Bảo Hiền thẳng thắn đề nghị Vidia cùng với mình trở về Vietnam. Ít ra còn có thể tương trợ lẫn nhau lúc hoạn nạn khó khăn. Và ít ra có thể cô sẽ được an toàn hơn khi ở bên cạnh Hiền. Tất nhiên là Vidia đồng ý. Cô chẳng có lý do gì để mà từ chối lời đề nghị béo bở ấy cả. Thế là hai nàng quyết định rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Ai cũng biết, nếu ở lại thêm nữa, lúc nào tính mạng của Vid đều có thể bị đe dọa. Tình thế của cô bây giờ là nghìn cân treo sợi tóc. Rời đi sớm là sự lựa chọn duy nhất và đúng đắn nhất.
Trong khi giúp Vidia thu xếp hành lý thì điện thoại Bảo Hiền bỗng rung lên liên hồi. Là số liên lạc Arita - tâm phúc đắc lực nhất bên cạnh Phạm lão gia. Bảo Hiền định không nghe máy, nhưng nghĩ sao lại chấp nhận cuộc gọi.
- Có chuyện gì? - Cô nói chuyện bằng tiếng mẹ đẻ.
- Vâng, tiểu thư. Lão gia nghe nói cô đã đến Tokyo nên muốn gặpcô ạ. - Đầu dây bên kia phát lên giọng nói ngọt ngào.
- Có gì không? - Hiền nghe tiếng mình lạnh tanh.
- Cái đó... tôi không biết ạ!
Bảo Hiền ngần ngừ. Lúc này cô vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với con người đó, gặp rồi không khéo lại phát sinh thêm nhiều chuyện rắc rối nữa thì phiền phức lắm. Bên kia nói tiếp.
- Hình như việc đó rất quan trọng ạ.
- Hưm... Thôi được. - Hiền vẫn đắn đo lắm, cô miễn cưỡng - Khi nào có thể gặp được?
- Ngày mai ạ. Lão gia muốn cùng với tiểu thư dùng bữa rôi. - Arita đáp nhanh.
- Được.
Hiền đáp gọn lỏn, sau đó gấp gáp gác máy. Vậy là tối may sẽ phải đối mặt rồi. Không biết lão già lại muốn giở trò gì nữa đây.
Không hiểu có phải do quá đa nghi hay không, Bảo Hiền cảm thấy lần gặp mặt này không chỉ để cùng nhau ăn một bữa là xong. Linh cảm của cô chưa sai bao giờ. Hẳn, lão già ấy ắt đang dàn dựng một âm mưu nữa.
- Who called? - Vidia bước ra từ trong phòng tắm, tóc vẫn còn đẫm nước. Trên thân thể cô nàng quấn độc mỗi chiếc khăn trắng.
- Người nhà. - Bảo Hiền phát âm thật mạnh, sau đó nhếch mép khinh bỉ.
- Ba cậu sao? - Vidia nheo mắt hỏi lại.
- Arita. Cô ta nói ông già muốn gặp. - Bảo Hiền tiếp tục xếp đồ vào vali cho Vidia, nói mà không nhìn cô - Mặc đồ vào đi.
- Cậu cứ như có phép thần ấy. - Vidia cười mỉa mai.
- Tối mai mình phải đi gặp lão già, cậu đặt vé sớm sáng ngày mốt đi. - Hiền không để ý đến lời bông đùa của cô bạn, tiếp tục công việc của mình.
- Ok guy! - Vid đá lông nheo, toe toét cười rất thoải mái.
Buổi sáng, Hiền thức dậy khá sớm. Chỉ là một thói quen tốt hằng ngày, có muốn nướng thêm cũng khó. Nhưng hôm nay, cô dậy sớm vì còn có một lý do khác nữa.
Lúc tối, khoảng mười một giờ, Eric gọi điện cho cô.
[- Sáng mai, em gặp anh được không? - Giọng anh vai nài rất tha thiết.
- Tôi không có lý do để gặp. - Giọng cô đều đều - Còn nữa, đừng tự tiện xưng hô thân mật như vậy.
