Trong lúc nhất thời, thánh địa Ngũ Hành phong quang vô hạn, toàn bộ tiên giới Cổ Hoang không ai không biết, không người không hiểu, người người đều lấy việc bái nhập vào thánh địa Ngũ Hành làm vinh quang.
Thánh địa Ngũ Hành không chỉ thu nhận tu sĩ đã bước chân vào tu chân chi đạo, cũng tuyển nhân phàm nhân có tiên căn, chỉ cần có khả năng tu đạo sẽ cho hắn một cơ hội cố gắng, tất nhiên có nắm bắt được cơ hội, thành công bước lên đỉnh cao tu đạo hay không còn phải phụ thuộc vào chính bản thân.
Ngay trong lúc phàm nhân, tu sĩ khắp Cổ Hoang người trước tiếp nối người sau bái nhập vào thánh địa Ngũ Hành, trong lòng Cổ Thần rơi vào khốn đốn.
Nguyên bản Cổ Thần dùng bản nguyên ngũ hành mở ra Ngũ Hành Bí Cảnh, đủ có thể ngăn cản được thế hủy diệt của ngũ hành thoát thai kiếp.
Thế nhưng diện tích của Ngũ Hành Bí Cảnh có hạn, chỉ có phương viên mấy trăm dặm, mà tu sĩ khắp thiên hạ có quá nhiều, nhất là phàm nhân, càng nhiều như sao trời, nếu như Cổ Thần muốn cứu hết tất cả mọi người, căn bản là điều không có khả năng, chỉ có thể cứu vớt được một bộ phận rất nhỏ trong đó.
Lấy thực lực của Cổ Thần hiện nay, chỉ có thể mở được bí cảnh phương viên mấy trăm dặm, nếu như muốn tiếp tục mở rộng Ngũ Hành Bí Cảnh, tu vi của Cổ Thần chí ít cần phải đề cao thêm một tầng cấp mới được, nhất định phải hợp đạo thành công, bước vào cảnh giới chư tử đại tiên.
Cổ Thần lợi dụng ngôn xuất pháp tùy của bản thân và ngôn xuất pháp tùy của bản nguyên ngũ hành dung hợp với nhau, như vậy có thể khiến diện tích Ngũ Hành Bí Cảnh mở rộng gấp mười lần.
Chỉ là, nếu muốn hợp đạo thành công không phải là chuyện dễ dàng, Cổ Thần bước vào Hợp Đạo sơ kỳ đã gần một trăm năm rồi vẫn chưa hề có nửa diểm dấu hiệu cảm ngộ.
Hợp đạo cần phải tuân theo tự nhiên, càng là nóng ruột thì càng cách đạo xa hơn.
Cổ Thần biết rõ đạo lý này.
Mỗi một chư tử đại tiên hợp thành đạo không hề giống nhau, thế nhưng loại hình lại luôn luôn tương tự.
Ví dụ, có người quan sát núi hợp đạo, tuy rằng nhìn đều là núi, thế nhưng mỗi người khác nhau có cái nhìn khác nhau, có lĩnh ngộ khác nhau, cũng chính là có đạo không giống nhau.
Vì vậy, tuy rằng mỗi người hợp thành đạo không giống nhau, thế nhưng bởi vì lĩnh ngộ đầu nguồn giống nhau, đều có cùng một loại, có phân chia mạnh yếu.
Quan sát núi, quan sát nước, quan sát phong vân biến hóa, quan sát tinh không vận hành… Tất cả những điều này đều có thể lĩnh ngộ được đạo, hợp hai làm một với bản thân.
Nếu muốn hợp đạo thành công, trước hết phải chọn một mục tiêu đầu nguồn lĩnh ngộ, vạn vật thiên địa đều có tồn tại đạo lý, ví dụ như một ngọn núi, một hồ nước, phía sau mỗi một vật thể tự nhiên đều ẩn chứa đại đạo vô thượng.
Quá trình hợp đạo của bản thân chia làm ba bước.
Chọn một mục tiêu đầu nguồn để lĩnh ngộ, đây là bước đầu tiên tu sĩ hợp đạo của bản thân.
Sau khi đã chọn được mục tiêu, muốn từ mục tiêu lĩnh ngộ được sự tồn tại của đại đạo, đây là bước thứ hai.
Sau khi lĩnh ngộ được đại đạo, cần phải dung hợp với bản thân làm một, một khi hợp thành lập tức bước vào Hợp Đạo trung kỳ, được gọi là chư tử đại tiên, đây là bước thứ ba.
Hiện nay ngay cả bước đầu tiên Cổ Thần vẫn chưa đạt được, đến tột cùng hợp thành đạo có bộ dáng như thế nào, trong lòng hắn hoàn toàn mê võng.
Bước đầu tiên của hợp đạo chính là bước quan trọng nhất.
