Sáng lên công ty cô vẫn là giám đốc lạnh lùng nhờ lớp trang điểm kỹ càng, mọi người thấy cô đi cà nhắc, chân lại băng bó thì chạy lại đỡ, hỏi han tận tình xem cô bị làm sao. Cái chân được băng bó đẹp đẽ này là thành quả của Khang, sáng sớm thằng bé về đến nơi thấy cô ngồi thẫn thờ trên sô pha đang ngồi gỡ mấy mảnh thủy tinh đâm vào gót bàn chân.
- Bà già, chị bị là sao đấy? Trời ơi, chảy máu rồi kìa. Ngồi im, để em làm cho.
- Hốt cái ly vỡ giùm chị đi rồi làm.
Giọng cô đã khản đặc sau một đêm mệt mỏi. Khang hốt mấy mảnh vỡ rồi dùng nhíp cẩn thận gắp từng mảnh vụn trong chân cô ra, đổ cả chai oxi già vào đấy trước khi băng bó.
- Để em chở chị đi làm.
Thằng bé rất tận tình đỡ cô vào nhà vệ sinh để cô đánh răng thay đồ rồi mới chở cô đến công ty.
- Mọi người đừng lo, không cẩn thận thôi, vài ngày nữa là khỏi, chỉ hơi bất tiện khi đi lại.
- Sao chị lại không cẩn thận thế này, mà chị khóc cả đêm đấy à?
Chi vừa đỡ cô lại bàn làm việc vừa nhìn vào đôi mắt sưng húp của cô.
- Không phải cả đêm, chắc chỉ vài tiếng thôi.
- Chị với anh Hoàng cãi nhau à? Hai người có phải con nít đâu mà giận hờn khóc lóc thành thế này chứ.
- Chị và anh ấy chia tay rồi, thôi em ra ngoài làm việc đi, chị muốn ngồi một mình.
Cô nói xong thở dài một hơi cố lấy lại bình tĩnh.
Việc đầu tiên Kiều Lam làm là viết đơn thôi việc gửi đến chủ tịch và tổng giám đốc. Hai người rất nhanh đã phê duyệt đơn của cô. Vậy là chỉ một tháng nữa thôi, cô sẽ chính thức rời khỏi cái công ty cô đã gắn bó sáu năm này, bữa tiệc nào chẳng có lúc tàn, gặp nhau rồi cũng phải chia xa mà thôi. Đã không thuộc về nhau chi bằng đừng nhìn thấy nhau để lòng thêm đau.
Kể từ hôm ấy cô không gặp anh thêm một lần nào nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe tin đồn về anh đại loại như có người thấy anh và Nguyệt ngồi cùng ăn cơm hay cùng ra về. Tim cô như thắt lại, nhưng có còn liên quan gì đến mình đâu cơ chứ, tất cả đã là quá khứ rồi. Chiều cô đứng ngoài cổng công ty đợi Khang thì gặp anh Mạnh chuẩn bị về.
- Lên xe đi anh chở về, chân em đau, đứng nhiều không tốt đâu.
- Cái chân này á, không tồi tệ như anh nghĩ đâu, chỉ hơi đau thôi, tại em trai em làm quá, băng một cục thế này. Vả lại, thằng bé cũng sắp đến đón em rồi, anh cứ về trước đi.
- Thế anh đi trước nhé.
Anh Mạnh đi rồi, cô đứng nhìn dòng xe tấp nập qua lại, chiếc Audi màu đen biển 193.85 cũng vừa phóng vọt qua người cô mà không thèm dừng lại hỏi han. Kiều Lam không hề biết rằng người ngồi trong chiếc xe ấy chăm chú theo dõi từng cử động của cô trong gương chiếu hậu đến khi chẳng thể thấy nổi hình bóng cô nữa mới thôi.
Mấy ngày liền anh Mạnh đều xuống văn phòng đợi cô tan làm, dù rằng hôm nào Kiều Lam cũng lấy lý do cậu út sắp qua đón, nhưng vẫn không lay chuyển được hành động chờ cô của anh.
Cô thấy làm mãi thế cũng kỳ nên chiều nay đồng ý để anh đưa cô về. Theo phép lịch sự, Kiều Lam mời anh lên nhà uống chén trà. Thật ra, bố mẹ hay gửi trà mà anh hai mang từ Bắc vào cho cô, nhưng cô không có thói quen uống trà nên rất ít khi pha, trừ phi nhà có khách như hôm nay.
- Nhà em trang trí đẹp hơn anh nghĩ đấy.
- Bàn tay em có sáu hoa tay, tất nhiên phải đẹp rồi. Nói thế thôi, chứ cả gai đình em trang trí đấy, mỗi người một phần, nhìn rất ấm cúng đúng không?
- Đúng, có hương vị gia đình.
Dừng một lát anh lại lên tiếng:
- Anh nghe nói hai người chia tay rồi, anh biết nói thế này thì có hơi… nhưng liệu… anh có cơ hội không, anh muốn ở bên em, chăm sóc cho em.
- Đừng yêu em nhé, em rất sợ người khác yêu mình. Anh cũng hãy quên em đi, đừng đối xử tốt với em như thế.
Từ đó về sau, anh Mạnh gặp cô chỉ gật đầu chào hỏi xã giao, có lẽ bị từ chối nhiều sẽ khiến người ta hết hy vọng chăng.
***
Trưa nay, đang ngồi trong nhà ăn với Chi, Kiều Lam lại tình cờ thấy Hoàng và Ánh Nguyệt ngồi cùng nhau. Có lẽ vì bàn của cô ở góc khuất nên anh không thấy, cũng có thể anh thấy cô nhưng với anh điều đó đã không còn quan trọng. Chỉ có bé Chi là bức xúc.
- Chị, hai người chia tay thật à? Sao chị lại để con nhỏ đó đi quyến rũ anh Hoàng thế? Mà việc gì chị phải nghỉ việc chứ, cứ ở lại cho bọn họ tức chết đi, nhìn nó mà xem, ngứa hết cả mắt.
- Thế chị nhường anh ấy lại cho em nhé.
- Em không có hứng với sếp phó nhà mình, nhưng chị với sếp đẹp đôi thế cơ mà…
- Uống mãng cầu không, chị mời. Phải lấp đầy cái miệng không đáy của em mới được.
- Uống chứ, nhưng mà em uống dâu cho đẹp da.
- Ok, tiền đây, em đi mua.
Trong lúc đợi Chi quay lại thì cô có điện thoại. Là Bảo Anh, giọng con bé nghe rất vui, khoe với cô đang ở quê, hồi sáng sớm còn cùng bà Liên gặt lúa, mệt ơi là mệt. Hà Nam cách Hà Nội không xa, có lẽ Bảo Anh xin nghỉ phép về thăm họ hàng, hôm qua mẹ có gọi điện lên bảo ông trưởng họ bị ốm nặng. Cô còn loáng thoáng nghe một giọng nói rất quen:
- Em với Phong làm lành rồi à, chị nghe không nhầm thì cậu ấy vừa nói chuyện với ông Chức, đúng không?
- Dạ, chúng em quay lại rồi, em nghĩ kỹ rồi, cũng biết lý do lúc trước rồi chị ơi. Chuyện vốn không phải lỗi của anh ấy nên em quyết định tha thứ, em muốn yêu thêm lần nữa chị ơi. Hy vọng chúng em không để lạc mất nhau nữa.
- Thế chừng nào tính quay lại đây hả cô? Tính ở luôn ngoài đấy với anh hai, chị dâu tôi à?
