Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 143 - Thôn Vĩnh Sinh (33)

/279


Edit: Fang

Beta: Mids

【Thẻ màu: Thay đổi màu sắc các vật phẩm bạn yêu thích thành màu sắc mong muốn ~】

【Hạn chế sử dụng: Giới hạn vật phẩm】

【Số lần sử dụng: 1】

Trong tay Ngân Tô xuất hiện thêm một tệp thẻ màu, cô rút ra một tờ màu xanh lá và hướng vào thôn dân ở đối diện.

Các thôn dân đang thảo luận về cách để thoát ra, bỗng nhiên tấm lụa đỏ và cả quần áo trên người bọn họ biến hết thành màu xanh lá. Cùng lúc đó, sự kiêng dè trên mặt nhóm cô dâu đối diện liền biến thành một nụ cười vô cùng rực rỡ và trực tiếp lao về phía bọn họ.

Một bên là các thôn dân toàn thân xanh lá và một bên là nhóm cô dâu với áo cưới đỏ chói cứ vậy mà lao vào đánh nhau, cảnh tượng này trông thật khôi hài và quái dị.

“Sự kết hợp màu sắc kinh điển vẫn phải là đỏ phối với xanh lá.” Ngân Tô hài lòng với tác phẩm của mình, thỏa mãn thưởng thức trận hỗn chiến.

“…”

Bạch Lương Dịch nhìn những thôn dân ở phía xa đang bị nhóm cô dâu đuổi đến mức chạy tan tác bốn phía, di chuyển tới bên cạnh Ngân Tô: “Đây có phải là đạo cụ… đạo cụ trong cửa hàng trò chơi không?”

Anh ta từng lướt thấy đạo cụ này trong cửa hàng, nó chỉ có thể thay đổi màu sắc của vật phẩm, ngoài ra không có bất kỳ tác dụng nào khác.

Trong cửa hàng đạo cụ nó cũng chỉ được bán với giá hai mươi điểm tích lũy, hiển nhiên cái cửa hàng khốn nạn trong trò chơi cũng cảm thấy thứ này không có tác dụng to lớn gì.

Ai mà biết nó còn có thể sử dụng như như thế này…

Ngân Tô gật đầu: “Ừ.”

Bạch Lương Dịch nhìn chằm chằm tập thẻ màu dày cộp của cô, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Điểm tích lũy của cô nhiều tới mức không còn chỗ để tiêu sao?”

Thẻ màu được bán dựa trên số lượng màu, cô đã thu thập đủ tất cả các màu sắc rồi sao? Đống thẻ này tương đương bao nhiêu điểm tích cơ chứ?

Ngân Tô nhớ lại điểm tích lũy còn thừa của mình: “Không nhiều.”

Bạch Lương Dịch: “…”

Không nhiều mà cô còn mua thứ đồ này… Được thôi, tuy là nó cũng có tác dụng.

Nhưng không có người chơi bình thường nào tiêu điểm tích lũy để mua cái này!!

Hai mươi điểm tích lũy cho một thẻ màu, một tệp là hết bao nhiêu điểm tích lũy chứ?





Các thôn dân mất đi lá chắn bảo vệ hiển nhiên không phải đối thủ của nhóm cô dâu được giải trừ phong ấn, rất nhanh liền nằm đầy đất.

“Các chị gái, chỉ là một phần nhỏ của món khai vị, không cần lãng phí thời gian, đi thôi.”

Ngân Tô bước tới, gọi nhóm cô dâu đang kích động thưởng thức bữa tiệc.

Có lẽ nhóm cô dâu cảm thấy Ngân Tô nói có lý, chùi máu trên miệng, đứng dậy đuổi theo Ngân Tô.



Bạch Lương Dịch: “…”

Bạch Lương Dịch hít một hơi, cầm gậy gỗ đi theo.

Ngân Tô đi qua nhà chị họ Trương Dương liền tiện đường ghé vào xem xét.

Nhóm cô dâu phá hoại khắp nơi, Ngân Tô thì đi dạo trong gian phòng trông giống như là của cô dâu.

