Edit: Hân Gia
Để cho trang trí cho ngôi nhà một trăm mét vuông mang đến cảm giác ấm áp lại thoải mái, Cảnh Quân Uy và Quan Hướng Tình vội vàng đi mua đồ dùng trong nhà.
Vào ngày trang trí xong, cô kích động và mong muốn được vào sống chung với anh, mà đương nhiên anh cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi câu trả lời của cô.
Thật ra bằng sức quan sát nhạy bén của anh, đã sớm nhìn ra tâm ý của cô đang dao động, vậy thì tại sao lại không nắm chặt lấy cơ hội này?
Quả nhiên, cô do dự một chút, liền gật đầu đáp ứng.
Anh vui mừng không ngớt, quyết định dành một ngày nghỉ để giúp cô dọn nhà.
Ý nghĩ của Quan Hướng Tình rất đơn giản, càng ở cạnh anh thì càng lưu luyến, mỗi khi xa nhau thì cô đều cố gắng kéo dài thêm thời gian hai người ở cạnh nhau, cái tư vị vừa xa nhau đã nhớ nhau này, khiến cho cô biết mình đã có tình cảm cực kỳ sâu nặng với anh rồi.
Bây giờ, cô mang theo một tâm tình vui sướng đến nhà trẻ, bởi vì ngày mai cô sẽ chuyển đến nhà Cảnh Quân Uy sống, hầu như tất cả đồ đạc bên trong phòng trọ đều đã thu vào trong va li, cô mang theo tâm tình vừa hưng phấn lại chờ mong muốn ở chung với anh.
Không nghĩ tới khi cô vừa đến nhà trẻ, hiệu trưởng đã gọi cô, cô lập tức đến phòng hiệu trưởng báo cáo có mặt.
Hiệu trưởng là một phụ nhân khoảng chừng năm mươi tuổi, luôn luôn hòa ái thân thiết, lúc này lại mang theo vẻ mặt nghiêm túc.
Đột nhiên Quan Hướng Tình có chút lo lắng không yên: Hiệu trưởng, bà gọi tôi đến gặp bà, là có chuyện gì muốn nói sao?
Hiệu trưởng cũng không cho cô ngồi, chỉ dùng ánh mắt phê phán nhìn chằm chằm vào cô, một hồi lâu sau mới mở miệng: Hướng Tình, cô làm việc ở chỗ này đã hơn nửa năm, làm việc vô cùng nghiêm túc, cũng rất được bọn trẻ yêu quý, khiến cho tôi rất hài lòng.
Cảm ơn lời khen của hiệu trưởng, những chuyện này là công việc mà cháu phải làm.
Hừm, cô cần phải biết, nơi này mặc dù là nhà trẻ, nhưng cũng là nơi chịu trách nhiệm dạy dỗ học trò, cho dù cô có siêng năng như thế nào trong công việc, nếu đạo đức cá nhân có thiếu sót, sợ là cô cũng không thể đảm đương được chức giáo viên đâu.
Lời nói ám chỉ và nghi vấn cùng khinh bỉ ở trong mắt của bà, khiến cho trái tim Quan Hướng Tình âm ỉ đau, sắc mặt hơi thay đổi: Hiệu trưởng, lời nói của bà là có ý gì?
Có người gọi điện đến nhà trẻ, nói hành vi cá nhân của cô không tốt, yêu cầu cô nghỉ việc, nếu không sẽ liên hệ với những phụ huynh khác có con gửi ở đây, sẽ không đưa con đến gửi nữa, vì sự tồn tại của nhà trẻ, tôi không thể làm gì khác hơn là xin cô rời khỏi nhà trẻ. Hiệu trưởng trực tiếp nói ra lời nói vô tình.
Sắc mặt Quan Hướng Tình trắng bệch trong nháy mắt, lắc đầu theo phản xạ: Hiệu trưởng, tôi vẫn luôn giữ mình trong sạch, căn bản là không thể làm ra chuyện gì không thể tha thứ cả, xin bà hãy tin tưởng tôi.
Thật sao? Nếu như tôi nói người gọi điện đến là cha mẹ cô thì sao? Bọn họ là cha mẹ của cô, chắc chắn sẽ không nói dối để hãm hại con gái của chính mình đâu phải không? Hơn nữa địa vị xã hội của họ cực cao, là nhân vật có máu mặt, tuyệt đối sẽ không làm ra việc bôi nhọ nhân phẩm của cô. Tôi hỏi cô, có phải cô vì muốn độc lập tự do mà bất hoà với cha mẹ của cô, dọn ra ở riêng đúng không?
Không sai, nhưng... Trái tim của cô lạnh lẽo, dù thế nào cũng không nghĩ tới vì muốn cô trở về mà họ lại dùng đến chiêu này, khiến cho cô mất việc, hơn nửa năm tự do của cô thì ra đều là trò cười thôi.
