Khoa cúi đầu hít hà hương thơm từ mái tóc dài của Uyên, giọng nói đặc quánh vờn quanh má cô.
– Em xem lại đi, tư thế người ta chuẩn thế kia em bảo là không có kinh nghiệm.
– Anh xem lại thì có, anh có thấy ai có kinh nghiệm mà động tác thô bạo đến vậy không?
Khoa nghẹn ngang cổ, tiếng ho mắc nơi cuống họng suýt thì bật ra. Anh sai rồi, cô gái của anh, không phải ngây thơ mà là chuyện gì cũng dám nói.
– Người ta đang trong trạng thái kích thích mà em. Mà thôi, đi thôi, anh cũng bị kích thích, ở đây lâu nữa chắc chịu không nổi.
Khoa vừa nói vừa kéo tay Uyên rời đi nhưng không được, cô thản nhiên liếc Khoa.
– Anh bị kích thích thì sao? Đã xem thì phải xem cho trót, để xem được mấy phút nhé. Anh với em cá không?
– Suỵt, em nói nhỏ thôi.
Uyên hất tay Khoa ra khỏi mặt anh rồi cấm lấy nó.
– Anh chưa có kinh nghiệm đúng không? Khi lâm vào trạng thái kích thích người ta sẽ chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng động của hai người trong cuộc.
Khoa nghiêng đầu liếc mắt nhìn Uyên.
– Chẳng lẽ em có rồi? Còn hay mất vậy?
Uyên cúi đầu cắn vào ngón tay Khoa làm anh đau đến quên thở.
– Kinh nghiệm từ phim và đọc truyện ngôn tình có tính hay không?
Khoa chưa kịp trả lời thì điện thoại trong túi Uyên vang lên, vẫn giai điệu Let it go quen thuộc nhưng lần này giai điệu vốn tuyệt vời bỗng trở nên kinh hoàng đến khó thở. Anh kéo tay Uyên chạy thật nhanh khi cô còn đang chần chừ mở túi tìm điện thoại để tắt. Tiếng giày cao gót vang lên những âm thanh cộp cộp trong hẻm vắng đầy kinh dị.
………………
– Uyên.
Uyên vừa xuống khỏi cầu thang thì nghe tiếng gọi đầy dịu dàng, cô nhíu mày rồi dừng chân, Tùng đang đi về phía cô thật nhanh, như sợ cô đi mất hay lạc cô giữa sân trường.
Uyên không nhìn Tùng, đôi mắt cô chăm chú nhìn dáng đi thong thả của Khoa đang tiến dần về phía cô, cái nhếch môi trên khuôn mặt đẹp trai đã nói rõ anh nhận ra Tùng.
– Đã lâu không gặp… Uyên khỏe không?
Tay Tùng níu chặt dây cặp, cậu nhìn gò má hồng hào của Uyên, câu hỏi ngập ngừng phát ra.
Uyên quay đầu nhìn Tùng, cô cười khá tươi.
– Uyên vẫn khỏe, nhưng tuần trước đi thi mới gặp Tùng đây mà. Ơ, em chào thầy…
Khoa gật nhẹ đầu đáp lại tiếng chào hỏi của Tùng và Uyên, đôi mắt anh sâu thẳm liếc về bảng tên sinh viên trước ngực Tùng, bộ não nhanh nhạy ghi nhớ mã số sinh viên được in trên đó rồi lạnh nhạt rẽ chân đi vào văn phòng khoa.
– Hết học rồi mới thấy cha này đẹp trai thật đấy.
– Uyên thích thấy ấy?
Tùng sửng sốt hỏi Uyên, đôi mắt nhìn cô chăm chú mà không hay rằng bước chân của Khoa dừng lại trước cửa văn phòng, bàn tay đặt lên nắm cửa nhưng chần chừ chưa mở.
– Không, Uyên không thích.
Cô chỉ đang yêu gã đàn ông cáo già này thôi.
Khoa nhếch môi thở dài rồi bước vào văn phòng, anh mở điện thoại nhắn tin cho Uyên:
“Tối qua anh và em còn mặn nồng, còn cùng nhau vượt qua hoạn nạn và xem phim nóng, vậy mà giờ em nói không thích anh, anh đau lòng quá”.
Uyên mở điện thoại đọc tin nhắn khi Tùng vừa lấy hết dũng cảm để hỏi cô:
– Uyên rảnh không? Mình đi uống nước đi.
