Vu Thần cũng chỉ là tu sĩ Hợp Đạo kỳ, đồng thời còn là tu sĩ nhân tộc, thọ nguyên không vượt qua 12960 năm, theo thời gian trôi qua, hắn phải đi tìm con đường trường sinh, tiên độ phàm gian, thế nhưng hận ý trong lòng hắn đối với cổ vu tộc lại khiến hắn không cam lòng vứt bỏ mọi thứ.
Thời điểm Vu Thần còn ở tiên giới Cổ Hoang, cổ vu tộc cũng có cường giả thực lực không thua kém gì hắn, hắn không thể báo thù, vì vậy Vu Thần vắt óc nghĩ ra một biện pháp, đó là chân thân tiên độ phàm gian, thông qua lực lượng tinh thần, chắt lọc một phần nguyên thần di lưu lại tiên giới Cổ Hoang.
Theo thời gian trôi qua, vu tộc một ngày nào đó sẽ xuống dốc, đến lúc đó Vu Thần có thể tìm cổ vu tộc tính sổ rồi.
Thế nhưng khả năng lúc tiên độ thế gian, tu sĩ không thể tiếp tục trở về tiên giới Cổ Hoang, vì vậy nếu muốn thông qua lực lượng tinh thần, câu thông hai giới tiên phàm, đó là chuyện vô cùng khó khăn.
Tuy rằng Vu Thần tìm được phương pháp, nhưng cũng cần phải có tu sĩ triệu hoán mới có thể phóng xuất ra lực lượng nguyên thần của hắn, đồng thời thả ra lực lượng nguyên thần mạnh yếu ra sao có liên quan chặt chẽ với tu vi của tu sĩ, vì vậy lực lượng nguyên thần Vu Thần lưu lại trong tiên giới Cổ Hoang căn bản không thể phá huy hiệu quả đối phó với cổ vu tộc, tự nhiên đến nay không thể thành công báo thù.
Trong Vu Thần Điện, ngoại trừ pho tượng Vu Thần ra, còn có hai vị cường giả cái thế Hợp Đạo kỳ bị thương nặng cùng với một vị nữ tử nhìn qua tuổi tác ước chừng hai mươi.
Nữ tử này chính là thánh nữ Vu Nguyệt, Cổ Thần và Vu Nguyệt gần bốn trăm năm không gặp mặt, theo vận khí thiên địa trở về thời đại thượng cổ, Vu Nguyệt đã thành công lĩnh ngộ pháp tắc, trở thành một cường giả Độ Hư cảnh, đồng thời tu vi còn đạt tới Đằng Vân trung kỳ, thế nhưng điểm tiến bộ này của nàng so với Cổ Thần quả thực nhỏ bé không đáng kể.
Hiện tại, trong ánh mắt Vu Nguyệt nhìn Cổ Thần chỉ có ngưỡng mộ thật sâu.
Vu Nguyệt và hai vị cường giả cái thế Thần Vu Tông đứng một bên, Cổ Thần đã phá hủy quang tráo bên ngoài Vu Thần Điện, với thực lực của bọn họ đã không thể ngăn cản được Cổ Thần. Vu Thần muốn bảo toàn pho tượng của bản thân chỉ có thể dựa vào chính hắn.
Cổ Thần tiến vào Vu Thần Điện, vẫn không hề có chút vẻ coi thường đối với pho tượng Vu Thần.
Vu Thần từ mấy vạn năm trước đã là cường giả cấp độ chư tử đại tiên hợp đạo thành công, hiện tại không biết đã đạt tới loại cảnh giới gì, pho tượng di lưu lại cho dù là chư tử đại tiên cũng khó có thể phá hủy, Cổ Thần không phải người cuồng ngạo, đương nhiên sẽ không coi thường Vu Thần.
Tựa hồ cảm nhận được khí tức của Cổ Thần, pho tượng Vu Thần vốn tĩnh mạch đột nhiên như có thêm vài phần tức giận, sản sinh một cỗ khí tức vô cùng cường đại, bắt đầu lan tràn bốn phía, so với khí thế của Cổ Thần càng thêm kinh người.
Thanh âm của Vu Thần vang lên:
- Cổ Thần, bản thần thực sự không ngờ! Chỉ bốn trăm năm ngươi dĩ nhiên đã trưởng thành tới mức độ này, thực sự ngoài dự liệu của ta!
Cổ Thần nói:
- Chuyện ngoài dự liệu của ngươi còn nhiều!
- Hắc hắc… Hắc hắc hắc hắc!
Vu Thần đột nhiên nở nụ cười, tựa hồ tâm tình vô cùng vui vẻ, nói:
- Những điều này đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là ngươi đã chạy tới cung điện bản thân!
Cổ Thần âm thầm đề cao cảnh giác, hỏi:
- Vì sao?
