Chân Tiên

Chương 126: Lại dùng mê hồn thuật (thượng).

/889


Bọn Cổ Thần chọn một đại đỉnh, vác lên vai, Vệ Tử Kì nói:

- Mỗi chiếc đỉnh ngàn cân đều là luyện chế đặc thù, không thể cho vào túi trữ vật, ngoài sân men theo thân núi có một con đường, các ngươi men theo con đường đó, chạy mười vòng, ta sẽ đứng ở đây ghi số, mỗi người nhất định phải dùng chân chạy, ai dám bay, hôm này đừng ăn cơm, bố trí trận pháp cấm bay trên người các ngươi, bắt các ngươi vác đủ một ngày.

- Yên tâm, ai cũng công bằng như ai.

Vệ Tử Kì đột nhiên vẫy tay, nói:

- Trọng lực thuật...

Hai đường quang mang đánh vào hai chiếc đỉnh ngàn cân trên vai Dương Vũ và Hoàng Phủ Cực, Vệ Tử Kì nói:

- Tiên Thiên cảnh tầng hai, vác hai ngàn cân, Tiên Thiên cảnh tầng bốn, vác bốn ngàn cân.

Vệ Tử Kì đánh hai lần trong lực thuật và bốn lần trọng lực thuật lên đỉnh ngàn cân của Dương Vũ và Hoàng Phủ Cực, đỉnh ngàn cân của hai người biến thành hai ngàn cân và bốn ngàn cân, như vậy, Tiên Thiên tầng một vác một ngàn cân, tình huống cơ bản như nhau.

- Nhất định phải chạy hết mười vòng, mới được ăn cơm, nếu như một canh giờ sau vẫn chưa chạy xong thì đừng ăn cơm nữa, tiến hành luôn huấn luyện thuật pháp!

Vệ Tử Kì quát nói:

- Bây giờ bắt đầu...

Vệ Tử Kì vừa hạ lệnh, bọn Cổ Thần vác đỉnh ngàn cân lên vai, chạy ra khỏi sân, tăng tốc. Con đường quanh thân núi rất dài, đủ mấy ngàn trượng, vác đỉnh ngàn cân trên vai, chạy một hai vòng còn không thấy gì, nhưng sau vòng thứ ba, hai chân bắt đầu đau như bị dao cắt, đỉnh ngàn cân như một ngọn núi lớn, đè nặng trên lưng.

Nhưng, đỉnh ngàn cân đối với Cổ Thần mà nói, nhẹ chẳng khác gì một sợi lông vũ, cơ thể hắn đã đạt đến Tiên Thiên tầng tám, việc huấn luyện này với hắn căn bản không có hiệu quả.

Để nâng cao tu vi bản thân, sau khi ra khỏi tầm mắt của Vệ Tử Kì, Cổ Thần lén lút đánh thêm chín lần trọng lực thuật vào đỉnh ngàn cân của mình, khiến nó biến thành đỉnh chín ngàn cân, thân thể Cổ Thần cường hãn, vác chín ngàn cân chạy còn nhanh hơn Tiên Thiên cảnh tầng một tu sĩ vác một ngàn cân.

Mỗi một bước, mặt đất đều in hằn dấu chân Cổ Thần, sau khi chạy vài vòng, Cổ Thần bắt đầu thở phì phò, sau khi chạy sáu vòng, hai chân đau như bị dao cắt.

Mặc dù Cổ Thần lúc nào cũng có thể bỏ trọng lực thuật, vác một ngàn cân nhẹ nhàng chạy, nhưng, rèn luyện là để cho bản thân, không nhất thiết phải lừa gạt bản thân, lãng phí thời gian tu luyện.

Vác đại đỉnh chín ngàn cân trên vai, sau khi chạy xong mười vòng, Cổ Thần mới bỏ trọng lực thuật chạy về đích.

Mặc dù có chút chậm nhưng tất cả sư huynh đệ đều chạy xong trong vòng một canh giờ.

Ăn xong bữa sáng, nghỉ ngơi một chút, giờ thìn ba khắc bắt đầu luyện tập pháp thuật, Bách Thảo Phong tu luyện thuật pháp gọi là "Hư Viêm quyết", chỉ là một bộ pháp quyết trung thừa, nhưng tu luyện tương đối đơn giản, không giống như Ngự Hỏa Phần Thiên quyết của Thanh Viêm Phong, ngọn lửa do Hư Viêm quyết luyện ra công kích lực nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lại rất có ích trong việc luyện đan.

