- Câm mồm lại và ngồi xuống.
-...
Nhận được câu này của Vô Thường, Ngâm Vĩnh Thương đầu tiên liền có chút sững người trong hai giây, tiếp đó gương mặt hắn liền nổi lên gân đen vài chỗ khiến người nhìn hắn đều cảm nhận được sự âm trầm, độc ác vô cùng ẩn chứa bên trong.
-Nhóc con, ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện với ai không hả?
Khí thế Linh Nhân cảnh tầng 4 với thiên phú 80 sợi xích bộc phát, Ngâm Vĩnh Thương không những dồn ép khí thế về hướng Vô Thường mà còn là nén về phía ba người Linh Đan, Linh Thu, Lý Âm Tiên để muốn gửi gắm một điều rằng “một con ngựa điên, cả bầy bị thiến”, trong đó, khí thế ép về Vô Thường là nặng nhất, dường như là bằng tất cả thực lực hiện tại của Ngâm Vĩnh Thương, mong muốn duy nhất chính là ép Vô Thường, một tiểu tử chắc chỉ vừa bước vào Linh Nhân cảnh nằm dài trên đất.
Thế nhưng là khi ngồi trước luồng khí thế bé nhỏ này, Vô Thường dĩ nhiên chẳng cảm thấy gì, hắn cứ thế nhẹ nhàng lấy ra lệnh bài thành viên Dược Các đặt lên bàn, sau đó liền tiếp tục lắp ghép phần còn lại của chiếc đồng hồ Cơ.
-Khá lắm.
Có chút kinh ngạc khi khí thế của bản thân mặc dù khiến ba người Lý Âm Tiên khó chịu trong người nhưng lại chẳng thể làm gì Vô Thường, tuy nhiên điều này không có nghĩa Vô Thường lợi hại hơn hoặc bằng hắn vì có thể trên người Vô Thường có trang bị đồ nghề có tính năng loại bỏ khí thế. Ngâm Vĩnh Thương cũng không ngu ngốc tiếp tục phát khí thế cho tốn sức, hắn nhìn lệnh bài thành viên Dược Các của Vô Thường liền cười nhạt, tiếp đó hắn cũng lấy ra một tấm lệnh bài y hệt Vô Thường nhưng chất liệu đắt đỏ hơn của Vô Thường mà ném lên bàn, ngạo mạn to lớn nói.
-Không chỉ mình thằng nhóc ngươi mới là thành viên của Dược Các. Chưa kể, lệnh bài của ta là cấp bạc, của ngươi chỉ là thẻ cấp đồ gỗ, khi gặp ta phải cuối người xưng đại nhân, nếu không ta liền có quyền giết chết ngươi mà không cần báo cáo lên tổ chức vì tội bất kính cấp trên, hiểu chưa nhóc con?
Tại Dược Các, các thẻ thành viên tất yếu có chia cấp bậc vì trông tổ chức vốn dĩ đã có thành viên thường, thành viên cấp cao, giám lão, trưởng lão, phó chủ, chủ chi nhánh,… Thẻ thành viên của Vô Thường tạm thời chỉ là thành viên bình thường do chưa được cấp trên của Dược Các chứng thực, còn Ngâm Vĩnh Thương đã có được chứng thực thiên phú từ năm ngày trước tại Dược Các trong Sa Ma quốc nên thẻ thành viên của hắn cao cấp hơn hẳn Vô Thường.
Ngâm Vĩnh Thương đã là thành viên của Dược Các mà không phải thuộc khối Đan Sư, điều này đã nói rõ thực lực của hắn rất phi phàm hơn tu luyện giả bình thường, thử thách bên trong phòng Linh Cụ Kiểm Định đã đạt điểm tốt, được đánh gía cao từ lãnh đạo Dược Các chứ nếu hắn chỉ có thiên phú 80 sợi xích lại không phải Đan Sư, chưa chắc hắn đã được Dược Các bên trên tuyển chọn. Đó cũng là lý do bốn người Vụ Hương Lan đều phải tham gia Nam Hải Môn chứ không tự đề cử vào Dược Các, đấu trường Phong Ba, bởi họ tự biết, bản thân họ không tư cách để trở thành thành viên cấp cao được Dược Các trọng tâm bồi dưỡng mặc cho thiên phú họ không hề tồi.