- Em chưa hết đợt công tác, phải ba tháng nữa, hay chị ra đây chơi với em đi, dù gì chị cũng sắp nghỉ mà.
- Ừ, tháng sau nghỉ, chị ra, thăm cháu gái luôn.
- Chị nhớ nhé, ra alo em đón.
- Ừ, nhớ rồi, mà em định đón chị bằng gì, taxi à…
Cuối cùng, trong biển người mênh mông của Thủ đô, Phong đã không để lạc mất Bảo Anh, hai đứa có thể tìm thấy nhau, trở về bên nhau như chính định mệnh sắp đặt họ chưa từng rời xa.
***
Kể từ khi chia tay, niềm vui duy nhất của Hoàng hằng ngày là đứng ngắm cô từ xa. Hôm đầu tiên thấy cô đi cà nhắc, chân quấn lớp băng, anh đoán cô giẫm phải mảnh thủy tinh của chiếc cốc anh làm bể. Nhìn cô khổ sở vật lộn với cái chân đau như thế, anh rất muốn chạy lại bế cô vào thang máy, nhưng rồi lại thôi.
Kiều Lam luôn chủ động làm mọi việc mà không cần sự giúp đỡ của người khác, một sự tự lập đủ khiến người đàn ông bên cạnh cô ấy thấy bất lực. Lại có một lần, anh thấy cô đứng trên sân thượng, gió thổi tung làn tóc rối, rất chuyên tâm nhìn chiếc đồng hồ trên tay không rơi lấy một giọt lệ.
Anh vẫn giữ những gì thuộc về cô, chiếc đồng hồ trên tay, áo sơ mi trên người, chiếc ví trong túi quần như thể cô chưa từng rời xa. Dạo này làm việc mà tâm trí anh để đâu đâu, có hôm thư ký của anh đưa hợp đồng cho anh ký, thế nào mà anh lại ký cả vào phần chủ tịch hội đồng quản trị khiến cô ấy phải thốt lên.
- Sếp, anh hại em thì cũng có mức độ thôi chứ, em lại phải in ra bản khác, đóng lại từ đầu đây này. Mà hai người chia tay thật à?
- Chứ không lẽ giả.
- Tâm lý tiền chia tay ai cũng bất ổn thế thôi anh ạ, chẳng phải anh còn hoa khôi kinh doanh sao, ngày nào em chẳng thấy hai người đi ăn với nhau.
- Hay hôm nay anh đi ăn với em nhé, sao ngày nào anh vừa ra cửa cũng bị cô ấy đeo bám là thế nào nhỉ? Muốn thoát cũng không được, anh cũng đã nói rõ với cô ấy đến mức đó rồi mà cô ấy dường như vẫn không hiểu.
- Thôi, anh tha cho em, ngồi ăn với anh khéo mai báo lại giật tít “Có cô thư ký lần đầu ngồi ăn với sếp nghẹn chết vì bị mấy người đẹp trong công ty nguyền rủa” ấy chứ. Miệng lưỡi thiên hạ sắc lắm, mà chị Kiều Lam nghỉ việc thật hả anh? Hai người không thể quay lại sao? Em rất thích chị ấy.
- Em nghĩ anh và cô ấy còn có cơ hội không?
- Không thử sao biết, nhìn qua là hiểu hai người vẫn còn yêu nhau rồi, việc gì anh và chị ấy cứ phải dằn vặt nhau như thế.
- Anh và cô ấy không chia tay, cô ấy còn thấy dằn vặt hơn, anh biết phải làm thế nào.
- Cái đó là chuyện của anh, em không phải chuyên gia tư vấn tình yêu. Tất nhiên, nếu anh trả phí, em sẽ suy nghĩ. Thôi, em đi sửa cái đống đổ nát anh vừa để lại đây.
***
Hôm nay tan làm Hạnh gọi điện rủ cô đi ăn kem, số là Minh Vương phải đi công tác, cô ấy được thả cửa mấy ngày.
- Tao chia tay rồi.
- Vì sao?
- Quá áp lực, cũng quá không công bằng cho anh ấy và gia đình anh ấy.
- Chia tay thật à? Thế thì mày ổn hơn tao nghĩ đấy.
- Chẳng lẽ lại phải sống đi chết lại như ngày trước?!
- Có thể lắm chứ.
- Thôi đi má, con còn có Seven đấy. Bố mẹ con cũng không chịu nổi cú sốc này đâu. Chỉ giỏi xúi bậy bạn bè. Mà mày cũng sắp làm ổ rồi đấy, ăn ít kem thôi, không tốt chút nào đâu.
- Còn gần một tháng nữa, mày lo gì chứ. Mà nãy giờ tao chỉ ăn có mấy muỗng thôi, nào có dám ăn nhiều.
Tối Kiều Lam nhắn tin cho Khang rồi ngủ lại nhà Hạnh. Cô không muốn cô độc mãi trong căn phòng mà nhìn nơi đâu cũng thấy hình bóng anh ấy. Hai người tâm sự rất nhiều, còn nhớ lại quãng thời gian huy hoàng thời đại học. Cuối cùng chẳng hiểu thế nào nước mắt cô lã chã rơi. Hạnh không lau nước mắt cho cô, cũng không khóc cùng cô, chỉ nắm tay cô thật chặt, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô vượt qua nỗi đau này.
- Số mày cũng khổ thật đấy.
Đã từng có lúc cô cũng nghĩ như thế khi nhìn thấy hình ảnh một gia đình đầm ấm dắt nhau đi chơi công viên ngày cuối tuần. Để rồi khi thấy bà cụ bảy mươi tuổi vẫn phải đi lượm ve chai kiếm sống, cô mới nhận ra cô không hề bất hạnh như cô vẫn nghĩ.
Xã hội này còn đầy rẫy những người khó khăn đói khổ hơn cô gấp trăm nghìn lần nhưng họ vẫn lạc quan, tin vào ngày mai đấy thôi. Cô có một gia đình hạnh phúc, một cậu con trai ngoan, thật không có tư cách nhắc đến hai từ “số khổ”.
- Tao không sao đâu, ngủ đi, thức khuya không tốt cho bà bầu và em bé đâu.
Chiều hôm sau về nhà đã thấy Vân đang thoăn thoắt nấu ăn trong bếp, cô nàng này biết nấu ăn từ khi nào thế nhỉ. Mấy lần trước Kiều Lam nấu ăn, Vân chỉ toàn phụ cô nhặt rau, rửa chén cơ mà. Có một lần chiên trứng còn cháy đen khiến Khang phải than trời. Cậu út nhà cô thì ngồi chễm chệ chơi game ăn sữa chua trên sô pha. Cô đi đến, quăng ngay túi xách trên tay vào người thằng bé.
- Bà già, công nhận chị thất tình có tiến bộ hơn em nhỉ? Mỗi tội gầy đi, ở công ty chị ăn uống kiểu gì đấy?
- Dạo này người mệt, chỉ muốn ngủ, chẳng muốn ăn gì. Hậu chia tay nó thế đấy cậu ạ. Trên công ty, nghiệp vụ chị cũng chuyển giao cho phó giám đốc hết rồi, chị rảnh rỗi cả ngày chẳng biết làm gì, toàn lăn ra ngủ.
- Còn em chị thì bán mặt cho đất, bán lưng cho trời đây này. Mấy hôm nay, công ty đang có sản phẩm chạy chương trình, em mệt bở hơi tai, hôm nay hai đứa mới được về sớm một hôm đấy.
