Giường mới cùng vật dụng trong nhà lần lượt được đưa tới, Cố Hoài Nam hưng phấn liên tục lăn lộn mấy vòng trên chiếc giường khổng lồ, bốn chi duỗi ra, hai tay chắp lại, nằm giữa giường cười ngây ngô, chợt như nhớ tới cái gì đó, bỗng ngồi phắt dậy bấm số điện thoại của Diệp Tích Thượng, bên kia rất nhanh tiếp.
"Có chuyện muốn nói cho anh!"
Nhắc tới cũng khéo, Diệp Tích Thượng cũng vừa chuẩn bị gọi điện thoại cho cô. "Giường tới?"
"Tới rồi!" Giọng điệu cô vội vàng. "Chuyện này em không hiểu rõ, tại sao em đi dạo ba giờ đồng hồ để chọn được cái giường mới, thế nhưng lại chuyển vào phòng ngủ của anh cho anh ngủ?"
Diệp Tích Thượng buồn cười, nhưng nhịn xuống. "Không đúng chỗ nào? Không phải em nói giường của anh quá cứng, mãnh liệt yêu cầu đổi sao?"
Anh nhàn nhạt hỏi, lập tức đem vấn đề đang bị hỏi chuyển sang cho cô.
"Nhưng. . . . . ." Cố Hoài Nam nháy mắt mấy cái, hình như đúng là như vậy . . . . . ."Phải ha, anh là người trả tiền, đồ vốn nên thuộc về anh."
Diệp Tích Thượng nhàn nhạt cong khóe miệng. "Em thích thì có thể đặt ở phòng em, anh không có ý kiến."
"Nói thật dễ nghe, phòng khách nhỏ như vậy!"
Thanh âm của cô nghe rất uể oải, Diệp Tích Thượng cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc này của cô.
"Việc này giải quyết rất dễ dàng." Văn kiện đang cầm trên tay anh hơi dừng lại. "Em có thể ngủ phòng anh."
Cố Hoài Nam nở nụ cười ngay tức khắc, lông mày tà khí khơi lên. "Tiểu đồng chí, anh có chủ ý quái quỷ gì vậy? Cùng anh ngủ một đêm, liền nghiện rồi hả? Em ngủ phòng của anh, ngủ giường của anh, vậy kế tiếp thì sao? Có phải nên ngủ dưới người anh, hử?"
"Cố Hoài Nam. . . . . ."
Loại tiêu chuẩn liếc mắt đưa tình này hiển nhiên không phải là am hiểu của Diệp Tích Thượng, anh càng nghiêm túc thì Cố Hoài Nam càng nhiệt, không ngừng muốn trêu chọc anh. "Bản thân thật vui mừng khi thấy anh tiến bộ, so với hình dáng ban đầu không gần phụ nữ - cấm dục thì làm cho em yêu thích hơn, đàn ông thì nên có chút dáng vẻ đàn ông, anh không hút thuốc, uống rượu cũng không khá hơn, lại còn không háo sắc, vậy thì anh sống còn có niềm vui thú gì? Cả ngày cùng một chỗ với đám Đại lão gia, không thấy đè nén sao? Chỉ có điều, đừng lo lắng, anh phải tin tưởng rằng em chính là thiên sứ mà trời cao phái xuống cứu vớt anh, để cho anh biết cái gì mới là cuộc sống thật sự, lại biết làm cách nào để tận hưởng lạc thú trước mắt, hử?"
"Anh có phải nên nghĩ xem nên cám ơn em như thế nào cho phải?" Diệp Tích Thượng xoa bóp mi tâm, sống nhiều năm như vậy, đây là người phụ nữ duy nhất hủy bỏ người của anh.
"Người một nhà không cần khách sáo."
Thành công lại đem anh đùa giỡn một trận mới cúp điện thoại, tâm tình Cố Hoài Nam cực kỳ tốt. Vốn là muốn hẹn Dư Kim Kim Nhất ăn cơm tối, nhưng điện thoại di động của cô ấy vẫn tắt máy liền từ bỏ không gọi nữa, bình thường tình huống như thế này chỉ có hai khả năng: làm thêm giờ hoặc là lêu lổng cùng Tiết gia nhà cô ấy.
Nhưng mà lần này, Cố Hoài Nam đã đoán sai.
Dư Kim Kim bế quan ở nhà ăn liên tục trong hai ngày, giờ phút này ở bên ngoài gian phòng bao của Câu lạc bộ là một người đã đợi cả một buổi chiều cộng thêm một buổi tối, rót vào một bụng cà phê, đói mờ mắt. Lúc kim giờ điểm 22h, rốt cuộc cô cũng không nhịn được rồi, đem ly cà phê đặt mạnh trên bàn trà, hung hăng đạp giày cao gót đi tới trước cánh cửa khép chặt, hai tay nắm thành quyền hướng về phía cánh cửa —— nhẹ nhàng gõ mấy cái.
Đợi một lúc lâu mới có người mở cửa, Dư Kim Kim lộ ra nụ cười ngọt ngào, giọng nói ôn nhu. "Làm ơn gọi giùm Trần tiên sinh, anh ta muốn tôi chờ anh ta nửa giờ, bây giờ đã hơn bảy giờ rồi."
"Trần tiên sinh nào?" Người đàn ông ẩn chứa nét cười, biết rõ còn hỏi.
"Trần Nam Tầm tiên sinh." Dư Kim Kim cố gắng không đọc cái tên này phải cắn răng nghiến lợi quá mức.
Người đàn ông chậm rãi quan sát cô một vòng, quay đầu lại hỏi vào bên trong. "Nam Tầm, có phải cậu quên mình có hẹn với người khác?"
Dư Kim Kim rất nhanh nhìn thấy vẻ mặt muốn ăn đòn của Trần Nam Tầm, hơn nữa vẻ mặt muốn ăn đòn của anh ta còn lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, không xác định chỉ vào chính mình. "Kim Kim? Em tìm tôi?"
Dư Kim Kim hít sâu một hơi, cố gắng nhịn xuống kích động muốn xé rách cái khuôn mặt kia, nở nụ cười nghề nghiệp. Xem ra Trần Nam Tầm thoạt nhìn rất vui mừng, kéo cô đi vào, cánh tay thuận thế khoác lên vai cô, phất tay với người bên trong. "Giải tán, giải tán, không chơi."
