Bây giờ Trương Hoài mới chỉ là một đệ tử áo xanh, đan dược sư lục phẩm là sau khi hắn trở thành đệ tử áo vàng mới độ phá, bây giờ cùng lắm, là một đan dược sư ngũ phẩm, đan dược sư ngũ phẩm trong đệ tử Bách Thảo Phong, cũng đã là cực kỳ nổi trội.
Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi lúc nhìn thấy Cổ Thần, mắt lóe lên một tia nộ hỏa, Trương Hoài cũng nhìn Cổ Thần đầy hứng thú, cảm thấy... giống như đang xem trò khỉ, ánh mắt có chút khinh thường.
Hoàng Phủ Cực nhìn khắp một lượt vườn linh dược, nói:
- Cổ Thần, xem ra ngươi ở đây nhàn rỗi quá nhỉ.
Nói đoạn, lại nhìn thêm một lượt nữa, hắc hắc cười:
- Đúng là một vị trí hẻo lánh, chẳng nhìn thấy một sư huynh đệ nào cả... hắc hắc...
- Trương sư huynh, có chuyện gì vậy?
Cổ Thần chẳng thèm để tâm đến Hoàng Phủ Cực, quay sang gật gật đầu với Trương Hoài.
- Ồ, Cổ sư đệ biết ta?
Trương Hoài có chút ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, được Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi kể chuyện, Trương Hoài đương nhiên biết Cổ Thần, nhưng tại sao Cổ Thần lại biết hắn? Đúng là có chút kì quái.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Trương sư huynh là thiên tài luyện đan của Bách Thảo Phong, đệ sao lại không biết?
- Ha ha...
Trương Hoài ha ha cười nói:
- Luyện đan thiên tài ta không dám nhận, nhưng Hoàng Phủ sư đệ mới nhập tông được bốn tháng, đã luyện ra tụ nguyên linh dịch, trở thành đan dược sư nhất phẩm, thì đúng là một thiên tài, sư huynh ta năm đó phải mất bảy tháng thời gian mới trở thành đan dược sư nhất phẩm.
- Ồ?
Cổ Thần cười cười, quay sang nhìn Hoàng Phủ Cực, nói:
- Hoàng Phủ sư đệ vẫn còn thiên phú này? Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.
Lúc nãy Hoàng Phủ Cực nói, Cổ Thần chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một lần, trong lòng đã khó chịu lắm rồi, bây giờ nghe một câu của Cổ Thần, bề ngoài thì giống như đang khen, nhưng sao lại thấy chướng tai đến vậy? Không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, bề ngoài của hắn khó coi vậy sao?
Còn là Hoàng Phủ sư đệ? Cùng là đệ tử nhập môn, thông thường dùng tu vi cao thấp để phân sư huynh sư đệ, ai cũng có thể nhìn ra tu vi của hắn cao hơn Cổ Thần.
Hừ... Hoàng Phủ Cực trợn mắt nhìn Cổ Thần, càng nhìn càng thấy giận.
- Các vị đến vườn linh dược có chuyện gì không?
Cổ Thần không cho đối phương tiếp lời, lập tức quay trở về vấn đề chính, hắn không muốn đứng đây tán gẫu với họ.
Trương Hoài nói:
- Ta cần hoàng huyết thảo, băng mộng thảo, tuyết liên hoa năm mươi năm trở lên mỗi loại mười cành, và tử nguyên hoa, linh tâm thảo, hoàng tinh chi ba trăm năm trở lên mỗi loại hai cây, dùng để luyện dược, Cổ sư đệ, đệ lấy cho chúng ta đi.
Cổ Thần không động đậy, nói:
- Có chỉ thị của Tôn trưởng lão không?
Chân mày Trương Hoài hơi nhướng lên, nói:
- Đây là đệ tử nội bộ luyện dược, Văn trưởng lão phê chuẩn, Văn trưởng lão cũng đã xin thủ tọa, được thủ tọa phê chuẩn, đệ không cần hỏi nhiều, chỉ cần lấy thuốc cho ta.
Cổ Thần lắc đầu nói:
- Vườn linh dược này là của Tôn trưởng lão, không phải của Văn trưởng lão, nếu như muốn hái, nhất định phải được Tôn trưởng lão đồng ý, Trương sư huynh, huynh đến Thanh Hoa Cốc xin phép Tôn trưởng lão trước rồi tính sau.
