Trong đầu Cố Hoài Nam giờ phút này chỉ có một ý tưởng: cô cần phải làm gì đó mới có thể chứng minh mình không bị người ta vứt bỏ.
Hoặc là, cô cần Diệp Tích Thượng làm gì đó để chứng minh anh sẽ không vứt bỏ cô, mùi cỏ xa lạ trên người anh khiến cho người ta an tâm, nhưng cánh tay có lực của anh giam cầm cảm giác không thay đổi.
Cố Hoài Nam có làm thế nào cũng không tránh được cơ thể đụng chạm vào nhau, không thể diễn tả được cảm giác này, không thể giải thích được lý do tại sao, trong khảnh khắc nhìn thấy Diệp Tích Thượng, cô chỉ có cảm giác muốn đem những uất ức, những mất mát sợ hãi cùng với cảm giác bị vứt bỏ không hề báo trước tích góp từng tí một trong mấy ngày qua tất cả phát tiết hết ra ngoài.
Diệp Tích Thượng không biết nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng Cố Hoài Nam là gì, nụ hôn của cô so với mình còn mạnh mẽ hơn, cắn xé môi và lưỡi của anh, đau đến độ khiến anh cau mày. Khi ôm cô thì mới phát giác thân thể của cô vẫn còn run rẩy, không biết là do vừa rồi mắng quá mức kích động hay là bởi vì lúc này hôn quá mức kích động.
Nụ hôn này từ đầu tới cuối đều là mạnh mẽ mà chua xót, thậm chí anh còn nếm thấy mùi máu tươi lan tỏa trong miệng. Nhưng cô không ngừng, anh cũng sẽ không ngừng, so sánh về hơi thở thì đó là sở trường của anh. Vậy mà càng về sau anh càng phát hiện hơi thở siêu nhân của mình ở trước mặt Cố Hoài Nam hoàn toàn không phải là ưu thế, bởi vì sở trường của cô là . . . . . Nhiễu loạn lòng quân.
Cô một tay ôm cổ của anh gặm cắn môi anh, một tay cách một tầng vải vóc trên người anh bắt đầu vội vàng lục lọi, không mang theo ham muốn tình dục nhưng vẫn đốt lên một mồi lửa.
Tiếp tục như vậy nữa sẽ xảy ra chuyện.
Diệp Tích Thượng muốn kết thúc nụ hôn này, bèn kéo tay của cô, nhưng Cố Hoài Nam hoàn toàn không chú ý tới ám hiệu của anh, vẫn ôm anh thật chặt. Tự chủ của Diệp Tích Thượng có chút dao động, thật may là lý trí vẫn còn, anh mạnh mẽ ngăn cơ thể của cô, đè bả vai của cô, chống đỡ môi của cô thở gấp.
Cố Hoài Nam dường như còn chưa lấy lại tinh thần, cứ hôn từng cái từng cái vào môi của anh, tựa như van xin cũng tựa như hấp dẫn. Diệp Tích Thượng khẽ cắn răng, "Tôi xin để hôm khác, mười ngày nay chưa được ăn cái gì, mỗi ngày chỉ ngủ khoảng ba giờ, chút thể lực còn sống trở về tới lúc này đã bị em làm suy giảm nghiêm trọng rồi."
Nói xong mặc kệ cô đồng ý hay không, ấn cô ngã xuống giường đắp kín mền: "Nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai hãy nói."
Bắt đầu hôn là Diệp Tích Thượng bắt đầu, kết thúc cũng là Diệp Tích Thượng. Sau khi anh rời đi được một lúc Cố Hoài Nam mới hoàn toàn tỉnh táo lại, ngồi dậy sững sờ ngẩn người, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cánh cửa kia, sau đó kéo cao chăn che kín mình, gương mặt nóng bỏng.
Nhất định là vừa rồi cô bị anh dọa sợ, hoặc là căn bản vẫn chưa tỉnh ngủ, nếu không tại sao lại lần đầu tiên không biết xấu hổ hướng tới anh đòi hôn?
Cố Hoài Nam oanh một cái ngã xuống giường, ở trong chăn ôm mặt lăn qua lăn lại mới tạm ổn định, kéo chăn lộ đầu ra. Cô nhếch miệng, phía trên còn lưu lại cảm giác tê đau, thân thể bị cánh tay có lực của anh giam cầm cho đến bây giờ mơ hồ thấy đau, những thứ này đều muốn nhắc nhở cô vừa hành động điên cuồng.
Cô thật là quá mất mặt rồi. . . . . .
Diệp Tích Thượng nặng nề ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau.
Cố Hoài Nam không ở nhà, trong nồi có ít thức ăn cô đã chuẩn bị, đều là khẩu vị nhẹ, vừa lúc hợp với dạ dày của anh trong mấy ngày không ăn dầu muối.
Trong lúc ăn cơm Diệp Tích Thượng mới rảnh rỗi chú ý đến sự thay đổi trong nhà, nội thất và rèm cửa hoàn toàn mới, gối ôm trên ghế sa lon viền nhiều ren hơn, khăn trải bàn màu trắng đổi thành màu sắc cầu vồng, bọc nệm ghế là những nụ hoa đáng yêu, ở một góc thêu chữ "Nam". Diệp Tích Thượng cúi đầu nhìn tấm nệm mình đang ngồi, quả nhiên thêu một chiếc lá cây.
Chắc là cô tự làm, tay nghề tương đối khá, điểm này khiến anh có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh nhớ lại xuất thân của Cố Hoài Nam vốn là nhà thiết kế thời trang, áo cưới tinh xảo như vậy cũng được tạo ra từ bàn tay của cô.
Anh vuốt ve hoa văn trên chiếc chén kiểu, ngay cả bát đũa cũng đều là đồ mới.
Bên cạnh bụi cây vạn niên thanh trong phòng khách có thêm một chiếc kệ để hoa màu trắng, phía trên bày ba chậu hoa nhỏ rất đáng yêu, bên trong hoa hoa cỏ cỏ dày đặc sinh trưởng tùy ý. Diệp Tích Thượng từ tốn nhai, một lần nữa lại nhìn xung quanh cả căn phòng.
