Edit: Fang
Beta: Alva
Liễu Lan Lan bị đau nên tỉnh, phát hiện mình bị trói, lập tức la hét: “A Thần… A Thần anh làm gì thế? Thả em ra, anh thả em ra!! Anh muốn làm gì em…”
Tuy nhiên một Triệu Thần trước nay vẫn luôn dỗ dành cô ta, lúc này lại hoàn toàn không quan tâm cô ta kêu la, đôi mắt đỏ thẫm, ấn cô ta trên đất, túm lấy mảnh đất sét vụn vừa đào ra trên đất đâm vào ngực Liễu Lan Lan.
“A…”
Mảnh đất sét vụn dính máu hút đi lượng lớn máu tươi của Liễu Lan Lan, sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, dần dần không còn sức kêu gào, cuối cùng chỉ còn lại tiếng ô ơ kì quái.
Triệu Thần giống như một con dã thú phát điên, con ngươi ứ máu gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Lan Lan, đợi cô ta tắt hơi thở cuối cùng.
Tôn Hạo vừa nhìn chằm chằm động thái của Triệu Thần, vừa cởi trói cho mình, ngay lúc hai tay anh ta giành được tự do, bỗng chốc cảm thấy một cơn ớn lạnh.
Anh ta quay đầu thì nhìn thấy mấy đôi mắt ánh lên ánh sáng xanh lá lộ ra trong bóng tối bên cạnh.
“!!”
…
…
Ngân Tô đuổi theo mèo đen chạy qua đây, thứ nhìn thấy chính là một cảnh tượng đáng sợ.
Triệu Thần bị hai con mèo lớn đ è xuống xé xác, Liễu Lan Lan nằm trên đất với một tư thế vặn vẹo kỳ quái, trên người cũng có vết thương bị cắn xé, mảng lớn sương đen tràn từ trong mảnh vụn bên người cô ta ra chui vào cơ thể cô ta.
Mà Tôn Hạo thì càng thê thảm, cánh tay bị cắn đứt một cái, dựa vào một cái đạo cụ phòng ngự để chống đỡ ẩn náu vào một góc, động vật bao vây xung quanh anh ta đang dùng cơ thể đâm vào bức chướng phòng ngự, định ép con mồi bên trong ra để ăn sạch.
Mèo đen giống như con chó nhìn thấy chủ nhân, chạy như bay tới bên người Liễu Lan Lan, đi vòng quanh đám sương đen, trên khuôn mặt xấu xí cũng viết lên sự hưng phấn, cổ họng liên tục phát ra tiếng ‘hu hu’, không biết có phải đang cáo trạng hay không.
Ngân Tô hơi híp mắt, nhấc chân bước qua chỗ Liễu Lan Lan, con mèo bao vây xung quanh Tôn Hạo nhận ra ý đồ của cô, lập tức có mấy con nhe răng trợn mắt lao vào cô.
Những con mèo này toàn thân u ám hoàn toàn có thể nói là không hề dễ thương, hàm răng sắc nhọn lộ ra chỉ muốn cắn xé con mồi.
Bọn nó đồng thời bổ nhào qua chặn đường đi của Ngân Tô.
Mà Ngân Tô làm sao có thể bị bọn nó chặn lại, ống thép trong tay cô chém xuống, cứ như một thanh kiếm sắc bén, có thể dễ dàng bổ cơ thể bọn nó ra.
Con nào không bị ống thép chém trúng, ở gần xung quanh cô thì càng thảm, bị cô túm lấy, ngay cả tro cũng không chừa lại, trực tiếp biến mất sạch sẽ.
Dưới sự ra tay của cô, những con mèo đó dần dần tán loạn thành sương đen, chạy thục mạng qua bên Liễu Lan Lan, hóa thành sương đen chui vào trong cơ thể Liễu Lan Lan.
“Răng rắc…”
Tứ chi Liễu Lan Lan giống như bị đứt gãy bắt đầu vặn vẹo, tiếng xương khớp răng rắc không ngừng, thân thể vặn vẹo theo tiếng răng rắc mà khôi phục bình thường. Liễu Lan Lan chậm rãi mở mắt ra, thứ đôi mắt sâu thẳm xanh lá ánh lên không phải là mái vòm hang động, mà là một gương mặt xinh đẹp quá đáng.