Hỏa là nguyên tố vô cùng quan trọng trong luyện đan thuật, thông qua Hư Viêm quyết, có thể khống chế ngọn lửa mạnh yếu, đạt đến hiệu quả tốt nhất.

Giờ thìn ba khắc đến giờ ngọ một khắc Vệ Tử Kì sau khi dạy mọi người khẩu quyết Hư viêm quyết, bắt đầu cho mọi người luyện tập, Cổ Thần có kinh nghiệm kiếp trước, luyện tập tương đối dễ. Cổ Thần kinh ngạc là, Hoàng Phủ Hạo mặc dù tu luyện Hư Viêm quyết lần đầu nhưng hiệu quả tu luyện không hề chậm hơn hắn, hình như hắn rất có thiên phú với Hư Viêm quyết.

Thiên phú thường rất khó nói, cũng rất khó đoán ra, lấy ví dụ, có thể đo được IQ của một người, nhưng không thể đo được thiên phú của người đó.

Thời gian tu luyện pháp thuật trôi qua rất nhanh, bởi vì không giống như rèn luyện cơ bắp, từng giây từng phút đều là đau đớn dày vò, một canh giờ luyện tập pháp thuật chớp mắt đã kết thúc, thời gian nhanh chóng đến giờ ngọ một khắc.

Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi đến giờ mùi, Vệ Tử Kì bắt đầu dạy bọn Cổ Thần luyện đan chi thuật, luyện đan chi thuật phải học từ nhận biết thuốc, thuốc có rất nhiều loại, có linh thảo, có kì hoa, có dị quả, thậm chí, còn có một số rễ thực vật, hay một bộ phận nào đó trên người yêu thú.

Nhận thức các loại hình thuốc, còn phải học thuộc tính chất chất của chúng, loại nào tương dung, loại nào tương xích với nhau? Loại nào có thể khiến hai loại thuốc vốn tương xích tương dung với nhau?

Chỉ học thuộc những thứ này mới có thể bắt đầu luyện chế đơn dược, luyện chế đơn dược chính là trọng tâm của trọng tâm luyện đan chi thuật. các loại hình thuốc, người học qua luyện đan chi thuật về cơ bản đều biết, nhưng, có thể luyện chế ra đơn dược, không phải luyện đan giả nào cũng thành công.

Ngày đầu tiên, vẫn chưa động chạm đến vấn đề luyện đan, vì vẫn học về thảo dược nên những thứ này Cổ Thần đương nhiên đều biết.

Cho dù là Hoàng Dược Tiên, trên con đường luyện đan cũng phải chịu thua Cổ Thần.

Hoàng Dược Tiên là thập phẩm đan dược sư, có thể luyện chế ra tăng trưởng tu vi Kim Đan kỳ, đơn dược tăng tỷ lệ đột phá thành công Mệnh Tuyền cảnh. Còn Cổ Thần là đan dược tông sư, có thể luyện chế ra đan dược tăng trưởng tu vi Mệnh Tuyền cảnh, vượt qua thập phẩm đan dược sư, được gọi là tiên đan sư.

Cho đến giờ dậu một khắc, trải qua hai canh giờ một khắc, việc học tập luyện đan thuật mới kết thúc. Ngày luyện tập đầu tiên, kết thúc viên mãn, ăn xong cơm rối, giờ dậu ba khắc, Cổ Thần quay trở lại phòng mình.

Tiểu Bạch không đợi được đến lúc được chui ra khỏi tay áo, nhảy lên vai Cổ Thần, nói:

- Cổ Thần ngày nào cũng phải tập luyện thế nào sao? Tiểu Bạch không thể ra ngoài chơi, chán lắm.

Cổ Thần vuốt vuốt bộ lông trắng tuyết của Tiểu Bạch, nói:

- Ba tháng đầu tiên, mỗi ngày đều phải luyện tập thế này, cố chịu đựng một chút, đợi hết ba tháng, sẽ không phải luyện tập cả ngày, tự do hơn nhiều, đến lúc đó, ta sẽ đưa ngươi đến Bách Thảo Phong chơi.

- Ừm...

Tiểu Bạch gật gật đầu, nói:

- Vậy sau này Tiểu Bạch sẽ ở trong phòng.

Cổ Thần gật đầu nói:

- Giúp ta trông nhà, như vậy cũng tốt.

Vù...

Đột nhiên, cửa phòng kêu lên một tiếng, bật mở.