Cái nhà này kể từ ngày anh vào ở thì thứ duy nhất thay đổi chỉ là thời gian, vậy mà hôm nay đang được một người phụ nữ thay đổi từng chút một, giống như cuộc sống của anh. Nhớ lại trong khoảng thời gian này dường như là kinh nghiệm khác nhất của anh.
Năm đó Cảnh Thiên ly khai nhà họ Diệp lúc anh và em gái đều còn nhỏ, Diệp Tiểu An còn bé nên không hiểu cái gì là ly biệt lâu dài, không hiểu vốn là một nhà bốn người bỗng nhiên thiếu đi một người rất quan trọng. Nhưng Diệp Cẩm Niên hiểu, anh cũng hiểu. Mỗi người đều có thứ họ muốn giữ gìn, nhà so với Diệp Tích Thượng đã là như thế.
Trải qua 32 năm, anh gần như sử dụng toàn bộ tinh lực chăm sóc hai người, đối với anh mà nói là hai người quan trọng nhất của anh trên cõi đời này, nhất là Diệp Tiểu An có số mạng giống mình. Một không hề liên hệ máu mủ với anh nhưng là người thân cận nhất, người anh tin tưởng nhất, bọn họ dùng phương thức của mình để nương dựa vào nhau, nâng đỡ lẫn nhau, dùng mối quan hệ này để chứng minh mình tồn tại có ý nghĩa.
Diệp Tích Thượng vẫn cho rằng không có một ai có thể khiến cho anh cam tâm tình nguyện chia sẻ sức lực ra để chăm sóc, để thương yêu, để cưng chiều, nhưng rất dễ nhận thấy, Cố Hoài Nam đã bất tri bất giác trở thành một ngoại lệ.
Anh bất giác nhếch miệng: Tiểu Diệp Tử, có người muốn tranh đoạt địa vị của em trong lòng anh, tình huống này có điểm giống. . . . . . Ban đầu khi Giang Thiệu xuất hiện.
Cố Hoài Nam vẫn không liên lạc với Dư Kim Kim, điện thoại không nhận, thỉnh thoảng chỉ trả lời mấy cái tin nhắn, thông báo đi công tác ở bên ngoài. Cô cảm giác tình huống này có chút khác thường, không nhịn được đi hỏi Tiết thần.
"Quả thật lúc ra khỏi nhà, cũng nói với tôi như vậy, gần đây cô ấy rất bận, muốn thu phục một khách hàng quan trọng." Tiết Thần cười cô, "Cô ấy có thể xảy ra chuyện gì a, nha đầu hoạt bát nhanh nhẹn."
Tiết Thần nói như thế, Cố Hoài Nam cũng cảm thấy tự mình suy nghĩ quá nhiều, tám phần là bị chuyện Diệp Tích Thượng "Mất tích" gây ra.
Vừa nghĩ tới Diệp Tích Thượng liền nhớ tới hành động khác người của mình tối ngày hôm qua, Cố Hoài Nam lập tức bỏ ý niệm về nhà, kêu tài xế quay đầu đến nhà Cố Hoài Tây, cô thật sự xấu hổ khi đối mặt anh .
Cố Hoài Tây không có ở nhà, ly nước trên bàn vẫn còn nóng hổi, túi xách cũng không cầm, nhìn có vẻ mới vừa đi. Trên đường tới đây Cố Hoài Nam cố ý mua hoa để thay bình hoa trong phòng em gái, trong lúc xoay người muốn đi về thì bỗng nhiên dừng lại.
Bên cạnh Bình hoa bày rất nhiều khung hình, nhiều nhất là hình của cố Hoài Tây, còn có hình chụp chung với Trác Vệ. Cố Hoài Nam nhớ rất rõ, vốn là 12 tấm hình, mười hai khung hình, không biết thiếu một cái lúc nào. Cô do dự kéo ngăn kéo, khung hình thứ mười hai nằm ở ngăn kéo dưới cùng.
Cô lấy ra liếc mắt nhìn, lại yên lặng để trở lại, đóng kỹ ngăn kéo rồi đi xuống lầu.
Đó là một trong những tấm hình mà cô và Cố Hoài Tây chụp chung, thời điểm chụp tấm hình này ánh mắt của em cô còn chưa gặp chuyện không may, là lúc sinh nhật mười tám tuổi chụp làm kỷ niệm. Nhiều năm như vậy mà hai người chỉ ăn mừng ba lượt sinh nhật cùng với nhau, năm ấy là lần cuối cùng.
Trong hình là hai cô bé ngây thơ có nụ cười gần giống nhau, nếu không phải là người vô cùng thân thiết thì rất khó phân biệt sự khác nhau giữa họ. cô bé bên phải mắt cong hơn một chút, đó là chính cô. Nhưng giờ phút này, vị trí ánh mắt của cô bị vết dao vạch mất, chỉ còn lại một lỗ thủng.
Khi còn bé Cố Hoài Nam vẫn không hiểu các cô là một cặp sinh đôi tại sao cha mẹ chỉ yêu một người, cô vẫn luôn hâm mộ và ghen tỵ với Cố Hoài Tây. Sau khi lớn lên cô mới hiểu xuất thân ở trong một gia đình quân nhân là một sự hy sinh mà không thể làm gì được.
Nhưng hiểu thì cũng không đại diện cho sự có thể tiếp nhận. Mặc dù sau đó công việc của Cố minh triết được điều về thành phố S, nhưng Cố Hoài Nam cũng không mong đợi cô sẽ nhận được sự thương yêu và coi trọng cần có. Dường như thời gian quá lâu đã khiến vợ chồng Cố Minh Triết quên mất phải sống chung với một người con gái khác của mình như thế nào. Giữa bọn họ cũng có quá nhiều mâu thuẫn không cách nào hòa giải được, ví như mối quan hệ của Cố Hoài Nam với anh em họ Trần không giống bình thường.
Khi đó anh em họ Trần ở trong mắt bề trên là nhân vật điển hình, nói khó nghe một tí thì chính là cặn bã bại hoại của xã hội chỉ biết gây chuyện sinh sự, không có tiền đồ đáng nói nào. Cố Minh Triết không chấp nhận nổi chuyện con gái của mình quan hệ với những tên côn đồ như vậy, không chỉ một lần ra lệnh bắt buộc bọn họ cắt đứt quan hệ lui tới, nhưng vô dụng.
