Câu Chuyện Giữa Hai Ta Như Trò Đùa Của Số Phận
Chương 2: Có những nỗi đau không thể xóa đi bằng lời nói
/30
|
Chỉ còn mình Thiên Yết trong căn phòng sắc trắng đầy cô đơn và lạnh lẽo, cô thèm khát hơi ấm từ một vòng tay nhưng rồi lại oán thán bản thân trùm chăn gào ầm lên giọng khản đặc. Bạch Dương đi ra ngoài, vừa thấy anh bước ra Sư Tử ngồi gần đó đưa mắt nhìn anh, đôi mắt đỏ còn ươn ướt nước mắt căm phẫn khôn cùng. Cậu nhếch mép cười chế giễu:
“Được lắm Tiểu Dương cậu coi tôi là bạn mà cậu dám làm như vậy. Được lắm coi như Sư Tử tôi có mắt không tròng nhìn lầm người như cậu làm anh em tốt.”
Tiểu Cừu tóm lấy cổ áo Tiểu Sư lôi cậu ra chỗ khuất vắng bóng người, Sư Tử thì không ngừng gào thét đấm cậu thùm thụp nhưng cậu nén nhịn đau đẩy cậu ta ra xa mình liếc nhìn Sư Tử căm phẫn nhưng điềm tĩnh nói:
“Vậy cậu nghĩ cậu xứng đáng với tình cảm của Yết dành cho cậu sao? Để tôi nói cho cậu hiểu rõ cô ấy phải vào đây cũng chỉ tại tên ngốc như cậu mới khiến cô ấy khổ sở như thế…”
“Im đi!! Cậu không có quyền phán xét tôi, cũng như không có quyền cướp Yết khỏi tôi!!” Sư Tử gào lên giận dữ, rồi hùng hục lao đến tấn công Dương Dương như một con hổ lên cơn giận dữ.
Bạch Dương né cậu ta tóm lấy cổ áo đằng sau cậu lôi lại nói vào tai cậu rõ ràng từng từ một:
“Nếu cậu biết điều thì đừng làm cô ấy phải khổ vì cậu nữa, ngồi đó mà tự nghĩ đi đồ bờm đỏ. Cướp mất cô ấy hay không không phải mình cậu có thể quyết định được đâu Tiểu Sư, cô ấy cần được quan tâm nhiều hơn.”
Dứt lời anh ấn Tiểu Sư ngồi xuống phủi sạch quần áo, lau vết máu trên khóe miệng bị rách quay lại chỗ mọi người đang ngồi.Trời lại đổ cơn mưa xối xả như nước mắt của người con gái anh vô tình làm cho đau đớn, nó lạnh, mặn chát và xót xa khôn cùng….
Mọi người cũng đã rời bệnh viện đi về nhà, ở lại với Thiên Yết chỉ còn mình Xử Nữ. Thiên Yết chỉ giả vờ nhắm mắt ngủ để mọi người bớt lo lắng nhưng lòng thì thấp thỏm bồn chồn, từ lúc cô thấy vết máu nơi khóe miệng của Bạch Dương những vết bầm trên cánh tay anh lòng cô đã lo lắng rồi. Ngoài trời mưa cứ rơi mà chẳng chịu ngừng lại cho vết thương nơi đáy lòng cô có cơ hội được liền lại.
Giờ cũng gần nửa đêm Xử Nữ mệt mỏi đã gục bên mép giường ngủ, cô ngồi dậy chỉnh lại tư thế cho cô bạn ngủ được dễ chịu hơn rồi lại ngóng ra ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, tiếng mưa rơi lồm bộp trên nóc thùng phi cũ gần đó.Yết Nhi khẽ thở dài nhìn trời với đôi mắt đờ đẫn ngây dại mờ mờ nước mắt, “két” cánh cửa bật mở một dáng người ướt nhẹp đi từ ngoài vào.Cô hoảng hốt khi nhận ra đó là Sư Tử, anh ướt nhẹp từ đầu đến chân, mái tóc đỏ niềm kiêu hãnh của anh giờ cụp xuống nhỏ nước tong tỏng. Anh tiến lại gần sát giường của cô nhìn cô với ánh mắt chất chứa những cảm xúc không biết diễn tả thế nào. Tiểu Yết vội vàng lấy cái khăn trong ngăn tủ mà lúc nãy Kim Ngưu mang đến cho cô, cố gắng nhoài người vòng qua người anh, bất chợt anh dang tay ôm gọn cô trong lòng. Hơi lạnh từ cơ thể anh truyền sang khiến Yết khẽ rùng mình, chợt nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của anh cô khẽ nói:
“Sư Tử cậu lau khô người đi không ốm đó.”