- Ha ha ha ha…
Vu Thần cười to nói:
- Cổ Thần, ngươi không biết, lực lượng của bản thần trên thực tế có thể hoàn toàn phủ xuống tiên giới Cổ Hoang, thế nhưng giới hạn trong cung điện của bản thần, không thể rời khỏi pho tượng bản thần quá nghìn trượng, ngươi đã tới cung điện của bản thần, ngươi đã bước vào con đường tử vong rồi, ha ha…
Tuy rằng trong lòng Cổ Thần cảnh giác, nhưng trên mặt không hề tiết lộ mảy may, nói:
- Ngươi cho rằng bằng vào lực lượng của ngươi có thể ngăn cản ta sao?
- Hừ! Có thể hay không, thử xem là biết!
Ngữ khí Vu Thần biến đổi, tiếng nói vừa dứt, một ảnh tử cực lớn đột nhiên xuất hiện, cao chừng trăm trượng, chân đạp trên mặt đất, đầu sắp chạm tới đỉnh Vu Thần Điện.
Bóng người nửa trắng nửa đen, so với pho tượng Vu Thần không khác nhau, chính là nguyên thần của Vu Thần.
Theo bóng ảnh này vừa ra, lực lượng dâng trào giống như sóng biển, một sóng lại một sóng kéo tới, vô số hắc khí từ trong cự ảnh tuôn trào, trong sát na hơn mười trượng xung quanh nguyên thần Vu Thần đều bị hắc khí bao phủ.
Cổ Thần tản mát ra quang hoa chói mắt, hoàn toàn xua tan đi hắc khí do nguyên thần Vu Thần phát tán tới gần.
Chỉ nghe tiếng bạo tạc rắc rắc, không gian giữa Cổ Thần và Vu Thần nghiền nát tầng tầng, một bàn tay vô cùng đen kịt đột nhiên xuất hiện, vỗ thẳng về phía Cổ Thần.
Bàn tay Cổ Thần khẽ nhắc, lòng bàn tay bùng phát quang mang màu xanh, một đạo chưởng ấn màu xanh nhất thời từ trong lòng bàn tay Cổ Thần kích phát bắn đi.
Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn --- Bản Nguyên Mộc Ấn, theo lĩnh ngộ của Cổ Thần đối với bản nguyên ngũ hành càng lúc càng khắc sâu, bản nguyên ngũ hành càng lúc càng dung hợp sâu sắc hơn, uy lực Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn của Cổ Thần cũng tăng lên, so với Chiến Thần Diệt Tinh Quyền không hề thua kém.
Hai đạo chưởng ấn va chạm với nhau, một tiếng nổ vang, lực lượng cuồng bạo bạo phát về bốn phía, lại bị lực khống chế cực mạnh của hai người giữ lại trong phạm vi cực kỳ nhỏ bé.
Tuy rằng nghe thanh âm chấn động lòng người, thế nhưng không hề tạo thành bất cứ phá hủy nào đối với Vu Thần Điện ngay bên cạnh.
Cường giả chân chính, không chỉ có thể phát huy được lực công kích cường đại, còn có thể khống chế lực công kích trong lòng bàn tay, hủy diệt và phá hủy, tất cả chỉ trong ý niệm, trong lòng không có ý niệm hủy diệt, phá hư, cho dù công kích có mãnh liệt như thế nào đi nữa cũng khong hề tạo thành hủy diệt, phá hư.
Thủ đoạn như thế này, chí ít cần phải là chư tử đại tiên hợp đạo thành công mới có thể thi triển.
Vu Thần là cường giả cấp bậc chư tử đại tiên, tuy rằng Cổ Thần chưa hợp đạo thành công, nhưng bằng vào bản nguyên ngũ hành, thực lực so với chư tử đại tiên không hề thua kém, tự nhiên cũng có thủ đoạn như vậy.
Cổ Thần và Vu Thần công kích lần đầu, cân sức ngang tài.
- Đây là lực lượng mộc chi bản nguyên ngươi có thể phát huy ra? Thực sự là lãng phí thiên vật!
Thanh âm Vu Thần vô cùng coi thường vang lên.
Lông mày Cổ Thần vừa nhíu, bàn tay khẽ lộn, một đạo chưởng ấn màu vàng nổ bắn ra, quát lên:
- Bản Nguyên Kim Ấn!
Cực chưởng màu vàng mang theo lực lượng bản nguyên sát lục, Vu Nguyệt và hai vị cường giả cái thế đứng cách không xa vừa nhìn liền lập tức cảm giác trong lòng sản sinh một cỗ ý niệm giết chóc mãnh liệt, muốn chém nát bất cứ thứ gì đó thành vô số mảnh mới cam tâm, lập tức nhắm lại hai mắt, không dám quan sát.
