Châu Nam thành hôm nay đã bắt đầu chuyển giao từ mùa xuân sang hạ, không khí nong nóng tỏa xuống từ mặt trời lên đỉnh càng thêm nặng khiến người dân vào thời điểm giữa trưa đã rất ít người thì nay lại càng vắng hơn. Một con đường vốn dĩ rộng 13m, dài hàng trăm mét lại chỉ le que vài bóng người che dù lướt đi, trong khi đó những quán xá ven đường lại trở nên tấp nập tiếng người trò chuyện ầm ĩ, vui vẻ.
Xa Hương Quán, một loại thương quán tầm trung với các dịch vụ ăn uống, nhà trọ, tắm rửa và nghỉ ngơi giữa đường cho khách nhân ghé lại. Lúc này tại lầu hai của quán, một tiểu tử ăn mặc trang phục có chút khá giả nhưng gương mặt lại xấu xí vô cùng đang ngồi ở góc lầu, hai tai luôn âm trầm dõi theo những âm thanh trò chuyện của một đám ba người to con cách hắn hai chiếc bàn.
-Nghĩ lại cũng ghê rợn thật nha, nguyên cái gia trang của Nhậm gia hay còn có danh xưng Kiếm Trận Tướng Phủ, một gia tộc đại thần tuy đã thất thế trong triều nhưng vẫn có cường giả Linh Sư cảnh tọa trấn vậy mà chỉ loay hoay vài ba phút đã bị người hoàn toàn xóa sổ mà không một ai biết đến, thậm chí là cả tòa gia trang rộng ngàn mét cũng bị san bằng thành đất cát, giờ nghĩ lại ta còn thấy rợn người thật.
-Ai dà, cái tên này thiệt là. Chuyện đó đã cách đây hơn nửa tháng rồi, ngươi còn nhắc lại làm gì, dù sao nó cũng đâu liên quan gì ngươi đâu a. Mà đúng rồi, các ngươi có nghe tin gì chưa?
-Tin gì nói ta nghe với. Giờ trời chuyển nắng nóng khó chịu, làm vài hiệp với lão bà ta còn ngại chứ đừng nói ra đường nghe ngóng thông tin.
-Ta cũng giống hắn, tin gì, ngươi mau nói đi, ta đang rất tò mò đây.
-Ừ, hai ngươi im lặng chú tai nghe ta kể này. Chính xác là 19 ngày trước, Nhậm gia dù bị tiêu diệt nhưng tất nhiên vẫn có vài thành viên còn làm việc bên ngoài chưa quay về hoặc con cháu rời nhà đi chơi vòng vòng. Đoán biết điều này, thế lực thần bí diệt Nhậm gia đã ẩn nấp đợi chờ, cũng như truy lùng những người còn sót lại họ Nhậm, và cuối cùng vào ba ngày trước hình như thế lực thần bí đó đã bắt gọn hết các thành viên Nhậm gia còn lại.
-Tuy nhiên có điều kỳ lạ là thế lực này chỉ giết nam nhân, một thiếu nữ duy nhất thì xem như nô lệ bán đi vì đã bị nam nhân của thế lực thần bí đó chơi nát rồi, bán cho hội đấu giá để nàng ta còn chịu đựng về sau, nghe nói vào ngày 15 tới sẽ được hội đấu giá sẽ bán lại dưới danh là nô lệ. Haizz, nghe nói thiếu nữ này rất xinh đẹp, mỹ diệu như hoa vậy, nếu ta có tiền, có tài vật mua về thì tha hồ “nhúng nhảy” thư sướng.
-Thôi đi cha, cái đó chỉ thích hợp những gia tộc tu luyện giả thôi, bọn ta là thường dân, đem nàng ta về liền bị thiến cho xem.
-Không đâu a, nghe nói tu vi nàng bị phế rồi, khả năng tu luyện cũng bị phong ấn, đời này chỉ có thể làm phàm nhân thôi, giờ nàng ta chẳng khác gì một tiểu nữ nhân yếu đuối, mua được về thì đầy đủ 69 kiểu vật lộn nam nữ dục tiên dục tử.
-Ể, mà tin này ngươi lấy đâu ra, sao ta thấy giống như ngươi là người trong cuộc vậy?
-Thì dán ở bảng thông báo tại trung tâm đường lớn kìa, dĩ nhiên trong đó cũng có vài chi tiết ta suy diễn ra.