- Vâng, tôi biết cậu vất vả rồi, sau này cậu nuôi chị nhé. Chị sắp thành người thất nghiệp rồi.
- Nửa tháng nữa chị nghỉ hả? Bên công ty chị tuyển người mới chưa?
- Chị chẳng biết nữa, không thấy động tĩnh gì, với lại chị cũng không quan tâm. Mà em hỏi làm gì, muốn ứng tuyển hả, khỏi mơ đi cưng, rớt từ vòng gửi xe.
- Thằng em này thèm vào đấy.
Vân đứng ở cửa bếp nghe chị em cô nói nãy giờ không tiện cắt ngang, giờ mới có cơ hội lên tiếng.
- Em mời anh chị vào ăn cơm.
Bàn ăn hôm nay rất hấp dẫn, mực xào, cá diêu hồng chiên, canh chua, toàn món khoái khẩu của cậu út, còn có cả cà pháo muối xổi. Hóa ra, cô bé đi học nấu ăn cả tháng nay, giờ muốn trổ tài lấy lòng Khang. Bữa cơm ngon là thế lại bị cô phá hỏng, chỉ mới húp muỗng canh đầu tiên, cô đã không kìm được chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Hai đứa nhỏ bị dọa phát hoảng, liên tục hỏi cô có bị làm sao không. Khang phân vân một lúc rồi hỏi:
- Hay là chị có thai rồi?
Câu hỏi khiến cô đứng hình, cô chưa bao giờ để ý kỳ kinh nguyệt của mình, mặc chúng muốn đến lúc nào thì đến nên cô chẳng nhớ lần trước là khi nào, vì cô luôn mang tâm lý chẳng thể nào có con, để ý làm gì. Nhưng, chẳng lẽ lại như thế thật.
- Vân, dìu chị Lam ra ghế ngồi giùm anh. Anh ra hiệu thuốc xí, anh về liền.
Kết quả thử thai có hai vạch hồng, cô làm mẹ thật rồi ư? Hoàng và Kiều Lam chia tay nhau hơn nửa tháng rồi, nếu có thì đứa trẻ này đã có trước cả khi họ chia tay mà cô không hề hay biết.
Kiều Lam luôn dang rộng hai tay chào đón đứa trẻ này từ rất lâu, rất lâu rồi nhưng lại không nghĩ sinh linh bé nhỏ ấy đến theo cách này. Và cho dù là cách nào thì đó vẫn là con cô, cô sẽ bảo vệ thật tốt, yêu đứa trẻ thật nhiều, giống như cái cách cô yêu Seven vậy. Không ngờ trên đời này vẫn tồn tại những điều kỳ diệu lớn lao đến thế, cảm ơn ông trời đã ban cho cô niềm hạnh phúc này.
- Mai em xin nghỉ dẫn chị đi khám nhé.
- Ừ, thôi, em với Vân nói chuyện đi, chị ngủ đây. Nãy giờ con bé cũng hoảng sợ rồi. Chị không làm phiền hai đứa nữa.
Khang không nói gì thêm, đắp mền cho cô, trước khi đóng cửa còn điều chỉnh đèn phòng ngủ không quá sáng rồi mới ra ngoài.
Kiều Lam ngủ không sâu, cô mơ một giấc mơ dài, trong giấc mơ ấy, cô mặc váy cưới trắng, mỉm cười hạnh phúc bên Phong cùng trao nhẫn cưới cho nhau. Thế nhưng, càng nhìn gần mới phát hiện chú rể lại biến thành Hoàng, và cô dâu lại là Ánh Nguyệt. Cô từ khi nào đứng dưới ôm Seven đang gào khóc gọi ba, nhìn họ hạnh phúc, giật mình tỉnh dậy. Hóa ra là mơ, vết tích còn sót lại chỉ là những giọt nước mắt chưa kịp lăn đọng lại trên khóe mi.
Giờ phút này đây, cô rất muốn san sẻ niềm hạnh phúc này cùng Hoàng, anh cũng là người đầu tiên cô nghĩ đến. Chần chờ mãi, cầm điện thoại lên định bấm số, nhưng rồi lại thôi, đã chia tay rồi, cô lại là người chủ động đưa ra lời chia tay. Giờ đây cô gọi điện liệu anh có còn muốn nghe, có còn muốn ở bên cô như ngày xưa nữa không, khi người đi bên anh của hiện tại là một người con gái khác.
Khang chở cô đến bệnh viện, siêu âm và thử máu xong, bác sỹ kết luận cô có thai, thai nhi được bốn tuần tuổi, vị bác sỹ già hiền hậu còn dặn cô chú ý giữ gìn, thời kỳ này đến mười hai tuần tuổi rất dễ sảy thai.
Đỡ cô ra ngoài chiếc ghế ngoài hành lang, Khang lên tiếng.
- Chị đừng tìm việc nữa, đợi sinh xong đứa nhỏ rồi tính. Seven cứ để em nuôi.
- Chị nghèo đến mức con mình cũng phải để cậu nuôi từ bao giờ thế?
- Chị có định nói cho anh Hoàng biết không?
- Chị cũng chẳng biết có nên nói không, giữa chị và anh ấy đã chẳng còn gì nữa rồi. Với lại nguy cơ sảy thai cao thế, biết chị…
Cô chưa nói hết câu, Khang đã chặn lại:
- Bà già, không được nói gở, cố gắng nghỉ ngơi cho tớt. Tạm thời đừng nói với bố mẹ, đợi qua ba tháng đầu an toàn rồi nói. Còn chuyện với anh Hoàng, em không biết cụ thể hai người xảy ra chuyện gì, nên mọi quyết định em đều ủng hộ chị. Này, chị nhìn em như thế làm gì, chỉ cần nhớ, luôn có em bên cạnh chị là được.
Cô cười, vỗ vai em trai, đúng thế, may mà trong những lúc thế này còn có cậu út luôn đứng bên cô.
***
Dạo này má Hoàng hay gọi anh về nhà ăn cơm, không biết ông bà nghe ở đâu thông tin gì đấy, về nhà cứ nói bóng nói gió với anh chuyện vợ con. Còn bảo công ty có con bé Ánh Nguyệt làm ở phòng kinh doanh cũng đẹp người đẹp nết. Anh chỉ ậm ừ cho qua, không ngờ một hôm anh về nhà thấy má và cô ấy đang vừa nấu ăn vừa nói chuyện với nhau vui vẻ trong bếp, Hoàng viện cớ thằng bạn bị té xe, vội chạy ra ngoài không thèm nhìn mặt cô gái kia lấy một cái.
Hèn gì dạo này anh cứ thấy hai người “tình cờ” gặp nhau thường xuyên thế, có lẽ tất cả đều có chủ ý cả rồi. Anh tưởng mình đã nói với cô ấy đủ rõ ràng rồi chứ, hóa ra không phải vậy.
Anh lại lái xe đến trước chung cư của Kiều Lam, ngắm nhìn ánh đèn phòng cô, tối nay đèn tắt sớm hơn mọi lần. Hình như cô gầy đi thì phải, trưa nay trên nhà ăn công ty thấy cô chỉ ăn được mấy muỗng cơm đã bỏ bữa, may mà cô còn uống được hộp sữa. Hoàng không biết giữa họ có còn hy vọng gì không, nhưng buông tay cô thế này anh không cam lòng, lòng anh còn yêu cô nhiều đến thế, nói bỏ là bỏ được sao. Gọi điện hẹn Minh đến Queen uống rượu. Trong nhóm, cậu ấy luôn hiểu anh nhất, anh không muốn một mình lúc này.
