- Thôi đi, pà. Hám trai vừa vừa thôi chứ @_@...À, mà Nhi nè, seo hum wa Nhi về sớm vậy - Tuyết vừa ăn kem vừa hỏi Nhi
- À, mình thấy không khỏe nên về trước.
- Um...A, thứ 7 tuần sau nghe nói là ca sĩ Ayumi sẽ kí tặng chữ kí ở gần siêu thị Marco ấy, hay là chúng ta cùng đến đó đi. - Tuyết đề nghị
- Sao, thứ 7 à? - nhỏ Anh nhăn nhó - huhu, xui quá, hôm đó mình phải đi học thêm rùi.
- Thì nghỉ 1 bữa đi.
- Thui, má la chít. Má mình nghiêm lém.
- Xì.., thế còn Hồng, Vân và Nhi thì sao? Có đi được hok?
- Tớ hả? Hum đóa tớ phải đi du lịch với gia đình rùi. Chủ nhật mới về lận. - Hồng nói với vẻ mặt tiếc nuối
- Mình cũng không được rồi. Dì mình sẽ về nước vào hôm ấy, mình phải đi tiễn. Sorry Tuyết nhiều nha - Như Vân
- Hừ.., seo ai cũng hok đi được thế.., thật mất hứng...Hì...- Tuyết nhìn chằm chằm vào Nhi với đôi mắt sáng rực - Nhi iu quý, Nhi đi với mình nhé.
- Ơ...mình....ưmm, thôi được rồi, đi thì đi.
- Yeahhhhhhhhh - Tuyết phấn khởi la lên
.....................................
Hai ngày sau, tại nhà Nhi
Hôm nay sẽ xảy ra 1 chuyện làm cả nhà Nhi bất hòa, mà nguyên nhân chính là do..Nhi +_+
Mới buổi sáng sớm, sau khi sửa sang quần áo chuẩn bị đi học, Nhi bước xuống nhà dùng điểm tâm cùng gia đình.
Mặc dù vụ lần trước đã làm cho Thắng và papa có chút cãi lộn, nhưng đến hôm nay thì mọi chuyện trở lại bình thường, họ lại ăn nói vui vẻ như trước. Tuy nhiên đối với Linh thì cô đã bắt đầu có ác cảm với Nhi, bởi cô cho rằng chỉ tại Nhi mà lần đầu tiên papa lại mắng anh trai mình và mắng cả mình nữa.
Nhi từ từ kéo ghế ra và ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc của mình.
- Được rồi, bây giờ các con hãy thông báo kết quả học tập tháng này cho ba nghe nào. - papa nói với các con của mình
- E.., con nói trước, con nói trước- bé Huy giành với các anh chị - Ba à, tháng này bé Huy được cô khen là bé khỏe bé ngoan đấy, ba thấy bé Huy giỏi không nè.
- Hì, Con giỏi lắm, Huy ạ. - ông cười mỉm - Thế con thì sao, Thắng.
- Dạ, thì hạng 8 trong lớp.
- Hạng 8 thôi à..ưmmm..thôi, cũng được...lần sau cố hơn con nhé. Thế còn Chi.
- Hạng 20 - Nhi vừa ăn vừa trả lời
- Haha, chị Chi dở quá - bé Huy chọc
- Huy, sao con dám nói hỗn với chị Chi thế hả - dì Mi lên tiếng - Còn không biết xin lỗi chị đi.
- Hix.., xin lỗi chị Chi.
Nhi vẫn im lặng và tiếp tục ăn...
- Mẹ à, bé Huy chỉ nói sự thật thôi, mẹ làm gì mà phải mắng nó chứ. - Linh cảm thấy mẹ nói bé Huy thế nên liền lên tiếng
- con im đi...Vậy con thì học hành ra sao hả, Linh?
- Hì.., ba mẹ xem nè..tèn ten ten
- Gì đây?
- Dạ, đây là giấy đi du học đấy.
- Du học à?
- Đúng thế, học bổng ấy mà mẹ. Chỉ có 3 người giỏi nhất trường mới được đi đấy.
