Giữa không gian thanh vắng đầy sự yên bình, Vô Thường nằm trên ghế dài của một ngôi đình không ai chú ý đến mà ngủ. Trong lúc đó bên tai hắn vẫn thỉnh thoảng truyền đến những âm thanh tiếng nói lúc có lúc không do ý thức của hắn lúc tỉnh lúc mơ.
-Chuyện gì đây? Tất cả mọi người đâu hết rồi?
…
-Thiếu chủ, Ma tộc của chúng ta tại sao lại không ở đâu? Không phải họ ngồi nơi đây nghỉ ngơi chờ ngày quyết đấu đến sao?
-Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được chứ?
…
-Tất cả đồng thời biến mất? Chẳng lẽ đã có chuyện gì kỳ lạ xảy ra?
-Ừm, có thể là một di tích đã kêu gọi họ rời đi thám hiểm.
…
-Không có dấu tích chiến đấu hay đánh nhau?
-Di tích sao? Ở mảnh đất gần trung tâm làm gì có tồn tại di tích đây?
…
-Ha ha ha. Nếu như chỉ có hai tên Hồn tộc yếu nhược các ngươi ở đây, vậy thì để ta, thập cửu hoàng tử của Long tộc tiễn các ngươi một đoạn đường.
-Rống!
…
-Đùng Đùng!
-Uỳnh Rầm!
-Bí thuật: Đoạt Xá!
-Khốn khiếp, muốn dùng Hồn để đoạt xá thân thể Long tộc ta?
-Thực Ảnh Phân Thân!
…
-May mắn cho hai ngươi chạy nhanh, nếu không thì… hừ.
-Hử, Ma tộc các ngươi nhìn cái giống gì, muốn đánh với bổn hoàng tử?
…
-Có điều gì đó rất lạ thưa Tiểu Nữ Vương, nơi này quá mức kỳ lạ trống vắng. Mộc tộc, Hồn tộc không có, các tộc còn lại thì chỉ lẻ tẻ một, hai, ba người, thật kỳ quái.
-Ưm, ta cũng thấy lạ lắm.
“Mà thưa tiểu Nữ Vương, hay là chúng ta nên nhân lúc vài tộc đơn lẻ suy yếu liền tấn công hạ gục chúng, bớt đi một vài đối thủ khi cuộc chiến tranh thứ hạng bắt đầu, người thấy thế nào?”
“Thiết Thương nói đúng thưa tiểu Nữ Vương, đây là cơ hội tốt để chúng ta ra tay, nếu không đợi khi những thành viên còn lại của bọn chúng quay về thì…”
“Ta hiểu rồi. Vì Khí Giới, ta đành phải làm hành động hèn hạ này một lần vậy”.
“Tiểu Nữ Vương, theo ta nên đánh về tên thanh niên kia, hắn dường như đang khá mệt mỏi, có lẽ vừa đại chiến với ai đó”.
“Được”.
-Trảm Thiên – Tam Trảm – Cuồng Vũ!
-Bọn Khí tộc đê hèn dám cả gan đánh lén ta?!!!
-Grống!
…
-Bọn ngươi đã suy kiệt đến trình này, vậy thì đừng trách ta “đ-c nước béo cò”.
-Vũ Điệu Chết Chóc!
-A AA…
-Rống rống!
-Ma tộc chó chết, ta hận, ta hận!!!
…
-Ầm Ầm.
-Đùng.
-Thiên Hổ xuất kích: Pháo Gầm!
…
-Á Á AAAAA…
-Là các ngươi ép ta, ép ta!
-Triệu hồi Ma Môn Quan!
…
-Giờ chỉ còn ta và các ngươi.
-Ma Môn Quan – triệu hồi Ma Binh!
…
-Kết thúc rồi tiểu Ma nữ.
-Trảm Thiên – Lục Trảm – Lưu Tinh Vũ!
…
-Roẹt… Ầm!
-Phù, cuối cùng cũng đã xong.
-Hử?
-Không ổn rồi tiểu Nữ Vương, đó… đó là Tinh Linh tộc, họ còn đủ 10 thành viên.