- Cậu thất tình à?
- Nửa tháng rồi anh bạn.
- Cảm giác thế nào?
- Một khoảng trống chơi vơi, không gì có thể lấp đầy.
- Chia tay vì chuyện con cái hả? Sao cậu bảo không quan tâm cơ mà.
- Má tớ đã gặp cô ấy, tớ nghĩ có lẽ vì thế. Bà luôn muốn có cháu nội, chắc Kiều Lam cũng day dứt lắm mới đề nghị chia tay. Tớ bây giờ không biết mình nên làm thế nào, tớ sợ làm ba má buồn, nhưng cứ thế này tình yêu của tớ phải làm sao? Tớ còn yêu, tình yêu ấy vẫn nguyên vẹn.
- Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi, những gì mình muốn có thì cứ theo đuổi, rồi ông bà nhà cậu cũng sẽ hiểu cho cậu thôi.
Minh về rồi, anh ngồi suy nghĩ những lời cậu ấy nói, phải, anh không thể cứ ngồi không thế này, anh vẫn muốn cô gắng một lần nữa. Có lẽ Hoàng không hề biết, ở bên này, Kiều Lam cũng có suy nghĩ giống anh, cô quyết định sẽ nói chuyện với Hoàng về đứa bé trong bụng. Mặc kệ tương lai, mặc kệ anh có còn yêu cô không, cô muốn níu kéo anh một lần.
Sáng hôm sau Kiều Lam lên phòng anh, thư ký nói chắc anh uống cà phê dưới nhà ăn nên cô xuống thẳng lầu bốn tìm anh. Hóa ra, anh không ngồi một mình, bên cạnh là mỹ nhân phòng kinh doanh như lời đồn lâu nay. Đập vào mắt cô là hình ảnh Ánh Nguyệt đang nắm chặt bàn tay anh, khuôn mặt tươi cười, vì anh ngồi đưa lưng về phía cô nên cô không thấy được nét mặt anh lúc này. Cô nghĩ mình đã chẳng còn cơ hội, nói ra để làm gì nữa chứ, xoay người bước đi chẳng chút do dự.
Hoàng thấy bóng dáng cô sau cánh cửa nhà ăn phản chiếu trên chiếc ly trên bàn khiến anh bất ngờ đứng thẳng dậy, đuổi theo cô. Vẫn là Ánh Nguyệt cản bước chân anh, nói như gào thét:
- Anh nói xem cô ấy có gì không tốt, em thua cô ấy ở điểm gì mà nãy giờ anh nói với em những lời tuyệt tình như thế? Cô ta đến cả khả năng làm mẹ cũng không có.
Nghe xong, Hoàng bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt nói từng chữ
- Em cái gì cũng hơn cô ấy cả, xinh đẹp hơn, trẻ trung hơn cô ấy, cũng phù hợp để làm vợ hơn cô ấy. Nhưng em vốn dĩ không phải là cô ấy thế thôi. Đừng làm trò cười cho thiên hạ, ở đây vốn dĩ có không ít người đâu, nước mắt rơi thì có hộp khăn giấy bên cạnh đấy, em tự xử đi. Và cuối cùng, bỏ tay em ra khỏi người tôi ngay lập tức.
Lúc anh đuổi theo được Kiều Lam, cô đã ở sảnh tầng năm, chuẩn bị vào phòng làm việc. Hoàng kéo tay cô lại, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo nhưng đượm buồn và hơi nhòe đi vì nước mắt bỗng rơi kia, anh lấy tay lau từng giọt nước mắt cho cô.
- Nếu em nói em vẫn còn yêu…
Kiều Lam nói ra những lời ấy rồi ngập ngừng không biết nên nói gì tiếp theo. Nhanh như chớp, chỉ một giây hoặc còn ngắn hơn nữa, anh đã ôm chặt cô vào lòng, chặt, thật chặt, như muốn dính liền vào cơ thể cô.
- Chỉ cần em còn yêu, chỉ cần em còn yêu anh là đủ, những cố gắng còn lại cứ để anh. Khó khăn sau này cũng để anh, đừng buông tay anh là được. Lần này thì hứa với anh nhé.
- Em hứa.
Hoàng quỳ xuống, lấy chiếc hộp nhưng trong túi áo vest ra, nói rất chân thành.
- Có thể anh không phải người chồng tốt, không biết nấu cơm, lau nhà, nhưng anh biết rửa chén, biết xài máy hút bụi. Anh cũng không quan tâm đến con cái, chúng mình có Seven là đủ cho một gia đình rồi. Vì thế, em đồng ý lấy anh nhé, cô bé?
Kiều Lam xúc động không nói nên lời, chìa tay ra trước mặt anh trong tiếng vỗ tay của mọi người có mặt ở tầng năm. Anh kéo tay cô chạy như bay ra xe đến Ủy Ban Nhân Dân. Cuối cùng họ đăng ký thất bại vì cô không có hộ khẩu bản gốc và một vài giấy tờ các loại khác. Lúc đầu, cô rất thắc mắc, anh chở cô đến đây làm gì, sau đó nhìn tờ khai mới hiểu mọi chuyện. Đứng trước cổng Ủy Ban, Kiều Lam vỗ vai Hoàng an ủi.
- Anh muốn cưới được vợ thì không được nóng vội, còn chưa biết bố mẹ em có đồng ý không đâu đấy.
- Bố mẹ em có con rể tốt thế này mà không đồng ý á? Dù sao em cũng là của anh, đời này, kiếp này.
- Anh, em muốn thông báo với anh hai tin, một vui một buồn. Anh muốn nghe tin nào trước.
- Anh chỉ nghe tin vui, không nghe tin buồn. Nào, cô bé, nói anh nghe xem.
- Tin buồn là, sau này anh có thể tốn rất nhiều tiền mua sữa, tin vui là tám tháng nữa, có thể, chỉ là có thể thôi nhé, anh sẽ lên chức cha.
Anh nhìn cô thật sâu, như để hiểu hết những gì cô vừa nói, bỗng bật cười vui vẻ, nhấc bổng cô lên, đặt một nụ hôn lên đuôi mắt trái của Kiều Lam.
- Cảm ơn em nhé, vì đã đến và đã ở lại trong cuộc đời anh, cho anh nhiều niềm vui đến vậy.
- Nhưng bác sỹ nói phải qua ba tháng, cái thai mới chắc chắn.
- Không sao, chúng ta cùng cố gắng. Lên đi, anh cõng em một đoạn.
Nói rồi, anh khom lưng xuống, chờ đợi cô. Kiều Lam dựa đầu vào vai anh, để anh cõng mình, nhìn mọi vật dần ở lại phía sau, cô cảm thấy như thế là đủ.
Chỉ cần họ còn yêu nhau, ít nhất một trong hai người còn yêu, thì sẽ còn những cố gắng cho một cuộc tình dang dở. Hạnh phúc chỉ đến cho những ai tìm kiếm nó không mỏi mệt, cũng có đôi khi, hạnh phúc đơn giản đang đứng trước mặt chờ ta nắm bắt. Những người yêu nhau đến cuối cùng sẽ tìm về được bên nhau mà thôi. Có thể cuộc đời sau này không suôn sẻ như mỗi người vẫn nghĩ, họ sẽ cãi nhau vì những vấn đề thường nhặt của cuộc sống, có thể sẽ nhường nhịn nhau, cũng có thể sẽ chia tay. Đứa bé ấy có thể thuận lợi ra đời hay không, hoặc chuyện Hoàng có yêu thương Seven như đứa trẻ trong bụng kia không, chẳng ai biết trước được. Chỉ cần giờ đây Kiều Lam và Hoàng đều thấy hạnh phúc vì có nhau trong đời là đủ.