Con đường tu đạo, sợ nhất không phải là gặp bình cảnh cảnh giới, gặp phải trở ngại có bao nhiêu to lớn, mà là phía trước là một mảnh mơ hồ, lẫn lộn tìm hiểu phương hướng, tạo thành kết quả trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Tu sĩ không phải là mỗi một loại đại đạo đều có thể tương dung, một số nhìn sơn là có thể lĩnh ngộ đại đạo, thành công hợp hai làm một, trở thành chư tử đại tiên, để hắn nhìn thủy không nhất định có thể hợp đạo thành công.
Cũng như vậy, nhìn thủy có thể lĩnh ngộ đại đạo, thành công hợp hai làm một, trở thành chư tử đại tiên, để hắn đi nhìn sơn cũng không nhất định có thể hợp đạo thành công.
Đến tột cùng tu sĩ và loại đại đạo nào tương dung, bản thân rất khó biết được, rất nhiều tu sĩ hợp đạo sơ kỳ chung thân đều dừng lại tại bước đầu tiên này, đợi khi đại nạn tới cũng không biết rốt cuộc bản thân tột cùng là tương dung thích hợp với loại đại đạo nào? Tiêu tốn rất nhiều năm tháng, tìm hiểu rất nhiều loại đại đạo cũng không thể tìm ra loại thích hợp với bản thân.
Đại đạo vô thượng, không chỗ nào không có, vạn vật thế gian có tồn tại đạo lý liền có đạo.
Nếu muốn từ trong vạn vật thế gian phát hiện ra đạo thích hợp với bản thân, nói dễ vậy sao?
Lúc này, ngộ tính của tu sĩ trở nên cực kỳ quan trọng, thường thường người có ngộ tính càng cao càng có thể dễ dàng cảm ứng được sự liên hệ giữa đạo và bản thân, có thể tìm được đạo thích hợp với bản thân một cách nhanh nhất, nhận thức chuẩn phương hướng là có thể tiếp tục tiến vào bước thứ hai trong quá trình hợp đạo, lĩnh ngộ được sự tồn tại của đại đạo.
Ngộ tính của Cổ Thần không thấp, thế nhưng bước vào Hợp Đạo mới chỉ gần trăm năm đều luôn bận rộn công việc, mở Ngũ Hành Bí Cảnh, xây dựng Ngũ Hành Đại Trận, vì vậy Cổ thần đối với đại đạo thích hợp với bản thân hoàn toàn không có chút linh cảm động chạm nào.
Bước hợp đạo đầu tiên là một bước quan trọng nhất, có thể lĩnh ngộ được sự tồn tại của đại đạo hay không then chốt nhìn vào phương hướng bước đầu tiên đúng hay sai, nếu như phương hướng sai rồi, vậy thì vô luận tiêu tốn bao nhiêu thời gian cũng sẽ là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, làm chuyện vô ích.
Thời đại thượng cổ, chư tử đại tiên hợp đạo thành công, tương đối bình thường, bước đầu tiên hợp đạo thành công chí ít cũng dùng trên hai nghìn năm trở lên.
Hai nghìn năm để tìm kiếm phương hướng, nghe thì có vẻ rất khoa trương, thế nhưng trên thực tế, cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ dùng hết thời gian trọn đời cũng không nhất định tìm kiếm được phương hướng thích hợp, thọ nguyên hơn vạn năm vượt qua trong mê võng.
Cũng là chư tử đại tiên, tốc độ tu luyện cũng có cao thấp, thiên tư, ngộ tính cũng phân cao thấp, nhưng coi như chư tử đại tiên dùng thời gian hợp đạo nhanh nhất cũng tiêu phí thời gian hơn một nghìn năm.
Chư tử đại tiên thời đại thượng cổ, bọn họ có thời gian hơn vạn năm để lĩnh ngộ con đường đại đạo, chậm rãi lục lọi, thế nhưng Cổ Thần không có thời gian, hiện tại chỉ sót lại hơn một trăm năm ngũ hành thoát thai kiếp sẽ hàng lâm.
Đến lúc đó lực lượng pháp tắc bản nguyên ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ cường đại nhất sẽ phủ xuống bất cứ chỗ nào trong tiên giới Cổ Hoang, phá hủy tất cả văn minh, thu gặt tất cả sinh mệnh.
Nếu như trước ngũ hành thoát thai kiếp, Cổ Thần không thể cứu vớt sinh linh, không có biện pháp cứu sinh linh vạn tộc, như vậy bước đầu tiên chống lại Thiên đã rơi vào kết quả hoàn toàn thất bại.
Một ngày một đêm thay nhau trôi qua, Cổ Thần sinh hoạt trong thánh địa Ngũ Hành, trải qua sinh hoạt bình thường củng với tứ nữ Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc, ngày ngày tuy rất bình tĩnh, nhưng mười phần hạnh phúc, khoái hoạt.