Thì ra bọn họ sử dụng chiêu này chính là muốn nói cho cô, hơn nửa năm đó cô có thể dọn ra ở riêng, đều là bọn họ cho phép cô, bọn họ muốn bắt cô trở về là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Nếu là sự thật, liền biết rằng cô không muốn chấp nhận các quy tắc của cha mẹ, muốn tự do cá nhân, để có thể tùy ý kết giao bạn bè ở bên ngoài, nghe nói gần đây lúc tan làm thường có một người đàn ông đến đón cô có phải không?
Câu hỏi này của hiệu trưởng, thật ra là bà đã biết đáp án rồi, Quan Hướng Tình vô cùng không thoải mái, nhưng mà cô cũng không thích việc tranh cãi cùng với người khác, vì vậy nên gật đầu, biết rõ hiệu trưởng nhất định bắt cô phải xin nghỉ việc, đặc biệt là còn có cha mẹ của cô nhúng tay vào nữa.
Vậy thì tôi đi thu dọn đồ đạc, tôi vừa lĩnh tiền lương, tiền lương mấy ngày nay thì thôi đi. Cô kiên quyết nói, sau đó không chờ hiệu trưởng nói thêm câu nòa nữa, xoay người rời đi.
Quan Hướng Tình xếp tất cả đồ đạc của mình vào một cái hộp nhỏ, cầm lấy ví da, đi ra khỏi nhà trẻ, đứng bên lề đường, việc đầu tiên cô nghĩ tới là gọi điện thoại thông báo cho Cảnh Quân Uy, nhưng mà khi vừa mới lấy điện thoại di động từ trong ví da ra, liền nhìn thấy một chiếc xe dừng ở cạnh bên người, cô vội vã lùi lại một bước.
Hai người đàn ông mặc âu phục đi ra từ trong xe, mặt không hề cảm xúc đi về phía cô.
Tiểu thư, chủ tịch phái chúng tôi tới đón cô về nhà.
Cái gì? Cô trợn to hai mắt, lập tức lắc lắc đầu: Hai người trở về nói với ông ta, tôi không trở về.
Hai người bọn họ không chút động đậy, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Hai người có thể đi rồi.
Hai người đàn ông nhìn nhau một cái, một người trong đó mở miệng: Xin lỗi, tiểu thư, chủ tịch dặn dò, nhất định phải đưa cô về nhà. Nếu tiểu thư không vê, chúng tôi cũng chỉ đành vô lễ đối với tiểu thư thôi.
Các ngươi... Các ngươi dám sao? Mắt nhìn thấy bọn họ tiến lên định bắt lấy mình, cô sợ hãi lùi lại.
Chỉ cần tiểu thư chịu phối hợp, lên xe cùng chúng tôi, quay về gặp chủ tịch, chúng tôi tuyệt đối sẽ tôn trọng tiểu thư.
Quan Hướng Tình biết bọn họ nhất định phải bắt cô về nhà, cũng biết mình trốn không thoát. Từ lúc cô bắt đầu mất việc, cha mẹ cô liền bắt đầu hành động, đến gọi điện cũng không thèm gọi, mà cô về nhà lần này, sợ là sẽ khó gặp lại Quân Uy được.
Đúng rồi, sao cô lại không nghĩ tới anh nhỉ?
Đáy lòng có tính toán, cô rất bình tĩnh cầm chặt điện thoại di động.
Được rồi! Tôi sẽ đi cùng với hai người.
Sau khi ngồi vào trong xe, cô bình tĩnh một chút, bởi vì nghĩ đến quan hệ vói Cảnh Quân Uy, cô cảm giác mình có thêm dũng cảm đối mặt với cha mẹ, làm sao bọn họ có thể làm cho cô thất vọng như vậy..
Nếu bọn họ đã phái hai người này đến tìm cô, nhất định phải đưa được cô trở về nhà.
Không nghĩ tới khi cô vừa về tới nhà, cha không có nhà, mẹ thì đang xem quần áo, thiếu kiên nhẫn nhìn cô, dặn dò người ở đưa cô về phòng, không cho phép cô rời khỏi nhà, cô lập tức tranh luận.
Chuyện này chờ buổi tối cha con trở về, chúng ta nói tiếp. Đầu tiên đưa tiểu thư về phòng, sau đó khóa cửa phòng lại, không có sự cho phép của chúng ta, ai cũng không được mở cửa cho nó ra ngoài, ngoại trừ cung cấp các bữa ăn bên ngoài. Hà Tuyết Phượng nói.