-Các ngươi đừng lo, theo thông tin thì Tinh Linh tộc rất hiền hòa, họ sẽ không chủ động đánh với bất kỳ một ai…
-Đẹp… đẹp quá… tiên nữ…
…
-Khiếu Khiếu Khiếu! (tiếng Phượng Hoàng kêu)
-Hửm? Nơi này vì sao ít người đến như vậy? Kỳ lạ thật.
-Bên kia có lẽ là Khí tộc.
-Còn bên kia theo như miêu tả sẽ là Tinh Linh tộc… đẹp quá, đó chẳng lẽ là thần nữ trên trời cao.
-Tiên nữ… là tiên nữ…
…
-Hửm? Khí tức rất yếu, là Nhân tộc trong lời đồn đãi của các vị trưởng bối?
-Mùi này… đúng là của Nhân tộc, ba năm trước ta và tam thúc có đến một cái thôn làng hạ đẳng nhân loại để vui đùa, đây đúng là mùi vị da thịt của Nhân tộc.
-Thất công chúa, người có cần ta loại bỏ tiểu nữ nhân Nhân tộc nhỏ yếu này?
-Không cần đâu, các ngươi nhìn kĩ xem, nữ nhân đó không phải đang run rẩy cơ thể vì sợ hãi trước khí tức của chúng ta hay sao? Nàng ta trông rất đáng thương đấy.
…
-Quái dị thật, đến bây giờ chỉ còn đúng 10 ngày nữa là đã đủ 120 ngày, cuộc quyết chiến phân chia thứ hạng cũng sắp bắt đầu nhưng vì sao vẫn không có các chủng tộc khác đi đến, nhất là Ma tộc, Long tộc, Thiên Hổ tộc đều là những tộc luôn được trưởng tộc nhắc nhở đề phòng đều không có mặt?
-Ê, có khi nào… tất cả bọn họ đều đã gặp bất trắc và bị loại ra khỏi cuộc tranh đoạt?
-Điều đó thật không thể nào, nếu một tộc còn nói được nhưng là tất cả bảy chủng tộc? Vả lại Long tộc và Thiên Hổ tộc luôn là hai chủng tộc nằm trong top 5 ở mỗi vòng tranh đoạt, họ chắc chắn không thể nào vướng các loại nguy hiểm một cách nhảm nhí được.
…
-Ồ, lại tiếp tục là hai tên nhân loại nhỏ yếu.
-Khó tin thật, Nhân tộc vậy mà lần đầu tiên đến được trung tâm vùng đất thần bí này, không những thế mà còn có đến ba người a.
-Tiểu Nữ Vương, chúng ta sẽ đoạt về 300 điểm của Nhân tộc chứ?
-Không được nha, ta rất có hứng thú với họ, để xem họ có những gì, làm được gì trong cuộc quyết chiến phân thứ hạng sắp đến a.
-Mà cũng không biết lần này thể lệ quyết đấu là gì, hy vọng sẽ là “quần công” như các vị trưởng lão tiền bối đã suy luận.
-Thất công chúa, chúng…
-Không, Nhân tộc nhỏ yếu gây như vậy thì được nguy hại gì chứ? Vả lại ta chưa bao giờ chiêm ngưỡng sức mạnh của Nhân tộc, do vậy ta muốn kiểm chứng xem thế nào.
-…
Tại ngôi đình trước kia của Mộc tộc, cách ngôi đình Vô Thường tầm trên dưới 400m, ba người Tiên Nhã, Tiêu Thần, Điệp Văn Thanh sau khi cảm ứng được nhau liền hội tụ tại nơi này.
Vừa gặp mặt, Tiêu Thần lập tức lạnh nhạt nhìn Phượng Tiên Nhã nói.
-Cho đến cuối cùng cũng chỉ còn mình ngươi thôi sao nương tử của ta?
Tiêu Thần lúc trước đã từng nói với nhóm người Nhậm Trúc Vi là sẽ phải kiếm thêm ít đồ rồi rời khỏi cuộc tranh đoạt vì Nhân tộc không hề có phần thắng, bất quá nói là như vậy, hắn hành động lại là chuyện khác.