Cổ Thương Khung muốn Cổ Thần sinh một tôn tử, thế nhưng đáng tiếc, Cổ Thần đã tu luyện thành thuần dương chi thể, một thân tinh nguyên hóa thuần dương, bá đạo vô cùng, căn bản không thể kết hợp với âm nguyên của Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm và Tự Ngọc, không thể sinh ra hậu đại.
Còn Hư Tử Uyên là thuần âm chi thể, một thân âm nguyên hóa thành thuần âm, theo đạo lý mà nói, thuần âm thuần dương hẳn là có thể kết hợp, nhưng trên thực tế vô luận là thuần âm hay thuần dương đều đã không còn một chút tạp chất, căn bẳn không thể tiếp tục dung hợp cùng một chỗ.
Thuần âm và thuần dương một chỗ, tối đa là không chống lại lẫn nhau, căn bản không thể kết hợp, hòa hợp thành một thể.
Câu cửa miệng nói, vật cực tất phản, mà đạt tới cảnh giới tinh khiết thì hoàn toàn là một cá thể độc lập, không thể dung hợp với bất kỳ cá thể nào khác.
Sinh hoạt bình tĩnh giằng co hơn mười năm!
Cho dù tâm tình của Cổ Thần bình ổn, nhưng dưới áp lực của ngũ hành thoát khai kiếp cũng không nhịn được bắt đầu nóng ruột.
Còn không tới trăm năm ngũ hành thoát thai kiếp sẽ đánh xuống tiên giới Cổ Hoang, mà Cổ Thần vẫn chưa đạt được bước đầu tiên trong quá trình hợp đạo, còn chưa tìm được phương hướng, bị vây trong mê võng.
Hắn mỗi ngày hết nhìn sơn lại nhìn thủy, nhìn phong vân biến hóa, nhìn nhật nguyệt thay thế, nhìn tinh không vận hành…
Thế nhưng, tất cả những thứ này rơi vào trong mắt tuy có chút đạo lý, thế nhưng lĩnh ngộ đối với đạo thì hoàn toàn là con số không.
Tại lúc không tìm được phương hướng, Cổ Thần giống như con ruồi không đầu, lao loạn khắp nơi, hắn không dám mong chờ vào vận khí, mỗi ngày chỉ cảm nhận một loại đạo, bởi vì loại xác suất sờ loạn này thực sự quá mức nhỏ bé, rất dễ sản sinh kết quả ngược trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, như vậy chỉ càng khiến cho khả năng hợp đạo của hắn thêm nhỏ bé hơn.
Thời gian như nước chảy, lẳng lặng trôi đi xa, không lưu lại một chút vết tích.
Hoa nở hoa tàn, xuân đi thu đến! Một năm lại một năm trôi qua.
Chuyển mắt, cách ngũ hành thoát thai kiếp phủ xuống tiên giới cổ Hoang chỉ còn thời gian sáu mươi năm.
Trong thánh địa Ngũ Hành, sống hạnh phúc với tữ nữ Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm Tự Ngọc hơn trăm năm, Cổ Thần vẫn không tìm được phương hướng cho bản thân.
“Xem ra ở trong thánh địa Ngũ Hành không phải là biện pháp rồi, còn lại sáu mươi năm cuối cùng, ta phải đi ra ngoài một lần, tuy nói tiên giới Cổ Hoang đối với ta căn bản quen thuộc hoàn toàn, thế nhưng đi nhiều địa phương hơn một chút chung quy có thể giúp tâm linh thêm mở rộng, có thể tìm được đạo thích hợp với barnt hân, thành công hoàn thành bước đầu tiên trong quá trình hợp đạo.”
Trong lòng Cổ Thần suy nghĩ, sinh ra ý lịch lãm bên ngoài.
Chỉ còn sáu mươi năm, ngũ hành thoát thai kiếp phủ xuống, trong vô hình, áp lực đối với Cổ Thần càng lúc càng lớn, sinh hoạt với tứ nữ hơn trăm năm, Cổ Thần muốn một quá trình tâm linh rộng mở hơn.
Cáo từ tứ nữ, Cổ Thần rời khỏi thánh địa Ngũ Hành, chậm rãi không mục đích bước về phía nam.
Đi về phía nam hoàn toàn là Cổ Thần vô ý thức lựa chọn, bởi vì quê hương thành Nhạc Thủy của Cổ Thần ở ngay phía nam Hư Thiên Tông.
Hiện tại Hư Thiên Tông đã biến thành thánh địa Ngũ Hành, thành Nhạc Thủy cũng đã biến thành Cự Chưởng Hồ, nhưng phương hướng không sai, Cổ Thần chậm rãi bước trong hư không, rất nhanh đã xuất hiện ngay trên bầu trời Cự Chưởng Hồ, nơi tọa lạc thành Nhạc Thủy xưa kia.