Quả thực Quan Hướng Tình không thể tin được, vậy mà mẹ cô lại cấm túc cô, còn cướp đi điện thoại di động của cô, lập tức
Để cho trang trí cho ngôi nhà một trăm mét vuông mang đến cảm giác ấm áp lại thoải mái, Cảnh Quân Uy và Quan Hướng Tình vội vàng đi mua đồ dùng trong nhà.
Vào ngày trang trí xong, cô kích động và mong muốn được vào sống chung với anh, mà đương nhiên anh cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi câu trả lời của cô.
Thật ra bằng sức quan sát nhạy bén của anh, đã sớm nhìn ra tâm ý của cô đang dao động, vậy thì tại sao lại không nắm chặt lấy cơ hội này?
Quả nhiên, cô do dự một chút, liền gật đầu đáp ứng.
Anh vui mừng không ngớt, quyết định dành một ngày nghỉ để giúp cô dọn nhà.
Ý nghĩ của Quan Hướng Tình rất đơn giản, càng ở cạnh anh thì càng lưu luyến, mỗi khi xa nhau thì cô đều cố gắng kéo dài thêm thời gian hai người ở cạnh nhau, cái tư vị vừa xa nhau đã nhớ nhau này, khiến cho cô biết mình đã có tình cảm cực kỳ sâu nặng với anh rồi.
Bây giờ, cô mang theo một tâm tình vui sướng đến nhà trẻ, bởi vì ngày mai cô sẽ chuyển đến nhà Cảnh Quân Uy sống, hầu như tất cả đồ đạc bên trong phòng trọ đều đã thu vào trong va li, cô mang theo tâm tình vừa hưng phấn lại chờ mong muốn ở chung với anh.
Không nghĩ tới khi cô vừa đến nhà trẻ, hiệu trưởng đã gọi cô, cô lập tức đến phòng hiệu trưởng báo cáo có mặt.
Hiệu trưởng là một phụ nhân khoảng chừng năm mươi tuổi, luôn luôn hòa ái thân thiết, lúc này lại mang theo vẻ mặt nghiêm túc.
Đột nhiên Quan Hướng Tình có chút lo lắng không yên: Hiệu trưởng, bà gọi tôi đến gặp bà, là có chuyện gì muốn nói sao?
Hiệu trưởng cũng không cho cô ngồi, chỉ dùng ánh mắt phê phán nhìn chằm chằm vào cô, một hồi lâu sau mới mở miệng: Hướng Tình, cô làm việc ở chỗ này đã hơn nửa năm, làm việc vô cùng nghiêm túc, cũng rất được bọn trẻ yêu quý, khiến cho tôi rất hài lòng.
Cảm ơn lời khen của hiệu trưởng, những chuyện này là công việc mà cháu phải làm.
Hừm, cô cần phải biết, nơi này mặc dù là nhà trẻ, nhưng cũng là nơi chịu trách nhiệm dạy dỗ học trò, cho dù cô có siêng năng như thế nào trong công việc, nếu đạo đức cá nhân có thiếu sót, sợ là cô cũng không thể đảm đương được chức giáo viên đâu.
Lời nói ám chỉ và nghi vấn cùng khinh bỉ ở trong mắt của bà, khiến cho trái tim Quan Hướng Tình âm ỉ đau, sắc mặt hơi thay đổi: Hiệu trưởng, lời nói của bà là có ý gì?
Có người gọi điện đến nhà trẻ, nói hành vi cá nhân của cô không tốt, yêu cầu cô nghỉ việc, nếu không sẽ liên hệ với những phụ huynh khác có con gửi ở đây, sẽ không đưa con đến gửi nữa, vì sự tồn tại của nhà trẻ, tôi không thể làm gì khác hơn là xin cô rời khỏi nhà trẻ. Hiệu trưởng trực tiếp nói ra lời nói vô tình.
Sắc mặt Quan Hướng Tình trắng bệch trong nháy mắt, lắc đầu theo phản xạ: Hiệu trưởng, tôi vẫn luôn giữ mình trong sạch, căn bản là không thể làm ra chuyện gì không thể tha thứ cả, xin bà hãy tin tưởng tôi.
Thật sao? Nếu như tôi nói người gọi điện đến là cha mẹ cô thì sao? Bọn họ là cha mẹ của cô, chắc chắn sẽ không nói dối để hãm hại con gái của chính mình đâu phải không? Hơn nữa địa vị xã hội của họ cực cao, là nhân vật có máu mặt, tuyệt đối sẽ không làm ra việc bôi nhọ nhân phẩm của cô. Tôi hỏi cô, có phải cô vì muốn độc lập tự do mà bất hoà với cha mẹ của cô, dọn ra ở riêng đúng không?
Không sai, nhưng... Trái tim của cô lạnh lẽo, dù thế nào cũng không nghĩ tới vì muốn cô trở về mà họ lại dùng đến chiêu này, khiến cho cô mất việc, hơn nửa năm tự do của cô thì ra đều là trò cười thôi.
