nói thật không? Dì ngoéo tay hứa với con đi.
Uyên híp mắt cười rồi đưa ngón tay út ngoéo vào ngón tay đưa ra của cô bé, hai ngón tay cái một lớn một bé chạm vào nhau để khẳng định sự bền vững của một lời hứa. Cô ôm lấy My, hôn con bé một lần nữa rồi lấy xe ra về.
Trời bắt đầu rực nóng.
Chị tâm đóng cửa rồi dắt tay My vào phòng ngủ, sau khi cho con ngủ cô trở ra phòng khách. Ba mẹ cô đang chăm chú xem chương trình hài Tết trên ti vi, thấy Tâm ra thì bấm tắt gần như lập tức.
Bà Nguyệt thẳng lưng, nhìn Tâm có chút thăm dò:
– Con bé hôm nay là bạn con sao?
Tâm ngồi xuống đối diện ba mẹ mình, cô cười rõ tươi, đầu khẽ lắc:
– Không phải bạn con, là bạn gái thằng Khoa nhà mình.
Lần này, ngay cả ông Duy vốn thơ ơ cũng phải thẳng người nhìn vào mắt cô con gái nhà mình. Tâm cười cười, cô nhún vai:
– Là vậy đó, cô bé đó là bạn gái của thằng Khoa nhà mình. Ba mẹ thấy sao?
Bà Nguyệt đưa mắt nhìn ông Duy, ánh nhìn xa xăm trôi về khuôn mặt của cô gái tên Uyên. Đó là cô gái có khuôn mặt khá xinh, đôi mắt lanh lợi và ngây thơ, tính tình thân thiện vui vẻ. Bà nhíu mày nhìn về phía chị Tâm lo lắng:
– Hình như con bé nói nó là sinh viên phải không? Có phải là hơi trẻ so với thằng Khoa nhà mình không con?
Chị Tâm bưng cốc nước uống một ngụm, nhìn sự lo lắng trên khuôn mặt mẹ mà cười:
– Mẹ ơi, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn lo chuyện khoảng cách về tuổi tác.
– Thời đại nào mà không vậy, thằng Khoa nhà mình đã hai mươi bảy, còn bé chỉ vừa hai mươi, chờ con bé ra trường, rồi ba mươi thằng Khoa mới lấy vợ, lấy vợ tuổi đó rồi khi nào mới sinh con?
Bà Nguyệt dứt lời thì buông một tiếng thở dài. Chị Tâm đưa mắt nhìn ba mình, ông từ chối cho ý kiến, có vẻ như ý kiến của ông hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của vợ mình. Chị đứng dậy đi về chỗ mẹ rồi ngồi xuống, vòng tay ôm lấy bà:
– Mẹ của con ơi, bây giờ, đàn ông ba mươi vẫn còn trẻ chán. Quan trọng là mẹ thấy cô bé ấy như thế nào, ngoài việc trẻ đẹp ra?
– Con bé có nói nó mồ côi cha phải không? Thế mẹ con bé đâu rồi? Nó có biết nấu ăn không?
– Ba con bé mất trước Tết, chuyện của em ấy con không biết nhiều. Em ấy sống xa nhà được vài năm, biết nấu ăn và biết chăm sóc là chuyện hiển nhiên. Chẳng lẽ mẹ không tin vào khả năng chọn bạn gái của thằng cu nhà mình?
– Ừm, mẹ tin.
Chị Tâm bật cười khanh khách:
– Tin là tốt rồi. À, mà ba mẹ đừng nói chuyện này với thằng Khoa.
– Nhắc mới nhớ, nó đi đâu rồi?
– Con chịu. Tối qua nó uống bia rồi về đây ngủ, sáng dậy chả nhớ gì, con cũng không định giấu nó chuyện hôm nay, nhưng nó chở con đi chợ về thì chạy mất tiêu rồi. Ba mẹ đừng nhắc gì đến chuyện hôm nay, cứ chờ nó dắt bạn gái về ra mắt thôi.