Tuyển một hạt giống, không một tổ chức lớn mạnh nào lại ngu ngốc chỉ lấy thiên phú ra làm tiêu chí quyết định, nếu vậy họ cũng không cần đến phòng Linh Cụ Kiểm Định và giấy tờ ghi chép số liệu của người tham gia đã đạt được kết quả nào để thu lấy tính toán thành tựu tương lai.
Cạch!
Nghe được câu này của Ngâm Vĩnh Thương, Vô Thường bỗng nhiên đặt chiếc đồng hồ Cơ chỉ còn thiếu vài bánh răng nhỏ chưa được ghép vào để xuống bàn, hắn chuyển mắt lạnh nhưng đầy sự bễ nghễ thiên hạ nhìn Ngâm Vĩnh Thương vài giây, tiếp đó hắn lại tiếp tục lắp ghép phần cuối của đồng hồ cho xong đâu đó.
Ngâm Vĩnh Thương thấy ánh mắt kinh tởm của Vô Thường đối với hắn, không những thế sau lưng hắn còn có một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành mang khăn lụa đen che mặt đang dõi mắt theo hắn, thế nên mặt hắn liền nhăn lên đầy sát khí vì bị tên tiểu tử làm bẽ mặt khi không để hắn vào trong mắt, miệng hắn giận dữ quát lên, sức mạnh trong người cũng bộc phát hoàn toàn hòng giết về Vô Thường nếu hắn không nghe lệnh.
-Ngươi còn không mau quỳ xuống!
Bịch!
Hai chân tự dưng không thể đứng vững, cả cơ thể cứ như là nghe theo ý niệm của một ai đó vô cùng khủng khiếp, một thân ảnh mạnh mẽ quỳ xuống mặt sàn gỗ quý của căn phòng lớn, bất quá đó lại chính là Ngâm Vĩnh Thương chứ không phải Vô Thường.
Sự tình kinh dị xảy ra, năm người có khả năng nhìn liền kinh ngạc kỳ quái, không hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao tên kia trông rất hùng hổ, ngạo mạn lại vừa nói kim luôn vừa quỳ xuống. Nhất là hai người cùng bước vào phòng với Ngâm Vĩnh Thương, họ lại càng nhíu mày nặng, âm thầm trao đổi với nhau.
Người thiếu niên tay cầm quạt luôn phe phẩy, gương mặt luôn im lặng nói với thiếu nữ mang khăn lụa đen che mặt.
“Tên Ngâm Vĩnh Thương sẽ không thể tự dưng quỳ xuống đất, hắn đã bị người dùng sức mạnh ép quỳ xuống. Nhưng mà với tu vi Linh Nhân tầng 8 cùng thiên phú 87 sợi xích của ta lại không thể cảm nhận được bất kỳ sức mạnh nào tác động lên người hắn khiến ta kỳ quái. Ngươi mạnh hơn ta một chút, ngươi có cảm nhận được điều gì bất thường không?”.
“Không, tất cả đều bình thường, ngoại trừ tên ngu ngốc ngạo mạn Ngâm Vĩnh Thương đang rất bực tức, muốn giết người đến nơi rồi. Có khi nào xung quanh đây có cường giả ẩn núp phụ trợ cho đứa trẻ kia?”.
Thiếu nữ truyền âm lại đối đáp.
“Ta nghĩ là không thể nào, nếu có Tông cảnh thì sớm đã bị năm cái lão già kia phát hiện. Còn nếu trên Tướng cảnh thì nãy giờ tên đang quỳ kia đã chết từ lâu chứ không chỉ quỳ đơn giản như lúc này, vả lại nội việc chúng ta truyền âm cũng đã bị hắn phát hiện”.
“Hưm, vậy ý ngươi muốn nói là do tự tay đứa trẻ kia làm?”
