“Nếu đã nghe tôi, vậy cô đừng càm ràm nữa, mau đưa ly rượu cho tôi!”, Chu Dương cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói.
Thật ra sở dĩ anh làm những chuyện này, căn bản không có ý khác, đơn giản là để trêu chọc Lâm Tử Ngọc.
Lâm Tử Ngọc nghĩ rằng anh là Chu Dương giả, vậy Chu Dương sẽ cố hết khả năng làm ra những chuyện vô cùng ngang ngược.
Nhưng Chu Dương càng như vậy, Lâm Tử Ngọc càng cho rằng Chu Dương đang giả vờ.
“Được rồi, anh đã giả vờ rất giống rồi, nhưng dẫu sao anh cũng là cáo mượn oai hùm thì luôn có một giới hạn”, Lâm Tử Ngọc vội vàng nói: “Dừng các hành động ấu trĩ này của anh lại đi! Mau xin lỗi người ta!”
“Đừng làm to chuyện thêm nữa!”
Chu Dương nhún vai, nhìn sang Tề Hưng Hoa nói: “Được rồi, cậu không cần nuốt ly rượu đó nữa”.
“Là như vậy, thật ra tôi không phải là Chu Dương, tôi chỉ là người giả mạo mà thôi, vì thế cậu căn bản không cần sợ tôi, cũng không cần nghe theo mệnh lệnh của tôi”.
Chu Dương thuận theo ý của Lâm Tử Ngọc.
Nhưng Tề Hưng Hoa bên kia lại không tin.
Cả thành phố Đông Hải, có lẽ ngoài người giàu có như Lâm Tử Ngọc sống trong cái vòng nhỏ không biết gì, thì những người khác đều biết, Chu Dương của công ty Danh Dương chính là Chu Dương làm chấn động cả Đông Hải.
Cả Đông Hải chỉ có một Chu Dương như vậy mà thôi.
Vì thế Tề Hưng Hoa vô cùng chắc chắn, Chu Dương chính là Chu Dương!
Tề Hưng Hoa vẫn không buông ly rượu: “Anh Dương, anh thật sự tha thứ cho tôi sao? Đừng đùa với tôi đấy”.
“Tôi không tha thứ cho cậu, tôi chẳng qua chỉ là không phải Chu Dương kia trong tưởng tượng của cậu mà thôi”, Chu Dương lại nói.
“Anh Dương đừng đùa nữa, nếu anh nói như vậy, thì chắc hôm nay tôi phải nuốt ly rượu này thật rồi!”, Tề Hưng Hoa cũng nói.
Nhìn biểu hiện của hai người này, người sốt ruột phát cáu nhất thật ra là Lâm Tử Ngọc.
Đây là chuyện gì vậy!
Vốn dĩ cô chỉ bảo Chu Dương cáo mượn oai hùm một chút, để mau chóng ký kết mấy hợp đồng kia, bây giờ đã ầm ĩ đến mạng người rồi đấy.
“Cậu nói xem thanh niên như cậu sao lại không hiểu biết vậy chứ! Anh ấy nói anh ấy không phải Chu Dương, thì anh ấy thật sự không phải Chu Dương!”, Lâm Tử Ngọc vội bước đến ngăn Tề Hưng Hoa lại: “Đừng nuốt ly rượu này nữa, chuyện này cứ trôi qua vậy đi”.
“Anh Dương, đây…”, Tề Hưng Hoa oan ức giương mắt nhìn Chu Dương.
Chu Dương buông tay bất đắc dĩ: “Bỏ đi, cậu đừng nuốt nó nữa”.
“Vậy anh tha thứ cho tôi rồi hả?”
Nghe được câu nói này, Tề Hưng Hoa mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, thở hổn hển ngã xuống bất động trêи mặt đất.
Trời mới biết vừa nãy hắn đã trải qua những gì.
Chỉ cần một câu nói của Chu Dương, thì có thể quyết định vận mệnh sống chết của hắn.
