Cuối tháng 10, trường tôi tổ chức thi hát nhằm tìm kiếm nhân tài cho cuộc thi toàn tỉnh. Thầy Bão Cát bảo lớp tôi hát song ca, ai có thể hát thì tự đứng lên ứng cử. Cuối cùng lại chẳng có ai tự cho rằng bản thân mình hát hay nên Hoa Khôi đã đề nghị mỗi bàn chuẩn bị một bài, giờ sinh hoạt cuối tuần sẽ lần lượt lên hát. Tôi bị cái tin sét đánh ấy đánh thủng màng nhĩ. Hát song ca với Bốn Mắt? Nghĩ tôi còn chưa bao giờ dám nghĩ đến ấy! Ở nhà, mỗi lần khi tôi ngân nga chuẩn bị hát thì liền bị mẹ tôi nhét một thứ đồ ăn gì đó vào miệng. Mẹ tôi còn không nói thành tiếng, chỉ dùng khẩu hình làm thành câu: “Tốt nhất là con đừng hát”. Sau vài lần như vậy thì tôi chỉ dám cất giọng trong phòng thu âm - nhà tắm. Mẹ tôi nghe thấy mấy lần, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà gõ cửa bảo: “Đừng hát nữa, người ngoài nghe được lại tưởng con đang đọc thơ có nhịp điệu đấy!” Bây giờ lại bảo tôi hát trước mặt mọi người? Thà giết tôi đi cho xong! Tôi quay sang hỏi Bốn Mắt:
- Cậu có biết hát không?
- Cậu thấy có chuyện gì mà anh đây không làm được không? Cậu thì sao?
Gần đây tôi mới thấm câu đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Hình tượng Bốn Mắt khi lần đầu tôi nhìn thấy cậu ấy chính là: hiền hiền, ít nói, thư sinh. Còn hình tượng cậu ấy với tôi bây giờ chính là: độc mồm độc miệng và tự luyến. Tôi lè lưỡi với cậu ấy:
- Cậu tự luyến vừa thôi!
Cậu ấy cười thành tiếng:
- Vậy thì chờ anh đây thể hiện cho cậu xem.
Tôi và Bốn Mắt không chọn được bài hát. Bài cậu ấy biết thì tôi lại không biết, trong khi bài tôi biết cậu ấy lại không biết. Cuối cùng tôi đề nghị hát bài Bụi Phấn. Cậu ấy chê trẻ con nhưng cũng chẳng tìm được bài nào khá hơn. Lải Nhải và Dưa Hấu chọn một bài hát cách mạng. Hai người đó hát không hay nhưng nghe tổng thể vẫn còn tốt hơn tôi rất nhiều. Tôi và Bốn Mắt không tập luyện gì cả, cậu ấy bảo đến lúc đấy cứ tùy hứng mà hát thôi. Giờ G cuối cùng cũng đến, tôi đánh tiếng trước với cậu ấy:
- Cậu hát to lên chút, át giọng mình đi nhé!
- Cậu phải thể hiện tài năng của mình đi chứ.
Bốn Mắt nói rồi kéo tôi lên trước cả lớp. Tôi hát lí nhí, hòa vào giọng cậu ấy nghe chẳng ra thể thống gì. Hoa Khôi bảo chúng tôi hát đơn từng câu, như thế mới biết được giọng từng người. Bốn Mắt nhìn tôi cười cười, tự tin cất giọng hát của mình. Cái đồ tự luyến ấy hóa ra hát hay thật. Đến cả thầy Bão Cát cũng nhìn cậu ấy bằng ánh mắt long lanh, như kiểu cuối cùng cũng tìm thấy nhân tài ẩn dật cứu rỗi 39 con người rồi vậy. Tôi nghe Bốn Mắt hát đến quên cả lượt của mình. Cho đến sau khi cậu ấy dừng lại 2s tôi mới giật mình, vô thức hát một câu. Cái không khí lắng đọng vừa rồi kết hợp với giọng hát của tôi đã biến thành một tràng cười không ngớt. Lải Nhải ngồi dưới vừa không ngừng cười vừa nói:
- Cậu đang rap đấy à?
Lúc đó nếu nền nhà nứt ra một vết, tôi thề là tôi sẽ không chần chừ mà nhảy ngay xuống, rồi bịt kín nó lại để không còn ai nhìn thấy tôi nữa. Bốn Mắt cũng cười, còn chế giễu tôi:
- Cậu có thể tham gia cuộc thi đọc thơ đấy!