“…”
Chủ nhân của gương mặt đó nhếch môi cười, nụ cười giá lạnh và kì dị giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào đáy lòng cô ta. Mà ‘Liễu Lan Lan’ quả thật chưa kịp cảm thụ niềm vui sướng khi được sở hữu thân thể, ống thép băng giá đã đâm thẳng vào ấn đường cô ta.
Sương đen vừa chiếm cứ trong cơ thể Liễu Lan Lan bắt đầu tràn ra, phân chia thành vô số mèo đen chạy tan tác về các hướng khác nhau.
Suy cho cùng Ngân Tô chỉ có một đôi tay, có thể bắt được một hai con nhưng không thể bắt được toàn bộ.
Mèo đen đeo xích chó cũng muốn chạy, nhưng dây xích trên cổ nó không cho phép, nó chỉ có thể ở trong phạm vi chỗ của Ngân Tô.
“Nó là chủ thể của em hay là chủ nhân của em?” Ngân Tô tò mò, ngồi xổm xuống sờ đầu mèo đen, sau đó lại an ủi: “Thôi vậy, bất kể là gì, rất nhanh em liền có thể đoàn tụ với nó. Sao nó có thể bỏ rơi em, không có lòng trách nhiệm như vậy, yên tâm, chị sẽ giúp em báo thù.”
Mèo đen: “…”
Cô đang nói gì đấy!! Không phải cô xích ta lại nên ta mới không chạy được sao?!
Ngân Tô ‘an ủi’ xong thì không để ý nó nữa, quay đầu đi xem Liễu Lan Lan.
Lúc này Liễu Lan Lan giống như xác khô bị rút cạn sự sống, đã hoàn toàn không còn động tĩnh.
Mà Triệu Thần bên cạnh vẫn còn một hơi thở, cậu ta nằm bò trên đất, tay đầy máu tươi nhích về phía trước, dường như muốn túm lấy Liễu Lan Lan.
Nhất thời Ngân Tô nhìn mà mịt mờ, không rõ đây là tình huống gì cho lắm, Triệu Thần yêu Liễu Lan Lan như vậy sao? Lúc này vẫn muốn kéo tay người yêu cùng xuống suối vàng?
“Cậu ta đã giết Liễu Lan Lan.” Tiếng Tôn Hạo yếu ớt từ phía sau truyền tới.
Tôn Hạo kể cho Ngân Tô chuyện đằng sau Triệu Thần giết Liễu Lan Lan, Triệu Thần đợi sau khi Liễu Lan Lan tắt thở, thế mà lại bổ nhào lên cắn xé Liễu Lan Lan như chó điên.
Tôn Hạo thở một hơi: “Cậu ta đã nhắc đến Vĩnh Sinh.”
Sau khi cậu ta tiến vào phó bản này, đây là lần đầu tiên có người nhắc đến Vĩnh Sinh, gọi tên phó bản.
“Vĩnh Sinh.” Ngân Tô nhìn Triệu Thần còn chưa tắt thở, giơ tay kéo cậu ta: “Cậu biết chuyện liên quan đến Vĩnh Sinh?”
“Tại sao… Tại sao không được.” Hơi thở Triệu Thần đã rất yếu, cậu ta giống như chìm đắm trong thế giới của mình, không nghe thấy âm thanh bên ngoài.
“Rõ ràng cô ta được ban phước rồi, tại sao không được…” Gương mặt Triệu Thần trở nên vặn vẹo, gắt gao trừng mắt nhìn Liễu Lan Lan, đáy mắt cũng không còn thâm tình mật ý nữa, chỉ còn sự thù hận.
Giọng nói của Ngân Tô bị Triệu Thần hoàn toàn lọc đi, cho dù hỏi cái gì thì cũng không có bất kỳ phản hồi. Mà hơi thở Triệu Thần càng yếu đi, ánh sáng đáy mắt dần dần lụi tắt, cho đến cuối cùng cậu ta vẫn không cam lòng mà trừng Liễu Lan Lan, chết không nhắm mắt.
“…” Đi hết cốt truyện liền chết đúng không? Thêm một chữ cũng không nói!
Ngân Tô phiền muộn lật Triệu Thần lại, tìm trên người cậu ta một lượt.
NPC tử vong không rớt trang bị cũng phải rớt chút manh mối cốt truyện chứ?
