*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng chín, vẫn là thời điểm nắng gắt cuối thu còn thiêu đốt, nhiệt độ bên ngoài liên tục tăng lên không hề giảm xuống, vì thế công việc yêu cầu đi lại bên ngoài nhiều cũng rất dễ tìm. Thẩm Đông cầm lại giấy căn cước từ trong tay Đỗ Hành, về nhà ngã đầu ngủ một giấc, ngày hôm sau liền vui vẻ thoải mái mà chạy đến chợ việc làm nộp đơn làm chuyển phát nhanh.
Có phương tiện liên lạc chứ!
Thẩm Đông lập tức gật đầu: Đương nhiên là có, đã đóng tiền mạng đầy đủ.
...Có phương tiện giao thông không?
Xe đạp!
Cậu vẫn là quẹo trái, nộp đơn cho dịch vụ giao đồ ăn tận nơi đi!
...
Vì thế kế hoạch tìm việc làm của Thẩm Đông liền từ nhân viên chuyển phát nhanh biến thành nhân viên tạm thời chuyên đi giao đồ ăn trong một nhà hàng Hồng Kông nào đó.
Thành phố này đúng là một nơi rất thần kỳ, ở đây có rất nhiều món ăn vặt, hội tụ đủ đặc sản nam bắc, nhưng mấy tiệm nổi tiếng được coi là danh tiếng tốt thức ăn ngon đều có một điểm chung rất là lừa người —— không giao đồ ăn bên ngoài, không theo phương thức mua nhóm*.
*Mua nhóm: Hán việt là Đoàn cấu ( Eng: Group buying – Group purchase): hình thức mua nhóm được áp dụng để được các nhà bán lẻ giảm giá khi một nhóm lớn các khách hàng sẵn lòng mua một món hàng giống nhau.
Nằm xéo với nhà hàng Hồng Kông này là một cửa hàng bán thang bao* nổi tiếng thành phố, mỗi ngày chỉ bán đến 10 giờ sáng, trước cửa tiệm lúc nào cũng có một hàng dài người đứng chờ, câu mà chủ quán nói nhiều nhất chính là Đợi lồng bánh tiếp theo đi . Người dân thành phố rất chú trọng việc ăn uống, vừa đột ngột nghĩ tới thì liền lập tức ngồi xe buýt cả tiếng đồng hồ đến xếp hàng mua bánh bao, chuyện này rất hay xảy ra, cửa hàng như thế này chẳng bao giờ cần phải lo đến chuyện không có khách hàng.
*thang bao: bánh bao có nhân bánh là thịt và canh, cắn vào một cái thì giống như được ăn ba thứ mì, thịt và canh cùng một lúc. (baidu)
Còn nhà hàng Hồng Kông nửa bán đồ Trung không bán đồ Tây trông rất cao cấp này thì lại không giống vậy, cho dù là vào giờ cơm cũng chẳng thấy được số ghế đầy được tám phần.
Thẩm Đông vừa chạy tới xem thử, liền 囧 囧 nhanh trí phát hiện ra, thì ra ông chủ nhà hàng này rất có bản lĩnh mà cầm menu bảng giá danh thiếp nhà hàng đưa đến quầy tiếp tân của một loạt khách sạn nhà tắm KTV trong bán kính cách đó 1 km, nói là giao đồ ăn, nhưng thật ra là chỉ đi giao trong một vài trường hợp, ông chủ mới đầu còn cực kỳ bủn xỉn định cho nhân viên rảnh rỗi không có việc gì làm đi giao, mà cô bé đó không ngốc, mấy người còn lại cũng không ai chịu đi, cho nên đành phải ra ngoài thuê người.
Chẳng qua bản chất keo kiệt của ông chủ này vẫn không thay đổi, tìm người giao đồ ăn mà còn phải thi đợt hai, cuối cùng Thẩm Đông lại vì cái lý do cực kỳ 囧 là trẻ tuổi bộ dạng không tệ, tuyệt đối có thể bước vào sảnh lớn của khách sạn bốn sao không bị bảo vệ đuổi ra mà trúng tuyển.
Chưa tới mười ngày, Thẩm Đông đã quen thuộc với đủ các loại hình ăn chơi giải trí xung quanh nhà hàng, bao gồm một phòng đánh mạt chược nằm tại một góc khuất bí mật, một nhà tắm với mô hình kinh doanh mập mờ bất minh, còn có một khách sạn giá rẻ được xưng là chốn tuyệt vời để yêu đương vụng trộm —— nhưng mấy thứ này cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Tuyệt đối sẽ không có loại chuyện mang tính khiêu chiến cao đối với thế giới quan như vừa bước vào một cái WC lại phát hiện là nhà hàng, đi taxi lại phát hiện lái xe là kiếm tu đâu.
Cho nên thế giới này vẫn rất là bình thường.
Ma quỷ được xem là của hiếm, rất ít khi thấy được, số lượng du côn lưu manh hay mấy tên cặn bã còn vượt xa cả yêu ma quỷ quái nữa ấy chứ. Nếu bỏ qua tên nhóc ly miêu lúc nào cũng đu bám ở trên yên sau xe đạp của hắn không buông, có thể nói cuộc sống của Thẩm Đông đã hoàn toàn trở lại như bình thường.
—— ngoại trừ việc mỗi ngày về nhà đều nhìn thấy cái TV LCD 46 inch treo vắt vẻo trên bức tường phòng khách kia.
Chủ thuê từng đến thu tiền thuê nhà một lần, Thẩm Đông cũng chả dám để ông ta vào cửa, vừa gặp dưới lầu liền vội vàng nộp tiền cho ổng.
