CHƯƠNG 73
Sau lễ thọ yến, đế hậu cùng với mọi người đi coi kịch ‘Trường sinh điện’, vốn ngày vạn thọ nên diễn một ít kịch đại cát đại tường, nhưng Tư Mã Ngung vì lấy lòng ái thê, cái gì cũng không kiêng dè.
‘Trường sinh điện’ lấy bốn chủ đề mật thệ, kinh biến, mai ngọc và vũ mộng làm trọng tâm, bởi vì vở kịch rất dài, mà Tư Mã ngung vì nghĩ cho thân thể của Từ Húc, nên chỉ cho diễn một đoạn trong ‘Trường sinh điện’, đoạn Đường Minh Hoàng cuối cùng vượt qua sinh tử, cùng Dương quý phi cưỡi phượng hoàng, tiêu sái đến thiên cung.
Lầu các diễn kịch gồm ba tầng, từ trên xuống theo thứ tự là phúc thai, lộc thai, thọ thai. Nhưng phúc thai và lộc thai không có tác dụng gì lớn, chỉ có cảnh thần tiên ma quái xuất hiện mới có thể sử dụng, sân khấu kịch đối diện là khánh thọ lâu, chia làm hai tầng cao cấp, có ba mặt quay chung quanh sân khấu kịch.
Tư Mã Ngung cùng Từ Húc ngồi trên tầng thượng, có thể thấy hết nội dung vở kịch trên đài.
“Húc Nhi của trẫm, có thấy mệt không?”. Tư Mã Ngung quan tâm hỏi han ái thê.
“Có một chút, nhưng mà cũng không sao, không cần lo lắng cho ta”. Hắn cười ngọt ngào.
“Đợi đến khi ngươi sinh hạ long tử long nữ, trẫm sẽ cùng ngươi xem hết năm mươi hồi”. Tư Mã Ngung nắm lấy tay hắn.
“Được, Ngung, Vương mẫu nương nương nói ta kiếp trước là Trường Bình công chúa, ngươi là phò mã Chu Thế Hiển, chuyện tình Đường Minh Hoàng cùng Dương quý phi được thiên cổ tán dương, nhưng hiện tại vẫn chưa hấp dẫn bằng chuyện của chúng ta, thật sự là đáng tiếc”. Hắn nhìn Dương quý phi trên đài mà ai thán.
“Vậy trẫm sẽ hạ chỉ cho biên kịch gia của nhạc phủ làm cho dân chúng cả nước phải biết chuyện của chúng ta”. Tư Mã Ngung quyết định sẽ cho ‘Đế nữ hoa’ đầu tiên xuất hiện ở côn kịch, sau đó tỏa sáng ở giới kịch Quảng Đông, ảnh hưởng rất lớn.
“Ngung, Chiêu Minh đúng thật thái quá, nhưng Cần Nhi lại vô tội, ngươi có phải đã xử phạt quá nặng không?”. Từ Húc biện hộ thay cho đứa con.
“Ngươi cho rằng Khổng Chiêu Minh thật sự quý trọng Cần Nhi sao?”. Tư Mã Ngung nói.
“Không, nhưng ta cảm thấy hắn thực lòng yêu Cần Nhi, chỉ là không dễ dàng biểu đạt ra, dường như rất giống với ngươi trước kia”. Từ Húc tự hỏi một phen mới trả lời.
“Cho nên trẫm muốn dạy dỗ hắn”.
“Nhưng ngay cả đứa con ngươi, ngươi cũng đem ra dạy dỗ sao?”. Hắn không khỏi trợn mắt chất vấn.
“Cần Nhi không phải thủ phạm, nhưng thủy chung cũng có phạm sai lầm không thể không xử phạt, hơn nữa Cần Nhi bị oan ức, có thể sẽ phát tác với người khởi xướng. Nếu Khổng Chiêu Minh vẫn không quý trọng Cần Nhi, thì hắn không có tư cách để thú Cần Nhi”.
“Lúc trước ngươi còn không phải hơn cả Chiêu Minh sao? Bây giờ chẳng phải cũng quý trọng ta. Quan trọng nhất là Cần Nhi thích, ngươi ngàn vạn lần không cần chia rẻ đôi uyên ương”. Từ Húc quay sang quở trách hoàng đế.
“Húc Nhi, sao có thể đánh đồng?”. Tư Mã Ngung cười cười che dấu sự xấu hổ.
“Đúng rồi, Chiêu Minh da thô thịt hậu, đánh một chút cũng không sao, ta không lo lắng, nhưng Cần Nhi vẫn còn nhỏ, nếu dùng trúc đánh hai mươi cái ở mông, thật sự quá nặng, không bằng dùng đằng tiên đi”. Từ Húc luyến tiếc đứa con, tuy không thể hoàn toàn miễn phạt, nhưng giảm bớt chút cũng tốt.
“Được rồi, ngươi là từ mẫu, trẫm nghe lời ngươi”. Tư Mã Ngung gật đầu đáp ứng.
“Vậy sáng mai sau khi xử phạt, ngươi giao cho ta xử lý đi”. Từ Húc lại yêu cầu.
“Ngươi không định dung túng bọn họ đấy chứ?”. Hoàng đế biết hắn nhất định hiểu ý.
“Ngung, có người vai xấu, cũng phải có người vai tốt, ngươi làm nghiêm phụ, ta làm từ mẫu, phân công hợp tác đi. Bất quá ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không dung túng bọn họ”. Từ Húc mỉm cười.
