Edit: Dương
Beta: Mids
Thôn dân bị bắt được đưa lên, không biết bọn họ tìm được từ đâu một chiếc áo dài màu đỏ khoác lên người ông ta, trói ông ta vào cột nhà từ đường, bịt miệng ông ta lại, không cho ông ta kêu la.
Ba của hồi môn khác cũng được mang lên, và họ cũng được mặc áo choàng đỏ.
Ba người này không ai khác chính là Lô Khê, Trình Tinh và Tôn Hạo.
Cả ba lần lượt bị trói vào những cây cột khác. Trình Tinh đưa mắt liếc nhìn Tôn Hạo, Tôn Hạo dường như đã bất tỉnh nên không có bất kỳ phản ứng nào.
Lô Khê bị bịt miệng, giận dữ gào lên ở một bên mà không biết mình đang hét cái gì.
Trình Tinh mệt mỏi và khó khăn nhìn về phía trưởng thôn. Trưởng thôn thắp hương, dâng hương lên, vật tế được phủ bằng vải đỏ trên bàn, cắm hương vào lư hương rồi quỳ rạp xuống đất.
Rồi giọng nói già nua của trưởng thôn cất lên vang vọng khắp nhà thờ tổ: “Mời sơn thần!”
“Mời sơn thần——”
“Mời sơn thần——”
Âm thanh vang vọng tầng tầng lớp lớp.
Trình Tinh chỉ cảm thấy những ngọn nến trong nhà thờ tổ hiện lên lập lòe, và sự lạnh lẽo vô biên từ bóng tối lan ra, từng ngọn nến bị dập tắt, và bóng đen bao trùm toàn bộ căn nhà.
Thứ được bao phủ bởi tấm vải đỏ bắt đầu vặn vẹo và lớn lên…
…
…
Bùm——
Dư chấn của vụ nổ quét qua từ hướng cổng, thổi bay nhiều thôn dân đang quỳ.
Thôn dân chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, đồng thời quay đầu nhìn về hướng cổng.
Cô gái bước ra từ khói bụi với ống thép trên vai, chiếc áo gió màu đỏ như phát ra âm thanh săn mồi trong khoảng không, có một con mèo đen theo sát chân cô.
Thấy con mèo, thôn dân tỏ ra ngạc nhiên và sợ hãi.
Ngân Tô vẫn đứng bên rìa khói bụi, liếc nhìn thôn dân đông đúc, khẽ nhướng một bên mày và bắt đầu bày tỏ sự bất mãn với tư cách là một khách mời: “Hôn lễ là một sự kiện lớn như vậy, thế mà các người cũng không biết gửi thông báo tới cho khách mời, đạo đãi khách của thôn các người như vậy là không được đâu nhé!”
Khi cô vừa dứt lời, một cô dâu mặc váy cưới từ trong làn khói bước ra.
Lụa đỏ chỉ có tác dụng khi được treo bên ngoài, một khi cô dâu bước vào căn nhà, lụa đỏ dường như không có tác dụng gì với họ.
Các cô dâu lần lượt xuất hiện, đồng tử của thôn dân như dãn nở hết mức, kinh ngạc hét lên: “Sao bọn họ lại vào được!”
Ngân Tô cười, “Gặp lại người thân và bạn bè của mình, mọi người không vui sao? Tôi đặc biệt mang họ đến đây để chúc mừng.”
Thôn dân: “!!!”
Thôn dân trở nên hoảng sợ, có người run run hỏi: “Sơn thần… Sơn thần có đến đây không?”
Trong nhà thờ tổ vẫn yên tĩnh, không có tiếng nói nào đáp lại.
“Làm sao bọn họ có thể vào!”
“Làm sao bây giờ…”
Đám thôn dân bắt đầu lùi về phía sau, nhưng đáng tiếc ở đây có quá nhiều người, cũng không có nhiều chỗ rút lui, cuối cùng chỉ có thể chen chúc lại một chỗ.
Ngân Tô nghiêng người giơ tay làm động tác ‘mời’: “Các chị em, thời điểm báo thù đã tới, tiến lên.”
Các cô dâu giống như những vận động viên nghe thấy tiếng súng, thân hình đồng thời lắc lư, trong nháy mắt đã hòa vào trong đám người.
Tiếng hét lập tức vang vọng khắp nhà thờ tổ.
“Con gái, ta là mẹ của con…”
“Tiền Đa! Ta là dì hai của con…”
“Không được qua đây!”
“Biến đi!!”