- Ồ, em hạng 3 trong trường à, không ngờ em giỏi quá ta - Thắng
- Hứ, anh đừng cóa mà xem thường em chứ...Hì, ba nè, mẹ nè, 2 người có đồng ý cho con đi không?
- Ơ..đi du học, mẹ chưa bao h nghĩ con có thể đấy.
- Thôi mà mẹ, mẹ cũng bít là đi du học là ước mơ lớn nhất đời con mà.
- Ưmm...ý anh sao hả? - dì Mi hỏi papa
- Thì cứ để nó muốn làm gì thì làm đi.
- Yahoooo, vậy là ba đồng ý rùi nhé - Linh mừng rỡ
- thế em bao giờ đi. - Thắng hỏi
- Dạ, tuần sau
- Ax..- cả nhà bị sock - Tuần sau? Sao mà nhanh thế?
- Hihi..à..tại..tại...hì.., vì cái này nhà trường phát lâu rùi, nhưng con không biết ba mẹ có cho không nên không có nó.
- Trời.., vậy..vậy mẹ phải chuẩn bị đồ cho con ngay thôi.- dì Mi nhốn nháo chạy lên lầu
- Vậy con cần phải chuẩn bị gì hả, Linh.
- Dạ, con cần phải đem cái giấy này đi đăng kí. hum nay là hết hạn đấy, nên lát con đi học về sẽ đi lun.
- Lát à, mà hình như hôm nay em phải đi học thêm tới 5 h mà.
- Áaa...em quên mất..trời ơi.., 3h30 là nó đóng cửa rồi...làm sao đây...anh Thắng.., anh đi giùm em nha.
- Thôi.., xin miễn, anh còn cuộc hẹn với bạn gái nữa.
- Nè, Chi, hay là con giúp Linh đi đăng kí đi. - papa nhờ
- Dạ.
- "Hừm dù hok thích nhờ nó, nhưng cũng chả có cách nào khác "- Linh nghĩ thầm - Thôi được, nhớ cẩn thận nhé, đừng có làm mất tờ giấy đăng kí đấy.
- Tất nhiên - Nhi cười 1 nụ cười nửa miệng.
__________________
Khi tan học, Nhi không về nhà cũng không đến đăng kí cho Linh như đã hứa, cô đến bên 1 cái thùng rác, xé tờ giấy đăng kí đi và bỏ vào thùng rác. Sau đó, cô đi chơi boling, mãi đến 5h chiều mới về.
Khi đi về nhà, mắt Nhi ướt ướt như muốn khóc
- Chi, con sao vậy - papa thấy Nhi như vậy liền hốt hoảng hỏi
- Dạ, con..con...- Nhi nhìn vào Linh như người có lỗi
- Nè, cô đã giúp tôi đăng kí chưa -Thấy có gì đó không lành, Linh liền gặng hỏi
- Ơ..Linh..xin..xin lỗi...Tôi...
- Cháu có jì thì nói ra đi - dì Mi cũng bắt đầu lo lắng
- Dạ..hix...con..con làm mất cái giấy đăng kí của Linh rồi.
Linh như không tin vào tai mình nữa, cô liền thốt lên
- Cái jì?
- Hix..hồi..hồi nãy con ngồi xe buýt đến chỗ đăng kí.., cái tờ giấy con để ở bóp, nhưng..nhưng không hỉu sao khi xuống xe thì cái bóp đã không còn nữa, nên...hix..
Linh đứng đó nhìn Nhi với vẻ mặt kinh ngạc.., ánh mắt cô toát lên như muốn ăn tươi nuốt sống Nhi..
- Thôi, con đừng khóc nữa, Chi. Con cũng đâu có cố ý. - papa an ủi và đưa cho Nhi tờ khăn giấy
- Nó..nó mà không cố ý gì. Mọi người không thấy là nó đang đóng kịch sao - Sự tức giận của Linh dường như đã lên đến đỉnh điểm
- Hix..xin lỗi Linh
- Thôi đi, tôi không cần. Cô có thể gạt được ai chứ với tôi thì đừng hòng.
