*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong thư phòng rất yên tĩnh, Tế Tế cầm điện thoại di động, trong cửa sổ chat viết rất nhiều chữ, cô xóa từng chữ một, sau đó lại viết lại lần nữa. Cô muốn quanh co lòng vòng hỏi thăm xem tình hình hiện tại của mẹ anh thế nào, muốn thẳng thừng dứt khoát nói tôi biết rõ tất cả những chuyện anh làm, muốn phẫn nộ chất vấn hỏi anh chấp nhận ở bên cô là có mục đích gì. Dân thường nhỏ bé như cô hoàn toàn không biết bị ủy ban kỷ luật gọi tới nói chuyện hoặc điều tra thì sẽ có cảm giác gì, mà e là cả đời này cô cũng không có cơ hội đó.
[Mẹ anh thế nào rồi?] Cuối cùng, Tế Tế gửi đi một tin nhắn ngắn gọn.
Một lát sau, anh trả lời: [Hôm qua bà ấy đã tiếp nhận điều tra, anh không gặp được bà ấy.]
Có lẽ anh còn chưa có thời gian xem tin tức, không biết tại sao mẹ anh lại dính líu tới một quan chức bị nghi ngờ vi phạm kỷ luật nghiêm trọng. Tâm trạng Tế Tế vô cùng hỏng bét, có cảm giác như thể trời sập, không khí xung quanh đều bị quét sạch, thậm chí cô còn không muốn liếc mắt nhìn bức vẽ kia lần nữa. Cũng giống như lúc biết tin ông ngoại qua đời, cô bình tĩnh một cách khác thường, cũng không có vẻ kích động và oán giận, bóp chặt lấy bả vai đối phương rồi điên cuồng lắc lư như trong phim truyền hình.
Dễ bị sụp đổ như vậy chỉ có đám người gầy nhom mà thôi. ╮(╯_╰)╭
Nếu như Giang Túy Mặc lừa cô, biết rõ tầm quan trọng của di vật của ông ngoại đối với Tế Tế mà còn dùng tới thủ đoạn trộm long tráo phụng như vậy để lấy bức họa tác, vậy thì cô nên làm sao bây giờ.
[Có một chuyện cần hỏi anh, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.] Tế Tế vừa đi ra ngoài vừa gửi tin nhắn: [Ở ngay quán cà phê Find gần nhà em, không gặp không về.]
Tế Tế nhìn câu cuối “không gặp không về” của mình, có cảm giác khó chịu tột cùng, cô yêu Giang Túy Mặc nhiều như vậy, e rằng gặp nhau lần này xong, bọn họ sẽ phải giải tán.
Nghĩ tới đây mới cảm thấy đau đớn khó dằn nổi.
Ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ trong quán cà phê, Tế Tế đau xót phát hiện ra bây giờ nhìn mấy món điểm tâm trên thực đơn, cô lại chẳng thèm ăn món nào, chẳng lẽ cô đã biến thành một người không còn chút khát vọng nào đối với chuyện ăn uống nữa sao (=_= này!)… Cô cắn răng cố ăn bánh mousse trà xanh, bánh pie dâu tây, bánh pudding đậu đỏ, mực chiên xù, cánh gà siêu cay, bánh crepes cùng một tách cappuccino – những món mà trước đây cô thường gọi, cô nàng phục vụ tò mò hỏi: “Xin hỏi cô đi một người ạ?”
“Không, hai người.”
Cô nàng phục vụ gật đầu rời đi, Tế Tế nhướng mày nghĩ, nếu như tâm trạng tôi mà tốt thì một mình tôi cũng có thể ăn nhiều như vậy, hơn nữa mỗi thứ còn ăn hai phần.
Giang Túy Mặc chưa tới nhưng đồ ăn đã lên bàn, Tế Tế vừa ăn vừa ngạc nhiên phát hiện ra, khẩu vị của cô đã khôi phục rồi! Vì vậy cô vẫy tay gọi cô nàng phục vụ: “Người đẹp, mỗi món thêm một phần nữa!”
