Lần này chơi ra chuyện lớn rồi!
Đầu óc Thẩm Đông ong ong, lập tức theo bản năng mà ngửa ra sau, ngã vào lòng Đỗ Hành.
Khinh Hồng kiếm thuận thế từ trong tay hắn giãy dụa lao ra, bay đến trên một tảng đá ngầm đen thui, mũi kiếm dựng ngược, không chút trở ngại mà cắm vào một tảng đá cứng rắn. Đá vụn trong hồ Đông Thần đa số đều là bị hủy dưới uy lực của thác nước, trôi dạt lắng đọng qua vô số năm tháng, tất cả đều trở nên sáng bóng trơn nhẵn rắn chắc, Khinh Hồng kiếm lại dễ dàng xuyên vào cứ như cắt đậu hũ, chuôi kiếm hãy còn thoáng lắc lư với biên độ nhỏ, thân kiếm cũng theo đó mà khẽ rung động, truyền tới sóng âm ngân nga vang xa.
Mau phong bế —— Thẩm Đông luống cuống tay chân.
Đỗ Hành cười khổ một tiếng: Cậu cảm thấy còn kịp sao?
Ặc!
Thẩm Đông há hốc mồm nhìn một loạt kiếm trước mặt mình, đúng vậy, ở đây cũng không chỉ có mỗi một thanh!
Tất cả chúng nó đều lóe ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, kiếm khí tản ra va chạm vào nhau, cứ như đang khắc khẩu cãi cọ, không ai phục ai, sát khí mạnh mẽ tuôn trào. Thẩm Đông bị áp chế đến choáng váng, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, đúng lúc này, một luồng khí mãnh liệt quét ngang mặt hồ, tất cả kiếm đều yên tĩnh trở lại, ngay cả Thẩm Đông cũng bị trấn áp tới mức nằm úp sấp, kinh hoàng ngẩng đầu lên.
Đó là một thanh trường kiếm kim sắc, thân kiếm khá rộng, chuôi kiếm cũng rất dài, không có ngạc kiếm, cả thanh kiếm lơ lửng treo giữa không trung, dưới kiếm phong mạnh mẽ, mặt nước cũng bị tách ra.
Trong một loạt kiếm ở đây, nó không phải là thanh kiếm lớn nhất, cũng không đẹp đẽ hay trong suốt sáng ngời như Khinh Hồng. Có thể nói bề ngoài của nó không có bất cứ chỗ nào thần kỳ, nhưng Thẩm Đông lại mơ hồ cảm thấy có chút sợ hãi, có chút kiêng kị, đây chính là chuyện mà hắn chưa từng gặp phải trước đây.
Trường Thừa...
Đỗ Hành cũng đã nhìn thấy thanh kiếm này, giọng nói không tự chủ được mà hạ thấp, thuận tay kéo Thẩm Đông về phía sau: Đây là... thanh kiếm mà môn chủ đời đầu của Đoạn Thiên Môn sở hữu, kiếm này cùng tên với ông ấy.
—— Trường Thừa, nghĩa là lấy cửu đức của trời làm đầu.
*Cửu đức: chín đức tính tốt đẹp Trung, Hiếu, Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín, Đễ, Tiết.
Thẩm Đông gắng gượng đỡ trán, mức độ chênh lệch như thế này không phải chỉ bỏ vào lò rèn lại là có thể vượt qua.
Thứ gọi là khí phách hào hùng, thứ gọi là vạn kiếm tín phục, tất cả chính là đây! Thẩm Đông là người cảm nhận được rõ ràng nhất, đứng trước thanh trường kiếm kim sắc này, hắn thậm chí còn không dám càn rỡ, cứ như cả chiều cao và vị thế của bản thân đều hạ xuống một bậc.
Còn chưa nghĩ xong, trên không trung hồ Đông Thần chợt xuất hiện một thứ áp lực bức người, chín vị kiếm tiên lần theo mối liên hệ với kiếm của mình mà đồng loạt xuất hiện, hơn nữa đều là đằng đằng sát khí, vẻ mặt không vui.
Đờ mờ! Ưm...
Thẩm Đông thực sự bị khí thế này áp chế đến mức chìm vào trong nước.
Kế Mông vốn còn đang ngây ngốc toàn tập giờ lại bỗng nhiên run rẩy, nâng cằm tức giận gầm lên một tiếng, không nói một lời liền lao qua đây, thân hình lực lưỡng của tên đó thoáng cái đã che khuất Thẩm Đông Đỗ Hành, đương nhiên nếu bị đè chết, kẻ xui xẻo cũng chỉ có mình Nhị Phụ và Nguy.
Nếu chạy không thoát, nếu ta bỏ mạng tại đây, các ngươi nhất định phải giả chết! Kế Mông lo lắng hốt hoảng dùng thần thức truyền âm, Thịt của ta tương đối cứng, kiếm của kiếm tiên cũng không xuyên nổi, Nguy, ngươi còn không mau kiềm chế Nhị Phụ lại... trong ba người chúng ta dù sao vẫn phải có một người sống hu hu.
...
Thẩm Đông không đành lòng từ chối, nhưng hắn lại không thể không giãy dụa kháng nghị, hắn không muốn bị đè chết đâu màaaa!
Không có việc gì cả. Vẻ mặt Đỗ Hành cổ quái.
Hu hu, ngươi không cần phải an ủi ta, ta biết lần này chúng ta chết chắc rồi. Kế Mông đau thương quệt mũi.
Khốn nạn, ngươi muốn não bổ thì về nhà mà não bổ, ở đây trây trét nước mũi tùm lum làm gì!