Tiểu Bạch hóa thành một đường huyễn ảnh, trong nháy mắt biến mất trên vai Cổ Thần, Cổ Thần nhíu mày, nộ hỏa nổi lên trong lòng, ai không gõ cửa mà lại dám trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Cổ Thần nhìn ra, là Vệ Tử Kì, Cổ Thần nén cơn giận, nói:

- Vệ sư huynh, muộn rồi tìm đệ có việc gì vậy?

Vệ Tử Kì đóng cửa phòng, cười nói:

- Cổ Thần sư đệ, ta đến nói cho đệ nghe về quy tắc Hư Thiên Tông.

Cổ Thần cười lạnh, hiểu ra vấn đề nhưng vẫn cố hỏi:

- Hôm nay không phải huynh đã nói hết về quy tắc bản tông rồi sao?

Vệ Tử Kì ngồi xuống bên cạnh Cổ Thần nói:

- Quy tắc hôm nay là quy tắc bên ngoài, còn quy tắc ta muốn nói bây giờ là quy tắc không có văn bản, nhưng trên thực tế nó vẫn tồn tại, có thể gọi là quy tắc ngầm.

Quy tắc ngầm, kiếp trước Cổ Thần đương nhiên đã từng gặp, đơn giản chỉ là các sư huynh bắt nạt đám đệ tử mới nhập môn, cướp đoạt đồ trên người họ mà thôi.

Kiếp trước năm đầu mới nhập môn, tháng nào Cổ Thần cũng bị các sư huynh cướp mất năm linh thạch, lúc đó tu vi của Cổ Thần mới là Hậu Thiên cảnh, một tháng chỉ có mười khỏa.

Cổ Thần nói:

- Chuyện này đệ đã nghe các sư huynh khác nói qua rồi, đệ tử mới nhập môn, mỗi tháng phải nộp cho các sư huynh năm linh thạch, đúng không?

- Nhầm nhầm...

Vệ Tử Kì ha ha cười, nói:

- Đâu phải năm, mà là hai mươi khỏa mới đúng.

Hai mươi khỏa? Cổ Thần tổng cộng được phát hai mươi khỏa, Vệ Tử Kì mở miệng đã đòi hai mươi khỏa?

Cổ Thần nói:

- Sư huynh không sợ đệ báo lại chuyện này cho Tôn sư thúc sao?

Ánh mắt Vệ Tử Kì đanh lại, nói:

- Đệ cứ đi báo, nhưng, hắc hắc... Ta phải nhắc đệ một điểm, đệ sẽ bị các sư huynh trong Hư Thiên Tông trừng phạt, hừ hừ, đệ sẽ trở thành kẻ thù chung, đừng nói Tôn sư thúc, cho dù thủ tọa sư bá cũng không thể bảo vệ được đệ.

Cổ Thần nhìn vào mắt Vệ Tử Kì, nói:

- Vệ sư huynh, rốt cục huynh bị ai khiêu khích, đến đây làm khó đệ? Đệ cảm thấy đây không phải là một lựa chọn khôn ngoan đâu.

Chát...

Tử Vệ Kì đập tay lên bàn, nói:

- Đừng phí lời, hai mươi linh thạch.

Trước thái độ đầy khó chịu của Vệ Tử Kì, Cổ Thần chẳng có chút phản ứng, bình tĩnh nói:

- Nếu như đệ đoán không lầm, có lẽ là Hoàng Phủ Cực! Vệ sư huynh, đệ nghĩ huynh đi thu hai mươi linh thạch của Hoàng Phủ Cực dễ hơn thu của đệ đấy.

- Đây là lời khuyên chân thành, nể tình huynh dạy đệ Hư Viêm quyết, dạy đệ nhận biết thảo dược, mặc dù huynh dạy rất tệ...

- Đệ nói gì?

Vệ Tử Kì trừng mắt, những lời Cổ Thần nói hoàn toàn khiến hắn chấn động, một đệ tử vừa mới nhập môn mà lại dám nói với hắn như vậy?

Vệ Tử Kì giận dữ nói:

- Xem ra không dạy dỗ thì đệ không hiểu quy tắc...

Vù...

Vệ Tử Kì còn chưa nói xong, một nắm đấm đã đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, đập trúng sống mũi, máu tươi trào ra, thân thể Vệ Tử Kì nhất thời ngã ngửa ra sau.

Một bóng đen ào trườn đến, quấn chục vòng quanh Vệ Tử Kì, là pháp khí thượng phẩm Tù Linh Tác, hai tay Cổ Thần như điện, điểm hết các huyệt trên người Vệ Tử Kì, khiến hắn không thể động đậy cũng không thể nói.