Ông chuyển trường cho Cố Hoài Nam hoàn toàn không ngăn được Trần Nam Thừa. Ông sắp xếp người bên cạnh trông chừng Cố Hoài Nam, nhưng Trần Nam Thừa luôn có thể tìm cơ hội mang cô ra khỏi tầm mắt những người đó. Cố Minh Triết dứt khoát khóa Cố Hoài Nam nhốt ở trong phòng, Trần Nam Thừa liền leo lên cửa sổ lầu hai đưa cô ra ngoài.
Còn có một lần Trần Nam thừa đánh nhau bị thương được đưa vào bệnh viện, vì vậy Cố Hoài Nam cả đêm không về canh giữ ở bên cạnh anh, sáng sớm sau bị Cố Minh Triết tìm được. Cố Minh Triết không thể nhịn được nữa, lần đầu tiên động thủ đánh cô, lên án mạnh mẽ sao cô có thể không nghe lời dạy dỗ như vậy.
Mặt Cố Hoài Nam sưng rất to, một giọt nước mắt cũng không có, ngược lại cười."Dạy dỗ? Tôi nghe lời dạy dỗ của ai? Ông sao chính ủy Cố? Ông quản lý tôi hay dạy dỗ tôi? Trong lúc ông cho rằng mọi thứ tôi không bằng Tiểu Tây thì ông có từng nghĩ tại sao không?"
Cố Minh Triết bị á khẩu không trả lời được, mặt đỏ lên chỉ hỏi cô một câu, "Ta hỏi con một lần nữa ——"
"Không cần hỏi, tôi tuyệt đối không rời anh ấy, không chỉ bởi vì tôi thích anh ấy, mà là còn lệ thuộc vào anh ấy, tin tưởng anh ấy, Trần Nam Thừa đã cho tôi những gì ông vĩnh viễn cũng không so được, trong mắt các người anh ấy là người không tốt, nhưng anh ấy coi tôi như bảo bối, chỉ có ở bên cạnh anh ấy tôi mới biết mình còn có ích, anh ấy quan tâm tôi cũng giống như các người quan tâm đến Tiểu Tây vậy."
"Đầu óc con xảy ra vấn đề sao? Vì một người đàn ông tương lai chết ở đâu cũng không biết mà ngay cả người nhà con cũng không cần?"
Trong lúc Trần Nam Thừa vẫn còn hôn mê, Cố Hoài Nam nắm chặt tay của anh, vẻ mặt kiên định."Cha, có chuyện cha vẫn không biết, có lẽ cha biết nhưng chưa bao giờ để ở trong lòng. Có một năm trường học tổ chức đi về nông thôn ở thành phố X chơi, không biết tại sao con bị sốt cao, ho ra máu, người ở đó nói con bị côn trùng độc cắn, nếu như không sớm đưa đến bệnh viện sẽ chết, nhưng nọc độc của côn trùng này sẽ lây bệnh, không ai dám đến gần con, con cũng cảm giác mình sẽ chết, bởi vì này hai ngày mưa to nên đường vào thành phố gần như không thể đi được. Bạn học của con đã gọi điện cho anh ấy, cả đêm anh ấy lái xe chạy tới, không làm bất kỳ biện pháp phòng hộ nào mà ôm lấy con đưa đi bệnh viện."
Nói tới chỗ này, Cố Hoài Nam cười nhẹ, "Con cũng không biết làm sao anh biết một con đường tắt mà ngay cả dân bản xứ cũng chưa từng đi qua, anh ấy không bị con lây bệnh, mà con cũng còn sống. Anh ấy nói cho con biết trong lúc con đau đớn muốn chết mà trong miệng vẫn kêu ba mẹ không ngớt, nhưng khi con mở mắt chỉ thấy duy nhất một người là anh ấy. . . . . . Cha, chuyện sau này con không thể xác định, nhưng bây giờ con có thể nói cho cha biết, anh ấy có tàn tật thì con nuôi anh ấy, anh ấy có chết thì con nhặt xác cho anh ấy. Trong lòng con, so với anh ấy, các người giống như người giúp việc của con, muốn con rời bỏ anh ấy trừ phi anh ấy không quan tâm con nữa."
Sau chuyện này Cố Minh Triết không còn phản đối bọn họ lui tới nữa, nhưng quan hệ của Cố Hoài Nam và Cố Minh Triết giống như tờ giấy bị xé rách, vĩnh viễn không cách nào phục hồi như cũ, mà trang giấy là tự tay cô xé .
Thật ra thì cuộc sống chính là một sợi dây xích chứa ở trong một chiếc bình bị bịt kín, mỗi một sự kiện chính là một mắt xích, chúng ta không có cách nào xác định được mắt xích kia khi được kéo ra khỏi miệng bình là chuyện xấu hay chuyện tốt. Vốn Cố Hoài Nam cho rằng chuyện cô quyết liệt với cha mẹ đã là chuyện xấu nhất, nhưng trong lúc vô tình cô nghe thấy Cố Hoài Tây hướng Trần Nam Thừa tỏ tình thì mới biết, cái gì gọi là sự việc thay đổi theo hướng khác so với tưởng tượng của mình.
Cố Hoài Tây là một nửa khác của mình trên cõi đời này, lại làm một chuyện mà Cố Hoài Nam không cách nào chịu được nhưng không thể lên tiếng, cùng yêu một người. Cô tự nhủ rốt cuộc mình cũng có một việc có thể thắng được Cố Hoài Tây: trong mắt, trong tim Trần Nam Thừa vĩnh viễn chỉ có một Cố Hoài Nam.
Anh là sự kiên trì hiếm hoi của Cố Hoài Nam, cô không trốn tránh, đêm đó tìm Cố Hoài Tây nói chuyện một lần, nhưng cô chỉ nói một câu."Cô cần cái gì tôi đều có thể cho cô, nhưng trừ anh ấy ra."
Cố Hoài Tây là một cô bé được dạy dỗ chu đáo, từ đó không tạo ra chuyện gì khiến cô khổ sở nữa. Nhưng Cố Hoài Nam cũng không vui vẻ gì, bởi vì cô biết Cố Hoài Tây vẫn không thật sự buông tha.