Thanh âm coi thường của Vu Thần quàng quạc dừng lại, trong hắc khí cuồn cuộn bổ ra một đạo chưởng ấn màu trắng.
Chương 10: Hủy diệt pho tượng (hạ).
Nửa người màu trắng xuất thủ rồi.
Hai đạo chưởng ấn màu vàng một trắng lại va chạm với nhau.
Ầm…
Lại là một tiếng bạo tạc kinh thiên.
Thân thể Cổ Thần chưa động, thân ảnh Vu Thần cũng không hề có chút ảnh hưởng, lạnh lùng nói:
- Lực lượng kim chi bản nguyên cũng chỉ như vậy, Cổ Thần, nguyên lai ngươi chỉ có chút điểm bản lĩnh này, mang mệnh tới đây đi!
Theo một tiếng rống to hơn của Vu Thần, đột nhiên hai bàn tay một đen một trắng xuất hiện, vỗ mạnh về phía Cổ Thần.
Hai chưởng đánh tới đỉnh đầu Cổ Thần, đột nhiên biến đổi, hóa thành hai đại luân bàn một đen một trắng, một âm một dương, một sinh một diệt, hai đại luân bàn một đen một trắng mang theo lưc lượng kinh khủng tới cực điểm, tiếp tục rơi xuống đầu Cổ Thần.
Muốn đẩy Cổ Thần vào trong luân bàn, nghiền nát thành phấn mạt.
“Lực lượng thực khủng khiếp! Đây là lực lượng chỉ có chư tử đại tiên mới có thể thi triển được sao?”
Trong lòng Cổ Thần chấn động, đây là một kích cực mạnh hắn từng đối mặt.
Trong nháy mắt này, khí thế Cổ Thần một lần nữa tăng lên, đề cao tới đỉnh, hai chưởng của hắn đều hiện, quát lên:
- Bản Nguyên Thổ Ấn.
Hai đạo chưởng ấn màu vàng đất nổ bắn đi, chưởng ấn cực mạnh trong Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn --- Bản Nguyên Thổ Ấn, liên tục đánh ra hai chưởng về phía Vu Thần.
Rất nhanh, Bản Nguyên Thổ Ấn và đại luân bàn âm dương của Vu Thần va chạm với nhau.
Không hề có tiếng bạo tạc như dự tính, Bản Nguyên Thổ Ấn giống như đi qua không khí, trực tiếp vượt qua đại luân bàn âm dương, tiếp tục vỗ mạnh vào thân ảnh Vu Thần và pho tượng.
Ầm ầm…
Hai tiếng bạo tạc, thân ảnh nguyên thần và pho tượng trong sát na bị đánh tan thành phấn mạt, hóa thành hư vô.
Đại luân bàn âm dương theo Vu Thần biến mất cũng lập tức biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
- Ha ha ha ha…
Tiếng cười to của Vu Thần từ trong hư không truyền ra, vui sướng vô cùng:
- Cổ Thần, bản thần muốn đa tạ ngươi, thân thể bản thần và nguyên thần chia lìa hai giới, mấy vạn năm trôi qua tu vi cũng không tiến thêm, ngươi đã triệt để hủy diệt ký thác của bản thần tại tiên giới cổ Hoang, rất nhanh nguyên thần của bản thần sẽ dung hợp với thân thể, lấy cảm ngộ của bản thần, tu vi sẽ tiếp tục đề cao, Cổ Thần, rất nhanh chúng ta sẽ gặp mặt, ha ha ha ha, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết! Ha ha ha ha ha…
Theo tiếng cười biến mất, Cổ Thần cảm giác khí tức của Vu Thần càng lúc càng yếu, cuối cùng trong tiên giới Cổ Hoang đã không còn một chút cảm giác về khí tức Vu Thần.
Tựa hồ, Vu Thần thực sự triệt để rời khỏi tiên giới Cổ Hoang.
- Hừ!
Cổ Thần hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Lần này ta có thể diệt ngươi, lần sau cũng có thể diệt ngươi, Vu Thần, ngươi linh nhục hợp nhất, lần sau gặp mặt ngươi sẽ không có bất cứ địa phương nào để chạy trốn, ai sống ai chết, đến lúc đó sẽ biết kết quả.
Vu Thần triệt để rời khỏi tiên giới Cổ Hoang, tất cả con bài chưa lật của Thần Vu Tông đều đã mất đi tác dụng, không thể ngăn cản Cổ Thần mảy may.
Cổ Thần quan sát một lượt toàn bộ ghi chép pháp quyết các loại của Vu Thần lưu lại, ngộ tính của hắn kinh người, bất luận là pháp quyết gì, vừa nhìn một lượt là có thể thấy được bản chất hạch tâm nhất, rất nhanh trên một quyển Khổ Hải Kinh tìm được nghiên cứu thâm ảo về linh hồn của Vu Thần.