“Ta và ngươi đều không cảm nhận được khí tức sức mạnh trên người hắn, một đứa con nít lại là Linh Nhân cảnh, gương mặt xem trông vô cùng lãnh đạm, tựa như coi thường mọi thứ, và đặc biệt là tên ngu kia lại quát tháo trước mặt hắn, cho nên khả năng tiểu tử đó gây ra cũng khá cao”.
Hai người cứ thế vừa liếc Vô Thường vừa bàn luận sự tình trong khi ba người Lý Âm Tiên đã có chút kinh dị và thư sướng vì tên tỏ vẻ ta đây tựa người trên cao khi mới bước vào phòng đang quỳ như một kẻ nô lệ trước mắt.
Còn Ngâm Vĩnh Thương, hắn mặt đỏ lòm như nồi lửa, gương mặt dữ tợn kinh kủng tràn ngập sát khí nhìn Vô Thường muốn gào thét.
-Ta…
-Ta…
-…
Thế nhưng Ngâm Vĩnh Thương dù rất muốn kêu gào lại không thể, tay chân kịch liệt cựa quậy, nhưng tất cả hắn đều không di chuyển, cả người và cả miệng hắn đều giống như bị người đổ si măng hóa cứng lại.
-Tách… tách.. rộp rộp… kít
Vô Thường chẳng hề quan tâm chuyện gì đang diễn ra xung quanh, hắn cứ thế tiếp tục lắp ráp cho xong chiếc đồng hồ Cơ đầu tiên của Thế giới tu luyện.
Tại sau lưng Ngâm Vĩnh Thương, đôi thiếu nam thiếu nữ bề ngoài tựa như không có hành động ám muội gì mà chỉ đứng một chỗ, bên trong hai người lại vẫn truyền âm qua lại bàn tán về nguyên nhân vì sao Ngâm Vĩnh Thương phải quỳ.
“Ưm, hai ta cứ theo dõi tiếp khắc sẽ rõ. Nhưng nếu giả sử đứa trẻ này ghê gớm như vậy thì có lẽ thiên phú hắn có lẽ đã đạt đến hơn 90 sợi xích, thuộc vào hạng gần hoặc thậm chí đã là Đế Vương thiên tư rồi.”.
Tiếp đó, vi thiếu niên cầm quạt trả lời một mạch dài.
“Theo ta thì không thể nào, thiên phú cũng có dựa vào huyết mạnh tổ tiên, nhất là từ huyết mạch của cha mẹ, thế nên nếu hắn có thiên phú như vậy thì không nên xuất hiện ở một tiểu thành thuộc tiểu quốc này, vả lại thiên phú 90 sợi xích liền không cần phải tham gia sát hạch đệ tử mà sẽ trực tiếp được Nam Hải Môn tuyển chọn, vậy thì hắn đâu cần phải lập đội tham gia khảo hạch, chẳng lẽ hắn không biết tin tức đó?”.
“Có lẽ hắn chỉ vận dùng một số Linh cụ đặc thù vượt xa khả năng cảm ứng sức mạnh của chúng ta để ép buộc Ngâm Vĩnh Thương quỳ xuống”.
“Hy vọng chúng ta vẫn có một suất đi Nam Hải Môn, có như thế nhiệm vụ của Giáo chủ giao cho chúng ta mới…”
-Phù…
Đúng lúc này, Vô Thường bỗng vui vẻ thở dài ra một hơi vì cuối cùng hắn cũng đã lắp xong chiếc đồng hồ Cơ đầu tiên và đeo gọn gàng vào tay trái với kim ngắn đang chỉ 10h, kim dài chỉ 37 phút, kim mỏng dài đang chạy từ 37 đến 38, 39, 40. Hắn uống một trà dâu vị thảo mộc trên bàn liền ngồi bắt chéo một chân, lưng dựa vào lưng ghế mà nhàn nhạt nhìn Ngâm Vĩnh Thương đang giận dữ đến nghẹn họng.
Ba giây sau, Vô Thường cười nham hiểm nói.
-Kể từ lúc các ngươi bước chân vào đây, tất cả đều đã không còn theo ý của các ngươi.