“Ốm thì sao, càng hay như vậy anh có thể bên em bất cứ lúc nào anh thích. Tiểu Yết em hận anh không?”
Tiểu Yết sững người đờ ra để mặc cho anh ôm không biết nói gì, rồi anh nắm lấy vai cô nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú có phần hơi xanh xao vì ốm của Yết, cô gái đỏ mặt ngập ngừng rồi ngước nhìn anh.Cô giật thót mình anh gầy đi nhiều gương mặt cũng hốc hác trũng mắt thâm quầng, cô định đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhưng lại thôi cúi gằm mặt không nhìn anh. Những ngón tay gầy lạnh lẽo ươn ướt của Sư khẽ nâng chiếc cằm thanh tú của Thiên Yết lên, anh nhìn thẳng vào đôi mắt xám của Yết rồi khẽ khàng trao cho cô nụ hôn dài ngọt ngào. Thiên Yết bị bất ngờ cố gắng thoát ra khỏi vòng tay anh nhưng bất lực, cô chỉ có thể níu chặt lấy áo anh và cảm nhận sự ngọt ngào từ anh. Nụ hôn đó át đi cả tiếng mưa nó dường như len sâu được vào nơi yếu mềm nhất của trái tim Thiên Yết.
Một lát sau Sư Tử dời môi Yết ra vuốt ve mái tóc đen dài khẽ nói:
“Là anh sai chính anh khiến em phải khổ như vậy.”
Thiên Yết chỉ lặng im không nói gì vì cô sợ, cô sợ anh sẽ khiến cô lại phải đau đớn thêm lần nữa, sợ vết thương nơi đáy lòng không thể liền lại mà còn sâu sắc hơn.Cô khẽ đẩy anh ra chậm rãi nói:
“Mọi chuyện giữa hai ta nên chấm dứt thôi như vậy sẽ chẳng ai bị tổn thương thêm một lần nào cả.”
Dứt lời cô nằm xuống trùm chăn kín mít và lặng lẽ khóc. Sư Tử đứng đó chết đờ người, anh đưa mắt khó nhọc nhìn cô khóe mắt ươn ướt đặt tay nhẹ nhàng lên người cô rồi lặng lẽ ra khỏi phòng. Ở đâu đó trong lòng đã khắc lên một vết chém…
Ba hôm sau Thiên Yết được ra viện tất cả đến đón cô, ngoại trừ Sư Tử, cô hiểu như vậy là tốt nhất cho cả hai cô không phải đau đớn khi thấy anh bên cạnh Cự Giải nữa. Bạch Dương dìu cô lên xe và phóng về khu biệt thự chung của họ. Ngồi trên xe Yết hoài lại cảnh tối qua cô bất giác đỏ mặt, Dương cất tiếng hỏi:
“Tối qua chắc chắn Sư Tử có đến tìm em phải không?”
“Làm gì có tối qua em ngủ sớm mà tại thấy trong người mệt quá.” Thiên Yết buồn nói.
Bạch Dương cau có gắt gỏng: “Em đang nói dối.Thiên Yết, anh biết em yêu Sư Tử nhưng sao em chỉ nhất nhất với người khiến em tổn thương mà không mở lòng cho bất cứ ai bước vào cuộc sống của em?”
Tiểu Yết cúi gằm mặt, nước mắt cứ thế lã chã rơi,cô lặng lẽ đáp, giọng đặc sệt:
“Đúng, anh ấy có tìm em nhưng tất cả đã chấm dứt, em với anh ấy không còn gì cả. Trái tim em bị tổn thương nhiều rồi nó cần được hồi phục trước khi tiếp tục yêu ai.”
Yết khóc thật lặng lẽ những giọt nước mắt cứ lăn dài trên gò má cao, Bạch Dương khẽ đưa tay quệt nước mắt cho cô, bàn tay anh thật ấm áp, anh nhìn gương mặt ủ rũ sầu thảm của cô trong tấm kính chiếu hậu cất tiếng:
“Cái gì nên quên hãy quên đi em sẽ thấy lòng mình nhẹ hơn. Anh sẽ chờ em đáp lại tình cảm của anh cho dù phải phí hoài tuổi trẻ của mình anh cũng chờ.”
