Câu Chuyện Mà Anh Không Biết

CHƯƠNG 22

/33


Sáng cuối tuần, ánh nắng chan hòa phủ xuống vạn vật. Mặc dù trời đã vào đông từ lâu nhưng thời tiết không quá lạnh, có lẽ mùa đông năm nay ấm hơn mọi năm. Tư Tư đòi đi chơi, Từ Lâm thấy hôm nay đẹp trời nên vui vẻ đồng ý, thế là Từ Diệu Sinh lập tức chuẩn bị đồ mang theo.

Thành phố này khá nhiều nơi để vui chơi, như chỗ leo núi hay bãi cỏ để dã ngoại. Vào những ngày ấm áp như hôm nay thường sẽ rất đông người, Từ Lâm và Từ Diệu Sinh sau khi bàn bạc, quyết định đi đến một nơi vắng vẻ.

Vì không muốn chi trả quá nhiều các phí bảo hiểm, bảo dưỡng xe hơi nên vợ chồng Từ Lâm không sắm xe riêng, hơn nữa, gần chung cư có một tuyến đường sắt nhỏ, đi đâu cũng tiện, không cần thiết phải dùng đến ô tô. Cả gia đình lên tàu đến đầu kia thành phố, nơi có thể thấy núi sông liền kề, đối lập hoàn toàn với nửa bên này thành phố san sát những tòa nhà chọc trời. Tuy vậy, nằm ngoài dự đoán của họ, công viên này cũng rất đông người, ghế đá không còn mấy chiếc trống. Lâu không được ra ngoài chơi, cô bé Tư Tư vô cùng thích thú. Từ Lâm và Từ Diệu Sinh vừa ngồi nói chuyện vừa để mắt tới con gái.

Lộ Chi Phán đi dạo theo con đường đá nhỏ, hai bên là hoa cỏ. Con đường chạy quanh một khoảng đất hình trái tim, bên trong có vài cây mai thấp, hương hoa thơm ngát lan tỏa khắp không khí. Đi được một đoạn, cô trông thấy một đôi nam nữ đang chụp ảnh cưới, thợ chụp ảnh liên tục nhắc nhở hai người họ tạo dáng trước ống kính. Nhân lúc quay mặt đi, cô gái nhanh chóng hôn lên má chồng mình, chàng trai mỉm cười đầy hạnh phúc.

Lộ Chi Phán tiếp tục đi về phía trước. Hàng trúc che kín ánh mặt trời, tạo thành bóng râm lớn trên bãi cỏ. Cô đi ngang qua đó, tiến về phía một tòa nhà nhỏ với lối kiến trúc khá đặc biệt, tới gần cô mới nhận ra đó là một giáo đường, bên trong có vài người đang cầu nguyện. Không muốn làm ảnh hưởng tới họ, cô đi sang một gian khác. Bên này không có người, cách bày trí tuy đơn giản nhưng mang lại cảm giác bình yên.

Cô đang quan sát xung quanh thì có một người đàn ông ngoại quốc đi tới, nói với cô rất nhiều bằng tiếng Anh, nhưng vì đối phương nói quá nhanh nên cô không hiểu được toàn bộ. Anh ta đi khỏi chưa được bao lâu thì xuất hiện một người khác, lần này là người Trung Quốc.

"Tôi giúp gì được cho cô không?" Người đàn ông dịu dàng hỏi.

Cô lắc đầu, "Tôi xem thôi".

"Ừm, cô cũng có thể vừa xem vừa nói chuyện với tôi!" Cách nói chuyện của người đàn ông này khiến người nghe rất có thiện cảm.

"Chúa Jesu có thật không?"

"Cô cảm thấy có thật thì có thật."

"Vậy Ngài ấy ở đâu?"

Người đàn ông đặt tay lên ngực trái, "Ở đây."

Lộ Chi Phán bật cười. "Tin tưởng điều này có làm anh thấy vui vẻ không?" Cô lại hỏi.

"Vui vẻ và tin tưởng có liên quan gì sao?" Người đàn ông bình thản nói: "Tôi không phải mục sư".

"Vậy anh là gì?"

"Cô nghĩ là gì thì là cái đó."

"Một tên khốn."

Người đàn ông bật cười, "Theo chủ nghĩa duy tâm thì trong lòng ai đó nhận định bạn thế nào thì bạn chính là như thế. Cô đã cho rằng tôi là một tên khốn thì đúng là vậy rồi".