- Linh.., con im đi
- Ba im mới đúng, tại sao ba thiên vị quá thế hả? Ba có biết ước mơ của con đã bị cô ta phá hủy rồi không? Thế mà..thế mà ba chẳng hề giúp con lên tiếng.
- Linh, bình tĩnh đi con - dì Mi can
- Thôi đi, con bít là mẹ cũng rất đau lòng đúng chứ. từ khi cô ta về nhà mình thì chưa lần nào nhà mình được vui vẻ hết. Thế mà tại sao..tại sao mẹ phải cắn răng chịu đựng chứ? con không hiểu, con không hiểu, con thật sự không hiểu? Tại sao mẹ lại phải nhịn con nhỏ ác quỷ này chứ? Bộ mẹ muốn nhà mình lúc nào cũng la lối um sùm sao? Bộ mẹ muốn cô ta phá hoại hạnh phúc gia đình mình thì lúc đó mẹ mới lên tiếng sao?
Bốp
Papa tát một cái đau điếng vào mặt Linh
- Con nói đủ chưa hả?
-....đánh đi, ba cứ đánh đí, đằng nào thì con và anh Thắng cũng đâu phải con ruột của ba. Ba cứ mà lo cho cục cưng của ba đi, con không thèm ở nhà này nữa đâu.
Nói rồi Linh chạy vội ra ngoài cổng, nhưng khi mới mở cửa ra thì Thắng đi chơi về, một người ra, một người vô, kết quả 2 anh em **ng nhau và té cái rầm.
- Ui da, em chạy đâu mà vội thế .
Linh im lặng không trả lời, chỉ đứng dậy và tiếp tục chạy thẳng ra ngoài với đôi mắt đỏ òm vì khóc.
Thắng thì không hiểu gì ráo, bước vào nhà thì thấy papa, mẹ mình và Nhi đứng đó, liền hỏi:
- Linh nó làm sao thế mẹ?
- Ơ..umm..không sao đâu Thắng, con cứ để em con bình tĩnh lại đi. - dì Mi nói với nét mặt buồn rời rợi, bà nhìn chồng mình lát rồi bỏ lên phòng 1 mình.
Sau đó thì papa cũng lên lầu, nhưng không về phòng mà đi thẳng vào phòng đọc sách. Chỉ để lại Thắng và Nhi dưới lầu
- Chi à, có chuyện gì xảy ra vậy? - Thắng nhìn Nhi hỏi
Tuy nhiên, Nhi không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu rồi đi về phía phòng mình, đóng sập cửa lại.
Cạch
- hì..kết quả này thật đúng như mình mong muốn... Các người hãy đợi đấy, đấy chỉ mới là bước đầu thôi, về sau còn có đống chuyện để các ngươi than. Những ai.., những ai đã từng có lỗi với ta, thì các ngươi đừng hòng được yên bình. Đầu tiên là cái gia đình chướng mắt này, còn Dung.., cô may mắn lắm vì đang ở nước ngoài, cho nên ta tạm thời tha cho cô... Tuy nhiên , ta vẫn còn 1 mục tiêu lớn hơn....
Cô nhìn vào tấm hình chụp với Tuấn
Và
ném...
X..O...Ả..N....GG....
Cái khuôn hình bằng thủy tinh vỡ ra, tấm hình...tấm hình chụp của 2 người...nằm hòa lẫn với những mảnh kính vỡ .
Hai người họ trông đang cười thật tươi, nhất là Nhi, cô đang cười với tất cả những hạnh phúc của mình, ....Thế nhưng, đó đã là quá khứ, mãi mãi không thể trở lại được nữa rồi...
Nhi từ từ ngồi xuống, nhặt tấm hình dưới đất lên, nhìn vào đó 1 hồi lâu, ánh mắt cô long lanh như hai giọt nước. Sau đó cô bước xuống sân vườn, bật cái bật lửa lên đốt tấm hình..., dưới ánh lửa vàng rực, khuôn mặt Nhi cũng vàng theo.