Dứt lời anh khẽ đẩy đầu cô ngả vào vai mình lái xe nhanh về khu biệt thự…
Chưa đầy nửa tiếng ba chiếc xe sáng bóng đã đỗ trước cánh cổng sắt dẫn vào một khu biệt thự gồm 5 tòa nhà với 5 kiểu kiến trúc bài trí khác nhau nhưng mang một sự thống nhất hòa hợp đến kì lạ. Bước xuống xe Thiên Yết tiến về căn biệt thự khuất sau bóng cây cổ thụ cao lớn nằm ở một góc khuất, căn nhà mang gam màu lạnh, đầy u uất cô đơn nhưng không lẻ loi, nằm ngay cạnh đó là căn biệt thự với màu đỏ chói lóa mỗi khi ánh nắng chiếu vào, nhưng dường như căn nhà đó lại đang đau buồn.
“Em gái!” Ma Kết cất tiếng trầm ấm nhưng lạnh lùng gọi.
Thiên Yết dừng bước lắng nghe, nhưng không quay lại nhìn anh trai mình vì cô biết anh trai cô định nói gì.Cô cất tiếng giọng vẫn khàn khan:
“Anh, em biết anh em ta giống nhau đến mức nhìn nhau mà như đang soi gương vậy. Em biết anh muốn gì,anh lại muốn nói về chuyện của Sư Tử phải không? Tốt nhất anh nên dừng lại chúng ta chỉ là hai tấm gương phản chiếu nhau, anh với em đều hiểu mà.”
Ma Kết không nói gì nhìn cô em gái bước đi, em anh nói đúng hai người là tấm gương phản chiếu lẫn nhau, họ hiểu nhau đến kì lạ tuy hai mà là một nhưng anh rầu rĩ nhìn bóng dáng cô gái nhỏ phía trước cất giọng thểu thào:
“Chúng ta tuy là một nhưng có những góc khuất mà hai tấm gương không thể soi rõ nhau được đó là phía sau mỗi tấm gương.Và chính điều đó khiến anh không bao giờ có thể thực sự thấu hiểu tâm tư của em,Yết Nhi à”
6h tối, tại bàn ăn của căn biệt thự màu hồng, Song Ngư, Kim Ngưu và Cự Giải đang ngồi ăn tối, bữa ăn khá thịnh soạn.Song Ngư và Ngưu chan nhanh chóng nếm thử hết món này đến món khác rồi luôn miệng tấm tắc khen ngon, trái lại Cự Giải ngồi trầm tư thi thoảng mới gắp một cọng rau xanh bỏ vô miệng khẽ nhai. Ngư Ngư vừa nuốt vừa hỏi cô bạn:
“Tiểu Giải, cậu làm sao vậy? Sao thừ người ra thế?”
“Mình lo chuyện của Yết với Sư, xem chừng Yết ghét mình lắm. A, không biết mình đang làm gì nữa. Tại sao chứ?” Cự Giải rầu rĩ nói.
Song Ngư gắp miếng thịt bỏ vô bát Giải nói cười hiền:
“Không có chuyện đó đâu, Yết Nhi luôn đối xử tốt với cậu mà.”
“Chính vì cậu ấy đối tốt với mình như thế nên mình càng sợ. Mình sợ Yết không còn xem mình là bạn nữa. Thôi cậu ăn đi kẻo nguội.”
Dứt lời Cua vui vẻ gắp thức ăn cho Cá, không khí thật căng thẳng.Cá không nói j` chỉ im lặng ăn cho xong bữa tối ảm đạm này.Còn Kim Ngưu mải mê ăn không để ý thấy không khí của bữa ăn có chút thay đổi.
Tại căn nhà màu xanh dương dịu nhẹ, Xử Nữ vừa trong phòng tắm bước ra với mái tóc ướt đẫm nhỏ nước tong tỏng xuống nền nhà, cô lấy khăn lau đầu nhìn Thiên Bình đang lượn lờ trước gương.
“Cậu vào tắm đi nước ấm rồi đó.”
“Ừ, được rồi.” Thiên Bình cầm quần áo nhảy chân sáo bước vào nhà tắm.