-Thôi đừng mơ mộng, lời vô sỉ của ngươi khi nãy nếu để lão bà ngươi nghe được thì về chắc nàng ta cho ngươi 96 kiểu hành hạ luôn.
-Má ơi, vợ ngươi sau lưng.
-Á… sạc, dám lừa ta?!!!
-…
Nghe đến đây, Vô Thường nhanh chóng thu hồi thính lực đang chú ý bàn của ba người tráng hán lại, trong lòng hắn thầm nghĩ.
“Một nữ nhân?”
“Đó… đó liệu có phải là muội không Tuyết Liên? Không, không được, đó tốt nhất đừng nên là muội”.
Vô Thường không mong muốn nữ nhân Nhậm gia còn sống sót trong lời bàn tán kia lại là muội muội ruột của hắn, Nhậm Tuyết Nguyệt Liên. Bởi lẽ một nữ nhân xinh đẹp rơi vào tay giặc mà không bị giết thì chắc chắn cũng đã bị người người dày xéo tấm thân, “chơi nát” đúng như ba người kia bàn tán, nếu là muội ấy, hắn sẽ rất sợ khi phải đối mặt với gương mặt của một thiếu nữ biến hóa sau khi trải qua thảm cảnh khốc liệt, điều đó chỉ khiến hắn càng thêm đau đớn, day dứt không yên trong lòng.
“Ngày 15 sao, nếu vậy thì còn 8 ngày nữa, lúc đó ta đến ắt sẽ biết”.
Hắn dù nói là vậy nhưng trong linh tính, cũng như lý luận kế hoạch mà hắn bày ra trước lúc chết giả, hắn vẫn tin rằng nàng đã được “kẻ theo dõi” hắn trong Bách Thú Lâm mang đi trước thời điểm Nhậm gia bị tiêu diệt, trừ phi lúc đó ông nội Nhậm Thiên Hành của hắn bị điên, không cho nàng rời đi.
Sự việc Nhậm gia bị tiêu diệt là 19 ngày trước, trong khi lúc Vô Thường nói ra thiên phú của Nhậm Tuyết Nguyệt Liên là 32 ngày trước, với năng lực bay trên không của “kẻ theo dõi” thì thời gian từ Bách Thú Lâm đến Châu Nam thành, Nhậm gia cao lắm chỉ một, hai giờ đồng hồ. Vô Thường không tin Nguyệt Liên vẫn chưa rời đi.
Tuy nhiên vẫn có một vài trường hợp có xác suất xảy ra nhỏ mà hắn không mong muốn chẳng hạn như “kẻ theo dõi” chấp nhận bỏ qua một thiếu nữ có thiên phú yêu nghiệt với 85 sợi xích và dị chủng Tâm Đan, hoặc Nguyệt Liên còn chờ hắn để nói lời tạm biệt nên chưa đi, sau đó thế lực thần bí kéo đến, “kẻ theo dõi” không mạnh bằng nên bỏ lại Nguyệt Liên rời đi,…
“Riêng về chúng mày… cứ chờ đi, sẽ không lâu đâu”.
Để tìm thế lực và nguyên nhân thế lực này tiêu diệt Nhậm gia, tiêu diệt gia đình của hắn cũng khiến hắn suy tính rất đau đầu.
Theo thông tin hắn nghe được, Nhậm gia bị tiêu diệt giữa trưa mà không một ai hay biết, thoáng cái vài phút thì Kiếm Trận Tướng Phủ đã thành bình địa. Điều này cũng đã nói lên rằng, thế lực tiêu diệt là một thế lực lớn, chí ít, người hóa Nhậm gia thành bình địa phải là một Tông cảnh.
Vậy, một thế lực ba que xỏ lá chỉ có một vài Linh Sư cảnh nhỏ yếu như Kiếm Trận Tướng Phủ làm sao lại chọc giận được một thế lực lớn, để thế lực này phái người xuống tiêu diệt tận gốc như là có thù hằn vạn kiếp?
Không, dường như phải là người có thù hận không đội trời chung mới làm ra hành động tàn ác diệt tộc như vậy.
Dựa theo lịch sử của Nhậm gia, trước đời Nhậm Thiên Hành thì nhà họ Nhậm là một gia tộc không có tiếng nói, sau này Nhậm Thiên Hành trở thành Linh Sư cảnh và làm một vị Đại tướng trong triều mới có địa vị. Nhậm gia chắc chắn không thể nào phạm lỗi với Tông cảnh, có hay không bị người giết lầm?