- Bà già, chị bị là sao đấy? Trời ơi, chảy máu rồi kìa. Ngồi im, để em làm cho.
- Hốt cái ly vỡ giùm chị đi rồi làm.
Giọng cô đã khản đặc sau một đêm mệt mỏi. Khang hốt mấy mảnh vỡ rồi dùng nhíp cẩn thận gắp từng mảnh vụn trong chân cô ra, đổ cả chai oxi già vào đấy trước khi băng bó.
- Để em chở chị đi làm.
Thằng bé rất tận tình đỡ cô vào nhà vệ sinh để cô đánh răng thay đồ rồi mới chở cô đến công ty.
- Mọi người đừng lo, không cẩn thận thôi, vài ngày nữa là khỏi, chỉ hơi bất tiện khi đi lại.
- Sao chị lại không cẩn thận thế này, mà chị khóc cả đêm đấy à?
Chi vừa đỡ cô lại bàn làm việc vừa nhìn vào đôi mắt sưng húp của cô.
- Không phải cả đêm, chắc chỉ vài tiếng thôi.
- Chị với anh Hoàng cãi nhau à? Hai người có phải con nít đâu mà giận hờn khóc lóc thành thế này chứ.
- Chị và anh ấy chia tay rồi, thôi em ra ngoài làm việc đi, chị muốn ngồi một mình.
Cô nói xong thở dài một hơi cố lấy lại bình tĩnh.
Việc đầu tiên Kiều Lam làm là viết đơn thôi việc gửi đến chủ tịch và tổng giám đốc. Hai người rất nhanh đã phê duyệt đơn của cô. Vậy là chỉ một tháng nữa thôi, cô sẽ chính thức rời khỏi cái công ty cô đã gắn bó sáu năm này, bữa tiệc nào chẳng có lúc tàn, gặp nhau rồi cũng phải chia xa mà thôi. Đã không thuộc về nhau chi bằng đừng nhìn thấy nhau để lòng thêm đau.
Kể từ hôm ấy cô không gặp anh thêm một lần nào nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe tin đồn về anh đại loại như có người thấy anh và Nguyệt ngồi cùng ăn cơm hay cùng ra về. Tim cô như thắt lại, nhưng có còn liên quan gì đến mình đâu cơ chứ, tất cả đã là quá khứ rồi. Chiều cô đứng ngoài cổng công ty đợi Khang thì gặp anh Mạnh chuẩn bị về.
- Lên xe đi anh chở về, chân em đau, đứng nhiều không tốt đâu.
- Cái chân này á, không tồi tệ như anh nghĩ đâu, chỉ hơi đau thôi, tại em trai em làm quá, băng một cục thế này. Vả lại, thằng bé cũng sắp đến đón em rồi, anh cứ về trước đi.
- Thế anh đi trước nhé.
Anh Mạnh đi rồi, cô đứng nhìn dòng xe tấp nập qua lại, chiếc Audi màu đen biển 193.85 cũng vừa phóng vọt qua người cô mà không thèm dừng lại hỏi han. Kiều Lam không hề biết rằng người ngồi trong chiếc xe ấy chăm chú theo dõi từng cử động của cô trong gương chiếu hậu đến khi chẳng thể thấy nổi hình bóng cô nữa mới thôi.
Mấy ngày liền anh Mạnh đều xuống văn phòng đợi cô tan làm, dù rằng hôm nào Kiều Lam cũng lấy lý do cậu út sắp qua đón, nhưng vẫn không lay chuyển được hành động chờ cô của anh.
Cô thấy làm mãi thế cũng kỳ nên chiều nay đồng ý để anh đưa cô về. Theo phép lịch sự, Kiều Lam mời anh lên nhà uống chén trà. Thật ra, bố mẹ hay gửi trà mà anh hai mang từ Bắc vào cho cô, nhưng cô không có thói quen uống trà nên rất ít khi pha, trừ phi nhà có khách như hôm nay.
- Nhà em trang trí đẹp hơn anh nghĩ đấy.
- Bàn tay em có sáu hoa tay, tất nhiên phải đẹp rồi. Nói thế thôi, chứ cả gai đình em trang trí đấy, mỗi người một phần, nhìn rất ấm cúng đúng không?
- Đúng, có hương vị gia đình.
Dừng một lát anh lại lên tiếng:
- Anh nghe nói hai người chia tay rồi, anh biết nói thế này thì có hơi… nhưng liệu… anh có cơ hội không, anh muốn ở bên em, chăm sóc cho em.
- Đừng yêu em nhé, em rất sợ người khác yêu mình. Anh cũng hãy quên em đi, đừng đối xử tốt với em như thế.
Từ đó về sau, anh Mạnh gặp cô chỉ gật đầu chào hỏi xã giao, có lẽ bị từ chối nhiều sẽ khiến người ta hết hy vọng chăng.
***
Trưa nay, đang ngồi trong nhà ăn với Chi, Kiều Lam lại tình cờ thấy Hoàng và Ánh Nguyệt ngồi cùng nhau. Có lẽ vì bàn của cô ở góc khuất nên anh không thấy, cũng có thể anh thấy cô nhưng với anh điều đó đã không còn quan trọng. Chỉ có bé Chi là bức xúc.
- Chị, hai người chia tay thật à? Sao chị lại để con nhỏ đó đi quyến rũ anh Hoàng thế? Mà việc gì chị phải nghỉ việc chứ, cứ ở lại cho bọn họ tức chết đi, nhìn nó mà xem, ngứa hết cả mắt.
- Thế chị nhường anh ấy lại cho em nhé.
- Em không có hứng với sếp phó nhà mình, nhưng chị với sếp đẹp đôi thế cơ mà…
- Uống mãng cầu không, chị mời. Phải lấp đầy cái miệng không đáy của em mới được.
- Uống chứ, nhưng mà em uống dâu cho đẹp da.
- Ok, tiền đây, em đi mua.
Trong lúc đợi Chi quay lại thì cô có điện thoại. Là Bảo Anh, giọng con bé nghe rất vui, khoe với cô đang ở quê, hồi sáng sớm còn cùng bà Liên gặt lúa, mệt ơi là mệt. Hà Nam cách Hà Nội không xa, có lẽ Bảo Anh xin nghỉ phép về thăm họ hàng, hôm qua mẹ có gọi điện lên bảo ông trưởng họ bị ốm nặng. Cô còn loáng thoáng nghe một giọng nói rất quen:
- Em với Phong làm lành rồi à, chị nghe không nhầm thì cậu ấy vừa nói chuyện với ông Chức, đúng không?
- Dạ, chúng em quay lại rồi, em nghĩ kỹ rồi, cũng biết lý do lúc trước rồi chị ơi. Chuyện vốn không phải lỗi của anh ấy nên em quyết định tha thứ, em muốn yêu thêm lần nữa chị ơi. Hy vọng chúng em không để lạc mất nhau nữa.
- Thế chừng nào tính quay lại đây hả cô? Tính ở luôn ngoài đấy với anh hai, chị dâu tôi à?
- Em chưa hết đợt công tác, phải ba tháng nữa, hay chị ra đây chơi với em đi, dù gì chị cũng sắp nghỉ mà.
- Ừ, tháng sau nghỉ, chị ra, thăm cháu gái luôn.