Tiêu Thần với Chiến Thiên Tâm Đan quý hiếm, hắn có lẽ sợ hãi sức mạnh các chủng tộc khác nhưng cơ thể hắn không được lui, dù biết bản thân đánh không lại vẫn muốn thử sức cho đến khi sức cùng lực kiệt mới buông xuôi rời khỏi. Do vậy nên khi nhóm Nhậm Trúc Vi rời đi, thoát khỏi cuộc tranh đoạt thì hắn lựa chọn ở lại, truy tìm trung tâm vùng đất thần bí này để kiểm nghiệm sức mạnh của bản thân hơn kém như thế nào so với các chủng tộc khác.
Đạo tâm cường giả của Tiêu Thần sẽ không thể dễ dàng bị phá vỡ chỉ với những sự sợ hãi đang bao trùm quanh hắn một cách đơn giản như vậy.
Bất quá thì không biết đạo tâm cường giả hắn vững thế nào, nhưng đạo tâm dục vọng ngay lúc này của hắn đã không thể giữ vững trước Phượng Tiên Nhã hiện tại.
Tiêu Thần ngay sau khi vừa lạnh nhạt nói liền bỗng dưng tiến đến bất ngờn ôm thân thể mềm mại của Phượng Tiên Nhã, một Phượng Tiên Nhã đã có thể khiến bất một nam nhân nào nhìn thấy đều phải yêu quý chiếm đoạt, vào trong lòng.
-Tiên Nhã, muội thật đẹp.
-Ngươi làm gì vậy, tránh xa ta ra, tránh ra…
Bị hành động mang tính “đột biến” của Tiêu Thần đánh đến, Phương Tiên Nhã mặc dù đã bị hai tay hắn vòng qua eo ôm nhưng hai bàn tay trắng ngọc ngà của nàng cũng kịp thời che trước mặt, đẩy đầu lớn của Tiêu Thần ra, không cho hắn làm hành động vô lễ hơn nữa với gương mặt của mình.
Sắc đẹp của Phượng Tiên Nhã lúc này đã không còn như những ngày đầu tiên tiến đến mảnh đại lục thần bí, mọi thứ dường như đã thật sự hoàn mỹ, thật sự cuốn hút nam nhân của Nhân tộc. Không những thế, khí chất của nàng sau khi trải qua vài biến cố trên đường, cũng như chính mắt nhìn thấy sự bỏ cuộc không hề mong muốn của Mị Ảnh Lam và Quan Vũ đã trở nên lột xác, trở thành một loại khí chất phong vận của một nữ nhân trưởng thành và từng trải, nhưng đâu đó trong nàng vẫn còn đấy sự ngây thơ, trong sáng của một tiểu cô nương vừa lớn.
Lúc trước, Tiêu Thần nhờ bản thân có Chiến Thiên Tâm Đan và mạnh hơn Phượng Tiên Nhã nên đối với sự hấp dẫn của Phượng Tiên Nhã còn kháng cự được, nhưng hiện tại, hắn không thể, dù hắn có là Tông cảnh, Tướng cảnh, Đế cảnh hay Thiên Nhân cảnh cũng đều không thể. Phượng Tiên Nhã đã quá đẹp, quá tuyệt mỹ.
-Hừ.
Bên cạnh Tiêu Thần, Điệp Văn Thanh đang ngẩn ngơ trước sắc đẹp không thể cưỡng của Phượng Tiên Nhã thì thấy Tiêu Thần hành động đốn mạc với nàng trong khi bản thân cũng rất muốn. Hắn lập tức hừ lạnh một tiếng, linh lực cũng đồng thời chém ra, đánh mạnh đến sau lưng của Tiêu Thần.
Khác với Tiêu Thần mang trong mình sự sợ hãi nhưng đang cố gắng dùng đạo tâm kiên định quyết chiến để vượt qua, Điệp Văn Thanh ngay từ khi chứng kiến “Pháo Gầm” của Thiên Hổ tộc liền đã có tâm ở lại để lĩnh giáo sức mạnh của các chủng tộc khác, hắn chưa một lần suy nghĩ đến chuyện thoát khỏi cuộc tranh đoạt để tìm đường sống như nhóm năm người Tiêu Thần. Tiêu Thần có thể rời đi, nhưng hắn sẽ không và tuyệt đối không cho đến khi va chạm ít nhất một chiêu với các chủng tộc khác.