-Này chàng trai trẻ, hai người già trẻ ta có thể ngồi đây được không? Quán này đông quá, chỗ ngồi hết mất rồi, rất mong được ngươi chấp thuận a.
Đang suy ngẫm về một số kế hoạch bước đi trong tương lai, bên tai Vô Thường bỗng nhiên vang lên giọng già nua lạnh nhạt.
Vô Thường khẽ ngước mặt xấu xí nhìn lên vị trí đối diện, thoáng nhìn thấy một lão giả tóc bạc vận áo nâu dài cùng một tiểu nữ chừng xấp xỉ tuổi 7, 8 vận tranh phục xanh lam, hắn liền gật đầu.
-Vâng, lão nhân ngài cùng vị tiểu thư cứ tự nhiên.
-Hơ, ai cần tên xấu xí như ngươi cho phép đâu, chúng ta thích ngồi thì ngồi đấy, hừ hừ.
Hắn vừa dứt lời, vị tiểu nữ có gương mặt xinh xắn nhưng không thể che đi sự kênh kiệu, coi trời bằng vung của nàng tức thì ngồi đùng xuống ghế, mắt đẹp, mặt vểnh lên nhìn Vô Thường mà lên mặt ta đây.
Nếu lúc này Vô Thường còn là Vô Thường những ngày trước, hắn có lẽ sẽ cười trong lòng “dễ thương đấy”, nhưng tiếc là từ khi hắn biết Nhậm gia bị diệt, hắn đã không còn mấy hứng thú như vậy.
Lão giả đứng sau lưng tiểu nữ thấy nàng hành động cũng liền nhợt nhạt nói với Vô Thường như họ là người có lỗi.
-Xin lỗi vị tiểu huynh đệ ngươi, tiểu thư nhà ta có chút ngạo mạn, ngươi bỏ qua cho.
Bất quá thì lão miệng nói như vậy, nhưng nét mặt biểu cảm lại không hề có cảm xúc xin lỗi ngoài vẻ lạnh nhạt, nhăn nheo vốn có trên gương mặt.
Thế nhưng Vô Thường vẫn vui lòng đáp.
-Không sao đâu, hai vị cứ tự nhiên.
-Hừ, nói vậy mà tên khốn ngươi còn không hiểu sao đồ não phân, đồ xấu xí, hôi thối. Mau cút đi chỗ khác nhanh lên, hừ hừ.
Giọng tiểu nữ lại chua chát vang lên, to lớn khắp lầu hai của quán khiến người người chú ý qua.
-Xem kìa anh em, bên kia có sự.
-Sự gì đâu, hai đứa trẻ tỏ tình thôi.
-Đậu, ngươi đùa dai thật.
-Một già, một trẻ ăn rồi hiếp một tên tiểu tử xấu hệt quỷ?
-…
Lúc này giọng già nua của lão giả lần nữa vang lên.
-Tiểu thư hạ hỏa a.
Lão dù dùng gọng điệu hướng tiểu nữ nói, nhưng bản thân lại âm thầm dùng sức mạnh gây sức ép lên cơ thể Vô Thường, buộc một “phàm nhân tiểu tử” như hắn phải biết sợ, chủ động nhấc mông chạy tuột quần ra khỏi ghế.
-Còn chưa chịu cút khỏi mắt ta á?
Lão giả chỉ vừa thi triển uy áp, Vô Thường còn chưa có dị động thì tiểu nữ lập tức đưa bộ mặt hầm hừ ra, một tay liền nhanh chóng trong chớp mắt cầm lấy chén nước mắm ớt hất thẳng vào mặt hắn.
Bụm!
Dường như bản thân Vô Thường không muốn tránh né chiêu thức, thế nên thành ra cả gương mặt hắn và quần áo đều ướt sũng, mùi hôi tanh của mắm cá thơm ngon tức thì bốc lên inh ỏi khứu giác mọi người xung quanh.
Ngồi dưới ghế, Vô Thường nhẹ lè lưỡi đỏ liếm một vòng quanh miệng đã dính nước mắm mằn mặn, sau đó hắn cười tà phát biểu từng chữ một với hai người lão giả và tiểu nữ.
-Rất, thú, vị!
Lời Vô Thường vừa hết, cả cơ thể hắn đều biến mất, bản thân như là chưa từng xuất hiện tại Xa Hương quán.