Phòng ở của cô dâu bày biện long trọng hơn hẳn những nơi khác, Ngân Tô còn phát hiện rất nhiều vết máu trên mặt đất và một chiếc kéo dính máu trên mặt bàn.

Ngân Tô tiện tay cầm cái kéo dính máu lên, hỏi Bạch Lương Dịch đang lục lọi rương hòm bên cạnh: “Lúc cưới gả, ngoài của hồi môn cô dâu sẽ còn có thêm sính lễ đúng không?”

“Cũng không hẳn, đối tượng kết hôn của cô dâu cũng không phải người bình thường.” Ai mà biết được sơn thần trong lời thôn dân là thứ gì, nó sẽ tuân theo quy trình cưới gả của con người sao? Bạch Lương Dịch dừng lại nghi ngờ hỏi: “Nhưng cũng có khả năng có, cô cảm thấy chìa khóa qua ải sẽ liên quan đến sính lễ của cô dâu?”. Ngôn Tình Xuyên Không

Ngân Tô: “Nếu chúng ta đã là của hồi môn, vậy thứ tương ứng với chúng ta không phải chính là sính lễ sao?”

Bạch Lương Dịch suy tư một lúc: “Cũng có khả năng, nhưng sính lễ sẽ là cái gì?”

Trong ngày đầu tiên, manh mối bọn họ thu thập được có hạn, bối cảnh cốt truyện cũng không rõ ràng hoàn toàn. Ai mà nghĩ tới chuyện Ngân Tô sẽ không chơi theo lối chơi thông thường và làm khuấy đảo cả thôn không được yên ổn. Sang ngày thứ hai bọn họ trực tiếp lãng phí trong sơn động…

Tiến độ của phó bản này quá kì dị, đối với chìa khóa qua ải, bọn họ cũng rối rắm như lạc vào sương mù.

Ngân Tô cũng không có đầu mối gì: “Ai biết, lát nữa thử hỏi đám thôn dân hoặc nhóm cô dâu coi sao.”

Bạch Lương Dịch: “…”

Cô biết chọn đối tượng để tìm câu trả lời cho vấn đề thật đấy.

Không có thêm bất kỳ thu hoạch gì ở nhà chị họ của Trương Dương, Ngân Tô liền gọi nhóm cô dâu phát điên đang phá hoại quay về, gióng trống khua chiêng đi về phía nhà thờ tổ.

Trên đường lại gặp được một nhóm thôn dân, hình như bọn họ chuẩn bị đi bắt những của hồi môn còn lại.

Nếu đã đụng mặt, Ngân Tô liền khách sáo giữ bọn họ lại tại chỗ.

Nhưng lần này Ngân Tô bảo nhóm cô dâu giữ lại người sống.

Ngân Tô nhờ cô dâu kéo một thôn dân đến: “Người trong thôn đi đâu hết rồi?”

“Hôn lễ… Hôn lễ bắt đầu rồi.”

Ngân Tô nhướng mày: “Không phải ngày mai mới cử hành hôn lễ sao?”

Thôn dân: “Nó đã được tổ chức… sớm hơn.”

“Hôn lễ được tổ chức ở đâu?” Ngân Tô ngồi xổm xuống trước mặt thôn dân và nhẹ nhàng đề nghị: “Mọi người có thể mời tôi tới tham gia.”

Thôn dân đang quỳ dưới đất: “…”

Lần này thôn dân không chịu mở miệng nữa.

Ngân Tô lập tức thay đổi sắc mặt, ấn thôn dân dưới đất, ủ rũ than thở: “Mấy người không phải rất nhiệt tình hiếu khách à? Hôn lễ tổ chức lớn như vậy, sao có thể không mời khách đến để chia vui chứ? Mấy người thật ra rất ích kỷ đúng không?”

Thôn dân: “???”



Thôn dân bị Ngân Tô đè lại, mặt “tiếp xúc gần” với nền đất không thể cựa quậy phản kháng nhưng giọng nói vẫn rất cứng rắn: “Cô… Dù sao cũng chỉ là của hồi môn mà thôi!”