“Sao cậu còn chưa biến mất, sao cậu lại quay về, cậu đã hy sinh vì cả thôn! Vì lý do gì mà các người không thể làm vật hiến tế…”
“A——”
Ngân Tô mang theo ống thép xuyên qua đám hỗn chiến, phía sau cô những bộ áo cưới tung bay cùng tiếng la hét và chạy trốn của thôn dân dường như bị ép chuyển động chậm lại.
…
…
Trong nhà thờ tổ, cô dâu trùm kín khăn nên dường như không nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô ta vẫn yên lặng ngồi trong quan tài, chuỗi hạt châu trên khăn trùm đầu khẽ lay động.
Khi Ngân Tô bước vào nhà thờ tổ, điều đầu tiên cô nhìn thấy là trưởng thôn đang đứng trong đó.
Dưới chân ông ta có một đám sương mù màu đen, thân hình còng lúc trước của ông ta giờ đã đứng thẳng. Đôi mắt đã mất đi ánh sáng trước đó của ông ta cũng đã chuyển sang màu xanh lục lạnh lẽo.
“Dao Dao!” Lô Khê kêu lên nghẹn ngào và tràn đầy sợ hãi sau đó bóng dáng của cô ta xuất hiện và lao thẳng về phía Ngân Tô.
“Lộ Dao, cẩn thận!!” Trình Tinh khàn giọng gầm lên từ phía bên kia.
“Phốc phốc —— “
Âm thanh của vũ khí sắc bén đâm vào da thịt rất rõ ràng, biểu cảm trên khuôn mặt của Lô Khê đông cứng lại, cơ thể đơ ra tại chỗ, xương cốt dường như trở nên cứng ngắc, cô ta nhìn xuống phía bụng mình.
Ống thép sáng bóng lạnh lẽo được rút ra, chảy ra một chất lỏng màu đỏ tươi, và màu đỏ ngày càng nhiều hơn…
Lô Khê chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi đồng tử hơi xanh có chút tức giận và không cam lòng, cô ta không hiểu tại sao Ngân Tô lại không ngần ngại tấn công một người quen.
Ngân Tô nhìn cô ta một cách vô cảm, không có bất kỳ cảm xúc nào trong mắt.
Lô Khê mất đi sức sống, sương mù đen tràn ra từ cơ thể cô ta, ánh sáng trong mắt cô ta dần tắt, sương đen nhanh chóng lan ra ngoài tràn ngập nhà thờ tổ và xâm nhập vào cơ thể của thôn dân. Bọn họ vốn là những thôn dân chạy trốn, sau khi bị sương mù đen xâm nhập, sự sợ hãi trên mặt dường như biến mất, trong phút chốc chỉ còn lại sự lạnh lùng tê dại, bọn họ không còn sợ hãi các cô dâu nữa mà chủ động tấn công cô dâu.
Một thôn dân…
Hai thôn dân…
Ngày càng có nhiều thôn dân bị điều khiển, tất cả hành động một cách thống nhất và đồng loạt, giống như những người máy thực hiện nhiệm vụ, nhóm cô dâu đang chiếm thế thượng phong dần trở nên bị áp đảo.
…
…
Trong nhà thờ tổ, thân thể của Lô Khê ngã xuống, máu thịt trên người cô ta trong chốc lát co rút lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cô ta đã là một cái xác khô.
Ngân Tô nhìn về phía Trình Tinh, cô ấy bị những làn sương đen ghim chặt vào tường, và cô ấy gầy hơn trước rất nhiều.
Ngân Tô một bước đi tới đó, trưởng thôn đứng trước quan tài đột nhiên cử động.
Trưởng thôn ném ra một sợi xích làm từ sương mù đen đặc, sợi xích bay lên không trung và chia thành bốn phần, lần lượt đánh vào cổ tay và mắt cá chân của Ngân Tô.
Ngân Tô cũng không nhúc nhích, để bốn sợi xích khóa chặt mình, thậm chí còn tò mò cúi đầu xuống nhìn.
Những sợi xích sương đen quấn quanh cổ tay Ngân Tô, cái lạnh thấu xương xuyên qua da thịt như kim châm, khiến xương đau buốt.
Trưởng thôn lộ ra vẻ vui mừng, nắm lấy sợi xích sương đen kéo về phía mình.
Tuy nhiên, lần đầu tiên không kéo được.
Trưởng thôn: “???”
Ngân Tô xoay nửa vòng tròn trong khoảng không, nắm lấy hai sợi xích sương mù đen và kéo mạnh về phía mình.