Bà Nguyệt bóp nhẹ bàn tay chị Tâm ra điều đã hiểu.
Lọc qua xét lại, tìm con dâu hợp ý chẳng qua chỉ để vun đắp hạnh phúc cho con trai mà thôi.
……………….
Hơi nóng phả thẳng lên người Uyên, cô ngẩng đầu nhìn mặt trời, đôi mày nhăn lại vì nắng và vì khó chịu.
Uyên chạy xe nhanh, chiều nay cô có hẹn với cô bạn thân ở Gò Vấp, và giờ phải chạy đến bệnh viện Chợ Rẫy vì cô bạn vừa bị tai nạn giao thông. Uyên khẽ thở dài, cố gắng lách mình vào bóng cây đổ trên đường mong giấu mình đi dưới ánh nắng nóng bỏng của đất Sài Gòn. Đầu óc mông lung nghĩ về chị Tâm, gia đình chị và ba mẹ chị.
Thật tình mà nói, Uyên hơi khó chịu khi nhìn thấy họ đột ngột xuất hiện, nhưng là người “không phức tạp”, thật nhanh sau đó Uyên vui vẻ chấp nhận họ một cách hiển nhiên. Cô thấy ghen tỵ với chị Tâm khi nghĩ về ba mẹ mình.
Uyên tấp vào một tiệm tạp hóa, mua cho cô bạn ít sữa rồi đi tiếp. Có vẻ như gã đàn ông đang theo đuổi cô đã quẳng cô vào một góc rồi quên đi.
Đến bệnh viện, cô gửi xe rồi cầm sữa đi lên tầng ba khoa cấp cứu. Bước chân Uyên thản nhiên và có phần vui vẻ, thật may vì cô bạn chỉ bị va quẹt nhẹ, bị trầy da tay và trật khớp chân.
Theo chỉ dẫn, Uyên mở cửa phòng bệnh rồi tiến vào, bước chân cô chôn ở cửa khi nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đang chăm chú gọt lê cho cô gái đang ngồi trên giường. Khuôn mặt anh dịu dàng, khuôn mặt cô gái trên giường có vui vẻ và pha chút hạnh phúc, nếu Uyên nhớ không lầm, đây chính là cô nàng váy đen quyến rũ gặp vào một tối cách đây vài tháng.
– Uyên.
Tiếng gọi của cô bạn thân đánh thức Uyên, đồng thời đánh thức hai người bên cạnh.
Khoa giật mình khi cái tên quen thuộc vang lên, anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, hốt hoảng khi thấy gương mặt xinh đẹp của Uyên đang cười. Tay cầm dao vô thức kéo một đường dài, ngón tay anh rỉ máu, Khoa có cảm giác mình là người chồng đang ngoại tình và bị vợ bắt gian tại trận. Anh thở dài buông dao, lau đi vết máu trên tay để đứng dậy giải thích với Uyên, nhưng cô phớt lờ anh, mỉm cười đi về giường bên cạnh của cô bạn.
Ngang qua góc đứng của Khoa, đôi giày cao gót “vô tình” giẫm lên bàn chân anh, mặt cô vẫn cười, mặt anh vẫn cười dù nhiều đau đớn.
Uyên đặt sữa lên tủ đầu giường rồi gõ vào đầu cô bạn:
– Tết nhất không ở nhà vào đây làm chi mày? Trong này đông vui hơn hả?
Phương đưa tay ôm đầu, trừng mắt với Uyên, vừa nói vừa liếc qua giường bên cạnh:
– Mày làm như tao muốn vào đây í, mẹ nó chứ, bà đây thiệt xui xẻo mà, vừa ra khỏi nhà đã gặp phải con điên, lái xe cùi bắp mà cởi mô tô.
