Quay trở lại Nhân Giới.
Ngay khi luồng sinh khí khổng lồ, cũng là cuối cùng của vòng tranh đoạt thứ 106 xuất hiện trong Nhân Giới và tăng lên chất lượng của mọi vật trực thuộc giới thì dị biến cũng phát sinh.
“Chuyển Sinh Môn” được Nhân Giới cất giấu sau hơn trăm vạn năm tức giận cũng đã mở ra. Khắp Nhân Giới nối sau những niềm vui mừng vì sinh khí trở nên nồng đậm đó là sự sợ hãi đến từ những vị đại năng kinh khủng vốn đã được truyền tụng qua đời từ lâu, nay bỗng nhiên xuất hiện, khí tức hùng vĩ của họ lập tức đè ép lên tinh thần, lên cơ thể của những sinh linh gần cạnh xung quanh.
Toàn bộ Nhân Giới, trên một số hành tinh bỗng có sấm chớp cường hoành, mưa bão giăng lối, đất trời rung chuyển, động đất, sóng thần liên tiếp diễn ra.
Tại những tinh cầu đó, dị tượng khiến người nhìn thấy đều khiếp hãi cho đến khi nằm ngủ cũng mơ toàn những cơn ác mộng xuất hiện.
Mộ địa vỡ nát, bóng người bước ra.
Lòng đất sụp đổ, bóng người trồi dậy.
Non núi bùng nổ, bóng người bay lên.
Đại hải chia đường, bóng người sải bước.
Mặt trời vệt sáng, bóng người vút nhanh.
Và rồi tất cả những bóng người này, họ đều chỉ hướng về một nơi duy nhất trong tinh không, nơi mà Chuyển Sinh Môn đang mở rộng cánh cửa lớn chờ đón họ bay đến.
Lúc này, không phải Thiên giới mà là tại một nơi nào đó bình thường, giản dị với cánh đồng lúa vàng ươm cùng một vườn xoài sum suê trái tồn tại trong bình dân nông thôn.
Hai con người già trẻ, một như lão nông dân, một như tiểu học trò hiếu học cùng nhìn lên bầu trời trên cao nhíu mày.
Chừng mười giây sau, tiểu học trò hỏi lão nông.
-Sư tôn, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy ạ? Đồ nhi mặc dù có chút năng lực cảm ứng vẫn không có đủ trình độ để hiểu, mong sư tôn chỉ dạy.
Lão nông bên cạnh dù nghe rất rõ thắc mắc của học trò, lão lại không trả lời mà tiếp tục duy trì hành động chấp hai tay sau lưng nhìn lên bầu trời dường như chẳng có thứ gì khác ngoài mây, mặt trời, gió và những vì sao lấp lánh bên ngoài tinh không.
Năm phút sau, lão rốt cuộc cũng mở miệng già nua nói.
-Ta không biết ở những Giới khác như là Ma Giới, Quỷ Giới, Tinh Linh Giới có hay không tồn tại, nhưng tại Nhân Giới nơi chúng ta, những Nhân tộc cư ngụ thì trong tinh không luôn có tồn tại một cánh cửa gọi là “Chuyển Sinh Môn” nằm ở Tử Linh giới, một nơi mà chỉ có thể dùng linh hồn bước vào, mà cũng có thể hiểu là hồn lìa khỏi xác, bỏ lại một thân tu vi, sức mạnh để đoạt lấy cơ hội bước vào Tử Linh giới.
-Chuyển Sinh Môn được ghi trong sách cổ là một cánh cửa có thể giúp cho những vị Thiên cảnh chuyển sinh, hóa kiếp đầu thai thành một con người mới, sinh mệnh mới nhưng vẫn giữ được ký ức, tri thức, kinh nghiệm, thiên phú và họ bắt đầu tu luyện lại từ đầu để có khả năng đạt đến cảnh giới cao hơn. Tuy nhiên muốn chuyển sinh cũng không dễ dàng, trong sách cổ cũng từng viết, linh hồn xuất khiếu đi vào Tử Linh giới trăm người thì chết hết 70, 80 người, sau đó trong quá trình chuyển sinh đầu thai lại gặp bất trắc thêm khoảng 10 người, thế nên cứ mỗi trăm người chuyển sinh thì cao lắm chỉ 20 người là có được một sinh mệnh mới để làm lại từ đầu.
-Haizzz, nhưng mà trong sách cổ cũng có viết, vào cách đây khoảng 103 vạn năm, linh trí của Nhân Giới vì bị một nhóm Thiên cảnh gây bất lợi nên đã giận dữ và không tiết tiêu hao sức mạnh lực được nó tích góp trong rất nhiều năm tháng để tiêu diệt toàn bộ Thiên cảnh ở thời điểm lúc ấy, đồng thời che giấu Chuyển Sinh Môn, không để nó xuất hiện thêm một lần nào nữa.
-Hiện tại ngay lúc này, Nhân Giới chỉ trong năm ngày đã nhận được một luồng sinh khí quá lớn hay còn có thể nói là sinh mệnh của Nhân Giới đã tăng lên rất nhiều, điều đó khiến nó vô cùng vui mừng nên đã một lần nữa mở lại Chuyển Sinh Môn, tạo cơ hội cho những vị Thiên cảnh đang dùng một biện pháp ngủ say khiến cơ thể ít tiêu hao thọ nguyên nhưng tồn tại được vài chục đến trăm vạn năm thức tỉnh rồi lao vào Chuyển Sinh Môn để có cơ hội chuyển sinh và sống tiếp.
-Dị tượng tinh không biến động ta và con đang cảm nhận được chính là do những vị Thiên cảnh ngủ say thức tỉnh và bay đến Tử Linh giới để bước vào Chuyển Sinh Môn.
-Vậy thì tốt quá rồi ạ, các vị tiền bối chuyển sinh thành công sẽ giúp Nhân tộc và Nhân Giới có thêm rất nhiều cường giả, đại năng về sau, lúc đó chúng ta cũng không còn sợ Ma Giới, Qủy Giới, Yêu Giới hăm dọa biên cương Giới nữa.