Lúc Giang Túy Mặc vội vàng tới nơi thì Tế Tế vẫn còn đang gặm cánh gà. Thấy anh tới, cô lau miệng, vội vàng dời mấy cái đĩa không trên bàn đi, phát hiện ra anh không còn ung dung trêu tức cô như trước đây nữa mà ánh mắt lúc nhìn cô có vẻ không yên, không biết là vì sợ chuyện xấu bại lộ hay là vì lo cho Lý Duyên Trân.
Thấy anh không nói lời nào, cô mập Tế Tế hỏi thẳng: “Anh biết bức tranh mà ông ngoại muốn để lại cho em là bút tích thật từ đời nhà Minh chứ?”
“Biết.”
“Nhưng mà em phát hiện ra bức tranh ở nhà em không phải là bức em mang về.”
Hai mắt Giang Túy Mặc hơi trừng lên.
“Bị người ta đổi thành một bức đồ giả.” Tế Tế nói tiếp.
Cô còn chưa dứt lời thì vẻ mặt anh đã trở nên vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, bàn tay đặt trên bàn nắm chặt rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại nhiều lần. Từ lâu anh đã biết Lý Duyên Trân thèm thuồng bức bút tích thật của Đới Tiến trong tay ông ngoại Tế Tế, chỉ là không biết bà đã ra tay lúc nào. Đột nhiên, anh nhìn về phía Tế Tế, đọc ra vẻ nghi ngờ từ trong mắt cô.
“Có phải là anh làm không?” Vẻ mặt Tế Tế như bị thua bạc, cô hỏi một cách khó khăn.
Ánh mắt Giang Túy Mặc lạnh lẽo, lưng chầm chậm tựa vào lưng ghế. Ánh mặt trời rải xuống mặt bàn, chiếu lên đầu vai anh, dưới ánh mặt trời ấm áp, trông anh giống như đột nhiên trở nên xa cách, lạnh nhạt cất tiếng: “Em… em cho rằng như thế sao?”
Trái tim Tế Tế co rút lại, cô không biết trả lời như thế nào, chỉ yên lặng biến thành cơn thèm ăn.
“… Không phải anh.”
Lúc Tế Tế gặm hết một cái cánh gà thì nghe Giang Túy Mặc trả lời như vậy. Cô bực bội ném xương xuống, đứng dậy muốn đi, Giang Túy Mặc kéo tay cô lại đúng như cô dự đoán: “Cho anh một chút thời gian để tìm hiểu rõ ràng chuyện này, nếu bức bút tích thật thực sự ở trong tay bà ấy thì dù có phải làm sao, anh cũng sẽ lấy về bằng được.”
“Lấy về được sao?! Nếu như tội danh của bà ấy được chứng thực thì bức tranh đó chính là chứng cứ đấy! Anh có giỏi thì lấy về cho tôi đi! Đó là tranh của ông ngoại tôi! Đó là tranh của tôi đấy! Tôi phải nói sao với bọn họ! Nói đó là đồ của tôi, bảo bọn họ trả cho tôi sao? Họ sẽ trả lại cho tôi sao? Anh không biết bức tranh kia có ý nghĩa như thế nào với tôi đâu! Tôi không cần biết đó là tranh do ai vẽ! Đó là đồ của ông ngoại tôi! Nó quan trọng hơn bất cứ cái gì!!”
“Tế Tế…”
“Tại sao các người lại có ý đồ với đồ của ông ngoại tôi! Chẳng lẽ các người không có chút lòng cảm thông hay đồng cảm nào sao! Ông tôi bị bệnh như thế kia! Khoảng thời gian cuối đời của ông tôi đau đớn chừng nào! Cả đời ông tôi quật cường không được thỏa nguyện, tới lúc già còn bệnh tật như vậy, thế mà các người còn nhòm ngó đồ của ông tôi! Mẹ nó đây là lý lẽ gì chứ!!” Tế Tế như phát điên, sự lặng yên trước đó biến thành sự căm hận, sự phẫn nộ của cô lúc này, cơn lửa giận từ đáy lòng xông thẳng lên ót, cô cầm tách cà phê vẫn còn một nửa hắt lên trên mặt Giang Túy Mặc: “Cho dù việc này không có phần của anh thì cũng dính líu tới mẹ anh! Nếu không phải tin tức bị đăng lên báo thì chẳng biết tôi còn bị giấu giếm tới lúc nào đâu! Tới khi mẹ anh dùng bức tranh chẳng biết là đã dùng cách nào để trộm được từ chỗ tôi để thăng quan phát tài, lên như diều gặp gió, thì cô con dâu là tôi mới nhận ra! À không, sao có thể là con dâu chứ! Ngay từ đầu tôi đã không có tư cách rồi!! Sao tôi dám trèo cao cơ chứ! Tôi chỉ là một con ngốc! Một con ngốc!”