Sở hữu Kiếm Ảnh Tâm Đan và lĩnh ngộ nó đạt đẳng cấp thượng thừa, tâm cảnh của Điệp Văn Thanh càng lúc càng cứng, nó hệt như một thanh kiếm bất động mà không một thứ gì có thể rung chuyển.
-…
-Ngươi dám đánh lén ta?
Vung tay dễ dàng hóa giải đòn đánh có phần nhẹ nhàng của Điệp Văn Thanh, Tiêu Thần bị Tiên Nhã tranh thủ cơ hội thoát ra rời nhảy ra chỗ cách xa bản thân, hắn xoay người tức giận nhìn Điệp Văn Thanh.
-Hừ, giữa thanh thiên bạch nhật, ta không ngờ Tiêu Thần ngươi lại dám làm hành động súc sinh như vậy.
-Văn Thanh, ngươi nên nhớ rằng ta là phu quân tương lai của nàng, nang là tương lai phu nhân của ta, đây đã là điều ván đóng thuyền, đinh đóng cột. Ta và nương tử âu yếm có gì sai sao?
-Vù.
Tiêu Thần mang theo ánh mắt lửa giận nhìn Điệp Văn Thanh đối chấp, ngay sau đó một quyền hung bạo cũng đánh đến Điệp Văn Thanh.
-Soẹt.
Một bàn tay đưa ra, Điệp Văn Thanh hoàn toàn chặn được một quyền uy lực của Linh Nhân cảnh 100 sợi xích Tiêu Thần.
-Ta không cần biết Tiên Nhã là ai hay quan hệ gì mới ngươi sau này, nhưng bây giờ nàng vẫn là nàng, ngươi không có quyền đ-ng đến người nàng khi nàng chưa cho phép.
Té Té Té Té…
Bất quá cũng ngay lúc này, ngay sau khi một thành viên cuối cùng của Ma tộc ngao du bên ngoài gặp bất trắc phải từ bỏ cuộc tranh đoạt, dị biến trên mảnh đại lục phát sinh.
-Chuyện gì đây? Tất cả mọi người đâu hết rồi?
…
-Thiếu chủ, Ma tộc của chúng ta tại sao lại không ở đâu? Không phải họ ngồi nơi đây nghỉ ngơi chờ ngày quyết đấu đến sao?
-Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được chứ?
…
-Tất cả đồng thời biến mất? Chẳng lẽ đã có chuyện gì kỳ lạ xảy ra?
-Ừm, có thể là một di tích đã kêu gọi họ rời đi thám hiểm.
…
-Không có dấu tích chiến đấu hay đánh nhau?
-Di tích sao? Ở mảnh đất gần trung tâm làm gì có tồn tại di tích đây?
…
-Ha ha ha. Nếu như chỉ có hai tên Hồn tộc yếu nhược các ngươi ở đây, vậy thì để ta, thập cửu hoàng tử của Long tộc tiễn các ngươi một đoạn đường.
-Rống!
…
-Đùng Đùng!
-Uỳnh Rầm!
-Bí thuật: Đoạt Xá!
-Khốn khiếp, muốn dùng Hồn để đoạt xá thân thể Long tộc ta?
-Thực Ảnh Phân Thân!
…
-May mắn cho hai ngươi chạy nhanh, nếu không thì… hừ.
-Hử, Ma tộc các ngươi nhìn cái giống gì, muốn đánh với bổn hoàng tử?
…
-Có điều gì đó rất lạ thưa Tiểu Nữ Vương, nơi này quá mức kỳ lạ trống vắng. Mộc tộc, Hồn tộc không có, các tộc còn lại thì chỉ lẻ tẻ một, hai, ba người, thật kỳ quái.
-Ưm, ta cũng thấy lạ lắm.
“Mà thưa tiểu Nữ Vương, hay là chúng ta nên nhân lúc vài tộc đơn lẻ suy yếu liền tấn công hạ gục chúng, bớt đi một vài đối thủ khi cuộc chiến tranh thứ hạng bắt đầu, người thấy thế nào?”