Ngân Tô thuần thục lần mò thi thể, thật sự tìm được một bức thư ố vàng trên người Triệu Thần.
Trong thư có mấy tấm ảnh cũ, nội dung trong ảnh chính là bích họa. Trừ tấm ảnh, vẫn còn mấy bức thư, không biết là ai trong đội khảo sát gửi ra ngoài.
Bên trong nhắc đến nội dung về bích họa, nội dung bích họa là một câu chuyện xưa liên quan đến Vĩnh Sinh, nói là chỉ cần để thần linh ban phước thì có thể nhận được Vĩnh Sinh.
Nội dung trong thư chính là một câu chuyện xưa, dường như người viết cũng không cho là thật, coi nó thành một câu chuyện thú vị để viết.
Rất có khả năng Triệu Thần là con cháu của người từng ở trong đội khảo sát, đội khảo sát không trở về, nhưng mấy bức thư này vẫn được bảo tồn. Còn về việc Triệu Thần làm sao biết ban phước thế nào… Vậy thì không biết nữa.
Vĩnh Sinh, ban phước, Trương Minh Họa chết mà sống lại, thôn dân đột nhiên xâm nhập nhà họ Trương…
Ánh mắt Ngân Tô liếc qua vết bị Triệu Thần cắn xé trên người Liễu Lan Lan, đột nhiên rùng mình một cái.
Ngân Tô quan sát hoàn cảnh xung quanh, hang động này tương tự với cái cô nhìn thấy trong ảo ảnh, nhưng rõ ràng hang động này nhỏ hơn rất nhiều, đây không phải hang động trong ảo ảnh.
“Anh đã gặp được những người khác chưa?” Tầm mắt Ngân Tô rơi trên người Tôn Hạo, thuận miệng hỏi một câu.
Tôn Hạo lắc đầu: “Chưa.”
“Vậy chỉ có thể chúc mọi người may mắn thôi.” Ngân Tô cúi người nhặt những mảnh đất sét vụn lên.
Những mảnh vụn này tương tự với những cái được thấy trong ảo ảnh hồi trước, chỉ là màu sắc không tươi tắn như vậy, khả năng là do những mảnh vụn đó ở trong rương còn những cái này lại bị chôn trong bùn đất.
Beta: Alva
Liễu Lan Lan bị đau nên tỉnh, phát hiện mình bị trói, lập tức la hét: “A Thần… A Thần anh làm gì thế? Thả em ra, anh thả em ra!! Anh muốn làm gì em…”
Tuy nhiên một Triệu Thần trước nay vẫn luôn dỗ dành cô ta, lúc này lại hoàn toàn không quan tâm cô ta kêu la, đôi mắt đỏ thẫm, ấn cô ta trên đất, túm lấy mảnh đất sét vụn vừa đào ra trên đất đâm vào ngực Liễu Lan Lan.
“A…”
Mảnh đất sét vụn dính máu hút đi lượng lớn máu tươi của Liễu Lan Lan, sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, dần dần không còn sức kêu gào, cuối cùng chỉ còn lại tiếng ô ơ kì quái.
Triệu Thần giống như một con dã thú phát điên, con ngươi ứ máu gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Lan Lan, đợi cô ta tắt hơi thở cuối cùng.
Tôn Hạo vừa nhìn chằm chằm động thái của Triệu Thần, vừa cởi trói cho mình, ngay lúc hai tay anh ta giành được tự do, bỗng chốc cảm thấy một cơn ớn lạnh.
Anh ta quay đầu thì nhìn thấy mấy đôi mắt ánh lên ánh sáng xanh lá lộ ra trong bóng tối bên cạnh.
“!!”
…
…
Ngân Tô đuổi theo mèo đen chạy qua đây, thứ nhìn thấy chính là một cảnh tượng đáng sợ.
Triệu Thần bị hai con mèo lớn đ è xuống xé xác, Liễu Lan Lan nằm trên đất với một tư thế vặn vẹo kỳ quái, trên người cũng có vết thương bị cắn xé, mảng lớn sương đen tràn từ trong mảnh vụn bên người cô ta ra chui vào cơ thể cô ta.
Mà Tôn Hạo thì càng thê thảm, cánh tay bị cắn đứt một cái, dựa vào một cái đạo cụ phòng ngự để chống đỡ ẩn náu vào một góc, động vật bao vây xung quanh anh ta đang dùng cơ thể đâm vào bức chướng phòng ngự, định ép con mồi bên trong ra để ăn sạch.