Tôi lườm cậu ấy. Nếu tôi mà hát hay thì cậu ấy cũng không có cơ hội thể hiện ở đây đâu! Mọi người dù hát hay hay không hay đều lần lượt cố gắng thể hiện tài năng của mình. Cuối cùng chỉ còn mỗi Hoa Khôi chưa hát. Người ta thường bảo tiết mục hay nhất phải để dành đến cuối, quả đúng thật. Cậu ấy là người thứ hai khiến tôi nghe đến ngớ ngẩn. Bài hát quen thuộc qua giọng hát của Hoa Khôi lại trở lên ấm áp vô cùng. Tôi đúng là nhan sắc không thể so sánh với cậu ấy, học lực không thể so sánh với cậu ấy, đến hát cũng không thể so sánh với cậu ấy. Thực ra tôi chẳng có gì có thể so sánh với cậu ấy cả! Liệu… có thể so sánh bạn cùng bàn không? Những điểm khác như ngoại hình, học lực tôi sẽ không nhắc đến nhưng bạn cùng bàn của tôi về độ tự luyến đảm bảo ăn đứt bạn cùng bàn của cậu ấy! Có phải tôi nên tự hào về điều đó không nhỉ?
Cuối cùng sau 45’ không cần đánh giá và phân tích, Bốn Mắt và Hoa Khôi được chọn làm đại diện lớp tham gia cuộc thi. Tôi giơ ngón tay cái lên rồi nói với cậu ấy:
- Mình đây cũng khá tự hào về cậu đấy!
Từ hôm đó Bốn Mắt lúc nào cũng phải ở lại tập văn nghệ đến muộn. Buổi sáng vừa đến lớp đã cằn nhằn:
- Mệt chết đi được!
Tôi đang nằm bò trên bàn nghe cậu ấy nói vậy vẫn không đổi tư thế, chỉ quay đầu lại nói:
- Sao thế?
- Còn không phải vì tập văn nghệ sao! – Cậu ấy nhăn nhó
- Bao nhiêu người muốn hát cùng Hoa Khôi mà không được kia kìa.
- Chọn cậu có phải tốt hơn không.
Cậu ấy không nhìn tôi, vừa lấy sách vừa nói. Tôi thì nghe thấy câu đó liền bật dậy hỏi :
- Tại sao?
- Vì chắc chắn sẽ bị loại nên không cần tập luyện.
Tôi tức giận lườm cậu ấy một cái rồi không thèm đếm xỉa gì nữa mà tiếp tục gục mặt xuống bàn. Cậu có biết cậu đã chọc vào nỗi đau của chị rồi không?
Cuộc thi hát toàn trường diễn ra vào một ngày mưa tầm tã, vậy mà hội trường vẫn chật kín người. Tôi nghi ngờ hơn một nửa số người đó đến đây vì Hoa Khôi. Các thầy cô trường tôi đối với hoạt động tập thể lại vô cùng thoải mái nên có người thậm chí còn chuẩn bị hẳn băng rôn, khẩu hiệu, khí thế hừng hực. Nhưng trong số đó điều khiến tôi nổi da gà nhất chính là câu: «Hoa Khôi, anh muốn là mic của em!
Lớp tôi biểu diễn đầu tiên. Trước khi bắt đầu, Bốn Mắt tháo kính của cậu ấy đưa cho tôi rồi nói :
- Mẹ mình bảo không đeo kính đẹp trai hơn.
Tôi nhận kính từ tay cậu ấy :
- Bỏ kính ra không sao chứ?
- Không sao, mình cận 0.5, ở trên đó vẫn có thể nhìn thấy cậu.
Cậu ấy nói xong thì chạy mất trong khi tôi còn chưa kịp giải thích rằng tôi đâu có ý nói đến điều đó. Lải Nhải nhìn tôi bằng ánh mắt gian xảo, cười cười nói:
- Hai người có gì mờ ám nha!
Tôi đẩy tay cậu ấy:
- Vớ vẩn, xem biểu diễn đi!
Bốn Mắt và Hoa Khôi người thì mặc sơ mi trắng quần âu, người thì mặc áo dài trắng khiến cả hai trông vô cùng hòa hợp, mà ngay cả đến giọng hát của họ cũng vô cùng hòa hợp. Tôi chưa bao giờ nghĩ bạn cùng bàn của mình lại có ngày đẹp trai như vậy, vả lại tôi cũng chưa bao giờ thực sự để ý đến vẻ ngoài của cậu ấy. Cuối cùng tôi cũng nhận ra, cậu ấy mắc bệnh tự luyến cũng là có nguyên nhân.
