Sáng hôm sau Đào Du Du không gọi Vũ Văn Vĩ Thần rời giường, cô lười biếng tinh thần sa sút nhốt mình trong phòng ngủ nướng.
Tối hôm qua sau khi cửa sổ bị Vũ Văn Vĩ Thần đập nát, gió không ngừng thổi vào phòng, vừa thổi hơi lạnh vào cô, vừa cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy không khí nóng lạnh cứ lặp đi lặp lại.
Cũng may Vũ Văn Vĩ Thần còn nhớ đến chuyện đêm qua anh đập cửa sổ, hơn mười giờ sáng bảo Hồ Ứng sắp xếp người sửa chữa.
Đào Du Du vốn định hôm nay sẽ nằm ngủ trên giường một ngày, kết quả âm thanh của nhân viên sửa cửa sổ quấy rối làm cô không ngủ được, đành phải rời giường.
Đột nhiên cô nhớ đến hôm qua Tiêu Nhã Hinh bảo cô chuẩn bị thức ăn thật tốt cho cô ấy, dường như mà muốn đi chơi cùng Đào Dục Huyên, cô lập tức tìm đến bộ trưởng ẩm thực, hỏi cô ấy một chút xem.... .... Đã chuẩn bị thức ăn xong hết chưa.
Bộ trưởng ẩm thực nói cho cô biết đã chuẩn bị xong, đến lúc đó trực tiếp đưa cho Tiêu Nhã Hinh là được.
Cô hơi tò mò bọn nhỏ muốn đi đâu chơi, vì vậy đã gọi điện thoại đến Ngô Phủ.
Tiểu Nho nghe điện thoại, giọng nói dịu dàng, rất dễ nghe: "Người là ai vậy?"
"Cục cưng, là mẹ." Đào Du Du thoáng nghe được giọng nói của Tiểu Nho, tâm tình lập tức khá hơn nhiều.
"Mẹ, người nhớ Tiểu Nho không? Tiểu Nho rất nhớ người, khi nào thì người đến thăm Tiểu Nho và anh hai? Anh hai nói chiều nay sẽ đưa Tiểu Nho đi thả diều, còn có chị xinh đẹp nữa, mẹ cũng đến đó không?" Tiểu Nho vừa nghe đến giọng nói của Đào Du Du thì lập tức vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn ở đầu dây bên kia líu ríu không ngừng.
"Ách.... .....mặt trời lên cao như vậy, các con đi thả diều không thấy nóng sao?" Đào Du Du nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, có chút lo lắng hỏi.
"Không biết, mẹ, mẹ đi chơi với chúng con được không?" Tiểu Nho tuyệt đối không có khái niệm với nhiệt độ bên ngoài, cô bé chỉ một lòng muốn Đào Du Du đi chơi với mình.
"Mẹ phải làm việc rồi, cục cưng, các con vui vẻ lên nha. Không chừng buổi tối mẹ sẽ đến nhà bà cô ngoại thăm các con, phải ngoan ngoãn nghe lời không được chọc bà cô ngoại tức giận." Đào Du Du vốn định đi cùng bọn họ, nhưng còn lo lắng giờ phút này Vũ Văn Vĩ Thần còn làm khó mình, chơi chiêu đùa giỡn sau lưng, vì vậy quyết định ở phủ Tổng Thống canh giữ thật tốt.
"Dạ, đã biết, mẹ hôn nhẹ Tiểu Nho." Giọng nói của Tiểu Nho xuyên qua điện thoại truyền vào lỗ tai Đào Du Du, làm cho cô rất vui vẻ.
"Hôn nhẹ cục cưng của mẹ, vậy trước cứ như vậy, nhớ giúp mẹ hôn nhẹ anh hai, còn phải nhớ đến mẹ đó." Đào Du Du cười hướng vào đầu dây điện thoại bên kia hôn một cái, sau đó nói.
"Dạ, gặp lại mẹ."
"gặp lại, cục cưng." Cảm thấy thỏa mãn cúp điện thoại, khóe miệng Đào Du Du tràn đầy nụ cười ngọt ngào.
... ...... ...... ...... ...... .........
Ở bên này, sau khi Tiểu Nho cúp điện thoại xong thì lập tức chạy lên lầu, đi vào phòng của Đào Dục Huyên, hôn một cái "chụt" lên gương mặt Đào Dục Huyên khi cậu đang ngồi đùa nghịch con diều giấy dưới sàn nhà, nước miếng đều dính trên gương mặt cậu.