Trưởng thôn đang thắc mắc tại sao ông ta không thể kéo nó lại thì cơ thể ông ta đột nhiên bay về phía Ngân Tô, dù kinh ngạc nhưng ngay lập tức ông ta liền ném ra một sợi xích khác cố quấn quanh cổ Ngân Tô.
Tuy nhiên, sợi xích chưa kịp đến gần thì đã bị cắt đứt bởi một ánh sáng bạc, sợi xích tan thành sương mù đen và hòa vào bóng tối, lặng lẽ chảy ra ngoài và nhập vào cơ thể của thôn dân.
Trưởng thôn giống như bị trọng thương sau khi xích đen bị cắt đứt, ông ta kêu lên một tiếng, sau đó toàn thân căng cứng, xiềng xích sương mù đen quấn lấy ông ta.
Trưởng thôn thoáng chốc lơ là liền phản ứng lại, xiềng xích trên người biến thành sương mù, vừa định thoát ra thì ống thép đâm thẳng vào một bên mắt của ông ta.
Trong con mắt còn lại phản chiếu những đường nét trên khuôn mặt của cô gái một cách rõ ràng, khi bắt gặp ánh mắt của cô gái, ông ta nhìn thấy một nụ cười kỳ dị trong đôi đồng tử đen láy đó. Làn sương đen lượn lờ xung quanh dần dần tụ lại sau lưng cô thành một cái bóng khổng lồ, khiến cô trông như một ác ma xấu xa bò ra từ địa ngục.
Hình ảnh này như đã in sâu trong con mắt chột của trưởng thôn.
Ngân Tô ném trưởng thôn đã bay hết hồn vía sang một bên và quay lại nhìn vào bóng đen phía sau ông ta.
Bóng tối tụ lại trong đôi mắt điềm tĩnh của Ngân Tô và hình dáng của một “con mèo lớn” mơ hồ hiện ra.
Con mèo lớn mở miệng gầm lên với Ngân Tô, đầy oán hận và phẫn nộ, rõ ràng là rất không hài lòng với việc cô liên tục phá hỏng chuyện tốt của nó.
“A…” Cô gái hưng phấn cười to, thanh âm mềm mại khó tả: “Mèo con sao lại hung dữ như vậy.”
Beta: Mids
Thôn dân bị bắt được đưa lên, không biết bọn họ tìm được từ đâu một chiếc áo dài màu đỏ khoác lên người ông ta, trói ông ta vào cột nhà từ đường, bịt miệng ông ta lại, không cho ông ta kêu la.
Ba của hồi môn khác cũng được mang lên, và họ cũng được mặc áo choàng đỏ.
Ba người này không ai khác chính là Lô Khê, Trình Tinh và Tôn Hạo.
Cả ba lần lượt bị trói vào những cây cột khác. Trình Tinh đưa mắt liếc nhìn Tôn Hạo, Tôn Hạo dường như đã bất tỉnh nên không có bất kỳ phản ứng nào.
Lô Khê bị bịt miệng, giận dữ gào lên ở một bên mà không biết mình đang hét cái gì.
Trình Tinh mệt mỏi và khó khăn nhìn về phía trưởng thôn. Trưởng thôn thắp hương, dâng hương lên, vật tế được phủ bằng vải đỏ trên bàn, cắm hương vào lư hương rồi quỳ rạp xuống đất.
Rồi giọng nói già nua của trưởng thôn cất lên vang vọng khắp nhà thờ tổ: “Mời sơn thần!”
“Mời sơn thần——”
“Mời sơn thần——”
Âm thanh vang vọng tầng tầng lớp lớp.
Trình Tinh chỉ cảm thấy những ngọn nến trong nhà thờ tổ hiện lên lập lòe, và sự lạnh lẽo vô biên từ bóng tối lan ra, từng ngọn nến bị dập tắt, và bóng đen bao trùm toàn bộ căn nhà.
Thứ được bao phủ bởi tấm vải đỏ bắt đầu vặn vẹo và lớn lên…
…
…
Bùm——
Dư chấn của vụ nổ quét qua từ hướng cổng, thổi bay nhiều thôn dân đang quỳ.
Thôn dân chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, đồng thời quay đầu nhìn về hướng cổng.
Cô gái bước ra từ khói bụi với ống thép trên vai, chiếc áo gió màu đỏ như phát ra âm thanh săn mồi trong khoảng không, có một con mèo đen theo sát chân cô.
Thấy con mèo, thôn dân tỏ ra ngạc nhiên và sợ hãi.
