CHƯƠNG 48
Từ việc Tư Mã Ngung lâm triều để lộ ý định phế truất thái tử, lập Trần quận vương lên thay. Chỉ hơn mười đêm, từ nội các nhất phẩm đại học sĩ, cho tới quan cửu phẩm tép riu ở địa phương, đều góp lời với hoàng đế, nói Tư Mã Khiêm là con trai trưởng của Hoàng quý phi, nhân phẩm đoan chính, thông minh thiên phú, vì thiên hạ mà xem xét, khẩn cầu hoàng đế thuận theo ý trời, phế thái tử khỏi ngôi vị thân vương, lập Trần quận vương thành người đứng đầu Đông Cung, còn Trần hoàng hậu thất đức, nên tự động rời bỏ ngôi vị đứng đầu tam cung lục viện, ban thưởng hào tĩnh Từ tiên sư vẫn tôn dưỡng trong cung, hơn nữa lập Hoàng quý phi làm hoàng hậu.
Các nơi đều vì chuyện phế truất thái tử mà sôi trào. Nghe lời đồn, thậm chí cả các nước chư hầu như Triều Tiên, An Nam, Miến Điện cũng đã sai người đến hướng biểu, thỉnh cầu đại hoàng đế Thiên triều phế truất thái tử. Các nơi nho sinh cũng đều dậy sóng, châu huyền học quan trình chiếu thư, yêu cầu chuyển trình cho hoàng đế. Ngoài ra, diễn thánh công Khổng Chiêu Mình khi dạy học, càng nghiêm khắc công kích thái tử Tư Mã Hiền đối với thánh tiên sư vô lễ, bất nhân bất hiếu.
Tư Mã Ngung ngày hôm trước lâm triều vừa ra chiếu tấn phong Trần quận vương Tư Mã Khiêm thành Thân Vương, phần thưởng là Thân Vương song bổng, mà Khổng Chiêu Minh có công dạy học, thật tâm ủng hộ, được thăng lên chức tổng sư phó, làm thái sư của thái tử.
Lại nói Khổng Chiêu Minh ngày thường trước mặt mọi người hào hoa phong nhã, khiêm cung có lễ, bởi vậy rất được Từ Húc yêu thích, cho rằng hắn là một lão sư tốt. Nhưng chỉ khi ở cùng Tư Mã Cần mới lộ ra một mặt không người nào biết, ở trên giường là một tên cầm thú không hề biết tiết tháo, ban ngày dạy chữ thành hiền, buổi tối lại cùng đệ tử vận động kịch liệt trên giường, hàng đêm khoái lạc. Tư Mã Cần quả nhiên như lời hắn nói, dần dần yêu cái sự bá đạo của hắn, tuy rằng miệng nói chán ghét, nhưng lại mở rộng hai chân, thẳng lưng đón nhận.
Tư Mã Khiêm có một đêm bị âm thanh rên rỉ kịch liệt đánh thức, bởi vậy thấy lão sư đang mãnh liệt trừu sáp nơi tiểu huyệt của Nhị ca, mà Nhị ca thì lại đang thao lộng Mộ Dung, ba người dính cùng một chỗ, chỉ cần Khổng Chiêu Minh động một chút, Tư Mã Cần sẽ động một chút, tiết tấu hoàn toàn giống nhau. Tư Mã Khiêm sợ hãi kêu lên, vì thế lão sư ép Khiêm Nhi giữ bí mật, Khiêm Nhi dĩ nhiên vui vẻ đáp ứng, cuối cùng còn gia nhập chuyện tình ái này, để Mộ Dung hấp xuyết phân thân của mình.
Buổi tối tháng sáu ngày mười ba, Long Khánh năm thứ mười, trong điện hoa cung Dục Đức, thái tử thế nhưng lại cùng luyến đồng mười tuổi nằm trên ngai vàng, trước mặt mọi người mây mưa ***, nhóm cung nhân không biết làm sao, không có mệnh lệnh của thái tử, lại không dám tự tiện lui ra, đành bất đắc dĩ nhìn chuyện như vậy diễn ra ở Đông Cung.
Nhóm cung nhân vì có thái tử trợ hứng, rõ ràng diễn tấu một tiết khúc *** nhạc bị cấm.