Dư Kim Kim không để lại dấu vết tránh né từ trong ngực anh, cùng anh giữ một khoảng cách. Trần Nam Tầm không để ý, cũng không nhìn cô. Đám người xấp xỉ nhau tản ra, Trác Vệ mới lôi kéo Cố Hoài Tây đứng dậy. "Chúng tôi cũng đi, hôm nay cậu thắng quá nhiều, đừng quá hí hửng." Dứt lời, liếc nhìn Dư Kim Kim. "Cậu ta có uống một chút rượu, đợi lát nữa chuyển biến cậu ta chấp nhất, sẽ động tay động chân với cô, thì đánh cậu ta, chớ nương tay."
Dư Kim Kim vốn còn đang giật mình khi nhìn thấy Cố Hoài Tây, nghe thấy câu nói kế tiếp của Trác Vệ thì nhất thời nhíu nhíu mày. Bây giờ cô với than phận thay mặt công ty, không thể dựa vào tính nết của chính mình. "Trác tổng, lúc nào thì nể mặt cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa?"
Trác Vệ cũng không tự cao tự đại, "Không thành vấn đề, hôm nào hẹn lại, chỉ cần tôi rảnh."
Chờ những người liên can rời đi, phòng lớn như thế thoáng chốc an tĩnh lại. Trần Nam Tầm ngồi trên ghế chân cao ở bên quầy bar một chân chống đất, cầm cái ly không hướng cô. Dư Kim Kim do dự một chút, đặt túi xách xuống, hướng đến phía tủ rượu lấy ra một chai, rót cho anh. "Tiểu Tây cùng Trác Vệ ở cùng một chỗ rồi sao?"
"Từ đầu đã cùng nhau rồi." Trần Nam Tầm uống một hơi cạn sạch, ý bảo cô thêm rượu. "Hiếm thấy em chủ động tới tìm anh, mới vừa rồi bọn họ chỉ nói cho anh là có cô gái họ Dư tới tìm anh, không nghĩ tới lại là em."
Dư Kim Kim cười gượng, "Tôi cũng không nghĩ tới, nếu như có thể tôi cũng không muốn hô hấp không khí chung một phòng với anh."
Trần Nam Tầm hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay, Dư Kim Kim đề phòng nhìn anh, không động đậy. Anh cười, lần nữa đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, để ly xuống, một phen ôm lấy đầu cô hướng về phía mình. Dư Kim Kim tựa hồ đoán được anh sẽ có hành động này, linh hoạt lách người về phía sau.
Trần Nam Tầm cũng không gấp gáp, cánh tay khẽ chống lên mặt bàn, vươn người nhảy vọt về phía trước, không chút khó khăn bắt được cô vào trong ngực, không để ý đến phản kháng của cô, nắm cái cằm nhỏ chuẩn bị đem rượu tỏng miệng rót vào miệng cô.
"Tôi tự uống....uố...ng!" Trước lúc môi anh đụng vào môi của cô, Dư Kim Kim rống lên.
Trần Nam Tầm dừng một chút, buông tay kiềm chế đối với cô ra, thấy cô há to miệng cầm chai rượu ngửa đầu tu ừng ực ừng ực, ánh mắt u ám vài phần. "Anh vẫn luôn nhớ bộ dạng uống rượu của em, nhất là từ cái đêm chúng tôi tổ chức tiệc tẩy trần đón em trở về từ nước ngoài, đó là đẹp nhất."
Lại là ánh mắt này.
Dư Kim Kim cười mỉa mai, lau rượu ở khóe miệng. "Tôi không phải tìm anh ôn lại chuyện cũ."
"Vậy em tìm anh làm gì?"
"Trần Nam Tầm, Trác thị cùng Thịnh Đường chúng tôi, trong lúc đó có phải anh đang làm trò quỷ hay không?"
Dư Kim Kim đi thẳng vào vấn đề, Trần Nam Tầm mất hứng. "Anh có bản lĩnh cao cường như vậy sao? Trác thị cũng không phải là của anh."
"Anh và Trác Vệ luôn cấu kết với nhau làm việc xấu, một tiểu nhân, một ngụy quân tử."
Trần Nam Tầm không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ là nhìn cô cười thật sâu. Lúc này Dư Kim Kim cười không nổi, bị anh nhìn đến mức tóc gáy dựng lên, không được tự nhiên. "Anh nhìn tôi làm gì?"
"Nhìn em sao vẫn ngây thơ khờ dại như vậy."
Anh đi khỏi quầy rượu, ngồi xuống ghế sofa to bằng da, nhàn nhã tự đắc đốt điếu thuốc. "Cho rằng anh đang làm trò quỷ, cho nên em tới đây chỉ trích anh sao?"
Dư Kim Kim bấm bấm đùi, nhắc nhở mình đang làm chuyện chính sự, liền đem anh trở thành khách hang quan trọng mà đối đãi. Tâm trạng cô ổn định, đem cái ly rượu đổ ngã đến bên cạnh anh. "Trần Nam Tầm, những chuyện sai trái ngày trước cho qua đi, chúng ta đều đã xem đối phương là bạn bè bình thường, xin anh không nên gây khó dễ tôi như vậy."
Trần Nam Tầm cười khẽ, không nhận cái ly mặc cho cô giơ. "Sao em có thể coi anh là bạn bè bình thường chứ?"
"Tôi có thể."
Anh không lên tiếng, yên lặng hút thuốc lá, không khí thay đổi trong nháy mắt. Dư Kim Kim không nhậ ra. "Tôi và anh không giống nhau, tôi muốn cô gắng đi làm kiếm tiền nuôi bản than, còn anh chỉ cần bày ra thành quả năm năm kinh doanh của cha anh để lại cho anh, là công ty có thể sống nên sẽ thoải mái hơn so với người khác, nhìn lại trước kia. . . . . . Tôi cũng từng có tình cảm với anh, mà có thể hay không ——"
"Kim Kim." Trần Nam Tầm chợt mở miệng cắt đứt lời cô, đầu thuốc lá dập tắt trong gạt tàn thuốc, vẻ mặt không thay đổi, nhưng đáy mắt sáng đến bức người. "Em nên rõ ràng, anh luôn luôn không chịu thua, em nói những chuyện đã qua nên để nó qua đi, đối với anh mà nói thì không có ý nghĩa lớn."
Dư Kim Kim mím môi, khóe miệng cong lên quật cường. "Cái gì đối với anh mới có ý nghĩa? Nhìn tôi cùng đường vứt bỏ công việc sau phải bán mình bồi thường tổn thất công ty?"