Nghe hết lời lão nông giảng giải, tiểu học trò lập tức vui mừng nói. Vài vị Thiên cảnh chuyển sinh và dùng tri thức có được để vươn đến một cảnh giới cao hơn sẽ khiến thực lực Nhân tộc tăng cao, nếu Ma, Quỷ, Yêu thành công mở giới tấn công sang như trong lịch sử đã ghi chép vào bảy trăm vạn năm trước thì Nhân tộc cũng có sức để chống trả như cha ông, tổ tiên từng làm mới khiến Nhân Giới không rơi vào tay dị tộc.
Bất quá khi nghe những lời này, lão nông không những không có gì vui vẻ mà còn thở dài muộn phiền, tiếc thương cho số mệnh tương lai Nhân tộc. Lão bình dị nhưng có chút buồn man mác bên trong mà nói với học trò, giải thích cho hắn rõ.
-Haizzz, nếu như những vị Thiên cảnh chuyển sinh thành công ai cũng là người tốt thì không có gì để nói, nhưng tiếc là mọi thứ trên đời đều có chỗ xấu, chỗ tốt, người thì có kẻ hiền, người ác.
-Tương truyền rằng…
Vào khoảng thời gian trước 300 triệu năm về trước, tại thời điểm đó tu luyện giả mặc dù cũng có kẻ lành, người ác nhưng vẫn chưa phân chính và tà.
Thế rồi ngọn nguồn bắt đầu vào một ngày 300 triệu năm trước, một vị Thiên Vương cảnh không chuyện ác gì không làm mà về sau được người đời gọi là Ma Hoàng trong một lần nằm mộng đã mơ gặp Tu La Thần, được Tu La Thần truyền xuống một môn Thần công tu luyện ma đạo có thể luyện hóa người sống thành tinh hoa cho cơ thể hấp thụ tăng lên một thân tu vi vô địch khắp thiên hạ.
Từ đó, thế giới mới bắt đầu phân chia chính – tà đối lập. Với “chính” là những tu luyện giả đi theo con đường cha ông để lại. Với “tà” là những tu ma giả đi theo con đường lấy mạng đổi tu vi.
-Nhưng mà cũng chưa dừng lại, tại vào khoảng gần 200 triệu năm trước, một vị Đế cảnh vốn là một người chính phái, hành thiện khắp nơi trong một lần tình cờ đã nhặt được một quyển sách đen đúa tên là Vạn Vật Dung Lô Quyết, một quyển Công pháp kỳ lạ khiến người tu luyện có thể luyện hóa vạn vật thành tinh hoa và hấp thụ để đề thăng tu vi. Tuy nhiên nó lại khiến người tu luyện mất đi lý trí, lòng tham trỗi dậy mà luyện hóa mọi thứ, kể cả người thân yêu, gia đình.
-Vị Đế cảnh may mắn kia cũng như vậy, hắn sau khi tu luyện đã mất nhân tính mà tự tay luyện tất cả người trong tông môn đã từng sáng lập, luyện cả gia đình, luyện cả vợ con chỉ để đổi lấy sức mạnh.
-Và nếu ta nhớ không lầm, cho đến một vạn năm trước, các thế lực chính phái Nhân giới mặc dù đều đã chung tay hợp lực tiêu diệu tà phái nhưng vẫn có khá nhiều cường giả tà phái thoát được và mai danh ẩn tích để chờ ngày phục hưng, thậm chí là mộ địa của các đại năng tà phái cũng chưa tìm thấy, rất có khả năng những đại ma đầu này chỉ lâm vào ngủ say chứ chưa chết.
-Hiện tại Chuyển Sinh Môn mở cửa, đây có lẽ là cơ hội vô cùng tốt để những lão ma đầu còn đó chuyển sinh, lần nữa gieo rắc chết chóc cho Nhân Giới a.
Dứt lời lão nông liền quay người tiếp tục công việc đào bới trồng cây xoài non, bỏ mặc vị tiểu học trò còn chưa dứt được nỗi bàng hoàng, khiếp hãi, đứng ngây tại một chỗ bởi câu chuyện.
…
Tại một nơi khác, trong căn nhà lá đơn sơ, dễ cháy.
-Ngoài trời chi khí hỗn loạn, thiên nhiên giận dữ, trong tay ta lại lắc đến một quẻ thứ 46. Xem ra Nhân Giới sắp đại loạn, cường giả tranh phong, máu huyết nhuộm khắp đất trời.
Một lão nhân tóc đen râu bạc, trên tay cầm một chiếc thẻ tre không hề có ghi rõ số mà thở dài.
-Nhân tộc bên trong thì nội đấu, bên ngoài lại phòng bị trước những tộc đàn ở các Giới thân cận xâm lăng, liệu rằng có hay không một người bình ổn thế cục…
…
Tại một nơi rừng hoang, núi cấm đang bị rung chuyển kịch liệt, trên trời mây đen, sấm chớp rền vang.
-Má, trời đánh thánh giật bọn chó chết, đệ tử của bổn tôn đang đến thời kỳ đột phá Linh Nhân cảnh vô cùng quan trọng vậy mà dám phá núi, phá sông. Ừ mà lỡ phá thì nhẹ nhẹ một cái, làm gì mà cứ như sợ người ta không biết các ngươi đầu thai vậy.
Một linh hồn ngưng thực mà ngay cả Thiên Đế vẫn không thể làm được đang vừa bảo vệ một tiểu nam tử tuấn tú ngồi chấp bằng trên một chiếc giường kỳ lạ tránh thoát khỏi những tản đá rơi rụng trong hang động, vừa mắn chửi một vàng bóng người đang vút nhanh ra bên ngoài tinh không.
(Đồ đệ của một vị Chí Tôn cảnh vì trốn kẻ địch nên lưu lạc nơi tiểu giới và thu nhận một đồ đệ. Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
…
Bên dưới lòng đất bạo động, tại bên trong một ngôi cổ điện rung chuyển dữ dội.
Một bóng người thiếu niên 14, 15 tuổi hai tay cầm một chiếc cự đỉnh che trên đầu khiến mọi viên gạch đá từ trên nóc cung điện rơi xuống đều bị phản hồi rơi ra nơi khác. Thiếu niên lúc này vừa đi vừa nói, hệt như đang nói chuyện một mình.
-Thần đỉnh, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ta vẫn chưa hề đ-ng đến một báu vật nào cơ mà?
Ngay lập tức, một âm thanh khàn khàn không rõ giới tính vang lên trong đầu thiếu niên.
