Thôi đi, bộ cậu nghĩ thằng nhóc nhà cậu là người sao? Thật sao?
Lôi Thành không chút nể nang mà xát muối lên vết thương của người ta, lại còn hất tóc cười nhạo: Thẻ vàng cơ đấy! Vừa nói xong, không đợi cho Thẩm Đông kịp đạp cậu ta một cú, người đã nhanh chóng lủi lẹ đi mất, là quỷ thì vẫn có chút ưu thế chủng tộc trong mấy việc chạy phạt như thế này, ít nhất Thẩm Đông từ lúc nổi giận điên cuồng đuổi theo, cho đến lúc hết giận cũng chả bắt kịp được.
Chuyện cái thẻ vàng kia thật sự rất kỳ lạ.
Thẩm Đông nhìn lại bản thân, hắn cũng chả có cái tay cái chân nào dài hơn người bình thường (cậu thật sự dài hơn đấy), đừng nói đến pháp lực, ngay cả siêu năng lực hắn còn không có, bình thường ngải thảo nhang muỗi vẫn cứ phải đốt đó thôi, uống rượu say xỉn cũng từng bị rồi, cũng chẳng có lần nào bị hiện nguyên hình cả! Chạy 300 vòng, sự chịu đựng ngược lại còn vượt qua ngưỡng cực hạn của loài người, nhưng ngay cả Lôi Thành mà hắn cũng chẳng thắng nổi thì còn nói được chi nữa, chẳng lẽ hắn là từ rùa biến thành à?
Này, thẻ hội viên của cậu số bao nhiêu?
7301, rồi sao? Lôi Thành chạy tới khúc ngoặt, còn đắc ý quay đầu ra sau bày ra vẻ mặt khiêu khích.
Thế nhưng vui quá hóa buồn, lúc cậu ta quay đầu không chịu nhìn đường, kết quả là đâm sầm vào người thụ yêu, lập tức kêu lên thất thanh, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Thụ yêu cũng chả thèm ngoảnh lại, lắc lư đầu và mấy nhánh cây: Thoải mái thiệt nha? Tiếp tục mát xa đi!
Nhìn thụ yêu chậm rì rì cứ như đang đi bộ, Thẩm Đông không nhịn được mà nghĩ, cái thằng cha này dám chừng lại vắng mặt tiết tiếp theo nữa cho xem, chắc chắn là chạy không hết 300 vòng rồi. Chẳng qua dựa trên tinh thần yêu thầy mến bạn, Thẩm Đông vẫn quyết định nên dừng lại đỡ Lôi Thành dậy, hờ, vừa lúc chạy mệt rồi nên nghỉ ngơi luôn.
Chào Thư tiên sinh, có thể cho tôi mượn thẻ hội viên xem chút được không?
Cậu muốn gì? Thụ yêu cực kỳ cảnh giác.
Ặc, tôi chỉ hơi tò mò không biết năm nay ngài bao nhiêu tuổi.
Chờ chút, để tôi tính.
Thẩm Đông 囧 luôn, vội vàng cản gã lại: Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi, anh đừng có gỡ vỏ cây mà đếm số năm thiệt nha!
Vậy cậu có ý gì? Tôi nghe con chuột nhỏ kia nói, vô sự đến gần, phi gian tức đạo.
... Lúc về phải đập chết Trì Mậu mới được!
Anh đa nghi quá rồi, chúng ta cùng bị phạt chạy, tôi chán quá nên tìm chuyện tán gẫu giết thời gian ấy mà! Thẩm Đông tiện tay vỗ vỗ bả vai thụ yêu, quả nhiên rất cứng! Khóa học ngày hôm qua có nói đến yêu tu, cũng khá là cực khổ, mỗi chủng tộc đều khác nhau, nhanh thì mấy chục năm, chậm thì hơn một ngàn năm mới có thể biến hóa, hơn nữa đó chỉ mới là bước đầu, gọi là trạng thái nửa yêu, sau đó còn phải nghiêm túc tu luyện mới có thể có được hình dáng chân chính của loài người.
Nghĩ rằng hồ ly tu hành nhanh nhất sao? Sai bét, hồ ly còn phải hơn 100 năm mới có thể gắng gượng biến hóa được.
Hậu duệ của thần thú thượng cổ biến hóa mau? Lại sai, ngay cả Lôi Thành cũng lộ vẻ mặt như vừa nghe được chuyện lạ, mấy tiểu thuyết trên Internet đều nói rằng quá trình biến hóa của thần thú là gian nan nhất.
Đây là vì lý do gì, đáp án chỉ có một, bởi vì chúng nó sống rất lâu.
Những sinh vật có tuổi thọ càng dài thì quá trình biến hóa càng gian nan, Trì Mậu năm nay 89 tuổi, xem đi, dáng vẻ và cách cư xử đều như con người, bởi vì thời gian sống của loài chuột không dài, nếu là thần thú thì xem ra còn chưa đến tuổi thành niên, nhưng Trì mậu đã qua được hai giai đoạn biến hóa phức tạp.
Cho nên Sáng nghe đạo, tối chết cũng cam , những lời này có ý nghĩa rất sâu sắc. Vị giảng viên kia đã nói như thế.
Toàn bộ học viên đều đổ mồ hôi lạnh, ý là đang nói mấy con côn trùng sáng sinh ra tối chết đi là được lợi nhất ấy hả? Chúng nó chỉ cần có may mắn được đắc đạo , may mắn được tiếp tục sống sót, chỉ trong một tuần là có thể biến hóa rồi gia nhập giới Tu Chân sao? Thiệt khiến chúng yêu quái tức chết mà!
Mấy người nghĩ rằng yêu quái thảm nhất là rùa hả? Là thần thú hả?