Cửa phòng Đỗ Hành lúc nào cũng đóng chặt, cho dù có bước vào xem thử, bên trong cũng trống huơ trống hoác không thấy được bất cứ vật gì, nhưng thỉnh thoảng khi Thẩm Đông nửa đêm rời giường uống nước, hoặc từ trong nhà bếp đi ra, lại bất ngờ phát hiện Đỗ Hành đang êm đẹp ngồi trong phòng khách —— cái tên này nhất định là biết thuật xuyên tường phép ẩn thân gì rồi!
Không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào quấy nhiễu, lại lần nữa quay về với cuộc sống yên bình mà vội vàng lúc trước, nhưng Thẩm Đông càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Này, mày nói thử xem, anh ta không phải là gặp chuyện phiền phức gì rồi chứ! Sau ba ngày không thấy Đỗ Hành đâu, lúc nhàn rỗi Thẩm Đông lại ngồi chồm hổm ở một góc nhà hàng, cúi đầu hỏi Thạch Lưu đang hăng say liếm móng vuốt bên chân mình.
—— cái gì mà, lớp huấn luyện nói không có kiếm thì chắc chắn thực lực của kiếm tu sẽ giảm mất sáu phần.
Nếu cái đám ngốc của giới Tu Chân kia cả ngày chỉ biết đi thuê phim dài tập về xem rồi lượn vòng vòng trong siêu thị, lúc đó Thẩm Đông cũng lười tốn thời gian mà nghĩ xem Đỗ Hành đang làm chuyện gì. Còn không phải tại hắn nghe ngóng được giới U Minh tuyên bố muốn khai chiến, thêm cả chuyện cái cây đại thụ ngu ngốc không rét đậm lại đi nở hoa kia sao, này làm cho Thẩm Đông nhận ra tình hình IQ và EQ của cái giới Tu Chân đó, càng khiến hắn tin tưởng việc giới Tu Chân nắm chắc phần thắng lần này thật sự rất khó.
Nơi đây là cửa sau của nhà hàng, còn có hai đầu bếp cũng ngồi chồm hổm bên cạnh mà hút thuốc lá, cạnh đó nữa là thím rửa chén, bọn họ đều đang bàn tán về tin đồn trên báo những ngày gần đây.
... cho nên mới nói, nam sợ làm sai nghề, nữ sợ gả sai chồng, châm ngôn này lúc nào cũng đúng! Thím rửa chén dùng sức vắt khăn lau, mấy cái chén đĩa này còn phải đưa vào tủ tiệt trùng rồi cuối cùng mới xếp vào tủ chứa, bà sôi nổi tán dóc với một nhân viên đang phơi khăn trải bàn và khăn ăn về chuyện ly hôn của một ngôi sao nào đó, sau đó đề tài cũng được dời đi một cách rất thần kỳ, một đầu bếp ngậm điếu thuốc lắc đầu thở dài:
Người này ấy hả, thật không cách nào tưởng tượng được năm năm, mười năm nữa gặp lại thì sẽ ra sao... Học có mỗi việc nấu nướng mà cũng không xong, thằng bạn thân này của tôi, từ nhỏ hàng xóm láng giềng đã khen ngợi không dứt, lúc đầu không chịu học y, sau đó lại vào làm tại bệnh viện đứng thứ hai thành phố. Theo lý thì là tương lai sáng lạn rồi, kết quả ấy à, tiền lương một tháng hơn ba ngàn thì không nói đi, hôm trước còn bị người nhà của một bệnh nhân không biết phải trái mà đánh vỡ đầu, thật là hết cách mà!
Cũng không hẳn, có một công việc vẻ vang là tốt rồi... Mấy chuyện lộn xộn kia đều có thể che giấu được hết mà!
Đầu óc của Thẩm Đông cũng trôi nổi theo.
Nếu lúc trước không động kinh mà chạy đến siêu thị Sơn Hải —— được rồi, cho dù Đỗ Hành không tìm ra hắn, cái vấn đề về bản thể của hắn cũng không thể nào thay đổi được! Nếu hắn ngay từ đầu đã làm công việc giao hàng tận nơi như thế này, lỡ đâu một ngày nào đó Đỗ Hành chết trên chiến trường, vậy hắn cũng sẽ bỗng dưng ngã xuống đất đột tử chết ngắc, đệch, lúc đó dám người ta còn tưởng là ông chủ khắt khe với nhân viên nên gây ra tai nạn chết người lắm à!
Mà không đúng, nếu hắn chết, vậy có còn thi thể không?
Hắn hình như vẫn còn một cái nguyên hình rất lừa tình nữa mà! Chết tiệt, lớp huấn luyện chưa từng nói tới nếu yêu quái biến hóa thành công thì tình trạng sau khi chết sẽ như thế nào, chẳng qua nếu dựa theo logic trong Liêu Trai, không khéo hắn liền biến trở về thành một thanh kiếm nằm trơ trọi trên mặt đất lắm.
Thẩm Đông hắc tuyến đầy đầu.
Hắn có nên tiếc nuối cho cái cục khoáng thạch đã tạo nên mình không nhỉ?
Có thể đúc thành sắt có thể tạo thành nồi, sao cứ cố tình rèn thành binh khí kia chứ, hoặc là binh khí thì cũng không sao, tại sao cứ nhất thiết phải trở thành kiếm trong tay kiếm tu chứ! Này là ép buộc nhập hộ tịch, cả đời bị hãm hại đó a!
—— thôi đi, làm khoáng thạch thì cậu nghĩ mình sẽ có quyền chọn lựa à?
Tiểu Thẩm, lấy danh sách đến quầy tiếp tân!
Thẩm Đông đáp lời, đầu bếp bên cạnh hắn cũng chỉ có thể vội vàng hút cho xong điếu thuốc, vừa đi vào vừa lèm bèm: Ai vậy trời, mới 10 giờ sáng mà đã kêu cơm ngoài, bộ định ăn sáng à!
Trong mấy món được giao tận nơi thì cơm chan là được gọi nhiều nhất, thứ này cũng rất được, đồ ăn đều có đầy đủ. Nhà bếp cũng làm rất dễ dàng, chỉ cần chan đồ ăn lên cơm đã nấu sẵn, đóng gói cho vào hộp là xong.