Nhìn bản kinh văn này, Cổ Thần biết, Vu Thần đã biết tới sự tồn tại của thế giới tinh thần, đồng thời còn tiếp xúc tới khổ hải.
Vu Thần tại Khổ Hải Kinh ghi chép lại những cảm ngộ đối với thế giới tinh thần, tạo nghệ phi thường sâu đậm.
Thế nhưng, sau khi Vu Thần bước vào Hợp Đạo kỳ mới cảm ngộ tới thế giới tinh thần, khi đó đã hợp thành đạo của chính mình, viết vào đây chỉ là quan niệm chủ quan.
Bởi vì, đại đạo thế gian, vô luận là loại nào đều không thể vượt qua được khổ hải, vì vậy trong suy nghĩ của Vu Thần, lực lượng tinh thần trầm luân trong khổ hải là chuyện hiển nhiên, không thể thay đổi, có thể thay đổi chỉ tăng mạnh ý niệm, thích ứng khổ hải, để ý niệm có thể truyền từ trong khổ hải tới thế giới tinh thần và ngược lại.
Vô luận là tiên giới Cổ Hoang hay là vũ trụ phàm gian, vạn vật thiên địa tại các thế giới khác nhau, nhưng thế giới tinh thần lại chỉ có một, đó chính là khổ hải vô biên vô hạn, chỉ cần tìm được phương pháp truyền qua lại giữa thế giới tinh thần và khổ hải, cho dù nhục thân và nguyên thần ở hai giới khác nhau cũng có thể liên hệ chặt chẽ.
Vu Thần chính là bằng vào một bộ phương pháp truyền tải ý niệm qua lại này, chân thân ở trong vũ trụ phàm gian, ý niệm tại tiên giới Cổ Hoang vẫn có thể phủ xuống vũ trụ phàm gian.
Tuy rằng Vu Thần không có phương pháp, hướng đi vượt qua khổ hải, nhưng thành tựu trên lĩnh vực tinh thần đã tới trình độ rất cao, thân thể và nguyên thần có thể liên hệ với nhau và tách nhau qua hai thế giới vũ trụ phàm gian và tiên giới Cổ Hoang, đây hầu như là hành động vĩ đại chưa từng có người nào khác làm được.
Đương nhiên, Vu Thần không phải hoàn toàn bằng vào lực lượng của chính mình câu thông âm dương, quán thông thiên địa, mà là dựa vào lực lượng tín ngưỡng, trong Khổ Hải Kinh có phương pháp mượn lực lượng tín ngưỡng truyền lại ý niệm trong khổ hải.
Tại Khổ Hải Kinh, Vu Thần có ghi chép một ý niệm khiến Cổ Thần phải chấn động kinh hãi.
Vu Thần cho rằng, ý niệm của con người trong khổ hải là tồn tại vĩnh hằng bất diệt, tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên sau khi tử vong, linh hồn đủ cường đại, sẽ xúc động tới pháp tắc thế giới, trực tiếp trở về âm giới, mà tu sĩ dưới Kim Đan kỳ, hoặc là phàm nhân, sau khi tử vong, ý niệm sẽ trầm luân tới khổ hải, tuy rằng không có sinh mệnh, nhưng vẫn tồn tại chân thực.
Vì vậy, Vu Thần dùng lực lượng tín ngưỡng thu thập ý niệm chúng sinh trong khổ hải, chỉ cần là phàm nhân tín ngưỡng hắn, hoặc là tu sĩ, sau khi tử vong, ý niệm bất diệt, bị Vu Thần lấy lực lượng tín ngưỡng thu thập, trong khổ hải hình thành một cỗ lực lượng cường đại, không bị trôi dạt khắp nơi trong khổ hải, có thể đưa ý niệm của hắn tự do truyền qua lại.
Vì vậy ý niệm của Vu Thần có thể quán thông giữa tiên giới Cổ Hoang và vũ trụ phàm gian.
- Tuyệt! Tuyệt! Tuyệt vời!
Đọc tới chỗ tinh diệu, Cổ Thần không nhịn được vỗ tay tán thưởng, tuy rằng hắn chưa hoàn toàn tìm được phương pháp cứu vớt chúng sinh, thế nhưng rốt cuộc cũng tìm được một con đường.
Tuy rằng Cổ Thần lĩnh ngộ Bàn chi đại đạo, nhưng Bàn chi đại đạo chỉ là một khái niệm không rõ ràng, đến tột cùng phải Bàn như thế nào? Điều này là một vấn đề!
Bàn! Thuyền đi trên biển, nếu thủy là thiên địa, vậy con thuyền kia đi trên thiên địa, ý vị siêu thoát.
Bàn chi đại đạo cũng là siêu thoát chi đạo, vĩnh sinh bất diệt chi đạo.