Chiếc điện thoại gần năm inch trên tay trôi tuột khỏi tay Uyên khi cô đọc xong tin nhắn. Uyên giật mình dùng chân để đỡ, phản xạ của cô vừa vặn đạp thẳng vào ống quyển Tùng, đồng thời giúp chiếc điện thoại tiếp đất một cách an toàn nhất có thể.
Tùng lùi ra sau, chiếc quần tây hằn rõ vết giày của Uyên và ống quyển chân dần nhức nhối, cậu cúi người nhặt vỏ điện thoại trong khi Uyên xót xa nhặt mảnh còn lại của chiếc điện thoại vừa bị tách đôi.
Cô nhận lại vỏ điện thoại từ Tùng, gắn vào điện thoại rồi bật nguồn lên, giọng hối tiếc.
– Xin lỗi Tùng nha, Uyên có hẹn mất rồi.
Tùng hụt hẫng. Có lẽ, phần tình cảm này, nên cất sâu vào đáy lòng mà thôi.
– Không có gì.
Uyên mỉm cười.
– Uyên đi trước, hẹn Tùng dịp khác vậy.
Uyên kéo mũ áo khoác trùm lên đầu rồi rời đi.
Cô nhắn tin cho Khoa, rất bình tĩnh.
“Ồ, ra là anh muốn em thích anh chứ không phải yêu anh”.
“Ồ, ra là tỏ tình đây mà, hơn nữa, hình như hơi sến so với em”.
“Anh có vẻ rảnh nhỉ, tính bắt em chờ đến khi nào? Trời nóng quá, hay em đi uống nước với Tùng đây”.
“Anh nói cho em biết, đàn ông yêu lần đầu khá kiêu ngạo chứ không phải trao hết trái tim một cách ngây thơ như đàn bà đâu. Nếu em muốn ăn chả, anh cũng không ngại mua lấy chục nem đâu”.
Uyên đọc tin nhắn, da đầu tê dại, ngón tay run run nhắn lại hai chữ cụt ngủn, cộc cằn.
“Mẹ nó”.
Quyên ngồi bên cạnh đưa chân đá vào chân Khoa nhắc nhở anh.
– Trưởng khoa nhìn ông sớm giờ kìa bạn tốt.
Khoa cất điện thoại vào túi, hai chữ “mẹ nó” đủ sức cuốn trôi mọi lời nhắc nhở của cô bạn bên cạnh, môi anh vẫn đầy nét cười dù cuộc họp đầu tháng đang diễn ra hết sức nghiêm túc.
Quyên chuyền cho Khoa tờ giấy A4, trên đó là nét chữ vội, nguệch ngoạc.
“Khai mau, đang yêu đúng không?”
Khoa không hề giấu diếm.
“Là cô bé đó”.
Quyên há hốc miệng nhìn Khoa, cô quên hẳn đây là cuộc họp cho đến khi tiếng ho nhắc nhở vang lên từ bục. Quyên nghiến răng nhéo vào tay Khoa.
– Nhất định phải kể hết không chết với tui.
Khoa cười trừ.
………………..
Khoa cẩn thận cài dây nón bảo hiểm cho Uyên rồi mới nổ máy xe trong khi cô leo lên yên sau ngồi vững chắc.
– Có thật là anh mới yêu lần đầu không đấy, ngay cả việc cài nón bảo hiểm cũng để ý.
Con gái luôn dễ dàng rung động bằng những hành động nhỏ nhất đầy tình cảm của người mình yêu.
– Anh già rồi nhóc, những việc nhỏ thế này mà không biết để lấy lòng thì sao lừa được em.
Uyên choàng tay ôm eo Khoa, cô nói vào tai anh.
– Giờ anh mới biết mình già hả?
Khoa cười.
– Không, anh biết lâu rồi, nhưng do ở gần em lâu quá nên không nhận ra.
Uyên nhéo vào eo Khoa.
– Anh có ý gì đó hả? Có biết tuổi tác phụ nữ là kiêng kỵ không? Còn nữa, anh nhắn tin làm em rớt điện thoại, bắt em chờ gần nửa tiếng đồng hồ. Tận ba tội, nên phạt nhé.
Khoa phá ra cười.
– Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ muốn nói do em tươi trẻ quá nên anh cũng ảnh hưởng theo em thôi. Thôi, đừng có giận, bây giờ mình đi đâu?
