Sau khi cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của Nguyễn Manh Manh, bị anh vứt trên giường lớn, hoàn toàn rơi vào trong nệm mềm mại.
Trong lúc nhất thời, không bò lên nổi!
Nguyễn Manh Manh hoảng sợ, đang muốn phóng người lên, đột nhiên nghe được một tiếng kim loại va chạm.
Nhấc mắt nhìn lại.
.
.
Cô theo bản năng, nuốt ngụm nước bọt, liền dừng lại ở đó.
Cô xin thề, tình cảnh này tuyệt đối không phải cô có thể dự kiến.
Hơn nữa, cũng không thể trách cô ham muốn sắc đẹp, không hăng hái.
.
.
Thực sự là, thực sự là hình ảnh trước mắt, quá mức chấn động.
Bởi vì cô nhìn thấy, Lệ Quân Ngự đứng bên giường, năm ngón tay thon dài đang đặt lên dây lưng.
Cô nhìn anh ung dung thong thả mở dây lưng ra, ở ngay trước mặt cô, rút ra.
Người đàn ông này rõ ràng còn quần áo hoàn chỉnh, nhưng cả người lại không lành lạnh cấm dục giống như bình thường, trái lại lộ ra một luồng cảm giác tà tứ lười biếng.
Nhìn thấy Lệ Quân Ngự như vậy, Nguyễn Manh Manh theo bản năng cảm thấy run chân, yết hầu nuốt ực, trái tim ầm ầm ầm nhảy lên.
Sau đó ngay lập tức, trước khi cô còn chưa hiểu ra, liền nhìn thấy người đàn ông cụp mắt nhìn tới.
Cặp mắt phượng đen nhánh thâm thúy kia, nhìn cố định trên mặt cô.
Anh cúi người xuống, tay lớn nắm chặt hai tay của cô giơ cao khỏi đỉnh đầu, dùng dây lưng trói hai tay nhỏ bé, cố định ở đầu giường.
Nguyễn Manh Manh: ! ! ! ? ? ?
Cô cứng đờ, đại não rơi vào hỗn loạn tưng bừng.
Chờ cô hiểu ra, người đã bị Lệ Quân Ngự, vững vàng cố định trên giường lớn.
MN! Cô lại bị Lệ Quân Ngự trói vào trên giường!
Lệ Quân Ngự muốn làm gì?
Tại sao lại trói hai tay của cô?
Lẽ nào.
.
.
Anh cũng không định đánh mông cô cho hả giận, mà là muốn cô "Nợ máu trả thịt" sao! ?
"Nguyễn Manh Manh.
.
." Giọng trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên, mang theo vài phần khàn khàn yêu dị.
Anh bóp lấy cằm của cô, ép hỏi: "Nói, anh và thằng hai, ai tốt hơn?"
"Ha?" Nguyễn Manh Manh sửng sốt.
Đánh chết cô, cô cũng không nghĩ đến, Lệ Quân Ngự trói cô trên giường, lại là vì muốn hỏi nghiêm hình bức cung này!
"Sao, không trả lời được, hả?" Ngón tay thon dài nắm trên cằm cô thoáng dùng sức, con ngươi lóe qua ý lạnh.
Dưới cằm truyền đến đau đớn nhẹ nhàng, làm Nguyễn Manh Manh lập tức lấy lại tinh thần.
Mắt hạnh đẹp đẽ nhìn xem gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, ẩn ẩn giấu đi tức giận kia.
Lập tức biểu lộ xấu hổ: "đương, đương nhiên là anh tốt.
Lệ Quân Ngự là người tốt nhất khắp thiên hạ, Lệ Quân Đình tính là gì!"
MN, người bị trói ở trên giường, còn có lời gì không nói ra được.
Bây giờ, chính là Lệ Quân Ngự muốn cô quỳ xuống thần phục anh, cô cũng có thể mở miệng nói ra.
Nghe được lời của mèo con, con mắt phủ kín sương lạnh của người đàn ông, cuối cùng cũng coi như rút đi một chút ý lạnh.
Nhưng.
.
.
"Lệ Quân Ngự.
.
." Anh trầm giọng, dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ bờ môi béo mập của thiếu nữ, "Vừa nãy, em gọi anh là gì?"
Chai sần trên lòng bàn tay, không nhẹ không nặng vuốt nhẹ bờ môi mềm mại.
Nguyễn Manh Manh có loại dự cảm, nếu như cô trả lời không thể làm cho anh thoả mãn, bạo quân này nói không chừng sẽ xé miệng nhỏ của cô ra.
"Híc, em.
.
.
Em sai rồi, em không nên gọi thẳng tên của anh." Cô suy nghĩ một chút, đây có lẽ là cậu trả lời ổn thỏa nhất.
Lệ Quân Ngự này giả vờ chính đáng, lại thích cường điệu lễ tiết thục nữ với cô, hơn một nửa là bởi vì vừa nãy cô gọi thẳng cả họ tên, chọc giận anh.
Quả nhiên, nghe được cô trả lời, khuôn mặt băng sơn kia của người đàn ông thoáng dịu đi mấy phần.
Nhưng còn chưa đủ.
Anh lại trầm giọng hỏi: "Vậy sau này, nên gọi là gì?"
"A, đương nhiên là anh cả.
.
." Vừa dứt lời, liền cảm thấy người đàn ông xoa bờ môi cô dùng sức lớn hơn mấy phần.
ái, lại dùng sức nữa môi sẽ rách thật mất!
Nguyễn Manh Manh vội vã đổi giọng: "Hay là.
.
.
Lệ thiếu?"
Au, sức lực càng lớn.
"Vậy nếu không thì.
.
.
Ngự thiếu?" Vừa dứt lời, ngón tay xoa trên bờ môi cô đột nhiên buông ra..
/300
|