Thẩm Đông đột nhiên đưa tay lên che mặt, còn nhân tiện dùng cánh tay còn lại che luôn mặt Đỗ Hành —— cái tên Kế Mông này thật ghê tởm! Trong lòng Thẩm Đông đã như sóng cuộn biển gầm, chứ đừng nói chi là Đỗ Hành.
Thẩm Đông vừa định mắng một trận, lại phát hiện Kế Mông càng khóc càng thương tâm, còn liều chết không tha mà thật sự dùng lưng che chắn tầm mắt của đám kiếm tiên.
Cảnh tượng nước mắt nước mũi tuôn trào đến hào hùng thế này.
—— không hổ là thần long có thiên phú hô mưa gọi gió.
Thẩm Đông cực kỳ 囧 mà nghĩ, thôi quên đi, nghe nói nước bọt của rồng cũng đáng giá lắm, mà nước mắt này nọ cũng có thể miễn cưỡng xem là thứ hiếm có! Hắn rốt cuộc vẫn là nhịn không được mà dùng khuỷu tay thụi thụi Kế Mông: Lỗ mũi ngươi lớn quá, dịch sang bên cạnh đi, chọt chết ngươi bây giờ!
A... a, hắt xì!
...
Một mảng lớn nước hồ tính cả hai con người xui xẻo đang ở bên trong đều bị luồng khí đột ngột bắn mạnh ra kia hất cho văng xa hơn mười thước.
Mấy người nói thử xem, những thứ như mắt mũi này nọ có thể tùy tiện động vào sao = =
Đỗ Hành mặt không đổi sắc ngoi lên khỏi mặt nước, này tuyệt đối là đang cố nén sát ý. Rõ ràng là y đang tức giận tột độ, thế nhưng lại không có lý do chém chết cái con nào đó có ý tốt che chở cho bọn họ song lại vô tình phá hư chuyện.
Nè, tỉnh táo lại! Thẩm Đông cảm thấy mình nhất định phải ra tay trước khi thảm kịch xảy ra, hắn viện đại một cái lý do chẳng ăn nhập, Anh đừng để ý, dù sao đây cũng không phải là thân thể của chúng ta!
...
Đỗ Hành im lặng, sau đó gật đầu: Cậu nói rất đúng.
Thẩm Đông chột dạ liếc mắt sang chỗ khác, sao lại bỗng dưng sinh ra cảm giác tội lỗi với Nhị Phụ và Nguy quá vầy nè, rõ ràng là hắn rất ghét hai con rắn chết tiệt kia mà, lúc nào cũng chỉ thích gây chuyện. Ừm, có lẽ là do chuyện của Kế Mông đi, tục ngữ nói vật họp theo loài, người phân theo đàn, tên kia thân với Kế Mông như vậy, vừa không hại chết Kế Mông vừa không bán luôn Kế Mông, này chứng tỏ Nhị Phụ cũng chưa đến mức xấu xa hết thuốc chữa?
Những kiếm tiên đang đứng giữa không trung nhìn thấy kiếm của mình vẫn còn nguyên vẹn không tổn hại gì, đầu tiên là thở phào một cái, sau đó lửa giận lại trào dâng.
Các ngươi là ai?
Thế nhưng có thể triệu hồi kiếm trong tay bọn họ đi mất!
Này cũng quá đáng lắm rồi, không được, cho dù muốn chém chết bọn chúng, cũng phải hỏi cho ra lẽ trước đã, dù có tức giận hơn nữa cũng phải chịu đựng.
Đám kiếm tiên từng người từng người phất tay áo, dự định triệu hồi thanh kiếm thất lạc của mình.
Kết quả!
Sắc mặt của bọn họ càng lúc càng khó xem, cá biệt còn có người đứng cứng ngắc tại chỗ, không thể tin được mà cúi đầu nhìn kiếm của mình. Kiếm của bọn họ không có khả năng biến hóa, đương nhiên cũng không có đầy đủ ý thức, chẳng qua cảm xúc thì vẫn phải có, giờ phút này chúng nó lại lẳng lặng đứng yên một chỗ bất động, nghe thấy chủ nhân gọi về cũng chỉ ném lại một câu:
—— đừng phiền ta!
...
Tập thể các kiếm tiên có thể không đồng loạt há mồm trợn mắt được hay sao?
Dưới tình huống như thế này, bọn họ liền không tự chủ được mà quay đầu nhìn sang người nắm quyền quyết định tất cả mọi chuyện.
Trường Thừa môn chủ mặt không biến sắc, lặng lẽ giấu bàn tay đã nắm chặt thành quyền của mình dưới ống tay áo, tay chắp sau lưng, khí chất của ông ta ngược lại rất giống kiếm của mình, cao ngạo lạnh lùng, uy thế bức người, khí phách cương trực, những thần tiên tầm thường khác phỏng chừng đều không dám nhìn thẳng vào ông ta.
Thắt lưng đeo ngọc bội bán nguyệt, tay áo tung tay, thuận theo cơn chấn động đang dần dần ổn định của tầng thứ tám, cứ như toàn bộ linh khí trên bầu trời hồ Đông Thần đều bị ông ta giam chặt lại một chỗ, không thể thoát ra, cũng không có cách nào dao động.
Các ngươi đang làm gì?
Ngữ điệu bình thản, chẳng qua Kế Mông lại run lên như cầy sấy, trực tiếp bị nhấn chìm xuống nước.