- Em đừng ra lệnh cho anh. - Eric đáp nhàn nhạt - Bây giờ em không còn là cấp trên của anh nữa rồi.
- Vậy thì tôi càng không có lý do gì để gặp. - Hiền dứt khoát.
- Là liên quan đến Thiên Khởi - Anh nói gấp - Đến hay không tùy em.
Bảo Hiền hơi khựng lại. Là chuyện liên quan đến nhóc Thiên khởi. Eric xưa nay vốn là người nghiêm túc, lại có tình có nghĩa, và thẳng thắn. Có lẽ anh sẽ không việc cớ này nọ chỉ để gặp mặt Hiền, lợi dụng Thiên Khởi để làm cái cớ thì lại càng không. Có điều, liên quan đến Thiên Khởi ngoài cái chết của con bé ra thì còn vấn đề gì? Không lẽ anh tìm ra được manh mối nào? Dù sao thì Hiền cũng không thể bỏ qua được.
- Gặp nhau ở đâu? - Hiền hỏi lại.
- Anh sẽ chờ em trên cầu vượt, chỗ lúc nhỏ anh em mình thường đến.]
Hiền bần thần cả người. Lúc tối cô lại quên mất phải hỏi sẽ gặp nhau vào lúc mấy giờ. Cô không muốn lãng phí thời gian chờ Eric, cô không muốn là người phải chờ đợi. Lúc này mới chỉ là bốn giờ sáng thôi.
Có điều, Eric đã trở nên lạnh lùng và biết nói lại với Hiền từ lúc nào vậy chứ?
9:30AM.
Hiền đã sắp xếp xong tất cả những gì cần thiết, nhưng Vidia nói là phải mang theo hết nên cô phải lôi ra xếp lại cho đúng từng loại. Kể cả những thứ lỉnh kỉnh, linh tinh vớ vẩn nhất, Vidia cũng nằng nặc đòi đem cùng cho bằng được. Đôi khi Hiền cảm thấy cô bạn của mình thật đáng khâm phục. Ngay cả lúc tính mạng đang treo lơ lửng trên cao bằng một sợi dây mong manh mà Vidia vẫn có thể đem theo bên mình đến ba chiếc vali bự tổ chảng. Thật chẳng biết sợ là gì!
Hiền nhìn đồng hồ. Đã mười giờ kém rồi, không biết tên Eric đó đã đến chưa nữa? Ngần ngừ thêm một lát, Hiền với tay lấy cái điện thoại, quay số gọi cho Eric. Chuông đổ thật lâu sau đó tín hiệu bị ngắt bởi tiếng tút ngắn và liên tục. Không trả lời.
"Có lẽ đi rồi."
Hiền cau mày, khẽ làu bàu. Cô vơ vội cái áo khoác chạy ra ngoài, không quên nói vọng lại.
- Mình ra ngoài chút đây. Ở nhà chờ mình đấy.
- Ờ.
Vidia đang tắm. Cô gái này chẳng có vẻ gì như đang lo lắng đến sự an toàn của mình cả. Vô tư thật.
Trong khi ấy, Hiền co giò chạy thục mạng lên cầu vượt. Cô nàng thở hồng hộc, mặt mày nhăn nhó, mồ hôi mồ kê nhễ nhại hai bên thái dương.
10:00AM
- Anh ta chưa đến.. - Hiền bực dọc lẩm bẩm.
- Em mới là người đến muộn đó.
Eric bất thình lình đập vai Bảo Hiền. Cô xoay người quay lại. Nhìn thấy anh, cơ mặt cô có phần thư giãn hơn.
- Đến lâu chưa? - Hiền lạnh nhạt hỏi. Eric nhìn đồng hồ, sau đó cười nói.
- Vừa đúng sáu tiếng.
- Sáu tiếng? - Hiền sửng sốt - Bị điên à?
- Chắc vậy. - Eric lại cười, nụ cười khiến gương mặt anh hiền hơn.
- Gặp tôi rồi, có gì mau nói đi. - Cô gạt phăng cuộc đối thoại ngoài lề, bắt đầu đi vào vấn đề chính của cuộc gặp này. Eric đáp.