Kết quả của cuộc thi được công bố ngay ngày hôm đó. Lớp tôi được chọn làm đại diện trường tham gia cuộc thi toàn tỉnh. Thầy Bão Cát bảo phải chuẩn bị một tiết mục công phu hơn. Vì thế mà tôi được chọn vào đội múa phụ họa. Do thời gian gấp rút nên ngày nào chúng tôi cũng phải ở lại trường tập đến 7h tối mới được về. Lải Nhải lúc nào cũng than thở, tôi thì ngược lại cảm thấy cũng thú vị đấy chứ!
- Cậu có biết hát không?
- Cậu thấy có chuyện gì mà anh đây không làm được không? Cậu thì sao?
Gần đây tôi mới thấm câu đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Hình tượng Bốn Mắt khi lần đầu tôi nhìn thấy cậu ấy chính là: hiền hiền, ít nói, thư sinh. Còn hình tượng cậu ấy với tôi bây giờ chính là: độc mồm độc miệng và tự luyến. Tôi lè lưỡi với cậu ấy:
- Cậu tự luyến vừa thôi!
Cậu ấy cười thành tiếng:
- Vậy thì chờ anh đây thể hiện cho cậu xem.
Tôi và Bốn Mắt không chọn được bài hát. Bài cậu ấy biết thì tôi lại không biết, trong khi bài tôi biết cậu ấy lại không biết. Cuối cùng tôi đề nghị hát bài Bụi Phấn. Cậu ấy chê trẻ con nhưng cũng chẳng tìm được bài nào khá hơn. Lải Nhải và Dưa Hấu chọn một bài hát cách mạng. Hai người đó hát không hay nhưng nghe tổng thể vẫn còn tốt hơn tôi rất nhiều. Tôi và Bốn Mắt không tập luyện gì cả, cậu ấy bảo đến lúc đấy cứ tùy hứng mà hát thôi. Giờ G cuối cùng cũng đến, tôi đánh tiếng trước với cậu ấy:
- Cậu hát to lên chút, át giọng mình đi nhé!
- Cậu phải thể hiện tài năng của mình đi chứ.
Bốn Mắt nói rồi kéo tôi lên trước cả lớp. Tôi hát lí nhí, hòa vào giọng cậu ấy nghe chẳng ra thể thống gì. Hoa Khôi bảo chúng tôi hát đơn từng câu, như thế mới biết được giọng từng người. Bốn Mắt nhìn tôi cười cười, tự tin cất giọng hát của mình. Cái đồ tự luyến ấy hóa ra hát hay thật. Đến cả thầy Bão Cát cũng nhìn cậu ấy bằng ánh mắt long lanh, như kiểu cuối cùng cũng tìm thấy nhân tài ẩn dật cứu rỗi 39 con người rồi vậy. Tôi nghe Bốn Mắt hát đến quên cả lượt của mình. Cho đến sau khi cậu ấy dừng lại 2s tôi mới giật mình, vô thức hát một câu. Cái không khí lắng đọng vừa rồi kết hợp với giọng hát của tôi đã biến thành một tràng cười không ngớt. Lải Nhải ngồi dưới vừa không ngừng cười vừa nói:
- Cậu đang rap đấy à?
Lúc đó nếu nền nhà nứt ra một vết, tôi thề là tôi sẽ không chần chừ mà nhảy ngay xuống, rồi bịt kín nó lại để không còn ai nhìn thấy tôi nữa. Bốn Mắt cũng cười, còn chế giễu tôi:
- Cậu có thể tham gia cuộc thi đọc thơ đấy!
Tôi lườm cậu ấy. Nếu tôi mà hát hay thì cậu ấy cũng không có cơ hội thể hiện ở đây đâu! Mọi người dù hát hay hay không hay đều lần lượt cố gắng thể hiện tài năng của mình. Cuối cùng chỉ còn mỗi Hoa Khôi chưa hát. Người ta thường bảo tiết mục hay nhất phải để dành đến cuối, quả đúng thật. Cậu ấy là người thứ hai khiến tôi nghe đến ngớ ngẩn. Bài hát quen thuộc qua giọng hát của Hoa Khôi lại trở lên ấm áp vô cùng. Tôi đúng là nhan sắc không thể so sánh với cậu ấy, học lực không thể so sánh với cậu ấy, đến hát cũng không thể so sánh với cậu ấy. Thực ra tôi chẳng có gì có thể so sánh với cậu ấy cả! Liệu… có thể so sánh bạn cùng bàn không? Những điểm khác như ngoại hình, học lực tôi sẽ không nhắc đến nhưng bạn cùng bàn của tôi về độ tự luyến đảm bảo ăn đứt bạn cùng bàn của cậu ấy! Có phải tôi nên tự hào về điều đó không nhỉ?