Không đâu, thảm nhất chính là thụ yêu! Đúng, mấy người không nhìn lầm đâu, một cái cây có thể sống được bao lâu mấy người nói thử xem! Chỉ cần là mấy loại cây cao to, cứ cho nó ánh mặt trời, nước, hoàn cảnh tốt nhất, không bị sét đánh, nó liền có thể an an ổn ổn sống tới mấy ngàn năm luôn cho xem. Thần thú dù gì cũng có thực lực hùng mạnh, thụ yêu có thể không? Hệ trói buộc giới thiệu công việc quản ngục nhà giam à? Còn hệ ngụy trang đề cử công việc bảo vệ trông cửa sao?
Thẩm Đông cảm thấy với tính cách của tên thụ yêu trước mặt hắn đây, nhất định là không phải bản thân nó muốn thành yêu, mà là vì bộ dạng quá cao lớn, cho nên vô tình bị sét đánh, vì vậy liền gắng gượng mà biến hóa luôn.
Đối với cái tên vừa lười biếng vừa ngu ngốc này, Thẩm Đông cho rằng muốn kiếm cớ nói chuyện với gã thật sự rất đơn giản:
Đợi đến khi ra khỏi cái lớp huấn luyện này, anh có thể đi thăm dò xem nơi nào có đồng bào của mình đấy! Mấy cái công việc linh tinh gì đó, anh cũng cứ đi học hỏi tí là xong thôi, sợ gì nữa, con đường phía trước nhất định đã có yêu quái khác mở đường cho anh sẵn rồi, cứ đi theo là được. Đúng rồi thẻ hội viên của anh số mấy? Cái gì, anh không biết chữ hả?
Cái thằng cha này rốt cuộc làm sao mà đi từ Thần Nông Giá tới Hàng Châu tham gia lớp huấn luyện được hay vậy?
Thẩm Đông chỉ có thể lấy thẻ hội viên của mình ra, dùng bản thân làm ví dụ: Anh nhìn này, thẻ của tôi có đánh số Canh 22.
A? Ngoại trừ màu sắc thì còn có sự khác biệt này nữa à, của tớ là Mậu 7301. Lôi Thành cũng xáp vô góp vui.
*Mậu: chi thứ 5 trong.
Điều đó chứng tỏ trước cậu còn có ít nhất 7300 cái nữa.
... cái gì? Quỷ hả?
Thẩm Đông nhún vai.
Theo chiều hướng này, thẻ hội viên của siêu thị Sơn Hải dường như được phân loại theo quy luật nào đó, nhưng vấn đề cũng từ đây mà ra, học viên của lớp huấn luyện đều là quân dự bị của giới Tu Chân, cho không tên nào hiểu được kiểu đánh số phân loại này có ý nghĩa gì, giờ cũng chỉ có thể tự suy đoán mà thôi.
Thụ yêu bị mắc bẫy, mò mò lấy ra tấm thẻ của mình dòm tới dòm lui, Thẩm Đông nhanh chóng liếc sang.
Tân 63.
Ha ha, anh xem, anh ít nhất cũng còn 62 vị tiền bối khác, đừng lo! Thẩm Đông miệng thì khoác lác, nhưng trong lòng lại đầy nghi ngờ. Thẻ của thụ yêu vậy mà lại khác hẳn với thẻ của Trì Mậu, rõ ràng chúng đều là yêu quái cơ mà!
Sau khi chạy xong, Thẩm Đông liền trực tiếp về lều túm ngược tên nhóc ly miêu đang ngủ đến tối trời tối đất kia dậy.
Nhả cái thẻ vàng kia ra.
Liu!~
Nhả hay không? Thẩm Đông ấn xuống cái bụng nhỏ của Thạch Lưu rồi điên cuồng gãi, nhóc ly miêu lăn tới lăn lui trên giường chung, bất khuất đến nỗi khiến cho toàn bộ đám yêu ma quỷ quái trên giường đều bị đánh thức.
Kéo con quái vật kia ra chỗ khác! Một nữ quỷ thét chói tai.
Thật ngại, đang dạy dỗ lại thú cưng! Thẩm Đông gọi Lôi Thành tới giúp, Lôi Thành lại vùng vằng chết cũng không chịu tới gần.
Chỉ cần không phải là quỷ, mấy học viên bị lớp huấn luyện dằn vặt đến chết đi sống lại khác đều sung sướng ngồi xem chuyện vui, cũng không còn cách nào, bọn họ mỗi ngày đều phải nghe mấy chuyện ngồi lê đôi mách chẳng có tí giá trị giải trí, hơn nữa mấy chuyện bà tám đó cũng chỉ toàn là nội dung cuộc thi mà thôi. Cả ngày đều phải theo khuôn khổ, chỉ cần phạm chút sai lầm thì liền khỏi nói nhiều, tự giác chạy 300 vòng đi, điều này khiến họ buồn bực đến muốn phát điên, cho nên giờ đây khi được xem màn thế lực tàn ác ức hiếp bạn học , ai nấy cũng đều xúc động nghẹn ngào.
Trong mắt những học viên khác, Thạch Lưu chỉ là một con ly miêu nho nhỏ không hơn không kém, nó đạp đạp hai cái chân ngắn cũn, liều mạng giãy dụa, muốn dùng móng vuốt ngăn cản nhưng lại với không tới, cái bụng mềm mềm và cổ đều bị đè xuống, liên tục kêu gào hết sức thảm thương.
Mà trong mắt Lôi Thành, cũng là đại biểu cho mấy vị ma quỷ khác, Thạch Lưu chính là một cái bóng đen méo mó khổng lồ, Thẩm Đông ngang nhiên đi bắt nạt nó, quả thực chính là hành động khí phách còn hơn cả xách đao đi giết rồng, khiến cho cậu ta hận không thể vung tay múa chân tiếp sức cho Thẩm Đông, nhéo chết nó luôn đi!
Không nhả ra, từ nay đừng hòng được ăn bánh trung thu! Thẩm Đông chọt chọt cằm nhóc ly miêu, lạnh lùng nói.
Thạch Lưu ôm móng vuốt vặn vẹo, sau đó vùi luôn đầu vào lớp lông ngắn ngủn trước cổ, giả chết.