Loại cảm giác này không dễ chịu, lúc này, hắn cũng không thật sự đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác, nghĩ đến người trước đây từng bị hắn làm hại, những người đó bị hắn nắm trong lòng bàn tay, cuối cùng tuyệt vọng biết bao.
Có điều sau này có lẽ hắn sẽ không làm chuyện đó nữa, bởi vì lần sau khi hắn hành hạ người khác sẽ nhớ đến cảm giác lúc này.
Giờ phải khoan dung độ lượng thôi!
Chu Dương và Lâm Tử Ngọc đi vào đại sảnh dưới ánh mắt cung kính của đám con cháu nhà giàu.
Nhưng tâm trạng của Lâm Tử Ngọc lại khác biệt với lúc vừa đến.
Bởi vì kế hoạch tiêu tan rồi.
Kế hoạch ngay từ đầu là Chu Dương không thừa nhận cũng không phủ nhận thân phận của mình đợi sau khi ký hợp đồng xong thì tuyên bố thân phận của mình ra ngoài.
Nhưng bây giờ không có tác dụng nữa, thân phận của Chu Dương đã bị bại lộ.
Tiếp tục dùng chiêu này để lừa người khác thì e rằng không dễ dàng.
Lâm Tử Ngọc quyết định nói thẳng thân phận của Chu Dương, còn về hợp đồng có thể ký tiếp hay không, thì không còn quan trọng nữa.
Dù sao công ty Danh Dương hiện tại cũng đang trêи đà phát triển ổn định.
Hai người đến đại sảnh, hội nghị nhanh chóng được triển khai.
Chu Dương và Lâm Tử Ngọc ngồi ở vị trí chủ tịch phía trêи cùng, bên dưới ngồi chật kín đều là các ông chủ tinh anh của mọi ngành nghề, bọn họ dùng ánh mắt say mê mà lại quý trọng nhìm chăm chăm vào Chu Dương ở bên cạnh Lâm Tử Ngọc.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, Chu Dương ăn mặc rất mộc mạc, màu sắc đơn giản, rõ ràng là loại cảm giác biến mất trong đám người cũng không thể tìm ra.
Còn Lâm Tử Ngọc lại là cô gái xinh đẹp có tiếng, xinh đẹp không gì sánh bằng, cho dù đi đến đâu cũng có thể dẫn đến tỉ lệ ngoảnh đầu 90%.
Đàn ông ao ước, phụ nữ ganh tỵ, tóm lại chỉ cần là người, trêи cơ bản đều sẽ quay đầu nhìn Lâm Tử Ngọc một cái, cảm thán rằng trêи thế giới này lại có người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Nhưng bây giờ, hai người ngồi cạnh nhau như vậy, toàn bộ ánh mắt của đám ông chủ phía dưới đều tập trung lên người Chu Dương!
Tựa như Chu Dương là một vị thần của bọn họ.
Lâm Tử Ngọc chỉ có thể xúc động, Chu Dương thật sự là một cái tên hay, hưởng hết ánh sáng của ông trùm thần bí kia.
Đáng tiếc vầng sáng này đã tiêu tan rồi, Lâm Tử Ngọc không thể để Chu Dương tiếp tục lợi dụng nó.
Thế là cô nói: “Kính thưa các vị, những người bạn các ngành nghề, rất vui mừng hôm nay có thể cùng mọi người tụ họp ở đây”.
“Lí do chúng ta tụ họp ở đây chủ yếu là thời gian gần đây, các vị ngồi đây đều bày tỏ ý muốn hợp tác với công ty Danh Dương chúng tôi”.
“Trong đó phần lớn công ty còn lấy cả hợp đồng hợp tác ra, tôi cũng đã từng xem rồi, công ty Danh Dương chúng tôi cảm thấy vô cùng hân hạnh, được nhiều người yêu thường mà vừa lo lại vừa mừng”.
“Nhưng tại đây tôi muốn nói một câu, nhiều bạn bè cùng lúc bày tỏ ý muốn hợp tác với công ty Danh Dương của chúng tôi như vậy, lí do bên trong chúng tôi không cần giấu nữa, bởi vì mọi người đều biết, thành phố Đông Hải xuất hiện một ông trùm siêu cấp là Chu Dương”.