Mèo đen giống như con chó nhìn thấy chủ nhân, chạy như bay tới bên người Liễu Lan Lan, đi vòng quanh đám sương đen, trên khuôn mặt xấu xí cũng viết lên sự hưng phấn, cổ họng liên tục phát ra tiếng ‘hu hu’, không biết có phải đang cáo trạng hay không.
Ngân Tô hơi híp mắt, nhấc chân bước qua chỗ Liễu Lan Lan, con mèo bao vây xung quanh Tôn Hạo nhận ra ý đồ của cô, lập tức có mấy con nhe răng trợn mắt lao vào cô.
Những con mèo này toàn thân u ám hoàn toàn có thể nói là không hề dễ thương, hàm răng sắc nhọn lộ ra chỉ muốn cắn xé con mồi.
Bọn nó đồng thời bổ nhào qua chặn đường đi của Ngân Tô.
Mà Ngân Tô làm sao có thể bị bọn nó chặn lại, ống thép trong tay cô chém xuống, cứ như một thanh kiếm sắc bén, có thể dễ dàng bổ cơ thể bọn nó ra.
Con nào không bị ống thép chém trúng, ở gần xung quanh cô thì càng thảm, bị cô túm lấy, ngay cả tro cũng không chừa lại, trực tiếp biến mất sạch sẽ.
Dưới sự ra tay của cô, những con mèo đó dần dần tán loạn thành sương đen, chạy thục mạng qua bên Liễu Lan Lan, hóa thành sương đen chui vào trong cơ thể Liễu Lan Lan.
“Răng rắc…”
Tứ chi Liễu Lan Lan giống như bị đứt gãy bắt đầu vặn vẹo, tiếng xương khớp răng rắc không ngừng, thân thể vặn vẹo theo tiếng răng rắc mà khôi phục bình thường. Liễu Lan Lan chậm rãi mở mắt ra, thứ đôi mắt sâu thẳm xanh lá ánh lên không phải là mái vòm hang động, mà là một gương mặt xinh đẹp quá đáng.
“…”
Chủ nhân của gương mặt đó nhếch môi cười, nụ cười giá lạnh và kì dị giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào đáy lòng cô ta. Mà ‘Liễu Lan Lan’ quả thật chưa kịp cảm thụ niềm vui sướng khi được sở hữu thân thể, ống thép băng giá đã đâm thẳng vào ấn đường cô ta.
Sương đen vừa chiếm cứ trong cơ thể Liễu Lan Lan bắt đầu tràn ra, phân chia thành vô số mèo đen chạy tan tác về các hướng khác nhau.
Suy cho cùng Ngân Tô chỉ có một đôi tay, có thể bắt được một hai con nhưng không thể bắt được toàn bộ.
Mèo đen đeo xích chó cũng muốn chạy, nhưng dây xích trên cổ nó không cho phép, nó chỉ có thể ở trong phạm vi chỗ của Ngân Tô.
“Nó là chủ thể của em hay là chủ nhân của em?” Ngân Tô tò mò, ngồi xổm xuống sờ đầu mèo đen, sau đó lại an ủi: “Thôi vậy, bất kể là gì, rất nhanh em liền có thể đoàn tụ với nó. Sao nó có thể bỏ rơi em, không có lòng trách nhiệm như vậy, yên tâm, chị sẽ giúp em báo thù.”
Mèo đen: “…”
Cô đang nói gì đấy!! Không phải cô xích ta lại nên ta mới không chạy được sao?!
Ngân Tô ‘an ủi’ xong thì không để ý nó nữa, quay đầu đi xem Liễu Lan Lan.
Lúc này Liễu Lan Lan giống như xác khô bị rút cạn sự sống, đã hoàn toàn không còn động tĩnh.
Mà Triệu Thần bên cạnh vẫn còn một hơi thở, cậu ta nằm bò trên đất, tay đầy máu tươi nhích về phía trước, dường như muốn túm lấy Liễu Lan Lan.
Nhất thời Ngân Tô nhìn mà mịt mờ, không rõ đây là tình huống gì cho lắm, Triệu Thần yêu Liễu Lan Lan như vậy sao? Lúc này vẫn muốn kéo tay người yêu cùng xuống suối vàng?