– Đi ăn rồi lát đi bơi đi. Trời thế này được bơi là hạnh phúc nhất.
Khoa nhìn mặt đường đang bốc hơi nóng, dòng xe chen lấn đến nghẹt thở, ai nấy đều mặc đồ kĩ lưỡng trùm kín từ đầu đến chân, đề nghị của Uyên thật không tệ.
– Vậy mà anh tưởng với em bây giờ được anh yêu là hạnh phúc nhất.
Uyên đưa tay dụi mắt rồi đập vào vai Khoa.
– Dẹp đi cha, dạo này nói chuyện lạnh sống lưng vì sến.
……………..
Khoa đưa mắt nhìn dáng bơi thành thục của Uyên dưới hồ, bóng dáng xinh đẹp dù ẩn hiện dưới làn nước xanh vẫn hút mắt những gã đàn ông có mặt trong hồ bơi. Anh quay đầu cười với tên đàn ông đang ngồi đối diện.
– Anh vẫn khỏe chứ? Em nghe nói anh lên thế chỗ anh Ba móm rồi?
Gã đàn ông trước mặt Khoa nhếch môi cười, cái cười vừa đủ để khoe hai chiếc răng cửa màu vàng khó chịu.
– Người hồi tối bỏ chạy cũng con nhỏ kia chắc không phải là chú mày chứ?
Khoa đẩy li nước chanh sang đối diện, anh cười trừ.
– Con nhỏ nào anh?
Gã đàn ông cầm li nước chanh gõ cộp xuống mặt bàn nhựa, cử động của gã làm rung lên những ngấn mỡ thừa bên dưới làn da vàng thiếu sức sống, một làn da của gã đàn ông thừa mỡ và sắp chết vì gái…
– Mẹ kiếp, chú mày khôn hồn thì giao nó ra cho anh giải quyết nợ nần, đừng để anh em mất lòng.
Bàn tay dưới bàn của Khoa nắm chặt lại, đôi mày anh chau lên nhìn chằm chằm vào tên đàn em quần áo nghiêm chỉnh sau lưng gã đàn ông. Anh nhếch môi.
– Anh đừng quên đại ca vẫn phải nể mặt thằng này đấy.
Gã đàn ông cười khẩy, phất tay cho đàn em tiến tới, hắn cúi đầu gọi một tiếng “đại ca” rồi châm cho gã một điếu thuốc.
Khoa sửng sốt bật cười.
– Ồ, ra thế, soán chỗ ngoạn mục thật đấy. Nhưng anh đã từng nhìn thấy tên đàn ông nào đem bạn gái của mình ra giao cho người khác xử không?
Gã đàn ông híp mắt nhìn Khoa, cái nhìn của một con rắn nhìn thấy miếng mồi, rồi gã phá ra cười, điếu thuốc vứt ra sau cho đàn em dùng giày dập nát.
– Hoặc trao đổi, hoặc chú mày phải đấu tay đôi với anh.
– Đấu tay đôi, bơi ở hồ này, nếu em thua, anh có thể làm bất kì điều gì anh muốn, nếu em thắng, em sẽ dắt bạn gái đến xin lỗi anh.
– Em đồng ý với cách giải quyết này, cũng không muốn mỗi lần gặp đều phải chạy trốn.
Uyên mặc đồng phục trường đại học đứng sau Khoa từ lúc nào, cô nói thản nhiên, đôi mắt nheo lại nhìn gã đàn ông đang ngồi đối diện Khoa, vô tư hứng lấy ánh nhìn có nhiều háo sắc của hắn.
– Được, quyết định như vậy.
Gã đàn ông lướt mắt trên người Uyên, giọng chắc nịch.
Uyên gật đầu cười, đôi môi nhếch lên tạo thành nụ cười mỉm chi cuốn hút. Cô gõ nhẹ vào vai Khoa ra điều muốn anh yên tâm.
– Anh lấy gì đảm bảo sẽ thực hiện đúng như đã nói.
Khoa đan tay vào nhau, đôi mắt anh sâu thẳm đầy khó chịu nhìn gã đàn ông đáng bị ăn đòn trước mặt.
– Danh dự.
Uyên bật cười, danh dự của một kẻ giang hồ với một người bình thường chẳng bằng một tờ tiền năm trăm đồng, nhưng trong giới giang hồ, dùng danh dự để đảm bảo thì quả nhiên là chắc chắn.