Siêu thoát, vĩnh sinh bất diệt! Hiện tại mới chỉ là phương hướng Cổ Thần truy cầu, phương pháp cụ thể ra sao, còn phải nghiên cứu cẩn thận.
Thời điểm Vu Thần còn ở tiên giới Cổ Hoang, cổ vu tộc cũng có cường giả thực lực không thua kém gì hắn, hắn không thể báo thù, vì vậy Vu Thần vắt óc nghĩ ra một biện pháp, đó là chân thân tiên độ phàm gian, thông qua lực lượng tinh thần, chắt lọc một phần nguyên thần di lưu lại tiên giới Cổ Hoang.
Theo thời gian trôi qua, vu tộc một ngày nào đó sẽ xuống dốc, đến lúc đó Vu Thần có thể tìm cổ vu tộc tính sổ rồi.
Thế nhưng khả năng lúc tiên độ thế gian, tu sĩ không thể tiếp tục trở về tiên giới Cổ Hoang, vì vậy nếu muốn thông qua lực lượng tinh thần, câu thông hai giới tiên phàm, đó là chuyện vô cùng khó khăn.
Tuy rằng Vu Thần tìm được phương pháp, nhưng cũng cần phải có tu sĩ triệu hoán mới có thể phóng xuất ra lực lượng nguyên thần của hắn, đồng thời thả ra lực lượng nguyên thần mạnh yếu ra sao có liên quan chặt chẽ với tu vi của tu sĩ, vì vậy lực lượng nguyên thần Vu Thần lưu lại trong tiên giới Cổ Hoang căn bản không thể phá huy hiệu quả đối phó với cổ vu tộc, tự nhiên đến nay không thể thành công báo thù.
Trong Vu Thần Điện, ngoại trừ pho tượng Vu Thần ra, còn có hai vị cường giả cái thế Hợp Đạo kỳ bị thương nặng cùng với một vị nữ tử nhìn qua tuổi tác ước chừng hai mươi.
Nữ tử này chính là thánh nữ Vu Nguyệt, Cổ Thần và Vu Nguyệt gần bốn trăm năm không gặp mặt, theo vận khí thiên địa trở về thời đại thượng cổ, Vu Nguyệt đã thành công lĩnh ngộ pháp tắc, trở thành một cường giả Độ Hư cảnh, đồng thời tu vi còn đạt tới Đằng Vân trung kỳ, thế nhưng điểm tiến bộ này của nàng so với Cổ Thần quả thực nhỏ bé không đáng kể.
Hiện tại, trong ánh mắt Vu Nguyệt nhìn Cổ Thần chỉ có ngưỡng mộ thật sâu.
Vu Nguyệt và hai vị cường giả cái thế Thần Vu Tông đứng một bên, Cổ Thần đã phá hủy quang tráo bên ngoài Vu Thần Điện, với thực lực của bọn họ đã không thể ngăn cản được Cổ Thần. Vu Thần muốn bảo toàn pho tượng của bản thân chỉ có thể dựa vào chính hắn.
Cổ Thần tiến vào Vu Thần Điện, vẫn không hề có chút vẻ coi thường đối với pho tượng Vu Thần.
Vu Thần từ mấy vạn năm trước đã là cường giả cấp độ chư tử đại tiên hợp đạo thành công, hiện tại không biết đã đạt tới loại cảnh giới gì, pho tượng di lưu lại cho dù là chư tử đại tiên cũng khó có thể phá hủy, Cổ Thần không phải người cuồng ngạo, đương nhiên sẽ không coi thường Vu Thần.
Tựa hồ cảm nhận được khí tức của Cổ Thần, pho tượng Vu Thần vốn tĩnh mạch đột nhiên như có thêm vài phần tức giận, sản sinh một cỗ khí tức vô cùng cường đại, bắt đầu lan tràn bốn phía, so với khí thế của Cổ Thần càng thêm kinh người.
Thanh âm của Vu Thần vang lên:
- Cổ Thần, bản thần thực sự không ngờ! Chỉ bốn trăm năm ngươi dĩ nhiên đã trưởng thành tới mức độ này, thực sự ngoài dự liệu của ta!
Cổ Thần nói:
- Chuyện ngoài dự liệu của ngươi còn nhiều!
- Hắc hắc… Hắc hắc hắc hắc!
Vu Thần đột nhiên nở nụ cười, tựa hồ tâm tình vô cùng vui vẻ, nói:
- Những điều này đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là ngươi đã chạy tới cung điện bản thân!
Cổ Thần âm thầm đề cao cảnh giác, hỏi:
- Vì sao?