Khá thú vị đấy, Lộ Chi Phán cười, "Thế anh nghĩ tôi là người thế nào?".

"Một người phụ nữ cố chấp và nặng tâm sự."

"Nghĩa là không cần biết tôi có đúng là người như vậy không, anh vẫn tin rằng tôi cố chấp và nặng tâm sự?"

"Từ góc độ của tôi mà nói thì đúng vậy đấy."

Lộ Chi Phán nhìn những bức hình vẻ trên tường, đáy lòng an tĩnh, "Coi như vậy đi!".

Người đàn ông cười.

"Theo anh, duyên phận là gì?" Cô nheo mắt.

Đối phương ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: "Duyên phận chính là, khi cô bước vào đây, tôi cũng đúng lúc được gọi vào đây để lắng nghe tâm sự của cô. Vì sao lại là cô và vì sao lại là tôi?".

"Tôi không cần ai tâm sự, anh đi làm việc của anh đi!"

Người đàn ông nhìn cô giây lát rồi gật đầu và rời đi.

diendanlequydon~~

Lộ Chi Phán ngồi xuống một chiếc ghế phía cuối phòng. Lúc này, cô cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết. Hóa ra chỉ cần chủ động buông tay, đứng ở một góc độ khác để suy xét sẽ cho ta quan điểm trái ngược. Trước kia, cô luôn cho rằng Giang Thiệu Minh và Tống Ngữ Vi mới là một đôi trời định, nếu Tống Ngữ Vi không rời khỏi thì Giang Thiệu Minh cũng không bao giờ từ bỏ câu chuyện cổ tích của hai người. Nhưng cũng chính vì sự ra đi của Tống Ngữ Vi nên mới có những chuyện về sau, bất kì cái "nếu như" nào hiện tại cũng vô dụng. Cô vẫn cho rằng sự tồn tại của mình chỉ là một kí hiệu mà thôi, dù không có cô, Giang Thiệu Minh cũng sẽ đối xử như vậy với người phụ nữ khác. Nhưng có đúng như vậy không? Đổi lại một người phụ nữ bất kì, liệu anh có đón nhận, liệu bố mẹ anh có yêu quý? Đương nhiên là không. Cô chỉ đang tự phủ nhận bản thân mình mà thôi.

Lộ Chi Phán nhìn lòng bàn tay, hóa ra trên thế gian này chẳng có điều gì bế tắc mà không thể nghĩ thông suốt cả, chỉ là ta có muốn hay không thôi. Một khi bản thân đã đưa ra sự lựa chọn nào đó, chắc chắn sẽ tìm cớ để thuyết phục người khác, đồng thời cũng là thuyết phục chính mình.

Trên tàu trở về, Lộ Chi Phán đứng nghe những hành khách xung quanh mình nói chuyện, muôn hình vạn trạng cuộc sống hiện lên qua những lời bàn luận. Cô bất giác mỉm cười, quay sang nói với Từ Lâm: "Em muốn đến viện kiểm tra".

Từ Lâm thoáng chút ngạc nhiên: "Ý em là...".

"Phải đi viện kiểm tra thai nhi chứ!" Cô cười.

Từ Lâm nghe vậy mới nhẹ nhõm, vừa rồi cô còn tưởng Lộ Chi Phán muốn từ bỏ đứa con.

"Vậy lát em đến bệnh viện A luôn nhé, chỉ qua vài trạm dừng nữa thôi."

Lộ Chi Phán gật đầu.

Tư Tư nghe hai người nói chuyện, bèn kéo tay áo mẹ và hỏi: "Dì đi bệnh viện làm gì thế mẹ?".

"Khám sức khỏe, giống mẹ vẫn hay đi khám ấy." Từ Lâm trả lời con gái.

Cô bé gật đầu nửa hiểu nửa không.

Tới ga, ba người nhà Từ Lâm xuống tàu. Từ Diệu Sinh đến siêu thị mua thức ăn, để vợ và con gái về nhà trước. Từ xa, Từ Lâm đã trông thấy một chiếc xe hơi dừng trước lối vào, cô vỗ vai con gái bảo nó lên nhà trước sau đó đi về phía chiếc xe.