– Đi thay đồ thôi anh.
Khoa đứng dậy theo Uyên, tay anh choàng qua vai cô chiếm hữu.
– Anh nghe nói hắn ta lớn lên ở vùng sông nước đấy.
– Hắn lên làm đại ca rồi sao anh? Mà anh cứ bơi thi đi. Việc còn lại cứ để em.
– Em tính làm gì?
– Không làm gì hết. Hì hì.
……………
Khoa đưa tay ra sau nắm lấy bàn tay nhỏ của Uyên, anh cười khe khẽ.
– Em khai thật đi, lúc anh đang bơi, em đi đâu?
Uyên đảo mắt nhớ lại tiếng la hoảng loạn của gã đại ca dưới nước khi bị chuột rút, cô cười thỏa mãn.
– Lúc anh bơi, em không đi, em chỉ đi khi gã răng vàng bị chuột rút thôi.
– Em nói như thể đã biết trước chuyện này ấy.
– Chứ sao, tên mập đau gan như hắn không khởi động kĩ, không bị chuột rút mới lạ.
Khoa thả tay Uyên, anh chăm chú lái xe, vẫn thắc mắc.
– Nhưng rốt cuộc em đã làm gì?
Uyên bật cười, dòng người đông đúc kẹt xe trước mặt không làm giảm đi sự thỏa mãn đầy vui sướng trong tim, huống chi người cô yêu còn vì cô mà làm những chuyện con nít.
– Em lấy chìa khóa và phiếu xe, sau đó đi ra nhà xe tìm xe gã và bỏ chúng vào cốp.
Khoa ngạc nhiên bật cười.
– Em quả nhiên là đáo để.
Uyên cười hì ôm ấy Khoa, cô ngả đầu vào lưng anh, giọng vui vẻ.
– Em đáo để thế này mà còn bị sa vào bẫy của anh. Không đáo để chắc anh ăn thịt em từ sớm rồi. Hơn nữa, đám giang hồ bên đó không hề xa lạ với anh, nhỉ? Tự dưng em nhớ tới lần anh cứu em trước khi em nghỉ làm ở quán bar quá chừng luôn.
– Em xem lại đi, tư thế người ta chuẩn thế kia em bảo là không có kinh nghiệm.
– Anh xem lại thì có, anh có thấy ai có kinh nghiệm mà động tác thô bạo đến vậy không?
Khoa nghẹn ngang cổ, tiếng ho mắc nơi cuống họng suýt thì bật ra. Anh sai rồi, cô gái của anh, không phải ngây thơ mà là chuyện gì cũng dám nói.
– Người ta đang trong trạng thái kích thích mà em. Mà thôi, đi thôi, anh cũng bị kích thích, ở đây lâu nữa chắc chịu không nổi.
Khoa vừa nói vừa kéo tay Uyên rời đi nhưng không được, cô thản nhiên liếc Khoa.
– Anh bị kích thích thì sao? Đã xem thì phải xem cho trót, để xem được mấy phút nhé. Anh với em cá không?
– Suỵt, em nói nhỏ thôi.
Uyên hất tay Khoa ra khỏi mặt anh rồi cấm lấy nó.
– Anh chưa có kinh nghiệm đúng không? Khi lâm vào trạng thái kích thích người ta sẽ chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng động của hai người trong cuộc.
Khoa nghiêng đầu liếc mắt nhìn Uyên.
– Chẳng lẽ em có rồi? Còn hay mất vậy?
Uyên cúi đầu cắn vào ngón tay Khoa làm anh đau đến quên thở.
– Kinh nghiệm từ phim và đọc truyện ngôn tình có tính hay không?
Khoa chưa kịp trả lời thì điện thoại trong túi Uyên vang lên, vẫn giai điệu Let it go quen thuộc nhưng lần này giai điệu vốn tuyệt vời bỗng trở nên kinh hoàng đến khó thở. Anh kéo tay Uyên chạy thật nhanh khi cô còn đang chần chừ mở túi tìm điện thoại để tắt. Tiếng giày cao gót vang lên những âm thanh cộp cộp trong hẻm vắng đầy kinh dị.
………………
– Uyên.