Không thèm để ý tới tao nữa phải không, dù sao Đỗ Hành cũng chẳng muốn nuôi mày, tao cảm thấy bán mày đi còn thực tế hơn, mày cảm thấy siêu thị Sơn Hải thế nào?
Gì? Mấy yêu quái tụ tập xem chuyện vui đồng loạt kinh hãi.
Nhóc này là do Đỗ Hành nuôi? Là nhân vật chính trong cái chuyện bà tám trên lớp ấy hả? Thế mà lại nuôi thiên cẩu, cái thẩm mỹ này thiệt khó đỡ à nha —— hiếm có dịp chẳng màng tới thứ trước mặt trông như thế nào, đám yêu ma quỷ quái đều nhất trí đạt chung một nhận thức —— ngay cả biến hóa cũng không làm được, vậy thì còn đến làm gì nữa, để hạ thấp trình độ trung bình của đệ tử lớp huấn luyện à!
Liu liu... Nhóc ly miêu sợ tới mức run rẩy cả người, bất đắc dĩ lăn một vòng, thần kỳ phun ra một tấm thẻ màu vàng lớn gần bằng phân nửa cơ thể nó, sau đó lập tức nằm cứng đơ trên giường không nhúc nhích, cái đuôi rũ xuống, không chịu quay đầu lại nhìn Thẩm Đông.
Cái thẻ vàng trông rất bình thường, không có chút ẩm ướt nào, trên mặt thẻ có một chuỗi ký tự Nhâm 31 .
Lại càng kỳ lạ! Thiên cẩu chẳng lẽ không thuộc loại yêu quái sao? Đúng, hình như là không, trời sinh nó chính là yêu quái mà!
Ai biết được kiểu đánh số này có ý nghĩa gì không? Thẩm Đông cũng không định để đám ma quỷ trong lều xem chuyện vui miễn phí.
Vị trí giường chung trong lều quân được sắp xếp theo thứ tự đăng ký, cho nên Thẩm Đông, Lôi Thành cùng Thạch Lưu đều được xếp gần nhau, mấy anh em khác của lão hổ cũng ở chung với nhau, trừ khi là đơn độc như thụ yêu, còn không thì đều là người quen, anh em hoặc bạn bè, có khi là đồng tu (người cùng tu hành). Thế nên phần lớn học viên dù có ở trong hoàn cảnh xa lạ, lòng nghi kị cũng sẽ không quá lớn, vì thế cái đám yêu ma quỷ quái thất học có trình độ văn hóa xêm xêm của giới Tu Chân này đều ngơ ngác nhìn nhau, buồn bực vò đầu bứt tai.
Không biết nữa!
Lúc tới tay thì đã như vậy rồi, chưa từng hỏi tới.
Thẩm Đông cầm chiếc thẻ nhét nhét vào bên mép nhóc ly miêu, nó vẫn không phản ứng.
Thạch Lưu nằm bẹp một chỗ, mặt úp xuống giường, khắp người đều tỏa ra hơi thở Tôi rất tức giận .
Mày không cần là tao lấy đi đó nha. Thẩm Đông lại chọt nó.
Thạch Lưu bật dậy, như một cái máy mà lưu loát duỗi đầu nuốt xuống cái thẻ, rồi lại trở về chỗ cũ nằm bẹp ra. Để lại Thẩm Đông còn giữ nguyên tư thế giơ thẻ lên, trợn mắt dòm nó.
Nói thật đi, cái thứ này thật sự không phải mèo, cũng không phải thiên cẩu gì sất, mà là sư tử biển được huấn luyện biểu diễn ở viện hải dương học đúng không!
Quay đầu lại nhìn, Thẩm Đông vui mừng phát hiện hắn đã khiến cho đám yêu ma quỷ quái bàn tán sôi nổi, bọn họ lấy thẻ của mình ra, lại vươn đầu ngó sang thẻ người khác, hai tiểu lão hổ bên kia còn dứt khoát vật nhau ra.
Rõ ràng ta là anh, vì sao mã số của ngươi lại lớn hơn ta một số.
Anh trai khốn kiếp, lúc làm thẻ là do ngươi giành trước, cái thẻ còn dư lại thì ném cho ta, bây giờ lại muốn đổi, tuyệt đối không!
Thẩm Đông lặng lẽ đi tới bên đám người đang thảo luận kia, liếc mắt nhìn từng chiếc thẻ một.
Trì Mậu là yêu quái, nhưng ký tự trên dãy số của gã lại giống như của Thạch Lưu, thụ yêu lại khác, là Bính. Lại nhìn sang mấy anh em lão hổ, trên cơ bản có thể xác định được là yêu quái bình thường thì đều có ký tự mở đầu giống như vậy, còn mấy yêu quái không bình thường, chẳng hạn như đại thụ thì lại khác sao?
Học viên của lớp huấn luyện đều chỉ vừa nhận được thẻ hội viên, kiểu đánh số này cũng khá là ý vị, nhất định mấy mã số ở đây đều là những số thuộc hàng cuối cùng, trên cơ bản có thể đánh giá và phán đoán được nhân số giống loài của giới Tu Chân. Bài giảng có nói rằng giới Tu Chân không có trăm vạn đại quân, nhưng mười vạn vẫn có thể gom góp đủ, ma quỷ không có ưu thế bẩm sinh gì, phỏng chừng dù là đi đánh giặc, mấy tên quỷ bình thường như Lôi Thành có lẽ cũng là kẻ chết nhanh nhất, nghe nói giới Tu Chân chỉ thái bình được 100 năm, vậy thì có hơn bảy ngàn ma quỷ cũng rất bình thường.
Số của Trì Mậu là hơn một vạn, xem ra tỉ lệ yêu quái thông thường ở giới Tu Chân không hề thấp.
Tình hình bên thụ yêu cũng rất rõ ràng, có lẽ đó chính là hệ thực vật, số lượng ít ỏi cũng không có gì lạ.