Phát hiện Thẩm Đông cùng Đỗ Hành hoàn toàn không có phản ứng, Trường Thừa môn chủ cũng không nhịn được mà thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc.
So với Linh Hoán kiếm tiên, Trường Thừa môn chủ quả thực sáng suốt lý trí đáng tin cậy hơn rất nhiều, ở Đoạn Thiên Môn, trong đám người lùn không cần chọn ra kẻ cao nhất*, bởi vì Trường Thừa môn chủ chính là người ở vị thế tối cao, đó cũng là mục đích ban đầu của Đỗ Hành —— kiếm tu cũng được, kiếm tiên cũng thế, bất kể thực lực đã đạt tới trình độ nào, thứ họ xem trọng nhất vẫn là kiếm. Nếu biết được kiếm của Linh Hoán kiếm tiên thế nhưng lại bị người khác âm mưu chiếm đoạt, dù có tức giận cũng sẽ đích thân ra tay tra xét ngọn nguồn, dù giận hơn nữa cũng sẽ hỏi cho ra lẽ chứ không phải lập tức động thủ chém người.
*ý là chọn ra người tài giỏi nhất trong một đám người.
Đây chính là cơ hội!
Tuy rằng sau đó... sự việc có chút ngoài tầm kiểm soát, nhưng ít nhất mục tiêu ban đầu cũng đã đạt được.
Đỗ Hành im lặng nghĩ, quên đi, so đo chuyện này cũng chẳng có nghĩa lý gì, y ngẩng đầu lên, lại không phát hiện được bóng dáng quen thuộc trong một đám kiếm tiên, đỡ trán, tình huống thật sự là hỏng bét rồi.
Y vỗ vỗ bả vai Thẩm Đông, ý bảo không sao cả, sau đó lập tức nói thẳng:
Ta muốn gặp Thái Nhạc... Thái Nhạc kiếm tiên của Đoạn Thiên Môn.
Thẩm Đông mờ mịt quay đầu: Thái Nhạc là ai?
...
Vẻ mặt Đỗ Hành rõ ràng có hơi co quắp, Là... ông già ưa lải nhải mà cậu thường hay nói.
Ớ —— là sư phụ anh à!
Cái tên này nghe thật bình thường, ặc, không đúng! Thái Nhạc, đây là cái tên quái quỷ gì thế này, còn không phải mang ý nghĩa là lão cha vợ hay sao, đờ mờ! Cái thiên phú đặt tên của Tu Chân giới mấy người không lẽ bị năm tháng bào mòn đến mất luôn rồi à!
*Thái Nhạc: là tên gọi của núi Thái Sơn – một cách gọi khác của từ nhạc phụ .
... thế hệ của sư phụ, đều là lấy núi làm tên. Đỗ Hành hiển nhiên biết Thẩm Đông đang nghĩ gì, cho nên vẻ mặt cũng hiếm thấy mà có vẻ rối rắm vô cùng.
Hừ, Đoạn Thiên Môn ta là để cho ngươi tùy tiện dây dưa hay sao? Linh Hoán kiếm tiên giận dữ.
Khoan đã!
Trường Thừa môn chủ khoát tay, lập tức giữ lại Linh Hoán kiếm tiên đã nổi giận đùng đùng muốn xông lên, người sau buồn bực ôm đầu, không dám hé răng.
Trường Thừa môn chủ nghi hoặc nhìn kỹ Đỗ Hành, lại nhìn Thẩm Đông.
Chẳng lẽ là thần thức...
Những kiếm tiên khác cũng chợt vỡ lẽ, lập tức hai mặt nhìn nhau, hãy còn chưa dám tin. Thần thức muốn nương nhờ một thân thể khác cũng không dễ dàng như vậy, ít nhất việc này cũng rất hiếm khi xảy ra ở Tiên giới, Linh Hoán kiếm tiên không cam lòng, lập tức chen vào nói:
Hừ, vậy thì chứng minh ngươi thật sự là Đỗ Hành đi.
Ý của Linh Hoán tổ sư là?
Nói ra một chuyện mà chỉ có Đoạn Thiên Môn chúng ta mới biết được!
Đỗ Hành liền giật mình: Ta chỉ biết chuyện của sư phụ...
Vậy không tính! Linh Hoán kiếm tiên khinh thường phất tay.
Thẩm Đông liếc mắt nhìn ông ta: Lúc chúng ta lần đầu gặp nhau ở tầng thứ chín, ông bị lạc đường...
Việc này cũng không phải chuyện bí mật gì! Linh Hoán kiếm tiên nhanh chóng ho khan một tiếng, ngắt lời, Cũng đừng nói các ngươi bị rơi xuống sông Ngân, toàn bộ Bạch Ngọc Kinh sau đó đều chứng kiến, muốn lừa ta cũng không dễ như vậy đâu!
...
Thẩm Đông tức đến nghiến răng, cúi đầu thầm thì với Đỗ Hành: Anh thật sự không biết sao?
Thật ra biết rất nhiều, nhưng mà...
Kiếm tu của Đoạn Thiên Môn phi thăng lên, tính luôn cả Đỗ Hành, tổng cộng mới được có sáu người, tất cả kiếm tiên còn lại ở đây đều là tán tu hoặc là trực thuộc những môn phái khác ở Tu Chân giới, có thể nói là sau khi đến Thiên giới mới gia nhập vào Đoạn Thiên Môn, chuyện xấu trong nhà, thật sự có thể tùy tiện nói ra sao?
Nói không được đúng không, ta biết mà. Linh Hoán kiếm tiên lại muốn động thủ.