“Thần mạo gan khuyên can, mong thái tử điện hạ không thể tiếp tục như vậy, nếu để Thánh Thượng biết, long nhan sẽ tức giận, xin thái tử bình lui tả hữu, thần hiện có trung ngôn muốn nói”. Dương Cần Ngôn nghe chuyện, lập tức đi vào Dục Đức điện, quỳ gối trước ngai vàng, nhìn thái tử ở trong cơ thể luyến đồng đưa đẩy mà phảng phất vô cùng đau đớn.
“Tất cả mọi người lui ra đi”. Dương Cần Ngôn là quan viên mà Trần hoàng hậu sắp xếp bên cạnh thái tử, bởi vậy thái tử rất tín nhiệm hắn, xin hoàng đế phong hắn thành người xử lý chiêm sự ở phủ, làm quan nhị phẩm.
“Ngươi ở lại, ta còn muốn ngươi”. Thái tử nhìn người dưới thân muốn lui ra, lập tức dùng sức ngăn chặn.
“Thái tử, xin cho luyến đồng này lui ra”. Dương Cần Ngôn tăng thêm ngữ khí nói.
“Có chuyện gì thì nói đi, hắn xem như phi tử của ta, không ngại trung ngôn của ngươi”. Luyến đồng dưới thân thái tử không ngừng rên rỉ.
“Thái tử, ngươi mấy ngày gần đây trộm đem binh mã tư vận lương thảo nhập Đông Cung, có phải đang tính phát động binh biến không? Nhân mã Đông Cung có thể điều động khoảng ba trăm người, mà vũ y vệ trong Đại Minh cung lại nhiều mưu lược, võ trang hoàn mỹ, càng không nói đến nội cung có hơn năm vạn Ngự lâm quân chiếm giữ, hơn nữa lân cận tọa trấn kinh đô và vùng Tây Sơn kiện duệ doanh có hai mươi vạn người, tất cả bọn họ đều trung thành với Thánh Thượng, toàn bộ môn sinh của lão thái sư đã sớm bị loại bỏ, bởi vậy ta chắc chắn sẽ không có phần thắng.”
“Tọa nhi đãi vong, thục dữ phạt chi, phụ hoàng quyết tâm muốn phế truất ta, ta sẽ không ngồi chờ chết, ta cho dù không có phần thắng, cũng muốn quyết tử một phen, tiền tử hậu sinh.” Thái tử trích dẫn một câu nói của Gia Cát Lượng.
Từ việc Tư Mã Ngung lâm triều để lộ ý định phế truất thái tử, lập Trần quận vương lên thay. Chỉ hơn mười đêm, từ nội các nhất phẩm đại học sĩ, cho tới quan cửu phẩm tép riu ở địa phương, đều góp lời với hoàng đế, nói Tư Mã Khiêm là con trai trưởng của Hoàng quý phi, nhân phẩm đoan chính, thông minh thiên phú, vì thiên hạ mà xem xét, khẩn cầu hoàng đế thuận theo ý trời, phế thái tử khỏi ngôi vị thân vương, lập Trần quận vương thành người đứng đầu Đông Cung, còn Trần hoàng hậu thất đức, nên tự động rời bỏ ngôi vị đứng đầu tam cung lục viện, ban thưởng hào tĩnh Từ tiên sư vẫn tôn dưỡng trong cung, hơn nữa lập Hoàng quý phi làm hoàng hậu.
Các nơi đều vì chuyện phế truất thái tử mà sôi trào. Nghe lời đồn, thậm chí cả các nước chư hầu như Triều Tiên, An Nam, Miến Điện cũng đã sai người đến hướng biểu, thỉnh cầu đại hoàng đế Thiên triều phế truất thái tử. Các nơi nho sinh cũng đều dậy sóng, châu huyền học quan trình chiếu thư, yêu cầu chuyển trình cho hoàng đế. Ngoài ra, diễn thánh công Khổng Chiêu Mình khi dạy học, càng nghiêm khắc công kích thái tử Tư Mã Hiền đối với thánh tiên sư vô lễ, bất nhân bất hiếu.
Tư Mã Ngung ngày hôm trước lâm triều vừa ra chiếu tấn phong Trần quận vương Tư Mã Khiêm thành Thân Vương, phần thưởng là Thân Vương song bổng, mà Khổng Chiêu Minh có công dạy học, thật tâm ủng hộ, được thăng lên chức tổng sư phó, làm thái sư của thái tử.