- Cổ Thần, ngươi thật to gan, đây là chỉ thị của thủ tọa và Văn trưởng lão, ngươi dám cố ý chống lại?
Đặng Phi bên cạnh cuối cùng cũng được góp lời, quát.
Cổ Thần quay sang nhìn Đặng Phi, nói:
- Đặng sư đệ, cùng là đồng môn với nhau, đừng có trực tiếp gọi thẳng tên họ, đệ phải gọi ta là Cổ sư huynh mới đúng, trước mặt sư huynh lớn tiếng như vậy là không đúng, trừ phi da mặt đệ ngứa, cần ta tát cho mấy cái mới hết?
- Ngươi....
Đặng Phi hung hăng nhìn Cổ Thần, sắc mặt trở nên xám ngoét, cứ nhắc đến mười mấy cái tát ấy, hắn lại cảm thấy không sao chịu nổi.
- Cổ sư đệ, đệ đang làm khó sư huynh đấy.
Trương Hoài nửa cười nửa không nhìn Cổ thần.
Trương Hoài vừa dứt lời, Hoàng Phủ Cực lập tức tiền lên trước một bước, pháp khí xuất hiện trong tay, Đặng Phi bên cạnh cũng lôi ra một món pháp khí.
Cổ Thần cười nói:
- Hình như hôm nay mấy vị đến đây là cố tình làm khó ta, cần gì phải tốn nhiều nước bọt đến vậy? Hắc hắc... Gan của các ngươi cũng lớn đấy chứ.
Nói đoạn, Cổ Thần nhìn lướt xung quanh, không thấy một bóng người nào trong lòng mới hạ quyết tâm, nếu như mấy người này dám động thủ, vậy thì hắn sẽ cùng liều với chúng, cùng lắm thì bảo Tiểu Bạch thi triển kì thuật mê hồn, xóa sạch kí ức trong chúng.
Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi ba người ngẩng đầu nhìn lên trời, Hoàng Phủ Cực cười nói:
- Sao? Bọn ta đến đánh ngươi đấy, cho dù Tôn trưởng lão biết thì làm được gì, ngươi bất kính với Trương sư huynh, đáng bị đánh...
Trương Hoài lạnh lùng nói:
- Đừng phí lời, động thủ, dạy cho hắn một bài học...
Nói đoạn, Trương Hoài phẩy tay, một món pháp khí nhìn giống như thìa đong thuốc đập thẳng về phía Cổ Thần, pháp khí của Hoàng Phủ Cực là một thanh mộc kiếm màu đen, còn pháp khí của Đặng Phi là một thanh phi đao màu bạc.
Cùng một lúc, ba món pháp khí thìa thuốc, mộc kiếm, phi đao từ ba phương hướng khác nhau nhất tề bay về phía Cổ Thần.
Cổ Thần vừa thu ánh mắt, đang định lộ ra tu vi thực sự đánh hạ ba người thì đột nhiên nhìn thấy một đường lục mang xuất hiện trên trời...
Mặc dù chỉ là lóe lên, nhưng cảm giác thân thuộc đó vẫn im đậm trong tim Cổ Thần, nội tâm Cổ Thần thoáng động: là nàng?
Cổ Thần đột nhiên nghĩ ra một kế khá hay, không dùng tu vi thực sự của mình, mà tung món pháp khí phòng ngự trung phẩm mà tông môn phát cho, đây là một chiếc khiên bằng gỗ màu đen, được truyền nhập Tiên Thiên chân khí, tấm khiên bạo trướng, che kín toàn thân Cổ Thần.
Ầm... Ba món pháp khí đập trúng khiên, tiếng tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Cổ Thần như lá rụng mùa thu, bay ngược về phía sau, xa xa, tấm khiến pháp khí bị cắt đứt liên kết với Cổ Thần, thu nhỏ lại chỉ còn bằng một bàn tay, rơi xuống đất.
- Phụt...
Cổ Thần nôn ra một ngụm máu tưới, hình như bị thương không nhẹ.