Giang Thiệu Minh bước xuống, không vòng vo: "Chẳng phải Tiểu Phán đi cùng mọi người sao?".

Từ Lâm có chút ngạc nhiên, đoán chừng Giang Thiệu Minh đã tới đây từ sáng sớm và trông thấy ba người nhà cô cùng Lộ Chi Phán đi ra. Tuy không rõ vì sao Giang Thiệu Minh không ngăn Lộ Chi Phán lại ngay lúc đó, nhưng Từ Lâm vẫn thấy xúc động vì anh đã ở đây suốt mấy tiếng đồng hồ.

"Tôi để lạc mất nó rồi. Cậu cũng biết nó ở nhà tôi ăn không ở không mà, tôi lại không thể ra mặt bảo nó đưa tiền, việc gì tôi phải tìm nó về đúng không?"

Giang Thiệu Minh ngẩn ra giây lát rồi bật cười, "Mất ở đâu? Để em đi tìm thay chị?".

"Mất rồi thì thôi, tìm về làm gì!"

"Tìm về rồi mới đòi được tiền chứ, cứ để đi mất như vậy chẳng phải chị bị thiệt sao?"

Từ Lâm mỉm cười, "Nó đến bệnh viện".

"Sao cơ?" Giang Thiệu Minh nhíu mày, chẳng lẽ cô ấy ốm rồi sao, "Tiểu Phán đi viện làm gì ạ?"

Từ Lâm ừ hứ một tiếng, thản nhiên đáp: "Trong bụng tự dưng xuất hiện một khối thịt lạ, đương nhiên phải đi cắt bỏ".

Giang Thiệu Minh ngơ ngác mấy giây mới định thần lại, mặt biến sắc. Anh tức tốc mở cửa lên xe. Từ Lâm nói tên bệnh viện cho anh. Trước đây, cô có thể bình tĩnh khuyên nhủ Lộ Chi Phán suy nghĩ về tương lai, nhưng giờ thì khác, đứa bé trong bụng Lộ Chi Phán sẽ tạo ra một cơ hội tốt cho hai người họ.

Giờ này người xếp hàng đăng kí không quá đông, Lộ Chi Phán chỉ phải đợi vài người là tới lượt, nhưng khi sang phòng phụ khoa mới thấy có rất nhiều người đang đợi gọi tên. Cô cũng không hề sốt ruột, ngồi xuống ghế chờ. Sau khi biết mình mang thai, cảm giác có chút khác, chẳng hạn nên ăn gì, mặc quần áo cũng chú ý để không bị cảm lạnh... Cô từng nghe chuyện một sản phụ mọc răng khôn mà phải cố chịu đau, không được uống thuốc, cũng không được nhổ. Phụ nữ luôn phải hy sinh rất nhiều vì con cái. Có người nói, những ai kiếp trước mắc tội thì kiếp này phải làm phụ nữ để chịu khổ cả đời. Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đúng lúc này, Giang Thiệu Minh đột nhiên xuất hiện, kéo cô đứng dậy.

Lộ Chi Phán giật nảy mình, tim đập thình thịch. Khi bình tĩnh lại, cô mới nhận thấy vẻ hoảng hốt trên gương mặt lấm tấm mồ hôi của anh.

"Em định làm gì? Cho dù hiện giờ chúng ta đang có vấn đề nhưng trước khi đưa ra quyết định, em cũng nên bàn bạc với anh trước chứ, đừng có tự ý làm một mình như vậy! Anh muốn để em có thêm thời gian suy nghĩ kĩ càng, không có nghĩa là tùy em muốn làm gì thì làm."

Lộ Chi Phán sửng sốt, không rõ vì sao đột nhiên anh lại nổi giận.

"Nói đi, em định làm gì..."

Cô gạt tay anh ra, "Đừng có lay người em, em đang mệt." Nói rồi, cô ngồi xuống ghế.

Giang Thiệu Minh nhìn cô, hồi lâu mới thốt lên lời: " Lộ Chi Phán, em... em thật tàn nhẫn. Mỗi khi anh tưởng rằng em đã mềm lòng thì đều không phải. Em kiên quyết rời đi, không điều gì có thể làm thay đổi quyết định của em. Nhưng em cũng nên tôn trọng anh một chút mới phải chứ, con cũng là của anh, em không cần nhưng anh cần, em không muốn nuôi thì anh sẽ nuôi".