Cô tự nhủ với mình rằng để làm nên việc lớn thì cô không thể luyến tiếc bất cứ thứ gì. Cô phải mạnh mẽ hơn ai hết, lạnh lùng hơn ai hết và trái tim cô phải băng giá hơn ai hết để không còn người nào có khả năng làm tổn thương cô nữa.
Lúc đó, Thắng đứng trong phòng nhìn xuống sân thì thấy Nhi đang đốt cái gì đó nhưng cậu lại đang cho em gái mình là Linh nên cũng chẳng để ý gì mấy.
.......................................
Tại ngoài đường, Linh buồn bã đi một mình giữa khu phố vắng vẻ, khu vực này mọi khi đã vắng nhưng hôm nay lại đặc biệt vắng hơn.
- Hức hức...Thật đang ghét..., sao mình ghét con nhỏ đó quá đi, huhuhu...
Vừa đi Linh vừa khóc òa lên, và bất chợt bỗng từ đâu 1 đám con trai chạy đến chỗ Linh chặn đường cô lại .
- Nè, em gái, đi đâu 1 mình mà buồn thế?
- Có ai ăn hiếp em à, đừng lo, nói cho bọn anh biết để bọn anh trả thù cho.
Thấy có vẻ gì đó không ổn, Linh liền bỏ chạy. Nhưng nhanh chóng bị mấy thèng đóa đuổi kịp. Hết cách, Linh liền la lên:
- Cứu với, cứu tôi với..cư..
Chưa hết câu, Linh liền bị 1 thằng dùng tạy bịt miệng lại, Linh cố giãy giụa nhưng vô ích. Linh liền cắn 1 cái thật mạnh vào tay thằng đó.
Thằng đó đau quá buông tay, lợi dụng thời cơ, Linh lấy hết sức mà chạy trốn. Mấy thằng đó đuổi theo. Linh cứ chạy, cứ chạy, chạy với sức lực nhỏ bé của mình. Chạy mãi, chạy mãi mà chẳng thấy ai đi ngang qua để cầu cứu. Linh bắt đầu yếu sức.
Và.....
Uỳnh uỳnh
Sấm sét đột nhiên vang lên thật dữ dội .
- À, mình thấy không khỏe nên về trước.
- Um...A, thứ 7 tuần sau nghe nói là ca sĩ Ayumi sẽ kí tặng chữ kí ở gần siêu thị Marco ấy, hay là chúng ta cùng đến đó đi. - Tuyết đề nghị
- Sao, thứ 7 à? - nhỏ Anh nhăn nhó - huhu, xui quá, hôm đó mình phải đi học thêm rùi.
- Thì nghỉ 1 bữa đi.
- Thui, má la chít. Má mình nghiêm lém.
- Xì.., thế còn Hồng, Vân và Nhi thì sao? Có đi được hok?
- Tớ hả? Hum đóa tớ phải đi du lịch với gia đình rùi. Chủ nhật mới về lận. - Hồng nói với vẻ mặt tiếc nuối
- Mình cũng không được rồi. Dì mình sẽ về nước vào hôm ấy, mình phải đi tiễn. Sorry Tuyết nhiều nha - Như Vân
- Hừ.., seo ai cũng hok đi được thế.., thật mất hứng...Hì...- Tuyết nhìn chằm chằm vào Nhi với đôi mắt sáng rực - Nhi iu quý, Nhi đi với mình nhé.
- Ơ...mình....ưmm, thôi được rồi, đi thì đi.
- Yeahhhhhhhhh - Tuyết phấn khởi la lên
.....................................
Hai ngày sau, tại nhà Nhi
Hôm nay sẽ xảy ra 1 chuyện làm cả nhà Nhi bất hòa, mà nguyên nhân chính là do..Nhi +_+
Mới buổi sáng sớm, sau khi sửa sang quần áo chuẩn bị đi học, Nhi bước xuống nhà dùng điểm tâm cùng gia đình.