“Ráng chịu đựng một chút, trận động đất này là do một tên tiểu tử Thiên Nhân cảnh ở gần đây dùng sức mạnh khai phá đất cát để thoát ra bên ngoài, không có gì nghiêm trọng. Đợi một lát sẽ ngưng”.
(Thiếu niên cầm cự đỉnh. Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
…
Tại một tinh cầu có gió bão gay gắt, sấm sét ầm ầm, đại địa rung chuyển.
Bên trong căn phòng nguy nga, tráng lệ trực thuộc hoàng cung, một tiểu nữ tử chỉ khoảng 8, 9 tuổi nhưng rất xinh đẹp đang tỏ ra sợ hãi trước những tiếng sấm sét mà dùng hai tay nhỏ nhắn bịch tai lại.
Tiểu nữ này không ngừng khóc lóc kêu lên.
-Hệ thống ơi, hệ thống ưi, ta sợ tiếng sấm lắm, mau tắt nó đi có được không, hu hu.
Trong đầu nàng, một âm thanh nhanh chóng vang lên.
“Với cấp bậc của ký chủ, hệ thống không thể xóa bỏ sấm sét bên ngoài, nhưng vẫn có thể giúp ký chủ không còn nghe được âm thanh của tiếng sấm”.
“Ký chủ, người có bằng lòng đổi 100 kinh nghiệm trong tổng 1264 kinh nghiệm để tạm thời tắt chức năng nghe”.
-Ta bằng lòng, hu hu, mau tắt nó đi, ta ghét sấm sét lắm.
(Công chúa xinh đẹp như hoa họa của một quốc gia nào đó. Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
…
Năm giờ sau, khi tất cả sấm chớp, mây đen, động đất đều đã chấm dứt từ lâu.
Tại một vùng sa mạc rộng lớn, nơi mà một nhóm người có bay trên trời, có đứng dưới đất đang vây quanh một nam tử ăn mặc quần áo kỳ lạ chừng 25, 26 tuổi.
Trong đó, một nam tử trung niên ngự không mà đứng bỗng nhiên cười nhạt, hắn nhìn nam tử ăn mặc kỳ lạ kia nói.
-Tiểu tử, bọn ta nghe rằng ngươi cất giấu trong người rất nhiều đồ tốt thế nên hãy mau giao ra đi. Ngươi phải nên biết chúng ta còn đứng đây mà không nhanh giết ngươi đoạt vật chính là đã có lòng vị tha, nhân hậu muốn cho ngươi một con đường sống.
-Hừ, nói nhảm làm gì, chúng ta toàn bộ đều là Tôn cảnh, còn hắn chỉ là Linh Nhân cảnh mà thôi. Chúng ta chỉ cần huýt gió hắn cũng chết, nhân nhượng hắn làm gì cho phiền phức. Nếu ngươi không giết thì ta sẽ giết.
Một lão giả dù già nhưng sức lực không hề già chợt hùng hổ lên, hăm dọa nam tử bé nhỏ bên trong vòng vây.
Bất quá lúc này, nam tử ăn mặc kỳ lạ có thực lực Linh Nhân cảnh vốn đã như cá nằm trên thớt trước mặt Tôn cảnh bỗng nhiên cười lớn.
-Ha ha ha… ha ha…
-Đồ tốt trên người ta, ta hoàn toàn có thể đưa cho các ngươi, thậm chí là ta sẽ còn dẫn các ngươi đến nơi ta cất chứa thêm nhiều thứ đồ tốt nữa. Có điều, các ngươi phải giúp ta làm điều này.
-Điều gì, ngươi cứ nói.
Nam tử trung niên cười nhạt hỏi.
Nam tử ăn mặc kỳ lạ nhưng rất tuấn mỹ liền nói.
-Đó là… đi chết đi!
-…
Ba từ “đi chết đi” của nam tử vừa ra, tất cả 17 vị Tôn cảnh vây quanh hắn đều hóa thành cát bụi rơi xuống đất một cách đầy quỷ dị.
Đứng tại chỗ, nam tử ăn mặc kỳ lạ lấy trong túi quần ra một gói thuốc lá, một tay cầm lấy một điếu rồi ngậm vào miệng thì điếu thuốc đó cũng tự động bốc cháy ở phần đầu rồi ngay lập tức tắt đi.
Nam tử nhẹ nhàng hút một hơi thuốc, sau đó lạnh nhạt nói.
-Cái gì mà Linh Nhân cảnh, Linh Sư cảnh, Tôn cảnh, Thiên Nhân cảnh? Buồn cười, một vị Thần như ta thì giết các ngươi chỉ bằng một ý niệm.
-Mà cũng khốn thật, tại sao xuống Hạ giới thì một thân tu vi của ta lại bị phong ấn? May mắn ta vẫn còn giữ được thần niệm và sức mạnh bản nguyên của một vị Thần, không thì e rằng lúc này đã nằm xuống chịu đòn.
-Haizzz, xem ra ta phải dựa theo hệ thống tu luyện nơi Hạ giới cấp thấp này để tu luyện, tiếp tục tăng cường thực lực tạm thời, không thì sức mạnh hủy diệt này của ta sẽ rất nhanh cạn kiệt nếu cứ gặp những tên đầu gấu như thế này, thực lực Linh Nhân cảnh quả là không đủ để đối phó chúng.
Ném điếu thuốc xuống cát rồi dậm chân lên xoáy xoáy, nam tử đau đầu nói.
-Anh trai, ngươi rốt cuộc trốn ở đâu trong Hạ giới này? Tiếc là tu vi ta không thể sử dụng, nếu không thì khắp cái Hạ giới này ta đều nhìn thấu hết mọi nơi chỉ bằng một ánh nhìn, không cần tìm kiếm ngươi mệt mỏi như vậy.
-Giờ có lẽ đi được bước nào lại hay bước nấy.
Xoay người, nam tử tự xưng là Thần nhanh chóng thu nhặt nhẫn giới đang nằm trên đất cát để chuẩn bị cho việc bố thí lần sau đối với những tu luyện giả nghèo nàn của hắn.
(Một vị Thần xuống Hạ giới tìm anh trai để... Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
…
Quay lại Châu Nam thành.
Nhậm gia – Kiếm Trận Tướng Phủ.
Bịch!
Một tiểu tử bình dân, xấu trai sau khi nhìn thấy một mảnh đất trống rỗng rộng lớn, máu huyết vẫn còn nhàn nhạt lưu dấu trên đất cát liền trực tiếp ngồi gục xuống đất.