“Đó đương nhiên là một nhân vật lớn hô mưa gọi gió, hơn nữa lại trùng với tên của Chu tổng của công ty chúng tôi, tôi tin rằng mọi người ngồi đây sở dĩ lựa chọn hợp tác với công ty Danh Dương chúng tôi phần lớn đều là vì cái tên Chu Dương này”.
Lâm Tử Ngọc công bố toàn bộ sự thật ra bên ngoài, bởi vì chỉ có nói như vậy mới có thể tránh được khó xử và phiền phức.
“Nhưng hôm nay điều tôi muốn nói, sợ rằng sẽ khiến mọi người thất vọng rồi”.
“Chu tổng của công ty chúng tôi không phải là Chu Dương trong tưởng tượng của mọi người”.
“Nói đùa một câu, tôi cũng vô cùng hy vọng Chu tổng của công ty chúng tôi chính là Chu Dương trong lời đồn kia, nếu như vậy đương nhiên công ty Danh Dương của chúng tôi có thể mạnh mẽ vươn lên”.
“Nhưng rất tiếc, Chu tổng của công ty chúng tôi tuy cũng có cái tên Chu Dương, nhưng không có bất kỳ quan hệ nào với Chu Dương trong lời đồn”.
“Tình hình đại khái là vậy, nếu các bạn còn muốn hợp tác với công ty Danh Dương của chúng tôi, đương nhiên tôi rất chào đón, hợp đồng chúng ta có thể bàn lại lần nữa”.
“Nếu có ai cảm thấy thất vọng, muốn rút lui thì công ty Danh Dương chúng tôi cũng không oán trách, sau này chúng ta có thể tiếp tục kết bạn.
Lâm Tử Ngọc nói vô cùng thành khẩn.
Bên dưới lập tức xôn xao, mà Chu Dương vẫn giữ biểu cảm không có gì phải vội, anh nằm trêи ghế uể oải, giống như chuyện vừa nãy không liên quan gì đến anh.
Thật ra sở dĩ anh làm những chuyện này, căn bản không có ý khác, đơn giản là để trêu chọc Lâm Tử Ngọc.
Lâm Tử Ngọc nghĩ rằng anh là Chu Dương giả, vậy Chu Dương sẽ cố hết khả năng làm ra những chuyện vô cùng ngang ngược.
Nhưng Chu Dương càng như vậy, Lâm Tử Ngọc càng cho rằng Chu Dương đang giả vờ.
“Được rồi, anh đã giả vờ rất giống rồi, nhưng dẫu sao anh cũng là cáo mượn oai hùm thì luôn có một giới hạn”, Lâm Tử Ngọc vội vàng nói: “Dừng các hành động ấu trĩ này của anh lại đi! Mau xin lỗi người ta!”
“Đừng làm to chuyện thêm nữa!”
Chu Dương nhún vai, nhìn sang Tề Hưng Hoa nói: “Được rồi, cậu không cần nuốt ly rượu đó nữa”.
“Là như vậy, thật ra tôi không phải là Chu Dương, tôi chỉ là người giả mạo mà thôi, vì thế cậu căn bản không cần sợ tôi, cũng không cần nghe theo mệnh lệnh của tôi”.
Chu Dương thuận theo ý của Lâm Tử Ngọc.
Nhưng Tề Hưng Hoa bên kia lại không tin.
Cả thành phố Đông Hải, có lẽ ngoài người giàu có như Lâm Tử Ngọc sống trong cái vòng nhỏ không biết gì, thì những người khác đều biết, Chu Dương của công ty Danh Dương chính là Chu Dương làm chấn động cả Đông Hải.
Cả Đông Hải chỉ có một Chu Dương như vậy mà thôi.
Vì thế Tề Hưng Hoa vô cùng chắc chắn, Chu Dương chính là Chu Dương!
Tề Hưng Hoa vẫn không buông ly rượu: “Anh Dương, anh thật sự tha thứ cho tôi sao? Đừng đùa với tôi đấy”.
