Cha Chồng Độc Thân Đùa Rất Vui

Chương 47 - Chương 47

/50


Sáng sớm ngày hôm sau, Diêu Thiên cau mày hỏi Kinh Kinh, nói: Chính nàng cởi xuống cũng không được sao?

Kinh Kinh xé mấy cái nói: Ta đã thử cởi rồi không được.

Diêu Thiên vòng vo trên mặt đất hai vòng, cuối cùng hỏi Rốt cuộc trên người nàng mặc bao nhiêu món?

Kinh Kinh giơ tay bắt đầu đếm, từ trong ra ngoài đếm một lần nói: Tất cả bảy cái, không tính cái ngày hôm qua chàng cởi xuống.

Diêu Thiên Kinh kinh thán hỉ phục nữ nhân phức tạp, hắn cảm thấy đây là có ý làm khó nam nhân tân hôn. Sớm biết như thế, trước nên nghĩ biện pháp sửa kiểu dáng đồ cưới lại, tránh cho cuối cùng chịu khổ là mình.

Đột nhiên nhìn dưới váy Kinh Kinh, trong đầu tính toán, hắn cười hắc hắc, Cười đến nỗi phải Kinh Kinh kéo chặt váy lui về phía sau nói: Chàng muốn làm gì?

Diêu Thiên ho nhẹ nói: Không có gì.

Nhưng vào lúc này có người báo lại, báo là Diêu Viễn Từ hồi phủ rồi.

Diêu Thiên sớm nghe được chuyện từ chỗ Kinh Kinh, hắn chỉ là không tin, nên nói: Cho hắn đi vào.

Chỉ chốc lát sau, Diêu Viễn Từ đi vào từ bên ngoài. Hiện tại mắt hắn đã có thể sử dụng tự nhiên, thấy được phụ thân và tiểu mẹ kế mới cưới ở chung một chỗ trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Hắn không biết chính mình vì sao chạy đi, nhưng biết mắt và chân mình là được thần tiên chữa trị tốt, thoải mái nhận định là hắn mang đi mình.

Hôm nay trở lại, hắn nhẹ nhàng thi lễ nói: Phụ thân...... Biết rõ phải gọi nữ tử này là nương, thế nhưng miệng không thể mở ra được.

Diêu Thiên thấy trong mắt hắn thậm chí có chút xa lạ với Kinh Kinh không khỏi hết sức vui mừng, nói: Trở lại là tốt rồi. Có thể thấy được mắt hắn có thể nhìn chân có thể đi càng tốt.

Ta đi thăm Tố Vân một chút. Thời điểm nói đến Tố Vân trong mắt hắn thoáng qua một tia dịu dàng, điều này làm cho Kinh Kinh cảm thấy kỳ quái.

Có lẽ hắn đối với Tố Vân vốn cũng có tình cảm, chỉ là bị này nọ che mất, cho nên mới không rõ ràng lắm.

Chờ một chút. Diêu Thiên nói.

Diêu Viễn Từ đứng lại quay đầu lại nói: Chuyện gì?

Diêu Thiên chỉ vào Kinh Kinh nói: Kêu nương.

Thân thể Kinh Kinh thiếu chút nữa không ngã từ trên ghế xuống, nhưng nàng vẫn là trấn định lại. Khí thế này không thể yếu kém, kêu một tiếng đã có thể đại biểu thân phận của nàng. Nghĩ tới ngồi xuống, nhìn thẳng Diêu Viễn Từ, thầm nghĩ : kêu đi kêu đi kêu đi......

Nếu không phải Diêu Viễn Từ nhìn thấy được có lẽ đã kêu, nhưng thấy tuổi của nàng và mình không kém nhau nhiều lắm, tiếng nương này kêu rất không được tự nhiên rất khó chịu.

Diêu Thiên lạnh giọng nói: Lễ không thể bỏ.

Kinh Kinh giỏi nhất đóng kịch, ngay lúc này đưa tay lấy khăn lụa xoa ở dưới mắt một chút, khóc không ra tiếng: Lão gia, hắn...... Hắn đây là không thích ta sao?

Khóe miệng Diêu Thiên rụt rụt nói: Phu nhân cũng không phải là như thế, Viễn Từ chỉ là tạm thời chưa thể thích ứng thôi.

Tiếng khóc Kinh Kinh càng lớn hơn nói: Vậy sau này người một nhà phải ở chung như thế nào, chính ta là ai hắn cũng không rõ ràng. Nếu bọn hạ nhân biết, ta nào còn có uy tín để nói?

Diêu Thiên cau mày, trên mặt nhìn lại thập phần khó xử.

Diêu Viễn Từ cảm thấy tiểu mẹ kế này thật sự khó đối phó, hôm nay đắc tội nàng ngày sau không thể thiếu được nhiều chuyện rắc rối, tiểu tiên nữ hiện tại mang thai, không thể để cho nàng chịu uất ức gì.

Thì ra là, Diêu Viễn Từ coi Tố Vân trong trí nhớ và Kinh Kinh hai người thành một người, quên mất đem tất cả mọi chuyện về Kinh Kinh đặt tại trên người Tố Vân.

Dĩ nhiên chuyện này cả hắn và người ngoài đều không biết được.

Hắn nhíu nhíu mày, sau đó hơi thi lễ nói: Viễn Từ bái kiến mẫu thân......

Kinh Kinh lập tức mặt mày hớn hở, nói: Tốt lắm tốt lắm, đều là người một nhà lúc nào gọi đều giống nhau.

Diêu Viễn Từ lại nói: Mẫu thân nếu như không có chuyện gì thì ta xin phép cáo lui.

Kinh Kinh cười nói: Không có chuyện gì không có chuyện gì, ngươi lui đi!

Diêu Thiên nhìn Diêu Viễn Từ rời đi khóe miệng rụt rụt, trước kia làm sao hắn lại không nhìn được thật ra thì tiểu thê tử của mình rất biết diễn trò, còn tưởng rằng nàng là một người hết sức thật thà!

Kinh Kinh lôi kéo cánh tay của hắn cười nói: Toàn bộ viên mãn.

Diêu Thiên ấn lên trán nàng một cái, cười nói: Sẽ không đơn giản như thế, vì để cho hắn không nhớ ra chuyện lúc trước nữa, ta cũng cần nói chuyện với Tố Vân một chút.

Kinh Kinh gật đầu nói: Ừ, là phải nói một chút.

Diêu Thiên nói: Chuyện sau này ta đều an bài xong.

Kinh Kinh tựa đầu vào trước ngực của hắn, cười nói: Ta tin chàng.

Diêu Thiên vuốt đầu của nàng, chuyện cũ đều ngay trước mắt. Tiểu nha đầu này cơ hồ là từng bước từng bước bức mình tới tình cảnh ngày hôm nay, mặc dù thích thú nhưng trong đó cũng khó tránh khỏi rối rắm và chua xót.

Vừa nghĩ tới chuyện hai người ngày trước, nàng đột nhiên biến mất, lúc ấy cái loại cảm giác đau đứt ruột vẫn còn bồi hồi trong lòng không tiêu tan.

Ngày sau không thể để cho nàng lại có

/50

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status