- Ha ha ha ha…
Vu Thần cười to nói:
- Cổ Thần, ngươi không biết, lực lượng của bản thần trên thực tế có thể hoàn toàn phủ xuống tiên giới Cổ Hoang, thế nhưng giới hạn trong cung điện của bản thần, không thể rời khỏi pho tượng bản thần quá nghìn trượng, ngươi đã tới cung điện của bản thần, ngươi đã bước vào con đường tử vong rồi, ha ha…
Tuy rằng trong lòng Cổ Thần cảnh giác, nhưng trên mặt không hề tiết lộ mảy may, nói:
- Ngươi cho rằng bằng vào lực lượng của ngươi có thể ngăn cản ta sao?
- Hừ! Có thể hay không, thử xem là biết!
Ngữ khí Vu Thần biến đổi, tiếng nói vừa dứt, một ảnh tử cực lớn đột nhiên xuất hiện, cao chừng trăm trượng, chân đạp trên mặt đất, đầu sắp chạm tới đỉnh Vu Thần Điện.
Bóng người nửa trắng nửa đen, so với pho tượng Vu Thần không khác nhau, chính là nguyên thần của Vu Thần.
Theo bóng ảnh này vừa ra, lực lượng dâng trào giống như sóng biển, một sóng lại một sóng kéo tới, vô số hắc khí từ trong cự ảnh tuôn trào, trong sát na hơn mười trượng xung quanh nguyên thần Vu Thần đều bị hắc khí bao phủ.
Cổ Thần tản mát ra quang hoa chói mắt, hoàn toàn xua tan đi hắc khí do nguyên thần Vu Thần phát tán tới gần.
Chỉ nghe tiếng bạo tạc rắc rắc, không gian giữa Cổ Thần và Vu Thần nghiền nát tầng tầng, một bàn tay vô cùng đen kịt đột nhiên xuất hiện, vỗ thẳng về phía Cổ Thần.
Bàn tay Cổ Thần khẽ nhắc, lòng bàn tay bùng phát quang mang màu xanh, một đạo chưởng ấn màu xanh nhất thời từ trong lòng bàn tay Cổ Thần kích phát bắn đi.
Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn --- Bản Nguyên Mộc Ấn, theo lĩnh ngộ của Cổ Thần đối với bản nguyên ngũ hành càng lúc càng khắc sâu, bản nguyên ngũ hành càng lúc càng dung hợp sâu sắc hơn, uy lực Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn của Cổ Thần cũng tăng lên, so với Chiến Thần Diệt Tinh Quyền không hề thua kém.
Hai đạo chưởng ấn va chạm với nhau, một tiếng nổ vang, lực lượng cuồng bạo bạo phát về bốn phía, lại bị lực khống chế cực mạnh của hai người giữ lại trong phạm vi cực kỳ nhỏ bé.
Tuy rằng nghe thanh âm chấn động lòng người, thế nhưng không hề tạo thành bất cứ phá hủy nào đối với Vu Thần Điện ngay bên cạnh.
Cường giả chân chính, không chỉ có thể phát huy được lực công kích cường đại, còn có thể khống chế lực công kích trong lòng bàn tay, hủy diệt và phá hủy, tất cả chỉ trong ý niệm, trong lòng không có ý niệm hủy diệt, phá hư, cho dù công kích có mãnh liệt như thế nào đi nữa cũng khong hề tạo thành hủy diệt, phá hư.
Thủ đoạn như thế này, chí ít cần phải là chư tử đại tiên hợp đạo thành công mới có thể thi triển.
Vu Thần là cường giả cấp bậc chư tử đại tiên, tuy rằng Cổ Thần chưa hợp đạo thành công, nhưng bằng vào bản nguyên ngũ hành, thực lực so với chư tử đại tiên không hề thua kém, tự nhiên cũng có thủ đoạn như vậy.
Cổ Thần và Vu Thần công kích lần đầu, cân sức ngang tài.
- Đây là lực lượng mộc chi bản nguyên ngươi có thể phát huy ra? Thực sự là lãng phí thiên vật!
Thanh âm Vu Thần vô cùng coi thường vang lên.
Lông mày Cổ Thần vừa nhíu, bàn tay khẽ lộn, một đạo chưởng ấn màu vàng nổ bắn ra, quát lên:
- Bản Nguyên Kim Ấn!
Cực chưởng màu vàng mang theo lực lượng bản nguyên sát lục, Vu Nguyệt và hai vị cường giả cái thế đứng cách không xa vừa nhìn liền lập tức cảm giác trong lòng sản sinh một cỗ ý niệm giết chóc mãnh liệt, muốn chém nát bất cứ thứ gì đó thành vô số mảnh mới cam tâm, lập tức nhắm lại hai mắt, không dám quan sát.
Thanh âm coi thường của Vu Thần quàng quạc dừng lại, trong hắc khí cuồn cuộn bổ ra một đạo chưởng ấn màu trắng.
Chương 10: Hủy diệt pho tượng (hạ).
Nửa người màu trắng xuất thủ rồi.