Lộ Chi Phán ngẩn ra giây lát, chợt hiểu vì sao anh lại có thái độ lạ lùng này, nhưng cô không phản bác.

"Em...", Giang Thiệu Minh bỗng chốc không biết phải nói gì, anh quay mặt đi, giọng khàn khàn: "Em có biết phẫu thuật đó rất có hại cho cơ thể em không? Có khả năng dẫn đến thiếu máu, sức đề kháng suy giảm, tổn thương màng tử cung. Em tùy tiện làm vậy, chẳng những tự làm hại mình mà còn không tôn trọng anh và đứa bé trong bụng...". Chỉ cần nghĩ tới việc dùng đủ mọi cách phá bỏ thai nhi đang khỏe mạnh, là anh đã cảm thấy trái tim mình đau đớn tột cùng.

Lộ Chi Phán ngước lên nhìn Giang Thiệu Minh, hai tay cô siết chặt. Anh thực sự đang lo lắng ư? Phản ứng thái quá này của anh khiến cô có cảm giác rất lạ, dường như là vui mừng.

Đột nhiên, Giang Thiệu Minh ôm lấy cô, dịu giọng nói: "Anh hối hận rồi, anh không nên để em ở lại đây lâu như vậy. Anh cứ tưởng dần dần em sẽ nghĩ thông suốt, rằng quá khứ đã qua không ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của chúng ta. Anh không biết em mang thai, nếu biết, anh nhất định sẽ đưa em về ngay lập tức cho dù em vẫn chưa hết đau lòng. Làm vậy, ít nhất thì chuyện như bây giờ sẽ không xảy ra, anh thật sự hối hận rồi...".

Cô chua xót nhìn anh, "Thiệu Minh, em...".

"Em đừng nói gì cả!" Giọng nói của anh có chút khác thường.

Cô khẽ thở dài. Đúng lúc này, y tá gọi tên cô vào khám. Anh buông cô ra, cô mỉm cười nói: "Đông người quá, vẫn chưa kịp làm cái việc mà anh tưởng!".

Giang Thiệu Minh ngẩn ra, sau đó gượng gạo cười, không biết nói gì lúc này.

Lần đầu tiên cô thấy anh bối rối như vậy. Cô vào phòng khám, bác sĩ hỏi thăm mấy câu rồi yêu cầu cô đi siêu âm. Lúc cô đi ra, Giang Thiệu Minh vẫn đứng đợi bên ngoài. Anh cầm lấy tờ giấy trên tay cô xem xét, "Còn phải làm những gì nữa?".

Cô liếc nhìn anh, "Như lúc nãy đáng yêu hơn đấy!".

Thấy tâm trạng cô tốt lên, anh mới cảm thấy yên tâm, "Lừa người tự hào đến thế cơ à!".

"Có gì đáng tự hào đâu chứ! Cố ý lừa thì mới vui, đằng này em có nói gì đâu!"

Thì chính vì chưa nói gì mà vẫn lừa được nên mới khiến người ta không cam lòng! Giang Thiệu Minh đi nộp phí siêu âm rồi đứng đợi cùng cô. Không biết cô lấy đâu ra một quyển sách, cầm đọc để giết thời gian.

"Em biết khi nào?" Anh đứng tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực.

"Cũng khá lâu rồi." Lộ Chi Phán đáp.

"Trước khi em bỏ đi à?"

Cô gật đầu, quả nhiên trong mắt anh xuất hiện sự bất mãn. Chẳng hiểu sao, cô lại thấy vui vui, vì biết rằng anh sẽ không làm gì được mình.

Giang Thiệu Minh liếc cô vài giây, rồi tiến đến trước mặt cô, "Em cố ý?".

"Đúng thế! Nếu anh không đến tìm em thì em sẽ gửi cả hình siêu âm và phiếu phẫu thuật đến cho anh xem, khiến anh phải đau khổ!"

Giang Thiệu Minh nhéo má cô. Anh biết cô sẽ không làm vậy, sẽ không lợi dụng con mình. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

"Chúng ta lại vui vẻ như xưa nhé, có được không?"