Mặc dù vụ lần trước đã làm cho Thắng và papa có chút cãi lộn, nhưng đến hôm nay thì mọi chuyện trở lại bình thường, họ lại ăn nói vui vẻ như trước. Tuy nhiên đối với Linh thì cô đã bắt đầu có ác cảm với Nhi, bởi cô cho rằng chỉ tại Nhi mà lần đầu tiên papa lại mắng anh trai mình và mắng cả mình nữa.
Nhi từ từ kéo ghế ra và ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc của mình.
- Được rồi, bây giờ các con hãy thông báo kết quả học tập tháng này cho ba nghe nào. - papa nói với các con của mình
- E.., con nói trước, con nói trước- bé Huy giành với các anh chị - Ba à, tháng này bé Huy được cô khen là bé khỏe bé ngoan đấy, ba thấy bé Huy giỏi không nè.
- Hì, Con giỏi lắm, Huy ạ. - ông cười mỉm - Thế con thì sao, Thắng.
- Dạ, thì hạng 8 trong lớp.
- Hạng 8 thôi à..ưmmm..thôi, cũng được...lần sau cố hơn con nhé. Thế còn Chi.
- Hạng 20 - Nhi vừa ăn vừa trả lời
- Haha, chị Chi dở quá - bé Huy chọc
- Huy, sao con dám nói hỗn với chị Chi thế hả - dì Mi lên tiếng - Còn không biết xin lỗi chị đi.
- Hix.., xin lỗi chị Chi.
Nhi vẫn im lặng và tiếp tục ăn...
- Mẹ à, bé Huy chỉ nói sự thật thôi, mẹ làm gì mà phải mắng nó chứ. - Linh cảm thấy mẹ nói bé Huy thế nên liền lên tiếng
- con im đi...Vậy con thì học hành ra sao hả, Linh?
- Hì.., ba mẹ xem nè..tèn ten ten
- Gì đây?
- Dạ, đây là giấy đi du học đấy.
- Du học à?
- Đúng thế, học bổng ấy mà mẹ. Chỉ có 3 người giỏi nhất trường mới được đi đấy.
- Ồ, em hạng 3 trong trường à, không ngờ em giỏi quá ta - Thắng
- Hứ, anh đừng cóa mà xem thường em chứ...Hì, ba nè, mẹ nè, 2 người có đồng ý cho con đi không?
- Ơ..đi du học, mẹ chưa bao h nghĩ con có thể đấy.
- Thôi mà mẹ, mẹ cũng bít là đi du học là ước mơ lớn nhất đời con mà.
- Ưmm...ý anh sao hả? - dì Mi hỏi papa
- Thì cứ để nó muốn làm gì thì làm đi.
- Yahoooo, vậy là ba đồng ý rùi nhé - Linh mừng rỡ
- thế em bao giờ đi. - Thắng hỏi
- Dạ, tuần sau
- Ax..- cả nhà bị sock - Tuần sau? Sao mà nhanh thế?
- Hihi..à..tại..tại...hì.., vì cái này nhà trường phát lâu rùi, nhưng con không biết ba mẹ có cho không nên không có nó.
- Trời.., vậy..vậy mẹ phải chuẩn bị đồ cho con ngay thôi.- dì Mi nhốn nháo chạy lên lầu
- Vậy con cần phải chuẩn bị gì hả, Linh.
- Dạ, con cần phải đem cái giấy này đi đăng kí. hum nay là hết hạn đấy, nên lát con đi học về sẽ đi lun.
- Lát à, mà hình như hôm nay em phải đi học thêm tới 5 h mà.
- Áaa...em quên mất..trời ơi.., 3h30 là nó đóng cửa rồi...làm sao đây...anh Thắng.., anh đi giùm em nha.
- Thôi.., xin miễn, anh còn cuộc hẹn với bạn gái nữa.
- Nè, Chi, hay là con giúp Linh đi đăng kí đi. - papa nhờ
- Dạ.
- "Hừm dù hok thích nhờ nó, nhưng cũng chả có cách nào khác "- Linh nghĩ thầm - Thôi được, nhớ cẩn thận nhé, đừng có làm mất tờ giấy đăng kí đấy.
- Tất nhiên - Nhi cười 1 nụ cười nửa miệng.