Một khi đã như vậy... Đỗ Hành kéo theo Thẩm Đông, thế nhưng lùi vào giữa đám kiếm đang đứng dàn hàng kia, trong mắt hiện lên vẻ trêu cợt khó thấy, Hơn trăm mét vải lông giao Điểu kia, có người dùng công pháp ẩn giấu viết lên rất nhiều chữ, đó là một vị đồ đệ đáng thương, khi còn bé mỗi lần mang giày ngược thì sẽ bị sư phụ ném xuống đáy vực để tự kiểm điểm, nói sai lời, đứng không thẳng, cách cầm kiếm không đúng... đều sẽ bị trừng trị rất thảm, cho nên bái sư phải cẩn thận, không thể chỉ vì thành tiên mà bất chấp tất cả, phải biết sư phụ còn đáng sợ hơn cả Cửu Trọng Thiên Kiếp, nay truyền lại thứ này, khuyên bảo hậu nhân...
Chúng kiếm tiên đồng loạt quay đầu nhìn Linh Hoán với ánh mắt thương hại.
Dừng, ngươi nói bậy, ngươi căn bản không phải là Đỗ Hành... Ta... Cứu mạng!
Linh Hoán kiếm tiên quyết đoán xoay người chạy như điên, Trường Thừa môn chủ thật sự không giữ nổi mặt mũi nữa, ống tay áo khẽ phất, một chỉ điểm ra, ngài kiếm tiên nào đó lập tức ùm một tiếng rớt thẳng xuống hồ.
Có đồ đệ như vậy, thật đúng là nghiệp chướng mà!
Trường Thừa môn chủ tức tới run cả người, sau một hồi lâu rốt cuộc cũng tìm lại được ngữ điệu thản nhiên như lúc ban đầu:
Với tình huống trước mắt, ngươi định giải thích như thế nào?
Lập tức hỏi tiếp: Ngươi là Đỗ Hành, vậy người kia là ai?
Người mà Trường Thừa đang nói tới chính là Thẩm Đông.
Thế nhưng Thẩm Đông lại hoàn toàn không hề nghe thấy đoạn Đỗ Hành vạch trần điểm yếu của Linh Hoán kiếm tiên, sự chú ý của hắn giữa chừng đã bị lôi kéo bởi kiếm ý giao hòa của cái đám kiếm đang không ngừng lắc lư kia, lúc này lại theo bản năng mà trả lời:
Đừng quấy rầy, chúng tôi đang bàn chuyện nghiêm túc!
...
Này, từ sau khi Công Tôn Hiên Viên biến mất, từ tầng mười tám trở xuống còn ai dám nói năng như vậy với Trường Thừa môn chủ nữa?
Bị đối đãi như vậy, Trường Thừa môn chủ cũng thoáng ngẩn ngơ, còn chưa kịp tức giận, Thẩm Đông đã lẩm bẩm một câu:
Đây không phải tôi nói, là kiếm của ông nói đó.
Cái gì?
Thẩm Đông lúc này mới ý thức được có gì không đúng, đưa mắt nhìn sang Đỗ Hành, lại nhìn bốn phía xung quanh, mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng.
Ha ha, không có gì. Thẩm Đông cười gượng.
Không đúng, rõ ràng là có! Chúng kiếm tiên trăm miệng một lời quát hỏi.
Vậy... Thẩm Đông xòe tay nhún vai, bất đắc dĩ nói, Kiếm của các người nói, trời sập, tình hình rất tệ, không nghĩ biện pháp là không được, các người thì rảnh rang thảnh thơi rồi, chúng nó lại đang lo đến sốt vó.
A?
Đám kiếm tiên mờ mịt, bọn họ không nghe lầm chứ.
Ừm, ừm... bởi vì chúng tôi không muốn chết chung với các người. Thẩm Đông cảm thấy mấy thanh kiếm này có vẻ đáng tin hơn nhiều, đặc biệt là Khinh Hồng, những ý thức tâm tình của nó truyền đạt tới hắn tuy rằng đơn giản, nhưng tuyệt đối là đáng tin hơn gấp trăm ngàn lần so với Linh Hoán kiếm tiên, lời nó nói cũng chính là tiếng lòng của toàn thể các kiếm —— đời này mờ mờ mịt mịt bị cột vào chung với một tên kiếm tiên ngu ngốc, gặp phải phiền toái lại không thể trông cậy được, biết đâu một ngày nào đó bị hại chết chùm, vậy thì oan ức biết bao.
Những kiếm tiên kia vẫn không tin.
Nhưng khi bọn họ thôi động thần thức gọi kiếm trở về, kiếm nhà mình đều đồng lòng nhất trí tỏ vẻ: có phiền không vậy, giúp không được thì đừng có phá, vội vàng cái gì!
Này, này nhất định là do trời sập, cho nên tất cả mọi chuyện cũng đều quỷ dị theo!
Trường Thừa môn chủ chợt hoàn hồn, ông ta chú ý tới cách xưng hô của Thẩm Đông, chúng tôi , cái gì gọi là chúng tôi không muốn chết chung với các người ? Nhất thời trong lòng hoảng hốt, cả kinh buột miệng: Ngươi là...
Cậu ấy là kiếm của ta. Đỗ Hành mày cũng không chau mà trả lời.
Hả? Chúng kiếm tiên đồng thời trố mắt.
Thật không công bằng, bọn họ cũng phải đi tìm một con rắn, sau đó nghĩ cách chuyển ý thức của kiếm nhà mình lên!!
Có thể trực tiếp đối thoại với kiếm, có thể... khoan đã hình như có gì đó không đúng.