Vấn đề đã xuất hiện! Ngay cả cái tên nhóc thiên cẩu chỉ xuất hiện trong truyền thuyết kia, mã số còn có thể lên đến 31, vậy rốt cuộc hắn là cái gì, trong dãy số phân loại đạt tới hơn mười vạn của giới Tu Chân, lại có thể mang số 22?
Là giống loài quý hiếm à?
Thẩm Đông thẫn thờ ngồi lên trên giường.
Nếu không phải là người, vậy suy đoán cậu là đỉnh lô gì đó cũng không đúng. Lôi Thành đẩy tên nhóc ly miêu đang nằm bẹp bất động kia sang một bên, thái độ cực kỳ nghiêm túc, vẻ mặt cực kỳ quỷ dị nói, Cậu nói xem, cậu từ nhỏ đến lớn không bệnh không tai, hiện giờ lại bị một tên kiếm tu độ kiếp không thành đeo bám, cậu cảm thấy bản thân mình có thể là thứ gì? Đỗ Hành thế mà có thể được giới Tu Chân xem là cao thủ đệ nhất, vậy khả năng quan sát của anh ta nhất định cũng không tệ đâu.
Thẩm Đông không kiên nhẫn mà nhìn cậu ta: Cậu rốt cuộc là định nói gì?
Núi Trường Bạch còn có truyền thuyết về em bé nhân sâm, linh chi tiên thảo, nghe cũng rất đáng tin đó chứ!
Thẩm Đông trừng mắt nhìn Lôi Thành, dường như viện trưởng viện mồ côi đã từng nói, hắn là do một người hảo tâm nào đó nhặt được tại vùng núi ở thị trấn bên cạnh, lúc ấy vẫn còn là một đứa bé sơ sinh chưa đến một tuổi, sau khi lớn lên hắn cũng từng hỏi về thân thế của mình, kết quả phát hiện mấy đứa trẻ mồ côi khác còn có được một món trang sức, hoặc là bớt, ít nhất cũng còn được cái tã lót, mà nghe đâu hắn là đứa thảm nhất, trên người chẳng có lấy bất kỳ thứ gì.
Khoan đã! Toàn là nói bậy hết! Cái thị trấn nơi viện mồ côi kia hoàn toàn chẳng có dính líu đến đất lành động tiên gì sất, nói dễ nghe chút thì là nơi nông gia đầy lạc thú, nói khó nghe thì chính là nơi khỉ ho cò gáy rách nát, cái gì mà cỏ linh chi nhân sâm, ngay cả măng còn không có ấy chứ!!
Còn nữa, ai là em bé nhân sâm? Hắn từ nhỏ đã không khiến ai yêu thích nổi, cả đời cũng chưa từng mập mạp tròn trịa được một lần, cũng chẳng trắng trẻo gì nốt!
Nếu mộc nhĩ đen (nấm mèo) là tuyệt thế linh dược, tớ sẽ tin! Thẩm Đông tức giận nằm xuống.
Này này, tớ cũng đã vắt hết óc giúp cậu nghĩ đáp án chứ bộ. Lôi Thành cũng nằm lăn ra giường, quỷ không thể ngủ, cậu ta suy nghĩ nửa ngày mới tìm được một đề tài, Ngày đó cậu vừa xuống lầu mua bia và đồ nướng thì liền mất tích, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, còn tiện tay chôm luôn hai di sản văn hóa Ai Cập, cậu cướp quốc bảo đó hả?
Chúng ta ở trong thành thị, có thể có quốc bảo gì chứ, gấu trúc cũng chẳng có lấy một...
Thẩm Đông chợt suy nghĩ lại, nói đến mấy thứ đồ vật mất tích lúc ấy, di sản văn hóa Ai Cập xem ra là bị cái tên người nước ngoài kia trộm, vậy còn thanh kiếm cổ kia đâu? Nghe nói phòng triển lãm văn hóa Ai Cập nằm cạnh nơi đặt kiếm cổ, chẳng lẽ cái con dơi nước ngoài kia —— a không, cái tên nước ngoài kia trộm luôn sao? Không có khả năng, hắn từng dùng một viên gạch đập ngất thằng cha kia, quần áo cũng lột sạch, cũng không phát hiện...
Không đúng! Lúc ấy hắn ngồi trên đống phế tích, vách tường bên cạnh sập xuống, chứng tỏ hắn đã đụng vào tường sao?
Tại sao hắn lại ở trong căn phòng bên cạnh chứ?
—— kiếm của Đỗ Hành bị sét đánh rơi mất, cho nên không độ kiếp thành công, không thể thành tiên.
—— không có cậu, tôi không thể thành tiên.
Thẩm Đông bật dậy, hắn liều mạng muốn bác bỏ cái luận điểm kỳ quái này, nhưng trong đầu lại hiện lên vẻ mặt kỳ quái của Chiêm Không đại sư khi lần đầu tiên gặp hắn trong siêu thị:
Cậu mới tới à? Bao nhiêu tiền?
Đờ mờ, lúc đó lão ta không phải là đang hỏi về tiền lương, mà là giá cả! Giá cả hàng hóa!
Là thứ mà siêu thị Sơn Hải có thể bán, còn mang mã số thẻ tuyệt đối là rất hiếm, là thứ mà Đỗ Hành không thể không có —— cuối cùng trước mắt Thẩm Đông lại xuất hiện cảnh tượng lúc Đỗ Hành đang lái xe, bàn tay phải đặt nơi vô lăng ấy, hắn cứ luôn chú ý và cũng không thể không chú ý mà nhìn cái tay kia.
Rầm!
Thẩm Đông ngay đơ ngã lăn ra đất, tư thế giống Thạch Lưu y như đúc, mặt đập xuống đất không ngẩng dậy nổi.
Quá hoang đường! Hắn không ngừng từ cấp độ vốn không phải người , lại còn dứt khoát bị đạp ra khỏi cái hàng ngũ Sinh vật sống luôn sao?