Xử Nữ khẽ mỉm cười nhìn cô bạn nhưng rồi lại xịu mặt xuống khi nghĩ đến Kết và Yết.
“Đến bao giờ hai người có thể thực sự mở long ra, thực sự bộ lộ những tâm tư đây? Tại sao phải kìm nén nó khổng sở như thế?”
Hình ảnh của cô gái trầm lặng với mái tóc đen ngồi im lìm nhâm nhi cà phê dưới tán cây cùng hình ảnh của một cô gái yếu đuối cần sự che chở cứ đan xen vào nhau hiện ra trước mắt Xử Nữ.
“Làm vậy là đáng sao Thiên Yết?”
Về phía căn nhà màu đỏ luôn chói lòa trong ánh nắng, Bạch Dương liên tục ném những cái nhìn rất chi sắc nhọn về phía Sư Tử, còn cậu thì cứ dửng dưng, u sầu, buồn bã nằm gục ngả ngốn trên ghế sofa.Nhân Mã tí tởn cầm bịch bánh chạy lại hỏi lớn:
“Hai cậu ăn bánh không? Bánh Yết Nhi làm đấy!”
Mã Mã cười híp mắt vì nếu cậu nói là bánh Kim Ngưu làm thì chắc hai cậu bạn sẽ không ăn nhưng nếu nói là Yết Nhi làm thì….
“Khà khà khà Mã Mã ta cũng thông minh đó chứ!” Mã Mã đắc ý cười tủm tỉm.
Y như cậu dự đoán cả hai còn người đang thất thểu vội vàng bật dậy giằng lấy túi bánh của Mã ăn vội vàng, Mã cười tinh nghịch vắt khăn tắm lên vai cười lớn
“Cẩn thận nghẹn, tớ đi tắm đã. À, tớ quên mất bánh này là Ngưu chan làm không phải Yết làm đâu thế nhá!”
Nói rồi cậu mất hút sau cánh cửa phòng tắm,Sư Tử nghe vậy làm rớt miếng bánh gục đầu xuống mặt bàn,Bạch Dương nhìn ngán ngẩm nghĩ thầm phải cho tên này một trận dám trêu người mới được.Cậu đưa mắt nhìn Sư Tử nghĩ thầm:
“Cậu nên từ bỏ đi Sư Tử cô ấy không còn yêu cậu nữa đâu, đừng làm tổn thương cậu lẫn cô ấy. Buông tay cô ấy đi để chính bản thân cậu và cô ấy có thể đối diện với nhau thoải mái hơn sau này.”
“Được lắm Tiểu Dương cậu coi tôi là bạn mà cậu dám làm như vậy. Được lắm coi như Sư Tử tôi có mắt không tròng nhìn lầm người như cậu làm anh em tốt.”
Tiểu Cừu tóm lấy cổ áo Tiểu Sư lôi cậu ra chỗ khuất vắng bóng người, Sư Tử thì không ngừng gào thét đấm cậu thùm thụp nhưng cậu nén nhịn đau đẩy cậu ta ra xa mình liếc nhìn Sư Tử căm phẫn nhưng điềm tĩnh nói:
“Vậy cậu nghĩ cậu xứng đáng với tình cảm của Yết dành cho cậu sao? Để tôi nói cho cậu hiểu rõ cô ấy phải vào đây cũng chỉ tại tên ngốc như cậu mới khiến cô ấy khổ sở như thế…”
“Im đi!! Cậu không có quyền phán xét tôi, cũng như không có quyền cướp Yết khỏi tôi!!” Sư Tử gào lên giận dữ, rồi hùng hục lao đến tấn công Dương Dương như một con hổ lên cơn giận dữ.
Bạch Dương né cậu ta tóm lấy cổ áo đằng sau cậu lôi lại nói vào tai cậu rõ ràng từng từ một:
“Nếu cậu biết điều thì đừng làm cô ấy phải khổ vì cậu nữa, ngồi đó mà tự nghĩ đi đồ bờm đỏ. Cướp mất cô ấy hay không không phải mình cậu có thể quyết định được đâu Tiểu Sư, cô ấy cần được quan tâm nhiều hơn.”
Dứt lời anh ấn Tiểu Sư ngồi xuống phủi sạch quần áo, lau vết máu trên khóe miệng bị rách quay lại chỗ mọi người đang ngồi.Trời lại đổ cơn mưa xối xả như nước mắt của người con gái anh vô tình làm cho đau đớn, nó lạnh, mặn chát và xót xa khôn cùng….