Đầu óc Thẩm Đông ong ong, lập tức theo bản năng mà ngửa ra sau, ngã vào lòng Đỗ Hành.
Khinh Hồng kiếm thuận thế từ trong tay hắn giãy dụa lao ra, bay đến trên một tảng đá ngầm đen thui, mũi kiếm dựng ngược, không chút trở ngại mà cắm vào một tảng đá cứng rắn. Đá vụn trong hồ Đông Thần đa số đều là bị hủy dưới uy lực của thác nước, trôi dạt lắng đọng qua vô số năm tháng, tất cả đều trở nên sáng bóng trơn nhẵn rắn chắc, Khinh Hồng kiếm lại dễ dàng xuyên vào cứ như cắt đậu hũ, chuôi kiếm hãy còn thoáng lắc lư với biên độ nhỏ, thân kiếm cũng theo đó mà khẽ rung động, truyền tới sóng âm ngân nga vang xa.
Mau phong bế —— Thẩm Đông luống cuống tay chân.
Đỗ Hành cười khổ một tiếng: Cậu cảm thấy còn kịp sao?
Ặc!
Thẩm Đông há hốc mồm nhìn một loạt kiếm trước mặt mình, đúng vậy, ở đây cũng không chỉ có mỗi một thanh!
Tất cả chúng nó đều lóe ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, kiếm khí tản ra va chạm vào nhau, cứ như đang khắc khẩu cãi cọ, không ai phục ai, sát khí mạnh mẽ tuôn trào. Thẩm Đông bị áp chế đến choáng váng, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, đúng lúc này, một luồng khí mãnh liệt quét ngang mặt hồ, tất cả kiếm đều yên tĩnh trở lại, ngay cả Thẩm Đông cũng bị trấn áp tới mức nằm úp sấp, kinh hoàng ngẩng đầu lên.
Đó là một thanh trường kiếm kim sắc, thân kiếm khá rộng, chuôi kiếm cũng rất dài, không có ngạc kiếm, cả thanh kiếm lơ lửng treo giữa không trung, dưới kiếm phong mạnh mẽ, mặt nước cũng bị tách ra.
Trong một loạt kiếm ở đây, nó không phải là thanh kiếm lớn nhất, cũng không đẹp đẽ hay trong suốt sáng ngời như Khinh Hồng. Có thể nói bề ngoài của nó không có bất cứ chỗ nào thần kỳ, nhưng Thẩm Đông lại mơ hồ cảm thấy có chút sợ hãi, có chút kiêng kị, đây chính là chuyện mà hắn chưa từng gặp phải trước đây.
Trường Thừa...
Đỗ Hành cũng đã nhìn thấy thanh kiếm này, giọng nói không tự chủ được mà hạ thấp, thuận tay kéo Thẩm Đông về phía sau: Đây là... thanh kiếm mà môn chủ đời đầu của Đoạn Thiên Môn sở hữu, kiếm này cùng tên với ông ấy.
—— Trường Thừa, nghĩa là lấy cửu đức của trời làm đầu.
*Cửu đức: chín đức tính tốt đẹp Trung, Hiếu, Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín, Đễ, Tiết.
Thẩm Đông gắng gượng đỡ trán, mức độ chênh lệch như thế này không phải chỉ bỏ vào lò rèn lại là có thể vượt qua.
Thứ gọi là khí phách hào hùng, thứ gọi là vạn kiếm tín phục, tất cả chính là đây! Thẩm Đông là người cảm nhận được rõ ràng nhất, đứng trước thanh trường kiếm kim sắc này, hắn thậm chí còn không dám càn rỡ, cứ như cả chiều cao và vị thế của bản thân đều hạ xuống một bậc.
Còn chưa nghĩ xong, trên không trung hồ Đông Thần chợt xuất hiện một thứ áp lực bức người, chín vị kiếm tiên lần theo mối liên hệ với kiếm của mình mà đồng loạt xuất hiện, hơn nữa đều là đằng đằng sát khí, vẻ mặt không vui.
Đờ mờ! Ưm...
Thẩm Đông thực sự bị khí thế này áp chế đến mức chìm vào trong nước.
Kế Mông vốn còn đang ngây ngốc toàn tập giờ lại bỗng nhiên run rẩy, nâng cằm tức giận gầm lên một tiếng, không nói một lời liền lao qua đây, thân hình lực lưỡng của tên đó thoáng cái đã che khuất Thẩm Đông Đỗ Hành, đương nhiên nếu bị đè chết, kẻ xui xẻo cũng chỉ có mình Nhị Phụ và Nguy.
Nếu chạy không thoát, nếu ta bỏ mạng tại đây, các ngươi nhất định phải giả chết! Kế Mông lo lắng hốt hoảng dùng thần thức truyền âm, Thịt của ta tương đối cứng, kiếm của kiếm tiên cũng không xuyên nổi, Nguy, ngươi còn không mau kiềm chế Nhị Phụ lại... trong ba người chúng ta dù sao vẫn phải có một người sống hu hu.
...
Thẩm Đông không đành lòng từ chối, nhưng hắn lại không thể không giãy dụa kháng nghị, hắn không muốn bị đè chết đâu màaaa!
Không có việc gì cả. Vẻ mặt Đỗ Hành cổ quái.
Hu hu, ngươi không cần phải an ủi ta, ta biết lần này chúng ta chết chắc rồi. Kế Mông đau thương quệt mũi.
Khốn nạn, ngươi muốn não bổ thì về nhà mà não bổ, ở đây trây trét nước mũi tùm lum làm gì!