-Hết rồi, tất cả đều đã hết rồi… ha… ha hơ…
Gương mặt đờ đẫn, nhợt nhạt, Vô Thường mắt đỏ ngầu, hai bên đều ẩm ướt rồi nhẹ rơi xuống hai hàng nước mắt.
-Gia đình, nhà, người thân, ta… một lần nữa lại mất đi…
Ngồi mệt trên đất như mất hồn, Vô Thường nở một nụ cười nhẹ trong nước mắt của sự đau thương, hắn lại nói, tựa như là an ủi chính bản thân.
-Ha ha, phải rồi, họ cũng đâu có đối tốt với ta khi ta còn trong Nhậm gia, trong Kiếm Trận Tướng Phủ nên cũng đâu cần phải khóc thương chứ? Để ta nhớ lại xem…
Vô Thường giơ bàn tay trái lên, tay phải bắt đầu đếm từng ngón.
-Ông nội ta không quan tâm ta.
“Không phải do mày tự khiến bản thân phế vật để ông nội mày không quan tâm mày sao?”
Rắc!
Nước mắt rơi xuống, một ngón tay bị Vô Thường trắng trợn bẻ gãy.
-Chú, bác, cô, dì cũng đều không yêu thương ta.
“Yêu thương mày? Mày bị ảo tưởng chăng. Con họ, họ còn chưa lo xong thì làm gì có ai dư hơi, tốn sức lo cho mày. Họ không hại mày là đã yêu thương mày rồi”.
Rắc!
Nước rơi xuống, lại một ngón tay bị hắn bẻ gãy.
- Em họ của ta, thậm chí là anh ruột đều bắt nạt, chê cười ta.
“Không phải mày luôn thích thú với điều đó? Mày còn luôn tự nhẩm rằng, đọc truyện đã thấy nhìn nhưng chưa từng hưởng thụ cảm giác đó nên muốn thử. Không phải những lúc bị bắt nạt mày đều về phòng, đóng cửa lại mà cười vui vẻ sao?
Rắc!
Nước mắt rơi xuống, ngón tay thứ ba bị bẻ gãy.
-Người hầu, gia đinh đều cười nhạo ta khi ta gặp họ.
“Cười nhạo mày ư? Mày đừng tự lừa dối bản thân, họ rõ ràng là luôn dùng nụ cười ấm áp, dịu dàng với mày”.
Rắc!
Nước mắt rơi xuống, ngón tay thứ tư bị bẻ gãy.
-Trong nhà duy chỉ có Nguyệt Liên là tốt với ta, bầu bạn cùng ta bất kể ngày hay đêm miễn là muội ấy rãnh rỗi…
“Nguyệt Liên, Nguyệt Liên, Nguyệt Liên!!!”
Mắt mở lớn, đầu gào thét thê lương, Vô Thường tận tay xé ngón tay rời khỏi bàn tay trái.
-Hà… hà hà…
Thở lên từng tiếng hỗn hển nhưng lại chấp chứa vô cùng vô tận sự thù hận khiến nước mắt ngừng chảy, Vô Thường rệu rã đứng lên.
-Mọi thứ đều do tao gây ra vì tao muốn nó như vậy. Mười bốn năm qua tao luôn cảm thấy thật hạnh phúc, yên bình.
-Thế nhưng rồi ngày hôm nay, tất cả mọi thứ của tao đang có một lần nữa lại như trước kia, tao lại mất đi mọi thứ một cách vô cớ trong khi tao chưa làm gì độc ác với chúng mày.
Những ngón tay trên bàn tay trái của Vô Thường bắt đầu lành lại, hắn nhìn lên bầu trời trên cao đang bỗng nhiên trở nên âm u đến lạ thường rồi gằn giọng từng chữ để khiến chúng không trở thành tiếng kêu gào thê lương.
-Tao một lần nữa mất đi thứ quý giá để bảo vệ, và chính chúng mày lại khiến tao quay trở về con người trước kia.
ẦM!
Một đạo sấm khổng lồ từ trên trời đánh vào không khí tạo nên một âm thanh kinh hãi khắp Hạ giới, bởi lẽ không khí âm u này không phải chỉ duy nhất Châu Nam thành, Hồng Long quốc, Phá Vân tinh cầu, mà nó là xuất hiện tại tất cả mọi tinh cầu tồn tại trong Hạ giới.
Một đạo sấm này đánh xuống cũng đồng thời là vạn vạn đạo sấm đánh xuống cùng một lúc ở khắp nơi trong Hạ giới.
-Tin tao đi, khi tao tìm được chúng mày, chúng mày sẽ không chết hẳn đâu.
-Ha… ha ha, Ha há ha ha ha…. HA HA HA…
Vô Thường lúc này ngước mặt lên trời cười, thế nhưng sao nước mắt hắn lại lần nữa rơi xuống từng giọt, từng giọt.
Bât quá cũng ngay lúc này, Vô Thường không thể nhìn rõ hay phát hiện gương mặt của hắn tại sao lại có một nửa màu đen đang nhe răng mĩm cười một cách khoái trá…
Lúc này, tại một nơi nào đó trong Nhân Giới, khi bầu trời vẫn đang rền vang từng đạo sấm sét kinh khủng.
Ầm Ầm Ầm!!!
ẦM ẦM ẦM!!!
Đùng!
Một căn nhà tranh nổ tung, từ bên trong, một lão giả đầy huyết bay mạnh ra ngoài.
-Sư tôn!
Một thiếu niên khoảng 14 tuổi lập tức hoảng hốt đỡ lấy lão giả mặt già đã xám tro.
Nằm trong vòng tay đệ tử, lão giả run giọng đứt quãng thì thào một câu.
-Ác ma phục sinh, ác ma phục sinh…!!!
Hết câu, lão giả liền tắt thở, sinh mệnh héo tàn, trên tay vẫn còn cầm lấy một đạo cụ hình bát quái đã vỡ nát.
-Sư tôn, không thể! Người nói người là vị Thiên Đế cuối cùng của Nhân tộc mà, tại sao, tại sao người lại có thể chết được. Sư tôn mau tỉnh lại, người mau tỉnh lại đi a… AAAAAA…
-Sư tôn, sư tôn!!!
- Grá aaaaa... A A A...