Pho tượng Cơ Nghiêu đang quỳ trước Cự Chưởng Hồ, Cổ Thần hạ xuống ngay bên cạnh pho tượng.
Nhìn thoáng qua Cơ Nghiêu, ánh mắt Cổ Thần chuyển dời, rơi vào Cự Chưởng Hồ trước mặt, ánh mắt lướt qua hồ nước, hoàn toàn thu hết di chỉ thành Nhạc Thủy dưới đáy hồ vào sâu trong con ngươi.
Tuy rằng đã trôi qua mấy trăm năm, thế nhưng bởi vì đáy hồ không có ai phá hư, di chỉ thành Nhạc Thủy vẫn bao trì tương đối hoàn hảo như ban đầu.
Ánh mắt Cổ Thần rơi vào phế tích phía đông thành Nhạc Thủy, nơi này từng là viện phủ Cổ gia.
Trong ánh mắt của Cổ Thần, viện phủ Cổ gia đã hóa thành đồng phế tích sứt mẻ, dần dần, bắt đầu trở nên hoàn hảo ban đầu…
Rất nhanh, di chỉ thành Nhạc Thủy trong ánh mắt Cổ Thần đã xảy ra biến hóa, khôi phục lại nguyên dạng mấy trăm năm trước đây, trong thành người đến người đi…
Linh hồn Cổ Thần tựa hồ đã trở về thời đại thiếu niên, từng hình ảnh mờ ảo tại thành Nhạc Thủy trước kia hiện lên trong mắt hắn.
Thấy vật nhớ người!
Những hình ảnh nhỏ nhất thời đại thiếu niên dần dần hiện lên trong đầu Cổ Thần.
Ngoại công Cổ Hiền, tam trưởng lão, Cổ Hằng, Cổ Trữ, Cổ Húc… Một người lại một người lần lượt xuất hiện trong hồi ức của Cổ Thần.
Không biết bao lâu, Cổ Thần từ trong hồi ức tỉnh táo lại, tất cả hình ảnh hoàn hảo trước mắt một lần nữa hóa thành phế tích, lặng yên dưới đáy Cự Chưởng Hồ.
Trong lòng Cổ Thần đột nhiên nhiều hơn một loại cảm giác --- Khổ!
Cũng giống như quốc gia phàm nhân tại Bắc Hoang xưa kia, lúc cảm ngộ nhân sinh, Cốc Trần, Cốc Chu, Quan Kỳ, Trương Viễn, Thành Chiến, Tư Mã Duyên… Nhân sinh của những con người này trong lòng Cổ Thần cũng biến thành Khổ.
Thế gia có bao nhiêu đẹp đẽ, hạnh phúc, vui vẻ, cũng có bấy nhiêu đau xót, cực khổ, sầu bi…
Thường thường, đẹp đẽ, hạnh phúc, vui vẻ trong trí nhớ cũng giống như phù dung sớm nở tối tàn, khong được lâu dài, mà đau xót, cực khổ, sầu bi thì lại thâm nhập lòng người, thật lâu khó quên.
Thế gian giống như một đại khổ hải, ý niệm của chúng sinh trầm luân trong khổ hải, đẹp đẽ, hạnh phúc cũng giống như vô số hòn đảo nhro trong khổ hải, khi thì trồi lên trên mặt nước, khi thì bị mặt nước bao phủ nhấn chìm.
Chung sinh trong khổ hải, đại đa số đều trầm luân trong khổ hải, vô cùng may mắn có thể tìm được một hòn đảo nhỏ vui vẻ cũng khó bảo trì được lâu hơn, sẽ bị khổ hải bao phủ, trong khổ hải vĩnh viễn không có lục địa không chìm nghỉm.
Khổ hải bất quá là một ý niệm trừu tượng trong lòng Cổ Thần, cũng không phải là thế giới, thực sự là một phiến biển rộng, đó là một phiến đại dương tinh thần, tuy rằng không thể nhìn thấy, nhưng cũng không phải là không thể tồn tại.
Thân thể không tiếp xúc được khổ hải này, cũng không cảm nhận được, coi như là ý thức, ý niệm cũng khó biết được, bởi vì khổ hải rộng lớn vô biên, ý thức của chúng sinh so sánh với khổ hải chỉ là vô số hạt bụi bé nhỏ.
Con kiến quá nhỏ, tuy rằng chúng vẫn tồn tại trong thiên địa, nhưng cũng cách nào biết được đại thể thiên địa rộng lớn tới mức nào, thậm chí căn bản không biết cái gì là thiên địa.
Bụi bặm so sánh với khổ hải càng thêm nhỏ bé, cho dù trong khổ hải cũng không nhất định biết được, hiểu được.