Trần Nam Tầm bỗng dưng nắm hông cô, ép buộc cô ngồi trong long mình, ly rượu theo giãy dụa của cô mà vẩy lên người cô, chất liệu vải mỏng manh nháy mắt trở nên ướt thành một mảng lớn, mơ hồ lộ ra hoa văn áo ngực bên trong.
Thế nhưng anh, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, chỉ đem tầm mắt rơi vào đôi mắt sang tràn đầy tức giận cùng kháng cự của cô. "Nếu như anh trai anh mà không cưới Dư Anna mà vẫn ở chung một chỗ với Nam Nam, vậy chúng ta thế nào? Nếu như em thật lòng yêu anh, thì sao lại vì chuyện của bọn họ mà cô ý muốn chia tay với anh?"
Dư Kim Kim chợt ngẩn ra, hai mắt mở to chăm chú đưa mắt nhìn mặt anh, không khỏi hoài nghi ban đầu mình sao có thể yêu thương anh yêu đến chết đi sống lại. "Trước đây, tôi vẫn cảm thấy Trần Nam Thừa hơn anh, anh ta đối với Nam Nam yêu thương – tự kiềm chế mà tận tâm, về sau này chứng minh tất cả chỉ là chuyện nực cười, hai an hem các người thật khiến người ta ghê tởm. Tôi đã từng hỏi qua anh có yêu tôi hay không, còn nhớ rõ anh đã trả lời như thế nào không?"
"Yêu." Anh nói.
"Yêu tôi, nhưng không chỉ yêu một mình tôi." Dư Kim Kim hơi nghẹn ngào. "Khi đó tôi còn nhỏ, tình cảm mù quáng, nhưng anh không thể vì vậy mà cảm thấy tôi ngu ngốc, không nghĩ tới anh vẫn thật sự không biết tôi đối với những chuyện thối nát của anh không phải là không biết gì cả."
Trần Nam Tầm híp mắt. "Có ý gì?"
"Ở chung một chỗ với tôi năm năm lẻ sáu tháng, anh cấu kết với bao nhiêu người phụ nữ? Anh sạch sẽ được mấy ngày? Tôi nên vì trong khoảng thời gian ngắn mình được công khai là bạn gái mà cảm thấy vui mừng sao? Bởi vậy cho rằng địa vị của tôi trong lòng anh không giống nhau sao?"
Ánh mắt Trần Nam Tầm lạnh xuống, "Người nào nói cho em?"
"Tôi không biết, chỉ nhớ rõ nàng có một bà bầu tới cầu xin tôi rời khỏi anh, sau đó nói cho tôi biết những chuyện này." Dư Kim Kim nhàn nhạt cười. "Có người yêu anh hơn tôi, cho dù biết rõ anh là hạng người gì mà vẫn như cũ nguyện ý theo anh, ít nhất thì tôi không làm được."
"Không thể nào." Trần Nam Tầm trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cắn răng nói ra. "Anh. . . . . . Chưa từng làm cho người khác mang thai."
"Tôi biết rõ bụng của cô ta là giả, nhưng trừ lần đó ra tất cả đều là thật, anh cho các cô ấy nhiều tiền, hơn nữa anh cũng không chống đỡ được tình yêu điên cuồng của các cô gái đối với mình. Trần Nam Tầm, tôi không hiểu tại sao anh có thể chất vấn trước mặt tôi là tôi yêu anh không đủ sâu? Thời điểm anh trêu đùa với họ thì anh có mấy phần thật long yêu tôi? Chữ “Yêu” được nói ra từ trong miệng của anh, thật bẩn đến không thể dơ bẩn hơn."
"Em đã biết từ lâu, sao em lại không nói là em biết?" Trần Nam Tầm buông cô ra, Dư Kim Kim lập tức cách xa, không có trọng lượng của cô, trong ngực anh lập tức trống rỗng.
"Anh dùng sức người sức của hao tổn tâm cơ vì tôi mà xây dựng một tình yêu ảo tưởng, sao tôi có thể nhẫn tâm vạch trần chứ?" Cô sửa sang lại quần áo, dùng tóc che kín chỗ ướt. "Anh săn người tươi đẹp của anh, tôi có cuộc sống mới của tôi, chúng ta cũng giống như người dưng nước lã, “cá quay về nước quên đi chuyện trên bờ”, tựa như anh nói, quá khứ đối với tôi cũng không có ý nghĩa lớn, anh đối tốt với tôi như vậy, vậy thì vẫn tốt nữa đi, đừng làm khó dễ tôi, được không?"
Thần sắc Trần Nam Tầm đã khôi phục như thường. "Cuộc sống mới của em, là chỉ Tiết thần?"
Cô không lên tiếng, không mong muốn nhất chính là cùng Trần Nam Tầm đàm luận về Tiết thần. Từ biểu tình nét mặt của cô thì Trần Nam Tầm đã biết được đáp án, anh vuốt cằm, trở lại chủ đề chính. "Em cứ khẳng định anh nhúng tay vào chuyện của Trác thị cùng Thịnh Đường? Làm như vậy thì đối với anh có lợi ích gì?"
Cá tính Dư Kim Kim vốn chính là nóng nảy, bây giờ rốt cuộc cũng không kiềm chế được rồi. "Trần Nam Tầm, anh đủ rồi đó! Rốt cuộc muốn làm cái gì thì anh nói rõ ra đi!"
Trần Nam Tầm cong mắt lên, hai mắt sáng rực như vì sao, đôi môi vừa động, nói ra một chữ.
"Em."
Sau đó, liên tiếp mười ngày Diệp Tích Thượng không về nhà, cũng không điện thoại, chỉ có sớm tối các ngày khác nhau nhắc nhở Cố Hoài Nam ăn cơm đúng bữa cùng ngủ đúng giờ, về sau ngay cả tin nhắn cũng không có. Ngay từ đầu, Cố Hoài Nam cũng không cảm thấy có cái gì, mỗi đêm độc chiếm giường lớn vô cùng thoải mái, cả người hưng phấn đắm chìm khi có "vật mới" trong nhà. Nhưng dần dần, loại cảm giác này bị một loại cảm giác không hiểu - mất mát thay thế.
Cô rời giường lúc trong nồi Diệp Tích Thượng chưa làm xong bữa sáng, muốn ăn bữa khuya thì chỉ có thể ngồi một mình ở cửa quán bán đồ nướng và uống bia trước chung cư.
Cô ngủ ở phòng của anh, sử dụng phòng vệ sinh của anh, xung quanh tất cả đều là đồ dùng hàng ngày của anh, những thứ đồ này cuối cùng nhắc nhở cô: trong nhà thiếu một người.