- Trước khi mất, Thiên Khởi có nhờ anh gửi cho em một bức thư.
- Một bức thư?? - Bảo Hiền nhíu mày.
- Ừm. - Eric gật nhanh.
- Thư gì?
- Anh không biết! - Eric vừa đáp, vừa lục lọi túi áo ra một phong thư, trao cho Hiền - Của em này.
- Con nhỏ này... - Hiền khịt mũi.
Cô lật đi lật lại phong thư được dán rất kỹ. Lần này cô thực sự không hiểu. Chẳng lẽ con bé Thiên Khởi đã đoán biết trước được cái chết sẽ xảy đến.
Nếu đúng thực như vậy, thì nhóc Khởi quả thật không đơn giản chút nào.
Cảm xúc dâng trào, nhưng vẻ mặt Bảo Hiền vẫn tỉnh bơ. Eric nhìn cô với đôi mắt đầy thông cảm, như ban phát thương hại vậy. Hiền không thích thế. Cô lạnh lùng nhìn Eric.
Mùa thu ở Nhật, tiết trời thật mát mẻ, không ẩm ẩm ương ương như ở nhà. Lúc còn bé, khi còn sống ở đây, Hiền rất thích mùa thu. Bây giờ, cũng thích... nhưng không nhiều như hồi đó.
Yuuki đứng tì sát người vào lan can cầu vượt. Dòng xe qua lại tấp nập, vô cùng hối hả. Trong lòng nó lại rỗng tuếch. Bây giờ đã là mùa thu rồi, lại một mùa thu nữa trôi qua.
Lá phong đỏ khắp trên các con đường lớn của thành phố, mùa thu trong mắt Yuuki là mùa đẹp nhất. Ngày xưa, nó chỉ được gặp mẹ và em trai vào các ngày đầu mùa thu. Đầu thu rất đẹp, tiết trời mát mẻ, không khí trong lành rất dễ chịu. Khí trời mùa này luôn làm dịu tâm hồn người ta khỏi những cơn giận bất chợt. Yuuki lang thang trên phố một mình. Năm ngoái, nó vẫn còn được gặp mẹ vào đầu thu. Vậy mà đầu thu năm nay, mẹ đã ra đi.
Yuuki vừa tròn mười lăm tuổi.
Hòa mình vào dòng người đông đúc, Yuuki cắm earphone, bật nhạc thật to và chậm từng bước trên phố. Nó chỉ mới mười lăm tuổi thôi, tại sao lại bắt nó trưởng thành sớm như vậy?
Những ngày thơ ấu rất êm đềm bên mùa thu. Yuuki nhớ, lúc bé thường cùng với Eric và Thiên Khởi chơi ở trong vườn, cạnh hồ cá la hán quý báu của ba. Yuuki bị ngã trầy gối chân, Eric lo quýnh cả lên. Thằng bé Khởi thì rơm rớm nước mắt. Chỉ bị trầy da chút xíu thôi mà. Yuuki cốc trán hai tên con trai, mắng cho một trận vì cái tội mít ướt. Nó bị đau, nó còn không khóc nữa là.
Từ bé, Yuuki là một đứa bé gái rất vui vẻ, và lạc quan. Những vết thương tầm thường kiểu đó, làm sao làm khó được nó! Bó lại xong, Yuuki lại tiếp tục rượt đuổi những thú vui giản dị cùng hai tên con trai bên cạnh.
Bây giờ, Yuuki lúc nào cũng sẵn sàng làm mặt lạnh với người khác. Thật tâm nó không muốn vậy, không quen chút nào. Nhưng Sifu bảo, nếu muốn trả thù cho mẹ, phải làm một nhân vật lớn. Muốn làm nhân vật lớn, phải thật lạnh lùng, thật khép kín.