“Tôi không tha thứ cho cậu, tôi chẳng qua chỉ là không phải Chu Dương kia trong tưởng tượng của cậu mà thôi”, Chu Dương lại nói.
“Anh Dương đừng đùa nữa, nếu anh nói như vậy, thì chắc hôm nay tôi phải nuốt ly rượu này thật rồi!”, Tề Hưng Hoa cũng nói.
Nhìn biểu hiện của hai người này, người sốt ruột phát cáu nhất thật ra là Lâm Tử Ngọc.
Đây là chuyện gì vậy!
Vốn dĩ cô chỉ bảo Chu Dương cáo mượn oai hùm một chút, để mau chóng ký kết mấy hợp đồng kia, bây giờ đã ầm ĩ đến mạng người rồi đấy.
“Cậu nói xem thanh niên như cậu sao lại không hiểu biết vậy chứ! Anh ấy nói anh ấy không phải Chu Dương, thì anh ấy thật sự không phải Chu Dương!”, Lâm Tử Ngọc vội bước đến ngăn Tề Hưng Hoa lại: “Đừng nuốt ly rượu này nữa, chuyện này cứ trôi qua vậy đi”.
“Anh Dương, đây…”, Tề Hưng Hoa oan ức giương mắt nhìn Chu Dương.
Chu Dương buông tay bất đắc dĩ: “Bỏ đi, cậu đừng nuốt nó nữa”.
“Vậy anh tha thứ cho tôi rồi hả?”
Nghe được câu nói này, Tề Hưng Hoa mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, thở hổn hển ngã xuống bất động trêи mặt đất.
Trời mới biết vừa nãy hắn đã trải qua những gì.
Chỉ cần một câu nói của Chu Dương, thì có thể quyết định vận mệnh sống chết của hắn.
Loại cảm giác này không dễ chịu, lúc này, hắn cũng không thật sự đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác, nghĩ đến người trước đây từng bị hắn làm hại, những người đó bị hắn nắm trong lòng bàn tay, cuối cùng tuyệt vọng biết bao.
Có điều sau này có lẽ hắn sẽ không làm chuyện đó nữa, bởi vì lần sau khi hắn hành hạ người khác sẽ nhớ đến cảm giác lúc này.
Giờ phải khoan dung độ lượng thôi!
Chu Dương và Lâm Tử Ngọc đi vào đại sảnh dưới ánh mắt cung kính của đám con cháu nhà giàu.
Nhưng tâm trạng của Lâm Tử Ngọc lại khác biệt với lúc vừa đến.
Bởi vì kế hoạch tiêu tan rồi.
Kế hoạch ngay từ đầu là Chu Dương không thừa nhận cũng không phủ nhận thân phận của mình đợi sau khi ký hợp đồng xong thì tuyên bố thân phận của mình ra ngoài.
Nhưng bây giờ không có tác dụng nữa, thân phận của Chu Dương đã bị bại lộ.
Tiếp tục dùng chiêu này để lừa người khác thì e rằng không dễ dàng.
Lâm Tử Ngọc quyết định nói thẳng thân phận của Chu Dương, còn về hợp đồng có thể ký tiếp hay không, thì không còn quan trọng nữa.
Dù sao công ty Danh Dương hiện tại cũng đang trêи đà phát triển ổn định.
Hai người đến đại sảnh, hội nghị nhanh chóng được triển khai.
Chu Dương và Lâm Tử Ngọc ngồi ở vị trí chủ tịch phía trêи cùng, bên dưới ngồi chật kín đều là các ông chủ tinh anh của mọi ngành nghề, bọn họ dùng ánh mắt say mê mà lại quý trọng nhìm chăm chăm vào Chu Dương ở bên cạnh Lâm Tử Ngọc.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, Chu Dương ăn mặc rất mộc mạc, màu sắc đơn giản, rõ ràng là loại cảm giác biến mất trong đám người cũng không thể tìm ra.