“Thiết Thương nói đúng thưa tiểu Nữ Vương, đây là cơ hội tốt để chúng ta ra tay, nếu không đợi khi những thành viên còn lại của bọn chúng quay về thì…”
“Ta hiểu rồi. Vì Khí Giới, ta đành phải làm hành động hèn hạ này một lần vậy”.
“Tiểu Nữ Vương, theo ta nên đánh về tên thanh niên kia, hắn dường như đang khá mệt mỏi, có lẽ vừa đại chiến với ai đó”.
“Được”.
-Trảm Thiên – Tam Trảm – Cuồng Vũ!
-Bọn Khí tộc đê hèn dám cả gan đánh lén ta?!!!
-Grống!
…
-Bọn ngươi đã suy kiệt đến trình này, vậy thì đừng trách ta “đ-c nước béo cò”.
-Vũ Điệu Chết Chóc!
-A AA…
-Rống rống!
-Ma tộc chó chết, ta hận, ta hận!!!
…
-Ầm Ầm.
-Đùng.
-Thiên Hổ xuất kích: Pháo Gầm!
…
-Á Á AAAAA…
-Là các ngươi ép ta, ép ta!
-Triệu hồi Ma Môn Quan!
…
-Giờ chỉ còn ta và các ngươi.
-Ma Môn Quan – triệu hồi Ma Binh!
…
-Kết thúc rồi tiểu Ma nữ.
-Trảm Thiên – Lục Trảm – Lưu Tinh Vũ!
…
-Roẹt… Ầm!
-Phù, cuối cùng cũng đã xong.
-Hử?
-Không ổn rồi tiểu Nữ Vương, đó… đó là Tinh Linh tộc, họ còn đủ 10 thành viên.
-Các ngươi đừng lo, theo thông tin thì Tinh Linh tộc rất hiền hòa, họ sẽ không chủ động đánh với bất kỳ một ai…
-Đẹp… đẹp quá… tiên nữ…
…
-Khiếu Khiếu Khiếu! (tiếng Phượng Hoàng kêu)
-Hửm? Nơi này vì sao ít người đến như vậy? Kỳ lạ thật.
-Bên kia có lẽ là Khí tộc.
-Còn bên kia theo như miêu tả sẽ là Tinh Linh tộc… đẹp quá, đó chẳng lẽ là thần nữ trên trời cao.
-Tiên nữ… là tiên nữ…
…
-Hửm? Khí tức rất yếu, là Nhân tộc trong lời đồn đãi của các vị trưởng bối?
-Mùi này… đúng là của Nhân tộc, ba năm trước ta và tam thúc có đến một cái thôn làng hạ đẳng nhân loại để vui đùa, đây đúng là mùi vị da thịt của Nhân tộc.
-Thất công chúa, người có cần ta loại bỏ tiểu nữ nhân Nhân tộc nhỏ yếu này?
-Không cần đâu, các ngươi nhìn kĩ xem, nữ nhân đó không phải đang run rẩy cơ thể vì sợ hãi trước khí tức của chúng ta hay sao? Nàng ta trông rất đáng thương đấy.
…
-Quái dị thật, đến bây giờ chỉ còn đúng 10 ngày nữa là đã đủ 120 ngày, cuộc quyết chiến phân chia thứ hạng cũng sắp bắt đầu nhưng vì sao vẫn không có các chủng tộc khác đi đến, nhất là Ma tộc, Long tộc, Thiên Hổ tộc đều là những tộc luôn được trưởng tộc nhắc nhở đề phòng đều không có mặt?
-Ê, có khi nào… tất cả bọn họ đều đã gặp bất trắc và bị loại ra khỏi cuộc tranh đoạt?
-Điều đó thật không thể nào, nếu một tộc còn nói được nhưng là tất cả bảy chủng tộc? Vả lại Long tộc và Thiên Hổ tộc luôn là hai chủng tộc nằm trong top 5 ở mỗi vòng tranh đoạt, họ chắc chắn không thể nào vướng các loại nguy hiểm một cách nhảm nhí được.