Từ xưa tới nay, chỉ có những người đại trí tuệ, đại ngộ tính mới có thể cảm giác được sự tồn tại của khổ hải.
Thánh địa Ngũ Hành không chỉ thu nhận tu sĩ đã bước chân vào tu chân chi đạo, cũng tuyển nhân phàm nhân có tiên căn, chỉ cần có khả năng tu đạo sẽ cho hắn một cơ hội cố gắng, tất nhiên có nắm bắt được cơ hội, thành công bước lên đỉnh cao tu đạo hay không còn phải phụ thuộc vào chính bản thân.
Ngay trong lúc phàm nhân, tu sĩ khắp Cổ Hoang người trước tiếp nối người sau bái nhập vào thánh địa Ngũ Hành, trong lòng Cổ Thần rơi vào khốn đốn.
Nguyên bản Cổ Thần dùng bản nguyên ngũ hành mở ra Ngũ Hành Bí Cảnh, đủ có thể ngăn cản được thế hủy diệt của ngũ hành thoát thai kiếp.
Thế nhưng diện tích của Ngũ Hành Bí Cảnh có hạn, chỉ có phương viên mấy trăm dặm, mà tu sĩ khắp thiên hạ có quá nhiều, nhất là phàm nhân, càng nhiều như sao trời, nếu như Cổ Thần muốn cứu hết tất cả mọi người, căn bản là điều không có khả năng, chỉ có thể cứu vớt được một bộ phận rất nhỏ trong đó.
Lấy thực lực của Cổ Thần hiện nay, chỉ có thể mở được bí cảnh phương viên mấy trăm dặm, nếu như muốn tiếp tục mở rộng Ngũ Hành Bí Cảnh, tu vi của Cổ Thần chí ít cần phải đề cao thêm một tầng cấp mới được, nhất định phải hợp đạo thành công, bước vào cảnh giới chư tử đại tiên.
Cổ Thần lợi dụng ngôn xuất pháp tùy của bản thân và ngôn xuất pháp tùy của bản nguyên ngũ hành dung hợp với nhau, như vậy có thể khiến diện tích Ngũ Hành Bí Cảnh mở rộng gấp mười lần.
Chỉ là, nếu muốn hợp đạo thành công không phải là chuyện dễ dàng, Cổ Thần bước vào Hợp Đạo sơ kỳ đã gần một trăm năm rồi vẫn chưa hề có nửa diểm dấu hiệu cảm ngộ.
Hợp đạo cần phải tuân theo tự nhiên, càng là nóng ruột thì càng cách đạo xa hơn.
Cổ Thần biết rõ đạo lý này.
Mỗi một chư tử đại tiên hợp thành đạo không hề giống nhau, thế nhưng loại hình lại luôn luôn tương tự.
Ví dụ, có người quan sát núi hợp đạo, tuy rằng nhìn đều là núi, thế nhưng mỗi người khác nhau có cái nhìn khác nhau, có lĩnh ngộ khác nhau, cũng chính là có đạo không giống nhau.
Vì vậy, tuy rằng mỗi người hợp thành đạo không giống nhau, thế nhưng bởi vì lĩnh ngộ đầu nguồn giống nhau, đều có cùng một loại, có phân chia mạnh yếu.
Quan sát núi, quan sát nước, quan sát phong vân biến hóa, quan sát tinh không vận hành… Tất cả những điều này đều có thể lĩnh ngộ được đạo, hợp hai làm một với bản thân.
Nếu muốn hợp đạo thành công, trước hết phải chọn một mục tiêu đầu nguồn lĩnh ngộ, vạn vật thiên địa đều có tồn tại đạo lý, ví dụ như một ngọn núi, một hồ nước, phía sau mỗi một vật thể tự nhiên đều ẩn chứa đại đạo vô thượng.
Quá trình hợp đạo của bản thân chia làm ba bước.
Chọn một mục tiêu đầu nguồn để lĩnh ngộ, đây là bước đầu tiên tu sĩ hợp đạo của bản thân.
Sau khi đã chọn được mục tiêu, muốn từ mục tiêu lĩnh ngộ được sự tồn tại của đại đạo, đây là bước thứ hai.
Sau khi lĩnh ngộ được đại đạo, cần phải dung hợp với bản thân làm một, một khi hợp thành lập tức bước vào Hợp Đạo trung kỳ, được gọi là chư tử đại tiên, đây là bước thứ ba.
Hiện nay ngay cả bước đầu tiên Cổ Thần vẫn chưa đạt được, đến tột cùng hợp thành đạo có bộ dáng như thế nào, trong lòng hắn hoàn toàn mê võng.
Bước đầu tiên của hợp đạo chính là bước quan trọng nhất.