Lại nói Khổng Chiêu Minh ngày thường trước mặt mọi người hào hoa phong nhã, khiêm cung có lễ, bởi vậy rất được Từ Húc yêu thích, cho rằng hắn là một lão sư tốt. Nhưng chỉ khi ở cùng Tư Mã Cần mới lộ ra một mặt không người nào biết, ở trên giường là một tên cầm thú không hề biết tiết tháo, ban ngày dạy chữ thành hiền, buổi tối lại cùng đệ tử vận động kịch liệt trên giường, hàng đêm khoái lạc. Tư Mã Cần quả nhiên như lời hắn nói, dần dần yêu cái sự bá đạo của hắn, tuy rằng miệng nói chán ghét, nhưng lại mở rộng hai chân, thẳng lưng đón nhận.
Tư Mã Khiêm có một đêm bị âm thanh rên rỉ kịch liệt đánh thức, bởi vậy thấy lão sư đang mãnh liệt trừu sáp nơi tiểu huyệt của Nhị ca, mà Nhị ca thì lại đang thao lộng Mộ Dung, ba người dính cùng một chỗ, chỉ cần Khổng Chiêu Minh động một chút, Tư Mã Cần sẽ động một chút, tiết tấu hoàn toàn giống nhau. Tư Mã Khiêm sợ hãi kêu lên, vì thế lão sư ép Khiêm Nhi giữ bí mật, Khiêm Nhi dĩ nhiên vui vẻ đáp ứng, cuối cùng còn gia nhập chuyện tình ái này, để Mộ Dung hấp xuyết phân thân của mình.
Buổi tối tháng sáu ngày mười ba, Long Khánh năm thứ mười, trong điện hoa cung Dục Đức, thái tử thế nhưng lại cùng luyến đồng mười tuổi nằm trên ngai vàng, trước mặt mọi người mây mưa ***, nhóm cung nhân không biết làm sao, không có mệnh lệnh của thái tử, lại không dám tự tiện lui ra, đành bất đắc dĩ nhìn chuyện như vậy diễn ra ở Đông Cung.
Nhóm cung nhân vì có thái tử trợ hứng, rõ ràng diễn tấu một tiết khúc *** nhạc bị cấm.
“Thần mạo gan khuyên can, mong thái tử điện hạ không thể tiếp tục như vậy, nếu để Thánh Thượng biết, long nhan sẽ tức giận, xin thái tử bình lui tả hữu, thần hiện có trung ngôn muốn nói”. Dương Cần Ngôn nghe chuyện, lập tức đi vào Dục Đức điện, quỳ gối trước ngai vàng, nhìn thái tử ở trong cơ thể luyến đồng đưa đẩy mà phảng phất vô cùng đau đớn.
“Tất cả mọi người lui ra đi”. Dương Cần Ngôn là quan viên mà Trần hoàng hậu sắp xếp bên cạnh thái tử, bởi vậy thái tử rất tín nhiệm hắn, xin hoàng đế phong hắn thành người xử lý chiêm sự ở phủ, làm quan nhị phẩm.
“Ngươi ở lại, ta còn muốn ngươi”. Thái tử nhìn người dưới thân muốn lui ra, lập tức dùng sức ngăn chặn.
“Thái tử, xin cho luyến đồng này lui ra”. Dương Cần Ngôn tăng thêm ngữ khí nói.
“Có chuyện gì thì nói đi, hắn xem như phi tử của ta, không ngại trung ngôn của ngươi”. Luyến đồng dưới thân thái tử không ngừng rên rỉ.
“Thái tử, ngươi mấy ngày gần đây trộm đem binh mã tư vận lương thảo nhập Đông Cung, có phải đang tính phát động binh biến không? Nhân mã Đông Cung có thể điều động khoảng ba trăm người, mà vũ y vệ trong Đại Minh cung lại nhiều mưu lược, võ trang hoàn mỹ, càng không nói đến nội cung có hơn năm vạn Ngự lâm quân chiếm giữ, hơn nữa lân cận tọa trấn kinh đô và vùng Tây Sơn kiện duệ doanh có hai mươi vạn người, tất cả bọn họ đều trung thành với Thánh Thượng, toàn bộ môn sinh của lão thái sư đã sớm bị loại bỏ, bởi vậy ta chắc chắn sẽ không có phần thắng.”
“Tọa nhi đãi vong, thục dữ phạt chi, phụ hoàng quyết tâm muốn phế truất ta, ta sẽ không ngồi chờ chết, ta cho dù không có phần thắng, cũng muốn quyết tử một phen, tiền tử hậu sinh.” Thái tử trích dẫn một câu nói của Gia Cát Lượng.
/83
|