"Em làm gì?" Đào Dục Huyên chợt bị hành động hôn má của cô bé làm cho hoảng sợ, cậu cảm giác trên mặt mình có gì đó hơi nhơn nhớt, biết là nước miếng của Tiểu Nho, vì vậy vừa lau nước miếng vừa hỏi.
"Mẹ nói để cho Tiểu Nho giúp mẹ hôn anh. Anh, anh không thích Tiểu Nho hôn anh sao? Vì anh hôn trả đi, anh trả lại cho em là được." Tiểu Đào nhìn bộ dạng của Đào Dục Huyên hơi ghét bỏ mình, cô bé cảm thấy rất bi thương, vì vậy cái miệng nhỏ nhắn méo mó, đưa gương mặt mủm mỉm đến trước mặt cậu bé.
"Được rồi được rồi, không có không thích em, em ra ngoài chơi đi, anh muốn đem con diều giấy này thay đổi một chút, như vậy mới có thể thả cao hơn, bay xa hơn." Coi như là sợ dáng vẻ không kiên cường của cô bé này, Đào Dục Huyên chỉ cần trước tiên đuổi cô bé đi.
"Anh, chị xinh đẹp thật sự sẽ đi thả diều với chúng ta sao?" Tiểu Nho nhìn thấy giọng nói của Đào Dục Huyên đã dịu lại, vì vậy ngồi xổm trước mặt cậu,cô bé ngạc nhiên chăm chú nhìn vào tay cậu không ngừng đùa nghịch trên con diều giấy.
"Phải, em bảo dì nhỏ làm cho em một cái bánh ngọt thật to, sau đó chúng ta có thể mang đến chỗ thả diều ăn, nhanh đi đi." Không muốn cô bé không ngừng líu ríu bên tai mình, Đào Dục Huyên chỉ có thể kiếm cớ đuổi cô bé đi.
"Vậy được rồi, anh cố gắng lên, phải cho diều bay thật cao thật xa, bay đến bầu trời." Nghe cậu nói để dì nhỏ Thảo Mai làm bánh ngọt, lúc này Tiểu Nho mới đứng lên, trước khi đi vẫn không ngừng cổ vũ cậu thật to.
Khóe miệng Đào Dục Huyên co quắp lại, nhìn cơ thể nho nhỏ của cô bé chạy ra khỏi phòng, trên đầu hoa hoa lệ lệ chảy mấy vạch đen.
... ...... ...... ...... ...... ...... .........
Giữa trưa, Vũ Văn Vĩ Thần vào phòng ăn sớm hơn mọi ngày nửa giờ, hiện tại Đào Du Du vừa nhìn thấy mặt anh, anh giống như đã quên chuyện xảy ra đêm qua, vừa ngồi xuống, đã quay đầu lại hỏi cô: "Sáng hôm nay vì sao không đến gọi tôi rời giường? Cô có biết tôi ngủ nhiều hơn nửa giờ sẽ có chuyện gì xảy ra không?"
Đã biết mình ngủ nhiều hơn nửa giờ sẽ ảnh hưởng đến đời sống người dân, thì nên đặt đồng hồ báo thức, sau đó rời giường đúng giờ, tại sao luôn ỷ vào người khác gọi mình rời giường chứ?" Đào Du Du cũng không thèm nhìn anh một cái, mắt nhìn thẳng mặt không chút thay đổi.
"Cô nói cái gì? Đặt đồng hồ báo thức?" Vũ Văn Vĩ Thần cho là mình nghe lầm, người phụ nữ này cũng quá kiêu ngạo rồi.
"Nếu ngài Tổng Thống cảm thấy đồng hồ đó hơi đắt tiền, mua không nổi.... .........tôi cũng có thể mua cho ngài một cái, nhưng mà xin ngài sau này tự mình rời giường." Vẫn không thèm nhìn anh, Đào Du Du quyết tâm hôm nay phải đấu với anh tới cùng.
"Này......Đào Du Du, có phải cô chán sống rồi không?" Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn bị thái độ của Đào Du Du chọc giận, anh chợt đứng dậy, bước vài bước đến trước mặt Đào Du Du, chiều cao chênh lệch làm cho anh ta đang tức giận muốn trực tiếp đè ngã cô.
Đào Du Du đối với những lời này của anh thì hoàn toàn không có phản ứng, cô cảm thấy mình vốn không nói lời ngu ngốc nào.
Cái gì gọi là cô chán sống? Nếu cô chán sống, thì từ lúc đêm qua hôm đã chạy trốn rồi, còn tiếp tục ở đây để mặc anh khi dễ sao?