Không nên giày vò nhau nữa, ai làm sai thì người kia sẽ góp ý, thậm chí có thể cãi nhau, nhưng tốt nhất là không dùng tới biện pháp quyết liệt này, cảm giác đó thực sự rất khó chịu. Anh hôn lên mái tóc cô. Những người khác nhìn về phía họ, rồi lại nhanh chóng quay mặt đi.

Có người đứng dậy, Giang Thiệu Minh bèn bảo cô ngồi vào ghế trống, còn anh đi mua nước. Sản phụ ngồi bên cạnh quay sang bắt chuyện với Lộ Chi Phán: "Em mới kết hôn phải không?".

"A... Sao cơ ạ?"

"Thấy hai em tình cảm như vậy, vừa nhìn đã biết là mới kết hôn. Không giống như chồng chị, đưa vợ đi khám mà chẳng thấy tăm hơi đâu."

Lộ Chi Phán cười trừ, không trả lời. Giang Thiệu Minh mua nước về, đợi thêm một lát thì đến lượt Lộ Chi Phán vào khám. Sức khỏe cả mẹ và con đều tốt.

Thấy Lộ Chi Phán về cùng Giang Thiệu Minh, vợ chồng Từ Lâm đều niềm nở chào đón. Bác Từ còn nhiệt tình vào bếp chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn. Cô nhóc Tư Tư nhận được quà của Giang Thiệu Minh, cũng vô cùng thích thú.

Giang Thiệu Minh và Từ Diệu Sinh ngồi ở phòng khách hàn huyên. Hai người trò chuyện khá hợp nhau, nên không hề có chút gượng gạo. Trong lúc đó, Lộ Chi Phán lại bị Từ Lâm kéo vào phòng hỏi han. Cô thật không ngờ "chiêu" của mình lại có tác dụng nhanh chóng như vậy.

"Em suy nghĩ kĩ rồi chứ?"

Lộ Chi Phán gật đầu. Cô thực lòng ngưỡng mộ tính quyết đoán và thẳng thắn của chị gái, biết bản thân muốn gì và hợp với cái gì.

Từ Lâm thầm thở dài, có rất nhiều điều muốn khuyên nhủ em gái nhưng chung quy đó cũng chỉ là lí lẽ suông, bản thân mỗi người phải tự mình trải nghiệm mới đáng giá. Hơn nữa, cô cũng không thể hiểu hết được cuộc sống của người khác, chỉ sợ nói sai điều gì.

"Chị chỉ cảm thấy nếu em thật sự đã nghĩ kĩ rồi thì hãy làm theo những gì mình muốn. Coi quá khứ như một trang sách, lật qua rồi thì cho qua, đừng chỉ vờ tươi cười mà vẫn canh cánh trong lòng. Cuộc sống cần phải trân trọng những điều hiện tại. Giữa em và cậu ta lúc nào cũng bình đẳng, không phải vì cậu ta đã làm gì mà em có thể kiêu căng."

Lộ Chi Phán gật đầu, "Chị, em hiểu những điều chị nói. Em cũng đã suy nghĩ kĩ càng rồi".

Từ Lâm ôm cô vào lòng, nghĩ tới tuổi thơ bất lực của mình, cô đã từng muốn kiếm thật nhiều tiền để có thể nhận nuôi em gái, nhưng khi có điều kiện rồi thì lại mất đi cơ hội. Người ta luôn nói chỉ cần còn sống thì còn cơ hội, nhưng một số chuyện thực ra không như vậy. Mất đi cơ hội đó là điều tiếc nuối nhất của Từ Lâm, hôm nay cô chỉ có thể nói lời chúc phúc người em này của mình.

Hai chị em trò chuyện đến khi được gọi ăn cơm mới đi ra ngoài. Từ Diệu Sinh và Giang Thiệu Minh cạn chén, Từ Lâm cũng không chịu đứng ngoài cuộc, cô uống một li rượu rồi hùng hổ tuyên bố: "Chúng tôi ở đây đều là người nhà của Tiểu Phán, cậu mà đối xử không tốt với nó thì chúng tôi sẽ đến tận cửa làm cho ra nhẽ đấy!".

Giang Thiệu Minh còn chưa kịp lên tiếng thì Lộ Chi Phán đã nhanh miệng nói: "Thấy chưa? Em cũng có hậu thuẫn mạnh đấy nhé!".

"Thấy rồi thấy rồi, từ giờ anh phải cảnh giác mới được."

dien~dan~le~quy~don

...