Cho đến khi mắt của cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khi sôi, bình nước tự động phát ra tiếng còi, khiến Cố Hoài Nam từ trong hồi ức thoát ra. Rót nước nóng, pha một bình lớn thức uống mà Cố Hoài Tây thích uống đặt ở chỗ cũ, dọn dẹp bên ngoài và trong phòng xong xuôi, Cố Hoài Nam không đợi em gái trở về liền khóa cửa rời đi.
Lúc này đã là xế chiều, cả thành phố vô cùng sinh động, Cố Hoài Nam đứng ở đầu đường nhìn mây trên trời bị ánh hoàng hôn nhuộm thành một đốm lửa đỏ.
Một người đàn ông dắt một con chó dẫn đường đi qua trước mặt cô, âm thanh của cây gậy dò đường điểm trên mặt đất dường như cũng đâm vào lòng cô. Hai mắt Cố Hoài Nam ê ẩm, giơ tay lên vuốt vuốt, vì dùng sức quá độ khiến kính sát tròng bung ra rơi xuống đất.
Cố Hoài Nam ngồi xuống tìm nửa ngày cũng không tìm được, định lấy luôn kính sát tròng bên kia xuống. Cận thị nặng khiến thế giới ở trong mắt cô nhất thời mơ hồ thành một mảnh, nhưng tóm lại cô có thể nhìn thấy rõ hơn nhiều so với Cố Hoài Tây.
Buổi tối Diệp Tích Thượng mới quay về, trong nhà trống rỗng tối đen như mực, lại đợi một canh giờ vẫn không thấy bóng dáng cô, lập tức bấm điện thoại của cô, "Không có ý định trở về?"
Cố Hoài Nam ở trong tiệm mắt kính mới vừa mua kính sát tròng mới, trong nháy mắt nghe thấy âm thanh của anh, trong đầu chợt nhớ ra một chuyện quan trọng."Ưmh, vừa đúng tôi có việc muốn tìm anh, có thể giúp tôi một chuyện hay không?"
"Nói."
"Em gái tôi, Tiểu Tây anh nhớ chứ? Anh đã gặp cô ấy, cô ấy gặp chuyện phiền toái, bây giờ anh có thể thay tôi đi qua đó một chuyến không? Tôi đang ở thành phố L xem triển lãm áo cưới, lúc đi anh còn đang ngủ nên không nói cho anh biết, ngày mai mới có thể trở về."
Diệp Tích Thượng trầm ngâm trong chốc lát, "Có thể, nhưng muốn tôi lấy thân phận gì đây? Cô ấy biết chuyện của chúng ta không?"
"Anh nói anh là bạn tốt của tôi, đúng rồi, một lát máy tôi bị tắt thì chính là hết pin, đừng có gấp đó."
Diệp Tích Thượng nhíu nhíu mày, "Được."
Cố Hoài Nam nói địa chỉ xong tắt điện thoại, chạy nhanh đến ven đường chặn chiếc xe chạy tới. Chờ đến địa điểm ước định, Cố Hoài Nam mới nhìn vào tủ kính ven đường tết mái tóc dài trở thành tóc đuôi sam, lấy vòng tai dây chuyền cất đi, rồi lại lấy khăn giấy ra tẩy trang, gẩy gẩy mái tóc trước trán. Nhìn lại cách ăn mặc của chính mình một lần nữa, chắc chắn rằng quần áo và túi xách hôm nay Diệp Tích Thượng chưa từng thấy qua. Cuối cùng lấy kính sát tròng xuống, hít sâu một hơi.
Cô đợi không bao lâu thì từ đằng xa bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe đi đến gần.
Xa xa Diệp Tích Thượng đã nhìn thấy một cô gái đứng ở dưới đèn đường vô cùng giống Cố Hoài Nam, dừng xe mở cửa xuống, đi tới trước mặt cô đầu tiên là quan sát cô một phen, nhìn gương mặt giống Cố Hoài Nam như đúc, có chút chần chờ mở miệng.
"Cô là. . . . . . Cố Hoài Tây?"
Cái này không phải là nói nhảm sao? Cố Hoài Nam không đáp hỏi ngược lại, "Anh là ai?"
Vẻ mặt và ánh mắt không có tiêu cự cùng với động tác vô cùng giống Cố Hoài Tây mà lần đầu tiên Diệp Tích Thượng nhìn thấy, nhưng anh vẫn có cảm giác kỳ quái."Lần trước chúng ta đã gặp một lần, tôi họ Diệp, còn nhớ không?"
Cô làm ra vẻ suy nghĩ thật lâu, chợt bừng tỉnh nhớ ra, "Anh là người lần đó tìm chị tôi?"
"Đúng."
Cô đem túi ngăn ở trước ngực, mím môi, ra vẻ đề phòng anh, "Chị ấy nói kêu người tới tìm tôi, không nghĩ tới là anh."
Diệp Tích Thượng đỡ cô lên xe, sau đó ngồi vào ghế lái, nổ máy xe, "Là muốn đưa cô về nhà?"
Cô lắc đầu, "Bây giờ tôi không thể về nhà."
"Muốn đi đâu, tôi đưa cô đi."
Cố Hoài Nam len lén liếc anh một cái, mặc dù nhìn không rõ, "Tôi không có nơi để đi." Cô cắn cắn môi, đôi tay nhỏ bé vặn chặt lại, âm thanh nhỏ như muỗi kêu, "Chị ấy nói kêu anh đưa tôi tới nhà bạn chị ấy một đêm, bạn chị ấy sẽ chăm sóc tôi."
"Địa chỉ."
"Bờ biển Lạc Nhật, khu chung cư C, nhà số 1106."
Xe Diệp Tích Thượng mới lái được mười mấy thước, vừa nghe tới địa chỉ này liền một cước đạp thắng xe lại, quay mặt qua nhìn cô, lặp lại lặp lại từng chữ: "Bờ biển Lạc Nhật, khu chung cư C, nhà số 1106?"
Cô gật đầu, "Anh có biết đường đi tới đó không?"