__________________
Khi tan học, Nhi không về nhà cũng không đến đăng kí cho Linh như đã hứa, cô đến bên 1 cái thùng rác, xé tờ giấy đăng kí đi và bỏ vào thùng rác. Sau đó, cô đi chơi boling, mãi đến 5h chiều mới về.
Khi đi về nhà, mắt Nhi ướt ướt như muốn khóc
- Chi, con sao vậy - papa thấy Nhi như vậy liền hốt hoảng hỏi
- Dạ, con..con...- Nhi nhìn vào Linh như người có lỗi
- Nè, cô đã giúp tôi đăng kí chưa -Thấy có gì đó không lành, Linh liền gặng hỏi
- Ơ..Linh..xin..xin lỗi...Tôi...
- Cháu có jì thì nói ra đi - dì Mi cũng bắt đầu lo lắng
- Dạ..hix...con..con làm mất cái giấy đăng kí của Linh rồi.
Linh như không tin vào tai mình nữa, cô liền thốt lên
- Cái jì?
- Hix..hồi..hồi nãy con ngồi xe buýt đến chỗ đăng kí.., cái tờ giấy con để ở bóp, nhưng..nhưng không hỉu sao khi xuống xe thì cái bóp đã không còn nữa, nên...hix..
Linh đứng đó nhìn Nhi với vẻ mặt kinh ngạc.., ánh mắt cô toát lên như muốn ăn tươi nuốt sống Nhi..
- Thôi, con đừng khóc nữa, Chi. Con cũng đâu có cố ý. - papa an ủi và đưa cho Nhi tờ khăn giấy
- Nó..nó mà không cố ý gì. Mọi người không thấy là nó đang đóng kịch sao - Sự tức giận của Linh dường như đã lên đến đỉnh điểm
- Hix..xin lỗi Linh
- Thôi đi, tôi không cần. Cô có thể gạt được ai chứ với tôi thì đừng hòng.
- Linh.., con im đi
- Ba im mới đúng, tại sao ba thiên vị quá thế hả? Ba có biết ước mơ của con đã bị cô ta phá hủy rồi không? Thế mà..thế mà ba chẳng hề giúp con lên tiếng.
- Linh, bình tĩnh đi con - dì Mi can
- Thôi đi, con bít là mẹ cũng rất đau lòng đúng chứ. từ khi cô ta về nhà mình thì chưa lần nào nhà mình được vui vẻ hết. Thế mà tại sao..tại sao mẹ phải cắn răng chịu đựng chứ? con không hiểu, con không hiểu, con thật sự không hiểu? Tại sao mẹ lại phải nhịn con nhỏ ác quỷ này chứ? Bộ mẹ muốn nhà mình lúc nào cũng la lối um sùm sao? Bộ mẹ muốn cô ta phá hoại hạnh phúc gia đình mình thì lúc đó mẹ mới lên tiếng sao?
Bốp
Papa tát một cái đau điếng vào mặt Linh
- Con nói đủ chưa hả?
-....đánh đi, ba cứ đánh đí, đằng nào thì con và anh Thắng cũng đâu phải con ruột của ba. Ba cứ mà lo cho cục cưng của ba đi, con không thèm ở nhà này nữa đâu.
Nói rồi Linh chạy vội ra ngoài cổng, nhưng khi mới mở cửa ra thì Thắng đi chơi về, một người ra, một người vô, kết quả 2 anh em **ng nhau và té cái rầm.
- Ui da, em chạy đâu mà vội thế .
Linh im lặng không trả lời, chỉ đứng dậy và tiếp tục chạy thẳng ra ngoài với đôi mắt đỏ òm vì khóc.
Thắng thì không hiểu gì ráo, bước vào nhà thì thấy papa, mẹ mình và Nhi đứng đó, liền hỏi:
- Linh nó làm sao thế mẹ?
- Ơ..umm..không sao đâu Thắng, con cứ để em con bình tĩnh lại đi. - dì Mi nói với nét mặt buồn rời rợi, bà nhìn chồng mình lát rồi bỏ lên phòng 1 mình.