Mọi người cũng đã rời bệnh viện đi về nhà, ở lại với Thiên Yết chỉ còn mình Xử Nữ. Thiên Yết chỉ giả vờ nhắm mắt ngủ để mọi người bớt lo lắng nhưng lòng thì thấp thỏm bồn chồn, từ lúc cô thấy vết máu nơi khóe miệng của Bạch Dương những vết bầm trên cánh tay anh lòng cô đã lo lắng rồi. Ngoài trời mưa cứ rơi mà chẳng chịu ngừng lại cho vết thương nơi đáy lòng cô có cơ hội được liền lại.
Giờ cũng gần nửa đêm Xử Nữ mệt mỏi đã gục bên mép giường ngủ, cô ngồi dậy chỉnh lại tư thế cho cô bạn ngủ được dễ chịu hơn rồi lại ngóng ra ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, tiếng mưa rơi lồm bộp trên nóc thùng phi cũ gần đó.Yết Nhi khẽ thở dài nhìn trời với đôi mắt đờ đẫn ngây dại mờ mờ nước mắt, “két” cánh cửa bật mở một dáng người ướt nhẹp đi từ ngoài vào.Cô hoảng hốt khi nhận ra đó là Sư Tử, anh ướt nhẹp từ đầu đến chân, mái tóc đỏ niềm kiêu hãnh của anh giờ cụp xuống nhỏ nước tong tỏng. Anh tiến lại gần sát giường của cô nhìn cô với ánh mắt chất chứa những cảm xúc không biết diễn tả thế nào. Tiểu Yết vội vàng lấy cái khăn trong ngăn tủ mà lúc nãy Kim Ngưu mang đến cho cô, cố gắng nhoài người vòng qua người anh, bất chợt anh dang tay ôm gọn cô trong lòng. Hơi lạnh từ cơ thể anh truyền sang khiến Yết khẽ rùng mình, chợt nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của anh cô khẽ nói:
“Sư Tử cậu lau khô người đi không ốm đó.”
“Ốm thì sao, càng hay như vậy anh có thể bên em bất cứ lúc nào anh thích. Tiểu Yết em hận anh không?”
Tiểu Yết sững người đờ ra để mặc cho anh ôm không biết nói gì, rồi anh nắm lấy vai cô nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú có phần hơi xanh xao vì ốm của Yết, cô gái đỏ mặt ngập ngừng rồi ngước nhìn anh.Cô giật thót mình anh gầy đi nhiều gương mặt cũng hốc hác trũng mắt thâm quầng, cô định đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhưng lại thôi cúi gằm mặt không nhìn anh. Những ngón tay gầy lạnh lẽo ươn ướt của Sư khẽ nâng chiếc cằm thanh tú của Thiên Yết lên, anh nhìn thẳng vào đôi mắt xám của Yết rồi khẽ khàng trao cho cô nụ hôn dài ngọt ngào. Thiên Yết bị bất ngờ cố gắng thoát ra khỏi vòng tay anh nhưng bất lực, cô chỉ có thể níu chặt lấy áo anh và cảm nhận sự ngọt ngào từ anh. Nụ hôn đó át đi cả tiếng mưa nó dường như len sâu được vào nơi yếu mềm nhất của trái tim Thiên Yết.
Một lát sau Sư Tử dời môi Yết ra vuốt ve mái tóc đen dài khẽ nói:
“Là anh sai chính anh khiến em phải khổ như vậy.”
Thiên Yết chỉ lặng im không nói gì vì cô sợ, cô sợ anh sẽ khiến cô lại phải đau đớn thêm lần nữa, sợ vết thương nơi đáy lòng không thể liền lại mà còn sâu sắc hơn.Cô khẽ đẩy anh ra chậm rãi nói:
“Mọi chuyện giữa hai ta nên chấm dứt thôi như vậy sẽ chẳng ai bị tổn thương thêm một lần nào cả.”