Ngay khi luồng sinh khí khổng lồ, cũng là cuối cùng của vòng tranh đoạt thứ 106 xuất hiện trong Nhân Giới và tăng lên chất lượng của mọi vật trực thuộc giới thì dị biến cũng phát sinh.
“Chuyển Sinh Môn” được Nhân Giới cất giấu sau hơn trăm vạn năm tức giận cũng đã mở ra. Khắp Nhân Giới nối sau những niềm vui mừng vì sinh khí trở nên nồng đậm đó là sự sợ hãi đến từ những vị đại năng kinh khủng vốn đã được truyền tụng qua đời từ lâu, nay bỗng nhiên xuất hiện, khí tức hùng vĩ của họ lập tức đè ép lên tinh thần, lên cơ thể của những sinh linh gần cạnh xung quanh.
Toàn bộ Nhân Giới, trên một số hành tinh bỗng có sấm chớp cường hoành, mưa bão giăng lối, đất trời rung chuyển, động đất, sóng thần liên tiếp diễn ra.
Tại những tinh cầu đó, dị tượng khiến người nhìn thấy đều khiếp hãi cho đến khi nằm ngủ cũng mơ toàn những cơn ác mộng xuất hiện.
Mộ địa vỡ nát, bóng người bước ra.
Lòng đất sụp đổ, bóng người trồi dậy.
Non núi bùng nổ, bóng người bay lên.
Đại hải chia đường, bóng người sải bước.
Mặt trời vệt sáng, bóng người vút nhanh.
Và rồi tất cả những bóng người này, họ đều chỉ hướng về một nơi duy nhất trong tinh không, nơi mà Chuyển Sinh Môn đang mở rộng cánh cửa lớn chờ đón họ bay đến.
Lúc này, không phải Thiên giới mà là tại một nơi nào đó bình thường, giản dị với cánh đồng lúa vàng ươm cùng một vườn xoài sum suê trái tồn tại trong bình dân nông thôn.
Hai con người già trẻ, một như lão nông dân, một như tiểu học trò hiếu học cùng nhìn lên bầu trời trên cao nhíu mày.
Chừng mười giây sau, tiểu học trò hỏi lão nông.
-Sư tôn, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy ạ? Đồ nhi mặc dù có chút năng lực cảm ứng vẫn không có đủ trình độ để hiểu, mong sư tôn chỉ dạy.
Lão nông bên cạnh dù nghe rất rõ thắc mắc của học trò, lão lại không trả lời mà tiếp tục duy trì hành động chấp hai tay sau lưng nhìn lên bầu trời dường như chẳng có thứ gì khác ngoài mây, mặt trời, gió và những vì sao lấp lánh bên ngoài tinh không.
Năm phút sau, lão rốt cuộc cũng mở miệng già nua nói.
-Ta không biết ở những Giới khác như là Ma Giới, Quỷ Giới, Tinh Linh Giới có hay không tồn tại, nhưng tại Nhân Giới nơi chúng ta, những Nhân tộc cư ngụ thì trong tinh không luôn có tồn tại một cánh cửa gọi là “Chuyển Sinh Môn” nằm ở Tử Linh giới, một nơi mà chỉ có thể dùng linh hồn bước vào, mà cũng có thể hiểu là hồn lìa khỏi xác, bỏ lại một thân tu vi, sức mạnh để đoạt lấy cơ hội bước vào Tử Linh giới.
-Chuyển Sinh Môn được ghi trong sách cổ là một cánh cửa có thể giúp cho những vị Thiên cảnh chuyển sinh, hóa kiếp đầu thai thành một con người mới, sinh mệnh mới nhưng vẫn giữ được ký ức, tri thức, kinh nghiệm, thiên phú và họ bắt đầu tu luyện lại từ đầu để có khả năng đạt đến cảnh giới cao hơn. Tuy nhiên muốn chuyển sinh cũng không dễ dàng, trong sách cổ cũng từng viết, linh hồn xuất khiếu đi vào Tử Linh giới trăm người thì chết hết 70, 80 người, sau đó trong quá trình chuyển sinh đầu thai lại gặp bất trắc thêm khoảng 10 người, thế nên cứ mỗi trăm người chuyển sinh thì cao lắm chỉ 20 người là có được một sinh mệnh mới để làm lại từ đầu.
-Haizzz, nhưng mà trong sách cổ cũng có viết, vào cách đây khoảng 103 vạn năm, linh trí của Nhân Giới vì bị một nhóm Thiên cảnh gây bất lợi nên đã giận dữ và không tiết tiêu hao sức mạnh lực được nó tích góp trong rất nhiều năm tháng để tiêu diệt toàn bộ Thiên cảnh ở thời điểm lúc ấy, đồng thời che giấu Chuyển Sinh Môn, không để nó xuất hiện thêm một lần nào nữa.
-Hiện tại ngay lúc này, Nhân Giới chỉ trong năm ngày đã nhận được một luồng sinh khí quá lớn hay còn có thể nói là sinh mệnh của Nhân Giới đã tăng lên rất nhiều, điều đó khiến nó vô cùng vui mừng nên đã một lần nữa mở lại Chuyển Sinh Môn, tạo cơ hội cho những vị Thiên cảnh đang dùng một biện pháp ngủ say khiến cơ thể ít tiêu hao thọ nguyên nhưng tồn tại được vài chục đến trăm vạn năm thức tỉnh rồi lao vào Chuyển Sinh Môn để có cơ hội chuyển sinh và sống tiếp.
-Dị tượng tinh không biến động ta và con đang cảm nhận được chính là do những vị Thiên cảnh ngủ say thức tỉnh và bay đến Tử Linh giới để bước vào Chuyển Sinh Môn.
-Vậy thì tốt quá rồi ạ, các vị tiền bối chuyển sinh thành công sẽ giúp Nhân tộc và Nhân Giới có thêm rất nhiều cường giả, đại năng về sau, lúc đó chúng ta cũng không còn sợ Ma Giới, Qủy Giới, Yêu Giới hăm dọa biên cương Giới nữa.