*Cơm chan: cơm có kèm sẵn thức ăn; người ta chan thức ăn hay nước sốt thẳng lên cơm, không cần phải đựng đồ ăn ở mấy đĩa riêng.
Thẩm Đông xách theo một túi nhựa căng đầy đựng bốn hộp cơm chan cà chua thịt bò, leo lên xe đạp, cũng chỉ chạy chừng hai con phố, rất nhanh đã đem đồ tới nơi, khách sạn bốn sao đúng là lắm quy tắc, còn phải đến quầy tiếp tân thông báo để cho khách thuê phòng nghe điện thoại xác nhận.
Thẩm Đông cũng không dựa lên quầy tiếp tân bằng đá cẩm thạch, dưới đế hộp cơm dù sao vẫn dính kha khá dầu mỡ, phải chú ý đến mấy chi tiết nhỏ để không gây phiền phức cho người khác, dần dà sẽ có thể nhận được hồi báo, ít nhất là tiếp tân của khách sạn này, thái độ đã từ máy móc xa cách biến thành vui lòng chủ động hỏi Thẩm Đông muốn giao đồ cho khách ở phòng nào.
Bên này đang gọi điện thoại, Thẩm Đông lại thính tai nghe được một người đàn ông muốn trả phòng đứng bên cạnh nói với cô gái tiếp tân trước mặt gã:
Nghiệp vụ của khách sạn các cô cũng đa dạng quá nhỉ, đến cả đạo sĩ cũng phục vụ.
Đạo sĩ ở đâu ra?
Không phải là Thẩm Đông mang quan niệm lạc hậu, chẳng qua cũng giống như việc nhìn thấy hòa thượng xài di động, là người bình thường thì đương nhiên sẽ cảm thấy đạo sĩ mà ngụ tại khách sạn cao cấp thì có hơi kỳ quái. Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, có lẽ là người nọ đến tham dự hội thảo học thuật tôn giáo gì đó, đi đến nơi xa lạ thì nhà tổ chức cũng không thể để người ta ở tại mấy khách sạn hạng ba được.
Úi? Lúc Thẩm Đông chuẩn bị nhấn nút đóng cửa thang máy, bỗng nhiên có một gã mập đầu đầy mồ hôi xông thẳng vào.
Gã mập kia nhanh chóng vươn tay ấn nút lên lầu tám, những người khác trong thang máy có chút ghét bỏ mà dịch ra xa gã, vì thế Thẩm Đông đang đi giao đồ ăn liền vừa lúc đối mặt với gã mập kia.
Tiểu Thẩm?
Giám đốc Dư?
Dư Côn trực tiếp dùng tay áo chùi mặt, đồng thời cổ quái quan sát Thẩm Đông: Cậu là đang?
Làm công kiếm tiền. Thẩm Đông không chút e dè mà nói, tuy rằng hắn chưa biết được rốt cuộc nguyên hình của giám đốc Dư là gì, nhưng ai ai ở lớp huấn luyện cũng nói uy vọng của người này ở giới Tu Chân rất cao, cho nên nếu không phải là danh nhân nào đó thì cũng là danh thú nào đó nhỉ! Đương nhiên phải là vậy rồi, mấy người nhìn xem, đến Thạch Lưu cũng lặng lẽ rụt người lại kia kìa.
Giám đốc Dư còn chưa phát cho tôi tiền lương nửa tháng trước, siêu thị lại đóng cửa vô thời hạn, không nghĩ cách kiếm tiền chẳng lẽ tôi phải đi uống gió Tây Bắc à? Mà oái oăm là mùa hè chói chang thế này, ngay cả gió Tây Bắc cũng tìm không ra đó chứ.
Này nghe như mấy chuyện tranh chấp lao động, hay là trì hoãn trả lương này nọ ấy!
Dư Côn hứng chịu ánh mắt khinh bỉ của mọi người trong thang máy, cười gượng sờ cằm:
Cũng không thể nói như vậy được, với điều kiện của Tiểu Thẩm cậu, còn phải... Ôi chao, cậu là đang đi giao hàng à? Ây da, Đỗ Hành này cũng keo kiệt quá, cậu xem xem, mối quan hệ của các cậu đã là thế nào rồi! Cho dù y không mua cho cậu bộ sản phẩm bảo dưỡng mới tung ra gần đây, ít nhất cũng phải lo ăn lo uống chứ...
Lần này kẻ phải hứng chịu đám ánh mắt quỷ dị lại là Thẩm Đông.
Phắc, Thẩm Đông cảm thấy nếu bộ dáng mình giống người qua đường một chút, không đúng, chỉ cần mang dáng vẻ giống Trì Mậu, bảo đảm sẽ không phải chịu cái lễ rửa tội bằng ánh mắt này! Hắn còn không thể cãi lại mới đau chứ.
Có thể nói được gì nữa?
Đỗ Hành là Đỗ Hành, cuộc sống của hắn và Đỗ Hành thì có liên quan gì nhau đâu? OMG, này nếu đổi lại là một cô gái, dám chắc sẽ thành kịch bản làm dâu nhà giàu trong một bộ phim truyền hình cẩu huyết nào lắm!
Thẩm Đông bị trí tưởng tượng của bản thân dọa đến phát lạnh, hận không thể bịt kín lại cái mồm đang lải nhải của Dư Côn!
May thay, thang máy đã bắt đầu ngừng lại, khách sạn này không giống với những nơi khác, nếu muốn xuống lầu thì thang máy sẽ đi thẳng xuống lầu một, còn lên lầu thì là từ lầu một đi lên các lầu khác, nhân viên chỉ đi thang máy chuyên dùng để chuyển hàng, rất ít có tình trạng bước vào lúc thang máy đang đi lên nửa chừng thế này.