Hai đạo chưởng ấn màu vàng một trắng lại va chạm với nhau.
Ầm…
Lại là một tiếng bạo tạc kinh thiên.
Thân thể Cổ Thần chưa động, thân ảnh Vu Thần cũng không hề có chút ảnh hưởng, lạnh lùng nói:
- Lực lượng kim chi bản nguyên cũng chỉ như vậy, Cổ Thần, nguyên lai ngươi chỉ có chút điểm bản lĩnh này, mang mệnh tới đây đi!
Theo một tiếng rống to hơn của Vu Thần, đột nhiên hai bàn tay một đen một trắng xuất hiện, vỗ mạnh về phía Cổ Thần.
Hai chưởng đánh tới đỉnh đầu Cổ Thần, đột nhiên biến đổi, hóa thành hai đại luân bàn một đen một trắng, một âm một dương, một sinh một diệt, hai đại luân bàn một đen một trắng mang theo lưc lượng kinh khủng tới cực điểm, tiếp tục rơi xuống đầu Cổ Thần.
Muốn đẩy Cổ Thần vào trong luân bàn, nghiền nát thành phấn mạt.
“Lực lượng thực khủng khiếp! Đây là lực lượng chỉ có chư tử đại tiên mới có thể thi triển được sao?”
Trong lòng Cổ Thần chấn động, đây là một kích cực mạnh hắn từng đối mặt.
Trong nháy mắt này, khí thế Cổ Thần một lần nữa tăng lên, đề cao tới đỉnh, hai chưởng của hắn đều hiện, quát lên:
- Bản Nguyên Thổ Ấn.
Hai đạo chưởng ấn màu vàng đất nổ bắn đi, chưởng ấn cực mạnh trong Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn --- Bản Nguyên Thổ Ấn, liên tục đánh ra hai chưởng về phía Vu Thần.
Rất nhanh, Bản Nguyên Thổ Ấn và đại luân bàn âm dương của Vu Thần va chạm với nhau.
Không hề có tiếng bạo tạc như dự tính, Bản Nguyên Thổ Ấn giống như đi qua không khí, trực tiếp vượt qua đại luân bàn âm dương, tiếp tục vỗ mạnh vào thân ảnh Vu Thần và pho tượng.
Ầm ầm…
Hai tiếng bạo tạc, thân ảnh nguyên thần và pho tượng trong sát na bị đánh tan thành phấn mạt, hóa thành hư vô.
Đại luân bàn âm dương theo Vu Thần biến mất cũng lập tức biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
- Ha ha ha ha…
Tiếng cười to của Vu Thần từ trong hư không truyền ra, vui sướng vô cùng:
- Cổ Thần, bản thần muốn đa tạ ngươi, thân thể bản thần và nguyên thần chia lìa hai giới, mấy vạn năm trôi qua tu vi cũng không tiến thêm, ngươi đã triệt để hủy diệt ký thác của bản thần tại tiên giới cổ Hoang, rất nhanh nguyên thần của bản thần sẽ dung hợp với thân thể, lấy cảm ngộ của bản thần, tu vi sẽ tiếp tục đề cao, Cổ Thần, rất nhanh chúng ta sẽ gặp mặt, ha ha ha ha, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết! Ha ha ha ha ha…
Theo tiếng cười biến mất, Cổ Thần cảm giác khí tức của Vu Thần càng lúc càng yếu, cuối cùng trong tiên giới Cổ Hoang đã không còn một chút cảm giác về khí tức Vu Thần.
Tựa hồ, Vu Thần thực sự triệt để rời khỏi tiên giới Cổ Hoang.
- Hừ!
Cổ Thần hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Lần này ta có thể diệt ngươi, lần sau cũng có thể diệt ngươi, Vu Thần, ngươi linh nhục hợp nhất, lần sau gặp mặt ngươi sẽ không có bất cứ địa phương nào để chạy trốn, ai sống ai chết, đến lúc đó sẽ biết kết quả.
Vu Thần triệt để rời khỏi tiên giới Cổ Hoang, tất cả con bài chưa lật của Thần Vu Tông đều đã mất đi tác dụng, không thể ngăn cản Cổ Thần mảy may.
Cổ Thần quan sát một lượt toàn bộ ghi chép pháp quyết các loại của Vu Thần lưu lại, ngộ tính của hắn kinh người, bất luận là pháp quyết gì, vừa nhìn một lượt là có thể thấy được bản chất hạch tâm nhất, rất nhanh trên một quyển Khổ Hải Kinh tìm được nghiên cứu thâm ảo về linh hồn của Vu Thần.
Nhìn bản kinh văn này, Cổ Thần biết, Vu Thần đã biết tới sự tồn tại của thế giới tinh thần, đồng thời còn tiếp xúc tới khổ hải.