Nghe hết lời lão nông giảng giải, tiểu học trò lập tức vui mừng nói. Vài vị Thiên cảnh chuyển sinh và dùng tri thức có được để vươn đến một cảnh giới cao hơn sẽ khiến thực lực Nhân tộc tăng cao, nếu Ma, Quỷ, Yêu thành công mở giới tấn công sang như trong lịch sử đã ghi chép vào bảy trăm vạn năm trước thì Nhân tộc cũng có sức để chống trả như cha ông, tổ tiên từng làm mới khiến Nhân Giới không rơi vào tay dị tộc.
Bất quá khi nghe những lời này, lão nông không những không có gì vui vẻ mà còn thở dài muộn phiền, tiếc thương cho số mệnh tương lai Nhân tộc. Lão bình dị nhưng có chút buồn man mác bên trong mà nói với học trò, giải thích cho hắn rõ.
-Haizzz, nếu như những vị Thiên cảnh chuyển sinh thành công ai cũng là người tốt thì không có gì để nói, nhưng tiếc là mọi thứ trên đời đều có chỗ xấu, chỗ tốt, người thì có kẻ hiền, người ác.
-Tương truyền rằng…
Vào khoảng thời gian trước 300 triệu năm về trước, tại thời điểm đó tu luyện giả mặc dù cũng có kẻ lành, người ác nhưng vẫn chưa phân chính và tà.
Thế rồi ngọn nguồn bắt đầu vào một ngày 300 triệu năm trước, một vị Thiên Vương cảnh không chuyện ác gì không làm mà về sau được người đời gọi là Ma Hoàng trong một lần nằm mộng đã mơ gặp Tu La Thần, được Tu La Thần truyền xuống một môn Thần công tu luyện ma đạo có thể luyện hóa người sống thành tinh hoa cho cơ thể hấp thụ tăng lên một thân tu vi vô địch khắp thiên hạ.
Từ đó, thế giới mới bắt đầu phân chia chính – tà đối lập. Với “chính” là những tu luyện giả đi theo con đường cha ông để lại. Với “tà” là những tu ma giả đi theo con đường lấy mạng đổi tu vi.
-Nhưng mà cũng chưa dừng lại, tại vào khoảng gần 200 triệu năm trước, một vị Đế cảnh vốn là một người chính phái, hành thiện khắp nơi trong một lần tình cờ đã nhặt được một quyển sách đen đúa tên là Vạn Vật Dung Lô Quyết, một quyển Công pháp kỳ lạ khiến người tu luyện có thể luyện hóa vạn vật thành tinh hoa và hấp thụ để đề thăng tu vi. Tuy nhiên nó lại khiến người tu luyện mất đi lý trí, lòng tham trỗi dậy mà luyện hóa mọi thứ, kể cả người thân yêu, gia đình.
-Vị Đế cảnh may mắn kia cũng như vậy, hắn sau khi tu luyện đã mất nhân tính mà tự tay luyện tất cả người trong tông môn đã từng sáng lập, luyện cả gia đình, luyện cả vợ con chỉ để đổi lấy sức mạnh.
-Và nếu ta nhớ không lầm, cho đến một vạn năm trước, các thế lực chính phái Nhân giới mặc dù đều đã chung tay hợp lực tiêu diệu tà phái nhưng vẫn có khá nhiều cường giả tà phái thoát được và mai danh ẩn tích để chờ ngày phục hưng, thậm chí là mộ địa của các đại năng tà phái cũng chưa tìm thấy, rất có khả năng những đại ma đầu này chỉ lâm vào ngủ say chứ chưa chết.
-Hiện tại Chuyển Sinh Môn mở cửa, đây có lẽ là cơ hội vô cùng tốt để những lão ma đầu còn đó chuyển sinh, lần nữa gieo rắc chết chóc cho Nhân Giới a.
Dứt lời lão nông liền quay người tiếp tục công việc đào bới trồng cây xoài non, bỏ mặc vị tiểu học trò còn chưa dứt được nỗi bàng hoàng, khiếp hãi, đứng ngây tại một chỗ bởi câu chuyện.
…
Tại một nơi khác, trong căn nhà lá đơn sơ, dễ cháy.
-Ngoài trời chi khí hỗn loạn, thiên nhiên giận dữ, trong tay ta lại lắc đến một quẻ thứ 46. Xem ra Nhân Giới sắp đại loạn, cường giả tranh phong, máu huyết nhuộm khắp đất trời.
Một lão nhân tóc đen râu bạc, trên tay cầm một chiếc thẻ tre không hề có ghi rõ số mà thở dài.
-Nhân tộc bên trong thì nội đấu, bên ngoài lại phòng bị trước những tộc đàn ở các Giới thân cận xâm lăng, liệu rằng có hay không một người bình ổn thế cục…
…
Tại một nơi rừng hoang, núi cấm đang bị rung chuyển kịch liệt, trên trời mây đen, sấm chớp rền vang.
-Má, trời đánh thánh giật bọn chó chết, đệ tử của bổn tôn đang đến thời kỳ đột phá Linh Nhân cảnh vô cùng quan trọng vậy mà dám phá núi, phá sông. Ừ mà lỡ phá thì nhẹ nhẹ một cái, làm gì mà cứ như sợ người ta không biết các ngươi đầu thai vậy.
Một linh hồn ngưng thực mà ngay cả Thiên Đế vẫn không thể làm được đang vừa bảo vệ một tiểu nam tử tuấn tú ngồi chấp bằng trên một chiếc giường kỳ lạ tránh thoát khỏi những tản đá rơi rụng trong hang động, vừa mắn chửi một vàng bóng người đang vút nhanh ra bên ngoài tinh không.
(Đồ đệ của một vị Chí Tôn cảnh vì trốn kẻ địch nên lưu lạc nơi tiểu giới và thu nhận một đồ đệ. Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
…
Bên dưới lòng đất bạo động, tại bên trong một ngôi cổ điện rung chuyển dữ dội.
Một bóng người thiếu niên 14, 15 tuổi hai tay cầm một chiếc cự đỉnh che trên đầu khiến mọi viên gạch đá từ trên nóc cung điện rơi xuống đều bị phản hồi rơi ra nơi khác. Thiếu niên lúc này vừa đi vừa nói, hệt như đang nói chuyện một mình.
-Thần đỉnh, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ta vẫn chưa hề đ-ng đến một báu vật nào cơ mà?
Ngay lập tức, một âm thanh khàn khàn không rõ giới tính vang lên trong đầu thiếu niên.