Thoáng cái trong thang máy chỉ còn lại Dư Côn cùng Thẩm Đông.
Hai người trợn mắt nhìn nhau không lâu, Thẩm Đông chợt phát hiện Dư Côn trông có gì đó là lạ, chẳng hạn như đám tóc trên đầu thưa hẳn đi, ở giữa đỉnh đầu cũng chỉ còn lại một lớp lơ thơ, nếu là người bình thường thì có thể xem như là chứng hói đầu tuổi trung niên do phải chịu áp lực quá lớn. Nhưng cái lão Dư Côn này hình như đâu phải là người, nếu đầu bếp của siêu thị Sơn Hải là Thao Thiết, vậy vị tổng giám đốc này hẳn cũng phải có lai lịch khá lớn.
Lão yêu quái sống đến mấy ngàn năm, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi mà tóc tai đã rơi rụng đến thế này rồi sao?
Đánh trận à? Thẩm Đông lo sợ hỏi.
Ặc, còn chưa.
Ánh mắt Thẩm Đông lướt qua đỉnh đầu lão, hàm ý rất rõ ràng.
A, cậu nói cái này hả, hề hề, là do thời tiết thôi, cũng không còn cách nào.
Bộ đang nghĩ hắn là tên ngốc dễ lừa gạt à, chỉ có người bình thường mới bị rụng tóc vào mùa thu, thượng cổ quái thú nhà lão dám chừng ngay cả thay lông cũng không cần thiết nữa ấy chứ?
Thẩm Đông khinh thường nghĩ, thang máy đã đến lầu tám, hắn lập tức bước ra thang máy trước, khóe mắt thoáng lướt qua, trông thấy Dư Côn ở sau lưng đang tiến thẳng vào một căn phòng. Quên đi, chuyện của giới Tu Chân dính vào càng thêm phiền, cứ coi như không phát hiện là được.
Hắn gõ gõ cánh cửa phòng nằm cuối hành lang, quy tắc ngầm nơi này chính là không cho phép bước vào phòng của khách, không cần biết đó là KTV nhà tắm hay là phòng khách sạn, dù sao đứng ở trước cửa phòng cũng là an toàn nhất, có gì xảy ra cũng có thể dễ nói chuyện, bởi vì trên hành lang thường có cameras, cho nên sau khi giao hàng rồi nhận tiền xong, Thẩm Đông xoay người đi về, chợt phát hiện Thạch Lưu đã đi đâu mất.
Nhóc ly miêu trông như một cục bông màu đen nho nhỏ, đứng trên tấm thảm màu vàng sáng của khách sạn rất dễ nhận ra, hơn nữa nơi này cũng không có rác rưởi gì, hành lang trống huơ trống hoác, vậy mà cu cậu lúc nãy còn quẩn quanh bên cạnh hắn giờ lại mất tích.
Thạch Lưu?
Thẩm Đông gọi khẽ, hắn không dám lớn tiếng, vừa bước dọc theo hành lang vừa tìm kiếm, bỗng nhiên một bàn tay vươn ra nắm áo hắn kéo thẳng vào trong phòng.
Thẩm Đông phản ứng lại rất nhanh, lập tức đá một cú qua, nhưng đối phương vẫn không hề hấn gì, còn bình tĩnh cạch một tiếng đóng lại cửa phòng, mà Thẩm Đông lại cảm thấy bản thân như vừa đá phải một cây cột, cứng chắc đến nỗi khiến chân hắn tê dại, đợi lúc giương mắt lên nhìn hắn liền tỉnh ngộ, thì ra là Khai Sơn Phủ linh ngâm nước đến độ co rút lại chỉ còn hai thước.
Sau đó tầm mắt dời xuống, một người dáng vẻ như nhi đồng mặc quần áo vàng chóe đứng trên tấm thảm của khách sạn, trong tay ôm Thạch Lưu, vẻ mặt cau có nghiêm trang nói:
Chúng tôi có tin xấu phải báo cho cậu!
Ánh mắt Thẩm Đông lại rơi xuống trên người Dư Côn đang đứng phía sau vò đầu bứt tóc, hắn hất tay Khai Sơn Phủ linh ra: Nhìn điệu bộ của các người, dù tôi không muốn biết cũng không được nhỉ!
Cậu biết Phá Hồ đạo trưởng chứ?
Là người giải quyết mấy cái chuyện phá hoại môi trường mà Trịnh Xương Hầu làm ra, thì sao? Thẩm Đông nói xong, bỗng nhiên nhớ đến lần cuối nhìn thấy lão đạo nhân lôi thôi kia, hình như chính là lúc vừa ăn đồ nướng xong, rồi bị cuốn vào giới U Minh cùng với Đỗ Hành?
Mười ngày trước Trịnh Xương Hầu lại chạy đến, chúng tôi mới phát hiện Phá Hồ đạo trưởng đã mất tích.
Này cũng bi thương quá rồi, không cần tới thì không nhớ đến sự tồn tại của người ta.
Ở giới Tu Chân cũng có rất nhiều người biết thuật cầu mưa, nhưng không ai có năng lực cao như Phá Hồ đạo trưởng cả, Đỗ Hành nói có lẽ y biết Phá Hồ đang ở nơi nào, nhưng hiện giờ ngay cả y cũng... không thấy đâu.
Cái gì?!
Một phòng gồm đạo sĩ, yêu quái cùng cái kẻ không biết là thứ gì kia, cũng chính là cái đám thủ lĩnh của giới Tu Chân, đều xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
Cảnh tượng này hình như hơi bị quen, 100 năm trước bọn họ cũng y như vậy mà thương tiếc báo cho Đỗ Hành một tin xấu —— kiếm của ngươi có thể là thật sự mất tích rồi, chúng ta tìm ở núi Bắc Mang lâu thật lâu cũng chẳng thể phát hiện ra.