Ngân Tô vẫn đứng bên rìa khói bụi, liếc nhìn thôn dân đông đúc, khẽ nhướng một bên mày và bắt đầu bày tỏ sự bất mãn với tư cách là một khách mời: “Hôn lễ là một sự kiện lớn như vậy, thế mà các người cũng không biết gửi thông báo tới cho khách mời, đạo đãi khách của thôn các người như vậy là không được đâu nhé!”
Khi cô vừa dứt lời, một cô dâu mặc váy cưới từ trong làn khói bước ra.
Lụa đỏ chỉ có tác dụng khi được treo bên ngoài, một khi cô dâu bước vào căn nhà, lụa đỏ dường như không có tác dụng gì với họ.
Các cô dâu lần lượt xuất hiện, đồng tử của thôn dân như dãn nở hết mức, kinh ngạc hét lên: “Sao bọn họ lại vào được!”
Ngân Tô cười, “Gặp lại người thân và bạn bè của mình, mọi người không vui sao? Tôi đặc biệt mang họ đến đây để chúc mừng.”
Thôn dân: “!!!”
Thôn dân trở nên hoảng sợ, có người run run hỏi: “Sơn thần… Sơn thần có đến đây không?”
Trong nhà thờ tổ vẫn yên tĩnh, không có tiếng nói nào đáp lại.
“Làm sao bọn họ có thể vào!”
“Làm sao bây giờ…”
Đám thôn dân bắt đầu lùi về phía sau, nhưng đáng tiếc ở đây có quá nhiều người, cũng không có nhiều chỗ rút lui, cuối cùng chỉ có thể chen chúc lại một chỗ.
Ngân Tô nghiêng người giơ tay làm động tác ‘mời’: “Các chị em, thời điểm báo thù đã tới, tiến lên.”
Các cô dâu giống như những vận động viên nghe thấy tiếng súng, thân hình đồng thời lắc lư, trong nháy mắt đã hòa vào trong đám người.
Tiếng hét lập tức vang vọng khắp nhà thờ tổ.
“Con gái, ta là mẹ của con…”
“Tiền Đa! Ta là dì hai của con…”
“Không được qua đây!”
“Biến đi!!”
“Sao cậu còn chưa biến mất, sao cậu lại quay về, cậu đã hy sinh vì cả thôn! Vì lý do gì mà các người không thể làm vật hiến tế…”
“A——”
Ngân Tô mang theo ống thép xuyên qua đám hỗn chiến, phía sau cô những bộ áo cưới tung bay cùng tiếng la hét và chạy trốn của thôn dân dường như bị ép chuyển động chậm lại.
…
…
Trong nhà thờ tổ, cô dâu trùm kín khăn nên dường như không nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô ta vẫn yên lặng ngồi trong quan tài, chuỗi hạt châu trên khăn trùm đầu khẽ lay động.
Khi Ngân Tô bước vào nhà thờ tổ, điều đầu tiên cô nhìn thấy là trưởng thôn đang đứng trong đó.
Dưới chân ông ta có một đám sương mù màu đen, thân hình còng lúc trước của ông ta giờ đã đứng thẳng. Đôi mắt đã mất đi ánh sáng trước đó của ông ta cũng đã chuyển sang màu xanh lục lạnh lẽo.
“Dao Dao!” Lô Khê kêu lên nghẹn ngào và tràn đầy sợ hãi sau đó bóng dáng của cô ta xuất hiện và lao thẳng về phía Ngân Tô.
“Lộ Dao, cẩn thận!!” Trình Tinh khàn giọng gầm lên từ phía bên kia.
“Phốc phốc —— “
Âm thanh của vũ khí sắc bén đâm vào da thịt rất rõ ràng, biểu cảm trên khuôn mặt của Lô Khê đông cứng lại, cơ thể đơ ra tại chỗ, xương cốt dường như trở nên cứng ngắc, cô ta nhìn xuống phía bụng mình.
Ống thép sáng bóng lạnh lẽo được rút ra, chảy ra một chất lỏng màu đỏ tươi, và màu đỏ ngày càng nhiều hơn…
Lô Khê chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi đồng tử hơi xanh có chút tức giận và không cam lòng, cô ta không hiểu tại sao Ngân Tô lại không ngần ngại tấn công một người quen.
Ngân Tô nhìn cô ta một cách vô cảm, không có bất kỳ cảm xúc nào trong mắt.