Thẩm Đông đột nhiên đưa tay lên che mặt, còn nhân tiện dùng cánh tay còn lại che luôn mặt Đỗ Hành —— cái tên Kế Mông này thật ghê tởm! Trong lòng Thẩm Đông đã như sóng cuộn biển gầm, chứ đừng nói chi là Đỗ Hành.
Thẩm Đông vừa định mắng một trận, lại phát hiện Kế Mông càng khóc càng thương tâm, còn liều chết không tha mà thật sự dùng lưng che chắn tầm mắt của đám kiếm tiên.
Cảnh tượng nước mắt nước mũi tuôn trào đến hào hùng thế này.
—— không hổ là thần long có thiên phú hô mưa gọi gió.
Thẩm Đông cực kỳ 囧 mà nghĩ, thôi quên đi, nghe nói nước bọt của rồng cũng đáng giá lắm, mà nước mắt này nọ cũng có thể miễn cưỡng xem là thứ hiếm có! Hắn rốt cuộc vẫn là nhịn không được mà dùng khuỷu tay thụi thụi Kế Mông: Lỗ mũi ngươi lớn quá, dịch sang bên cạnh đi, chọt chết ngươi bây giờ!
A... a, hắt xì!
...
Một mảng lớn nước hồ tính cả hai con người xui xẻo đang ở bên trong đều bị luồng khí đột ngột bắn mạnh ra kia hất cho văng xa hơn mười thước.
Mấy người nói thử xem, những thứ như mắt mũi này nọ có thể tùy tiện động vào sao = =
Đỗ Hành mặt không đổi sắc ngoi lên khỏi mặt nước, này tuyệt đối là đang cố nén sát ý. Rõ ràng là y đang tức giận tột độ, thế nhưng lại không có lý do chém chết cái con nào đó có ý tốt che chở cho bọn họ song lại vô tình phá hư chuyện.
Nè, tỉnh táo lại! Thẩm Đông cảm thấy mình nhất định phải ra tay trước khi thảm kịch xảy ra, hắn viện đại một cái lý do chẳng ăn nhập, Anh đừng để ý, dù sao đây cũng không phải là thân thể của chúng ta!
...
Đỗ Hành im lặng, sau đó gật đầu: Cậu nói rất đúng.
Thẩm Đông chột dạ liếc mắt sang chỗ khác, sao lại bỗng dưng sinh ra cảm giác tội lỗi với Nhị Phụ và Nguy quá vầy nè, rõ ràng là hắn rất ghét hai con rắn chết tiệt kia mà, lúc nào cũng chỉ thích gây chuyện. Ừm, có lẽ là do chuyện của Kế Mông đi, tục ngữ nói vật họp theo loài, người phân theo đàn, tên kia thân với Kế Mông như vậy, vừa không hại chết Kế Mông vừa không bán luôn Kế Mông, này chứng tỏ Nhị Phụ cũng chưa đến mức xấu xa hết thuốc chữa?
Những kiếm tiên đang đứng giữa không trung nhìn thấy kiếm của mình vẫn còn nguyên vẹn không tổn hại gì, đầu tiên là thở phào một cái, sau đó lửa giận lại trào dâng.
Các ngươi là ai?
Thế nhưng có thể triệu hồi kiếm trong tay bọn họ đi mất!
Này cũng quá đáng lắm rồi, không được, cho dù muốn chém chết bọn chúng, cũng phải hỏi cho ra lẽ trước đã, dù có tức giận hơn nữa cũng phải chịu đựng.
Đám kiếm tiên từng người từng người phất tay áo, dự định triệu hồi thanh kiếm thất lạc của mình.
Kết quả!
Sắc mặt của bọn họ càng lúc càng khó xem, cá biệt còn có người đứng cứng ngắc tại chỗ, không thể tin được mà cúi đầu nhìn kiếm của mình. Kiếm của bọn họ không có khả năng biến hóa, đương nhiên cũng không có đầy đủ ý thức, chẳng qua cảm xúc thì vẫn phải có, giờ phút này chúng nó lại lẳng lặng đứng yên một chỗ bất động, nghe thấy chủ nhân gọi về cũng chỉ ném lại một câu:
—— đừng phiền ta!
...
Tập thể các kiếm tiên có thể không đồng loạt há mồm trợn mắt được hay sao?
Dưới tình huống như thế này, bọn họ liền không tự chủ được mà quay đầu nhìn sang người nắm quyền quyết định tất cả mọi chuyện.
Trường Thừa môn chủ mặt không biến sắc, lặng lẽ giấu bàn tay đã nắm chặt thành quyền của mình dưới ống tay áo, tay chắp sau lưng, khí chất của ông ta ngược lại rất giống kiếm của mình, cao ngạo lạnh lùng, uy thế bức người, khí phách cương trực, những thần tiên tầm thường khác phỏng chừng đều không dám nhìn thẳng vào ông ta.
Thắt lưng đeo ngọc bội bán nguyệt, tay áo tung tay, thuận theo cơn chấn động đang dần dần ổn định của tầng thứ tám, cứ như toàn bộ linh khí trên bầu trời hồ Đông Thần đều bị ông ta giam chặt lại một chỗ, không thể thoát ra, cũng không có cách nào dao động.
Các ngươi đang làm gì?
Ngữ điệu bình thản, chẳng qua Kế Mông lại run lên như cầy sấy, trực tiếp bị nhấn chìm xuống nước.
Phát hiện Thẩm Đông cùng Đỗ Hành hoàn toàn không có phản ứng, Trường Thừa môn chủ cũng không nhịn được mà thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc.