Uyên nhìn ánh mắt của Phương, cô nhếch môi:
– Con điên trong miệng mày có làm sao không?
– Chiếc mô tô mượn nó hẳn một cái giò, may mà tao trật khớp không đã mượn luôn nó cái giò còn lại cho đủ cặp để ăn Tết rồi.
Uyên phá lên cười rồi quay đầu, theo ánh mắt của Phương nhìn cô gái đang nằm trên giường bên cạnh, bàn tay cô ta co lại, nắm chặt, mắt nhìn Phương hằn lên những tia giận dữ, vài vết thương trên mặt đi kèm với sự giận dữ khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp trở nên thật khó xem.
– Ê mày, Tết về không nói tiếng nào, ba má tao hỏi mày đó, anh trai tao nữa.
– Phương đưa mặt về phía Uyên, giọng thấp xuống đầy đùa giỡn – Anh trai ta hỏi mày có bạn trai chưa?
Sống lưng Khoa dựng thẳng, người anh căng ra tập trung mọi chú ý về phía Uyên mặc kệ cái nhìn đầy bất lực và tiếng gọi khó khăn của cô gái trên giường.
– Bạn trai á hả? Chưa có. – Uyên vừa nói vừa cười khúc khích, ngón trỏ chọc vào hông Phương làm Phương la lên oai oái.
Vai Khoa thỏng xuống, anh hậm hực trừng mắt với cô gái trên giường rồi ném dao lên bàn đi ra khỏi phòng không thèm chào hỏi.
Anh mở điện thoại goi ngay cho Nghĩa, tiếng thằng bạn vang lên sau khi chuông đổ một lúc lâu:
– Chuyện gì mày?
– Mẹ kiếp, mày đến bệnh viện mà lo cho em gái mày nhé, nó là em kết nghĩa của mày chứ không phải của tao.
– Ui cha, làm gì mà nóng vậy ông bạn?
– Mày nghĩ sao? Giờ mà mày đứng trước tao, tao sẽ đập mày què giò, mày có vợ, mày sợ vợ mày ghen, tao không có bạn gái à? Tao nói ày biết, là đàn ông, nên giải quyết cho tốt vào, coi trọng vợ thì dẹp mấy cô em gái đi nếu chúng nó không biết điều. Tao đi về đây, gọi người nhà của em gái mày đến chăm sóc nó. À, tao đề cử vợ mày đó.
– Ê, khoan, Khoa … Khoa?
Nghĩa trừng mắt nhìn màn hình điện thoại tối đen, dù không muốn nhưng anh phải thừa nhận, Khoa nói đúng.
Trong phòng bệnh, Phương dùng cánh tay không bị thương choàng qua vai Uyên, giọng cà chớn:
– Ê mày, tên đàn ông hồi nãy đẹp trai không?
Uyên đưa tay vò mái tóc ngắn củn của cô bạn thân, mắt liếc nhìn sự khó chịu trên mặt cô gái giường bên, môi nhếch lên cười thỏa mãn, giọng hết sức thản nhiên:
– Dẹp đi cưng, bạn trai chị đó cưng.
Phương buông tay khỏi cổ Uyên, trừng mắt nhìn cô rồi bất ngờ hú lên, giọng đặc sệt cao vút như không thể tin:
– Cái gì? Bạn trai mày?
Uyên đưa hai tay chộp lấy mặt Phương, cười thật đểu:
– Có cần chị chứng minh không?
Phương ôm chầm lấy Uyên, mặt méo xệch:
– Không cần, không cần, mày có người yêu rồi, vậy bỏ tao cho ai đây hả? Hai đứa mình đã yêu nhau mười năm rồi, vậy mà mày nỡ lòng nào bỏ rơi tao hả Uyên?
Giường bên cạnh gào lên:
– Hai cô có im đi không? Đây là phòng bệnh, người khác còn nghỉ ngơi.