Tháng chín, vẫn là thời điểm nắng gắt cuối thu còn thiêu đốt, nhiệt độ bên ngoài liên tục tăng lên không hề giảm xuống, vì thế công việc yêu cầu đi lại bên ngoài nhiều cũng rất dễ tìm. Thẩm Đông cầm lại giấy căn cước từ trong tay Đỗ Hành, về nhà ngã đầu ngủ một giấc, ngày hôm sau liền vui vẻ thoải mái mà chạy đến chợ việc làm nộp đơn làm chuyển phát nhanh.
Có phương tiện liên lạc chứ!
Thẩm Đông lập tức gật đầu: Đương nhiên là có, đã đóng tiền mạng đầy đủ.
...Có phương tiện giao thông không?
Xe đạp!
Cậu vẫn là quẹo trái, nộp đơn cho dịch vụ giao đồ ăn tận nơi đi!
...
Vì thế kế hoạch tìm việc làm của Thẩm Đông liền từ nhân viên chuyển phát nhanh biến thành nhân viên tạm thời chuyên đi giao đồ ăn trong một nhà hàng Hồng Kông nào đó.
Thành phố này đúng là một nơi rất thần kỳ, ở đây có rất nhiều món ăn vặt, hội tụ đủ đặc sản nam bắc, nhưng mấy tiệm nổi tiếng được coi là danh tiếng tốt thức ăn ngon đều có một điểm chung rất là lừa người —— không giao đồ ăn bên ngoài, không theo phương thức mua nhóm*.
*Mua nhóm: Hán việt là Đoàn cấu ( Eng: Group buying – Group purchase): hình thức mua nhóm được áp dụng để được các nhà bán lẻ giảm giá khi một nhóm lớn các khách hàng sẵn lòng mua một món hàng giống nhau.
Nằm xéo với nhà hàng Hồng Kông này là một cửa hàng bán thang bao* nổi tiếng thành phố, mỗi ngày chỉ bán đến 10 giờ sáng, trước cửa tiệm lúc nào cũng có một hàng dài người đứng chờ, câu mà chủ quán nói nhiều nhất chính là Đợi lồng bánh tiếp theo đi . Người dân thành phố rất chú trọng việc ăn uống, vừa đột ngột nghĩ tới thì liền lập tức ngồi xe buýt cả tiếng đồng hồ đến xếp hàng mua bánh bao, chuyện này rất hay xảy ra, cửa hàng như thế này chẳng bao giờ cần phải lo đến chuyện không có khách hàng.
*thang bao: bánh bao có nhân bánh là thịt và canh, cắn vào một cái thì giống như được ăn ba thứ mì, thịt và canh cùng một lúc. (baidu)
Còn nhà hàng Hồng Kông nửa bán đồ Trung không bán đồ Tây trông rất cao cấp này thì lại không giống vậy, cho dù là vào giờ cơm cũng chẳng thấy được số ghế đầy được tám phần.
Thẩm Đông vừa chạy tới xem thử, liền 囧 囧 nhanh trí phát hiện ra, thì ra ông chủ nhà hàng này rất có bản lĩnh mà cầm menu bảng giá danh thiếp nhà hàng đưa đến quầy tiếp tân của một loạt khách sạn nhà tắm KTV trong bán kính cách đó 1 km, nói là giao đồ ăn, nhưng thật ra là chỉ đi giao trong một vài trường hợp, ông chủ mới đầu còn cực kỳ bủn xỉn định cho nhân viên rảnh rỗi không có việc gì làm đi giao, mà cô bé đó không ngốc, mấy người còn lại cũng không ai chịu đi, cho nên đành phải ra ngoài thuê người.
Chẳng qua bản chất keo kiệt của ông chủ này vẫn không thay đổi, tìm người giao đồ ăn mà còn phải thi đợt hai, cuối cùng Thẩm Đông lại vì cái lý do cực kỳ 囧 là trẻ tuổi bộ dạng không tệ, tuyệt đối có thể bước vào sảnh lớn của khách sạn bốn sao không bị bảo vệ đuổi ra mà trúng tuyển.
Chưa tới mười ngày, Thẩm Đông đã quen thuộc với đủ các loại hình ăn chơi giải trí xung quanh nhà hàng, bao gồm một phòng đánh mạt chược nằm tại một góc khuất bí mật, một nhà tắm với mô hình kinh doanh mập mờ bất minh, còn có một khách sạn giá rẻ được xưng là chốn tuyệt vời để yêu đương vụng trộm —— nhưng mấy thứ này cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Tuyệt đối sẽ không có loại chuyện mang tính khiêu chiến cao đối với thế giới quan như vừa bước vào một cái WC lại phát hiện là nhà hàng, đi taxi lại phát hiện lái xe là kiếm tu đâu.
Cho nên thế giới này vẫn rất là bình thường.
Ma quỷ được xem là của hiếm, rất ít khi thấy được, số lượng du côn lưu manh hay mấy tên cặn bã còn vượt xa cả yêu ma quỷ quái nữa ấy chứ. Nếu bỏ qua tên nhóc ly miêu lúc nào cũng đu bám ở trên yên sau xe đạp của hắn không buông, có thể nói cuộc sống của Thẩm Đông đã hoàn toàn trở lại như bình thường.
—— ngoại trừ việc mỗi ngày về nhà đều nhìn thấy cái TV LCD 46 inch treo vắt vẻo trên bức tường phòng khách kia.
Chủ thuê từng đến thu tiền thuê nhà một lần, Thẩm Đông cũng chả dám để ông ta vào cửa, vừa gặp dưới lầu liền vội vàng nộp tiền cho ổng.