Cô không thích loại cảm giác này, bởi vì mất mác đồng thời trong lòng hoảng sợ.
Tối hôm đó, Cố Hoài Nam không có tâm tư vẽ tranh, ăn bát mỳ ăn liền coi như bữa tối sau đó lên giường ngủ thật sớm, tiếc là bởi vì đồng hồ sinh học khiến cô lăn qua lăn lại đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được, ngược lại càng ngày càng có tinh thần.
Cô kéo toàn bộ rèm cửa sổ ra, nằm ở trên giường nhìn ánh trăng sáng bên ngoài, suy nghĩ xem người này tại sao lại mất hút mấy ngày chứ? Trừ sớm tối mỗi ngày không kém một giây một phút có tin nhắn gửi đến, thì người giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Cô lật người xuống giường, từ hộc tủ dưới cùng lấy ra một cái hộp hình vuông, nhập mật mã mở khóa ra. Cái rương phía trên cùng là Diệp Cẩm Niên cho đại hồng bao, một phân tiền cô cũng không động, vẫn khóa ở chỗ này. Cô lấy bao tiền lì xì ra, ôm vào trong ngực, lại lấy cái túi da màu đen ở phía dưới ra.
Đây cơ hồ là toàn bộ tài sản của Diệp Tích Thượng, năm năm, tổng cộng đã cho cô hai lần. Một lần là cùng ngày kết hôn, lần sau là lúc cô trở về.
Cố Hoài Nam bật cười, có lúc bản thân cô cũng không biết rõ người đàn ông này đến tột cùng là quá tốt hay là quá ngốc, không sợ cô cầm tiền của anh trốn đi như lần trước sao?
Cô ôm hai thứ đồ này nằm xuống giường, vẻ mặt thỏa mãn tiến vào mộng đẹp.
Lần này, cô ngủ rất say.
Nửa đêm, Diệp Tích Thượng về nhà, không ngờ thấy tất cả đèn trong nhà đều thắp sáng, đèn đuốc sang trưng như ban ngày, cửa phòng của anh cũng mở. Anh đứng ở ngoài cửa, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng nhô lên trên chiếc giường lớn.
Anh tắt đèn bên ngoài, động tác đi vào vô cùng nhẹ, nhìn thấy hai đồ vật cô ôm trong ngực liền cau mày, từ từ rút ra đặt sang một bên, tắt hết toàn bộ đèn đầu giường. Ở thời điểm đèn tắt hết trong nháy mắt, Cố Hoài Nam chợt tỉnh, nhìn thấy có dáng người đứng bên giường, bị dọa sợ, hít một ngụm khí lạnh.
Diệp Tích Thượng kịp thời che môi cô, chặn lại tiếng thét chói tai của cô.
"Nam Nam đừng kêu, là anh."
Cố Hoài Nam ngơ ngác, hai mắt mở to nhìn chằm chằm anh, kinh hãi qua đi, một cơn tức giận không thể đè nén được dâng lên. Cô gạt tay của anh, nhảy dựng lên từ trong chăn, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với anh. "Anh còn biết quay về! Anh còn biết em là Nam Nam sao! Mười ngày, một cuộc điện thoại cũng không có! Sao anh không chết ở bên ngoài đi! Thành thật mà nói, đi lêu lổng với ai rồi hả! Một thân mùi bùn cùng cỏ dại khó ngửi, anh đi đánh dã chiến sao? Nói chuyện! Câm điếc rồi sao?"
Cô càng lúc càng kích động, giọng nói cũng thay đổi. Diệp Tích Thượng không nói một lời, chờ cô chút hết bực dọc, lại nhìn thấy cô tức giận thở hổn hển chỉ tay vào mặt anh nói không ra hơi, càng thấy nghi ngờ, suy tư chốc lát, mở miệng thử thăm dò.
"Cha không nói cho em biết?"
"Nói cho em biết anh và ai đi đánh dã chiến?" Cố Hoài Nam hung dữ như muốn cắn người.
". . . . . . Anh đi núi Thanh Phong rồi."
Cố Hoài Nam càng nổi giận, "Diệp Tích Thượng, anh ——"
"Ban đêm nhảy dù Gia Dã sống còn ở bên ngoài, em nghe anh nói hết lời rồi hãy tức giận cũng không muộn." Diệp Tích Thượng giành nói, "Đi tương đối đột ngột nên không có thời gian nói cho em biết, anh tưởng rằng cha sẽ nói. Anh vừa mới trở lại, chỉ đổi bộ quần áo vội vã giặt hai lần, còn chưa kịp tắm nên trên người đương nhiên không dễ ngửi."
Cố Hoài Nam cắn môi nửa ngày cũng không lên tiếng, vành mắt từ từ hồng lên. "Người nào. . . . . . Ai có thể làm chứng cho anh?"
Nhờ ánh trăng, Diệp Tích Thượng thấy trong đôi mắt cô ướt át cùng lấp lánh ánh nước. "Từ quân trưởng, ủy viên chính trị, sư trưởng, 138 đoàn chiến sĩ, còn có trên núi Thanh Phong: tất cả rắn, côn trùng, chuột, kiến, chim, dã thú, có dại cũng có thể làm chứng."
Cố Hoài Nam cứng họng, nặng nề lau mắt. "Không đủ."
"Như thế nào mới đủ?"
"Hôn em."
". . . . . ."
"Hôn em! Đây là mệnh lệnh! Lập tức chấp hành!"
Cố Hoài Nam rống to, khóe miệng Diệp Tích Thượng âm thầm nhếch lên, kéo cô vào trong ngực, giữ chặt cái ót cô, áp về hướng mình, hung hăng nhằm vào môi cô, hung hăng hôn lên môi cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm giác đem người đàn ông cặn bã viết ra loại khiêu chiến như thế này, người phụ nữ sau này có thể thu phục Trần Nam Tầm sẽ như thế nào, em gái họ Tiết kia, tôi xem trọng cô!
Có phải có tiến triển rùi không~ công tác chuẩn bị đã lâu, tình cảm sau đó chính là văn chương JQ ~ tôi đang cố gắng tăng tốc văn án thượng, cái tình tiết đó~~ có vài phần không biết có nhìn ra phẩm chất riêng nào đó của Diệp Suất.
Nguyên văn kiên trì đến 8W chữ rốt cuộc vào V rùi~, có nhiều chỗ viết giống như nhiều chương JQ cộng vào, tỷ như khẳng định không phải cái hố văn, vẫn còn tỷ như gì đây? *Vò đầu*, quên. . . . . . Dù sao khẳng định còn có. . . . . .