“Cậu ta đã giết Liễu Lan Lan.” Tiếng Tôn Hạo yếu ớt từ phía sau truyền tới.
Tôn Hạo kể cho Ngân Tô chuyện đằng sau Triệu Thần giết Liễu Lan Lan, Triệu Thần đợi sau khi Liễu Lan Lan tắt thở, thế mà lại bổ nhào lên cắn xé Liễu Lan Lan như chó điên.
Tôn Hạo thở một hơi: “Cậu ta đã nhắc đến Vĩnh Sinh.”
Sau khi cậu ta tiến vào phó bản này, đây là lần đầu tiên có người nhắc đến Vĩnh Sinh, gọi tên phó bản.
“Vĩnh Sinh.” Ngân Tô nhìn Triệu Thần còn chưa tắt thở, giơ tay kéo cậu ta: “Cậu biết chuyện liên quan đến Vĩnh Sinh?”
“Tại sao… Tại sao không được.” Hơi thở Triệu Thần đã rất yếu, cậu ta giống như chìm đắm trong thế giới của mình, không nghe thấy âm thanh bên ngoài.
“Rõ ràng cô ta được ban phước rồi, tại sao không được…” Gương mặt Triệu Thần trở nên vặn vẹo, gắt gao trừng mắt nhìn Liễu Lan Lan, đáy mắt cũng không còn thâm tình mật ý nữa, chỉ còn sự thù hận.
Giọng nói của Ngân Tô bị Triệu Thần hoàn toàn lọc đi, cho dù hỏi cái gì thì cũng không có bất kỳ phản hồi. Mà hơi thở Triệu Thần càng yếu đi, ánh sáng đáy mắt dần dần lụi tắt, cho đến cuối cùng cậu ta vẫn không cam lòng mà trừng Liễu Lan Lan, chết không nhắm mắt.
“…” Đi hết cốt truyện liền chết đúng không? Thêm một chữ cũng không nói!
Ngân Tô phiền muộn lật Triệu Thần lại, tìm trên người cậu ta một lượt.
NPC tử vong không rớt trang bị cũng phải rớt chút manh mối cốt truyện chứ?
Ngân Tô thuần thục lần mò thi thể, thật sự tìm được một bức thư ố vàng trên người Triệu Thần.
Trong thư có mấy tấm ảnh cũ, nội dung trong ảnh chính là bích họa. Trừ tấm ảnh, vẫn còn mấy bức thư, không biết là ai trong đội khảo sát gửi ra ngoài.
Bên trong nhắc đến nội dung về bích họa, nội dung bích họa là một câu chuyện xưa liên quan đến Vĩnh Sinh, nói là chỉ cần để thần linh ban phước thì có thể nhận được Vĩnh Sinh.
Nội dung trong thư chính là một câu chuyện xưa, dường như người viết cũng không cho là thật, coi nó thành một câu chuyện thú vị để viết.
Rất có khả năng Triệu Thần là con cháu của người từng ở trong đội khảo sát, đội khảo sát không trở về, nhưng mấy bức thư này vẫn được bảo tồn. Còn về việc Triệu Thần làm sao biết ban phước thế nào… Vậy thì không biết nữa.
Vĩnh Sinh, ban phước, Trương Minh Họa chết mà sống lại, thôn dân đột nhiên xâm nhập nhà họ Trương…
Ánh mắt Ngân Tô liếc qua vết bị Triệu Thần cắn xé trên người Liễu Lan Lan, đột nhiên rùng mình một cái.
Ngân Tô quan sát hoàn cảnh xung quanh, hang động này tương tự với cái cô nhìn thấy trong ảo ảnh, nhưng rõ ràng hang động này nhỏ hơn rất nhiều, đây không phải hang động trong ảo ảnh.
“Anh đã gặp được những người khác chưa?” Tầm mắt Ngân Tô rơi trên người Tôn Hạo, thuận miệng hỏi một câu.
Tôn Hạo lắc đầu: “Chưa.”
“Vậy chỉ có thể chúc mọi người may mắn thôi.” Ngân Tô cúi người nhặt những mảnh đất sét vụn lên.
Những mảnh vụn này tương tự với những cái được thấy trong ảo ảnh hồi trước, chỉ là màu sắc không tươi tắn như vậy, khả năng là do những mảnh vụn đó ở trong rương còn những cái này lại bị chôn trong bùn đất.
/279
|