Cà phê nhỏ xuống ngấm vào cổ áo, rồi tới vạt áo của Giang Túy Mặc, bàn tay đang nắm lấy tay Tế Tế chậm rãi buông lỏng, anh yên lặng nghe cô vừa khóc vừa gào lên.
“Nếu như không lấy lại được đồ của ông ngoại tôi thì bà đây không để yên cho cả nhà các người đâu!!” Tế Tế gào xong câu cuối thì dùng sức hất tay anh ra, chạy ra khỏi quán cà phê.
Chủ quán lưỡng lự, tay cầm hóa đơn không biết nên đưa lên hay không nên đưa lên. Sau khi trải qua một trận đấu tranh tư tưởng “Ngô Ngạn Tổ đẹp trai hơn hay Kim Soo Hyun đẹp trai hơn”, chủ quán cầm hóa đơn đi tới trước anh chàng dù đang vô cùng chật vật nhưng vẫn hết sức đẹp trai kia: “Chào anh… Tổng cộng hai trăm ba mươi tám, anh quẹt thẻ hay là…”
Giang Túy Mặc liếc mắt nhìn một chuỗi dài các món điểm tâm trên tờ hóa đơn, móc ra 250 tệ tiền mặt: “Không cần trả tiền thừa.” Nói xong, anh nhanh chóng đẩy cửa lao ra ngoài.
Tế Tế đi nhanh về nhà, bởi vì sợ Giang Túy Mặc đuổi theo, cô cố tìm mấy con ngõ nhỏ lòng vòng, đứng co rúm lại một góc, chợt nhớ tới năm đó lúc cô với Giản Kỳ chia tay nhau, cậu ta từng nguyền rủa cô sau này sẽ bị một kẻ không yêu cô ngược chết, thế mà cái miệng quạ đen của cậu ta lại thành sự thật, bây giờ cô đang chìm trong đau khổ vì di vật của ông ngoại thất lạc và cảm giác bị Giang Túy Mặc lừa dối, thậm chí cô còn ảo tưởng bây giờ đột nhiên có một thiên thạch khác va vào Trái Đất, mọi người cùng nhau bị hủy diệt, hoặc là… đột nhiên có một chàng trai từ trên trời giáng xuống.
Quay đầu nhìn lại, cô thấy bóng dáng Giang Túy Mặc vội vã lướt qua ngã rẽ, cô theo bản năng trốn vào sâu hơn một chút, thấy anh đi dọc theo hướng đường to thì cô mới chạy mấy bước, ló đầu ra, từ xa xa nhìn anh không để ý cà phê dính đầy người, dáo dác nhìn quanh tìm kiếm cô, và đương nhiên là không tìm được cô.
Anh luôn luôn bình tĩnh, thong dong, thanh nhã lại cơ trí, những thứ đó khiến cô yêu hết lòng, những thứ đó khiến cô bất chấp tất cả mà theo đuổi, những thứ đó khiến cô cảm động tới rơi nước mắt, thề phải quý trọng cả đời. Lần đầu tiên cô thấy Giang Túy Mặc chật vật như vậy.
Đương nhiên, chưa chắc bản thân cô đã không chật vật.
Tế Tế dựa vào tường ngước nhìn lên bầu trời, phát tiết một trận khiến cô cảm thấy toàn thân như bị móc sạch. Từ sáng tới giờ còn chưa đầy tám tiếng đồng hồ, thế mà cô lại có thể trải qua từ cảm giác hí hửng trước lúc đăng ký cho tới thất vọng rồi nổi điên, sáng sớm nay bọn họ còn thân mật quấn quýt lẫn nhau, nhưng bây giờ lại như nước lửa bất dung, thậm chí còn có thể đoạn tuyệt nhau cả đời.