Dứt lời cô nằm xuống trùm chăn kín mít và lặng lẽ khóc. Sư Tử đứng đó chết đờ người, anh đưa mắt khó nhọc nhìn cô khóe mắt ươn ướt đặt tay nhẹ nhàng lên người cô rồi lặng lẽ ra khỏi phòng. Ở đâu đó trong lòng đã khắc lên một vết chém…
Ba hôm sau Thiên Yết được ra viện tất cả đến đón cô, ngoại trừ Sư Tử, cô hiểu như vậy là tốt nhất cho cả hai cô không phải đau đớn khi thấy anh bên cạnh Cự Giải nữa. Bạch Dương dìu cô lên xe và phóng về khu biệt thự chung của họ. Ngồi trên xe Yết hoài lại cảnh tối qua cô bất giác đỏ mặt, Dương cất tiếng hỏi:
“Tối qua chắc chắn Sư Tử có đến tìm em phải không?”
“Làm gì có tối qua em ngủ sớm mà tại thấy trong người mệt quá.” Thiên Yết buồn nói.
Bạch Dương cau có gắt gỏng: “Em đang nói dối.Thiên Yết, anh biết em yêu Sư Tử nhưng sao em chỉ nhất nhất với người khiến em tổn thương mà không mở lòng cho bất cứ ai bước vào cuộc sống của em?”
Tiểu Yết cúi gằm mặt, nước mắt cứ thế lã chã rơi,cô lặng lẽ đáp, giọng đặc sệt:
“Đúng, anh ấy có tìm em nhưng tất cả đã chấm dứt, em với anh ấy không còn gì cả. Trái tim em bị tổn thương nhiều rồi nó cần được hồi phục trước khi tiếp tục yêu ai.”
Yết khóc thật lặng lẽ những giọt nước mắt cứ lăn dài trên gò má cao, Bạch Dương khẽ đưa tay quệt nước mắt cho cô, bàn tay anh thật ấm áp, anh nhìn gương mặt ủ rũ sầu thảm của cô trong tấm kính chiếu hậu cất tiếng:
“Cái gì nên quên hãy quên đi em sẽ thấy lòng mình nhẹ hơn. Anh sẽ chờ em đáp lại tình cảm của anh cho dù phải phí hoài tuổi trẻ của mình anh cũng chờ.”
Dứt lời anh khẽ đẩy đầu cô ngả vào vai mình lái xe nhanh về khu biệt thự…
Chưa đầy nửa tiếng ba chiếc xe sáng bóng đã đỗ trước cánh cổng sắt dẫn vào một khu biệt thự gồm 5 tòa nhà với 5 kiểu kiến trúc bài trí khác nhau nhưng mang một sự thống nhất hòa hợp đến kì lạ. Bước xuống xe Thiên Yết tiến về căn biệt thự khuất sau bóng cây cổ thụ cao lớn nằm ở một góc khuất, căn nhà mang gam màu lạnh, đầy u uất cô đơn nhưng không lẻ loi, nằm ngay cạnh đó là căn biệt thự với màu đỏ chói lóa mỗi khi ánh nắng chiếu vào, nhưng dường như căn nhà đó lại đang đau buồn.
“Em gái!” Ma Kết cất tiếng trầm ấm nhưng lạnh lùng gọi.
Thiên Yết dừng bước lắng nghe, nhưng không quay lại nhìn anh trai mình vì cô biết anh trai cô định nói gì.Cô cất tiếng giọng vẫn khàn khan:
“Anh, em biết anh em ta giống nhau đến mức nhìn nhau mà như đang soi gương vậy. Em biết anh muốn gì,anh lại muốn nói về chuyện của Sư Tử phải không? Tốt nhất anh nên dừng lại chúng ta chỉ là hai tấm gương phản chiếu nhau, anh với em đều hiểu mà.”
Ma Kết không nói gì nhìn cô em gái bước đi, em anh nói đúng hai người là tấm gương phản chiếu lẫn nhau, họ hiểu nhau đến kì lạ tuy hai mà là một nhưng anh rầu rĩ nhìn bóng dáng cô gái nhỏ phía trước cất giọng thểu thào:
“Chúng ta tuy là một nhưng có những góc khuất mà hai tấm gương không thể soi rõ nhau được đó là phía sau mỗi tấm gương.Và chính điều đó khiến anh không bao giờ có thể thực sự thấu hiểu tâm tư của em,Yết Nhi à”
6h tối, tại bàn ăn của căn biệt thự màu hồng, Song Ngư, Kim Ngưu và Cự Giải đang ngồi ăn tối, bữa ăn khá thịnh soạn.Song Ngư và Ngưu chan nhanh chóng nếm thử hết món này đến món khác rồi luôn miệng tấm tắc khen ngon, trái lại Cự Giải ngồi trầm tư thi thoảng mới gắp một cọng rau xanh bỏ vô miệng khẽ nhai. Ngư Ngư vừa nuốt vừa hỏi cô bạn:
“Tiểu Giải, cậu làm sao vậy? Sao thừ người ra thế?”