Lôi Thành không chút nể nang mà xát muối lên vết thương của người ta, lại còn hất tóc cười nhạo: Thẻ vàng cơ đấy! Vừa nói xong, không đợi cho Thẩm Đông kịp đạp cậu ta một cú, người đã nhanh chóng lủi lẹ đi mất, là quỷ thì vẫn có chút ưu thế chủng tộc trong mấy việc chạy phạt như thế này, ít nhất Thẩm Đông từ lúc nổi giận điên cuồng đuổi theo, cho đến lúc hết giận cũng chả bắt kịp được.
Chuyện cái thẻ vàng kia thật sự rất kỳ lạ.
Thẩm Đông nhìn lại bản thân, hắn cũng chả có cái tay cái chân nào dài hơn người bình thường (cậu thật sự dài hơn đấy), đừng nói đến pháp lực, ngay cả siêu năng lực hắn còn không có, bình thường ngải thảo nhang muỗi vẫn cứ phải đốt đó thôi, uống rượu say xỉn cũng từng bị rồi, cũng chẳng có lần nào bị hiện nguyên hình cả! Chạy 300 vòng, sự chịu đựng ngược lại còn vượt qua ngưỡng cực hạn của loài người, nhưng ngay cả Lôi Thành mà hắn cũng chẳng thắng nổi thì còn nói được chi nữa, chẳng lẽ hắn là từ rùa biến thành à?
Này, thẻ hội viên của cậu số bao nhiêu?
7301, rồi sao? Lôi Thành chạy tới khúc ngoặt, còn đắc ý quay đầu ra sau bày ra vẻ mặt khiêu khích.
Thế nhưng vui quá hóa buồn, lúc cậu ta quay đầu không chịu nhìn đường, kết quả là đâm sầm vào người thụ yêu, lập tức kêu lên thất thanh, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Thụ yêu cũng chả thèm ngoảnh lại, lắc lư đầu và mấy nhánh cây: Thoải mái thiệt nha? Tiếp tục mát xa đi!
Nhìn thụ yêu chậm rì rì cứ như đang đi bộ, Thẩm Đông không nhịn được mà nghĩ, cái thằng cha này dám chừng lại vắng mặt tiết tiếp theo nữa cho xem, chắc chắn là chạy không hết 300 vòng rồi. Chẳng qua dựa trên tinh thần yêu thầy mến bạn, Thẩm Đông vẫn quyết định nên dừng lại đỡ Lôi Thành dậy, hờ, vừa lúc chạy mệt rồi nên nghỉ ngơi luôn.
Chào Thư tiên sinh, có thể cho tôi mượn thẻ hội viên xem chút được không?
Cậu muốn gì? Thụ yêu cực kỳ cảnh giác.
Ặc, tôi chỉ hơi tò mò không biết năm nay ngài bao nhiêu tuổi.
Chờ chút, để tôi tính.
Thẩm Đông 囧 luôn, vội vàng cản gã lại: Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi, anh đừng có gỡ vỏ cây mà đếm số năm thiệt nha!
Vậy cậu có ý gì? Tôi nghe con chuột nhỏ kia nói, vô sự đến gần, phi gian tức đạo.
... Lúc về phải đập chết Trì Mậu mới được!
Anh đa nghi quá rồi, chúng ta cùng bị phạt chạy, tôi chán quá nên tìm chuyện tán gẫu giết thời gian ấy mà! Thẩm Đông tiện tay vỗ vỗ bả vai thụ yêu, quả nhiên rất cứng! Khóa học ngày hôm qua có nói đến yêu tu, cũng khá là cực khổ, mỗi chủng tộc đều khác nhau, nhanh thì mấy chục năm, chậm thì hơn một ngàn năm mới có thể biến hóa, hơn nữa đó chỉ mới là bước đầu, gọi là trạng thái nửa yêu, sau đó còn phải nghiêm túc tu luyện mới có thể có được hình dáng chân chính của loài người.
Nghĩ rằng hồ ly tu hành nhanh nhất sao? Sai bét, hồ ly còn phải hơn 100 năm mới có thể gắng gượng biến hóa được.
Hậu duệ của thần thú thượng cổ biến hóa mau? Lại sai, ngay cả Lôi Thành cũng lộ vẻ mặt như vừa nghe được chuyện lạ, mấy tiểu thuyết trên Internet đều nói rằng quá trình biến hóa của thần thú là gian nan nhất.
Đây là vì lý do gì, đáp án chỉ có một, bởi vì chúng nó sống rất lâu.
Những sinh vật có tuổi thọ càng dài thì quá trình biến hóa càng gian nan, Trì Mậu năm nay 89 tuổi, xem đi, dáng vẻ và cách cư xử đều như con người, bởi vì thời gian sống của loài chuột không dài, nếu là thần thú thì xem ra còn chưa đến tuổi thành niên, nhưng Trì mậu đã qua được hai giai đoạn biến hóa phức tạp.
Cho nên Sáng nghe đạo, tối chết cũng cam , những lời này có ý nghĩa rất sâu sắc. Vị giảng viên kia đã nói như thế.
Toàn bộ học viên đều đổ mồ hôi lạnh, ý là đang nói mấy con côn trùng sáng sinh ra tối chết đi là được lợi nhất ấy hả? Chúng nó chỉ cần có may mắn được đắc đạo , may mắn được tiếp tục sống sót, chỉ trong một tuần là có thể biến hóa rồi gia nhập giới Tu Chân sao? Thiệt khiến chúng yêu quái tức chết mà!
Mấy người nghĩ rằng yêu quái thảm nhất là rùa hả? Là thần thú hả?