Uyên vừa xuống khỏi cầu thang thì nghe tiếng gọi đầy dịu dàng, cô nhíu mày rồi dừng chân, Tùng đang đi về phía cô thật nhanh, như sợ cô đi mất hay lạc cô giữa sân trường.
Uyên không nhìn Tùng, đôi mắt cô chăm chú nhìn dáng đi thong thả của Khoa đang tiến dần về phía cô, cái nhếch môi trên khuôn mặt đẹp trai đã nói rõ anh nhận ra Tùng.
– Đã lâu không gặp… Uyên khỏe không?
Tay Tùng níu chặt dây cặp, cậu nhìn gò má hồng hào của Uyên, câu hỏi ngập ngừng phát ra.
Uyên quay đầu nhìn Tùng, cô cười khá tươi.
– Uyên vẫn khỏe, nhưng tuần trước đi thi mới gặp Tùng đây mà. Ơ, em chào thầy…
Khoa gật nhẹ đầu đáp lại tiếng chào hỏi của Tùng và Uyên, đôi mắt anh sâu thẳm liếc về bảng tên sinh viên trước ngực Tùng, bộ não nhanh nhạy ghi nhớ mã số sinh viên được in trên đó rồi lạnh nhạt rẽ chân đi vào văn phòng khoa.
– Hết học rồi mới thấy cha này đẹp trai thật đấy.
– Uyên thích thấy ấy?
Tùng sửng sốt hỏi Uyên, đôi mắt nhìn cô chăm chú mà không hay rằng bước chân của Khoa dừng lại trước cửa văn phòng, bàn tay đặt lên nắm cửa nhưng chần chừ chưa mở.
– Không, Uyên không thích.
Cô chỉ đang yêu gã đàn ông cáo già này thôi.
Khoa nhếch môi thở dài rồi bước vào văn phòng, anh mở điện thoại nhắn tin cho Uyên:
“Tối qua anh và em còn mặn nồng, còn cùng nhau vượt qua hoạn nạn và xem phim nóng, vậy mà giờ em nói không thích anh, anh đau lòng quá”.
Uyên mở điện thoại đọc tin nhắn khi Tùng vừa lấy hết dũng cảm để hỏi cô:
– Uyên rảnh không? Mình đi uống nước đi.
Chiếc điện thoại gần năm inch trên tay trôi tuột khỏi tay Uyên khi cô đọc xong tin nhắn. Uyên giật mình dùng chân để đỡ, phản xạ của cô vừa vặn đạp thẳng vào ống quyển Tùng, đồng thời giúp chiếc điện thoại tiếp đất một cách an toàn nhất có thể.
Tùng lùi ra sau, chiếc quần tây hằn rõ vết giày của Uyên và ống quyển chân dần nhức nhối, cậu cúi người nhặt vỏ điện thoại trong khi Uyên xót xa nhặt mảnh còn lại của chiếc điện thoại vừa bị tách đôi.
Cô nhận lại vỏ điện thoại từ Tùng, gắn vào điện thoại rồi bật nguồn lên, giọng hối tiếc.
– Xin lỗi Tùng nha, Uyên có hẹn mất rồi.
Tùng hụt hẫng. Có lẽ, phần tình cảm này, nên cất sâu vào đáy lòng mà thôi.
– Không có gì.
Uyên mỉm cười.
– Uyên đi trước, hẹn Tùng dịp khác vậy.
Uyên kéo mũ áo khoác trùm lên đầu rồi rời đi.
Cô nhắn tin cho Khoa, rất bình tĩnh.
“Ồ, ra là anh muốn em thích anh chứ không phải yêu anh”.
“Ồ, ra là tỏ tình đây mà, hơn nữa, hình như hơi sến so với em”.
“Anh có vẻ rảnh nhỉ, tính bắt em chờ đến khi nào? Trời nóng quá, hay em đi uống nước với Tùng đây”.
“Anh nói cho em biết, đàn ông yêu lần đầu khá kiêu ngạo chứ không phải trao hết trái tim một cách ngây thơ như đàn bà đâu. Nếu em muốn ăn chả, anh cũng không ngại mua lấy chục nem đâu”.
Uyên đọc tin nhắn, da đầu tê dại, ngón tay run run nhắn lại hai chữ cụt ngủn, cộc cằn.
“Mẹ nó”.
Quyên ngồi bên cạnh đưa chân đá vào chân Khoa nhắc nhở anh.