Trên thực tế, thân thể Cổ Thần rất rắn chắc, ba người Trương Hoài, căn bản không thể làm gì được hắn, bay ra sau mười trượng cũng là Cổ Thần cố ý, chứ bọn Trương Hoài lấy đâu ra sức mạnh đó?
Nếu như Cổ Thần động thủ, người bị đánh hộc máu không phải hắn mà sẽ là bọn Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi.
Tất cả những điều này, bọn Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi không hề hay biết. Thấy Cổ Thần hộc máu, trong lòng mừng thầm, lập tức thu pháp khí, đến trước mặt Cổ Thần.
Hoàng Phủ Cực nói:
- Hôm nay dạy cho ngươi một bài học, để ngươi biết, lúc này thì phải biết vẫy đuôi làm người...
Nói đoạn, Hoàng Phủ Cực, Trương Hoài, Đặng Phi ba người cùng vẫy tay, trực tiếp ngưng tụ Tiên Thiên chân khí thành chưởng cương, định đánh vào ngực Cổ Thần.
- Dừng tay...
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên giữa thiên không, một thiếu nữ áo lục như tiên nữ hạ phàm, từ trên trời bay xuống. Dừng lại bên cạnh Cổ Thần, giơ tay chỉ vào tay Cổ Thần, một luồng chân khí màu trắng cuồn cuộn trào ra, xuất hiện trước mặt Cổ Thần, hóa thành một chiếc lồng bảo vệ.
Vù vù vù...
Ba đường quyền cương đánh vào chiếc lồng màu trắng, chiếc lồng màu trắng không hề nhúc nhích mà Hoàng Phủ Cực, Trương Hoài, Đặng Phi cơ thể lại rung mạnh, liên tiếp lùi lại phía sau.
- Vị sư đệ này, không sao chứ?
Thu lại lồng bảo vệ, thiếu nữ áo lục đỡ Cổ Thần đứng dậy, quan tâm hỏi.
Thiếu nữ áo lục ra tay, khiến Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi không khỏi giật mình, thực lực của cô mạnh hơn bọn chúng rất nhiều, lực dội của chiếc lồng chân khí mà cô tạo ra khiến ba người đều bị đẩy lùi mười bước.
So với vẻ thất sắc của Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi, Trương Hoài sau khi nhìn thấy thiếu nữ áo lục, lập tức lộ vẻ cung kính, cúi đầu nói:
- Hư sư tỷ, tỷ... Sao lại đến đây?
Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi lúc nhìn thấy Cổ Thần, mắt lóe lên một tia nộ hỏa, Trương Hoài cũng nhìn Cổ Thần đầy hứng thú, cảm thấy... giống như đang xem trò khỉ, ánh mắt có chút khinh thường.
Hoàng Phủ Cực nhìn khắp một lượt vườn linh dược, nói:
- Cổ Thần, xem ra ngươi ở đây nhàn rỗi quá nhỉ.
Nói đoạn, lại nhìn thêm một lượt nữa, hắc hắc cười:
- Đúng là một vị trí hẻo lánh, chẳng nhìn thấy một sư huynh đệ nào cả... hắc hắc...
- Trương sư huynh, có chuyện gì vậy?
Cổ Thần chẳng thèm để tâm đến Hoàng Phủ Cực, quay sang gật gật đầu với Trương Hoài.
- Ồ, Cổ sư đệ biết ta?
Trương Hoài có chút ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, được Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi kể chuyện, Trương Hoài đương nhiên biết Cổ Thần, nhưng tại sao Cổ Thần lại biết hắn? Đúng là có chút kì quái.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Trương sư huynh là thiên tài luyện đan của Bách Thảo Phong, đệ sao lại không biết?
- Ha ha...
Trương Hoài ha ha cười nói:
- Luyện đan thiên tài ta không dám nhận, nhưng Hoàng Phủ sư đệ mới nhập tông được bốn tháng, đã luyện ra tụ nguyên linh dịch, trở thành đan dược sư nhất phẩm, thì đúng là một thiên tài, sư huynh ta năm đó phải mất bảy tháng thời gian mới trở thành đan dược sư nhất phẩm.
- Ồ?
Cổ Thần cười cười, quay sang nhìn Hoàng Phủ Cực, nói:
- Hoàng Phủ sư đệ vẫn còn thiên phú này? Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.