“Mình lo chuyện của Yết với Sư, xem chừng Yết ghét mình lắm. A, không biết mình đang làm gì nữa. Tại sao chứ?” Cự Giải rầu rĩ nói.
Song Ngư gắp miếng thịt bỏ vô bát Giải nói cười hiền:
“Không có chuyện đó đâu, Yết Nhi luôn đối xử tốt với cậu mà.”
“Chính vì cậu ấy đối tốt với mình như thế nên mình càng sợ. Mình sợ Yết không còn xem mình là bạn nữa. Thôi cậu ăn đi kẻo nguội.”
Dứt lời Cua vui vẻ gắp thức ăn cho Cá, không khí thật căng thẳng.Cá không nói j` chỉ im lặng ăn cho xong bữa tối ảm đạm này.Còn Kim Ngưu mải mê ăn không để ý thấy không khí của bữa ăn có chút thay đổi.
Tại căn nhà màu xanh dương dịu nhẹ, Xử Nữ vừa trong phòng tắm bước ra với mái tóc ướt đẫm nhỏ nước tong tỏng xuống nền nhà, cô lấy khăn lau đầu nhìn Thiên Bình đang lượn lờ trước gương.
“Cậu vào tắm đi nước ấm rồi đó.”
“Ừ, được rồi.” Thiên Bình cầm quần áo nhảy chân sáo bước vào nhà tắm.
Xử Nữ khẽ mỉm cười nhìn cô bạn nhưng rồi lại xịu mặt xuống khi nghĩ đến Kết và Yết.
“Đến bao giờ hai người có thể thực sự mở long ra, thực sự bộ lộ những tâm tư đây? Tại sao phải kìm nén nó khổng sở như thế?”
Hình ảnh của cô gái trầm lặng với mái tóc đen ngồi im lìm nhâm nhi cà phê dưới tán cây cùng hình ảnh của một cô gái yếu đuối cần sự che chở cứ đan xen vào nhau hiện ra trước mắt Xử Nữ.
“Làm vậy là đáng sao Thiên Yết?”
Về phía căn nhà màu đỏ luôn chói lòa trong ánh nắng, Bạch Dương liên tục ném những cái nhìn rất chi sắc nhọn về phía Sư Tử, còn cậu thì cứ dửng dưng, u sầu, buồn bã nằm gục ngả ngốn trên ghế sofa.Nhân Mã tí tởn cầm bịch bánh chạy lại hỏi lớn:
“Hai cậu ăn bánh không? Bánh Yết Nhi làm đấy!”
Mã Mã cười híp mắt vì nếu cậu nói là bánh Kim Ngưu làm thì chắc hai cậu bạn sẽ không ăn nhưng nếu nói là Yết Nhi làm thì….
“Khà khà khà Mã Mã ta cũng thông minh đó chứ!” Mã Mã đắc ý cười tủm tỉm.
Y như cậu dự đoán cả hai còn người đang thất thểu vội vàng bật dậy giằng lấy túi bánh của Mã ăn vội vàng, Mã cười tinh nghịch vắt khăn tắm lên vai cười lớn
“Cẩn thận nghẹn, tớ đi tắm đã. À, tớ quên mất bánh này là Ngưu chan làm không phải Yết làm đâu thế nhá!”
Nói rồi cậu mất hút sau cánh cửa phòng tắm,Sư Tử nghe vậy làm rớt miếng bánh gục đầu xuống mặt bàn,Bạch Dương nhìn ngán ngẩm nghĩ thầm phải cho tên này một trận dám trêu người mới được.Cậu đưa mắt nhìn Sư Tử nghĩ thầm:
“Cậu nên từ bỏ đi Sư Tử cô ấy không còn yêu cậu nữa đâu, đừng làm tổn thương cậu lẫn cô ấy. Buông tay cô ấy đi để chính bản thân cậu và cô ấy có thể đối diện với nhau thoải mái hơn sau này.”
/30
|