– Trưởng khoa nhìn ông sớm giờ kìa bạn tốt.
Khoa cất điện thoại vào túi, hai chữ “mẹ nó” đủ sức cuốn trôi mọi lời nhắc nhở của cô bạn bên cạnh, môi anh vẫn đầy nét cười dù cuộc họp đầu tháng đang diễn ra hết sức nghiêm túc.
Quyên chuyền cho Khoa tờ giấy A4, trên đó là nét chữ vội, nguệch ngoạc.
“Khai mau, đang yêu đúng không?”
Khoa không hề giấu diếm.
“Là cô bé đó”.
Quyên há hốc miệng nhìn Khoa, cô quên hẳn đây là cuộc họp cho đến khi tiếng ho nhắc nhở vang lên từ bục. Quyên nghiến răng nhéo vào tay Khoa.
– Nhất định phải kể hết không chết với tui.
Khoa cười trừ.
………………..
Khoa cẩn thận cài dây nón bảo hiểm cho Uyên rồi mới nổ máy xe trong khi cô leo lên yên sau ngồi vững chắc.
– Có thật là anh mới yêu lần đầu không đấy, ngay cả việc cài nón bảo hiểm cũng để ý.
Con gái luôn dễ dàng rung động bằng những hành động nhỏ nhất đầy tình cảm của người mình yêu.
– Anh già rồi nhóc, những việc nhỏ thế này mà không biết để lấy lòng thì sao lừa được em.
Uyên choàng tay ôm eo Khoa, cô nói vào tai anh.
– Giờ anh mới biết mình già hả?
Khoa cười.
– Không, anh biết lâu rồi, nhưng do ở gần em lâu quá nên không nhận ra.
Uyên nhéo vào eo Khoa.
– Anh có ý gì đó hả? Có biết tuổi tác phụ nữ là kiêng kỵ không? Còn nữa, anh nhắn tin làm em rớt điện thoại, bắt em chờ gần nửa tiếng đồng hồ. Tận ba tội, nên phạt nhé.
Khoa phá ra cười.
– Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ muốn nói do em tươi trẻ quá nên anh cũng ảnh hưởng theo em thôi. Thôi, đừng có giận, bây giờ mình đi đâu?
– Đi ăn rồi lát đi bơi đi. Trời thế này được bơi là hạnh phúc nhất.
Khoa nhìn mặt đường đang bốc hơi nóng, dòng xe chen lấn đến nghẹt thở, ai nấy đều mặc đồ kĩ lưỡng trùm kín từ đầu đến chân, đề nghị của Uyên thật không tệ.
– Vậy mà anh tưởng với em bây giờ được anh yêu là hạnh phúc nhất.
Uyên đưa tay dụi mắt rồi đập vào vai Khoa.
– Dẹp đi cha, dạo này nói chuyện lạnh sống lưng vì sến.
……………..
Khoa đưa mắt nhìn dáng bơi thành thục của Uyên dưới hồ, bóng dáng xinh đẹp dù ẩn hiện dưới làn nước xanh vẫn hút mắt những gã đàn ông có mặt trong hồ bơi. Anh quay đầu cười với tên đàn ông đang ngồi đối diện.
– Anh vẫn khỏe chứ? Em nghe nói anh lên thế chỗ anh Ba móm rồi?
Gã đàn ông trước mặt Khoa nhếch môi cười, cái cười vừa đủ để khoe hai chiếc răng cửa màu vàng khó chịu.
– Người hồi tối bỏ chạy cũng con nhỏ kia chắc không phải là chú mày chứ?
Khoa đẩy li nước chanh sang đối diện, anh cười trừ.
– Con nhỏ nào anh?
Gã đàn ông cầm li nước chanh gõ cộp xuống mặt bàn nhựa, cử động của gã làm rung lên những ngấn mỡ thừa bên dưới làn da vàng thiếu sức sống, một làn da của gã đàn ông thừa mỡ và sắp chết vì gái…
– Mẹ kiếp, chú mày khôn hồn thì giao nó ra cho anh giải quyết nợ nần, đừng để anh em mất lòng.
Bàn tay dưới bàn của Khoa nắm chặt lại, đôi mày anh chau lên nhìn chằm chằm vào tên đàn em quần áo nghiêm chỉnh sau lưng gã đàn ông. Anh nhếch môi.
– Anh đừng quên đại ca vẫn phải nể mặt thằng này đấy.