Một cái bóng trắng nhảy lên vai Cổ Thần, chính là Tiểu Bạch, chỉ vào Vệ Tử Kì, ha ha cười lớn:

- Đồ ngốc... Ha ha ha, đồ ngốc....

Cổ Thần đứng dậy, cài cửa phòng, đến trước mặt Vệ Tử Kì.

Ánh mắt Vệ Tử Kì tràn ngập vẻ sợ hãi, hắn không ngờ, một tu sĩ Tiên Thiên tầng tám như hắn lại không có nửa phần năng lực phản kháng trong tay một đệ tử mới nhập môn.

- Mẹ kiếp Hoàng Phủ Cực, ngươi hại lão tử rồi.

Vệ Tử Kì rủa thầm trong bụng, đồng thời sợ hãi nghĩ:

- Đừng giết ta, đừng có giết ta! Giết ta rồi ngươi cũng không chạy thoát được đâu!

Tất cả những gì Vệ Tử Kì nghĩ đều đang lộ rõ trong mắt hắn, Cổ Thần nói:

- Vệ sư huynh, đệ tốt bụng khuyên huynh thì huynh không nghe, đệ nói, bây giờ thành ra thế này rồi, huynh định xử lý thế nào đây?

Hai con ngươi của Vệ Tử Kì không ngừng đảo qua đảo lại, ý như muốn nói:

- Không... Ta sẽ không nói ra đâu, tuyệt đối không nói ra.

Cổ Thần lắc lắc đầu, nói:

- Haizzz, ta không dễ tin người như huynh đâu, huynh trả lời đệ mấy câu hỏi, đệ sẽ suy nghĩ việc thả huynh.

Hai con ngươi nhảy lên mấy cái, mặt hiện lên một tia kinh hỉ.

Cổ Thần nói:

- Là Hoàng Phủ Cực xui huynh đúng không?

Hai con ngươi lại nhảy lên.

- Còn có người khác không?

Cổ Thần hỏi tiếp.

Vệ Tử Kì đảo mắt.

Khóe miệng Cổ Thần nhếch lên, nói:

- Tiểu Bạch, mê hồn.

- Tiểu Bạch đợi lâu lắm rồi, hắc hắc...

Tiểu Bạch cười sung sướng, mắt bắn ra một đường lục quang kì dị, nhin thẳng vào mắt Vệ Tử Kì, rất nhanh, mắt Vệ Tử Kì dần mất đi thần sắc, mặt đầy vẻ ngây ngô.

- Là ai xui huynh đến?

Cổ Thần hỏi.

- Hoàng Phủ Cực...

- Còn ai tham gia nữa không?

- Văn sư thúc...

Cổ Thần hừ lạnh một tiếng,

- Văn sư thúc, xem ra là tác dụng của vị trưởng lão Hoàng Phủ gia bên Ẩn Kiếm Phong, Lâm Nhược Phong chắc chắn cũng có một phần, hừ... Mọi chuyện đều do tên tiểu tử Hoàng Phủ Hạo mà ra.

Cổ Thần đã đoán ra bảy tám phần câu chuyện, nếu như không có người chống lưng, Vệ Tử Kì đâu có dám mở miệng đòi hai mươi linh thạch, nếu như là hắn tự giở trò, Cổ Thần chỉ cần báo lại cho trưởng lão bên trên, hắn sẽ xong ngay.

Nhưng nhìn tình cảnh vừa rồi, hắn căn bản không sợ Cổ Thần đi báo, rõ ràng có trưởng lão đứng sau chống lưng, trưởng lão chống lưng chính là Văn Sư Hào.

Lại hỏi thêm mấy câu, thấy không có tin tức gì mới, Cổ Thần nói:

- Tiểu Bạch, xóa kí ức.

Quang mang kì dị trong mắt Tiểu Bạch không ngừng biến huyễn, sau chín lần, kí ức vừa diễn ra hoàn toàn bị xóa sạch khỏi đầu Vệ Tử Kì.

Sau đó, Tiểu Bạch lại mê hồn Vệ Tử Kì, Cổ Thần nói:

- Vệ Tử Kì, huynh nhớ, Cổ Thần nói, cái gì cũng đúng, huynh chỉ nghe lời Cổ Thần, nhớ kĩ, huynh chỉ nghe lời Cổ Thần...