Sau lễ thọ yến, đế hậu cùng với mọi người đi coi kịch ‘Trường sinh điện’, vốn ngày vạn thọ nên diễn một ít kịch đại cát đại tường, nhưng Tư Mã Ngung vì lấy lòng ái thê, cái gì cũng không kiêng dè.
‘Trường sinh điện’ lấy bốn chủ đề mật thệ, kinh biến, mai ngọc và vũ mộng làm trọng tâm, bởi vì vở kịch rất dài, mà Tư Mã ngung vì nghĩ cho thân thể của Từ Húc, nên chỉ cho diễn một đoạn trong ‘Trường sinh điện’, đoạn Đường Minh Hoàng cuối cùng vượt qua sinh tử, cùng Dương quý phi cưỡi phượng hoàng, tiêu sái đến thiên cung.
Lầu các diễn kịch gồm ba tầng, từ trên xuống theo thứ tự là phúc thai, lộc thai, thọ thai. Nhưng phúc thai và lộc thai không có tác dụng gì lớn, chỉ có cảnh thần tiên ma quái xuất hiện mới có thể sử dụng, sân khấu kịch đối diện là khánh thọ lâu, chia làm hai tầng cao cấp, có ba mặt quay chung quanh sân khấu kịch.
Tư Mã Ngung cùng Từ Húc ngồi trên tầng thượng, có thể thấy hết nội dung vở kịch trên đài.
“Húc Nhi của trẫm, có thấy mệt không?”. Tư Mã Ngung quan tâm hỏi han ái thê.
“Có một chút, nhưng mà cũng không sao, không cần lo lắng cho ta”. Hắn cười ngọt ngào.
“Đợi đến khi ngươi sinh hạ long tử long nữ, trẫm sẽ cùng ngươi xem hết năm mươi hồi”. Tư Mã Ngung nắm lấy tay hắn.
“Được, Ngung, Vương mẫu nương nương nói ta kiếp trước là Trường Bình công chúa, ngươi là phò mã Chu Thế Hiển, chuyện tình Đường Minh Hoàng cùng Dương quý phi được thiên cổ tán dương, nhưng hiện tại vẫn chưa hấp dẫn bằng chuyện của chúng ta, thật sự là đáng tiếc”. Hắn nhìn Dương quý phi trên đài mà ai thán.
“Vậy trẫm sẽ hạ chỉ cho biên kịch gia của nhạc phủ làm cho dân chúng cả nước phải biết chuyện của chúng ta”. Tư Mã Ngung quyết định sẽ cho ‘Đế nữ hoa’ đầu tiên xuất hiện ở côn kịch, sau đó tỏa sáng ở giới kịch Quảng Đông, ảnh hưởng rất lớn.
“Ngung, Chiêu Minh đúng thật thái quá, nhưng Cần Nhi lại vô tội, ngươi có phải đã xử phạt quá nặng không?”. Từ Húc biện hộ thay cho đứa con.
“Ngươi cho rằng Khổng Chiêu Minh thật sự quý trọng Cần Nhi sao?”. Tư Mã Ngung nói.
“Không, nhưng ta cảm thấy hắn thực lòng yêu Cần Nhi, chỉ là không dễ dàng biểu đạt ra, dường như rất giống với ngươi trước kia”. Từ Húc tự hỏi một phen mới trả lời.
“Cho nên trẫm muốn dạy dỗ hắn”.
“Nhưng ngay cả đứa con ngươi, ngươi cũng đem ra dạy dỗ sao?”. Hắn không khỏi trợn mắt chất vấn.
“Cần Nhi không phải thủ phạm, nhưng thủy chung cũng có phạm sai lầm không thể không xử phạt, hơn nữa Cần Nhi bị oan ức, có thể sẽ phát tác với người khởi xướng. Nếu Khổng Chiêu Minh vẫn không quý trọng Cần Nhi, thì hắn không có tư cách để thú Cần Nhi”.
“Lúc trước ngươi còn không phải hơn cả Chiêu Minh sao? Bây giờ chẳng phải cũng quý trọng ta. Quan trọng nhất là Cần Nhi thích, ngươi ngàn vạn lần không cần chia rẻ đôi uyên ương”. Từ Húc quay sang quở trách hoàng đế.
“Húc Nhi, sao có thể đánh đồng?”. Tư Mã Ngung cười cười che dấu sự xấu hổ.
“Đúng rồi, Chiêu Minh da thô thịt hậu, đánh một chút cũng không sao, ta không lo lắng, nhưng Cần Nhi vẫn còn nhỏ, nếu dùng trúc đánh hai mươi cái ở mông, thật sự quá nặng, không bằng dùng đằng tiên đi”. Từ Húc luyến tiếc đứa con, tuy không thể hoàn toàn miễn phạt, nhưng giảm bớt chút cũng tốt.
“Được rồi, ngươi là từ mẫu, trẫm nghe lời ngươi”. Tư Mã Ngung gật đầu đáp ứng.
“Vậy sáng mai sau khi xử phạt, ngươi giao cho ta xử lý đi”. Từ Húc lại yêu cầu.
“Ngươi không định dung túng bọn họ đấy chứ?”. Hoàng đế biết hắn nhất định hiểu ý.
“Ngung, có người vai xấu, cũng phải có người vai tốt, ngươi làm nghiêm phụ, ta làm từ mẫu, phân công hợp tác đi. Bất quá ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không dung túng bọn họ”. Từ Húc mỉm cười.
/83
|