-…
-…
Tiếp đó, gần 40 người tại lầu hai còn chưa kịp hết hồn trước cảnh tượng “ma cỏ lộng hành lúc ẩn lúc hiện” thì đã tận mắt nhìn thấy hình ảnh lão giả già nua cùng tiểu nữ kênh kiệu hóa thành trăm mảnh thịt nhỏ rơi xuống đất, trong đó rõ ràng còn có vài mảnh vẫn nhúc nhích, run rẩy cứ tựa như vật sống đang lăn lộn trên đám huyết đỏ tươi dày đặc vừa xuất hiện.
-Oẹ!
Thấy cảnh này, một vài người không vững tâm liền trực tiếp nôn xuống vài bãi thức ăn, tiếp đó, tiếng la hét vì hết sức hoảng sợ vang vọng lên, tràn ngập mọi phía xung quanh.
-Á… AAA…
-Giết người rồi, giết người…
-Á… Á…
-…
Không khí lầu hai Hương Xa Quán bắt đầu trở nên hỗn loạn dù là phàm nhân hay tu luyện giả.
Tại một chiếc bàn nằm bên góc đối diện với bàn của Vô Thường, một vị trung niên xấp xỉ lục tuần hoảng sợ lẩm bẩm trong khi một đôi thiếu nam, thiếu nữ là cháu của hắn đang nôn thóc, nôn tháo bên cạnh.
-Một vị Linh Sư cảnh giống ta cứ như thế lặng lẽ bị băm thành trăm mảnh bởi một tiểu tử?
-Từ khi nào thế gian lại xuất hiện một yêu nghiệt Linh Sư trẻ tuổi như vậy? Chẳng lẽ là con cháu xuất chúng kinh diễm của thế gia, đại tộc, tông môn nào?
Tiếc là nếu lão biết Vô Thường chính là một thành viên trong Nhậm gia nhỏ bé đã bị thế lực thần bí tiêu diệt, và là một tiểu tử chỉ có tu vi Linh Nhân cảnh tầng 2 thì có hay không khiếp hãi đến rung người?
Linh Nhân cảnh tầng 2 lại chỉ trong chớp mắt, không một dấu hiệu giết chết Linh Sư cảnh, điều kinh khủng này nói ra chắc cũng không ai tin tưởng, chỉ xem đó là trò đùa thiên hạ bởi lẽ nó là quá mức khó tin, vô lý kiến thức nhân sinh.
-…
Tại một con hẻm không bóng người cách Hương Xa Quán tầm 100m, bóng dáng tiểu tử của Vô Thường xuất hiện, tuy nhiên màu sắc quần áo và gương mặt dù xấu nhưng đã không hề giống như một giây trước, mùi hôi nước mắm cũng đã biến mất.
Vô Thường dựa lưng vào vách tường đá mà cười nhạt.
“Chúng mày chừa lại thiếu nữ mà có hình dạng rất xinh đẹp, vậy thì ngoài Nguyệt Liên ra chỉ còn duy nhất Nhậm Tử Y”.
“Chúng mày phế nàng, chơi nàng, sau đó giả bộ bán bỏ nàng cho đấu giá hội để khiến người lầm tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc êm xuôi, nữ nhân cuối cùng của nhà họ Nhậm phải làm điếm cho người chơi đến hết cuộc đời, đây là sự trừng phạt độc ác nhất. Nhưng mà thật chất thì chúng mày chỉ đang đặt ra mồi nhử, và nếu đặt mồi nhử thì chắc chắn Nhậm gia vẫn còn vài người trốn thoát, không, phải là vẫn còn vài người ẩn nấp trong thành, chưa thoát được hoặc chưa rời đi”.
“Tuy nhiên, không phải ai trốn được cũng đủ can đảm để dùng tài lực cố gắng mua lại Nhậm Tử Y, một thiếu nữ hoa nát ngoài Nhậm Tử Mục là anh ruột của nàng và đại ca của ta vì cả hai đều có lý do cứu nàng, một người thì phải cứu em gái, một thì phải cứu nàng để nàng tránh thoát kiếp làm điếm, không làm nhục tổ tông Nhậm gia. Điều đó đồng thời cũng nói lên rằng, có thể cả hai hoặc chí ít là một trong hai người vẫn còn tồn tại quanh quẩn trong thành này”.
-Ha ha ha…
“Nếu chúng mày đã đặt mồi thì phải canh kẻ đớp đúng chứ, thế nên chúng mày cũng sẽ có mặt ở đấu giá hội vào ngày 15 sắp đến, và đó cũng lúc tao có manh mối đầu tiên về chúng mày”.