Vu Thần tại Khổ Hải Kinh ghi chép lại những cảm ngộ đối với thế giới tinh thần, tạo nghệ phi thường sâu đậm.
Thế nhưng, sau khi Vu Thần bước vào Hợp Đạo kỳ mới cảm ngộ tới thế giới tinh thần, khi đó đã hợp thành đạo của chính mình, viết vào đây chỉ là quan niệm chủ quan.
Bởi vì, đại đạo thế gian, vô luận là loại nào đều không thể vượt qua được khổ hải, vì vậy trong suy nghĩ của Vu Thần, lực lượng tinh thần trầm luân trong khổ hải là chuyện hiển nhiên, không thể thay đổi, có thể thay đổi chỉ tăng mạnh ý niệm, thích ứng khổ hải, để ý niệm có thể truyền từ trong khổ hải tới thế giới tinh thần và ngược lại.
Vô luận là tiên giới Cổ Hoang hay là vũ trụ phàm gian, vạn vật thiên địa tại các thế giới khác nhau, nhưng thế giới tinh thần lại chỉ có một, đó chính là khổ hải vô biên vô hạn, chỉ cần tìm được phương pháp truyền qua lại giữa thế giới tinh thần và khổ hải, cho dù nhục thân và nguyên thần ở hai giới khác nhau cũng có thể liên hệ chặt chẽ.
Vu Thần chính là bằng vào một bộ phương pháp truyền tải ý niệm qua lại này, chân thân ở trong vũ trụ phàm gian, ý niệm tại tiên giới Cổ Hoang vẫn có thể phủ xuống vũ trụ phàm gian.
Tuy rằng Vu Thần không có phương pháp, hướng đi vượt qua khổ hải, nhưng thành tựu trên lĩnh vực tinh thần đã tới trình độ rất cao, thân thể và nguyên thần có thể liên hệ với nhau và tách nhau qua hai thế giới vũ trụ phàm gian và tiên giới Cổ Hoang, đây hầu như là hành động vĩ đại chưa từng có người nào khác làm được.
Đương nhiên, Vu Thần không phải hoàn toàn bằng vào lực lượng của chính mình câu thông âm dương, quán thông thiên địa, mà là dựa vào lực lượng tín ngưỡng, trong Khổ Hải Kinh có phương pháp mượn lực lượng tín ngưỡng truyền lại ý niệm trong khổ hải.
Tại Khổ Hải Kinh, Vu Thần có ghi chép một ý niệm khiến Cổ Thần phải chấn động kinh hãi.
Vu Thần cho rằng, ý niệm của con người trong khổ hải là tồn tại vĩnh hằng bất diệt, tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên sau khi tử vong, linh hồn đủ cường đại, sẽ xúc động tới pháp tắc thế giới, trực tiếp trở về âm giới, mà tu sĩ dưới Kim Đan kỳ, hoặc là phàm nhân, sau khi tử vong, ý niệm sẽ trầm luân tới khổ hải, tuy rằng không có sinh mệnh, nhưng vẫn tồn tại chân thực.
Vì vậy, Vu Thần dùng lực lượng tín ngưỡng thu thập ý niệm chúng sinh trong khổ hải, chỉ cần là phàm nhân tín ngưỡng hắn, hoặc là tu sĩ, sau khi tử vong, ý niệm bất diệt, bị Vu Thần lấy lực lượng tín ngưỡng thu thập, trong khổ hải hình thành một cỗ lực lượng cường đại, không bị trôi dạt khắp nơi trong khổ hải, có thể đưa ý niệm của hắn tự do truyền qua lại.
Vì vậy ý niệm của Vu Thần có thể quán thông giữa tiên giới Cổ Hoang và vũ trụ phàm gian.
- Tuyệt! Tuyệt! Tuyệt vời!
Đọc tới chỗ tinh diệu, Cổ Thần không nhịn được vỗ tay tán thưởng, tuy rằng hắn chưa hoàn toàn tìm được phương pháp cứu vớt chúng sinh, thế nhưng rốt cuộc cũng tìm được một con đường.
Tuy rằng Cổ Thần lĩnh ngộ Bàn chi đại đạo, nhưng Bàn chi đại đạo chỉ là một khái niệm không rõ ràng, đến tột cùng phải Bàn như thế nào? Điều này là một vấn đề!
Bàn! Thuyền đi trên biển, nếu thủy là thiên địa, vậy con thuyền kia đi trên thiên địa, ý vị siêu thoát.
Bàn chi đại đạo cũng là siêu thoát chi đạo, vĩnh sinh bất diệt chi đạo.
Siêu thoát, vĩnh sinh bất diệt! Hiện tại mới chỉ là phương hướng Cổ Thần truy cầu, phương pháp cụ thể ra sao, còn phải nghiên cứu cẩn thận.
/889
|