Con đường tu đạo, sợ nhất không phải là gặp bình cảnh cảnh giới, gặp phải trở ngại có bao nhiêu to lớn, mà là phía trước là một mảnh mơ hồ, lẫn lộn tìm hiểu phương hướng, tạo thành kết quả trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Tu sĩ không phải là mỗi một loại đại đạo đều có thể tương dung, một số nhìn sơn là có thể lĩnh ngộ đại đạo, thành công hợp hai làm một, trở thành chư tử đại tiên, để hắn nhìn thủy không nhất định có thể hợp đạo thành công.
Cũng như vậy, nhìn thủy có thể lĩnh ngộ đại đạo, thành công hợp hai làm một, trở thành chư tử đại tiên, để hắn đi nhìn sơn cũng không nhất định có thể hợp đạo thành công.
Đến tột cùng tu sĩ và loại đại đạo nào tương dung, bản thân rất khó biết được, rất nhiều tu sĩ hợp đạo sơ kỳ chung thân đều dừng lại tại bước đầu tiên này, đợi khi đại nạn tới cũng không biết rốt cuộc bản thân tột cùng là tương dung thích hợp với loại đại đạo nào? Tiêu tốn rất nhiều năm tháng, tìm hiểu rất nhiều loại đại đạo cũng không thể tìm ra loại thích hợp với bản thân.
Đại đạo vô thượng, không chỗ nào không có, vạn vật thế gian có tồn tại đạo lý liền có đạo.
Nếu muốn từ trong vạn vật thế gian phát hiện ra đạo thích hợp với bản thân, nói dễ vậy sao?
Lúc này, ngộ tính của tu sĩ trở nên cực kỳ quan trọng, thường thường người có ngộ tính càng cao càng có thể dễ dàng cảm ứng được sự liên hệ giữa đạo và bản thân, có thể tìm được đạo thích hợp với bản thân một cách nhanh nhất, nhận thức chuẩn phương hướng là có thể tiếp tục tiến vào bước thứ hai trong quá trình hợp đạo, lĩnh ngộ được sự tồn tại của đại đạo.
Ngộ tính của Cổ Thần không thấp, thế nhưng bước vào Hợp Đạo mới chỉ gần trăm năm đều luôn bận rộn công việc, mở Ngũ Hành Bí Cảnh, xây dựng Ngũ Hành Đại Trận, vì vậy Cổ thần đối với đại đạo thích hợp với bản thân hoàn toàn không có chút linh cảm động chạm nào.
Bước hợp đạo đầu tiên là một bước quan trọng nhất, có thể lĩnh ngộ được sự tồn tại của đại đạo hay không then chốt nhìn vào phương hướng bước đầu tiên đúng hay sai, nếu như phương hướng sai rồi, vậy thì vô luận tiêu tốn bao nhiêu thời gian cũng sẽ là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, làm chuyện vô ích.
Thời đại thượng cổ, chư tử đại tiên hợp đạo thành công, tương đối bình thường, bước đầu tiên hợp đạo thành công chí ít cũng dùng trên hai nghìn năm trở lên.
Hai nghìn năm để tìm kiếm phương hướng, nghe thì có vẻ rất khoa trương, thế nhưng trên thực tế, cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ dùng hết thời gian trọn đời cũng không nhất định tìm kiếm được phương hướng thích hợp, thọ nguyên hơn vạn năm vượt qua trong mê võng.
Cũng là chư tử đại tiên, tốc độ tu luyện cũng có cao thấp, thiên tư, ngộ tính cũng phân cao thấp, nhưng coi như chư tử đại tiên dùng thời gian hợp đạo nhanh nhất cũng tiêu phí thời gian hơn một nghìn năm.
Chư tử đại tiên thời đại thượng cổ, bọn họ có thời gian hơn vạn năm để lĩnh ngộ con đường đại đạo, chậm rãi lục lọi, thế nhưng Cổ Thần không có thời gian, hiện tại chỉ sót lại hơn một trăm năm ngũ hành thoát thai kiếp sẽ hàng lâm.
Đến lúc đó lực lượng pháp tắc bản nguyên ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ cường đại nhất sẽ phủ xuống bất cứ chỗ nào trong tiên giới Cổ Hoang, phá hủy tất cả văn minh, thu gặt tất cả sinh mệnh.
Nếu như trước ngũ hành thoát thai kiếp, Cổ Thần không thể cứu vớt sinh linh, không có biện pháp cứu sinh linh vạn tộc, như vậy bước đầu tiên chống lại Thiên đã rơi vào kết quả hoàn toàn thất bại.
Một ngày một đêm thay nhau trôi qua, Cổ Thần sinh hoạt trong thánh địa Ngũ Hành, trải qua sinh hoạt bình thường củng với tứ nữ Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc, ngày ngày tuy rất bình tĩnh, nhưng mười phần hạnh phúc, khoái hoạt.