Ngoài ra:
Còn có bạn không hiểu nhắn lại hỏi tôi ~ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói đó) ~ ừ ~MUA~
"Có chuyện muốn nói cho anh!"
Nhắc tới cũng khéo, Diệp Tích Thượng cũng vừa chuẩn bị gọi điện thoại cho cô. "Giường tới?"
"Tới rồi!" Giọng điệu cô vội vàng. "Chuyện này em không hiểu rõ, tại sao em đi dạo ba giờ đồng hồ để chọn được cái giường mới, thế nhưng lại chuyển vào phòng ngủ của anh cho anh ngủ?"
Diệp Tích Thượng buồn cười, nhưng nhịn xuống. "Không đúng chỗ nào? Không phải em nói giường của anh quá cứng, mãnh liệt yêu cầu đổi sao?"
Anh nhàn nhạt hỏi, lập tức đem vấn đề đang bị hỏi chuyển sang cho cô.
"Nhưng. . . . . ." Cố Hoài Nam nháy mắt mấy cái, hình như đúng là như vậy . . . . . ."Phải ha, anh là người trả tiền, đồ vốn nên thuộc về anh."
Diệp Tích Thượng nhàn nhạt cong khóe miệng. "Em thích thì có thể đặt ở phòng em, anh không có ý kiến."
"Nói thật dễ nghe, phòng khách nhỏ như vậy!"
Thanh âm của cô nghe rất uể oải, Diệp Tích Thượng cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc này của cô.
"Việc này giải quyết rất dễ dàng." Văn kiện đang cầm trên tay anh hơi dừng lại. "Em có thể ngủ phòng anh."
Cố Hoài Nam nở nụ cười ngay tức khắc, lông mày tà khí khơi lên. "Tiểu đồng chí, anh có chủ ý quái quỷ gì vậy? Cùng anh ngủ một đêm, liền nghiện rồi hả? Em ngủ phòng của anh, ngủ giường của anh, vậy kế tiếp thì sao? Có phải nên ngủ dưới người anh, hử?"
"Cố Hoài Nam. . . . . ."
Loại tiêu chuẩn liếc mắt đưa tình này hiển nhiên không phải là am hiểu của Diệp Tích Thượng, anh càng nghiêm túc thì Cố Hoài Nam càng nhiệt, không ngừng muốn trêu chọc anh. "Bản thân thật vui mừng khi thấy anh tiến bộ, so với hình dáng ban đầu không gần phụ nữ - cấm dục thì làm cho em yêu thích hơn, đàn ông thì nên có chút dáng vẻ đàn ông, anh không hút thuốc, uống rượu cũng không khá hơn, lại còn không háo sắc, vậy thì anh sống còn có niềm vui thú gì? Cả ngày cùng một chỗ với đám Đại lão gia, không thấy đè nén sao? Chỉ có điều, đừng lo lắng, anh phải tin tưởng rằng em chính là thiên sứ mà trời cao phái xuống cứu vớt anh, để cho anh biết cái gì mới là cuộc sống thật sự, lại biết làm cách nào để tận hưởng lạc thú trước mắt, hử?"
"Anh có phải nên nghĩ xem nên cám ơn em như thế nào cho phải?" Diệp Tích Thượng xoa bóp mi tâm, sống nhiều năm như vậy, đây là người phụ nữ duy nhất hủy bỏ người của anh.
"Người một nhà không cần khách sáo."
Thành công lại đem anh đùa giỡn một trận mới cúp điện thoại, tâm tình Cố Hoài Nam cực kỳ tốt. Vốn là muốn hẹn Dư Kim Kim Nhất ăn cơm tối, nhưng điện thoại di động của cô ấy vẫn tắt máy liền từ bỏ không gọi nữa, bình thường tình huống như thế này chỉ có hai khả năng: làm thêm giờ hoặc là lêu lổng cùng Tiết gia nhà cô ấy.
Nhưng mà lần này, Cố Hoài Nam đã đoán sai.
Dư Kim Kim bế quan ở nhà ăn liên tục trong hai ngày, giờ phút này ở bên ngoài gian phòng bao của Câu lạc bộ là một người đã đợi cả một buổi chiều cộng thêm một buổi tối, rót vào một bụng cà phê, đói mờ mắt. Lúc kim giờ điểm 22h, rốt cuộc cô cũng không nhịn được rồi, đem ly cà phê đặt mạnh trên bàn trà, hung hăng đạp giày cao gót đi tới trước cánh cửa khép chặt, hai tay nắm thành quyền hướng về phía cánh cửa —— nhẹ nhàng gõ mấy cái.
Đợi một lúc lâu mới có người mở cửa, Dư Kim Kim lộ ra nụ cười ngọt ngào, giọng nói ôn nhu. "Làm ơn gọi giùm Trần tiên sinh, anh ta muốn tôi chờ anh ta nửa giờ, bây giờ đã hơn bảy giờ rồi."
"Trần tiên sinh nào?" Người đàn ông ẩn chứa nét cười, biết rõ còn hỏi.
"Trần Nam Tầm tiên sinh." Dư Kim Kim cố gắng không đọc cái tên này phải cắn răng nghiến lợi quá mức.
Người đàn ông chậm rãi quan sát cô một vòng, quay đầu lại hỏi vào bên trong. "Nam Tầm, có phải cậu quên mình có hẹn với người khác?"
Dư Kim Kim rất nhanh nhìn thấy vẻ mặt muốn ăn đòn của Trần Nam Tầm, hơn nữa vẻ mặt muốn ăn đòn của anh ta còn lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, không xác định chỉ vào chính mình. "Kim Kim? Em tìm tôi?"
Dư Kim Kim hít sâu một hơi, cố gắng nhịn xuống kích động muốn xé rách cái khuôn mặt kia, nở nụ cười nghề nghiệp. Xem ra Trần Nam Tầm thoạt nhìn rất vui mừng, kéo cô đi vào, cánh tay thuận thế khoác lên vai cô, phất tay với người bên trong. "Giải tán, giải tán, không chơi."
Dư Kim Kim không để lại dấu vết tránh né từ trong ngực anh, cùng anh giữ một khoảng cách. Trần Nam Tầm không để ý, cũng không nhìn cô. Đám người xấp xỉ nhau tản ra, Trác Vệ mới lôi kéo Cố Hoài Tây đứng dậy. "Chúng tôi cũng đi, hôm nay cậu thắng quá nhiều, đừng quá hí hửng." Dứt lời, liếc nhìn Dư Kim Kim. "Cậu ta có uống một chút rượu, đợi lát nữa chuyển biến cậu ta chấp nhất, sẽ động tay động chân với cô, thì đánh cậu ta, chớ nương tay."