Đôi khi Yuuki cảm thấy thật mệt mỏi, nhưng nó không nói ra. Sifu sẽ mắng, sẽ đánh nó. Nó sợ. Sợ người phụ nữ nghiêm khắc ấy. Nó biết là Sifu chỉ muốn tốt cho nó thôi, nhưng lại không thể ngăn được nỗi sợ đang lớn dần lên. Nó vẫn chỉ là một con bé ăn chưa no, lo chưa tới. Chỉ vì cái chết của mẹ mà phải thay đổi hoàn toàn như vậy, thực sự rất khó.
Trong khi giúp Vidia thu xếp hành lý thì điện thoại Bảo Hiền bỗng rung lên liên hồi. Là số liên lạc Arita - tâm phúc đắc lực nhất bên cạnh Phạm lão gia. Bảo Hiền định không nghe máy, nhưng nghĩ sao lại chấp nhận cuộc gọi.
- Có chuyện gì? - Cô nói chuyện bằng tiếng mẹ đẻ.
- Vâng, tiểu thư. Lão gia nghe nói cô đã đến Tokyo nên muốn gặpcô ạ. - Đầu dây bên kia phát lên giọng nói ngọt ngào.
- Có gì không? - Hiền nghe tiếng mình lạnh tanh.
- Cái đó... tôi không biết ạ!
Bảo Hiền ngần ngừ. Lúc này cô vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với con người đó, gặp rồi không khéo lại phát sinh thêm nhiều chuyện rắc rối nữa thì phiền phức lắm. Bên kia nói tiếp.
- Hình như việc đó rất quan trọng ạ.
- Hưm... Thôi được. - Hiền vẫn đắn đo lắm, cô miễn cưỡng - Khi nào có thể gặp được?
- Ngày mai ạ. Lão gia muốn cùng với tiểu thư dùng bữa rôi. - Arita đáp nhanh.
- Được.
Hiền đáp gọn lỏn, sau đó gấp gáp gác máy. Vậy là tối may sẽ phải đối mặt rồi. Không biết lão già lại muốn giở trò gì nữa đây.
Không hiểu có phải do quá đa nghi hay không, Bảo Hiền cảm thấy lần gặp mặt này không chỉ để cùng nhau ăn một bữa là xong. Linh cảm của cô chưa sai bao giờ. Hẳn, lão già ấy ắt đang dàn dựng một âm mưu nữa.
- Who called? - Vidia bước ra từ trong phòng tắm, tóc vẫn còn đẫm nước. Trên thân thể cô nàng quấn độc mỗi chiếc khăn trắng.
- Người nhà. - Bảo Hiền phát âm thật mạnh, sau đó nhếch mép khinh bỉ.
- Ba cậu sao? - Vidia nheo mắt hỏi lại.
- Arita. Cô ta nói ông già muốn gặp. - Bảo Hiền tiếp tục xếp đồ vào vali cho Vidia, nói mà không nhìn cô - Mặc đồ vào đi.
- Cậu cứ như có phép thần ấy. - Vidia cười mỉa mai.
- Tối mai mình phải đi gặp lão già, cậu đặt vé sớm sáng ngày mốt đi. - Hiền không để ý đến lời bông đùa của cô bạn, tiếp tục công việc của mình.
- Ok guy! - Vid đá lông nheo, toe toét cười rất thoải mái.
Buổi sáng, Hiền thức dậy khá sớm. Chỉ là một thói quen tốt hằng ngày, có muốn nướng thêm cũng khó. Nhưng hôm nay, cô dậy sớm vì còn có một lý do khác nữa.
Lúc tối, khoảng mười một giờ, Eric gọi điện cho cô.
[- Sáng mai, em gặp anh được không? - Giọng anh vai nài rất tha thiết.
- Tôi không có lý do để gặp. - Giọng cô đều đều - Còn nữa, đừng tự tiện xưng hô thân mật như vậy.
- Em đừng ra lệnh cho anh. - Eric đáp nhàn nhạt - Bây giờ em không còn là cấp trên của anh nữa rồi.
- Vậy thì tôi càng không có lý do gì để gặp. - Hiền dứt khoát.
- Là liên quan đến Thiên Khởi - Anh nói gấp - Đến hay không tùy em.