Lúc nãy Hoàng Phủ Cực nói, Cổ Thần chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một lần, trong lòng đã khó chịu lắm rồi, bây giờ nghe một câu của Cổ Thần, bề ngoài thì giống như đang khen, nhưng sao lại thấy chướng tai đến vậy? Không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, bề ngoài của hắn khó coi vậy sao?
Còn là Hoàng Phủ sư đệ? Cùng là đệ tử nhập môn, thông thường dùng tu vi cao thấp để phân sư huynh sư đệ, ai cũng có thể nhìn ra tu vi của hắn cao hơn Cổ Thần.
Hừ... Hoàng Phủ Cực trợn mắt nhìn Cổ Thần, càng nhìn càng thấy giận.
- Các vị đến vườn linh dược có chuyện gì không?
Cổ Thần không cho đối phương tiếp lời, lập tức quay trở về vấn đề chính, hắn không muốn đứng đây tán gẫu với họ.
Trương Hoài nói:
- Ta cần hoàng huyết thảo, băng mộng thảo, tuyết liên hoa năm mươi năm trở lên mỗi loại mười cành, và tử nguyên hoa, linh tâm thảo, hoàng tinh chi ba trăm năm trở lên mỗi loại hai cây, dùng để luyện dược, Cổ sư đệ, đệ lấy cho chúng ta đi.
Cổ Thần không động đậy, nói:
- Có chỉ thị của Tôn trưởng lão không?
Chân mày Trương Hoài hơi nhướng lên, nói:
- Đây là đệ tử nội bộ luyện dược, Văn trưởng lão phê chuẩn, Văn trưởng lão cũng đã xin thủ tọa, được thủ tọa phê chuẩn, đệ không cần hỏi nhiều, chỉ cần lấy thuốc cho ta.
Cổ Thần lắc đầu nói:
- Vườn linh dược này là của Tôn trưởng lão, không phải của Văn trưởng lão, nếu như muốn hái, nhất định phải được Tôn trưởng lão đồng ý, Trương sư huynh, huynh đến Thanh Hoa Cốc xin phép Tôn trưởng lão trước rồi tính sau.
- Cổ Thần, ngươi thật to gan, đây là chỉ thị của thủ tọa và Văn trưởng lão, ngươi dám cố ý chống lại?
Đặng Phi bên cạnh cuối cùng cũng được góp lời, quát.
Cổ Thần quay sang nhìn Đặng Phi, nói:
- Đặng sư đệ, cùng là đồng môn với nhau, đừng có trực tiếp gọi thẳng tên họ, đệ phải gọi ta là Cổ sư huynh mới đúng, trước mặt sư huynh lớn tiếng như vậy là không đúng, trừ phi da mặt đệ ngứa, cần ta tát cho mấy cái mới hết?
- Ngươi....
Đặng Phi hung hăng nhìn Cổ Thần, sắc mặt trở nên xám ngoét, cứ nhắc đến mười mấy cái tát ấy, hắn lại cảm thấy không sao chịu nổi.
- Cổ sư đệ, đệ đang làm khó sư huynh đấy.
Trương Hoài nửa cười nửa không nhìn Cổ thần.
Trương Hoài vừa dứt lời, Hoàng Phủ Cực lập tức tiền lên trước một bước, pháp khí xuất hiện trong tay, Đặng Phi bên cạnh cũng lôi ra một món pháp khí.
Cổ Thần cười nói:
- Hình như hôm nay mấy vị đến đây là cố tình làm khó ta, cần gì phải tốn nhiều nước bọt đến vậy? Hắc hắc... Gan của các ngươi cũng lớn đấy chứ.
Nói đoạn, Cổ Thần nhìn lướt xung quanh, không thấy một bóng người nào trong lòng mới hạ quyết tâm, nếu như mấy người này dám động thủ, vậy thì hắn sẽ cùng liều với chúng, cùng lắm thì bảo Tiểu Bạch thi triển kì thuật mê hồn, xóa sạch kí ức trong chúng.
Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi ba người ngẩng đầu nhìn lên trời, Hoàng Phủ Cực cười nói:
- Sao? Bọn ta đến đánh ngươi đấy, cho dù Tôn trưởng lão biết thì làm được gì, ngươi bất kính với Trương sư huynh, đáng bị đánh...