Nếu như di vật của ông ngoại cứ như vậy mà bị thất lạc, mình phải làm sao đây.
Tế Tế kéo bước chân nặng trĩu trở về nhà, phát hiện ra Giang Túy Mặc đứng ở dưới nhà, thấy cô, anh vội vàng đi tới, sau đó dừng lại, nhìn cô bằng một thứ ánh mắt khiến cô không cách nào hiểu được. Trong lòng Tế Tế nhói lên, lúc đi ngang qua bên cạnh anh, cô cố giữ bình tĩnh, nói: “Trước khi mọi chuyện rõ ràng, tranh của ông ngoại còn chưa lấy lại được, mong anh đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, cũng đừng liên lạc với tôi.”
“Hãy tin tưởng anh.”
“Đừng nói mấy thứ vô dụng như thế. Những thứ anh cho tôi, tôi sẽ trả lại nguyên xi cho anh, nhà ở quê cũ có lẽ sẽ mất một thời gian để xử lý. Hay là… các người cho rằng căn nhà đó là tiền mua tranh? Nếu là như vậy thì các người hèn hạ quá mức rồi. Tôi nhắc nhở anh, bút tích thật lấy được bằng thủ đoạn đó chưa chắc đã là bút tích thật đâu.”
“…” Ánh mắt Giang Túy Mặc tối đi: “Lý… Mẹ anh từng đề cập tới chuyện bức tranh, nhưng anh đã từ chối. Bây giờ anh không thể gặp được bà ấy, cũng không liên lạc được. Nhưng mong em hãy tin tưởng anh.”
“Tôi rất thất vọng về anh, cũng thất vọng về bản thân mình.” Tế Tế thấp giọng nói, ủ rũ cúi đầu bước lên cầu thang.
Ngộ nhân bất thục, ngộ nhân bất thục*!
* Chỉ những người phụ nữ lấy phải người chồng không tốt
Tử An à, thì ra lúc cậu bị Lộ Dương phản bội, cậu cũng đau khổ vô vọng như tớ hiện giờ.
Mẹ Tế Tế vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc của bộ phim Hàn trên TV, thấy Tế Tế đi vào nhà thì thờ ơ liếc mắt nhìn cô: “Hôm nay con đi ra đi vào hết cầm sổ hộ khẩu lại nước mắt lèm nhèm, có phải là mua xổ số trúng giải độc đắc lại cố ý giấu mẹ không đấy?”
Tế Tế nức nở: “Mẹ à mẹ nghĩ con toàn năng quá rồi, thực ra con gặp xui xẻo rồi…”
Cô không dám nói với mẹ chuyện di vật của ông ngoại bị mất, lại trốn vào trong thư phòng, mở cửa sổ chat giữa cô và Giang Túy Mặc lên xem lại từng tin một, vừa xem vừa khóc. Giữa những hàng chữ, cô nhìn thấy một Tế Tế hết lòng yêu anh, ngày ngày đều nhiệt tình, cho dù thỉnh thoảng bị chủ biên mắng, bị đồng nghiệp lâu năm châm chọc cười nhạo thì cô cũng có thể khôi phục lại tâm trạng không tim không phổi dưới sự ảnh hưởng của Giang Túy Mặc.
Nếu nhìn mặt chữ thì Giang Túy Mặc cũng rất thích cô, anh thấy sự mập mạp của cô cũng là một điểm đáng yêu, anh không hề keo kiệt, ra sức chiều chuộng cô. Còn cô thì ngày ngày cảm ơn trời xanh, luôn cảm thấy chắc hẳn kiếp trước mình phải là nữ anh hùng giải cứu cả thế giới thì kiếp này mới đổi lấy được một Giang Túy Mặc như vậy. Nhưng bây giờ nhìn lại, hẳn là kiếp trước mình từng tàn sát chúng sinh.
Bây giờ, một tảng đá to đùng đang đè lên ngực cô, chèn ép tất cả niềm vui lẫn tình yêu mà cô vẫn luôn kiên trì bấy lâu.