Cửa phòng Đỗ Hành lúc nào cũng đóng chặt, cho dù có bước vào xem thử, bên trong cũng trống huơ trống hoác không thấy được bất cứ vật gì, nhưng thỉnh thoảng khi Thẩm Đông nửa đêm rời giường uống nước, hoặc từ trong nhà bếp đi ra, lại bất ngờ phát hiện Đỗ Hành đang êm đẹp ngồi trong phòng khách —— cái tên này nhất định là biết thuật xuyên tường phép ẩn thân gì rồi!
Không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào quấy nhiễu, lại lần nữa quay về với cuộc sống yên bình mà vội vàng lúc trước, nhưng Thẩm Đông càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Này, mày nói thử xem, anh ta không phải là gặp chuyện phiền phức gì rồi chứ! Sau ba ngày không thấy Đỗ Hành đâu, lúc nhàn rỗi Thẩm Đông lại ngồi chồm hổm ở một góc nhà hàng, cúi đầu hỏi Thạch Lưu đang hăng say liếm móng vuốt bên chân mình.
—— cái gì mà, lớp huấn luyện nói không có kiếm thì chắc chắn thực lực của kiếm tu sẽ giảm mất sáu phần.
Nếu cái đám ngốc của giới Tu Chân kia cả ngày chỉ biết đi thuê phim dài tập về xem rồi lượn vòng vòng trong siêu thị, lúc đó Thẩm Đông cũng lười tốn thời gian mà nghĩ xem Đỗ Hành đang làm chuyện gì. Còn không phải tại hắn nghe ngóng được giới U Minh tuyên bố muốn khai chiến, thêm cả chuyện cái cây đại thụ ngu ngốc không rét đậm lại đi nở hoa kia sao, này làm cho Thẩm Đông nhận ra tình hình IQ và EQ của cái giới Tu Chân đó, càng khiến hắn tin tưởng việc giới Tu Chân nắm chắc phần thắng lần này thật sự rất khó.
Nơi đây là cửa sau của nhà hàng, còn có hai đầu bếp cũng ngồi chồm hổm bên cạnh mà hút thuốc lá, cạnh đó nữa là thím rửa chén, bọn họ đều đang bàn tán về tin đồn trên báo những ngày gần đây.
... cho nên mới nói, nam sợ làm sai nghề, nữ sợ gả sai chồng, châm ngôn này lúc nào cũng đúng! Thím rửa chén dùng sức vắt khăn lau, mấy cái chén đĩa này còn phải đưa vào tủ tiệt trùng rồi cuối cùng mới xếp vào tủ chứa, bà sôi nổi tán dóc với một nhân viên đang phơi khăn trải bàn và khăn ăn về chuyện ly hôn của một ngôi sao nào đó, sau đó đề tài cũng được dời đi một cách rất thần kỳ, một đầu bếp ngậm điếu thuốc lắc đầu thở dài:
Người này ấy hả, thật không cách nào tưởng tượng được năm năm, mười năm nữa gặp lại thì sẽ ra sao... Học có mỗi việc nấu nướng mà cũng không xong, thằng bạn thân này của tôi, từ nhỏ hàng xóm láng giềng đã khen ngợi không dứt, lúc đầu không chịu học y, sau đó lại vào làm tại bệnh viện đứng thứ hai thành phố. Theo lý thì là tương lai sáng lạn rồi, kết quả ấy à, tiền lương một tháng hơn ba ngàn thì không nói đi, hôm trước còn bị người nhà của một bệnh nhân không biết phải trái mà đánh vỡ đầu, thật là hết cách mà!
Cũng không hẳn, có một công việc vẻ vang là tốt rồi... Mấy chuyện lộn xộn kia đều có thể che giấu được hết mà!
Đầu óc của Thẩm Đông cũng trôi nổi theo.
Nếu lúc trước không động kinh mà chạy đến siêu thị Sơn Hải —— được rồi, cho dù Đỗ Hành không tìm ra hắn, cái vấn đề về bản thể của hắn cũng không thể nào thay đổi được! Nếu hắn ngay từ đầu đã làm công việc giao hàng tận nơi như thế này, lỡ đâu một ngày nào đó Đỗ Hành chết trên chiến trường, vậy hắn cũng sẽ bỗng dưng ngã xuống đất đột tử chết ngắc, đệch, lúc đó dám người ta còn tưởng là ông chủ khắt khe với nhân viên nên gây ra tai nạn chết người lắm à!
Mà không đúng, nếu hắn chết, vậy có còn thi thể không?
Hắn hình như vẫn còn một cái nguyên hình rất lừa tình nữa mà! Chết tiệt, lớp huấn luyện chưa từng nói tới nếu yêu quái biến hóa thành công thì tình trạng sau khi chết sẽ như thế nào, chẳng qua nếu dựa theo logic trong Liêu Trai, không khéo hắn liền biến trở về thành một thanh kiếm nằm trơ trọi trên mặt đất lắm.
Thẩm Đông hắc tuyến đầy đầu.
Hắn có nên tiếc nuối cho cái cục khoáng thạch đã tạo nên mình không nhỉ?
Có thể đúc thành sắt có thể tạo thành nồi, sao cứ cố tình rèn thành binh khí kia chứ, hoặc là binh khí thì cũng không sao, tại sao cứ nhất thiết phải trở thành kiếm trong tay kiếm tu chứ! Này là ép buộc nhập hộ tịch, cả đời bị hãm hại đó a!
—— thôi đi, làm khoáng thạch thì cậu nghĩ mình sẽ có quyền chọn lựa à?
Tiểu Thẩm, lấy danh sách đến quầy tiếp tân!
Thẩm Đông đáp lời, đầu bếp bên cạnh hắn cũng chỉ có thể vội vàng hút cho xong điếu thuốc, vừa đi vào vừa lèm bèm: Ai vậy trời, mới 10 giờ sáng mà đã kêu cơm ngoài, bộ định ăn sáng à!
Trong mấy món được giao tận nơi thì cơm chan là được gọi nhiều nhất, thứ này cũng rất được, đồ ăn đều có đầy đủ. Nhà bếp cũng làm rất dễ dàng, chỉ cần chan đồ ăn lên cơm đã nấu sẵn, đóng gói cho vào hộp là xong.