So với Linh Hoán kiếm tiên, Trường Thừa môn chủ quả thực sáng suốt lý trí đáng tin cậy hơn rất nhiều, ở Đoạn Thiên Môn, trong đám người lùn không cần chọn ra kẻ cao nhất*, bởi vì Trường Thừa môn chủ chính là người ở vị thế tối cao, đó cũng là mục đích ban đầu của Đỗ Hành —— kiếm tu cũng được, kiếm tiên cũng thế, bất kể thực lực đã đạt tới trình độ nào, thứ họ xem trọng nhất vẫn là kiếm. Nếu biết được kiếm của Linh Hoán kiếm tiên thế nhưng lại bị người khác âm mưu chiếm đoạt, dù có tức giận cũng sẽ đích thân ra tay tra xét ngọn nguồn, dù giận hơn nữa cũng sẽ hỏi cho ra lẽ chứ không phải lập tức động thủ chém người.
*ý là chọn ra người tài giỏi nhất trong một đám người.
Đây chính là cơ hội!
Tuy rằng sau đó... sự việc có chút ngoài tầm kiểm soát, nhưng ít nhất mục tiêu ban đầu cũng đã đạt được.
Đỗ Hành im lặng nghĩ, quên đi, so đo chuyện này cũng chẳng có nghĩa lý gì, y ngẩng đầu lên, lại không phát hiện được bóng dáng quen thuộc trong một đám kiếm tiên, đỡ trán, tình huống thật sự là hỏng bét rồi.
Y vỗ vỗ bả vai Thẩm Đông, ý bảo không sao cả, sau đó lập tức nói thẳng:
Ta muốn gặp Thái Nhạc... Thái Nhạc kiếm tiên của Đoạn Thiên Môn.
Thẩm Đông mờ mịt quay đầu: Thái Nhạc là ai?
...
Vẻ mặt Đỗ Hành rõ ràng có hơi co quắp, Là... ông già ưa lải nhải mà cậu thường hay nói.
Ớ —— là sư phụ anh à!
Cái tên này nghe thật bình thường, ặc, không đúng! Thái Nhạc, đây là cái tên quái quỷ gì thế này, còn không phải mang ý nghĩa là lão cha vợ hay sao, đờ mờ! Cái thiên phú đặt tên của Tu Chân giới mấy người không lẽ bị năm tháng bào mòn đến mất luôn rồi à!
*Thái Nhạc: là tên gọi của núi Thái Sơn – một cách gọi khác của từ nhạc phụ .
... thế hệ của sư phụ, đều là lấy núi làm tên. Đỗ Hành hiển nhiên biết Thẩm Đông đang nghĩ gì, cho nên vẻ mặt cũng hiếm thấy mà có vẻ rối rắm vô cùng.
Hừ, Đoạn Thiên Môn ta là để cho ngươi tùy tiện dây dưa hay sao? Linh Hoán kiếm tiên giận dữ.
Khoan đã!
Trường Thừa môn chủ khoát tay, lập tức giữ lại Linh Hoán kiếm tiên đã nổi giận đùng đùng muốn xông lên, người sau buồn bực ôm đầu, không dám hé răng.
Trường Thừa môn chủ nghi hoặc nhìn kỹ Đỗ Hành, lại nhìn Thẩm Đông.
Chẳng lẽ là thần thức...
Những kiếm tiên khác cũng chợt vỡ lẽ, lập tức hai mặt nhìn nhau, hãy còn chưa dám tin. Thần thức muốn nương nhờ một thân thể khác cũng không dễ dàng như vậy, ít nhất việc này cũng rất hiếm khi xảy ra ở Tiên giới, Linh Hoán kiếm tiên không cam lòng, lập tức chen vào nói:
Hừ, vậy thì chứng minh ngươi thật sự là Đỗ Hành đi.
Ý của Linh Hoán tổ sư là?
Nói ra một chuyện mà chỉ có Đoạn Thiên Môn chúng ta mới biết được!
Đỗ Hành liền giật mình: Ta chỉ biết chuyện của sư phụ...
Vậy không tính! Linh Hoán kiếm tiên khinh thường phất tay.
Thẩm Đông liếc mắt nhìn ông ta: Lúc chúng ta lần đầu gặp nhau ở tầng thứ chín, ông bị lạc đường...
Việc này cũng không phải chuyện bí mật gì! Linh Hoán kiếm tiên nhanh chóng ho khan một tiếng, ngắt lời, Cũng đừng nói các ngươi bị rơi xuống sông Ngân, toàn bộ Bạch Ngọc Kinh sau đó đều chứng kiến, muốn lừa ta cũng không dễ như vậy đâu!
...
Thẩm Đông tức đến nghiến răng, cúi đầu thầm thì với Đỗ Hành: Anh thật sự không biết sao?
Thật ra biết rất nhiều, nhưng mà...
Kiếm tu của Đoạn Thiên Môn phi thăng lên, tính luôn cả Đỗ Hành, tổng cộng mới được có sáu người, tất cả kiếm tiên còn lại ở đây đều là tán tu hoặc là trực thuộc những môn phái khác ở Tu Chân giới, có thể nói là sau khi đến Thiên giới mới gia nhập vào Đoạn Thiên Môn, chuyện xấu trong nhà, thật sự có thể tùy tiện nói ra sao?
Nói không được đúng không, ta biết mà. Linh Hoán kiếm tiên lại muốn động thủ.