Trương Hoài lạnh lùng nói:
- Đừng phí lời, động thủ, dạy cho hắn một bài học...
Nói đoạn, Trương Hoài phẩy tay, một món pháp khí nhìn giống như thìa đong thuốc đập thẳng về phía Cổ Thần, pháp khí của Hoàng Phủ Cực là một thanh mộc kiếm màu đen, còn pháp khí của Đặng Phi là một thanh phi đao màu bạc.
Cùng một lúc, ba món pháp khí thìa thuốc, mộc kiếm, phi đao từ ba phương hướng khác nhau nhất tề bay về phía Cổ Thần.
Cổ Thần vừa thu ánh mắt, đang định lộ ra tu vi thực sự đánh hạ ba người thì đột nhiên nhìn thấy một đường lục mang xuất hiện trên trời...
Mặc dù chỉ là lóe lên, nhưng cảm giác thân thuộc đó vẫn im đậm trong tim Cổ Thần, nội tâm Cổ Thần thoáng động: là nàng?
Cổ Thần đột nhiên nghĩ ra một kế khá hay, không dùng tu vi thực sự của mình, mà tung món pháp khí phòng ngự trung phẩm mà tông môn phát cho, đây là một chiếc khiên bằng gỗ màu đen, được truyền nhập Tiên Thiên chân khí, tấm khiên bạo trướng, che kín toàn thân Cổ Thần.
Ầm... Ba món pháp khí đập trúng khiên, tiếng tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Cổ Thần như lá rụng mùa thu, bay ngược về phía sau, xa xa, tấm khiến pháp khí bị cắt đứt liên kết với Cổ Thần, thu nhỏ lại chỉ còn bằng một bàn tay, rơi xuống đất.
- Phụt...
Cổ Thần nôn ra một ngụm máu tưới, hình như bị thương không nhẹ.
Trên thực tế, thân thể Cổ Thần rất rắn chắc, ba người Trương Hoài, căn bản không thể làm gì được hắn, bay ra sau mười trượng cũng là Cổ Thần cố ý, chứ bọn Trương Hoài lấy đâu ra sức mạnh đó?
Nếu như Cổ Thần động thủ, người bị đánh hộc máu không phải hắn mà sẽ là bọn Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi.
Tất cả những điều này, bọn Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi không hề hay biết. Thấy Cổ Thần hộc máu, trong lòng mừng thầm, lập tức thu pháp khí, đến trước mặt Cổ Thần.
Hoàng Phủ Cực nói:
- Hôm nay dạy cho ngươi một bài học, để ngươi biết, lúc này thì phải biết vẫy đuôi làm người...
Nói đoạn, Hoàng Phủ Cực, Trương Hoài, Đặng Phi ba người cùng vẫy tay, trực tiếp ngưng tụ Tiên Thiên chân khí thành chưởng cương, định đánh vào ngực Cổ Thần.
- Dừng tay...
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên giữa thiên không, một thiếu nữ áo lục như tiên nữ hạ phàm, từ trên trời bay xuống. Dừng lại bên cạnh Cổ Thần, giơ tay chỉ vào tay Cổ Thần, một luồng chân khí màu trắng cuồn cuộn trào ra, xuất hiện trước mặt Cổ Thần, hóa thành một chiếc lồng bảo vệ.
Vù vù vù...
Ba đường quyền cương đánh vào chiếc lồng màu trắng, chiếc lồng màu trắng không hề nhúc nhích mà Hoàng Phủ Cực, Trương Hoài, Đặng Phi cơ thể lại rung mạnh, liên tiếp lùi lại phía sau.
- Vị sư đệ này, không sao chứ?
Thu lại lồng bảo vệ, thiếu nữ áo lục đỡ Cổ Thần đứng dậy, quan tâm hỏi.
Thiếu nữ áo lục ra tay, khiến Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi không khỏi giật mình, thực lực của cô mạnh hơn bọn chúng rất nhiều, lực dội của chiếc lồng chân khí mà cô tạo ra khiến ba người đều bị đẩy lùi mười bước.
So với vẻ thất sắc của Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi, Trương Hoài sau khi nhìn thấy thiếu nữ áo lục, lập tức lộ vẻ cung kính, cúi đầu nói:
- Hư sư tỷ, tỷ... Sao lại đến đây?
/889
|