Không đâu, thảm nhất chính là thụ yêu! Đúng, mấy người không nhìn lầm đâu, một cái cây có thể sống được bao lâu mấy người nói thử xem! Chỉ cần là mấy loại cây cao to, cứ cho nó ánh mặt trời, nước, hoàn cảnh tốt nhất, không bị sét đánh, nó liền có thể an an ổn ổn sống tới mấy ngàn năm luôn cho xem. Thần thú dù gì cũng có thực lực hùng mạnh, thụ yêu có thể không? Hệ trói buộc giới thiệu công việc quản ngục nhà giam à? Còn hệ ngụy trang đề cử công việc bảo vệ trông cửa sao?
Thẩm Đông cảm thấy với tính cách của tên thụ yêu trước mặt hắn đây, nhất định là không phải bản thân nó muốn thành yêu, mà là vì bộ dạng quá cao lớn, cho nên vô tình bị sét đánh, vì vậy liền gắng gượng mà biến hóa luôn.
Đối với cái tên vừa lười biếng vừa ngu ngốc này, Thẩm Đông cho rằng muốn kiếm cớ nói chuyện với gã thật sự rất đơn giản:
Đợi đến khi ra khỏi cái lớp huấn luyện này, anh có thể đi thăm dò xem nơi nào có đồng bào của mình đấy! Mấy cái công việc linh tinh gì đó, anh cũng cứ đi học hỏi tí là xong thôi, sợ gì nữa, con đường phía trước nhất định đã có yêu quái khác mở đường cho anh sẵn rồi, cứ đi theo là được. Đúng rồi thẻ hội viên của anh số mấy? Cái gì, anh không biết chữ hả?
Cái thằng cha này rốt cuộc làm sao mà đi từ Thần Nông Giá tới Hàng Châu tham gia lớp huấn luyện được hay vậy?
Thẩm Đông chỉ có thể lấy thẻ hội viên của mình ra, dùng bản thân làm ví dụ: Anh nhìn này, thẻ của tôi có đánh số Canh 22.
A? Ngoại trừ màu sắc thì còn có sự khác biệt này nữa à, của tớ là Mậu 7301. Lôi Thành cũng xáp vô góp vui.
*Mậu: chi thứ 5 trong.
Điều đó chứng tỏ trước cậu còn có ít nhất 7300 cái nữa.
... cái gì? Quỷ hả?
Thẩm Đông nhún vai.
Theo chiều hướng này, thẻ hội viên của siêu thị Sơn Hải dường như được phân loại theo quy luật nào đó, nhưng vấn đề cũng từ đây mà ra, học viên của lớp huấn luyện đều là quân dự bị của giới Tu Chân, cho không tên nào hiểu được kiểu đánh số phân loại này có ý nghĩa gì, giờ cũng chỉ có thể tự suy đoán mà thôi.
Thụ yêu bị mắc bẫy, mò mò lấy ra tấm thẻ của mình dòm tới dòm lui, Thẩm Đông nhanh chóng liếc sang.
Tân 63.
Ha ha, anh xem, anh ít nhất cũng còn 62 vị tiền bối khác, đừng lo! Thẩm Đông miệng thì khoác lác, nhưng trong lòng lại đầy nghi ngờ. Thẻ của thụ yêu vậy mà lại khác hẳn với thẻ của Trì Mậu, rõ ràng chúng đều là yêu quái cơ mà!
Sau khi chạy xong, Thẩm Đông liền trực tiếp về lều túm ngược tên nhóc ly miêu đang ngủ đến tối trời tối đất kia dậy.
Nhả cái thẻ vàng kia ra.
Liu!~
Nhả hay không? Thẩm Đông ấn xuống cái bụng nhỏ của Thạch Lưu rồi điên cuồng gãi, nhóc ly miêu lăn tới lăn lui trên giường chung, bất khuất đến nỗi khiến cho toàn bộ đám yêu ma quỷ quái trên giường đều bị đánh thức.
Kéo con quái vật kia ra chỗ khác! Một nữ quỷ thét chói tai.
Thật ngại, đang dạy dỗ lại thú cưng! Thẩm Đông gọi Lôi Thành tới giúp, Lôi Thành lại vùng vằng chết cũng không chịu tới gần.
Chỉ cần không phải là quỷ, mấy học viên bị lớp huấn luyện dằn vặt đến chết đi sống lại khác đều sung sướng ngồi xem chuyện vui, cũng không còn cách nào, bọn họ mỗi ngày đều phải nghe mấy chuyện ngồi lê đôi mách chẳng có tí giá trị giải trí, hơn nữa mấy chuyện bà tám đó cũng chỉ toàn là nội dung cuộc thi mà thôi. Cả ngày đều phải theo khuôn khổ, chỉ cần phạm chút sai lầm thì liền khỏi nói nhiều, tự giác chạy 300 vòng đi, điều này khiến họ buồn bực đến muốn phát điên, cho nên giờ đây khi được xem màn thế lực tàn ác ức hiếp bạn học , ai nấy cũng đều xúc động nghẹn ngào.
Trong mắt những học viên khác, Thạch Lưu chỉ là một con ly miêu nho nhỏ không hơn không kém, nó đạp đạp hai cái chân ngắn cũn, liều mạng giãy dụa, muốn dùng móng vuốt ngăn cản nhưng lại với không tới, cái bụng mềm mềm và cổ đều bị đè xuống, liên tục kêu gào hết sức thảm thương.
Mà trong mắt Lôi Thành, cũng là đại biểu cho mấy vị ma quỷ khác, Thạch Lưu chính là một cái bóng đen méo mó khổng lồ, Thẩm Đông ngang nhiên đi bắt nạt nó, quả thực chính là hành động khí phách còn hơn cả xách đao đi giết rồng, khiến cho cậu ta hận không thể vung tay múa chân tiếp sức cho Thẩm Đông, nhéo chết nó luôn đi!
Không nhả ra, từ nay đừng hòng được ăn bánh trung thu! Thẩm Đông chọt chọt cằm nhóc ly miêu, lạnh lùng nói.
Thạch Lưu ôm móng vuốt vặn vẹo, sau đó vùi luôn đầu vào lớp lông ngắn ngủn trước cổ, giả chết.