-Vậy… vị tiểu thư, công tử kia, hai ngươi ngồi xuống đi, trong đây ghế rất nhiều nên đừng đứng cho mỏi chân.
Vô Thường làm màu kiểu “ta đây đại ca” thì cũng làm màu đúng người, những ai không liên quan hắn đều bình thường nói chuyện, dĩ nhiên yêu cầu tất yếu chính là họ phải nghe lời hắn để hắn không mất thời gian. Nếu mà còn cãi cọ, lằng nhằng thì kết cục đều chỉ có một, đó là…
-…
Nghe hắn nói, đôi thiếu nam thiếu nữ khẽ nhìn nhau rồi lại nhìn hắn, sau đó cũng nhanh đi đến một chiếc ghế dài gần chỗ Ngâm Vĩnh Thương quỳ mà ngồi xuống.
Bên kia, bỏ mặt Ngâm Vĩnh Thương thần thái, Vô Thường nhìn đôi nam nữ vừa ngồi xuống ghế, miệng bỗng mỉm cười nói.
-Một Linh Nhân cảnh tầng 8 với thiên phú 87 sợi xích, một Linh Nhân cảnh tầng 8 với 88 sợi xích. Không biết hai vị đến đây là có ý định gì, xin mời nói thẳng để giúp tiểu đệ đây được thoái mái, không phải suy tư nhiều trong lòng.
-Chúng ta nhận được lời mời của Ngâm gia nên mới đến đây để gia nhập tiểu đội, cùng nhau chung tay hợp sức để có thể vượt qua kỳ khảo hạch của Nam Hải Môn, thành công trở thành đệ tử của một tông môn thuộc hạng mạnh nhất Tiêu Nguyên Đại Lục.
Mặc dù hết sức rùng mình trước lời lẽ phát hiện tu vi vốn đã được cố che giấu đi của hai người, thế nhưng là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, thiếu nên cầm quạt cũng chẳng sợ hãi lắm, hắn mạnh mẽ đại diện cho cả hai mà trả lời.
-Ra là thế.
Nhấm nháp một tý trà, Vô Thường đã rất nhanh hiểu ra lý do vì sao trong lời Thanh Bạch lão giả cùng Vụ Diễm Hương chí nói 1, bây giờ lại hóa ra 3.
Không suy nghĩ nhiều đến chuyện vì sao hai kẻ có thiên phú đã chạm đến mốc cao nhất của Tiêu Nguyên Đại Lục lại có mặt nơi đây chỉ để có được nhóm tham gia vào cuộc sát hạch Nam Hải Môn, Vô Thường chỉ tay qua ba người Lý Âm Tiên nói.
-Đây là ba thành viên còn lại của hai vị, hai vị đã có thể bước qua làm quen cùng nhau trao đổi tình cảm, sức mạnh. Còn riêng ta và tên này sẽ không tham gia.
Từ sau khi biết được một chút quy cách tuyển nhân tài của Dược Các, cùng với đó là sự kiện Vụ Hương Lan bị bắt cóc, tâm Vô Thường đã không muốn tham gia Nam Hải Môn mà chuyển hướng ý định đi đến tổng bộ Dược Các bên trên để nhìn thế giới rộng lớn hơn. Tuy nhiên hắn lại không làm vậy vì thấy tội tội cho ba người Lý Âm Tiên, khi vị tam thiếu gia Ngâm gia đến cũng chỉ có 4 người thì làm sao tham gia? Thế nên hắn chỉ đành đóng một hồi vai người tốt trợ giúp họ thành công bước đến cánh cửa Nam Hải Môn vì dù sao thì thứ hắn cần là một chốn dừng chân “to, bự” một chút để làm kế hoạch “rãnh rỗi” của hắn, do vậy Nam Hải Môn hay Dược Các đều như nhau.
Bất quá thì bây giờ bỗng dưng xuất hiện hai người có thể thế vào điểm khuyết còn thiếu cho một chỗ trống và cho bản thân hắn, Vô Thường dĩ nhiên là vui vẻ trong lòng, trực tiếp rời khỏi nhóm để đi Dược Các bên trên xem chút tình hình.