“Tao đã nói rồi, tin tao đi, nó sẽ không lâu đâu, cái ngày mà chúng mày phải hứng chịu lấy cơn tức giận của tao…”.
Xa Hương Quán, một loại thương quán tầm trung với các dịch vụ ăn uống, nhà trọ, tắm rửa và nghỉ ngơi giữa đường cho khách nhân ghé lại. Lúc này tại lầu hai của quán, một tiểu tử ăn mặc trang phục có chút khá giả nhưng gương mặt lại xấu xí vô cùng đang ngồi ở góc lầu, hai tai luôn âm trầm dõi theo những âm thanh trò chuyện của một đám ba người to con cách hắn hai chiếc bàn.
-Nghĩ lại cũng ghê rợn thật nha, nguyên cái gia trang của Nhậm gia hay còn có danh xưng Kiếm Trận Tướng Phủ, một gia tộc đại thần tuy đã thất thế trong triều nhưng vẫn có cường giả Linh Sư cảnh tọa trấn vậy mà chỉ loay hoay vài ba phút đã bị người hoàn toàn xóa sổ mà không một ai biết đến, thậm chí là cả tòa gia trang rộng ngàn mét cũng bị san bằng thành đất cát, giờ nghĩ lại ta còn thấy rợn người thật.
-Ai dà, cái tên này thiệt là. Chuyện đó đã cách đây hơn nửa tháng rồi, ngươi còn nhắc lại làm gì, dù sao nó cũng đâu liên quan gì ngươi đâu a. Mà đúng rồi, các ngươi có nghe tin gì chưa?
-Tin gì nói ta nghe với. Giờ trời chuyển nắng nóng khó chịu, làm vài hiệp với lão bà ta còn ngại chứ đừng nói ra đường nghe ngóng thông tin.
-Ta cũng giống hắn, tin gì, ngươi mau nói đi, ta đang rất tò mò đây.
-Ừ, hai ngươi im lặng chú tai nghe ta kể này. Chính xác là 19 ngày trước, Nhậm gia dù bị tiêu diệt nhưng tất nhiên vẫn có vài thành viên còn làm việc bên ngoài chưa quay về hoặc con cháu rời nhà đi chơi vòng vòng. Đoán biết điều này, thế lực thần bí diệt Nhậm gia đã ẩn nấp đợi chờ, cũng như truy lùng những người còn sót lại họ Nhậm, và cuối cùng vào ba ngày trước hình như thế lực thần bí đó đã bắt gọn hết các thành viên Nhậm gia còn lại.
-Tuy nhiên có điều kỳ lạ là thế lực này chỉ giết nam nhân, một thiếu nữ duy nhất thì xem như nô lệ bán đi vì đã bị nam nhân của thế lực thần bí đó chơi nát rồi, bán cho hội đấu giá để nàng ta còn chịu đựng về sau, nghe nói vào ngày 15 tới sẽ được hội đấu giá sẽ bán lại dưới danh là nô lệ. Haizz, nghe nói thiếu nữ này rất xinh đẹp, mỹ diệu như hoa vậy, nếu ta có tiền, có tài vật mua về thì tha hồ “nhúng nhảy” thư sướng.
-Thôi đi cha, cái đó chỉ thích hợp những gia tộc tu luyện giả thôi, bọn ta là thường dân, đem nàng ta về liền bị thiến cho xem.
-Không đâu a, nghe nói tu vi nàng bị phế rồi, khả năng tu luyện cũng bị phong ấn, đời này chỉ có thể làm phàm nhân thôi, giờ nàng ta chẳng khác gì một tiểu nữ nhân yếu đuối, mua được về thì đầy đủ 69 kiểu vật lộn nam nữ dục tiên dục tử.
-Ể, mà tin này ngươi lấy đâu ra, sao ta thấy giống như ngươi là người trong cuộc vậy?
-Thì dán ở bảng thông báo tại trung tâm đường lớn kìa, dĩ nhiên trong đó cũng có vài chi tiết ta suy diễn ra.
-Thôi đừng mơ mộng, lời vô sỉ của ngươi khi nãy nếu để lão bà ngươi nghe được thì về chắc nàng ta cho ngươi 96 kiểu hành hạ luôn.
-Má ơi, vợ ngươi sau lưng.
-Á… sạc, dám lừa ta?!!!