". . . . . . Biết." Diệp Tích Thượng nổ máy xe lần nữa, lái vào đường chính, "Đó là nhà tôi."
Hoặc là, cô cần Diệp Tích Thượng làm gì đó để chứng minh anh sẽ không vứt bỏ cô, mùi cỏ xa lạ trên người anh khiến cho người ta an tâm, nhưng cánh tay có lực của anh giam cầm cảm giác không thay đổi.
Cố Hoài Nam có làm thế nào cũng không tránh được cơ thể đụng chạm vào nhau, không thể diễn tả được cảm giác này, không thể giải thích được lý do tại sao, trong khảnh khắc nhìn thấy Diệp Tích Thượng, cô chỉ có cảm giác muốn đem những uất ức, những mất mát sợ hãi cùng với cảm giác bị vứt bỏ không hề báo trước tích góp từng tí một trong mấy ngày qua tất cả phát tiết hết ra ngoài.
Diệp Tích Thượng không biết nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng Cố Hoài Nam là gì, nụ hôn của cô so với mình còn mạnh mẽ hơn, cắn xé môi và lưỡi của anh, đau đến độ khiến anh cau mày. Khi ôm cô thì mới phát giác thân thể của cô vẫn còn run rẩy, không biết là do vừa rồi mắng quá mức kích động hay là bởi vì lúc này hôn quá mức kích động.
Nụ hôn này từ đầu tới cuối đều là mạnh mẽ mà chua xót, thậm chí anh còn nếm thấy mùi máu tươi lan tỏa trong miệng. Nhưng cô không ngừng, anh cũng sẽ không ngừng, so sánh về hơi thở thì đó là sở trường của anh. Vậy mà càng về sau anh càng phát hiện hơi thở siêu nhân của mình ở trước mặt Cố Hoài Nam hoàn toàn không phải là ưu thế, bởi vì sở trường của cô là . . . . . Nhiễu loạn lòng quân.
Cô một tay ôm cổ của anh gặm cắn môi anh, một tay cách một tầng vải vóc trên người anh bắt đầu vội vàng lục lọi, không mang theo ham muốn tình dục nhưng vẫn đốt lên một mồi lửa.
Tiếp tục như vậy nữa sẽ xảy ra chuyện.
Diệp Tích Thượng muốn kết thúc nụ hôn này, bèn kéo tay của cô, nhưng Cố Hoài Nam hoàn toàn không chú ý tới ám hiệu của anh, vẫn ôm anh thật chặt. Tự chủ của Diệp Tích Thượng có chút dao động, thật may là lý trí vẫn còn, anh mạnh mẽ ngăn cơ thể của cô, đè bả vai của cô, chống đỡ môi của cô thở gấp.
Cố Hoài Nam dường như còn chưa lấy lại tinh thần, cứ hôn từng cái từng cái vào môi của anh, tựa như van xin cũng tựa như hấp dẫn. Diệp Tích Thượng khẽ cắn răng, "Tôi xin để hôm khác, mười ngày nay chưa được ăn cái gì, mỗi ngày chỉ ngủ khoảng ba giờ, chút thể lực còn sống trở về tới lúc này đã bị em làm suy giảm nghiêm trọng rồi."
Nói xong mặc kệ cô đồng ý hay không, ấn cô ngã xuống giường đắp kín mền: "Nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai hãy nói."
Bắt đầu hôn là Diệp Tích Thượng bắt đầu, kết thúc cũng là Diệp Tích Thượng. Sau khi anh rời đi được một lúc Cố Hoài Nam mới hoàn toàn tỉnh táo lại, ngồi dậy sững sờ ngẩn người, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cánh cửa kia, sau đó kéo cao chăn che kín mình, gương mặt nóng bỏng.
Nhất định là vừa rồi cô bị anh dọa sợ, hoặc là căn bản vẫn chưa tỉnh ngủ, nếu không tại sao lại lần đầu tiên không biết xấu hổ hướng tới anh đòi hôn?
Cố Hoài Nam oanh một cái ngã xuống giường, ở trong chăn ôm mặt lăn qua lăn lại mới tạm ổn định, kéo chăn lộ đầu ra. Cô nhếch miệng, phía trên còn lưu lại cảm giác tê đau, thân thể bị cánh tay có lực của anh giam cầm cho đến bây giờ mơ hồ thấy đau, những thứ này đều muốn nhắc nhở cô vừa hành động điên cuồng.
Cô thật là quá mất mặt rồi. . . . . .
Diệp Tích Thượng nặng nề ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau.
Cố Hoài Nam không ở nhà, trong nồi có ít thức ăn cô đã chuẩn bị, đều là khẩu vị nhẹ, vừa lúc hợp với dạ dày của anh trong mấy ngày không ăn dầu muối.
Trong lúc ăn cơm Diệp Tích Thượng mới rảnh rỗi chú ý đến sự thay đổi trong nhà, nội thất và rèm cửa hoàn toàn mới, gối ôm trên ghế sa lon viền nhiều ren hơn, khăn trải bàn màu trắng đổi thành màu sắc cầu vồng, bọc nệm ghế là những nụ hoa đáng yêu, ở một góc thêu chữ "Nam". Diệp Tích Thượng cúi đầu nhìn tấm nệm mình đang ngồi, quả nhiên thêu một chiếc lá cây.
Chắc là cô tự làm, tay nghề tương đối khá, điểm này khiến anh có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh nhớ lại xuất thân của Cố Hoài Nam vốn là nhà thiết kế thời trang, áo cưới tinh xảo như vậy cũng được tạo ra từ bàn tay của cô.
Anh vuốt ve hoa văn trên chiếc chén kiểu, ngay cả bát đũa cũng đều là đồ mới.
Bên cạnh bụi cây vạn niên thanh trong phòng khách có thêm một chiếc kệ để hoa màu trắng, phía trên bày ba chậu hoa nhỏ rất đáng yêu, bên trong hoa hoa cỏ cỏ dày đặc sinh trưởng tùy ý. Diệp Tích Thượng từ tốn nhai, một lần nữa lại nhìn xung quanh cả căn phòng.