-...
Nhận được câu này của Vô Thường, Ngâm Vĩnh Thương đầu tiên liền có chút sững người trong hai giây, tiếp đó gương mặt hắn liền nổi lên gân đen vài chỗ khiến người nhìn hắn đều cảm nhận được sự âm trầm, độc ác vô cùng ẩn chứa bên trong.
-Nhóc con, ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện với ai không hả?
Khí thế Linh Nhân cảnh tầng 4 với thiên phú 80 sợi xích bộc phát, Ngâm Vĩnh Thương không những dồn ép khí thế về hướng Vô Thường mà còn là nén về phía ba người Linh Đan, Linh Thu, Lý Âm Tiên để muốn gửi gắm một điều rằng “một con ngựa điên, cả bầy bị thiến”, trong đó, khí thế ép về Vô Thường là nặng nhất, dường như là bằng tất cả thực lực hiện tại của Ngâm Vĩnh Thương, mong muốn duy nhất chính là ép Vô Thường, một tiểu tử chắc chỉ vừa bước vào Linh Nhân cảnh nằm dài trên đất.
Thế nhưng là khi ngồi trước luồng khí thế bé nhỏ này, Vô Thường dĩ nhiên chẳng cảm thấy gì, hắn cứ thế nhẹ nhàng lấy ra lệnh bài thành viên Dược Các đặt lên bàn, sau đó liền tiếp tục lắp ghép phần còn lại của chiếc đồng hồ Cơ.
-Khá lắm.
Có chút kinh ngạc khi khí thế của bản thân mặc dù khiến ba người Lý Âm Tiên khó chịu trong người nhưng lại chẳng thể làm gì Vô Thường, tuy nhiên điều này không có nghĩa Vô Thường lợi hại hơn hoặc bằng hắn vì có thể trên người Vô Thường có trang bị đồ nghề có tính năng loại bỏ khí thế. Ngâm Vĩnh Thương cũng không ngu ngốc tiếp tục phát khí thế cho tốn sức, hắn nhìn lệnh bài thành viên Dược Các của Vô Thường liền cười nhạt, tiếp đó hắn cũng lấy ra một tấm lệnh bài y hệt Vô Thường nhưng chất liệu đắt đỏ hơn của Vô Thường mà ném lên bàn, ngạo mạn to lớn nói.
-Không chỉ mình thằng nhóc ngươi mới là thành viên của Dược Các. Chưa kể, lệnh bài của ta là cấp bạc, của ngươi chỉ là thẻ cấp đồ gỗ, khi gặp ta phải cuối người xưng đại nhân, nếu không ta liền có quyền giết chết ngươi mà không cần báo cáo lên tổ chức vì tội bất kính cấp trên, hiểu chưa nhóc con?
Tại Dược Các, các thẻ thành viên tất yếu có chia cấp bậc vì trông tổ chức vốn dĩ đã có thành viên thường, thành viên cấp cao, giám lão, trưởng lão, phó chủ, chủ chi nhánh,… Thẻ thành viên của Vô Thường tạm thời chỉ là thành viên bình thường do chưa được cấp trên của Dược Các chứng thực, còn Ngâm Vĩnh Thương đã có được chứng thực thiên phú từ năm ngày trước tại Dược Các trong Sa Ma quốc nên thẻ thành viên của hắn cao cấp hơn hẳn Vô Thường.
Ngâm Vĩnh Thương đã là thành viên của Dược Các mà không phải thuộc khối Đan Sư, điều này đã nói rõ thực lực của hắn rất phi phàm hơn tu luyện giả bình thường, thử thách bên trong phòng Linh Cụ Kiểm Định đã đạt điểm tốt, được đánh gía cao từ lãnh đạo Dược Các chứ nếu hắn chỉ có thiên phú 80 sợi xích lại không phải Đan Sư, chưa chắc hắn đã được Dược Các bên trên tuyển chọn. Đó cũng là lý do bốn người Vụ Hương Lan đều phải tham gia Nam Hải Môn chứ không tự đề cử vào Dược Các, đấu trường Phong Ba, bởi họ tự biết, bản thân họ không tư cách để trở thành thành viên cấp cao được Dược Các trọng tâm bồi dưỡng mặc cho thiên phú họ không hề tồi.