Không thèm để ý tới tao nữa phải không, dù sao Đỗ Hành cũng chẳng muốn nuôi mày, tao cảm thấy bán mày đi còn thực tế hơn, mày cảm thấy siêu thị Sơn Hải thế nào?
Gì? Mấy yêu quái tụ tập xem chuyện vui đồng loạt kinh hãi.
Nhóc này là do Đỗ Hành nuôi? Là nhân vật chính trong cái chuyện bà tám trên lớp ấy hả? Thế mà lại nuôi thiên cẩu, cái thẩm mỹ này thiệt khó đỡ à nha —— hiếm có dịp chẳng màng tới thứ trước mặt trông như thế nào, đám yêu ma quỷ quái đều nhất trí đạt chung một nhận thức —— ngay cả biến hóa cũng không làm được, vậy thì còn đến làm gì nữa, để hạ thấp trình độ trung bình của đệ tử lớp huấn luyện à!
Liu liu... Nhóc ly miêu sợ tới mức run rẩy cả người, bất đắc dĩ lăn một vòng, thần kỳ phun ra một tấm thẻ màu vàng lớn gần bằng phân nửa cơ thể nó, sau đó lập tức nằm cứng đơ trên giường không nhúc nhích, cái đuôi rũ xuống, không chịu quay đầu lại nhìn Thẩm Đông.
Cái thẻ vàng trông rất bình thường, không có chút ẩm ướt nào, trên mặt thẻ có một chuỗi ký tự Nhâm 31 .
Lại càng kỳ lạ! Thiên cẩu chẳng lẽ không thuộc loại yêu quái sao? Đúng, hình như là không, trời sinh nó chính là yêu quái mà!
Ai biết được kiểu đánh số này có ý nghĩa gì không? Thẩm Đông cũng không định để đám ma quỷ trong lều xem chuyện vui miễn phí.
Vị trí giường chung trong lều quân được sắp xếp theo thứ tự đăng ký, cho nên Thẩm Đông, Lôi Thành cùng Thạch Lưu đều được xếp gần nhau, mấy anh em khác của lão hổ cũng ở chung với nhau, trừ khi là đơn độc như thụ yêu, còn không thì đều là người quen, anh em hoặc bạn bè, có khi là đồng tu (người cùng tu hành). Thế nên phần lớn học viên dù có ở trong hoàn cảnh xa lạ, lòng nghi kị cũng sẽ không quá lớn, vì thế cái đám yêu ma quỷ quái thất học có trình độ văn hóa xêm xêm của giới Tu Chân này đều ngơ ngác nhìn nhau, buồn bực vò đầu bứt tai.
Không biết nữa!
Lúc tới tay thì đã như vậy rồi, chưa từng hỏi tới.
Thẩm Đông cầm chiếc thẻ nhét nhét vào bên mép nhóc ly miêu, nó vẫn không phản ứng.
Thạch Lưu nằm bẹp một chỗ, mặt úp xuống giường, khắp người đều tỏa ra hơi thở Tôi rất tức giận .
Mày không cần là tao lấy đi đó nha. Thẩm Đông lại chọt nó.
Thạch Lưu bật dậy, như một cái máy mà lưu loát duỗi đầu nuốt xuống cái thẻ, rồi lại trở về chỗ cũ nằm bẹp ra. Để lại Thẩm Đông còn giữ nguyên tư thế giơ thẻ lên, trợn mắt dòm nó.
Nói thật đi, cái thứ này thật sự không phải mèo, cũng không phải thiên cẩu gì sất, mà là sư tử biển được huấn luyện biểu diễn ở viện hải dương học đúng không!
Quay đầu lại nhìn, Thẩm Đông vui mừng phát hiện hắn đã khiến cho đám yêu ma quỷ quái bàn tán sôi nổi, bọn họ lấy thẻ của mình ra, lại vươn đầu ngó sang thẻ người khác, hai tiểu lão hổ bên kia còn dứt khoát vật nhau ra.
Rõ ràng ta là anh, vì sao mã số của ngươi lại lớn hơn ta một số.
Anh trai khốn kiếp, lúc làm thẻ là do ngươi giành trước, cái thẻ còn dư lại thì ném cho ta, bây giờ lại muốn đổi, tuyệt đối không!
Thẩm Đông lặng lẽ đi tới bên đám người đang thảo luận kia, liếc mắt nhìn từng chiếc thẻ một.
Trì Mậu là yêu quái, nhưng ký tự trên dãy số của gã lại giống như của Thạch Lưu, thụ yêu lại khác, là Bính. Lại nhìn sang mấy anh em lão hổ, trên cơ bản có thể xác định được là yêu quái bình thường thì đều có ký tự mở đầu giống như vậy, còn mấy yêu quái không bình thường, chẳng hạn như đại thụ thì lại khác sao?
Học viên của lớp huấn luyện đều chỉ vừa nhận được thẻ hội viên, kiểu đánh số này cũng khá là ý vị, nhất định mấy mã số ở đây đều là những số thuộc hàng cuối cùng, trên cơ bản có thể đánh giá và phán đoán được nhân số giống loài của giới Tu Chân. Bài giảng có nói rằng giới Tu Chân không có trăm vạn đại quân, nhưng mười vạn vẫn có thể gom góp đủ, ma quỷ không có ưu thế bẩm sinh gì, phỏng chừng dù là đi đánh giặc, mấy tên quỷ bình thường như Lôi Thành có lẽ cũng là kẻ chết nhanh nhất, nghe nói giới Tu Chân chỉ thái bình được 100 năm, vậy thì có hơn bảy ngàn ma quỷ cũng rất bình thường.
Số của Trì Mậu là hơn một vạn, xem ra tỉ lệ yêu quái thông thường ở giới Tu Chân không hề thấp.
Tình hình bên thụ yêu cũng rất rõ ràng, có lẽ đó chính là hệ thực vật, số lượng ít ỏi cũng không có gì lạ.