- Chị nhớ nhé, ra alo em đón.
- Ừ, nhớ rồi, mà em định đón chị bằng gì, taxi à…
Cuối cùng, trong biển người mênh mông của Thủ đô, Phong đã không để lạc mất Bảo Anh, hai đứa có thể tìm thấy nhau, trở về bên nhau như chính định mệnh sắp đặt họ chưa từng rời xa.
***
Kể từ khi chia tay, niềm vui duy nhất của Hoàng hằng ngày là đứng ngắm cô từ xa. Hôm đầu tiên thấy cô đi cà nhắc, chân quấn lớp băng, anh đoán cô giẫm phải mảnh thủy tinh của chiếc cốc anh làm bể. Nhìn cô khổ sở vật lộn với cái chân đau như thế, anh rất muốn chạy lại bế cô vào thang máy, nhưng rồi lại thôi.
Kiều Lam luôn chủ động làm mọi việc mà không cần sự giúp đỡ của người khác, một sự tự lập đủ khiến người đàn ông bên cạnh cô ấy thấy bất lực. Lại có một lần, anh thấy cô đứng trên sân thượng, gió thổi tung làn tóc rối, rất chuyên tâm nhìn chiếc đồng hồ trên tay không rơi lấy một giọt lệ.
Anh vẫn giữ những gì thuộc về cô, chiếc đồng hồ trên tay, áo sơ mi trên người, chiếc ví trong túi quần như thể cô chưa từng rời xa. Dạo này làm việc mà tâm trí anh để đâu đâu, có hôm thư ký của anh đưa hợp đồng cho anh ký, thế nào mà anh lại ký cả vào phần chủ tịch hội đồng quản trị khiến cô ấy phải thốt lên.
- Sếp, anh hại em thì cũng có mức độ thôi chứ, em lại phải in ra bản khác, đóng lại từ đầu đây này. Mà hai người chia tay thật à?
- Chứ không lẽ giả.
- Tâm lý tiền chia tay ai cũng bất ổn thế thôi anh ạ, chẳng phải anh còn hoa khôi kinh doanh sao, ngày nào em chẳng thấy hai người đi ăn với nhau.
- Hay hôm nay anh đi ăn với em nhé, sao ngày nào anh vừa ra cửa cũng bị cô ấy đeo bám là thế nào nhỉ? Muốn thoát cũng không được, anh cũng đã nói rõ với cô ấy đến mức đó rồi mà cô ấy dường như vẫn không hiểu.
- Thôi, anh tha cho em, ngồi ăn với anh khéo mai báo lại giật tít “Có cô thư ký lần đầu ngồi ăn với sếp nghẹn chết vì bị mấy người đẹp trong công ty nguyền rủa” ấy chứ. Miệng lưỡi thiên hạ sắc lắm, mà chị Kiều Lam nghỉ việc thật hả anh? Hai người không thể quay lại sao? Em rất thích chị ấy.
- Em nghĩ anh và cô ấy còn có cơ hội không?
- Không thử sao biết, nhìn qua là hiểu hai người vẫn còn yêu nhau rồi, việc gì anh và chị ấy cứ phải dằn vặt nhau như thế.
- Anh và cô ấy không chia tay, cô ấy còn thấy dằn vặt hơn, anh biết phải làm thế nào.
- Cái đó là chuyện của anh, em không phải chuyên gia tư vấn tình yêu. Tất nhiên, nếu anh trả phí, em sẽ suy nghĩ. Thôi, em đi sửa cái đống đổ nát anh vừa để lại đây.
***
Hôm nay tan làm Hạnh gọi điện rủ cô đi ăn kem, số là Minh Vương phải đi công tác, cô ấy được thả cửa mấy ngày.
- Tao chia tay rồi.
- Vì sao?
- Quá áp lực, cũng quá không công bằng cho anh ấy và gia đình anh ấy.
- Chia tay thật à? Thế thì mày ổn hơn tao nghĩ đấy.
- Chẳng lẽ lại phải sống đi chết lại như ngày trước?!
- Có thể lắm chứ.
- Thôi đi má, con còn có Seven đấy. Bố mẹ con cũng không chịu nổi cú sốc này đâu. Chỉ giỏi xúi bậy bạn bè. Mà mày cũng sắp làm ổ rồi đấy, ăn ít kem thôi, không tốt chút nào đâu.
- Còn gần một tháng nữa, mày lo gì chứ. Mà nãy giờ tao chỉ ăn có mấy muỗng thôi, nào có dám ăn nhiều.
Tối Kiều Lam nhắn tin cho Khang rồi ngủ lại nhà Hạnh. Cô không muốn cô độc mãi trong căn phòng mà nhìn nơi đâu cũng thấy hình bóng anh ấy. Hai người tâm sự rất nhiều, còn nhớ lại quãng thời gian huy hoàng thời đại học. Cuối cùng chẳng hiểu thế nào nước mắt cô lã chã rơi. Hạnh không lau nước mắt cho cô, cũng không khóc cùng cô, chỉ nắm tay cô thật chặt, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô vượt qua nỗi đau này.
- Số mày cũng khổ thật đấy.
Đã từng có lúc cô cũng nghĩ như thế khi nhìn thấy hình ảnh một gia đình đầm ấm dắt nhau đi chơi công viên ngày cuối tuần. Để rồi khi thấy bà cụ bảy mươi tuổi vẫn phải đi lượm ve chai kiếm sống, cô mới nhận ra cô không hề bất hạnh như cô vẫn nghĩ.
Xã hội này còn đầy rẫy những người khó khăn đói khổ hơn cô gấp trăm nghìn lần nhưng họ vẫn lạc quan, tin vào ngày mai đấy thôi. Cô có một gia đình hạnh phúc, một cậu con trai ngoan, thật không có tư cách nhắc đến hai từ “số khổ”.
- Tao không sao đâu, ngủ đi, thức khuya không tốt cho bà bầu và em bé đâu.
Chiều hôm sau về nhà đã thấy Vân đang thoăn thoắt nấu ăn trong bếp, cô nàng này biết nấu ăn từ khi nào thế nhỉ. Mấy lần trước Kiều Lam nấu ăn, Vân chỉ toàn phụ cô nhặt rau, rửa chén cơ mà. Có một lần chiên trứng còn cháy đen khiến Khang phải than trời. Cậu út nhà cô thì ngồi chễm chệ chơi game ăn sữa chua trên sô pha. Cô đi đến, quăng ngay túi xách trên tay vào người thằng bé.
- Bà già, công nhận chị thất tình có tiến bộ hơn em nhỉ? Mỗi tội gầy đi, ở công ty chị ăn uống kiểu gì đấy?
- Dạo này người mệt, chỉ muốn ngủ, chẳng muốn ăn gì. Hậu chia tay nó thế đấy cậu ạ. Trên công ty, nghiệp vụ chị cũng chuyển giao cho phó giám đốc hết rồi, chị rảnh rỗi cả ngày chẳng biết làm gì, toàn lăn ra ngủ.
- Còn em chị thì bán mặt cho đất, bán lưng cho trời đây này. Mấy hôm nay, công ty đang có sản phẩm chạy chương trình, em mệt bở hơi tai, hôm nay hai đứa mới được về sớm một hôm đấy.
- Vâng, tôi biết cậu vất vả rồi, sau này cậu nuôi chị nhé. Chị sắp thành người thất nghiệp rồi.
- Nửa tháng nữa chị nghỉ hả? Bên công ty chị tuyển người mới chưa?