Lúc Giang Thiệu Minh về phòng ngủ thì thấy Lộ Chi Phán đang đứng bên cửa sổ nhìn ra màn đêm tối sẫm bên ngoài. Anh đi tới bên cô, ôm cô từ phía sau, khẽ thì thầm: "Bố mẹ sẽ không trách em đâu!".

Lộ Chi Phán sửng sốt, không ngờ anh lại biết cô đang lo lắng điều gì. Đúng là cô đang do dự chưa dám gọi điện về nhà, quả thực không biết nên nói gì với bố mẹ chồng.

Giang Thiệu Minh xoay người cô lại, nhét điện thoại vào tay cô. Cô mỉm cười với anh rồi ấn nút gọi.

Ôn Khả Vân nhanh chóng nghe điện. Nghe được giọng nói của bà, Lộ Chi Phán thoáng thấy sống mũi cay cay.

"Tiểu Phán hả con?"

"Mẹ!"

Ôn Khả Vân mừng rỡ, "Đúng là con thật rồi, Tiểu Phán, thời gian qua con đã ở đâu thế? Có khỏe không? Ăn uống đầy đủ không? Ấy, mẹ hồ đồ quá rồi, Thiệu Minh nói con ở nhà chị gái, đương nhiên phải sống tốt rồi, nhưng cứ nghĩ tới con là mẹ lại không yên tâm, sợ con lơ là ăn uống. Con hay chiều theo ý người khác, thành ra tự mình chịu thiệt thòi".

"Con đâu có tốt như vậy ạ", Lộ Chi Phán ngắt lời Ôn Khả Vân, không để bà tiếp tục suy đoán nữa. "Mẹ, con xin lỗi vì không gọi điện về cho mẹ."

"Không sao, bố mẹ không trách con, bố mẹ biết bản thân con phải chịu không ít áp lực."

"Bố mẹ vẫn khỏe chứ ạ? Trời càng ngày càng lạnh rồi, không biết bố mẹ có chịu được không."

"Bố mẹ tuy già nhưng rất yêu thương bản thân, con không cần lo cho bố mẹ đâu. Tiểu Húc cũng rất ngoan."

Lộ Chi Phán nắm chặt điện thoại trong tay, "Tiểu Húc nó...". Có lẽ chẳng cần hỏi thêm nữa, chắc chắn thằng bé được chăm sóc rất tốt.

"Nó vẫn khỏe, chỉ suốt ngày hỏi khi nào con về thôi. Tiểu Phán, con..."

Nghe tiếng thở dài của Ôn Khả Vân, cô mỉm cười nói: "Mai con sẽ về cùng anh Thiệu Minh."

"Vậy thì tốt rồi..."

Ôn Khả Vân nói Thành Húc đã đi ngủ nên cô không nói chuyện với thằng bé nữa, dù sao mai cũng được gặp lại con trai, cô không cần vội. Cúp máy, cô phát hiện Giang Thiệu Minh vẫn đang nhìn mình chằm chằm.

"Nhìn gì em?"

"Không được nhìn à?" Anh nâng cằm cô lên.

Cô cười, "Không được, phải trả phí!".

"Không có tiền mặt, quẹt thẻ được không?"

Cô gạt tay anh xuống rồi sờ vào cổ anh, cảm giác có phần mê hoặc.

"Hóa ra em vớ được ông chồng giàu, quẹt thẻ vô tư thế nào cũng được."

Giang Thiệu Minh bật cười, ôm cô vào lòng rồi nằm xuống giường. Cô nằm trên người anh, gõ nghịch ngón tay vào cánh tay anh.

"Sau này nếu có điều gì không vừa lòng, em hãy nói thẳng với anh, đừng có đoán già đoán non!" Anh vuốt tóc cô, "Anh không thích người khác võ đoán suy nghĩ của mình, cảm giác rất khó chịu. Giống như trước mặt có một quả táo và một quả lê, trong khi anh còn chưa quyết định sẽ ăn gì, thậm chí không muốn ăn, lại có người khẳng định chắc chắn rằng anh sẽ ăn táo. Thực sự không lấy gì làm thoải mái".

Cô ngước nhìn anh, hồi lâu mới gật đầu.

Anh thở dài, "Anh không hề có ý trách em!".