Gã đàn ông cười khẩy, phất tay cho đàn em tiến tới, hắn cúi đầu gọi một tiếng “đại ca” rồi châm cho gã một điếu thuốc.
Khoa sửng sốt bật cười.
– Ồ, ra thế, soán chỗ ngoạn mục thật đấy. Nhưng anh đã từng nhìn thấy tên đàn ông nào đem bạn gái của mình ra giao cho người khác xử không?
Gã đàn ông híp mắt nhìn Khoa, cái nhìn của một con rắn nhìn thấy miếng mồi, rồi gã phá ra cười, điếu thuốc vứt ra sau cho đàn em dùng giày dập nát.
– Hoặc trao đổi, hoặc chú mày phải đấu tay đôi với anh.
– Đấu tay đôi, bơi ở hồ này, nếu em thua, anh có thể làm bất kì điều gì anh muốn, nếu em thắng, em sẽ dắt bạn gái đến xin lỗi anh.
– Em đồng ý với cách giải quyết này, cũng không muốn mỗi lần gặp đều phải chạy trốn.
Uyên mặc đồng phục trường đại học đứng sau Khoa từ lúc nào, cô nói thản nhiên, đôi mắt nheo lại nhìn gã đàn ông đang ngồi đối diện Khoa, vô tư hứng lấy ánh nhìn có nhiều háo sắc của hắn.
– Được, quyết định như vậy.
Gã đàn ông lướt mắt trên người Uyên, giọng chắc nịch.
Uyên gật đầu cười, đôi môi nhếch lên tạo thành nụ cười mỉm chi cuốn hút. Cô gõ nhẹ vào vai Khoa ra điều muốn anh yên tâm.
– Anh lấy gì đảm bảo sẽ thực hiện đúng như đã nói.
Khoa đan tay vào nhau, đôi mắt anh sâu thẳm đầy khó chịu nhìn gã đàn ông đáng bị ăn đòn trước mặt.
– Danh dự.
Uyên bật cười, danh dự của một kẻ giang hồ với một người bình thường chẳng bằng một tờ tiền năm trăm đồng, nhưng trong giới giang hồ, dùng danh dự để đảm bảo thì quả nhiên là chắc chắn.
– Đi thay đồ thôi anh.
Khoa đứng dậy theo Uyên, tay anh choàng qua vai cô chiếm hữu.
– Anh nghe nói hắn ta lớn lên ở vùng sông nước đấy.
– Hắn lên làm đại ca rồi sao anh? Mà anh cứ bơi thi đi. Việc còn lại cứ để em.
– Em tính làm gì?
– Không làm gì hết. Hì hì.
……………
Khoa đưa tay ra sau nắm lấy bàn tay nhỏ của Uyên, anh cười khe khẽ.
– Em khai thật đi, lúc anh đang bơi, em đi đâu?
Uyên đảo mắt nhớ lại tiếng la hoảng loạn của gã đại ca dưới nước khi bị chuột rút, cô cười thỏa mãn.
– Lúc anh bơi, em không đi, em chỉ đi khi gã răng vàng bị chuột rút thôi.
– Em nói như thể đã biết trước chuyện này ấy.
– Chứ sao, tên mập đau gan như hắn không khởi động kĩ, không bị chuột rút mới lạ.
Khoa thả tay Uyên, anh chăm chú lái xe, vẫn thắc mắc.
– Nhưng rốt cuộc em đã làm gì?
Uyên bật cười, dòng người đông đúc kẹt xe trước mặt không làm giảm đi sự thỏa mãn đầy vui sướng trong tim, huống chi người cô yêu còn vì cô mà làm những chuyện con nít.
– Em lấy chìa khóa và phiếu xe, sau đó đi ra nhà xe tìm xe gã và bỏ chúng vào cốp.
Khoa ngạc nhiên bật cười.
– Em quả nhiên là đáo để.
Uyên cười hì ôm ấy Khoa, cô ngả đầu vào lưng anh, giọng vui vẻ.
– Em đáo để thế này mà còn bị sa vào bẫy của anh. Không đáo để chắc anh ăn thịt em từ sớm rồi. Hơn nữa, đám giang hồ bên đó không hề xa lạ với anh, nhỉ? Tự dưng em nhớ tới lần anh cứu em trước khi em nghỉ làm ở quán bar quá chừng luôn.
/29
|