Dư Kim Kim vốn còn đang giật mình khi nhìn thấy Cố Hoài Tây, nghe thấy câu nói kế tiếp của Trác Vệ thì nhất thời nhíu nhíu mày. Bây giờ cô với than phận thay mặt công ty, không thể dựa vào tính nết của chính mình. "Trác tổng, lúc nào thì nể mặt cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa?"
Trác Vệ cũng không tự cao tự đại, "Không thành vấn đề, hôm nào hẹn lại, chỉ cần tôi rảnh."
Chờ những người liên can rời đi, phòng lớn như thế thoáng chốc an tĩnh lại. Trần Nam Tầm ngồi trên ghế chân cao ở bên quầy bar một chân chống đất, cầm cái ly không hướng cô. Dư Kim Kim do dự một chút, đặt túi xách xuống, hướng đến phía tủ rượu lấy ra một chai, rót cho anh. "Tiểu Tây cùng Trác Vệ ở cùng một chỗ rồi sao?"
"Từ đầu đã cùng nhau rồi." Trần Nam Tầm uống một hơi cạn sạch, ý bảo cô thêm rượu. "Hiếm thấy em chủ động tới tìm anh, mới vừa rồi bọn họ chỉ nói cho anh là có cô gái họ Dư tới tìm anh, không nghĩ tới lại là em."
Dư Kim Kim cười gượng, "Tôi cũng không nghĩ tới, nếu như có thể tôi cũng không muốn hô hấp không khí chung một phòng với anh."
Trần Nam Tầm hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay, Dư Kim Kim đề phòng nhìn anh, không động đậy. Anh cười, lần nữa đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, để ly xuống, một phen ôm lấy đầu cô hướng về phía mình. Dư Kim Kim tựa hồ đoán được anh sẽ có hành động này, linh hoạt lách người về phía sau.
Trần Nam Tầm cũng không gấp gáp, cánh tay khẽ chống lên mặt bàn, vươn người nhảy vọt về phía trước, không chút khó khăn bắt được cô vào trong ngực, không để ý đến phản kháng của cô, nắm cái cằm nhỏ chuẩn bị đem rượu tỏng miệng rót vào miệng cô.
"Tôi tự uống....uố...ng!" Trước lúc môi anh đụng vào môi của cô, Dư Kim Kim rống lên.
Trần Nam Tầm dừng một chút, buông tay kiềm chế đối với cô ra, thấy cô há to miệng cầm chai rượu ngửa đầu tu ừng ực ừng ực, ánh mắt u ám vài phần. "Anh vẫn luôn nhớ bộ dạng uống rượu của em, nhất là từ cái đêm chúng tôi tổ chức tiệc tẩy trần đón em trở về từ nước ngoài, đó là đẹp nhất."
Lại là ánh mắt này.
Dư Kim Kim cười mỉa mai, lau rượu ở khóe miệng. "Tôi không phải tìm anh ôn lại chuyện cũ."
"Vậy em tìm anh làm gì?"
"Trần Nam Tầm, Trác thị cùng Thịnh Đường chúng tôi, trong lúc đó có phải anh đang làm trò quỷ hay không?"
Dư Kim Kim đi thẳng vào vấn đề, Trần Nam Tầm mất hứng. "Anh có bản lĩnh cao cường như vậy sao? Trác thị cũng không phải là của anh."
"Anh và Trác Vệ luôn cấu kết với nhau làm việc xấu, một tiểu nhân, một ngụy quân tử."
Trần Nam Tầm không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ là nhìn cô cười thật sâu. Lúc này Dư Kim Kim cười không nổi, bị anh nhìn đến mức tóc gáy dựng lên, không được tự nhiên. "Anh nhìn tôi làm gì?"
"Nhìn em sao vẫn ngây thơ khờ dại như vậy."
Anh đi khỏi quầy rượu, ngồi xuống ghế sofa to bằng da, nhàn nhã tự đắc đốt điếu thuốc. "Cho rằng anh đang làm trò quỷ, cho nên em tới đây chỉ trích anh sao?"
Dư Kim Kim bấm bấm đùi, nhắc nhở mình đang làm chuyện chính sự, liền đem anh trở thành khách hang quan trọng mà đối đãi. Tâm trạng cô ổn định, đem cái ly rượu đổ ngã đến bên cạnh anh. "Trần Nam Tầm, những chuyện sai trái ngày trước cho qua đi, chúng ta đều đã xem đối phương là bạn bè bình thường, xin anh không nên gây khó dễ tôi như vậy."
Trần Nam Tầm cười khẽ, không nhận cái ly mặc cho cô giơ. "Sao em có thể coi anh là bạn bè bình thường chứ?"
"Tôi có thể."
Anh không lên tiếng, yên lặng hút thuốc lá, không khí thay đổi trong nháy mắt. Dư Kim Kim không nhậ ra. "Tôi và anh không giống nhau, tôi muốn cô gắng đi làm kiếm tiền nuôi bản than, còn anh chỉ cần bày ra thành quả năm năm kinh doanh của cha anh để lại cho anh, là công ty có thể sống nên sẽ thoải mái hơn so với người khác, nhìn lại trước kia. . . . . . Tôi cũng từng có tình cảm với anh, mà có thể hay không ——"
"Kim Kim." Trần Nam Tầm chợt mở miệng cắt đứt lời cô, đầu thuốc lá dập tắt trong gạt tàn thuốc, vẻ mặt không thay đổi, nhưng đáy mắt sáng đến bức người. "Em nên rõ ràng, anh luôn luôn không chịu thua, em nói những chuyện đã qua nên để nó qua đi, đối với anh mà nói thì không có ý nghĩa lớn."
Dư Kim Kim mím môi, khóe miệng cong lên quật cường. "Cái gì đối với anh mới có ý nghĩa? Nhìn tôi cùng đường vứt bỏ công việc sau phải bán mình bồi thường tổn thất công ty?"
Trần Nam Tầm bỗng dưng nắm hông cô, ép buộc cô ngồi trong long mình, ly rượu theo giãy dụa của cô mà vẩy lên người cô, chất liệu vải mỏng manh nháy mắt trở nên ướt thành một mảng lớn, mơ hồ lộ ra hoa văn áo ngực bên trong.
