muốn lùi lại phía sau một bước.
Bởi vì một bước này mà Ôn Hành Chi dừng lại. Nhìn ánh mắt của cô có chút ảo não, lại có chờ đợi. Giống như ngày trước, lần đầu tiên anh nhận được điện thoại của cô, chính là giọng điệu như thế.
“Sợ?” Anh hỏi cô.
Ôn Viễn lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào anh: “Không sợ.”
Ôn Hành Chi hơi nhếch khóe môi, tiếp tục cúi xuống nhẹ nhàng hôn khóe môi của cô. Giống như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại làm cho linh hồn của cô run rẩy.
Một lúc lâu sau.
Cô đỏ mặt, buồn bực ở trong lòng anh nói: “Làm sao anh có thể như vậy?”
Ôn tiên sinh bình tĩnh nói: “Không phải em nói em là người trưởng thành sao?”
Ôn Viễn chợt nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu lên căm tức nhìn anh: “Đều là bởi vì anh mà em đã bỏ lỡ lễ tốt nghiệp.”
Ôn Hành Chi cảm thấy mình bị oan nhưng cũng không sao.
“Anh sẽ đền bù cho em.”
Còn nhiều thời gian, những thứ anh thiếu anh sẽ từ từ bù đắp cho cô.
Bởi vì một bước này mà Ôn Hành Chi dừng lại. Nhìn ánh mắt của cô có chút ảo não, lại có chờ đợi. Giống như ngày trước, lần đầu tiên anh nhận được điện thoại của cô, chính là giọng điệu như thế.
“Sợ?” Anh hỏi cô.
Ôn Viễn lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào anh: “Không sợ.”
Ôn Hành Chi hơi nhếch khóe môi, tiếp tục cúi xuống nhẹ nhàng hôn khóe môi của cô. Giống như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại làm cho linh hồn của cô run rẩy.
Một lúc lâu sau.
Cô đỏ mặt, buồn bực ở trong lòng anh nói: “Làm sao anh có thể như vậy?”
Ôn tiên sinh bình tĩnh nói: “Không phải em nói em là người trưởng thành sao?”
Ôn Viễn chợt nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu lên căm tức nhìn anh: “Đều là bởi vì anh mà em đã bỏ lỡ lễ tốt nghiệp.”
Ôn Hành Chi cảm thấy mình bị oan nhưng cũng không sao.
“Anh sẽ đền bù cho em.”
Còn nhiều thời gian, những thứ anh thiếu anh sẽ từ từ bù đắp cho cô.
/56
|