Cổ Thương Khung muốn Cổ Thần sinh một tôn tử, thế nhưng đáng tiếc, Cổ Thần đã tu luyện thành thuần dương chi thể, một thân tinh nguyên hóa thuần dương, bá đạo vô cùng, căn bản không thể kết hợp với âm nguyên của Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm và Tự Ngọc, không thể sinh ra hậu đại.
Còn Hư Tử Uyên là thuần âm chi thể, một thân âm nguyên hóa thành thuần âm, theo đạo lý mà nói, thuần âm thuần dương hẳn là có thể kết hợp, nhưng trên thực tế vô luận là thuần âm hay thuần dương đều đã không còn một chút tạp chất, căn bẳn không thể tiếp tục dung hợp cùng một chỗ.
Thuần âm và thuần dương một chỗ, tối đa là không chống lại lẫn nhau, căn bản không thể kết hợp, hòa hợp thành một thể.
Câu cửa miệng nói, vật cực tất phản, mà đạt tới cảnh giới tinh khiết thì hoàn toàn là một cá thể độc lập, không thể dung hợp với bất kỳ cá thể nào khác.
Sinh hoạt bình tĩnh giằng co hơn mười năm!
Cho dù tâm tình của Cổ Thần bình ổn, nhưng dưới áp lực của ngũ hành thoát khai kiếp cũng không nhịn được bắt đầu nóng ruột.
Còn không tới trăm năm ngũ hành thoát thai kiếp sẽ đánh xuống tiên giới Cổ Hoang, mà Cổ Thần vẫn chưa đạt được bước đầu tiên trong quá trình hợp đạo, còn chưa tìm được phương hướng, bị vây trong mê võng.
Hắn mỗi ngày hết nhìn sơn lại nhìn thủy, nhìn phong vân biến hóa, nhìn nhật nguyệt thay thế, nhìn tinh không vận hành…
Thế nhưng, tất cả những thứ này rơi vào trong mắt tuy có chút đạo lý, thế nhưng lĩnh ngộ đối với đạo thì hoàn toàn là con số không.
Tại lúc không tìm được phương hướng, Cổ Thần giống như con ruồi không đầu, lao loạn khắp nơi, hắn không dám mong chờ vào vận khí, mỗi ngày chỉ cảm nhận một loại đạo, bởi vì loại xác suất sờ loạn này thực sự quá mức nhỏ bé, rất dễ sản sinh kết quả ngược trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, như vậy chỉ càng khiến cho khả năng hợp đạo của hắn thêm nhỏ bé hơn.
Thời gian như nước chảy, lẳng lặng trôi đi xa, không lưu lại một chút vết tích.
Hoa nở hoa tàn, xuân đi thu đến! Một năm lại một năm trôi qua.
Chuyển mắt, cách ngũ hành thoát thai kiếp phủ xuống tiên giới cổ Hoang chỉ còn thời gian sáu mươi năm.
Trong thánh địa Ngũ Hành, sống hạnh phúc với tữ nữ Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm Tự Ngọc hơn trăm năm, Cổ Thần vẫn không tìm được phương hướng cho bản thân.
“Xem ra ở trong thánh địa Ngũ Hành không phải là biện pháp rồi, còn lại sáu mươi năm cuối cùng, ta phải đi ra ngoài một lần, tuy nói tiên giới Cổ Hoang đối với ta căn bản quen thuộc hoàn toàn, thế nhưng đi nhiều địa phương hơn một chút chung quy có thể giúp tâm linh thêm mở rộng, có thể tìm được đạo thích hợp với barnt hân, thành công hoàn thành bước đầu tiên trong quá trình hợp đạo.”
Trong lòng Cổ Thần suy nghĩ, sinh ra ý lịch lãm bên ngoài.
Chỉ còn sáu mươi năm, ngũ hành thoát thai kiếp phủ xuống, trong vô hình, áp lực đối với Cổ Thần càng lúc càng lớn, sinh hoạt với tứ nữ hơn trăm năm, Cổ Thần muốn một quá trình tâm linh rộng mở hơn.
Cáo từ tứ nữ, Cổ Thần rời khỏi thánh địa Ngũ Hành, chậm rãi không mục đích bước về phía nam.
Đi về phía nam hoàn toàn là Cổ Thần vô ý thức lựa chọn, bởi vì quê hương thành Nhạc Thủy của Cổ Thần ở ngay phía nam Hư Thiên Tông.
Hiện tại Hư Thiên Tông đã biến thành thánh địa Ngũ Hành, thành Nhạc Thủy cũng đã biến thành Cự Chưởng Hồ, nhưng phương hướng không sai, Cổ Thần chậm rãi bước trong hư không, rất nhanh đã xuất hiện ngay trên bầu trời Cự Chưởng Hồ, nơi tọa lạc thành Nhạc Thủy xưa kia.