*Cơm chan: cơm có kèm sẵn thức ăn; người ta chan thức ăn hay nước sốt thẳng lên cơm, không cần phải đựng đồ ăn ở mấy đĩa riêng.
Thẩm Đông xách theo một túi nhựa căng đầy đựng bốn hộp cơm chan cà chua thịt bò, leo lên xe đạp, cũng chỉ chạy chừng hai con phố, rất nhanh đã đem đồ tới nơi, khách sạn bốn sao đúng là lắm quy tắc, còn phải đến quầy tiếp tân thông báo để cho khách thuê phòng nghe điện thoại xác nhận.
Thẩm Đông cũng không dựa lên quầy tiếp tân bằng đá cẩm thạch, dưới đế hộp cơm dù sao vẫn dính kha khá dầu mỡ, phải chú ý đến mấy chi tiết nhỏ để không gây phiền phức cho người khác, dần dà sẽ có thể nhận được hồi báo, ít nhất là tiếp tân của khách sạn này, thái độ đã từ máy móc xa cách biến thành vui lòng chủ động hỏi Thẩm Đông muốn giao đồ cho khách ở phòng nào.
Bên này đang gọi điện thoại, Thẩm Đông lại thính tai nghe được một người đàn ông muốn trả phòng đứng bên cạnh nói với cô gái tiếp tân trước mặt gã:
Nghiệp vụ của khách sạn các cô cũng đa dạng quá nhỉ, đến cả đạo sĩ cũng phục vụ.
Đạo sĩ ở đâu ra?
Không phải là Thẩm Đông mang quan niệm lạc hậu, chẳng qua cũng giống như việc nhìn thấy hòa thượng xài di động, là người bình thường thì đương nhiên sẽ cảm thấy đạo sĩ mà ngụ tại khách sạn cao cấp thì có hơi kỳ quái. Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, có lẽ là người nọ đến tham dự hội thảo học thuật tôn giáo gì đó, đi đến nơi xa lạ thì nhà tổ chức cũng không thể để người ta ở tại mấy khách sạn hạng ba được.
Úi? Lúc Thẩm Đông chuẩn bị nhấn nút đóng cửa thang máy, bỗng nhiên có một gã mập đầu đầy mồ hôi xông thẳng vào.
Gã mập kia nhanh chóng vươn tay ấn nút lên lầu tám, những người khác trong thang máy có chút ghét bỏ mà dịch ra xa gã, vì thế Thẩm Đông đang đi giao đồ ăn liền vừa lúc đối mặt với gã mập kia.
Tiểu Thẩm?
Giám đốc Dư?
Dư Côn trực tiếp dùng tay áo chùi mặt, đồng thời cổ quái quan sát Thẩm Đông: Cậu là đang?
Làm công kiếm tiền. Thẩm Đông không chút e dè mà nói, tuy rằng hắn chưa biết được rốt cuộc nguyên hình của giám đốc Dư là gì, nhưng ai ai ở lớp huấn luyện cũng nói uy vọng của người này ở giới Tu Chân rất cao, cho nên nếu không phải là danh nhân nào đó thì cũng là danh thú nào đó nhỉ! Đương nhiên phải là vậy rồi, mấy người nhìn xem, đến Thạch Lưu cũng lặng lẽ rụt người lại kia kìa.
Giám đốc Dư còn chưa phát cho tôi tiền lương nửa tháng trước, siêu thị lại đóng cửa vô thời hạn, không nghĩ cách kiếm tiền chẳng lẽ tôi phải đi uống gió Tây Bắc à? Mà oái oăm là mùa hè chói chang thế này, ngay cả gió Tây Bắc cũng tìm không ra đó chứ.
Này nghe như mấy chuyện tranh chấp lao động, hay là trì hoãn trả lương này nọ ấy!
Dư Côn hứng chịu ánh mắt khinh bỉ của mọi người trong thang máy, cười gượng sờ cằm:
Cũng không thể nói như vậy được, với điều kiện của Tiểu Thẩm cậu, còn phải... Ôi chao, cậu là đang đi giao hàng à? Ây da, Đỗ Hành này cũng keo kiệt quá, cậu xem xem, mối quan hệ của các cậu đã là thế nào rồi! Cho dù y không mua cho cậu bộ sản phẩm bảo dưỡng mới tung ra gần đây, ít nhất cũng phải lo ăn lo uống chứ...
Lần này kẻ phải hứng chịu đám ánh mắt quỷ dị lại là Thẩm Đông.
Phắc, Thẩm Đông cảm thấy nếu bộ dáng mình giống người qua đường một chút, không đúng, chỉ cần mang dáng vẻ giống Trì Mậu, bảo đảm sẽ không phải chịu cái lễ rửa tội bằng ánh mắt này! Hắn còn không thể cãi lại mới đau chứ.
Có thể nói được gì nữa?
Đỗ Hành là Đỗ Hành, cuộc sống của hắn và Đỗ Hành thì có liên quan gì nhau đâu? OMG, này nếu đổi lại là một cô gái, dám chắc sẽ thành kịch bản làm dâu nhà giàu trong một bộ phim truyền hình cẩu huyết nào lắm!
Thẩm Đông bị trí tưởng tượng của bản thân dọa đến phát lạnh, hận không thể bịt kín lại cái mồm đang lải nhải của Dư Côn!
May thay, thang máy đã bắt đầu ngừng lại, khách sạn này không giống với những nơi khác, nếu muốn xuống lầu thì thang máy sẽ đi thẳng xuống lầu một, còn lên lầu thì là từ lầu một đi lên các lầu khác, nhân viên chỉ đi thang máy chuyên dùng để chuyển hàng, rất ít có tình trạng bước vào lúc thang máy đang đi lên nửa chừng thế này.