…
-Ồ, lại tiếp tục là hai tên nhân loại nhỏ yếu.
-Khó tin thật, Nhân tộc vậy mà lần đầu tiên đến được trung tâm vùng đất thần bí này, không những thế mà còn có đến ba người a.
-Tiểu Nữ Vương, chúng ta sẽ đoạt về 300 điểm của Nhân tộc chứ?
-Không được nha, ta rất có hứng thú với họ, để xem họ có những gì, làm được gì trong cuộc quyết chiến phân thứ hạng sắp đến a.
-Mà cũng không biết lần này thể lệ quyết đấu là gì, hy vọng sẽ là “quần công” như các vị trưởng lão tiền bối đã suy luận.
-Thất công chúa, chúng…
-Không, Nhân tộc nhỏ yếu gây như vậy thì được nguy hại gì chứ? Vả lại ta chưa bao giờ chiêm ngưỡng sức mạnh của Nhân tộc, do vậy ta muốn kiểm chứng xem thế nào.
-…
Tại ngôi đình trước kia của Mộc tộc, cách ngôi đình Vô Thường tầm trên dưới 400m, ba người Tiên Nhã, Tiêu Thần, Điệp Văn Thanh sau khi cảm ứng được nhau liền hội tụ tại nơi này.
Vừa gặp mặt, Tiêu Thần lập tức lạnh nhạt nhìn Phượng Tiên Nhã nói.
-Cho đến cuối cùng cũng chỉ còn mình ngươi thôi sao nương tử của ta?
Tiêu Thần lúc trước đã từng nói với nhóm người Nhậm Trúc Vi là sẽ phải kiếm thêm ít đồ rồi rời khỏi cuộc tranh đoạt vì Nhân tộc không hề có phần thắng, bất quá nói là như vậy, hắn hành động lại là chuyện khác.
Tiêu Thần với Chiến Thiên Tâm Đan quý hiếm, hắn có lẽ sợ hãi sức mạnh các chủng tộc khác nhưng cơ thể hắn không được lui, dù biết bản thân đánh không lại vẫn muốn thử sức cho đến khi sức cùng lực kiệt mới buông xuôi rời khỏi. Do vậy nên khi nhóm Nhậm Trúc Vi rời đi, thoát khỏi cuộc tranh đoạt thì hắn lựa chọn ở lại, truy tìm trung tâm vùng đất thần bí này để kiểm nghiệm sức mạnh của bản thân hơn kém như thế nào so với các chủng tộc khác.
Đạo tâm cường giả của Tiêu Thần sẽ không thể dễ dàng bị phá vỡ chỉ với những sự sợ hãi đang bao trùm quanh hắn một cách đơn giản như vậy.
Bất quá thì không biết đạo tâm cường giả hắn vững thế nào, nhưng đạo tâm dục vọng ngay lúc này của hắn đã không thể giữ vững trước Phượng Tiên Nhã hiện tại.
Tiêu Thần ngay sau khi vừa lạnh nhạt nói liền bỗng dưng tiến đến bất ngờn ôm thân thể mềm mại của Phượng Tiên Nhã, một Phượng Tiên Nhã đã có thể khiến bất một nam nhân nào nhìn thấy đều phải yêu quý chiếm đoạt, vào trong lòng.
-Tiên Nhã, muội thật đẹp.
-Ngươi làm gì vậy, tránh xa ta ra, tránh ra…
Bị hành động mang tính “đột biến” của Tiêu Thần đánh đến, Phương Tiên Nhã mặc dù đã bị hai tay hắn vòng qua eo ôm nhưng hai bàn tay trắng ngọc ngà của nàng cũng kịp thời che trước mặt, đẩy đầu lớn của Tiêu Thần ra, không cho hắn làm hành động vô lễ hơn nữa với gương mặt của mình.