Một khi đã như vậy... Đỗ Hành kéo theo Thẩm Đông, thế nhưng lùi vào giữa đám kiếm đang đứng dàn hàng kia, trong mắt hiện lên vẻ trêu cợt khó thấy, Hơn trăm mét vải lông giao Điểu kia, có người dùng công pháp ẩn giấu viết lên rất nhiều chữ, đó là một vị đồ đệ đáng thương, khi còn bé mỗi lần mang giày ngược thì sẽ bị sư phụ ném xuống đáy vực để tự kiểm điểm, nói sai lời, đứng không thẳng, cách cầm kiếm không đúng... đều sẽ bị trừng trị rất thảm, cho nên bái sư phải cẩn thận, không thể chỉ vì thành tiên mà bất chấp tất cả, phải biết sư phụ còn đáng sợ hơn cả Cửu Trọng Thiên Kiếp, nay truyền lại thứ này, khuyên bảo hậu nhân...
Chúng kiếm tiên đồng loạt quay đầu nhìn Linh Hoán với ánh mắt thương hại.
Dừng, ngươi nói bậy, ngươi căn bản không phải là Đỗ Hành... Ta... Cứu mạng!
Linh Hoán kiếm tiên quyết đoán xoay người chạy như điên, Trường Thừa môn chủ thật sự không giữ nổi mặt mũi nữa, ống tay áo khẽ phất, một chỉ điểm ra, ngài kiếm tiên nào đó lập tức ùm một tiếng rớt thẳng xuống hồ.
Có đồ đệ như vậy, thật đúng là nghiệp chướng mà!
Trường Thừa môn chủ tức tới run cả người, sau một hồi lâu rốt cuộc cũng tìm lại được ngữ điệu thản nhiên như lúc ban đầu:
Với tình huống trước mắt, ngươi định giải thích như thế nào?
Lập tức hỏi tiếp: Ngươi là Đỗ Hành, vậy người kia là ai?
Người mà Trường Thừa đang nói tới chính là Thẩm Đông.
Thế nhưng Thẩm Đông lại hoàn toàn không hề nghe thấy đoạn Đỗ Hành vạch trần điểm yếu của Linh Hoán kiếm tiên, sự chú ý của hắn giữa chừng đã bị lôi kéo bởi kiếm ý giao hòa của cái đám kiếm đang không ngừng lắc lư kia, lúc này lại theo bản năng mà trả lời:
Đừng quấy rầy, chúng tôi đang bàn chuyện nghiêm túc!
...
Này, từ sau khi Công Tôn Hiên Viên biến mất, từ tầng mười tám trở xuống còn ai dám nói năng như vậy với Trường Thừa môn chủ nữa?
Bị đối đãi như vậy, Trường Thừa môn chủ cũng thoáng ngẩn ngơ, còn chưa kịp tức giận, Thẩm Đông đã lẩm bẩm một câu:
Đây không phải tôi nói, là kiếm của ông nói đó.
Cái gì?
Thẩm Đông lúc này mới ý thức được có gì không đúng, đưa mắt nhìn sang Đỗ Hành, lại nhìn bốn phía xung quanh, mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng.
Ha ha, không có gì. Thẩm Đông cười gượng.
Không đúng, rõ ràng là có! Chúng kiếm tiên trăm miệng một lời quát hỏi.
Vậy... Thẩm Đông xòe tay nhún vai, bất đắc dĩ nói, Kiếm của các người nói, trời sập, tình hình rất tệ, không nghĩ biện pháp là không được, các người thì rảnh rang thảnh thơi rồi, chúng nó lại đang lo đến sốt vó.
A?
Đám kiếm tiên mờ mịt, bọn họ không nghe lầm chứ.
Ừm, ừm... bởi vì chúng tôi không muốn chết chung với các người. Thẩm Đông cảm thấy mấy thanh kiếm này có vẻ đáng tin hơn nhiều, đặc biệt là Khinh Hồng, những ý thức tâm tình của nó truyền đạt tới hắn tuy rằng đơn giản, nhưng tuyệt đối là đáng tin hơn gấp trăm ngàn lần so với Linh Hoán kiếm tiên, lời nó nói cũng chính là tiếng lòng của toàn thể các kiếm —— đời này mờ mờ mịt mịt bị cột vào chung với một tên kiếm tiên ngu ngốc, gặp phải phiền toái lại không thể trông cậy được, biết đâu một ngày nào đó bị hại chết chùm, vậy thì oan ức biết bao.
Những kiếm tiên kia vẫn không tin.
Nhưng khi bọn họ thôi động thần thức gọi kiếm trở về, kiếm nhà mình đều đồng lòng nhất trí tỏ vẻ: có phiền không vậy, giúp không được thì đừng có phá, vội vàng cái gì!
Này, này nhất định là do trời sập, cho nên tất cả mọi chuyện cũng đều quỷ dị theo!
Trường Thừa môn chủ chợt hoàn hồn, ông ta chú ý tới cách xưng hô của Thẩm Đông, chúng tôi , cái gì gọi là chúng tôi không muốn chết chung với các người ? Nhất thời trong lòng hoảng hốt, cả kinh buột miệng: Ngươi là...
Cậu ấy là kiếm của ta. Đỗ Hành mày cũng không chau mà trả lời.
Hả? Chúng kiếm tiên đồng thời trố mắt.
Thật không công bằng, bọn họ cũng phải đi tìm một con rắn, sau đó nghĩ cách chuyển ý thức của kiếm nhà mình lên!!
Có thể trực tiếp đối thoại với kiếm, có thể... khoan đã hình như có gì đó không đúng.
/171
|