Trong thư phòng rất yên tĩnh, Tế Tế cầm điện thoại di động, trong cửa sổ chat viết rất nhiều chữ, cô xóa từng chữ một, sau đó lại viết lại lần nữa. Cô muốn quanh co lòng vòng hỏi thăm xem tình hình hiện tại của mẹ anh thế nào, muốn thẳng thừng dứt khoát nói tôi biết rõ tất cả những chuyện anh làm, muốn phẫn nộ chất vấn hỏi anh chấp nhận ở bên cô là có mục đích gì. Dân thường nhỏ bé như cô hoàn toàn không biết bị ủy ban kỷ luật gọi tới nói chuyện hoặc điều tra thì sẽ có cảm giác gì, mà e là cả đời này cô cũng không có cơ hội đó.
[Mẹ anh thế nào rồi?] Cuối cùng, Tế Tế gửi đi một tin nhắn ngắn gọn.
Một lát sau, anh trả lời: [Hôm qua bà ấy đã tiếp nhận điều tra, anh không gặp được bà ấy.]
Có lẽ anh còn chưa có thời gian xem tin tức, không biết tại sao mẹ anh lại dính líu tới một quan chức bị nghi ngờ vi phạm kỷ luật nghiêm trọng. Tâm trạng Tế Tế vô cùng hỏng bét, có cảm giác như thể trời sập, không khí xung quanh đều bị quét sạch, thậm chí cô còn không muốn liếc mắt nhìn bức vẽ kia lần nữa. Cũng giống như lúc biết tin ông ngoại qua đời, cô bình tĩnh một cách khác thường, cũng không có vẻ kích động và oán giận, bóp chặt lấy bả vai đối phương rồi điên cuồng lắc lư như trong phim truyền hình.
Dễ bị sụp đổ như vậy chỉ có đám người gầy nhom mà thôi. ╮(╯_╰)╭
Nếu như Giang Túy Mặc lừa cô, biết rõ tầm quan trọng của di vật của ông ngoại đối với Tế Tế mà còn dùng tới thủ đoạn trộm long tráo phụng như vậy để lấy bức họa tác, vậy thì cô nên làm sao bây giờ.
[Có một chuyện cần hỏi anh, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.] Tế Tế vừa đi ra ngoài vừa gửi tin nhắn: [Ở ngay quán cà phê Find gần nhà em, không gặp không về.]
Tế Tế nhìn câu cuối “không gặp không về” của mình, có cảm giác khó chịu tột cùng, cô yêu Giang Túy Mặc nhiều như vậy, e rằng gặp nhau lần này xong, bọn họ sẽ phải giải tán.
Nghĩ tới đây mới cảm thấy đau đớn khó dằn nổi.
Ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ trong quán cà phê, Tế Tế đau xót phát hiện ra bây giờ nhìn mấy món điểm tâm trên thực đơn, cô lại chẳng thèm ăn món nào, chẳng lẽ cô đã biến thành một người không còn chút khát vọng nào đối với chuyện ăn uống nữa sao (=_= này!)… Cô cắn răng cố ăn bánh mousse trà xanh, bánh pie dâu tây, bánh pudding đậu đỏ, mực chiên xù, cánh gà siêu cay, bánh crepes cùng một tách cappuccino – những món mà trước đây cô thường gọi, cô nàng phục vụ tò mò hỏi: “Xin hỏi cô đi một người ạ?”
“Không, hai người.”
Cô nàng phục vụ gật đầu rời đi, Tế Tế nhướng mày nghĩ, nếu như tâm trạng tôi mà tốt thì một mình tôi cũng có thể ăn nhiều như vậy, hơn nữa mỗi thứ còn ăn hai phần.
Giang Túy Mặc chưa tới nhưng đồ ăn đã lên bàn, Tế Tế vừa ăn vừa ngạc nhiên phát hiện ra, khẩu vị của cô đã khôi phục rồi! Vì vậy cô vẫy tay gọi cô nàng phục vụ: “Người đẹp, mỗi món thêm một phần nữa!”