Tối hôm qua sau khi cửa sổ bị Vũ Văn Vĩ Thần đập nát, gió không ngừng thổi vào phòng, vừa thổi hơi lạnh vào cô, vừa cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy không khí nóng lạnh cứ lặp đi lặp lại.
Cũng may Vũ Văn Vĩ Thần còn nhớ đến chuyện đêm qua anh đập cửa sổ, hơn mười giờ sáng bảo Hồ Ứng sắp xếp người sửa chữa.
Đào Du Du vốn định hôm nay sẽ nằm ngủ trên giường một ngày, kết quả âm thanh của nhân viên sửa cửa sổ quấy rối làm cô không ngủ được, đành phải rời giường.
Đột nhiên cô nhớ đến hôm qua Tiêu Nhã Hinh bảo cô chuẩn bị thức ăn thật tốt cho cô ấy, dường như mà muốn đi chơi cùng Đào Dục Huyên, cô lập tức tìm đến bộ trưởng ẩm thực, hỏi cô ấy một chút xem.... .... Đã chuẩn bị thức ăn xong hết chưa.
Bộ trưởng ẩm thực nói cho cô biết đã chuẩn bị xong, đến lúc đó trực tiếp đưa cho Tiêu Nhã Hinh là được.
Cô hơi tò mò bọn nhỏ muốn đi đâu chơi, vì vậy đã gọi điện thoại đến Ngô Phủ.
Tiểu Nho nghe điện thoại, giọng nói dịu dàng, rất dễ nghe: "Người là ai vậy?"
"Cục cưng, là mẹ." Đào Du Du thoáng nghe được giọng nói của Tiểu Nho, tâm tình lập tức khá hơn nhiều.
"Mẹ, người nhớ Tiểu Nho không? Tiểu Nho rất nhớ người, khi nào thì người đến thăm Tiểu Nho và anh hai? Anh hai nói chiều nay sẽ đưa Tiểu Nho đi thả diều, còn có chị xinh đẹp nữa, mẹ cũng đến đó không?" Tiểu Nho vừa nghe đến giọng nói của Đào Du Du thì lập tức vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn ở đầu dây bên kia líu ríu không ngừng.
"Ách.... .....mặt trời lên cao như vậy, các con đi thả diều không thấy nóng sao?" Đào Du Du nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, có chút lo lắng hỏi.
"Không biết, mẹ, mẹ đi chơi với chúng con được không?" Tiểu Nho tuyệt đối không có khái niệm với nhiệt độ bên ngoài, cô bé chỉ một lòng muốn Đào Du Du đi chơi với mình.
"Mẹ phải làm việc rồi, cục cưng, các con vui vẻ lên nha. Không chừng buổi tối mẹ sẽ đến nhà bà cô ngoại thăm các con, phải ngoan ngoãn nghe lời không được chọc bà cô ngoại tức giận." Đào Du Du vốn định đi cùng bọn họ, nhưng còn lo lắng giờ phút này Vũ Văn Vĩ Thần còn làm khó mình, chơi chiêu đùa giỡn sau lưng, vì vậy quyết định ở phủ Tổng Thống canh giữ thật tốt.
"Dạ, đã biết, mẹ hôn nhẹ Tiểu Nho." Giọng nói của Tiểu Nho xuyên qua điện thoại truyền vào lỗ tai Đào Du Du, làm cho cô rất vui vẻ.
"Hôn nhẹ cục cưng của mẹ, vậy trước cứ như vậy, nhớ giúp mẹ hôn nhẹ anh hai, còn phải nhớ đến mẹ đó." Đào Du Du cười hướng vào đầu dây điện thoại bên kia hôn một cái, sau đó nói.
"Dạ, gặp lại mẹ."
"gặp lại, cục cưng." Cảm thấy thỏa mãn cúp điện thoại, khóe miệng Đào Du Du tràn đầy nụ cười ngọt ngào.
... ...... ...... ...... ...... .........
Ở bên này, sau khi Tiểu Nho cúp điện thoại xong thì lập tức chạy lên lầu, đi vào phòng của Đào Dục Huyên, hôn một cái "chụt" lên gương mặt Đào Dục Huyên khi cậu đang ngồi đùa nghịch con diều giấy dưới sàn nhà, nước miếng đều dính trên gương mặt cậu.