Cái nhà này kể từ ngày anh vào ở thì thứ duy nhất thay đổi chỉ là thời gian, vậy mà hôm nay đang được một người phụ nữ thay đổi từng chút một, giống như cuộc sống của anh. Nhớ lại trong khoảng thời gian này dường như là kinh nghiệm khác nhất của anh.
Năm đó Cảnh Thiên ly khai nhà họ Diệp lúc anh và em gái đều còn nhỏ, Diệp Tiểu An còn bé nên không hiểu cái gì là ly biệt lâu dài, không hiểu vốn là một nhà bốn người bỗng nhiên thiếu đi một người rất quan trọng. Nhưng Diệp Cẩm Niên hiểu, anh cũng hiểu. Mỗi người đều có thứ họ muốn giữ gìn, nhà so với Diệp Tích Thượng đã là như thế.
Trải qua 32 năm, anh gần như sử dụng toàn bộ tinh lực chăm sóc hai người, đối với anh mà nói là hai người quan trọng nhất của anh trên cõi đời này, nhất là Diệp Tiểu An có số mạng giống mình. Một không hề liên hệ máu mủ với anh nhưng là người thân cận nhất, người anh tin tưởng nhất, bọn họ dùng phương thức của mình để nương dựa vào nhau, nâng đỡ lẫn nhau, dùng mối quan hệ này để chứng minh mình tồn tại có ý nghĩa.
Diệp Tích Thượng vẫn cho rằng không có một ai có thể khiến cho anh cam tâm tình nguyện chia sẻ sức lực ra để chăm sóc, để thương yêu, để cưng chiều, nhưng rất dễ nhận thấy, Cố Hoài Nam đã bất tri bất giác trở thành một ngoại lệ.
Anh bất giác nhếch miệng: Tiểu Diệp Tử, có người muốn tranh đoạt địa vị của em trong lòng anh, tình huống này có điểm giống. . . . . . Ban đầu khi Giang Thiệu xuất hiện.
Cố Hoài Nam vẫn không liên lạc với Dư Kim Kim, điện thoại không nhận, thỉnh thoảng chỉ trả lời mấy cái tin nhắn, thông báo đi công tác ở bên ngoài. Cô cảm giác tình huống này có chút khác thường, không nhịn được đi hỏi Tiết thần.
"Quả thật lúc ra khỏi nhà, cũng nói với tôi như vậy, gần đây cô ấy rất bận, muốn thu phục một khách hàng quan trọng." Tiết Thần cười cô, "Cô ấy có thể xảy ra chuyện gì a, nha đầu hoạt bát nhanh nhẹn."
Tiết Thần nói như thế, Cố Hoài Nam cũng cảm thấy tự mình suy nghĩ quá nhiều, tám phần là bị chuyện Diệp Tích Thượng "Mất tích" gây ra.
Vừa nghĩ tới Diệp Tích Thượng liền nhớ tới hành động khác người của mình tối ngày hôm qua, Cố Hoài Nam lập tức bỏ ý niệm về nhà, kêu tài xế quay đầu đến nhà Cố Hoài Tây, cô thật sự xấu hổ khi đối mặt anh .
Cố Hoài Tây không có ở nhà, ly nước trên bàn vẫn còn nóng hổi, túi xách cũng không cầm, nhìn có vẻ mới vừa đi. Trên đường tới đây Cố Hoài Nam cố ý mua hoa để thay bình hoa trong phòng em gái, trong lúc xoay người muốn đi về thì bỗng nhiên dừng lại.
Bên cạnh Bình hoa bày rất nhiều khung hình, nhiều nhất là hình của cố Hoài Tây, còn có hình chụp chung với Trác Vệ. Cố Hoài Nam nhớ rất rõ, vốn là 12 tấm hình, mười hai khung hình, không biết thiếu một cái lúc nào. Cô do dự kéo ngăn kéo, khung hình thứ mười hai nằm ở ngăn kéo dưới cùng.
Cô lấy ra liếc mắt nhìn, lại yên lặng để trở lại, đóng kỹ ngăn kéo rồi đi xuống lầu.
Đó là một trong những tấm hình mà cô và Cố Hoài Tây chụp chung, thời điểm chụp tấm hình này ánh mắt của em cô còn chưa gặp chuyện không may, là lúc sinh nhật mười tám tuổi chụp làm kỷ niệm. Nhiều năm như vậy mà hai người chỉ ăn mừng ba lượt sinh nhật cùng với nhau, năm ấy là lần cuối cùng.
Trong hình là hai cô bé ngây thơ có nụ cười gần giống nhau, nếu không phải là người vô cùng thân thiết thì rất khó phân biệt sự khác nhau giữa họ. cô bé bên phải mắt cong hơn một chút, đó là chính cô. Nhưng giờ phút này, vị trí ánh mắt của cô bị vết dao vạch mất, chỉ còn lại một lỗ thủng.
Khi còn bé Cố Hoài Nam vẫn không hiểu các cô là một cặp sinh đôi tại sao cha mẹ chỉ yêu một người, cô vẫn luôn hâm mộ và ghen tỵ với Cố Hoài Tây. Sau khi lớn lên cô mới hiểu xuất thân ở trong một gia đình quân nhân là một sự hy sinh mà không thể làm gì được.
Nhưng hiểu thì cũng không đại diện cho sự có thể tiếp nhận. Mặc dù sau đó công việc của Cố minh triết được điều về thành phố S, nhưng Cố Hoài Nam cũng không mong đợi cô sẽ nhận được sự thương yêu và coi trọng cần có. Dường như thời gian quá lâu đã khiến vợ chồng Cố Minh Triết quên mất phải sống chung với một người con gái khác của mình như thế nào. Giữa bọn họ cũng có quá nhiều mâu thuẫn không cách nào hòa giải được, ví như mối quan hệ của Cố Hoài Nam với anh em họ Trần không giống bình thường.
Khi đó anh em họ Trần ở trong mắt bề trên là nhân vật điển hình, nói khó nghe một tí thì chính là cặn bã bại hoại của xã hội chỉ biết gây chuyện sinh sự, không có tiền đồ đáng nói nào. Cố Minh Triết không chấp nhận nổi chuyện con gái của mình quan hệ với những tên côn đồ như vậy, không chỉ một lần ra lệnh bắt buộc bọn họ cắt đứt quan hệ lui tới, nhưng vô dụng.