Lúc Giang Túy Mặc vội vàng tới nơi thì Tế Tế vẫn còn đang gặm cánh gà. Thấy anh tới, cô lau miệng, vội vàng dời mấy cái đĩa không trên bàn đi, phát hiện ra anh không còn ung dung trêu tức cô như trước đây nữa mà ánh mắt lúc nhìn cô có vẻ không yên, không biết là vì sợ chuyện xấu bại lộ hay là vì lo cho Lý Duyên Trân.
Thấy anh không nói lời nào, cô mập Tế Tế hỏi thẳng: “Anh biết bức tranh mà ông ngoại muốn để lại cho em là bút tích thật từ đời nhà Minh chứ?”
“Biết.”
“Nhưng mà em phát hiện ra bức tranh ở nhà em không phải là bức em mang về.”
Hai mắt Giang Túy Mặc hơi trừng lên.
“Bị người ta đổi thành một bức đồ giả.” Tế Tế nói tiếp.
Cô còn chưa dứt lời thì vẻ mặt anh đã trở nên vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, bàn tay đặt trên bàn nắm chặt rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại nhiều lần. Từ lâu anh đã biết Lý Duyên Trân thèm thuồng bức bút tích thật của Đới Tiến trong tay ông ngoại Tế Tế, chỉ là không biết bà đã ra tay lúc nào. Đột nhiên, anh nhìn về phía Tế Tế, đọc ra vẻ nghi ngờ từ trong mắt cô.
“Có phải là anh làm không?” Vẻ mặt Tế Tế như bị thua bạc, cô hỏi một cách khó khăn.
Ánh mắt Giang Túy Mặc lạnh lẽo, lưng chầm chậm tựa vào lưng ghế. Ánh mặt trời rải xuống mặt bàn, chiếu lên đầu vai anh, dưới ánh mặt trời ấm áp, trông anh giống như đột nhiên trở nên xa cách, lạnh nhạt cất tiếng: “Em… em cho rằng như thế sao?”
Trái tim Tế Tế co rút lại, cô không biết trả lời như thế nào, chỉ yên lặng biến thành cơn thèm ăn.
“… Không phải anh.”
Lúc Tế Tế gặm hết một cái cánh gà thì nghe Giang Túy Mặc trả lời như vậy. Cô bực bội ném xương xuống, đứng dậy muốn đi, Giang Túy Mặc kéo tay cô lại đúng như cô dự đoán: “Cho anh một chút thời gian để tìm hiểu rõ ràng chuyện này, nếu bức bút tích thật thực sự ở trong tay bà ấy thì dù có phải làm sao, anh cũng sẽ lấy về bằng được.”
“Lấy về được sao?! Nếu như tội danh của bà ấy được chứng thực thì bức tranh đó chính là chứng cứ đấy! Anh có giỏi thì lấy về cho tôi đi! Đó là tranh của ông ngoại tôi! Đó là tranh của tôi đấy! Tôi phải nói sao với bọn họ! Nói đó là đồ của tôi, bảo bọn họ trả cho tôi sao? Họ sẽ trả lại cho tôi sao? Anh không biết bức tranh kia có ý nghĩa như thế nào với tôi đâu! Tôi không cần biết đó là tranh do ai vẽ! Đó là đồ của ông ngoại tôi! Nó quan trọng hơn bất cứ cái gì!!”
“Tế Tế…”
“Tại sao các người lại có ý đồ với đồ của ông ngoại tôi! Chẳng lẽ các người không có chút lòng cảm thông hay đồng cảm nào sao! Ông tôi bị bệnh như thế kia! Khoảng thời gian cuối đời của ông tôi đau đớn chừng nào! Cả đời ông tôi quật cường không được thỏa nguyện, tới lúc già còn bệnh tật như vậy, thế mà các người còn nhòm ngó đồ của ông tôi! Mẹ nó đây là lý lẽ gì chứ!!” Tế Tế như phát điên, sự lặng yên trước đó biến thành sự căm hận, sự phẫn nộ của cô lúc này, cơn lửa giận từ đáy lòng xông thẳng lên ót, cô cầm tách cà phê vẫn còn một nửa hắt lên trên mặt Giang Túy Mặc: “Cho dù việc này không có phần của anh thì cũng dính líu tới mẹ anh! Nếu không phải tin tức bị đăng lên báo thì chẳng biết tôi còn bị giấu giếm tới lúc nào đâu! Tới khi mẹ anh dùng bức tranh chẳng biết là đã dùng cách nào để trộm được từ chỗ tôi để thăng quan phát tài, lên như diều gặp gió, thì cô con dâu là tôi mới nhận ra! À không, sao có thể là con dâu chứ! Ngay từ đầu tôi đã không có tư cách rồi!! Sao tôi dám trèo cao cơ chứ! Tôi chỉ là một con ngốc! Một con ngốc!”