"Em làm gì?" Đào Dục Huyên chợt bị hành động hôn má của cô bé làm cho hoảng sợ, cậu cảm giác trên mặt mình có gì đó hơi nhơn nhớt, biết là nước miếng của Tiểu Nho, vì vậy vừa lau nước miếng vừa hỏi.
"Mẹ nói để cho Tiểu Nho giúp mẹ hôn anh. Anh, anh không thích Tiểu Nho hôn anh sao? Vì anh hôn trả đi, anh trả lại cho em là được." Tiểu Đào nhìn bộ dạng của Đào Dục Huyên hơi ghét bỏ mình, cô bé cảm thấy rất bi thương, vì vậy cái miệng nhỏ nhắn méo mó, đưa gương mặt mủm mỉm đến trước mặt cậu bé.
"Được rồi được rồi, không có không thích em, em ra ngoài chơi đi, anh muốn đem con diều giấy này thay đổi một chút, như vậy mới có thể thả cao hơn, bay xa hơn." Coi như là sợ dáng vẻ không kiên cường của cô bé này, Đào Dục Huyên chỉ cần trước tiên đuổi cô bé đi.
"Anh, chị xinh đẹp thật sự sẽ đi thả diều với chúng ta sao?" Tiểu Nho nhìn thấy giọng nói của Đào Dục Huyên đã dịu lại, vì vậy ngồi xổm trước mặt cậu,cô bé ngạc nhiên chăm chú nhìn vào tay cậu không ngừng đùa nghịch trên con diều giấy.
"Phải, em bảo dì nhỏ làm cho em một cái bánh ngọt thật to, sau đó chúng ta có thể mang đến chỗ thả diều ăn, nhanh đi đi." Không muốn cô bé không ngừng líu ríu bên tai mình, Đào Dục Huyên chỉ có thể kiếm cớ đuổi cô bé đi.
"Vậy được rồi, anh cố gắng lên, phải cho diều bay thật cao thật xa, bay đến bầu trời." Nghe cậu nói để dì nhỏ Thảo Mai làm bánh ngọt, lúc này Tiểu Nho mới đứng lên, trước khi đi vẫn không ngừng cổ vũ cậu thật to.
Khóe miệng Đào Dục Huyên co quắp lại, nhìn cơ thể nho nhỏ của cô bé chạy ra khỏi phòng, trên đầu hoa hoa lệ lệ chảy mấy vạch đen.
... ...... ...... ...... ...... ...... .........
Giữa trưa, Vũ Văn Vĩ Thần vào phòng ăn sớm hơn mọi ngày nửa giờ, hiện tại Đào Du Du vừa nhìn thấy mặt anh, anh giống như đã quên chuyện xảy ra đêm qua, vừa ngồi xuống, đã quay đầu lại hỏi cô: "Sáng hôm nay vì sao không đến gọi tôi rời giường? Cô có biết tôi ngủ nhiều hơn nửa giờ sẽ có chuyện gì xảy ra không?"
Đã biết mình ngủ nhiều hơn nửa giờ sẽ ảnh hưởng đến đời sống người dân, thì nên đặt đồng hồ báo thức, sau đó rời giường đúng giờ, tại sao luôn ỷ vào người khác gọi mình rời giường chứ?" Đào Du Du cũng không thèm nhìn anh một cái, mắt nhìn thẳng mặt không chút thay đổi.
"Cô nói cái gì? Đặt đồng hồ báo thức?" Vũ Văn Vĩ Thần cho là mình nghe lầm, người phụ nữ này cũng quá kiêu ngạo rồi.
"Nếu ngài Tổng Thống cảm thấy đồng hồ đó hơi đắt tiền, mua không nổi.... .........tôi cũng có thể mua cho ngài một cái, nhưng mà xin ngài sau này tự mình rời giường." Vẫn không thèm nhìn anh, Đào Du Du quyết tâm hôm nay phải đấu với anh tới cùng.
"Này......Đào Du Du, có phải cô chán sống rồi không?" Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn bị thái độ của Đào Du Du chọc giận, anh chợt đứng dậy, bước vài bước đến trước mặt Đào Du Du, chiều cao chênh lệch làm cho anh ta đang tức giận muốn trực tiếp đè ngã cô.
Đào Du Du đối với những lời này của anh thì hoàn toàn không có phản ứng, cô cảm thấy mình vốn không nói lời ngu ngốc nào.
Cái gì gọi là cô chán sống? Nếu cô chán sống, thì từ lúc đêm qua hôm đã chạy trốn rồi, còn tiếp tục ở đây để mặc anh khi dễ sao?
/229
|