-…
Nghe đến đây, Vô Thường nhanh chóng thu hồi thính lực đang chú ý bàn của ba người tráng hán lại, trong lòng hắn thầm nghĩ.
“Một nữ nhân?”
“Đó… đó liệu có phải là muội không Tuyết Liên? Không, không được, đó tốt nhất đừng nên là muội”.
Vô Thường không mong muốn nữ nhân Nhậm gia còn sống sót trong lời bàn tán kia lại là muội muội ruột của hắn, Nhậm Tuyết Nguyệt Liên. Bởi lẽ một nữ nhân xinh đẹp rơi vào tay giặc mà không bị giết thì chắc chắn cũng đã bị người người dày xéo tấm thân, “chơi nát” đúng như ba người kia bàn tán, nếu là muội ấy, hắn sẽ rất sợ khi phải đối mặt với gương mặt của một thiếu nữ biến hóa sau khi trải qua thảm cảnh khốc liệt, điều đó chỉ khiến hắn càng thêm đau đớn, day dứt không yên trong lòng.
“Ngày 15 sao, nếu vậy thì còn 8 ngày nữa, lúc đó ta đến ắt sẽ biết”.
Hắn dù nói là vậy nhưng trong linh tính, cũng như lý luận kế hoạch mà hắn bày ra trước lúc chết giả, hắn vẫn tin rằng nàng đã được “kẻ theo dõi” hắn trong Bách Thú Lâm mang đi trước thời điểm Nhậm gia bị tiêu diệt, trừ phi lúc đó ông nội Nhậm Thiên Hành của hắn bị điên, không cho nàng rời đi.
Sự việc Nhậm gia bị tiêu diệt là 19 ngày trước, trong khi lúc Vô Thường nói ra thiên phú của Nhậm Tuyết Nguyệt Liên là 32 ngày trước, với năng lực bay trên không của “kẻ theo dõi” thì thời gian từ Bách Thú Lâm đến Châu Nam thành, Nhậm gia cao lắm chỉ một, hai giờ đồng hồ. Vô Thường không tin Nguyệt Liên vẫn chưa rời đi.
Tuy nhiên vẫn có một vài trường hợp có xác suất xảy ra nhỏ mà hắn không mong muốn chẳng hạn như “kẻ theo dõi” chấp nhận bỏ qua một thiếu nữ có thiên phú yêu nghiệt với 85 sợi xích và dị chủng Tâm Đan, hoặc Nguyệt Liên còn chờ hắn để nói lời tạm biệt nên chưa đi, sau đó thế lực thần bí kéo đến, “kẻ theo dõi” không mạnh bằng nên bỏ lại Nguyệt Liên rời đi,…
“Riêng về chúng mày… cứ chờ đi, sẽ không lâu đâu”.
Để tìm thế lực và nguyên nhân thế lực này tiêu diệt Nhậm gia, tiêu diệt gia đình của hắn cũng khiến hắn suy tính rất đau đầu.
Theo thông tin hắn nghe được, Nhậm gia bị tiêu diệt giữa trưa mà không một ai hay biết, thoáng cái vài phút thì Kiếm Trận Tướng Phủ đã thành bình địa. Điều này cũng đã nói lên rằng, thế lực tiêu diệt là một thế lực lớn, chí ít, người hóa Nhậm gia thành bình địa phải là một Tông cảnh.
Vậy, một thế lực ba que xỏ lá chỉ có một vài Linh Sư cảnh nhỏ yếu như Kiếm Trận Tướng Phủ làm sao lại chọc giận được một thế lực lớn, để thế lực này phái người xuống tiêu diệt tận gốc như là có thù hằn vạn kiếp?
Không, dường như phải là người có thù hận không đội trời chung mới làm ra hành động tàn ác diệt tộc như vậy.
Dựa theo lịch sử của Nhậm gia, trước đời Nhậm Thiên Hành thì nhà họ Nhậm là một gia tộc không có tiếng nói, sau này Nhậm Thiên Hành trở thành Linh Sư cảnh và làm một vị Đại tướng trong triều mới có địa vị. Nhậm gia chắc chắn không thể nào phạm lỗi với Tông cảnh, có hay không bị người giết lầm?
-Này chàng trai trẻ, hai người già trẻ ta có thể ngồi đây được không? Quán này đông quá, chỗ ngồi hết mất rồi, rất mong được ngươi chấp thuận a.