- Rõ, ta chỉ nghe lời Cổ Thần.

Vệ Tử Kì mơ màng nói.

- Được rồi, Tiểu Bạch.

Cổ Thần nói.

Tiểu Bạch thu lại ánh mắt kì dị, Vệ Tử lập tức lăn ra ngất, nửa canh giờ sau mới tỉnh dậy, lúc này Tiểu Bạch sớm đã nấp đi chỗ khác.

Vệ Tử Kì ngẩng đầu, nghi hoặc nói:

- Cổ Thần sư đệ, sao ta lại ở trong phòng đệ.

Cổ Thần cười nói:

- Vệ sư huynh, đa tạ huynh buối tối còn đến dạy đệ, chắc huynh mệt quá nên lúc nãy mới chợp mắt một lúc.

- Vậy sao?

Vệ Tử Kì dụi dụi mắt, nói:

- Xem ra đúng là mệt thật.

Cổ Thần nói:

- Vệ sư huynh, hôm nay cảm ơn huynh, huynh về nghỉ ngơi đi!

- Ừ...

Vệ Tử Kì gật gật đầu, đi ra khỏi phòng, ra đến cửa, đột nhiên quay đầu hỏi:

- Cổ sư đệ, đệ còn gì dặn dò không?

Khóe miệng Cổ Thần hơi nhếch lên, phẩy phẩy tay nói:

- Không có gì, huynh về đi!

Vệ Tử Kì mở cửa, bước ra khỏi phòng, sau đó còn không quên đóng lại cửa phòng. Tiểu Bạch nhảy ra, cười nói:

- Cổ Thần, thế nào? Mê hồn thuật của Tiểu Bạch lợi hại chứ?

Cổ Thần ôm Tiểu Bạch vào lòng, vui vẻ vuốt ve bộ lông trắng tuyết, nói:

- Lợi hại, ha ha, quá lợi hại.



Sau khi Vệ Tử Kì rời đi, Cổ Thần cài chặt cửa phòng, ngồi lên giường, nuốt một viên nguyên linh đan cực phẩm, hai tay cầm một viên linh thạch, bắt đầu tu luyện Linh Kình Thuấn Tức quyết.

Có Phệ Linh quyết nhanh chóng hấp thu linh khí trong linh thạch, cộng thêm dược lực cường đại của nguyên linh đan cực phẩm, tốc độ tăng trưởng Tiên Thiên chân khí của Cổ Thần vô cùng nhanh, Tiên Thiên chân khí, hùng hậu trông thấy.

Nguyên linh đan, phân thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm bốn loại. Trong đó hạ, trung, thượng tam phẩm nguyên linh đan tăng cường Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, trung kỳ, hậu kì ba giai đoạn tu vi.

Hư Thiên Tông Tiên Thiên cảnh đệ tử phân chia đơn dược với hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm ba loại nguyên linh đan làm chủ.

Nguyên linh đan cực phẩm, hàm lượng linh khí so với thượng phẩm nguyên linh đan còn cao hơn một bậc, cần phải có tử nguyên hoa, linh tâm thảo, hoàng tinh chi hoàn toàn trưởng thành mới có thể luyện ra. Ba loại dược thảo này muốn trưởng thành hoàn toàn, cần mất năm trăm năm, đâu có nhiều dược thảo hơn năm trăm năm như vậy để người ta hái?

Cho nên, ngay cả một đại tiên tông như Hư Thiên Tông cũng không luyện được bao nhiêu, trừ phi là đệ tử tu vi đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng chín, có cống hiến cho tông môn mới có tư cách được một hai viên, tu sĩ còn lại, đến nhìn còn không được nhìn.

Nguyên linh đan hạ phẩm, đệ tử Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, cần ba tháng mới được phân cho một viên, trung phẩm nguyên linh đan, đệ tử Tiên Thiên cảnh trung kỳ, bốn tháng rưỡi mới được phát một viên, nguyên linh đan thượng phẩm, đệ tử Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, sáu tháng mới phát một viên.

Mặc dù phân chia dựa theo tiêu chuẩn, số lượng đệ tử Hư Thiên Tông lên tới vài ngàn, số lượng đơn dược cần thiết cũng là một con số không nhỏ, huống hồ, còn có không ít đệ tử ưu tú, số lượng tài nguyên được phân chia trên thực tế còn cao hơn tiêu chuẩn rất nhiều, và còn bao nhiêu trưởng lão, tài nguyên phân phối của họ, nhiều hơn đệ tử ưu tú.


/889

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status