“Ráng chịu đựng một chút, trận động đất này là do một tên tiểu tử Thiên Nhân cảnh ở gần đây dùng sức mạnh khai phá đất cát để thoát ra bên ngoài, không có gì nghiêm trọng. Đợi một lát sẽ ngưng”.
(Thiếu niên cầm cự đỉnh. Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
…
Tại một tinh cầu có gió bão gay gắt, sấm sét ầm ầm, đại địa rung chuyển.
Bên trong căn phòng nguy nga, tráng lệ trực thuộc hoàng cung, một tiểu nữ tử chỉ khoảng 8, 9 tuổi nhưng rất xinh đẹp đang tỏ ra sợ hãi trước những tiếng sấm sét mà dùng hai tay nhỏ nhắn bịch tai lại.
Tiểu nữ này không ngừng khóc lóc kêu lên.
-Hệ thống ơi, hệ thống ưi, ta sợ tiếng sấm lắm, mau tắt nó đi có được không, hu hu.
Trong đầu nàng, một âm thanh nhanh chóng vang lên.
“Với cấp bậc của ký chủ, hệ thống không thể xóa bỏ sấm sét bên ngoài, nhưng vẫn có thể giúp ký chủ không còn nghe được âm thanh của tiếng sấm”.
“Ký chủ, người có bằng lòng đổi 100 kinh nghiệm trong tổng 1264 kinh nghiệm để tạm thời tắt chức năng nghe”.
-Ta bằng lòng, hu hu, mau tắt nó đi, ta ghét sấm sét lắm.
(Công chúa xinh đẹp như hoa họa của một quốc gia nào đó. Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
…
Năm giờ sau, khi tất cả sấm chớp, mây đen, động đất đều đã chấm dứt từ lâu.
Tại một vùng sa mạc rộng lớn, nơi mà một nhóm người có bay trên trời, có đứng dưới đất đang vây quanh một nam tử ăn mặc quần áo kỳ lạ chừng 25, 26 tuổi.
Trong đó, một nam tử trung niên ngự không mà đứng bỗng nhiên cười nhạt, hắn nhìn nam tử ăn mặc kỳ lạ kia nói.
-Tiểu tử, bọn ta nghe rằng ngươi cất giấu trong người rất nhiều đồ tốt thế nên hãy mau giao ra đi. Ngươi phải nên biết chúng ta còn đứng đây mà không nhanh giết ngươi đoạt vật chính là đã có lòng vị tha, nhân hậu muốn cho ngươi một con đường sống.
-Hừ, nói nhảm làm gì, chúng ta toàn bộ đều là Tôn cảnh, còn hắn chỉ là Linh Nhân cảnh mà thôi. Chúng ta chỉ cần huýt gió hắn cũng chết, nhân nhượng hắn làm gì cho phiền phức. Nếu ngươi không giết thì ta sẽ giết.
Một lão giả dù già nhưng sức lực không hề già chợt hùng hổ lên, hăm dọa nam tử bé nhỏ bên trong vòng vây.
Bất quá lúc này, nam tử ăn mặc kỳ lạ có thực lực Linh Nhân cảnh vốn đã như cá nằm trên thớt trước mặt Tôn cảnh bỗng nhiên cười lớn.
-Ha ha ha… ha ha…
-Đồ tốt trên người ta, ta hoàn toàn có thể đưa cho các ngươi, thậm chí là ta sẽ còn dẫn các ngươi đến nơi ta cất chứa thêm nhiều thứ đồ tốt nữa. Có điều, các ngươi phải giúp ta làm điều này.
-Điều gì, ngươi cứ nói.
Nam tử trung niên cười nhạt hỏi.
Nam tử ăn mặc kỳ lạ nhưng rất tuấn mỹ liền nói.
-Đó là… đi chết đi!
-…
Ba từ “đi chết đi” của nam tử vừa ra, tất cả 17 vị Tôn cảnh vây quanh hắn đều hóa thành cát bụi rơi xuống đất một cách đầy quỷ dị.
Đứng tại chỗ, nam tử ăn mặc kỳ lạ lấy trong túi quần ra một gói thuốc lá, một tay cầm lấy một điếu rồi ngậm vào miệng thì điếu thuốc đó cũng tự động bốc cháy ở phần đầu rồi ngay lập tức tắt đi.
Nam tử nhẹ nhàng hút một hơi thuốc, sau đó lạnh nhạt nói.
-Cái gì mà Linh Nhân cảnh, Linh Sư cảnh, Tôn cảnh, Thiên Nhân cảnh? Buồn cười, một vị Thần như ta thì giết các ngươi chỉ bằng một ý niệm.
-Mà cũng khốn thật, tại sao xuống Hạ giới thì một thân tu vi của ta lại bị phong ấn? May mắn ta vẫn còn giữ được thần niệm và sức mạnh bản nguyên của một vị Thần, không thì e rằng lúc này đã nằm xuống chịu đòn.
-Haizzz, xem ra ta phải dựa theo hệ thống tu luyện nơi Hạ giới cấp thấp này để tu luyện, tiếp tục tăng cường thực lực tạm thời, không thì sức mạnh hủy diệt này của ta sẽ rất nhanh cạn kiệt nếu cứ gặp những tên đầu gấu như thế này, thực lực Linh Nhân cảnh quả là không đủ để đối phó chúng.
Ném điếu thuốc xuống cát rồi dậm chân lên xoáy xoáy, nam tử đau đầu nói.
-Anh trai, ngươi rốt cuộc trốn ở đâu trong Hạ giới này? Tiếc là tu vi ta không thể sử dụng, nếu không thì khắp cái Hạ giới này ta đều nhìn thấu hết mọi nơi chỉ bằng một ánh nhìn, không cần tìm kiếm ngươi mệt mỏi như vậy.
-Giờ có lẽ đi được bước nào lại hay bước nấy.
Xoay người, nam tử tự xưng là Thần nhanh chóng thu nhặt nhẫn giới đang nằm trên đất cát để chuẩn bị cho việc bố thí lần sau đối với những tu luyện giả nghèo nàn của hắn.
(Một vị Thần xuống Hạ giới tìm anh trai để... Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
…
Quay lại Châu Nam thành.
Nhậm gia – Kiếm Trận Tướng Phủ.
Bịch!
Một tiểu tử bình dân, xấu trai sau khi nhìn thấy một mảnh đất trống rỗng rộng lớn, máu huyết vẫn còn nhàn nhạt lưu dấu trên đất cát liền trực tiếp ngồi gục xuống đất.