Uyên chớp mắt kéo tay Phương:
– Im mày, người ta cáu rồi kìa, để tao đi kiếm cái xe lăn rồi đưa mày ra ngoài chơi, ở đây cũng chả thoải mái.
– Chẹp, đi đi, sống chung với người mình không ưa thì sao thoải mái được, huống chi còn sống chung với kẻ vừa gây tai nạn ình.
Uyên lắc đầu rồi đứng dậy rời đi, miệng lưỡi cô bạn thân vẫn độc như ngày nào dù đang bị đau đớn.
………………
Bảy giờ tối, nhà Uyên.
Cốc sữa trên tay chưa kịp uống thì chuông cửa vang lên, Uyên đứng dậy ra mở cửa. Cô bắt chéo chân, khoanh tay nói chuyện với Khoa qua cánh cổng sắt:
– Anh đến đây có chuyện gì?
– Em mở cửa trước đi.
Uyên cười thật tươi:
– Tại sao em phải mở cửa cho anh? Ba dặn, buổi tối ở nhà một mình không mở cửa cho đàn ông vào nhà.
Khoa cong môi, mắt nheo lại nhìn Uyên thích thú:
– Ồ, em đang ghen?
Uyên buông tay, căm ghét nhìn nụ cười trên mặt Khoa rồi mở cổng. Anh vừa bước chân trước chân sau vào nhà đã bị Uyên thụi ột quả giữa lưng, Khoa nhăn nhó:
– Em đang bạo lực gia đình sao?
– À, không được vui nên đánh bao cát xả giận í mà.
Khoa lùi chân rồi ôm lấy Uyên:
– Thôi mà, mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, em đừng giận nữa. Xin thề, cô gái đó không hề liên quan đến em, là thằng Nghĩa nhờ anh trông dùm.
Uyên bĩu môi:
– Tạm thời tin anh.
Bởi vì anh đã bỏ về ngay khi Uyên đến mà không hề chào hỏi, bởi vì thái độ của anh đã nói lên tất cả. Anh chỉ hoảng hốt khi Uyên xuất hiện mà không hề lúng túng hay nóng vội giải thích hiểu lầm. Anh đủ chín chắn để cô xả đi cơn giận rồi mới giải thích nhẹ bẫng, hiển nhiên.
Khoa kéo Uyên vào sô pha, anh bật ti vi:
– Mình xem đá bóng đi.
Uyên nhìn Khoa rồi ngồi xuống sô pha, cô uống hết cốc sữa rồi khoanh chân bên cạnh anh, trông cô ngoan hiền đến không thể cưỡng.
Cuộc chiến giữa Arsenal và Manchester United vừa bắt đầu không bao lâu thì Uyên đã buồn ngủ, mệt mỏi cả ngày làm cô đuối sức. Bóng áo đỏ nhòe dần trên ti vi rồi mờ đi, cô gật gù rồi đổ hẳn lên người anh, mắt nhắm nghiền. Anh đang chăm chú xem trận bóng trên ti vi, người cứng đờ khi đầu cô chạm vào đùi.
Anh thở ra, cười đầy bất đắc dĩ rồi cúi người ôm lấy cô, vòng ôm dịu dàng đầy che chở.
Anh sải những bước chân dài, đá nhẹ cửa phòng rồi đặt cô xuống giường. Cánh tay vẫn đặt dưới lưng cô. Cô cựa người rồi trở mình, cánh tay anh trượt dài, lòng bàn tay lướt qua nơi mềm mại nhất trên người cô.
Anh ngẩn ra, tay vẫn đặt ở vị trí cũ, đầu nóng dần lên.
– Anh đang làm gì vậy?
Cô đang nhìn anh, đôi mắt cong cong đầy nguy hiểm.
Anh nhếch môi cười, bàn tay lướt nhẹ rồi rời khỏi người cô, nụ cười càng thêm khốn nạn:
– Anh xem thử có phải là 85 không?
/29
|