Ông chuyển trường cho Cố Hoài Nam hoàn toàn không ngăn được Trần Nam Thừa. Ông sắp xếp người bên cạnh trông chừng Cố Hoài Nam, nhưng Trần Nam Thừa luôn có thể tìm cơ hội mang cô ra khỏi tầm mắt những người đó. Cố Minh Triết dứt khoát khóa Cố Hoài Nam nhốt ở trong phòng, Trần Nam Thừa liền leo lên cửa sổ lầu hai đưa cô ra ngoài.
Còn có một lần Trần Nam thừa đánh nhau bị thương được đưa vào bệnh viện, vì vậy Cố Hoài Nam cả đêm không về canh giữ ở bên cạnh anh, sáng sớm sau bị Cố Minh Triết tìm được. Cố Minh Triết không thể nhịn được nữa, lần đầu tiên động thủ đánh cô, lên án mạnh mẽ sao cô có thể không nghe lời dạy dỗ như vậy.
Mặt Cố Hoài Nam sưng rất to, một giọt nước mắt cũng không có, ngược lại cười."Dạy dỗ? Tôi nghe lời dạy dỗ của ai? Ông sao chính ủy Cố? Ông quản lý tôi hay dạy dỗ tôi? Trong lúc ông cho rằng mọi thứ tôi không bằng Tiểu Tây thì ông có từng nghĩ tại sao không?"
Cố Minh Triết bị á khẩu không trả lời được, mặt đỏ lên chỉ hỏi cô một câu, "Ta hỏi con một lần nữa ——"
"Không cần hỏi, tôi tuyệt đối không rời anh ấy, không chỉ bởi vì tôi thích anh ấy, mà là còn lệ thuộc vào anh ấy, tin tưởng anh ấy, Trần Nam Thừa đã cho tôi những gì ông vĩnh viễn cũng không so được, trong mắt các người anh ấy là người không tốt, nhưng anh ấy coi tôi như bảo bối, chỉ có ở bên cạnh anh ấy tôi mới biết mình còn có ích, anh ấy quan tâm tôi cũng giống như các người quan tâm đến Tiểu Tây vậy."
"Đầu óc con xảy ra vấn đề sao? Vì một người đàn ông tương lai chết ở đâu cũng không biết mà ngay cả người nhà con cũng không cần?"
Trong lúc Trần Nam Thừa vẫn còn hôn mê, Cố Hoài Nam nắm chặt tay của anh, vẻ mặt kiên định."Cha, có chuyện cha vẫn không biết, có lẽ cha biết nhưng chưa bao giờ để ở trong lòng. Có một năm trường học tổ chức đi về nông thôn ở thành phố X chơi, không biết tại sao con bị sốt cao, ho ra máu, người ở đó nói con bị côn trùng độc cắn, nếu như không sớm đưa đến bệnh viện sẽ chết, nhưng nọc độc của côn trùng này sẽ lây bệnh, không ai dám đến gần con, con cũng cảm giác mình sẽ chết, bởi vì này hai ngày mưa to nên đường vào thành phố gần như không thể đi được. Bạn học của con đã gọi điện cho anh ấy, cả đêm anh ấy lái xe chạy tới, không làm bất kỳ biện pháp phòng hộ nào mà ôm lấy con đưa đi bệnh viện."
Nói tới chỗ này, Cố Hoài Nam cười nhẹ, "Con cũng không biết làm sao anh biết một con đường tắt mà ngay cả dân bản xứ cũng chưa từng đi qua, anh ấy không bị con lây bệnh, mà con cũng còn sống. Anh ấy nói cho con biết trong lúc con đau đớn muốn chết mà trong miệng vẫn kêu ba mẹ không ngớt, nhưng khi con mở mắt chỉ thấy duy nhất một người là anh ấy. . . . . . Cha, chuyện sau này con không thể xác định, nhưng bây giờ con có thể nói cho cha biết, anh ấy có tàn tật thì con nuôi anh ấy, anh ấy có chết thì con nhặt xác cho anh ấy. Trong lòng con, so với anh ấy, các người giống như người giúp việc của con, muốn con rời bỏ anh ấy trừ phi anh ấy không quan tâm con nữa."
Sau chuyện này Cố Minh Triết không còn phản đối bọn họ lui tới nữa, nhưng quan hệ của Cố Hoài Nam và Cố Minh Triết giống như tờ giấy bị xé rách, vĩnh viễn không cách nào phục hồi như cũ, mà trang giấy là tự tay cô xé .
Thật ra thì cuộc sống chính là một sợi dây xích chứa ở trong một chiếc bình bị bịt kín, mỗi một sự kiện chính là một mắt xích, chúng ta không có cách nào xác định được mắt xích kia khi được kéo ra khỏi miệng bình là chuyện xấu hay chuyện tốt. Vốn Cố Hoài Nam cho rằng chuyện cô quyết liệt với cha mẹ đã là chuyện xấu nhất, nhưng trong lúc vô tình cô nghe thấy Cố Hoài Tây hướng Trần Nam Thừa tỏ tình thì mới biết, cái gì gọi là sự việc thay đổi theo hướng khác so với tưởng tượng của mình.
Cố Hoài Tây là một nửa khác của mình trên cõi đời này, lại làm một chuyện mà Cố Hoài Nam không cách nào chịu được nhưng không thể lên tiếng, cùng yêu một người. Cô tự nhủ rốt cuộc mình cũng có một việc có thể thắng được Cố Hoài Tây: trong mắt, trong tim Trần Nam Thừa vĩnh viễn chỉ có một Cố Hoài Nam.
Anh là sự kiên trì hiếm hoi của Cố Hoài Nam, cô không trốn tránh, đêm đó tìm Cố Hoài Tây nói chuyện một lần, nhưng cô chỉ nói một câu."Cô cần cái gì tôi đều có thể cho cô, nhưng trừ anh ấy ra."
Cố Hoài Tây là một cô bé được dạy dỗ chu đáo, từ đó không tạo ra chuyện gì khiến cô khổ sở nữa. Nhưng Cố Hoài Nam cũng không vui vẻ gì, bởi vì cô biết Cố Hoài Tây vẫn không thật sự buông tha.