Đang suy ngẫm về một số kế hoạch bước đi trong tương lai, bên tai Vô Thường bỗng nhiên vang lên giọng già nua lạnh nhạt.
Vô Thường khẽ ngước mặt xấu xí nhìn lên vị trí đối diện, thoáng nhìn thấy một lão giả tóc bạc vận áo nâu dài cùng một tiểu nữ chừng xấp xỉ tuổi 7, 8 vận tranh phục xanh lam, hắn liền gật đầu.
-Vâng, lão nhân ngài cùng vị tiểu thư cứ tự nhiên.
-Hơ, ai cần tên xấu xí như ngươi cho phép đâu, chúng ta thích ngồi thì ngồi đấy, hừ hừ.
Hắn vừa dứt lời, vị tiểu nữ có gương mặt xinh xắn nhưng không thể che đi sự kênh kiệu, coi trời bằng vung của nàng tức thì ngồi đùng xuống ghế, mắt đẹp, mặt vểnh lên nhìn Vô Thường mà lên mặt ta đây.
Nếu lúc này Vô Thường còn là Vô Thường những ngày trước, hắn có lẽ sẽ cười trong lòng “dễ thương đấy”, nhưng tiếc là từ khi hắn biết Nhậm gia bị diệt, hắn đã không còn mấy hứng thú như vậy.
Lão giả đứng sau lưng tiểu nữ thấy nàng hành động cũng liền nhợt nhạt nói với Vô Thường như họ là người có lỗi.
-Xin lỗi vị tiểu huynh đệ ngươi, tiểu thư nhà ta có chút ngạo mạn, ngươi bỏ qua cho.
Bất quá thì lão miệng nói như vậy, nhưng nét mặt biểu cảm lại không hề có cảm xúc xin lỗi ngoài vẻ lạnh nhạt, nhăn nheo vốn có trên gương mặt.
Thế nhưng Vô Thường vẫn vui lòng đáp.
-Không sao đâu, hai vị cứ tự nhiên.
-Hừ, nói vậy mà tên khốn ngươi còn không hiểu sao đồ não phân, đồ xấu xí, hôi thối. Mau cút đi chỗ khác nhanh lên, hừ hừ.
Giọng tiểu nữ lại chua chát vang lên, to lớn khắp lầu hai của quán khiến người người chú ý qua.
-Xem kìa anh em, bên kia có sự.
-Sự gì đâu, hai đứa trẻ tỏ tình thôi.
-Đậu, ngươi đùa dai thật.
-Một già, một trẻ ăn rồi hiếp một tên tiểu tử xấu hệt quỷ?
-…
Lúc này giọng già nua của lão giả lần nữa vang lên.
-Tiểu thư hạ hỏa a.
Lão dù dùng gọng điệu hướng tiểu nữ nói, nhưng bản thân lại âm thầm dùng sức mạnh gây sức ép lên cơ thể Vô Thường, buộc một “phàm nhân tiểu tử” như hắn phải biết sợ, chủ động nhấc mông chạy tuột quần ra khỏi ghế.
-Còn chưa chịu cút khỏi mắt ta á?
Lão giả chỉ vừa thi triển uy áp, Vô Thường còn chưa có dị động thì tiểu nữ lập tức đưa bộ mặt hầm hừ ra, một tay liền nhanh chóng trong chớp mắt cầm lấy chén nước mắm ớt hất thẳng vào mặt hắn.
Bụm!
Dường như bản thân Vô Thường không muốn tránh né chiêu thức, thế nên thành ra cả gương mặt hắn và quần áo đều ướt sũng, mùi hôi tanh của mắm cá thơm ngon tức thì bốc lên inh ỏi khứu giác mọi người xung quanh.
Ngồi dưới ghế, Vô Thường nhẹ lè lưỡi đỏ liếm một vòng quanh miệng đã dính nước mắm mằn mặn, sau đó hắn cười tà phát biểu từng chữ một với hai người lão giả và tiểu nữ.
-Rất, thú, vị!
Lời Vô Thường vừa hết, cả cơ thể hắn đều biến mất, bản thân như là chưa từng xuất hiện tại Xa Hương quán.
-…
-…
Tiếp đó, gần 40 người tại lầu hai còn chưa kịp hết hồn trước cảnh tượng “ma cỏ lộng hành lúc ẩn lúc hiện” thì đã tận mắt nhìn thấy hình ảnh lão giả già nua cùng tiểu nữ kênh kiệu hóa thành trăm mảnh thịt nhỏ rơi xuống đất, trong đó rõ ràng còn có vài mảnh vẫn nhúc nhích, run rẩy cứ tựa như vật sống đang lăn lộn trên đám huyết đỏ tươi dày đặc vừa xuất hiện.