Pho tượng Cơ Nghiêu đang quỳ trước Cự Chưởng Hồ, Cổ Thần hạ xuống ngay bên cạnh pho tượng.
Nhìn thoáng qua Cơ Nghiêu, ánh mắt Cổ Thần chuyển dời, rơi vào Cự Chưởng Hồ trước mặt, ánh mắt lướt qua hồ nước, hoàn toàn thu hết di chỉ thành Nhạc Thủy dưới đáy hồ vào sâu trong con ngươi.
Tuy rằng đã trôi qua mấy trăm năm, thế nhưng bởi vì đáy hồ không có ai phá hư, di chỉ thành Nhạc Thủy vẫn bao trì tương đối hoàn hảo như ban đầu.
Ánh mắt Cổ Thần rơi vào phế tích phía đông thành Nhạc Thủy, nơi này từng là viện phủ Cổ gia.
Trong ánh mắt của Cổ Thần, viện phủ Cổ gia đã hóa thành đồng phế tích sứt mẻ, dần dần, bắt đầu trở nên hoàn hảo ban đầu…
Rất nhanh, di chỉ thành Nhạc Thủy trong ánh mắt Cổ Thần đã xảy ra biến hóa, khôi phục lại nguyên dạng mấy trăm năm trước đây, trong thành người đến người đi…
Linh hồn Cổ Thần tựa hồ đã trở về thời đại thiếu niên, từng hình ảnh mờ ảo tại thành Nhạc Thủy trước kia hiện lên trong mắt hắn.
Thấy vật nhớ người!
Những hình ảnh nhỏ nhất thời đại thiếu niên dần dần hiện lên trong đầu Cổ Thần.
Ngoại công Cổ Hiền, tam trưởng lão, Cổ Hằng, Cổ Trữ, Cổ Húc… Một người lại một người lần lượt xuất hiện trong hồi ức của Cổ Thần.
Không biết bao lâu, Cổ Thần từ trong hồi ức tỉnh táo lại, tất cả hình ảnh hoàn hảo trước mắt một lần nữa hóa thành phế tích, lặng yên dưới đáy Cự Chưởng Hồ.
Trong lòng Cổ Thần đột nhiên nhiều hơn một loại cảm giác --- Khổ!
Cũng giống như quốc gia phàm nhân tại Bắc Hoang xưa kia, lúc cảm ngộ nhân sinh, Cốc Trần, Cốc Chu, Quan Kỳ, Trương Viễn, Thành Chiến, Tư Mã Duyên… Nhân sinh của những con người này trong lòng Cổ Thần cũng biến thành Khổ.
Thế gia có bao nhiêu đẹp đẽ, hạnh phúc, vui vẻ, cũng có bấy nhiêu đau xót, cực khổ, sầu bi…
Thường thường, đẹp đẽ, hạnh phúc, vui vẻ trong trí nhớ cũng giống như phù dung sớm nở tối tàn, khong được lâu dài, mà đau xót, cực khổ, sầu bi thì lại thâm nhập lòng người, thật lâu khó quên.
Thế gian giống như một đại khổ hải, ý niệm của chúng sinh trầm luân trong khổ hải, đẹp đẽ, hạnh phúc cũng giống như vô số hòn đảo nhro trong khổ hải, khi thì trồi lên trên mặt nước, khi thì bị mặt nước bao phủ nhấn chìm.
Chung sinh trong khổ hải, đại đa số đều trầm luân trong khổ hải, vô cùng may mắn có thể tìm được một hòn đảo nhỏ vui vẻ cũng khó bảo trì được lâu hơn, sẽ bị khổ hải bao phủ, trong khổ hải vĩnh viễn không có lục địa không chìm nghỉm.
Khổ hải bất quá là một ý niệm trừu tượng trong lòng Cổ Thần, cũng không phải là thế giới, thực sự là một phiến biển rộng, đó là một phiến đại dương tinh thần, tuy rằng không thể nhìn thấy, nhưng cũng không phải là không thể tồn tại.
Thân thể không tiếp xúc được khổ hải này, cũng không cảm nhận được, coi như là ý thức, ý niệm cũng khó biết được, bởi vì khổ hải rộng lớn vô biên, ý thức của chúng sinh so sánh với khổ hải chỉ là vô số hạt bụi bé nhỏ.
Con kiến quá nhỏ, tuy rằng chúng vẫn tồn tại trong thiên địa, nhưng cũng cách nào biết được đại thể thiên địa rộng lớn tới mức nào, thậm chí căn bản không biết cái gì là thiên địa.
Bụi bặm so sánh với khổ hải càng thêm nhỏ bé, cho dù trong khổ hải cũng không nhất định biết được, hiểu được.
Từ xưa tới nay, chỉ có những người đại trí tuệ, đại ngộ tính mới có thể cảm giác được sự tồn tại của khổ hải.
/889
|