Thế nhưng anh, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, chỉ đem tầm mắt rơi vào đôi mắt sang tràn đầy tức giận cùng kháng cự của cô. "Nếu như anh trai anh mà không cưới Dư Anna mà vẫn ở chung một chỗ với Nam Nam, vậy chúng ta thế nào? Nếu như em thật lòng yêu anh, thì sao lại vì chuyện của bọn họ mà cô ý muốn chia tay với anh?"
Dư Kim Kim chợt ngẩn ra, hai mắt mở to chăm chú đưa mắt nhìn mặt anh, không khỏi hoài nghi ban đầu mình sao có thể yêu thương anh yêu đến chết đi sống lại. "Trước đây, tôi vẫn cảm thấy Trần Nam Thừa hơn anh, anh ta đối với Nam Nam yêu thương – tự kiềm chế mà tận tâm, về sau này chứng minh tất cả chỉ là chuyện nực cười, hai an hem các người thật khiến người ta ghê tởm. Tôi đã từng hỏi qua anh có yêu tôi hay không, còn nhớ rõ anh đã trả lời như thế nào không?"
"Yêu." Anh nói.
"Yêu tôi, nhưng không chỉ yêu một mình tôi." Dư Kim Kim hơi nghẹn ngào. "Khi đó tôi còn nhỏ, tình cảm mù quáng, nhưng anh không thể vì vậy mà cảm thấy tôi ngu ngốc, không nghĩ tới anh vẫn thật sự không biết tôi đối với những chuyện thối nát của anh không phải là không biết gì cả."
Trần Nam Tầm híp mắt. "Có ý gì?"
"Ở chung một chỗ với tôi năm năm lẻ sáu tháng, anh cấu kết với bao nhiêu người phụ nữ? Anh sạch sẽ được mấy ngày? Tôi nên vì trong khoảng thời gian ngắn mình được công khai là bạn gái mà cảm thấy vui mừng sao? Bởi vậy cho rằng địa vị của tôi trong lòng anh không giống nhau sao?"
Ánh mắt Trần Nam Tầm lạnh xuống, "Người nào nói cho em?"
"Tôi không biết, chỉ nhớ rõ nàng có một bà bầu tới cầu xin tôi rời khỏi anh, sau đó nói cho tôi biết những chuyện này." Dư Kim Kim nhàn nhạt cười. "Có người yêu anh hơn tôi, cho dù biết rõ anh là hạng người gì mà vẫn như cũ nguyện ý theo anh, ít nhất thì tôi không làm được."
"Không thể nào." Trần Nam Tầm trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cắn răng nói ra. "Anh. . . . . . Chưa từng làm cho người khác mang thai."
"Tôi biết rõ bụng của cô ta là giả, nhưng trừ lần đó ra tất cả đều là thật, anh cho các cô ấy nhiều tiền, hơn nữa anh cũng không chống đỡ được tình yêu điên cuồng của các cô gái đối với mình. Trần Nam Tầm, tôi không hiểu tại sao anh có thể chất vấn trước mặt tôi là tôi yêu anh không đủ sâu? Thời điểm anh trêu đùa với họ thì anh có mấy phần thật long yêu tôi? Chữ “Yêu” được nói ra từ trong miệng của anh, thật bẩn đến không thể dơ bẩn hơn."
"Em đã biết từ lâu, sao em lại không nói là em biết?" Trần Nam Tầm buông cô ra, Dư Kim Kim lập tức cách xa, không có trọng lượng của cô, trong ngực anh lập tức trống rỗng.
"Anh dùng sức người sức của hao tổn tâm cơ vì tôi mà xây dựng một tình yêu ảo tưởng, sao tôi có thể nhẫn tâm vạch trần chứ?" Cô sửa sang lại quần áo, dùng tóc che kín chỗ ướt. "Anh săn người tươi đẹp của anh, tôi có cuộc sống mới của tôi, chúng ta cũng giống như người dưng nước lã, “cá quay về nước quên đi chuyện trên bờ”, tựa như anh nói, quá khứ đối với tôi cũng không có ý nghĩa lớn, anh đối tốt với tôi như vậy, vậy thì vẫn tốt nữa đi, đừng làm khó dễ tôi, được không?"
Thần sắc Trần Nam Tầm đã khôi phục như thường. "Cuộc sống mới của em, là chỉ Tiết thần?"
Cô không lên tiếng, không mong muốn nhất chính là cùng Trần Nam Tầm đàm luận về Tiết thần. Từ biểu tình nét mặt của cô thì Trần Nam Tầm đã biết được đáp án, anh vuốt cằm, trở lại chủ đề chính. "Em cứ khẳng định anh nhúng tay vào chuyện của Trác thị cùng Thịnh Đường? Làm như vậy thì đối với anh có lợi ích gì?"
Cá tính Dư Kim Kim vốn chính là nóng nảy, bây giờ rốt cuộc cũng không kiềm chế được rồi. "Trần Nam Tầm, anh đủ rồi đó! Rốt cuộc muốn làm cái gì thì anh nói rõ ra đi!"
Trần Nam Tầm cong mắt lên, hai mắt sáng rực như vì sao, đôi môi vừa động, nói ra một chữ.
"Em."
Sau đó, liên tiếp mười ngày Diệp Tích Thượng không về nhà, cũng không điện thoại, chỉ có sớm tối các ngày khác nhau nhắc nhở Cố Hoài Nam ăn cơm đúng bữa cùng ngủ đúng giờ, về sau ngay cả tin nhắn cũng không có. Ngay từ đầu, Cố Hoài Nam cũng không cảm thấy có cái gì, mỗi đêm độc chiếm giường lớn vô cùng thoải mái, cả người hưng phấn đắm chìm khi có "vật mới" trong nhà. Nhưng dần dần, loại cảm giác này bị một loại cảm giác không hiểu - mất mát thay thế.
Cô rời giường lúc trong nồi Diệp Tích Thượng chưa làm xong bữa sáng, muốn ăn bữa khuya thì chỉ có thể ngồi một mình ở cửa quán bán đồ nướng và uống bia trước chung cư.
Cô ngủ ở phòng của anh, sử dụng phòng vệ sinh của anh, xung quanh tất cả đều là đồ dùng hàng ngày của anh, những thứ đồ này cuối cùng nhắc nhở cô: trong nhà thiếu một người.
Cô không thích loại cảm giác này, bởi vì mất mác đồng thời trong lòng hoảng sợ.