Sắc đẹp của Phượng Tiên Nhã lúc này đã không còn như những ngày đầu tiên tiến đến mảnh đại lục thần bí, mọi thứ dường như đã thật sự hoàn mỹ, thật sự cuốn hút nam nhân của Nhân tộc. Không những thế, khí chất của nàng sau khi trải qua vài biến cố trên đường, cũng như chính mắt nhìn thấy sự bỏ cuộc không hề mong muốn của Mị Ảnh Lam và Quan Vũ đã trở nên lột xác, trở thành một loại khí chất phong vận của một nữ nhân trưởng thành và từng trải, nhưng đâu đó trong nàng vẫn còn đấy sự ngây thơ, trong sáng của một tiểu cô nương vừa lớn.
Lúc trước, Tiêu Thần nhờ bản thân có Chiến Thiên Tâm Đan và mạnh hơn Phượng Tiên Nhã nên đối với sự hấp dẫn của Phượng Tiên Nhã còn kháng cự được, nhưng hiện tại, hắn không thể, dù hắn có là Tông cảnh, Tướng cảnh, Đế cảnh hay Thiên Nhân cảnh cũng đều không thể. Phượng Tiên Nhã đã quá đẹp, quá tuyệt mỹ.
-Hừ.
Bên cạnh Tiêu Thần, Điệp Văn Thanh đang ngẩn ngơ trước sắc đẹp không thể cưỡng của Phượng Tiên Nhã thì thấy Tiêu Thần hành động đốn mạc với nàng trong khi bản thân cũng rất muốn. Hắn lập tức hừ lạnh một tiếng, linh lực cũng đồng thời chém ra, đánh mạnh đến sau lưng của Tiêu Thần.
Khác với Tiêu Thần mang trong mình sự sợ hãi nhưng đang cố gắng dùng đạo tâm kiên định quyết chiến để vượt qua, Điệp Văn Thanh ngay từ khi chứng kiến “Pháo Gầm” của Thiên Hổ tộc liền đã có tâm ở lại để lĩnh giáo sức mạnh của các chủng tộc khác, hắn chưa một lần suy nghĩ đến chuyện thoát khỏi cuộc tranh đoạt để tìm đường sống như nhóm năm người Tiêu Thần. Tiêu Thần có thể rời đi, nhưng hắn sẽ không và tuyệt đối không cho đến khi va chạm ít nhất một chiêu với các chủng tộc khác.
Sở hữu Kiếm Ảnh Tâm Đan và lĩnh ngộ nó đạt đẳng cấp thượng thừa, tâm cảnh của Điệp Văn Thanh càng lúc càng cứng, nó hệt như một thanh kiếm bất động mà không một thứ gì có thể rung chuyển.
-…
-Ngươi dám đánh lén ta?
Vung tay dễ dàng hóa giải đòn đánh có phần nhẹ nhàng của Điệp Văn Thanh, Tiêu Thần bị Tiên Nhã tranh thủ cơ hội thoát ra rời nhảy ra chỗ cách xa bản thân, hắn xoay người tức giận nhìn Điệp Văn Thanh.
-Hừ, giữa thanh thiên bạch nhật, ta không ngờ Tiêu Thần ngươi lại dám làm hành động súc sinh như vậy.
-Văn Thanh, ngươi nên nhớ rằng ta là phu quân tương lai của nàng, nang là tương lai phu nhân của ta, đây đã là điều ván đóng thuyền, đinh đóng cột. Ta và nương tử âu yếm có gì sai sao?
-Vù.
Tiêu Thần mang theo ánh mắt lửa giận nhìn Điệp Văn Thanh đối chấp, ngay sau đó một quyền hung bạo cũng đánh đến Điệp Văn Thanh.
-Soẹt.
Một bàn tay đưa ra, Điệp Văn Thanh hoàn toàn chặn được một quyền uy lực của Linh Nhân cảnh 100 sợi xích Tiêu Thần.
-Ta không cần biết Tiên Nhã là ai hay quan hệ gì mới ngươi sau này, nhưng bây giờ nàng vẫn là nàng, ngươi không có quyền đ-ng đến người nàng khi nàng chưa cho phép.
Té Té Té Té…
Bất quá cũng ngay lúc này, ngay sau khi một thành viên cuối cùng của Ma tộc ngao du bên ngoài gặp bất trắc phải từ bỏ cuộc tranh đoạt, dị biến trên mảnh đại lục phát sinh.
/269
|