Tuyển một hạt giống, không một tổ chức lớn mạnh nào lại ngu ngốc chỉ lấy thiên phú ra làm tiêu chí quyết định, nếu vậy họ cũng không cần đến phòng Linh Cụ Kiểm Định và giấy tờ ghi chép số liệu của người tham gia đã đạt được kết quả nào để thu lấy tính toán thành tựu tương lai.
Cạch!
Nghe được câu này của Ngâm Vĩnh Thương, Vô Thường bỗng nhiên đặt chiếc đồng hồ Cơ chỉ còn thiếu vài bánh răng nhỏ chưa được ghép vào để xuống bàn, hắn chuyển mắt lạnh nhưng đầy sự bễ nghễ thiên hạ nhìn Ngâm Vĩnh Thương vài giây, tiếp đó hắn lại tiếp tục lắp ghép phần cuối của đồng hồ cho xong đâu đó.
Ngâm Vĩnh Thương thấy ánh mắt kinh tởm của Vô Thường đối với hắn, không những thế sau lưng hắn còn có một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành mang khăn lụa đen che mặt đang dõi mắt theo hắn, thế nên mặt hắn liền nhăn lên đầy sát khí vì bị tên tiểu tử làm bẽ mặt khi không để hắn vào trong mắt, miệng hắn giận dữ quát lên, sức mạnh trong người cũng bộc phát hoàn toàn hòng giết về Vô Thường nếu hắn không nghe lệnh.
-Ngươi còn không mau quỳ xuống!
Bịch!
Hai chân tự dưng không thể đứng vững, cả cơ thể cứ như là nghe theo ý niệm của một ai đó vô cùng khủng khiếp, một thân ảnh mạnh mẽ quỳ xuống mặt sàn gỗ quý của căn phòng lớn, bất quá đó lại chính là Ngâm Vĩnh Thương chứ không phải Vô Thường.
Sự tình kinh dị xảy ra, năm người có khả năng nhìn liền kinh ngạc kỳ quái, không hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao tên kia trông rất hùng hổ, ngạo mạn lại vừa nói kim luôn vừa quỳ xuống. Nhất là hai người cùng bước vào phòng với Ngâm Vĩnh Thương, họ lại càng nhíu mày nặng, âm thầm trao đổi với nhau.
Người thiếu niên tay cầm quạt luôn phe phẩy, gương mặt luôn im lặng nói với thiếu nữ mang khăn lụa đen che mặt.
“Tên Ngâm Vĩnh Thương sẽ không thể tự dưng quỳ xuống đất, hắn đã bị người dùng sức mạnh ép quỳ xuống. Nhưng mà với tu vi Linh Nhân tầng 8 cùng thiên phú 87 sợi xích của ta lại không thể cảm nhận được bất kỳ sức mạnh nào tác động lên người hắn khiến ta kỳ quái. Ngươi mạnh hơn ta một chút, ngươi có cảm nhận được điều gì bất thường không?”.
“Không, tất cả đều bình thường, ngoại trừ tên ngu ngốc ngạo mạn Ngâm Vĩnh Thương đang rất bực tức, muốn giết người đến nơi rồi. Có khi nào xung quanh đây có cường giả ẩn núp phụ trợ cho đứa trẻ kia?”.
Thiếu nữ truyền âm lại đối đáp.
“Ta nghĩ là không thể nào, nếu có Tông cảnh thì sớm đã bị năm cái lão già kia phát hiện. Còn nếu trên Tướng cảnh thì nãy giờ tên đang quỳ kia đã chết từ lâu chứ không chỉ quỳ đơn giản như lúc này, vả lại nội việc chúng ta truyền âm cũng đã bị hắn phát hiện”.
“Hưm, vậy ý ngươi muốn nói là do tự tay đứa trẻ kia làm?”