Bảo Hiền hơi khựng lại. Là chuyện liên quan đến nhóc Thiên khởi. Eric xưa nay vốn là người nghiêm túc, lại có tình có nghĩa, và thẳng thắn. Có lẽ anh sẽ không việc cớ này nọ chỉ để gặp mặt Hiền, lợi dụng Thiên Khởi để làm cái cớ thì lại càng không. Có điều, liên quan đến Thiên Khởi ngoài cái chết của con bé ra thì còn vấn đề gì? Không lẽ anh tìm ra được manh mối nào? Dù sao thì Hiền cũng không thể bỏ qua được.
- Gặp nhau ở đâu? - Hiền hỏi lại.
- Anh sẽ chờ em trên cầu vượt, chỗ lúc nhỏ anh em mình thường đến.]
Hiền bần thần cả người. Lúc tối cô lại quên mất phải hỏi sẽ gặp nhau vào lúc mấy giờ. Cô không muốn lãng phí thời gian chờ Eric, cô không muốn là người phải chờ đợi. Lúc này mới chỉ là bốn giờ sáng thôi.
Có điều, Eric đã trở nên lạnh lùng và biết nói lại với Hiền từ lúc nào vậy chứ?
9:30AM.
Hiền đã sắp xếp xong tất cả những gì cần thiết, nhưng Vidia nói là phải mang theo hết nên cô phải lôi ra xếp lại cho đúng từng loại. Kể cả những thứ lỉnh kỉnh, linh tinh vớ vẩn nhất, Vidia cũng nằng nặc đòi đem cùng cho bằng được. Đôi khi Hiền cảm thấy cô bạn của mình thật đáng khâm phục. Ngay cả lúc tính mạng đang treo lơ lửng trên cao bằng một sợi dây mong manh mà Vidia vẫn có thể đem theo bên mình đến ba chiếc vali bự tổ chảng. Thật chẳng biết sợ là gì!
Hiền nhìn đồng hồ. Đã mười giờ kém rồi, không biết tên Eric đó đã đến chưa nữa? Ngần ngừ thêm một lát, Hiền với tay lấy cái điện thoại, quay số gọi cho Eric. Chuông đổ thật lâu sau đó tín hiệu bị ngắt bởi tiếng tút ngắn và liên tục. Không trả lời.
"Có lẽ đi rồi."
Hiền cau mày, khẽ làu bàu. Cô vơ vội cái áo khoác chạy ra ngoài, không quên nói vọng lại.
- Mình ra ngoài chút đây. Ở nhà chờ mình đấy.
- Ờ.
Vidia đang tắm. Cô gái này chẳng có vẻ gì như đang lo lắng đến sự an toàn của mình cả. Vô tư thật.
Trong khi ấy, Hiền co giò chạy thục mạng lên cầu vượt. Cô nàng thở hồng hộc, mặt mày nhăn nhó, mồ hôi mồ kê nhễ nhại hai bên thái dương.
10:00AM
- Anh ta chưa đến.. - Hiền bực dọc lẩm bẩm.
- Em mới là người đến muộn đó.
Eric bất thình lình đập vai Bảo Hiền. Cô xoay người quay lại. Nhìn thấy anh, cơ mặt cô có phần thư giãn hơn.
- Đến lâu chưa? - Hiền lạnh nhạt hỏi. Eric nhìn đồng hồ, sau đó cười nói.
- Vừa đúng sáu tiếng.
- Sáu tiếng? - Hiền sửng sốt - Bị điên à?
- Chắc vậy. - Eric lại cười, nụ cười khiến gương mặt anh hiền hơn.
- Gặp tôi rồi, có gì mau nói đi. - Cô gạt phăng cuộc đối thoại ngoài lề, bắt đầu đi vào vấn đề chính của cuộc gặp này. Eric đáp.
- Trước khi mất, Thiên Khởi có nhờ anh gửi cho em một bức thư.
- Một bức thư?? - Bảo Hiền nhíu mày.
- Ừm. - Eric gật nhanh.
- Thư gì?