Cà phê nhỏ xuống ngấm vào cổ áo, rồi tới vạt áo của Giang Túy Mặc, bàn tay đang nắm lấy tay Tế Tế chậm rãi buông lỏng, anh yên lặng nghe cô vừa khóc vừa gào lên.
“Nếu như không lấy lại được đồ của ông ngoại tôi thì bà đây không để yên cho cả nhà các người đâu!!” Tế Tế gào xong câu cuối thì dùng sức hất tay anh ra, chạy ra khỏi quán cà phê.
Chủ quán lưỡng lự, tay cầm hóa đơn không biết nên đưa lên hay không nên đưa lên. Sau khi trải qua một trận đấu tranh tư tưởng “Ngô Ngạn Tổ đẹp trai hơn hay Kim Soo Hyun đẹp trai hơn”, chủ quán cầm hóa đơn đi tới trước anh chàng dù đang vô cùng chật vật nhưng vẫn hết sức đẹp trai kia: “Chào anh… Tổng cộng hai trăm ba mươi tám, anh quẹt thẻ hay là…”
Giang Túy Mặc liếc mắt nhìn một chuỗi dài các món điểm tâm trên tờ hóa đơn, móc ra 250 tệ tiền mặt: “Không cần trả tiền thừa.” Nói xong, anh nhanh chóng đẩy cửa lao ra ngoài.
Tế Tế đi nhanh về nhà, bởi vì sợ Giang Túy Mặc đuổi theo, cô cố tìm mấy con ngõ nhỏ lòng vòng, đứng co rúm lại một góc, chợt nhớ tới năm đó lúc cô với Giản Kỳ chia tay nhau, cậu ta từng nguyền rủa cô sau này sẽ bị một kẻ không yêu cô ngược chết, thế mà cái miệng quạ đen của cậu ta lại thành sự thật, bây giờ cô đang chìm trong đau khổ vì di vật của ông ngoại thất lạc và cảm giác bị Giang Túy Mặc lừa dối, thậm chí cô còn ảo tưởng bây giờ đột nhiên có một thiên thạch khác va vào Trái Đất, mọi người cùng nhau bị hủy diệt, hoặc là… đột nhiên có một chàng trai từ trên trời giáng xuống.
Quay đầu nhìn lại, cô thấy bóng dáng Giang Túy Mặc vội vã lướt qua ngã rẽ, cô theo bản năng trốn vào sâu hơn một chút, thấy anh đi dọc theo hướng đường to thì cô mới chạy mấy bước, ló đầu ra, từ xa xa nhìn anh không để ý cà phê dính đầy người, dáo dác nhìn quanh tìm kiếm cô, và đương nhiên là không tìm được cô.
Anh luôn luôn bình tĩnh, thong dong, thanh nhã lại cơ trí, những thứ đó khiến cô yêu hết lòng, những thứ đó khiến cô bất chấp tất cả mà theo đuổi, những thứ đó khiến cô cảm động tới rơi nước mắt, thề phải quý trọng cả đời. Lần đầu tiên cô thấy Giang Túy Mặc chật vật như vậy.
Đương nhiên, chưa chắc bản thân cô đã không chật vật.
Tế Tế dựa vào tường ngước nhìn lên bầu trời, phát tiết một trận khiến cô cảm thấy toàn thân như bị móc sạch. Từ sáng tới giờ còn chưa đầy tám tiếng đồng hồ, thế mà cô lại có thể trải qua từ cảm giác hí hửng trước lúc đăng ký cho tới thất vọng rồi nổi điên, sáng sớm nay bọn họ còn thân mật quấn quýt lẫn nhau, nhưng bây giờ lại như nước lửa bất dung, thậm chí còn có thể đoạn tuyệt nhau cả đời.