“Ta và ngươi đều không cảm nhận được khí tức sức mạnh trên người hắn, một đứa con nít lại là Linh Nhân cảnh, gương mặt xem trông vô cùng lãnh đạm, tựa như coi thường mọi thứ, và đặc biệt là tên ngu kia lại quát tháo trước mặt hắn, cho nên khả năng tiểu tử đó gây ra cũng khá cao”.
Hai người cứ thế vừa liếc Vô Thường vừa bàn luận sự tình trong khi ba người Lý Âm Tiên đã có chút kinh dị và thư sướng vì tên tỏ vẻ ta đây tựa người trên cao khi mới bước vào phòng đang quỳ như một kẻ nô lệ trước mắt.
Còn Ngâm Vĩnh Thương, hắn mặt đỏ lòm như nồi lửa, gương mặt dữ tợn kinh kủng tràn ngập sát khí nhìn Vô Thường muốn gào thét.
-Ta…
-Ta…
-…
Thế nhưng Ngâm Vĩnh Thương dù rất muốn kêu gào lại không thể, tay chân kịch liệt cựa quậy, nhưng tất cả hắn đều không di chuyển, cả người và cả miệng hắn đều giống như bị người đổ si măng hóa cứng lại.
-Tách… tách.. rộp rộp… kít
Vô Thường chẳng hề quan tâm chuyện gì đang diễn ra xung quanh, hắn cứ thế tiếp tục lắp ráp cho xong chiếc đồng hồ Cơ đầu tiên của Thế giới tu luyện.
Tại sau lưng Ngâm Vĩnh Thương, đôi thiếu nam thiếu nữ bề ngoài tựa như không có hành động ám muội gì mà chỉ đứng một chỗ, bên trong hai người lại vẫn truyền âm qua lại bàn tán về nguyên nhân vì sao Ngâm Vĩnh Thương phải quỳ.
“Ưm, hai ta cứ theo dõi tiếp khắc sẽ rõ. Nhưng nếu giả sử đứa trẻ này ghê gớm như vậy thì có lẽ thiên phú hắn có lẽ đã đạt đến hơn 90 sợi xích, thuộc vào hạng gần hoặc thậm chí đã là Đế Vương thiên tư rồi.”.
Tiếp đó, vi thiếu niên cầm quạt trả lời một mạch dài.
“Theo ta thì không thể nào, thiên phú cũng có dựa vào huyết mạnh tổ tiên, nhất là từ huyết mạch của cha mẹ, thế nên nếu hắn có thiên phú như vậy thì không nên xuất hiện ở một tiểu thành thuộc tiểu quốc này, vả lại thiên phú 90 sợi xích liền không cần phải tham gia sát hạch đệ tử mà sẽ trực tiếp được Nam Hải Môn tuyển chọn, vậy thì hắn đâu cần phải lập đội tham gia khảo hạch, chẳng lẽ hắn không biết tin tức đó?”.
“Có lẽ hắn chỉ vận dùng một số Linh cụ đặc thù vượt xa khả năng cảm ứng sức mạnh của chúng ta để ép buộc Ngâm Vĩnh Thương quỳ xuống”.
“Hy vọng chúng ta vẫn có một suất đi Nam Hải Môn, có như thế nhiệm vụ của Giáo chủ giao cho chúng ta mới…”
-Phù…
Đúng lúc này, Vô Thường bỗng vui vẻ thở dài ra một hơi vì cuối cùng hắn cũng đã lắp xong chiếc đồng hồ Cơ đầu tiên và đeo gọn gàng vào tay trái với kim ngắn đang chỉ 10h, kim dài chỉ 37 phút, kim mỏng dài đang chạy từ 37 đến 38, 39, 40. Hắn uống một trà dâu vị thảo mộc trên bàn liền ngồi bắt chéo một chân, lưng dựa vào lưng ghế mà nhàn nhạt nhìn Ngâm Vĩnh Thương đang giận dữ đến nghẹn họng.
Ba giây sau, Vô Thường cười nham hiểm nói.
-Kể từ lúc các ngươi bước chân vào đây, tất cả đều đã không còn theo ý của các ngươi.