Tối hôm đó, Cố Hoài Nam không có tâm tư vẽ tranh, ăn bát mỳ ăn liền coi như bữa tối sau đó lên giường ngủ thật sớm, tiếc là bởi vì đồng hồ sinh học khiến cô lăn qua lăn lại đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được, ngược lại càng ngày càng có tinh thần.
Cô kéo toàn bộ rèm cửa sổ ra, nằm ở trên giường nhìn ánh trăng sáng bên ngoài, suy nghĩ xem người này tại sao lại mất hút mấy ngày chứ? Trừ sớm tối mỗi ngày không kém một giây một phút có tin nhắn gửi đến, thì người giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Cô lật người xuống giường, từ hộc tủ dưới cùng lấy ra một cái hộp hình vuông, nhập mật mã mở khóa ra. Cái rương phía trên cùng là Diệp Cẩm Niên cho đại hồng bao, một phân tiền cô cũng không động, vẫn khóa ở chỗ này. Cô lấy bao tiền lì xì ra, ôm vào trong ngực, lại lấy cái túi da màu đen ở phía dưới ra.
Đây cơ hồ là toàn bộ tài sản của Diệp Tích Thượng, năm năm, tổng cộng đã cho cô hai lần. Một lần là cùng ngày kết hôn, lần sau là lúc cô trở về.
Cố Hoài Nam bật cười, có lúc bản thân cô cũng không biết rõ người đàn ông này đến tột cùng là quá tốt hay là quá ngốc, không sợ cô cầm tiền của anh trốn đi như lần trước sao?
Cô ôm hai thứ đồ này nằm xuống giường, vẻ mặt thỏa mãn tiến vào mộng đẹp.
Lần này, cô ngủ rất say.
Nửa đêm, Diệp Tích Thượng về nhà, không ngờ thấy tất cả đèn trong nhà đều thắp sáng, đèn đuốc sang trưng như ban ngày, cửa phòng của anh cũng mở. Anh đứng ở ngoài cửa, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng nhô lên trên chiếc giường lớn.
Anh tắt đèn bên ngoài, động tác đi vào vô cùng nhẹ, nhìn thấy hai đồ vật cô ôm trong ngực liền cau mày, từ từ rút ra đặt sang một bên, tắt hết toàn bộ đèn đầu giường. Ở thời điểm đèn tắt hết trong nháy mắt, Cố Hoài Nam chợt tỉnh, nhìn thấy có dáng người đứng bên giường, bị dọa sợ, hít một ngụm khí lạnh.
Diệp Tích Thượng kịp thời che môi cô, chặn lại tiếng thét chói tai của cô.
"Nam Nam đừng kêu, là anh."
Cố Hoài Nam ngơ ngác, hai mắt mở to nhìn chằm chằm anh, kinh hãi qua đi, một cơn tức giận không thể đè nén được dâng lên. Cô gạt tay của anh, nhảy dựng lên từ trong chăn, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với anh. "Anh còn biết quay về! Anh còn biết em là Nam Nam sao! Mười ngày, một cuộc điện thoại cũng không có! Sao anh không chết ở bên ngoài đi! Thành thật mà nói, đi lêu lổng với ai rồi hả! Một thân mùi bùn cùng cỏ dại khó ngửi, anh đi đánh dã chiến sao? Nói chuyện! Câm điếc rồi sao?"
Cô càng lúc càng kích động, giọng nói cũng thay đổi. Diệp Tích Thượng không nói một lời, chờ cô chút hết bực dọc, lại nhìn thấy cô tức giận thở hổn hển chỉ tay vào mặt anh nói không ra hơi, càng thấy nghi ngờ, suy tư chốc lát, mở miệng thử thăm dò.
"Cha không nói cho em biết?"
"Nói cho em biết anh và ai đi đánh dã chiến?" Cố Hoài Nam hung dữ như muốn cắn người.
". . . . . . Anh đi núi Thanh Phong rồi."
Cố Hoài Nam càng nổi giận, "Diệp Tích Thượng, anh ——"
"Ban đêm nhảy dù Gia Dã sống còn ở bên ngoài, em nghe anh nói hết lời rồi hãy tức giận cũng không muộn." Diệp Tích Thượng giành nói, "Đi tương đối đột ngột nên không có thời gian nói cho em biết, anh tưởng rằng cha sẽ nói. Anh vừa mới trở lại, chỉ đổi bộ quần áo vội vã giặt hai lần, còn chưa kịp tắm nên trên người đương nhiên không dễ ngửi."
Cố Hoài Nam cắn môi nửa ngày cũng không lên tiếng, vành mắt từ từ hồng lên. "Người nào. . . . . . Ai có thể làm chứng cho anh?"
Nhờ ánh trăng, Diệp Tích Thượng thấy trong đôi mắt cô ướt át cùng lấp lánh ánh nước. "Từ quân trưởng, ủy viên chính trị, sư trưởng, 138 đoàn chiến sĩ, còn có trên núi Thanh Phong: tất cả rắn, côn trùng, chuột, kiến, chim, dã thú, có dại cũng có thể làm chứng."
Cố Hoài Nam cứng họng, nặng nề lau mắt. "Không đủ."
"Như thế nào mới đủ?"
"Hôn em."
". . . . . ."
"Hôn em! Đây là mệnh lệnh! Lập tức chấp hành!"
Cố Hoài Nam rống to, khóe miệng Diệp Tích Thượng âm thầm nhếch lên, kéo cô vào trong ngực, giữ chặt cái ót cô, áp về hướng mình, hung hăng nhằm vào môi cô, hung hăng hôn lên môi cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm giác đem người đàn ông cặn bã viết ra loại khiêu chiến như thế này, người phụ nữ sau này có thể thu phục Trần Nam Tầm sẽ như thế nào, em gái họ Tiết kia, tôi xem trọng cô!
Có phải có tiến triển rùi không~ công tác chuẩn bị đã lâu, tình cảm sau đó chính là văn chương JQ ~ tôi đang cố gắng tăng tốc văn án thượng, cái tình tiết đó~~ có vài phần không biết có nhìn ra phẩm chất riêng nào đó của Diệp Suất.
Nguyên văn kiên trì đến 8W chữ rốt cuộc vào V rùi~, có nhiều chỗ viết giống như nhiều chương JQ cộng vào, tỷ như khẳng định không phải cái hố văn, vẫn còn tỷ như gì đây? *Vò đầu*, quên. . . . . . Dù sao khẳng định còn có. . . . . .
Ngoài ra:
Còn có bạn không hiểu nhắn lại hỏi tôi ~ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói đó) ~ ừ ~MUA~
/77
|