- Chị chẳng biết nữa, không thấy động tĩnh gì, với lại chị cũng không quan tâm. Mà em hỏi làm gì, muốn ứng tuyển hả, khỏi mơ đi cưng, rớt từ vòng gửi xe.
- Thằng em này thèm vào đấy.
Vân đứng ở cửa bếp nghe chị em cô nói nãy giờ không tiện cắt ngang, giờ mới có cơ hội lên tiếng.
- Em mời anh chị vào ăn cơm.
Bàn ăn hôm nay rất hấp dẫn, mực xào, cá diêu hồng chiên, canh chua, toàn món khoái khẩu của cậu út, còn có cả cà pháo muối xổi. Hóa ra, cô bé đi học nấu ăn cả tháng nay, giờ muốn trổ tài lấy lòng Khang. Bữa cơm ngon là thế lại bị cô phá hỏng, chỉ mới húp muỗng canh đầu tiên, cô đã không kìm được chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Hai đứa nhỏ bị dọa phát hoảng, liên tục hỏi cô có bị làm sao không. Khang phân vân một lúc rồi hỏi:
- Hay là chị có thai rồi?
Câu hỏi khiến cô đứng hình, cô chưa bao giờ để ý kỳ kinh nguyệt của mình, mặc chúng muốn đến lúc nào thì đến nên cô chẳng nhớ lần trước là khi nào, vì cô luôn mang tâm lý chẳng thể nào có con, để ý làm gì. Nhưng, chẳng lẽ lại như thế thật.
- Vân, dìu chị Lam ra ghế ngồi giùm anh. Anh ra hiệu thuốc xí, anh về liền.
Kết quả thử thai có hai vạch hồng, cô làm mẹ thật rồi ư? Hoàng và Kiều Lam chia tay nhau hơn nửa tháng rồi, nếu có thì đứa trẻ này đã có trước cả khi họ chia tay mà cô không hề hay biết.
Kiều Lam luôn dang rộng hai tay chào đón đứa trẻ này từ rất lâu, rất lâu rồi nhưng lại không nghĩ sinh linh bé nhỏ ấy đến theo cách này. Và cho dù là cách nào thì đó vẫn là con cô, cô sẽ bảo vệ thật tốt, yêu đứa trẻ thật nhiều, giống như cái cách cô yêu Seven vậy. Không ngờ trên đời này vẫn tồn tại những điều kỳ diệu lớn lao đến thế, cảm ơn ông trời đã ban cho cô niềm hạnh phúc này.
- Mai em xin nghỉ dẫn chị đi khám nhé.
- Ừ, thôi, em với Vân nói chuyện đi, chị ngủ đây. Nãy giờ con bé cũng hoảng sợ rồi. Chị không làm phiền hai đứa nữa.
Khang không nói gì thêm, đắp mền cho cô, trước khi đóng cửa còn điều chỉnh đèn phòng ngủ không quá sáng rồi mới ra ngoài.
Kiều Lam ngủ không sâu, cô mơ một giấc mơ dài, trong giấc mơ ấy, cô mặc váy cưới trắng, mỉm cười hạnh phúc bên Phong cùng trao nhẫn cưới cho nhau. Thế nhưng, càng nhìn gần mới phát hiện chú rể lại biến thành Hoàng, và cô dâu lại là Ánh Nguyệt. Cô từ khi nào đứng dưới ôm Seven đang gào khóc gọi ba, nhìn họ hạnh phúc, giật mình tỉnh dậy. Hóa ra là mơ, vết tích còn sót lại chỉ là những giọt nước mắt chưa kịp lăn đọng lại trên khóe mi.
Giờ phút này đây, cô rất muốn san sẻ niềm hạnh phúc này cùng Hoàng, anh cũng là người đầu tiên cô nghĩ đến. Chần chờ mãi, cầm điện thoại lên định bấm số, nhưng rồi lại thôi, đã chia tay rồi, cô lại là người chủ động đưa ra lời chia tay. Giờ đây cô gọi điện liệu anh có còn muốn nghe, có còn muốn ở bên cô như ngày xưa nữa không, khi người đi bên anh của hiện tại là một người con gái khác.
Khang chở cô đến bệnh viện, siêu âm và thử máu xong, bác sỹ kết luận cô có thai, thai nhi được bốn tuần tuổi, vị bác sỹ già hiền hậu còn dặn cô chú ý giữ gìn, thời kỳ này đến mười hai tuần tuổi rất dễ sảy thai.
Đỡ cô ra ngoài chiếc ghế ngoài hành lang, Khang lên tiếng.
- Chị đừng tìm việc nữa, đợi sinh xong đứa nhỏ rồi tính. Seven cứ để em nuôi.
- Chị nghèo đến mức con mình cũng phải để cậu nuôi từ bao giờ thế?
- Chị có định nói cho anh Hoàng biết không?
- Chị cũng chẳng biết có nên nói không, giữa chị và anh ấy đã chẳng còn gì nữa rồi. Với lại nguy cơ sảy thai cao thế, biết chị…
Cô chưa nói hết câu, Khang đã chặn lại:
- Bà già, không được nói gở, cố gắng nghỉ ngơi cho tớt. Tạm thời đừng nói với bố mẹ, đợi qua ba tháng đầu an toàn rồi nói. Còn chuyện với anh Hoàng, em không biết cụ thể hai người xảy ra chuyện gì, nên mọi quyết định em đều ủng hộ chị. Này, chị nhìn em như thế làm gì, chỉ cần nhớ, luôn có em bên cạnh chị là được.
Cô cười, vỗ vai em trai, đúng thế, may mà trong những lúc thế này còn có cậu út luôn đứng bên cô.
***
Dạo này má Hoàng hay gọi anh về nhà ăn cơm, không biết ông bà nghe ở đâu thông tin gì đấy, về nhà cứ nói bóng nói gió với anh chuyện vợ con. Còn bảo công ty có con bé Ánh Nguyệt làm ở phòng kinh doanh cũng đẹp người đẹp nết. Anh chỉ ậm ừ cho qua, không ngờ một hôm anh về nhà thấy má và cô ấy đang vừa nấu ăn vừa nói chuyện với nhau vui vẻ trong bếp, Hoàng viện cớ thằng bạn bị té xe, vội chạy ra ngoài không thèm nhìn mặt cô gái kia lấy một cái.
Hèn gì dạo này anh cứ thấy hai người “tình cờ” gặp nhau thường xuyên thế, có lẽ tất cả đều có chủ ý cả rồi. Anh tưởng mình đã nói với cô ấy đủ rõ ràng rồi chứ, hóa ra không phải vậy.
Anh lại lái xe đến trước chung cư của Kiều Lam, ngắm nhìn ánh đèn phòng cô, tối nay đèn tắt sớm hơn mọi lần. Hình như cô gầy đi thì phải, trưa nay trên nhà ăn công ty thấy cô chỉ ăn được mấy muỗng cơm đã bỏ bữa, may mà cô còn uống được hộp sữa. Hoàng không biết giữa họ có còn hy vọng gì không, nhưng buông tay cô thế này anh không cam lòng, lòng anh còn yêu cô nhiều đến thế, nói bỏ là bỏ được sao. Gọi điện hẹn Minh đến Queen uống rượu. Trong nhóm, cậu ấy luôn hiểu anh nhất, anh không muốn một mình lúc này.
- Cậu thất tình à?
- Nửa tháng rồi anh bạn.
- Cảm giác thế nào?
- Một khoảng trống chơi vơi, không gì có thể lấp đầy.