Vấn đề đã xuất hiện! Ngay cả cái tên nhóc thiên cẩu chỉ xuất hiện trong truyền thuyết kia, mã số còn có thể lên đến 31, vậy rốt cuộc hắn là cái gì, trong dãy số phân loại đạt tới hơn mười vạn của giới Tu Chân, lại có thể mang số 22?
Là giống loài quý hiếm à?
Thẩm Đông thẫn thờ ngồi lên trên giường.
Nếu không phải là người, vậy suy đoán cậu là đỉnh lô gì đó cũng không đúng. Lôi Thành đẩy tên nhóc ly miêu đang nằm bẹp bất động kia sang một bên, thái độ cực kỳ nghiêm túc, vẻ mặt cực kỳ quỷ dị nói, Cậu nói xem, cậu từ nhỏ đến lớn không bệnh không tai, hiện giờ lại bị một tên kiếm tu độ kiếp không thành đeo bám, cậu cảm thấy bản thân mình có thể là thứ gì? Đỗ Hành thế mà có thể được giới Tu Chân xem là cao thủ đệ nhất, vậy khả năng quan sát của anh ta nhất định cũng không tệ đâu.
Thẩm Đông không kiên nhẫn mà nhìn cậu ta: Cậu rốt cuộc là định nói gì?
Núi Trường Bạch còn có truyền thuyết về em bé nhân sâm, linh chi tiên thảo, nghe cũng rất đáng tin đó chứ!
Thẩm Đông trừng mắt nhìn Lôi Thành, dường như viện trưởng viện mồ côi đã từng nói, hắn là do một người hảo tâm nào đó nhặt được tại vùng núi ở thị trấn bên cạnh, lúc ấy vẫn còn là một đứa bé sơ sinh chưa đến một tuổi, sau khi lớn lên hắn cũng từng hỏi về thân thế của mình, kết quả phát hiện mấy đứa trẻ mồ côi khác còn có được một món trang sức, hoặc là bớt, ít nhất cũng còn được cái tã lót, mà nghe đâu hắn là đứa thảm nhất, trên người chẳng có lấy bất kỳ thứ gì.
Khoan đã! Toàn là nói bậy hết! Cái thị trấn nơi viện mồ côi kia hoàn toàn chẳng có dính líu đến đất lành động tiên gì sất, nói dễ nghe chút thì là nơi nông gia đầy lạc thú, nói khó nghe thì chính là nơi khỉ ho cò gáy rách nát, cái gì mà cỏ linh chi nhân sâm, ngay cả măng còn không có ấy chứ!!
Còn nữa, ai là em bé nhân sâm? Hắn từ nhỏ đã không khiến ai yêu thích nổi, cả đời cũng chưa từng mập mạp tròn trịa được một lần, cũng chẳng trắng trẻo gì nốt!
Nếu mộc nhĩ đen (nấm mèo) là tuyệt thế linh dược, tớ sẽ tin! Thẩm Đông tức giận nằm xuống.
Này này, tớ cũng đã vắt hết óc giúp cậu nghĩ đáp án chứ bộ. Lôi Thành cũng nằm lăn ra giường, quỷ không thể ngủ, cậu ta suy nghĩ nửa ngày mới tìm được một đề tài, Ngày đó cậu vừa xuống lầu mua bia và đồ nướng thì liền mất tích, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, còn tiện tay chôm luôn hai di sản văn hóa Ai Cập, cậu cướp quốc bảo đó hả?
Chúng ta ở trong thành thị, có thể có quốc bảo gì chứ, gấu trúc cũng chẳng có lấy một...
Thẩm Đông chợt suy nghĩ lại, nói đến mấy thứ đồ vật mất tích lúc ấy, di sản văn hóa Ai Cập xem ra là bị cái tên người nước ngoài kia trộm, vậy còn thanh kiếm cổ kia đâu? Nghe nói phòng triển lãm văn hóa Ai Cập nằm cạnh nơi đặt kiếm cổ, chẳng lẽ cái con dơi nước ngoài kia —— a không, cái tên nước ngoài kia trộm luôn sao? Không có khả năng, hắn từng dùng một viên gạch đập ngất thằng cha kia, quần áo cũng lột sạch, cũng không phát hiện...
Không đúng! Lúc ấy hắn ngồi trên đống phế tích, vách tường bên cạnh sập xuống, chứng tỏ hắn đã đụng vào tường sao?
Tại sao hắn lại ở trong căn phòng bên cạnh chứ?
—— kiếm của Đỗ Hành bị sét đánh rơi mất, cho nên không độ kiếp thành công, không thể thành tiên.
—— không có cậu, tôi không thể thành tiên.
Thẩm Đông bật dậy, hắn liều mạng muốn bác bỏ cái luận điểm kỳ quái này, nhưng trong đầu lại hiện lên vẻ mặt kỳ quái của Chiêm Không đại sư khi lần đầu tiên gặp hắn trong siêu thị:
Cậu mới tới à? Bao nhiêu tiền?
Đờ mờ, lúc đó lão ta không phải là đang hỏi về tiền lương, mà là giá cả! Giá cả hàng hóa!
Là thứ mà siêu thị Sơn Hải có thể bán, còn mang mã số thẻ tuyệt đối là rất hiếm, là thứ mà Đỗ Hành không thể không có —— cuối cùng trước mắt Thẩm Đông lại xuất hiện cảnh tượng lúc Đỗ Hành đang lái xe, bàn tay phải đặt nơi vô lăng ấy, hắn cứ luôn chú ý và cũng không thể không chú ý mà nhìn cái tay kia.
Rầm!
Thẩm Đông ngay đơ ngã lăn ra đất, tư thế giống Thạch Lưu y như đúc, mặt đập xuống đất không ngẩng dậy nổi.
Quá hoang đường! Hắn không ngừng từ cấp độ vốn không phải người , lại còn dứt khoát bị đạp ra khỏi cái hàng ngũ Sinh vật sống luôn sao?
/171
|