-Oẹ!
Thấy cảnh này, một vài người không vững tâm liền trực tiếp nôn xuống vài bãi thức ăn, tiếp đó, tiếng la hét vì hết sức hoảng sợ vang vọng lên, tràn ngập mọi phía xung quanh.
-Á… AAA…
-Giết người rồi, giết người…
-Á… Á…
-…
Không khí lầu hai Hương Xa Quán bắt đầu trở nên hỗn loạn dù là phàm nhân hay tu luyện giả.
Tại một chiếc bàn nằm bên góc đối diện với bàn của Vô Thường, một vị trung niên xấp xỉ lục tuần hoảng sợ lẩm bẩm trong khi một đôi thiếu nam, thiếu nữ là cháu của hắn đang nôn thóc, nôn tháo bên cạnh.
-Một vị Linh Sư cảnh giống ta cứ như thế lặng lẽ bị băm thành trăm mảnh bởi một tiểu tử?
-Từ khi nào thế gian lại xuất hiện một yêu nghiệt Linh Sư trẻ tuổi như vậy? Chẳng lẽ là con cháu xuất chúng kinh diễm của thế gia, đại tộc, tông môn nào?
Tiếc là nếu lão biết Vô Thường chính là một thành viên trong Nhậm gia nhỏ bé đã bị thế lực thần bí tiêu diệt, và là một tiểu tử chỉ có tu vi Linh Nhân cảnh tầng 2 thì có hay không khiếp hãi đến rung người?
Linh Nhân cảnh tầng 2 lại chỉ trong chớp mắt, không một dấu hiệu giết chết Linh Sư cảnh, điều kinh khủng này nói ra chắc cũng không ai tin tưởng, chỉ xem đó là trò đùa thiên hạ bởi lẽ nó là quá mức khó tin, vô lý kiến thức nhân sinh.
-…
Tại một con hẻm không bóng người cách Hương Xa Quán tầm 100m, bóng dáng tiểu tử của Vô Thường xuất hiện, tuy nhiên màu sắc quần áo và gương mặt dù xấu nhưng đã không hề giống như một giây trước, mùi hôi nước mắm cũng đã biến mất.
Vô Thường dựa lưng vào vách tường đá mà cười nhạt.
“Chúng mày chừa lại thiếu nữ mà có hình dạng rất xinh đẹp, vậy thì ngoài Nguyệt Liên ra chỉ còn duy nhất Nhậm Tử Y”.
“Chúng mày phế nàng, chơi nàng, sau đó giả bộ bán bỏ nàng cho đấu giá hội để khiến người lầm tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc êm xuôi, nữ nhân cuối cùng của nhà họ Nhậm phải làm điếm cho người chơi đến hết cuộc đời, đây là sự trừng phạt độc ác nhất. Nhưng mà thật chất thì chúng mày chỉ đang đặt ra mồi nhử, và nếu đặt mồi nhử thì chắc chắn Nhậm gia vẫn còn vài người trốn thoát, không, phải là vẫn còn vài người ẩn nấp trong thành, chưa thoát được hoặc chưa rời đi”.
“Tuy nhiên, không phải ai trốn được cũng đủ can đảm để dùng tài lực cố gắng mua lại Nhậm Tử Y, một thiếu nữ hoa nát ngoài Nhậm Tử Mục là anh ruột của nàng và đại ca của ta vì cả hai đều có lý do cứu nàng, một người thì phải cứu em gái, một thì phải cứu nàng để nàng tránh thoát kiếp làm điếm, không làm nhục tổ tông Nhậm gia. Điều đó đồng thời cũng nói lên rằng, có thể cả hai hoặc chí ít là một trong hai người vẫn còn tồn tại quanh quẩn trong thành này”.
-Ha ha ha…
“Nếu chúng mày đã đặt mồi thì phải canh kẻ đớp đúng chứ, thế nên chúng mày cũng sẽ có mặt ở đấu giá hội vào ngày 15 sắp đến, và đó cũng lúc tao có manh mối đầu tiên về chúng mày”.
“Tao đã nói rồi, tin tao đi, nó sẽ không lâu đâu, cái ngày mà chúng mày phải hứng chịu lấy cơn tức giận của tao…”.
/269
|