- Chia tay vì chuyện con cái hả? Sao cậu bảo không quan tâm cơ mà.
- Má tớ đã gặp cô ấy, tớ nghĩ có lẽ vì thế. Bà luôn muốn có cháu nội, chắc Kiều Lam cũng day dứt lắm mới đề nghị chia tay. Tớ bây giờ không biết mình nên làm thế nào, tớ sợ làm ba má buồn, nhưng cứ thế này tình yêu của tớ phải làm sao? Tớ còn yêu, tình yêu ấy vẫn nguyên vẹn.
- Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi, những gì mình muốn có thì cứ theo đuổi, rồi ông bà nhà cậu cũng sẽ hiểu cho cậu thôi.
Minh về rồi, anh ngồi suy nghĩ những lời cậu ấy nói, phải, anh không thể cứ ngồi không thế này, anh vẫn muốn cô gắng một lần nữa. Có lẽ Hoàng không hề biết, ở bên này, Kiều Lam cũng có suy nghĩ giống anh, cô quyết định sẽ nói chuyện với Hoàng về đứa bé trong bụng. Mặc kệ tương lai, mặc kệ anh có còn yêu cô không, cô muốn níu kéo anh một lần.
Sáng hôm sau Kiều Lam lên phòng anh, thư ký nói chắc anh uống cà phê dưới nhà ăn nên cô xuống thẳng lầu bốn tìm anh. Hóa ra, anh không ngồi một mình, bên cạnh là mỹ nhân phòng kinh doanh như lời đồn lâu nay. Đập vào mắt cô là hình ảnh Ánh Nguyệt đang nắm chặt bàn tay anh, khuôn mặt tươi cười, vì anh ngồi đưa lưng về phía cô nên cô không thấy được nét mặt anh lúc này. Cô nghĩ mình đã chẳng còn cơ hội, nói ra để làm gì nữa chứ, xoay người bước đi chẳng chút do dự.
Hoàng thấy bóng dáng cô sau cánh cửa nhà ăn phản chiếu trên chiếc ly trên bàn khiến anh bất ngờ đứng thẳng dậy, đuổi theo cô. Vẫn là Ánh Nguyệt cản bước chân anh, nói như gào thét:
- Anh nói xem cô ấy có gì không tốt, em thua cô ấy ở điểm gì mà nãy giờ anh nói với em những lời tuyệt tình như thế? Cô ta đến cả khả năng làm mẹ cũng không có.
Nghe xong, Hoàng bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt nói từng chữ
- Em cái gì cũng hơn cô ấy cả, xinh đẹp hơn, trẻ trung hơn cô ấy, cũng phù hợp để làm vợ hơn cô ấy. Nhưng em vốn dĩ không phải là cô ấy thế thôi. Đừng làm trò cười cho thiên hạ, ở đây vốn dĩ có không ít người đâu, nước mắt rơi thì có hộp khăn giấy bên cạnh đấy, em tự xử đi. Và cuối cùng, bỏ tay em ra khỏi người tôi ngay lập tức.
Lúc anh đuổi theo được Kiều Lam, cô đã ở sảnh tầng năm, chuẩn bị vào phòng làm việc. Hoàng kéo tay cô lại, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo nhưng đượm buồn và hơi nhòe đi vì nước mắt bỗng rơi kia, anh lấy tay lau từng giọt nước mắt cho cô.
- Nếu em nói em vẫn còn yêu…
Kiều Lam nói ra những lời ấy rồi ngập ngừng không biết nên nói gì tiếp theo. Nhanh như chớp, chỉ một giây hoặc còn ngắn hơn nữa, anh đã ôm chặt cô vào lòng, chặt, thật chặt, như muốn dính liền vào cơ thể cô.
- Chỉ cần em còn yêu, chỉ cần em còn yêu anh là đủ, những cố gắng còn lại cứ để anh. Khó khăn sau này cũng để anh, đừng buông tay anh là được. Lần này thì hứa với anh nhé.
- Em hứa.
Hoàng quỳ xuống, lấy chiếc hộp nhưng trong túi áo vest ra, nói rất chân thành.
- Có thể anh không phải người chồng tốt, không biết nấu cơm, lau nhà, nhưng anh biết rửa chén, biết xài máy hút bụi. Anh cũng không quan tâm đến con cái, chúng mình có Seven là đủ cho một gia đình rồi. Vì thế, em đồng ý lấy anh nhé, cô bé?
Kiều Lam xúc động không nói nên lời, chìa tay ra trước mặt anh trong tiếng vỗ tay của mọi người có mặt ở tầng năm. Anh kéo tay cô chạy như bay ra xe đến Ủy Ban Nhân Dân. Cuối cùng họ đăng ký thất bại vì cô không có hộ khẩu bản gốc và một vài giấy tờ các loại khác. Lúc đầu, cô rất thắc mắc, anh chở cô đến đây làm gì, sau đó nhìn tờ khai mới hiểu mọi chuyện. Đứng trước cổng Ủy Ban, Kiều Lam vỗ vai Hoàng an ủi.
- Anh muốn cưới được vợ thì không được nóng vội, còn chưa biết bố mẹ em có đồng ý không đâu đấy.
- Bố mẹ em có con rể tốt thế này mà không đồng ý á? Dù sao em cũng là của anh, đời này, kiếp này.
- Anh, em muốn thông báo với anh hai tin, một vui một buồn. Anh muốn nghe tin nào trước.
- Anh chỉ nghe tin vui, không nghe tin buồn. Nào, cô bé, nói anh nghe xem.
- Tin buồn là, sau này anh có thể tốn rất nhiều tiền mua sữa, tin vui là tám tháng nữa, có thể, chỉ là có thể thôi nhé, anh sẽ lên chức cha.
Anh nhìn cô thật sâu, như để hiểu hết những gì cô vừa nói, bỗng bật cười vui vẻ, nhấc bổng cô lên, đặt một nụ hôn lên đuôi mắt trái của Kiều Lam.
- Cảm ơn em nhé, vì đã đến và đã ở lại trong cuộc đời anh, cho anh nhiều niềm vui đến vậy.
- Nhưng bác sỹ nói phải qua ba tháng, cái thai mới chắc chắn.
- Không sao, chúng ta cùng cố gắng. Lên đi, anh cõng em một đoạn.
Nói rồi, anh khom lưng xuống, chờ đợi cô. Kiều Lam dựa đầu vào vai anh, để anh cõng mình, nhìn mọi vật dần ở lại phía sau, cô cảm thấy như thế là đủ.
Chỉ cần họ còn yêu nhau, ít nhất một trong hai người còn yêu, thì sẽ còn những cố gắng cho một cuộc tình dang dở. Hạnh phúc chỉ đến cho những ai tìm kiếm nó không mỏi mệt, cũng có đôi khi, hạnh phúc đơn giản đang đứng trước mặt chờ ta nắm bắt. Những người yêu nhau đến cuối cùng sẽ tìm về được bên nhau mà thôi. Có thể cuộc đời sau này không suôn sẻ như mỗi người vẫn nghĩ, họ sẽ cãi nhau vì những vấn đề thường nhặt của cuộc sống, có thể sẽ nhường nhịn nhau, cũng có thể sẽ chia tay. Đứa bé ấy có thể thuận lợi ra đời hay không, hoặc chuyện Hoàng có yêu thương Seven như đứa trẻ trong bụng kia không, chẳng ai biết trước được. Chỉ cần giờ đây Kiều Lam và Hoàng đều thấy hạnh phúc vì có nhau trong đời là đủ.
/17
|