Còn Lâm Tử Ngọc lại là cô gái xinh đẹp có tiếng, xinh đẹp không gì sánh bằng, cho dù đi đến đâu cũng có thể dẫn đến tỉ lệ ngoảnh đầu 90%.
Đàn ông ao ước, phụ nữ ganh tỵ, tóm lại chỉ cần là người, trêи cơ bản đều sẽ quay đầu nhìn Lâm Tử Ngọc một cái, cảm thán rằng trêи thế giới này lại có người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Nhưng bây giờ, hai người ngồi cạnh nhau như vậy, toàn bộ ánh mắt của đám ông chủ phía dưới đều tập trung lên người Chu Dương!
Tựa như Chu Dương là một vị thần của bọn họ.
Lâm Tử Ngọc chỉ có thể xúc động, Chu Dương thật sự là một cái tên hay, hưởng hết ánh sáng của ông trùm thần bí kia.
Đáng tiếc vầng sáng này đã tiêu tan rồi, Lâm Tử Ngọc không thể để Chu Dương tiếp tục lợi dụng nó.
Thế là cô nói: “Kính thưa các vị, những người bạn các ngành nghề, rất vui mừng hôm nay có thể cùng mọi người tụ họp ở đây”.
“Lí do chúng ta tụ họp ở đây chủ yếu là thời gian gần đây, các vị ngồi đây đều bày tỏ ý muốn hợp tác với công ty Danh Dương chúng tôi”.
“Trong đó phần lớn công ty còn lấy cả hợp đồng hợp tác ra, tôi cũng đã từng xem rồi, công ty Danh Dương chúng tôi cảm thấy vô cùng hân hạnh, được nhiều người yêu thường mà vừa lo lại vừa mừng”.
“Nhưng tại đây tôi muốn nói một câu, nhiều bạn bè cùng lúc bày tỏ ý muốn hợp tác với công ty Danh Dương của chúng tôi như vậy, lí do bên trong chúng tôi không cần giấu nữa, bởi vì mọi người đều biết, thành phố Đông Hải xuất hiện một ông trùm siêu cấp là Chu Dương”.
“Đó đương nhiên là một nhân vật lớn hô mưa gọi gió, hơn nữa lại trùng với tên của Chu tổng của công ty chúng tôi, tôi tin rằng mọi người ngồi đây sở dĩ lựa chọn hợp tác với công ty Danh Dương chúng tôi phần lớn đều là vì cái tên Chu Dương này”.
Lâm Tử Ngọc công bố toàn bộ sự thật ra bên ngoài, bởi vì chỉ có nói như vậy mới có thể tránh được khó xử và phiền phức.
“Nhưng hôm nay điều tôi muốn nói, sợ rằng sẽ khiến mọi người thất vọng rồi”.
“Chu tổng của công ty chúng tôi không phải là Chu Dương trong tưởng tượng của mọi người”.
“Nói đùa một câu, tôi cũng vô cùng hy vọng Chu tổng của công ty chúng tôi chính là Chu Dương trong lời đồn kia, nếu như vậy đương nhiên công ty Danh Dương của chúng tôi có thể mạnh mẽ vươn lên”.
“Nhưng rất tiếc, Chu tổng của công ty chúng tôi tuy cũng có cái tên Chu Dương, nhưng không có bất kỳ quan hệ nào với Chu Dương trong lời đồn”.
“Tình hình đại khái là vậy, nếu các bạn còn muốn hợp tác với công ty Danh Dương của chúng tôi, đương nhiên tôi rất chào đón, hợp đồng chúng ta có thể bàn lại lần nữa”.
“Nếu có ai cảm thấy thất vọng, muốn rút lui thì công ty Danh Dương chúng tôi cũng không oán trách, sau này chúng ta có thể tiếp tục kết bạn.
Lâm Tử Ngọc nói vô cùng thành khẩn.
Bên dưới lập tức xôn xao, mà Chu Dương vẫn giữ biểu cảm không có gì phải vội, anh nằm trêи ghế uể oải, giống như chuyện vừa nãy không liên quan gì đến anh.
/1181
|