Lô Khê mất đi sức sống, sương mù đen tràn ra từ cơ thể cô ta, ánh sáng trong mắt cô ta dần tắt, sương đen nhanh chóng lan ra ngoài tràn ngập nhà thờ tổ và xâm nhập vào cơ thể của thôn dân. Bọn họ vốn là những thôn dân chạy trốn, sau khi bị sương mù đen xâm nhập, sự sợ hãi trên mặt dường như biến mất, trong phút chốc chỉ còn lại sự lạnh lùng tê dại, bọn họ không còn sợ hãi các cô dâu nữa mà chủ động tấn công cô dâu.
Một thôn dân…
Hai thôn dân…
Ngày càng có nhiều thôn dân bị điều khiển, tất cả hành động một cách thống nhất và đồng loạt, giống như những người máy thực hiện nhiệm vụ, nhóm cô dâu đang chiếm thế thượng phong dần trở nên bị áp đảo.
…
…
Trong nhà thờ tổ, thân thể của Lô Khê ngã xuống, máu thịt trên người cô ta trong chốc lát co rút lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cô ta đã là một cái xác khô.
Ngân Tô nhìn về phía Trình Tinh, cô ấy bị những làn sương đen ghim chặt vào tường, và cô ấy gầy hơn trước rất nhiều.
Ngân Tô một bước đi tới đó, trưởng thôn đứng trước quan tài đột nhiên cử động.
Trưởng thôn ném ra một sợi xích làm từ sương mù đen đặc, sợi xích bay lên không trung và chia thành bốn phần, lần lượt đánh vào cổ tay và mắt cá chân của Ngân Tô.
Ngân Tô cũng không nhúc nhích, để bốn sợi xích khóa chặt mình, thậm chí còn tò mò cúi đầu xuống nhìn.
Những sợi xích sương đen quấn quanh cổ tay Ngân Tô, cái lạnh thấu xương xuyên qua da thịt như kim châm, khiến xương đau buốt.
Trưởng thôn lộ ra vẻ vui mừng, nắm lấy sợi xích sương đen kéo về phía mình.
Tuy nhiên, lần đầu tiên không kéo được.
Trưởng thôn: “???”
Ngân Tô xoay nửa vòng tròn trong khoảng không, nắm lấy hai sợi xích sương mù đen và kéo mạnh về phía mình.
Trưởng thôn đang thắc mắc tại sao ông ta không thể kéo nó lại thì cơ thể ông ta đột nhiên bay về phía Ngân Tô, dù kinh ngạc nhưng ngay lập tức ông ta liền ném ra một sợi xích khác cố quấn quanh cổ Ngân Tô.
Tuy nhiên, sợi xích chưa kịp đến gần thì đã bị cắt đứt bởi một ánh sáng bạc, sợi xích tan thành sương mù đen và hòa vào bóng tối, lặng lẽ chảy ra ngoài và nhập vào cơ thể của thôn dân.
Trưởng thôn giống như bị trọng thương sau khi xích đen bị cắt đứt, ông ta kêu lên một tiếng, sau đó toàn thân căng cứng, xiềng xích sương mù đen quấn lấy ông ta.
Trưởng thôn thoáng chốc lơ là liền phản ứng lại, xiềng xích trên người biến thành sương mù, vừa định thoát ra thì ống thép đâm thẳng vào một bên mắt của ông ta.
Trong con mắt còn lại phản chiếu những đường nét trên khuôn mặt của cô gái một cách rõ ràng, khi bắt gặp ánh mắt của cô gái, ông ta nhìn thấy một nụ cười kỳ dị trong đôi đồng tử đen láy đó. Làn sương đen lượn lờ xung quanh dần dần tụ lại sau lưng cô thành một cái bóng khổng lồ, khiến cô trông như một ác ma xấu xa bò ra từ địa ngục.
Hình ảnh này như đã in sâu trong con mắt chột của trưởng thôn.
Ngân Tô ném trưởng thôn đã bay hết hồn vía sang một bên và quay lại nhìn vào bóng đen phía sau ông ta.
Bóng tối tụ lại trong đôi mắt điềm tĩnh của Ngân Tô và hình dáng của một “con mèo lớn” mơ hồ hiện ra.
Con mèo lớn mở miệng gầm lên với Ngân Tô, đầy oán hận và phẫn nộ, rõ ràng là rất không hài lòng với việc cô liên tục phá hỏng chuyện tốt của nó.
“A…” Cô gái hưng phấn cười to, thanh âm mềm mại khó tả: “Mèo con sao lại hung dữ như vậy.”
/279
|