Cho đến khi mắt của cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khi sôi, bình nước tự động phát ra tiếng còi, khiến Cố Hoài Nam từ trong hồi ức thoát ra. Rót nước nóng, pha một bình lớn thức uống mà Cố Hoài Tây thích uống đặt ở chỗ cũ, dọn dẹp bên ngoài và trong phòng xong xuôi, Cố Hoài Nam không đợi em gái trở về liền khóa cửa rời đi.
Lúc này đã là xế chiều, cả thành phố vô cùng sinh động, Cố Hoài Nam đứng ở đầu đường nhìn mây trên trời bị ánh hoàng hôn nhuộm thành một đốm lửa đỏ.
Một người đàn ông dắt một con chó dẫn đường đi qua trước mặt cô, âm thanh của cây gậy dò đường điểm trên mặt đất dường như cũng đâm vào lòng cô. Hai mắt Cố Hoài Nam ê ẩm, giơ tay lên vuốt vuốt, vì dùng sức quá độ khiến kính sát tròng bung ra rơi xuống đất.
Cố Hoài Nam ngồi xuống tìm nửa ngày cũng không tìm được, định lấy luôn kính sát tròng bên kia xuống. Cận thị nặng khiến thế giới ở trong mắt cô nhất thời mơ hồ thành một mảnh, nhưng tóm lại cô có thể nhìn thấy rõ hơn nhiều so với Cố Hoài Tây.
Buổi tối Diệp Tích Thượng mới quay về, trong nhà trống rỗng tối đen như mực, lại đợi một canh giờ vẫn không thấy bóng dáng cô, lập tức bấm điện thoại của cô, "Không có ý định trở về?"
Cố Hoài Nam ở trong tiệm mắt kính mới vừa mua kính sát tròng mới, trong nháy mắt nghe thấy âm thanh của anh, trong đầu chợt nhớ ra một chuyện quan trọng."Ưmh, vừa đúng tôi có việc muốn tìm anh, có thể giúp tôi một chuyện hay không?"
"Nói."
"Em gái tôi, Tiểu Tây anh nhớ chứ? Anh đã gặp cô ấy, cô ấy gặp chuyện phiền toái, bây giờ anh có thể thay tôi đi qua đó một chuyến không? Tôi đang ở thành phố L xem triển lãm áo cưới, lúc đi anh còn đang ngủ nên không nói cho anh biết, ngày mai mới có thể trở về."
Diệp Tích Thượng trầm ngâm trong chốc lát, "Có thể, nhưng muốn tôi lấy thân phận gì đây? Cô ấy biết chuyện của chúng ta không?"
"Anh nói anh là bạn tốt của tôi, đúng rồi, một lát máy tôi bị tắt thì chính là hết pin, đừng có gấp đó."
Diệp Tích Thượng nhíu nhíu mày, "Được."
Cố Hoài Nam nói địa chỉ xong tắt điện thoại, chạy nhanh đến ven đường chặn chiếc xe chạy tới. Chờ đến địa điểm ước định, Cố Hoài Nam mới nhìn vào tủ kính ven đường tết mái tóc dài trở thành tóc đuôi sam, lấy vòng tai dây chuyền cất đi, rồi lại lấy khăn giấy ra tẩy trang, gẩy gẩy mái tóc trước trán. Nhìn lại cách ăn mặc của chính mình một lần nữa, chắc chắn rằng quần áo và túi xách hôm nay Diệp Tích Thượng chưa từng thấy qua. Cuối cùng lấy kính sát tròng xuống, hít sâu một hơi.
Cô đợi không bao lâu thì từ đằng xa bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe đi đến gần.
Xa xa Diệp Tích Thượng đã nhìn thấy một cô gái đứng ở dưới đèn đường vô cùng giống Cố Hoài Nam, dừng xe mở cửa xuống, đi tới trước mặt cô đầu tiên là quan sát cô một phen, nhìn gương mặt giống Cố Hoài Nam như đúc, có chút chần chờ mở miệng.
"Cô là. . . . . . Cố Hoài Tây?"
Cái này không phải là nói nhảm sao? Cố Hoài Nam không đáp hỏi ngược lại, "Anh là ai?"
Vẻ mặt và ánh mắt không có tiêu cự cùng với động tác vô cùng giống Cố Hoài Tây mà lần đầu tiên Diệp Tích Thượng nhìn thấy, nhưng anh vẫn có cảm giác kỳ quái."Lần trước chúng ta đã gặp một lần, tôi họ Diệp, còn nhớ không?"
Cô làm ra vẻ suy nghĩ thật lâu, chợt bừng tỉnh nhớ ra, "Anh là người lần đó tìm chị tôi?"
"Đúng."
Cô đem túi ngăn ở trước ngực, mím môi, ra vẻ đề phòng anh, "Chị ấy nói kêu người tới tìm tôi, không nghĩ tới là anh."
Diệp Tích Thượng đỡ cô lên xe, sau đó ngồi vào ghế lái, nổ máy xe, "Là muốn đưa cô về nhà?"
Cô lắc đầu, "Bây giờ tôi không thể về nhà."
"Muốn đi đâu, tôi đưa cô đi."
Cố Hoài Nam len lén liếc anh một cái, mặc dù nhìn không rõ, "Tôi không có nơi để đi." Cô cắn cắn môi, đôi tay nhỏ bé vặn chặt lại, âm thanh nhỏ như muỗi kêu, "Chị ấy nói kêu anh đưa tôi tới nhà bạn chị ấy một đêm, bạn chị ấy sẽ chăm sóc tôi."
"Địa chỉ."
"Bờ biển Lạc Nhật, khu chung cư C, nhà số 1106."
Xe Diệp Tích Thượng mới lái được mười mấy thước, vừa nghe tới địa chỉ này liền một cước đạp thắng xe lại, quay mặt qua nhìn cô, lặp lại lặp lại từng chữ: "Bờ biển Lạc Nhật, khu chung cư C, nhà số 1106?"
Cô gật đầu, "Anh có biết đường đi tới đó không?"
". . . . . . Biết." Diệp Tích Thượng nổ máy xe lần nữa, lái vào đường chính, "Đó là nhà tôi."
/77
|