Ngân – khách mời – Tô cười thành tiếng: “Thế không phải của hồi môn càng cần tham gia hôn lễ sao?”

Ngân Tô nháy mắt ra hiệu với cô dâu nóng lòng muốn thử ở bên cạnh, cô dâu lập tức hiểu rõ ý của Ngân Tô, kéo một thôn dân khác qua.

Máu tươi bắn tung tóe lên trên cả mặt thôn dân, tầm nhìn dần bị nhuộm đỏ trở nên không rõ ràng, nhưng bên tai lại là tiếng kêu thảm của người bạn rất rõ ràng khiến cả cơ thể cậu ta bất giác run rẩy.

Âm thanh đó giống như âm thanh của ma quỷ, cứ liên tục văng vẳng quanh quẩn bên tai cậu ta không ngừng.

Cơ thể thôn dân run càng dữ dội, dường như không chịu nổi nữa, gào thành tiếng: “Chào mừng mọi người tham gia tiệc cưới…”

“???” Tùy tiện như thế? “Chỉ vậy? Không có thiệp mời hay gì cả à?”

“Không.”

Ngân Tô không hoàn toàn tin vào câu trả lời của thôn dân nhưng cuối cùng cô cũng phải tin khi nhận được những câu trả lời tương tự từ các thôn dân khác, không thể không tin!!!!!





Nhà thờ tổ.

Toàn bộ nến được thắp lên chiếu sáng toàn bộ cả căn nhà thờ tổ như ánh sáng ban ngày.

Trưởng thôn đứng ở khu vực trung tâm, gian giữa của căn nhà lớn được đặt một chiếc quan tài khổng lồ ngay chính giữa nhà thờ tổ.

Cô dâu mặc áo cưới, đội khăn trùm đầu ngồi trong quan tài, xung quanh quan tài treo đầy lụa đỏ, không khí xung quanh quỷ dị vô cùng.

Đồ vật để trên bàn dài bên cạnh quan tài cũng được dùng vải đỏ phủ lên che khuất.

Mà sau lưng trưởng thôn là những thôn dân đang quỳ dưới đất, lòng bàn tay bọn họ hướng lên trên, đầu cúi gằm xuống, trán chạm mặt đất, thành kính như tín đồ.

Đội ngũ thôn dân kéo dài ra ngoài tận cửa nhà thờ tổ, nhìn thoáng ra bên ngoài tựa như không thấy điểm cuối.

Trong nhà thờ tổ yên lặng không tiếng động, chỉ có tiếng nến đỏ đang cháy.

Có thôn dân chạy từ bên ngoài vào, thì thầm vào tai trưởng thôn: “Trưởng thôn, bọn họ còn chưa trở về. Không biết đám của hồi môn kia chạy đi đâu rồi, không tìm được bọn họ… Sắp đến giờ rồi, của hồi môn không đủ… Có thể mời sơn thần tới không?”

Trưởng thôn nhíu mày: “Hiện tại có bao nhiêu của hồi môn?’

“Chỉ có ba.”

“Cộng thêm cả của hồi môn đã chết lúc trước, tổng là có bốn, vẫn thiếu một.” Trưởng thôn quay người lại, liếc mắt nhìn thôn dân quỳ phía dưới, dường như đã đưa ra một quyết định đau xót: “Không còn cách nào, chỉ có thể thế này thôi.”

Bọn họ tổ chức hôn lễ sớm, của hồi môn không đủ một nửa, rất có khả năng không mời được sơn thần. Bây giờ không tóm được của hồi môn khác, chỉ có thể chọn từ trong đám thôn dân.

Rất nhanh trưởng thôn lựa ra một của hồi môn từ trong đám thôn dân.

“Đừng… Đừng mà!!” Người được chọn rõ ràng muốn chạy nhưng lại bị thôn dân bên cạnh cản lại.

“A Trụ, đều là vì thôn.” Thôn dân bắt của hồi môn bị chọn trúng đi: “Cậu vì tất cả mọi người, chúng tôi sẽ ghi nhớ cậu.”

“Không…”

/279

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status