-Hết rồi, tất cả đều đã hết rồi… ha… ha hơ…
Gương mặt đờ đẫn, nhợt nhạt, Vô Thường mắt đỏ ngầu, hai bên đều ẩm ướt rồi nhẹ rơi xuống hai hàng nước mắt.
-Gia đình, nhà, người thân, ta… một lần nữa lại mất đi…
Ngồi mệt trên đất như mất hồn, Vô Thường nở một nụ cười nhẹ trong nước mắt của sự đau thương, hắn lại nói, tựa như là an ủi chính bản thân.
-Ha ha, phải rồi, họ cũng đâu có đối tốt với ta khi ta còn trong Nhậm gia, trong Kiếm Trận Tướng Phủ nên cũng đâu cần phải khóc thương chứ? Để ta nhớ lại xem…
Vô Thường giơ bàn tay trái lên, tay phải bắt đầu đếm từng ngón.
-Ông nội ta không quan tâm ta.
“Không phải do mày tự khiến bản thân phế vật để ông nội mày không quan tâm mày sao?”
Rắc!
Nước mắt rơi xuống, một ngón tay bị Vô Thường trắng trợn bẻ gãy.
-Chú, bác, cô, dì cũng đều không yêu thương ta.
“Yêu thương mày? Mày bị ảo tưởng chăng. Con họ, họ còn chưa lo xong thì làm gì có ai dư hơi, tốn sức lo cho mày. Họ không hại mày là đã yêu thương mày rồi”.
Rắc!
Nước rơi xuống, lại một ngón tay bị hắn bẻ gãy.
- Em họ của ta, thậm chí là anh ruột đều bắt nạt, chê cười ta.
“Không phải mày luôn thích thú với điều đó? Mày còn luôn tự nhẩm rằng, đọc truyện đã thấy nhìn nhưng chưa từng hưởng thụ cảm giác đó nên muốn thử. Không phải những lúc bị bắt nạt mày đều về phòng, đóng cửa lại mà cười vui vẻ sao?
Rắc!
Nước mắt rơi xuống, ngón tay thứ ba bị bẻ gãy.
-Người hầu, gia đinh đều cười nhạo ta khi ta gặp họ.
“Cười nhạo mày ư? Mày đừng tự lừa dối bản thân, họ rõ ràng là luôn dùng nụ cười ấm áp, dịu dàng với mày”.
Rắc!
Nước mắt rơi xuống, ngón tay thứ tư bị bẻ gãy.
-Trong nhà duy chỉ có Nguyệt Liên là tốt với ta, bầu bạn cùng ta bất kể ngày hay đêm miễn là muội ấy rãnh rỗi…
“Nguyệt Liên, Nguyệt Liên, Nguyệt Liên!!!”
Mắt mở lớn, đầu gào thét thê lương, Vô Thường tận tay xé ngón tay rời khỏi bàn tay trái.
-Hà… hà hà…
Thở lên từng tiếng hỗn hển nhưng lại chấp chứa vô cùng vô tận sự thù hận khiến nước mắt ngừng chảy, Vô Thường rệu rã đứng lên.
-Mọi thứ đều do tao gây ra vì tao muốn nó như vậy. Mười bốn năm qua tao luôn cảm thấy thật hạnh phúc, yên bình.
-Thế nhưng rồi ngày hôm nay, tất cả mọi thứ của tao đang có một lần nữa lại như trước kia, tao lại mất đi mọi thứ một cách vô cớ trong khi tao chưa làm gì độc ác với chúng mày.
Những ngón tay trên bàn tay trái của Vô Thường bắt đầu lành lại, hắn nhìn lên bầu trời trên cao đang bỗng nhiên trở nên âm u đến lạ thường rồi gằn giọng từng chữ để khiến chúng không trở thành tiếng kêu gào thê lương.
-Tao một lần nữa mất đi thứ quý giá để bảo vệ, và chính chúng mày lại khiến tao quay trở về con người trước kia.
ẦM!
Một đạo sấm khổng lồ từ trên trời đánh vào không khí tạo nên một âm thanh kinh hãi khắp Hạ giới, bởi lẽ không khí âm u này không phải chỉ duy nhất Châu Nam thành, Hồng Long quốc, Phá Vân tinh cầu, mà nó là xuất hiện tại tất cả mọi tinh cầu tồn tại trong Hạ giới.
Một đạo sấm này đánh xuống cũng đồng thời là vạn vạn đạo sấm đánh xuống cùng một lúc ở khắp nơi trong Hạ giới.
-Tin tao đi, khi tao tìm được chúng mày, chúng mày sẽ không chết hẳn đâu.
-Ha… ha ha, Ha há ha ha ha…. HA HA HA…
Vô Thường lúc này ngước mặt lên trời cười, thế nhưng sao nước mắt hắn lại lần nữa rơi xuống từng giọt, từng giọt.
Bât quá cũng ngay lúc này, Vô Thường không thể nhìn rõ hay phát hiện gương mặt của hắn tại sao lại có một nửa màu đen đang nhe răng mĩm cười một cách khoái trá…
Lúc này, tại một nơi nào đó trong Nhân Giới, khi bầu trời vẫn đang rền vang từng đạo sấm sét kinh khủng.
Ầm Ầm Ầm!!!
ẦM ẦM ẦM!!!
Đùng!
Một căn nhà tranh nổ tung, từ bên trong, một lão giả đầy huyết bay mạnh ra ngoài.
-Sư tôn!
Một thiếu niên khoảng 14 tuổi lập tức hoảng hốt đỡ lấy lão giả mặt già đã xám tro.
Nằm trong vòng tay đệ tử, lão giả run giọng đứt quãng thì thào một câu.
-Ác ma phục sinh, ác ma phục sinh…!!!
Hết câu, lão giả liền tắt thở, sinh mệnh héo tàn, trên tay vẫn còn cầm lấy một đạo cụ hình bát quái đã vỡ nát.
-Sư tôn, không thể! Người nói người là vị Thiên Đế cuối cùng của Nhân tộc mà, tại sao, tại sao người lại có thể chết được. Sư tôn mau tỉnh lại, người mau tỉnh lại đi a… AAAAAA…
-Sư tôn, sư tôn!!!
- Grá aaaaa... A A A...
/269
|