Thoáng cái trong thang máy chỉ còn lại Dư Côn cùng Thẩm Đông.
Hai người trợn mắt nhìn nhau không lâu, Thẩm Đông chợt phát hiện Dư Côn trông có gì đó là lạ, chẳng hạn như đám tóc trên đầu thưa hẳn đi, ở giữa đỉnh đầu cũng chỉ còn lại một lớp lơ thơ, nếu là người bình thường thì có thể xem như là chứng hói đầu tuổi trung niên do phải chịu áp lực quá lớn. Nhưng cái lão Dư Côn này hình như đâu phải là người, nếu đầu bếp của siêu thị Sơn Hải là Thao Thiết, vậy vị tổng giám đốc này hẳn cũng phải có lai lịch khá lớn.
Lão yêu quái sống đến mấy ngàn năm, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi mà tóc tai đã rơi rụng đến thế này rồi sao?
Đánh trận à? Thẩm Đông lo sợ hỏi.
Ặc, còn chưa.
Ánh mắt Thẩm Đông lướt qua đỉnh đầu lão, hàm ý rất rõ ràng.
A, cậu nói cái này hả, hề hề, là do thời tiết thôi, cũng không còn cách nào.
Bộ đang nghĩ hắn là tên ngốc dễ lừa gạt à, chỉ có người bình thường mới bị rụng tóc vào mùa thu, thượng cổ quái thú nhà lão dám chừng ngay cả thay lông cũng không cần thiết nữa ấy chứ?
Thẩm Đông khinh thường nghĩ, thang máy đã đến lầu tám, hắn lập tức bước ra thang máy trước, khóe mắt thoáng lướt qua, trông thấy Dư Côn ở sau lưng đang tiến thẳng vào một căn phòng. Quên đi, chuyện của giới Tu Chân dính vào càng thêm phiền, cứ coi như không phát hiện là được.
Hắn gõ gõ cánh cửa phòng nằm cuối hành lang, quy tắc ngầm nơi này chính là không cho phép bước vào phòng của khách, không cần biết đó là KTV nhà tắm hay là phòng khách sạn, dù sao đứng ở trước cửa phòng cũng là an toàn nhất, có gì xảy ra cũng có thể dễ nói chuyện, bởi vì trên hành lang thường có cameras, cho nên sau khi giao hàng rồi nhận tiền xong, Thẩm Đông xoay người đi về, chợt phát hiện Thạch Lưu đã đi đâu mất.
Nhóc ly miêu trông như một cục bông màu đen nho nhỏ, đứng trên tấm thảm màu vàng sáng của khách sạn rất dễ nhận ra, hơn nữa nơi này cũng không có rác rưởi gì, hành lang trống huơ trống hoác, vậy mà cu cậu lúc nãy còn quẩn quanh bên cạnh hắn giờ lại mất tích.
Thạch Lưu?
Thẩm Đông gọi khẽ, hắn không dám lớn tiếng, vừa bước dọc theo hành lang vừa tìm kiếm, bỗng nhiên một bàn tay vươn ra nắm áo hắn kéo thẳng vào trong phòng.
Thẩm Đông phản ứng lại rất nhanh, lập tức đá một cú qua, nhưng đối phương vẫn không hề hấn gì, còn bình tĩnh cạch một tiếng đóng lại cửa phòng, mà Thẩm Đông lại cảm thấy bản thân như vừa đá phải một cây cột, cứng chắc đến nỗi khiến chân hắn tê dại, đợi lúc giương mắt lên nhìn hắn liền tỉnh ngộ, thì ra là Khai Sơn Phủ linh ngâm nước đến độ co rút lại chỉ còn hai thước.
Sau đó tầm mắt dời xuống, một người dáng vẻ như nhi đồng mặc quần áo vàng chóe đứng trên tấm thảm của khách sạn, trong tay ôm Thạch Lưu, vẻ mặt cau có nghiêm trang nói:
Chúng tôi có tin xấu phải báo cho cậu!
Ánh mắt Thẩm Đông lại rơi xuống trên người Dư Côn đang đứng phía sau vò đầu bứt tóc, hắn hất tay Khai Sơn Phủ linh ra: Nhìn điệu bộ của các người, dù tôi không muốn biết cũng không được nhỉ!
Cậu biết Phá Hồ đạo trưởng chứ?
Là người giải quyết mấy cái chuyện phá hoại môi trường mà Trịnh Xương Hầu làm ra, thì sao? Thẩm Đông nói xong, bỗng nhiên nhớ đến lần cuối nhìn thấy lão đạo nhân lôi thôi kia, hình như chính là lúc vừa ăn đồ nướng xong, rồi bị cuốn vào giới U Minh cùng với Đỗ Hành?
Mười ngày trước Trịnh Xương Hầu lại chạy đến, chúng tôi mới phát hiện Phá Hồ đạo trưởng đã mất tích.
Này cũng bi thương quá rồi, không cần tới thì không nhớ đến sự tồn tại của người ta.
Ở giới Tu Chân cũng có rất nhiều người biết thuật cầu mưa, nhưng không ai có năng lực cao như Phá Hồ đạo trưởng cả, Đỗ Hành nói có lẽ y biết Phá Hồ đang ở nơi nào, nhưng hiện giờ ngay cả y cũng... không thấy đâu.
Cái gì?!
Một phòng gồm đạo sĩ, yêu quái cùng cái kẻ không biết là thứ gì kia, cũng chính là cái đám thủ lĩnh của giới Tu Chân, đều xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
Cảnh tượng này hình như hơi bị quen, 100 năm trước bọn họ cũng y như vậy mà thương tiếc báo cho Đỗ Hành một tin xấu —— kiếm của ngươi có thể là thật sự mất tích rồi, chúng ta tìm ở núi Bắc Mang lâu thật lâu cũng chẳng thể phát hiện ra.
/171
|