Cuối cùng sau 45’ không cần đánh giá và phân tích, Bốn Mắt và Hoa Khôi được chọn làm đại diện lớp tham gia cuộc thi. Tôi giơ ngón tay cái lên rồi nói với cậu ấy:
- Mình đây cũng khá tự hào về cậu đấy!
Từ hôm đó Bốn Mắt lúc nào cũng phải ở lại tập văn nghệ đến muộn. Buổi sáng vừa đến lớp đã cằn nhằn:
- Mệt chết đi được!
Tôi đang nằm bò trên bàn nghe cậu ấy nói vậy vẫn không đổi tư thế, chỉ quay đầu lại nói:
- Sao thế?
- Còn không phải vì tập văn nghệ sao! – Cậu ấy nhăn nhó
- Bao nhiêu người muốn hát cùng Hoa Khôi mà không được kia kìa.
- Chọn cậu có phải tốt hơn không.
Cậu ấy không nhìn tôi, vừa lấy sách vừa nói. Tôi thì nghe thấy câu đó liền bật dậy hỏi :
- Tại sao?
- Vì chắc chắn sẽ bị loại nên không cần tập luyện.
Tôi tức giận lườm cậu ấy một cái rồi không thèm đếm xỉa gì nữa mà tiếp tục gục mặt xuống bàn. Cậu có biết cậu đã chọc vào nỗi đau của chị rồi không?
Cuộc thi hát toàn trường diễn ra vào một ngày mưa tầm tã, vậy mà hội trường vẫn chật kín người. Tôi nghi ngờ hơn một nửa số người đó đến đây vì Hoa Khôi. Các thầy cô trường tôi đối với hoạt động tập thể lại vô cùng thoải mái nên có người thậm chí còn chuẩn bị hẳn băng rôn, khẩu hiệu, khí thế hừng hực. Nhưng trong số đó điều khiến tôi nổi da gà nhất chính là câu: «Hoa Khôi, anh muốn là mic của em!
Lớp tôi biểu diễn đầu tiên. Trước khi bắt đầu, Bốn Mắt tháo kính của cậu ấy đưa cho tôi rồi nói :
- Mẹ mình bảo không đeo kính đẹp trai hơn.
Tôi nhận kính từ tay cậu ấy :
- Bỏ kính ra không sao chứ?
- Không sao, mình cận 0.5, ở trên đó vẫn có thể nhìn thấy cậu.
Cậu ấy nói xong thì chạy mất trong khi tôi còn chưa kịp giải thích rằng tôi đâu có ý nói đến điều đó. Lải Nhải nhìn tôi bằng ánh mắt gian xảo, cười cười nói:
- Hai người có gì mờ ám nha!
Tôi đẩy tay cậu ấy:
- Vớ vẩn, xem biểu diễn đi!
Bốn Mắt và Hoa Khôi người thì mặc sơ mi trắng quần âu, người thì mặc áo dài trắng khiến cả hai trông vô cùng hòa hợp, mà ngay cả đến giọng hát của họ cũng vô cùng hòa hợp. Tôi chưa bao giờ nghĩ bạn cùng bàn của mình lại có ngày đẹp trai như vậy, vả lại tôi cũng chưa bao giờ thực sự để ý đến vẻ ngoài của cậu ấy. Cuối cùng tôi cũng nhận ra, cậu ấy mắc bệnh tự luyến cũng là có nguyên nhân.
Kết quả của cuộc thi được công bố ngay ngày hôm đó. Lớp tôi được chọn làm đại diện trường tham gia cuộc thi toàn tỉnh. Thầy Bão Cát bảo phải chuẩn bị một tiết mục công phu hơn. Vì thế mà tôi được chọn vào đội múa phụ họa. Do thời gian gấp rút nên ngày nào chúng tôi cũng phải ở lại trường tập đến 7h tối mới được về. Lải Nhải lúc nào cũng than thở, tôi thì ngược lại cảm thấy cũng thú vị đấy chứ!
/8
|