Nếu như di vật của ông ngoại cứ như vậy mà bị thất lạc, mình phải làm sao đây.
Tế Tế kéo bước chân nặng trĩu trở về nhà, phát hiện ra Giang Túy Mặc đứng ở dưới nhà, thấy cô, anh vội vàng đi tới, sau đó dừng lại, nhìn cô bằng một thứ ánh mắt khiến cô không cách nào hiểu được. Trong lòng Tế Tế nhói lên, lúc đi ngang qua bên cạnh anh, cô cố giữ bình tĩnh, nói: “Trước khi mọi chuyện rõ ràng, tranh của ông ngoại còn chưa lấy lại được, mong anh đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, cũng đừng liên lạc với tôi.”
“Hãy tin tưởng anh.”
“Đừng nói mấy thứ vô dụng như thế. Những thứ anh cho tôi, tôi sẽ trả lại nguyên xi cho anh, nhà ở quê cũ có lẽ sẽ mất một thời gian để xử lý. Hay là… các người cho rằng căn nhà đó là tiền mua tranh? Nếu là như vậy thì các người hèn hạ quá mức rồi. Tôi nhắc nhở anh, bút tích thật lấy được bằng thủ đoạn đó chưa chắc đã là bút tích thật đâu.”
“…” Ánh mắt Giang Túy Mặc tối đi: “Lý… Mẹ anh từng đề cập tới chuyện bức tranh, nhưng anh đã từ chối. Bây giờ anh không thể gặp được bà ấy, cũng không liên lạc được. Nhưng mong em hãy tin tưởng anh.”
“Tôi rất thất vọng về anh, cũng thất vọng về bản thân mình.” Tế Tế thấp giọng nói, ủ rũ cúi đầu bước lên cầu thang.
Ngộ nhân bất thục, ngộ nhân bất thục*!
* Chỉ những người phụ nữ lấy phải người chồng không tốt
Tử An à, thì ra lúc cậu bị Lộ Dương phản bội, cậu cũng đau khổ vô vọng như tớ hiện giờ.
Mẹ Tế Tế vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc của bộ phim Hàn trên TV, thấy Tế Tế đi vào nhà thì thờ ơ liếc mắt nhìn cô: “Hôm nay con đi ra đi vào hết cầm sổ hộ khẩu lại nước mắt lèm nhèm, có phải là mua xổ số trúng giải độc đắc lại cố ý giấu mẹ không đấy?”
Tế Tế nức nở: “Mẹ à mẹ nghĩ con toàn năng quá rồi, thực ra con gặp xui xẻo rồi…”
Cô không dám nói với mẹ chuyện di vật của ông ngoại bị mất, lại trốn vào trong thư phòng, mở cửa sổ chat giữa cô và Giang Túy Mặc lên xem lại từng tin một, vừa xem vừa khóc. Giữa những hàng chữ, cô nhìn thấy một Tế Tế hết lòng yêu anh, ngày ngày đều nhiệt tình, cho dù thỉnh thoảng bị chủ biên mắng, bị đồng nghiệp lâu năm châm chọc cười nhạo thì cô cũng có thể khôi phục lại tâm trạng không tim không phổi dưới sự ảnh hưởng của Giang Túy Mặc.
Nếu nhìn mặt chữ thì Giang Túy Mặc cũng rất thích cô, anh thấy sự mập mạp của cô cũng là một điểm đáng yêu, anh không hề keo kiệt, ra sức chiều chuộng cô. Còn cô thì ngày ngày cảm ơn trời xanh, luôn cảm thấy chắc hẳn kiếp trước mình phải là nữ anh hùng giải cứu cả thế giới thì kiếp này mới đổi lấy được một Giang Túy Mặc như vậy. Nhưng bây giờ nhìn lại, hẳn là kiếp trước mình từng tàn sát chúng sinh.
Bây giờ, một tảng đá to đùng đang đè lên ngực cô, chèn ép tất cả niềm vui lẫn tình yêu mà cô vẫn luôn kiên trì bấy lâu.
/55
|