Sau đó thì papa cũng lên lầu, nhưng không về phòng mà đi thẳng vào phòng đọc sách. Chỉ để lại Thắng và Nhi dưới lầu
- Chi à, có chuyện gì xảy ra vậy? - Thắng nhìn Nhi hỏi
Tuy nhiên, Nhi không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu rồi đi về phía phòng mình, đóng sập cửa lại.
Cạch
- hì..kết quả này thật đúng như mình mong muốn... Các người hãy đợi đấy, đấy chỉ mới là bước đầu thôi, về sau còn có đống chuyện để các ngươi than. Những ai.., những ai đã từng có lỗi với ta, thì các ngươi đừng hòng được yên bình. Đầu tiên là cái gia đình chướng mắt này, còn Dung.., cô may mắn lắm vì đang ở nước ngoài, cho nên ta tạm thời tha cho cô... Tuy nhiên , ta vẫn còn 1 mục tiêu lớn hơn....
Cô nhìn vào tấm hình chụp với Tuấn
Và
ném...
X..O...Ả..N....GG....
Cái khuôn hình bằng thủy tinh vỡ ra, tấm hình...tấm hình chụp của 2 người...nằm hòa lẫn với những mảnh kính vỡ .
Hai người họ trông đang cười thật tươi, nhất là Nhi, cô đang cười với tất cả những hạnh phúc của mình, ....Thế nhưng, đó đã là quá khứ, mãi mãi không thể trở lại được nữa rồi...
Nhi từ từ ngồi xuống, nhặt tấm hình dưới đất lên, nhìn vào đó 1 hồi lâu, ánh mắt cô long lanh như hai giọt nước. Sau đó cô bước xuống sân vườn, bật cái bật lửa lên đốt tấm hình..., dưới ánh lửa vàng rực, khuôn mặt Nhi cũng vàng theo.
Cô tự nhủ với mình rằng để làm nên việc lớn thì cô không thể luyến tiếc bất cứ thứ gì. Cô phải mạnh mẽ hơn ai hết, lạnh lùng hơn ai hết và trái tim cô phải băng giá hơn ai hết để không còn người nào có khả năng làm tổn thương cô nữa.
Lúc đó, Thắng đứng trong phòng nhìn xuống sân thì thấy Nhi đang đốt cái gì đó nhưng cậu lại đang cho em gái mình là Linh nên cũng chẳng để ý gì mấy.
.......................................
Tại ngoài đường, Linh buồn bã đi một mình giữa khu phố vắng vẻ, khu vực này mọi khi đã vắng nhưng hôm nay lại đặc biệt vắng hơn.
- Hức hức...Thật đang ghét..., sao mình ghét con nhỏ đó quá đi, huhuhu...
Vừa đi Linh vừa khóc òa lên, và bất chợt bỗng từ đâu 1 đám con trai chạy đến chỗ Linh chặn đường cô lại .
- Nè, em gái, đi đâu 1 mình mà buồn thế?
- Có ai ăn hiếp em à, đừng lo, nói cho bọn anh biết để bọn anh trả thù cho.
Thấy có vẻ gì đó không ổn, Linh liền bỏ chạy. Nhưng nhanh chóng bị mấy thèng đóa đuổi kịp. Hết cách, Linh liền la lên:
- Cứu với, cứu tôi với..cư..
Chưa hết câu, Linh liền bị 1 thằng dùng tạy bịt miệng lại, Linh cố giãy giụa nhưng vô ích. Linh liền cắn 1 cái thật mạnh vào tay thằng đó.
Thằng đó đau quá buông tay, lợi dụng thời cơ, Linh lấy hết sức mà chạy trốn. Mấy thằng đó đuổi theo. Linh cứ chạy, cứ chạy, chạy với sức lực nhỏ bé của mình. Chạy mãi, chạy mãi mà chẳng thấy ai đi ngang qua để cầu cứu. Linh bắt đầu yếu sức.
Và.....
Uỳnh uỳnh
Sấm sét đột nhiên vang lên thật dữ dội .
/26
|