Thì ra bọn họ sử dụng chiêu này chính là muốn nói cho cô, hơn nửa năm đó cô có thể dọn ra ở riêng, đều là bọn họ cho phép cô, bọn họ muốn bắt cô trở về là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Nếu là sự thật, liền biết rằng cô không muốn chấp nhận các quy tắc của cha mẹ, muốn tự do cá nhân, để có thể tùy ý kết giao bạn bè ở bên ngoài, nghe nói gần đây lúc tan làm thường có một người đàn ông đến đón cô có phải không?
Câu hỏi này của hiệu trưởng, thật ra là bà đã biết đáp án rồi, Quan Hướng Tình vô cùng không thoải mái, nhưng mà cô cũng không thích việc tranh cãi cùng với người khác, vì vậy nên gật đầu, biết rõ hiệu trưởng nhất định bắt cô phải xin nghỉ việc, đặc biệt là còn có cha mẹ của cô nhúng tay vào nữa.
Vậy thì tôi đi thu dọn đồ đạc, tôi vừa lĩnh tiền lương, tiền lương mấy ngày nay thì thôi đi. Cô kiên quyết nói, sau đó không chờ hiệu trưởng nói thêm câu nòa nữa, xoay người rời đi.
Quan Hướng Tình xếp tất cả đồ đạc của mình vào một cái hộp nhỏ, cầm lấy ví da, đi ra khỏi nhà trẻ, đứng bên lề đường, việc đầu tiên cô nghĩ tới là gọi điện thoại thông báo cho Cảnh Quân Uy, nhưng mà khi vừa mới lấy điện thoại di động từ trong ví da ra, liền nhìn thấy một chiếc xe dừng ở cạnh bên người, cô vội vã lùi lại một bước.
Hai người đàn ông mặc âu phục đi ra từ trong xe, mặt không hề cảm xúc đi về phía cô.
Tiểu thư, chủ tịch phái chúng tôi tới đón cô về nhà.
Cái gì? Cô trợn to hai mắt, lập tức lắc lắc đầu: Hai người trở về nói với ông ta, tôi không trở về.
Hai người bọn họ không chút động đậy, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Hai người có thể đi rồi.
Hai người đàn ông nhìn nhau một cái, một người trong đó mở miệng: Xin lỗi, tiểu thư, chủ tịch dặn dò, nhất định phải đưa cô về nhà. Nếu tiểu thư không vê, chúng tôi cũng chỉ đành vô lễ đối với tiểu thư thôi.
Các ngươi... Các ngươi dám sao? Mắt nhìn thấy bọn họ tiến lên định bắt lấy mình, cô sợ hãi lùi lại.
Chỉ cần tiểu thư chịu phối hợp, lên xe cùng chúng tôi, quay về gặp chủ tịch, chúng tôi tuyệt đối sẽ tôn trọng tiểu thư.
Quan Hướng Tình biết bọn họ nhất định phải bắt cô về nhà, cũng biết mình trốn không thoát. Từ lúc cô bắt đầu mất việc, cha mẹ cô liền bắt đầu hành động, đến gọi điện cũng không thèm gọi, mà cô về nhà lần này, sợ là sẽ khó gặp lại Quân Uy được.
Đúng rồi, sao cô lại không nghĩ tới anh nhỉ?
Đáy lòng có tính toán, cô rất bình tĩnh cầm chặt điện thoại di động.
Được rồi! Tôi sẽ đi cùng với hai người.
Sau khi ngồi vào trong xe, cô bình tĩnh một chút, bởi vì nghĩ đến quan hệ vói Cảnh Quân Uy, cô cảm giác mình có thêm dũng cảm đối mặt với cha mẹ, làm sao bọn họ có thể làm cho cô thất vọng như vậy..
Nếu bọn họ đã phái hai người này đến tìm cô, nhất định phải đưa được cô trở về nhà.
Không nghĩ tới khi cô vừa về tới nhà, cha không có nhà, mẹ thì đang xem quần áo, thiếu kiên nhẫn nhìn cô, dặn dò người ở đưa cô về phòng, không cho phép cô rời khỏi nhà, cô lập tức tranh luận.
Chuyện này chờ buổi tối cha con trở về, chúng ta nói tiếp. Đầu tiên đưa tiểu thư về phòng, sau đó khóa cửa phòng lại, không có sự cho phép của chúng ta, ai cũng không được mở cửa cho nó ra ngoài, ngoại trừ cung cấp các bữa ăn bên ngoài. Hà Tuyết Phượng nói.
Quả thực Quan Hướng Tình không thể tin được, vậy mà mẹ cô lại cấm túc cô, còn cướp đi điện thoại di động của cô, lập tức
/20
|