"Thì em đâu có làm gì sai, anh trách em cái gì chứ!" Cô dõng dạc nói, sau đó vùi đầu vào ngực anh.

Hai người trò chuyện một lát rồi nhanh chóng đi ngủ.

Sáng hôm sau, Từ Lâm chuẩn bị một chút đồ cho Lộ Chi Phán mang đi, có món cháo do bác gái làm và quà cho Thành Húc.

Khi đã ngồi trong xe của Giang Thiệu Minh, Lộ Chi Phán chợt có cảm giác rất lạ. Đắn đo thật lâu để rồi đưa ra quyết định chỉ trong chốc lát. Cô hạ cửa kính xuống, xe đã chạy được một đoạn đường dài.

Giang Thiệu Minh gõ tay lên vô lăng, do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng: "Giữa anh và Tống Ngữ Vi...".

Lộ Chi Phán vốn đang buồn ngủ, nghe anh nhắc đến cái tên này, thoáng cái trở nên tỉnh táo. Cô quay lại nhìn anh.

Giang Thiệu Minh cười, "Anh và Tống Ngữ Vi thỉnh thoảng có gặp nhau vài lần, sau đó hẹn hò, mọi chuyện tiến triển rất tự nhiên. Anh không biết nói vậy có khiến em suy nghĩ không, nhưng quả thực khi đó anh đã hy vọng được ở bên cô ấy, giống như hiện giờ rất mong muốn bước tiếp về phía trước cùng với em. Đối với anh, đó là một kí ức rất bình thường, không cần thiết phải làm quá lên mà coi nó là một câu chuyện cổ tích hay gì cả. Nếu cô ấy không xảy ra chuyện, có lẽ anh đã không gặp em. Nhưng nếu không phải em, cũng có thể anh vẫn đắm chìm trong quá khứ đau buồn ấy. Anh thực lòng cảm ơn sự xuất hiện của em! Cô ấy đã ở bên anh những tháng ngày đẹp đẽ, anh không thể phủ nhận chuyện đó, em hiểu ý anh không?".

Cô nhìn anh, lặng lẽ gật đầu.

Giang Thiệu Minh một tay điều khiển vô lăng, một tay vuốt tóc cô.

"Anh muốn tới thăm cô ấy một lát." Anh đột nhiên nói.

Cô sững sờ, anh vẫn chưa đi ư? Cô những tưởng sau khi phục hồi trí nhớ, việc đầu tiên anh làm sẽ là đến thăm Tống Ngữ Vi. Nhưng hóa ra...

"Vốn định đi rồi, nhưng mẹ gọi điện nói em bỏ đi nên anh tức tốc về nhà. Bà xã bỏ nhà đi thì còn đâu tâm trạng mà hoài niệm chuyện xưa chứ!"

Nghe những lời này, cô không khỏi bật cười, "Đi thôi!".

Sự tồn tại của cô đã phủ định sự tồn tại của Tống Ngữ Vi sao? Ngay cả bản thân cô cũng không dám tin điều này.

Giang Thiệu Minh lái xe về thành phố theo một con đường khác chạy ngang qua nghĩa trang. Hai người xuống xe, Giang Thiệu Minh mua một bó hoa rồi đi vào trong. Lộ Chi Phán không đi cùng, bất luận thái độ của anh đối với Tống Ngữ Vi hiện giờ ra sao, cô cũng không muốn vào đó.

Giang Thiệu Minh đứng lặng yên trước mộ một lát rồi nhanh chóng trở lại.

Lộ Chi Phán có chút kinh ngạc, "Nhanh thế à?".

"Không thế thì sao?"

Cô cười cười, không nói gì thêm.

Anh nắm tay cô đi ra xe. Đi được mấy bước, cô chợt hỏi: "Vì sao anh biết Tống Ngữ Liên là giả?".

"Vì anh tin bản thân!"

"Hả?"

"Anh tin mình sẽ không thích kiểu phụ nữ như cô ta."

"Thế... em thuộc loại phụ nữ nào?"

Anh cười với vẻ gian xảo. Tới gần xe, cô lay lay cánh tay anh, đòi nghe đáp án. Anh không còn cách nào khác, đành nói: "Là người phụ nữ của anh!".

Phụ nữ của anh? Trả lời kiểu gì vậy!

Thế nhưng, câu trả lời này đúng là rất ngọt ngào.

/33

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status