- Anh không biết! - Eric vừa đáp, vừa lục lọi túi áo ra một phong thư, trao cho Hiền - Của em này.
- Con nhỏ này... - Hiền khịt mũi.
Cô lật đi lật lại phong thư được dán rất kỹ. Lần này cô thực sự không hiểu. Chẳng lẽ con bé Thiên Khởi đã đoán biết trước được cái chết sẽ xảy đến.
Nếu đúng thực như vậy, thì nhóc Khởi quả thật không đơn giản chút nào.
Cảm xúc dâng trào, nhưng vẻ mặt Bảo Hiền vẫn tỉnh bơ. Eric nhìn cô với đôi mắt đầy thông cảm, như ban phát thương hại vậy. Hiền không thích thế. Cô lạnh lùng nhìn Eric.
Mùa thu ở Nhật, tiết trời thật mát mẻ, không ẩm ẩm ương ương như ở nhà. Lúc còn bé, khi còn sống ở đây, Hiền rất thích mùa thu. Bây giờ, cũng thích... nhưng không nhiều như hồi đó.
Yuuki đứng tì sát người vào lan can cầu vượt. Dòng xe qua lại tấp nập, vô cùng hối hả. Trong lòng nó lại rỗng tuếch. Bây giờ đã là mùa thu rồi, lại một mùa thu nữa trôi qua.
Lá phong đỏ khắp trên các con đường lớn của thành phố, mùa thu trong mắt Yuuki là mùa đẹp nhất. Ngày xưa, nó chỉ được gặp mẹ và em trai vào các ngày đầu mùa thu. Đầu thu rất đẹp, tiết trời mát mẻ, không khí trong lành rất dễ chịu. Khí trời mùa này luôn làm dịu tâm hồn người ta khỏi những cơn giận bất chợt. Yuuki lang thang trên phố một mình. Năm ngoái, nó vẫn còn được gặp mẹ vào đầu thu. Vậy mà đầu thu năm nay, mẹ đã ra đi.
Yuuki vừa tròn mười lăm tuổi.
Hòa mình vào dòng người đông đúc, Yuuki cắm earphone, bật nhạc thật to và chậm từng bước trên phố. Nó chỉ mới mười lăm tuổi thôi, tại sao lại bắt nó trưởng thành sớm như vậy?
Những ngày thơ ấu rất êm đềm bên mùa thu. Yuuki nhớ, lúc bé thường cùng với Eric và Thiên Khởi chơi ở trong vườn, cạnh hồ cá la hán quý báu của ba. Yuuki bị ngã trầy gối chân, Eric lo quýnh cả lên. Thằng bé Khởi thì rơm rớm nước mắt. Chỉ bị trầy da chút xíu thôi mà. Yuuki cốc trán hai tên con trai, mắng cho một trận vì cái tội mít ướt. Nó bị đau, nó còn không khóc nữa là.
Từ bé, Yuuki là một đứa bé gái rất vui vẻ, và lạc quan. Những vết thương tầm thường kiểu đó, làm sao làm khó được nó! Bó lại xong, Yuuki lại tiếp tục rượt đuổi những thú vui giản dị cùng hai tên con trai bên cạnh.
Bây giờ, Yuuki lúc nào cũng sẵn sàng làm mặt lạnh với người khác. Thật tâm nó không muốn vậy, không quen chút nào. Nhưng Sifu bảo, nếu muốn trả thù cho mẹ, phải làm một nhân vật lớn. Muốn làm nhân vật lớn, phải thật lạnh lùng, thật khép kín.
Đôi khi Yuuki cảm thấy thật mệt mỏi, nhưng nó không nói ra. Sifu sẽ mắng, sẽ đánh nó. Nó sợ. Sợ người phụ nữ nghiêm khắc ấy. Nó biết là Sifu chỉ muốn tốt cho nó thôi, nhưng lại không thể ngăn được nỗi sợ đang lớn dần lên. Nó vẫn chỉ là một con bé ăn chưa no, lo chưa tới. Chỉ vì cái chết của mẹ mà phải thay đổi hoàn toàn như vậy, thực sự rất khó.
/25
|