-Vậy… vị tiểu thư, công tử kia, hai ngươi ngồi xuống đi, trong đây ghế rất nhiều nên đừng đứng cho mỏi chân.
Vô Thường làm màu kiểu “ta đây đại ca” thì cũng làm màu đúng người, những ai không liên quan hắn đều bình thường nói chuyện, dĩ nhiên yêu cầu tất yếu chính là họ phải nghe lời hắn để hắn không mất thời gian. Nếu mà còn cãi cọ, lằng nhằng thì kết cục đều chỉ có một, đó là…
-…
Nghe hắn nói, đôi thiếu nam thiếu nữ khẽ nhìn nhau rồi lại nhìn hắn, sau đó cũng nhanh đi đến một chiếc ghế dài gần chỗ Ngâm Vĩnh Thương quỳ mà ngồi xuống.
Bên kia, bỏ mặt Ngâm Vĩnh Thương thần thái, Vô Thường nhìn đôi nam nữ vừa ngồi xuống ghế, miệng bỗng mỉm cười nói.
-Một Linh Nhân cảnh tầng 8 với thiên phú 87 sợi xích, một Linh Nhân cảnh tầng 8 với 88 sợi xích. Không biết hai vị đến đây là có ý định gì, xin mời nói thẳng để giúp tiểu đệ đây được thoái mái, không phải suy tư nhiều trong lòng.
-Chúng ta nhận được lời mời của Ngâm gia nên mới đến đây để gia nhập tiểu đội, cùng nhau chung tay hợp sức để có thể vượt qua kỳ khảo hạch của Nam Hải Môn, thành công trở thành đệ tử của một tông môn thuộc hạng mạnh nhất Tiêu Nguyên Đại Lục.
Mặc dù hết sức rùng mình trước lời lẽ phát hiện tu vi vốn đã được cố che giấu đi của hai người, thế nhưng là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, thiếu nên cầm quạt cũng chẳng sợ hãi lắm, hắn mạnh mẽ đại diện cho cả hai mà trả lời.
-Ra là thế.
Nhấm nháp một tý trà, Vô Thường đã rất nhanh hiểu ra lý do vì sao trong lời Thanh Bạch lão giả cùng Vụ Diễm Hương chí nói 1, bây giờ lại hóa ra 3.
Không suy nghĩ nhiều đến chuyện vì sao hai kẻ có thiên phú đã chạm đến mốc cao nhất của Tiêu Nguyên Đại Lục lại có mặt nơi đây chỉ để có được nhóm tham gia vào cuộc sát hạch Nam Hải Môn, Vô Thường chỉ tay qua ba người Lý Âm Tiên nói.
-Đây là ba thành viên còn lại của hai vị, hai vị đã có thể bước qua làm quen cùng nhau trao đổi tình cảm, sức mạnh. Còn riêng ta và tên này sẽ không tham gia.
Từ sau khi biết được một chút quy cách tuyển nhân tài của Dược Các, cùng với đó là sự kiện Vụ Hương Lan bị bắt cóc, tâm Vô Thường đã không muốn tham gia Nam Hải Môn mà chuyển hướng ý định đi đến tổng bộ Dược Các bên trên để nhìn thế giới rộng lớn hơn. Tuy nhiên hắn lại không làm vậy vì thấy tội tội cho ba người Lý Âm Tiên, khi vị tam thiếu gia Ngâm gia đến cũng chỉ có 4 người thì làm sao tham gia? Thế nên hắn chỉ đành đóng một hồi vai người tốt trợ giúp họ thành công bước đến cánh cửa Nam Hải Môn vì dù sao thì thứ hắn cần là một chốn dừng chân “to, bự” một chút để làm kế hoạch “rãnh rỗi” của hắn, do vậy Nam Hải Môn hay Dược Các đều như nhau.
Bất quá thì bây giờ bỗng dưng xuất hiện hai người có thể thế vào điểm khuyết còn thiếu cho một chỗ trống và cho bản thân hắn, Vô Thường dĩ nhiên là vui vẻ trong lòng, trực tiếp rời khỏi nhóm để đi Dược Các bên trên xem chút tình hình.
/269
|