Yến Nhi khẽ động mi mắt. Cảm giác như hai mắt mình càng ngày càng trĩu nặng xuống, không muốn tỉnh dậy. Yến Nhi định buông lỏng bản thân, để cho cơn đau được xoa dịu đi ít nhiều nếu tiếp tục ngủ say. Nhưng….nghĩ đến Hoàng, và tình trạng không rõ của câu, cô cố ép mình phải mở mắt. Luồng sáng rực rỡ chói lòa ngoài khung cửa sổ chiếu thẳng vào đồng tử vừa hé mở, khiến Yến Nhi khẽ nheo mắt, tay vô thức giơ lên chặn lại dòng ánh sáng đó. Nhưng vừa cử động tay, 1 cơn đau truyền đến như điện giật, Yến Nhi bất giác bật ra tiếng rên khẽ:
- Ôi…….
Hoàng giật mình tỉnh dậy khi còn đang lơ mơ đi lạc đường vào xứ sở thần tiên, nhìn ngó xung quanh 1 hồi, đến khi thấy Yến Nhi đã tỉnh, đang nhìn cậu chằm chằm, cậu mới tỉnh táo chút, sau đó hỏi nhỏ:
-Tỉnh rồi sao? Còn đau không?
Yến Nhi lắc đầu thay cho câu trả lời. Cô vẫn còn ôm tay ngạc nhiên nhìn Hoàng. Ai nghĩ được rằng Hoàng sẽ trông cô ở đây? Biết vậy….ngủ thêm chút nữa ^^
- Không sao thì được rồi…..tôi về! – Hoàng lúng túng, xoa xoa mái tóc đã khô vì gió, lảng tránh, bước ra cửa
- Đợi đã! – Yến Nhi goi giật Hoàng lại, hơi nhíu mày vì lỡ….cử động đột ngột
- Sao thế? – Hoàng vẫn quay lưng lại với cô
- Cám ơn cậu!
- Không có gì! – định dợm bước, Hoàng lại ngoái lại nhìn thẳng Yến Nhi, nói thêm – Đừng làm hành động ngu ngốc như vậy nữa! Cậu có làm chục lần, tôi cũng không cảm động đâu! Nhưng dù sao thì….cám ơn!
Hoàng vô tình khoét sâu thêm vào trái tim Yến Nhi 1 vết thương mới, rồi lạnh lùng bỏ đi. Chỉ còn lại Yến Nhi ngồi đó, thẫn thờ nhìn theo bóng Hoàng, đôi mắt long lanh ngấn nước, và rồi….dòng nước mắt đã chảy trên gương mặt còn nhợt nhạt.
Ngày hôm sau, trận đấu chung kết gay cấn, nghẹt thở, được mong chờ nhất diễn ra trong sự kỳ lạ của tất cả những người dõi theo. Ngay từ khi tiếng còi khai cuộc cất lên, hai đội đã lao vào bóng cứ như chuyện sống chết đều phụ thuộc vào đó. Tranh bóng không nương tay. Cả khi không có bóng thì hai bên đều giằng co nhau dữ dội, phạm lỗi nhiều hơn bình thường, chấn thương và tiếng còi cảnh cáo cũng vang lên liên tục. Ừ thì người xem sẽ tự thuyết phục rằng trận đấu quan trọng nên các cầu thủ quyết sống chết 1 phen, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, đó là sự trả thù cho những gì đã tích tụ ngày hôm qua.
Vì cái lẽ hai đội chơi đấu đá nhau như thế, cuối cùng không bàn thắng nào được ghi. hiệp phụ cũng trắng tay, Phải đến khi sút luân lưu, chiến thắng sít sao 5-4 mới đem cúp vàng về cho đội trường Hân.
Kết thúc lễ bế mạc, hai đội vẫn còn hằm hè nhau khi ra về. Dọn dẹp nốt lần cuối ở khu ghế chờ, Hân đang định đưa Yến Nhi về thì nảy ra 1 sáng kiến. Cô vẫy tay gọi Hoàng đang bê đồ cho Chi:
- Đưa Nhi về đi cưng! – Hân cười gian, khẽ đẩy vai Hoàng, có ý nhắc nhở
- Sao em phải đưa về? – Hoàng bực bội vặn lại, kiên quyết từ chối
- Hay nhỉ? Thế ai là người làm cho…- Hân vừa bắt đầu bài ca muôn thủa thì bị nhảy vào họng
- Không sao đâu chị, em có người đón rồi! – Yến Nhi cười buồn với Hân, khẽ liếc qua Hoàng, rồi chậm chạp đi ra cửa sân vận động
Hân dõi theo bóng Yến Nhi. Ở ngay cửa lớn, lấp ló bóng 1 anh chàng khá cao ráo, mặc áo sơ mi ca rô đỏ đen khoác ngoài chiếc áo phông trắng, quần jeans mài trắng hai đầu gối, mái tóc lãng tử dài gần chạm vai, đang cười tình cảm với Yến Nhi rồi khoác vai cô bé, đi thẳng ra đường.
Hân mắt chữ A, mồm chữ O nhìn theo đến sái cổ, sau đó mới hốt hoảng quay sang níu áo Hoàng:
- Ai đấy? Cái thằng như gay đấy là ai? Sao Yến Nhi đi với nó??? Em làm gì thế hả????
- Em không quan tâm! – Hoàng dứt ánh mắt nhìn về phía cửa, khẽ gạt tay Hân rồi đi thẳng
Hân nghệt mặt nhìn theo, không hiểu gì cả.
Còn 2 tuần nữa là bước vào học kỳ mới. Sau giải bóng đá, hầu như các sinh viên đã trở lại trường. Coi như hè đã kết thúc từ bây giờ. Trường Hân náo nhiệt chuẩn bị mùa lễ hội thứ hai theo truyền thống bao nhiêu năm. Trường Hân định kỳ hàng năm có 3 mùa lễ hội chính.
Đầu tiên là vào đầu năm học, lễ hội chào đón sinh viên mới, dành riêng cho các CLB cùng các khoa ngành trong trường triển khai các hoạt động phổ biến về khoa, ngành học, hay thu hút các thành viên mới vào hoạt động trong CLB.
Thứ hai là vào tháng 8, sau dịp nghỉ hè, các lớp, các khoa sẽ tổ chức ngày hội “Can đảm và thách thức”. Nghe tên rõ hoàng tráng, thực chất là tổ chức hội chợ với tiêu chí “Do it yourself”, tự nghĩ ý tưởng, tự tham gia tổ chức. Cách thức thì có nhiều như bán hàng, trao đổi sách, hay triển lãm….tùy từng lớp. Ngoài ra còn có buổi công diễn thời trang vào tối ngày cuối cùng, và cuộc thi can đảm vào ngày thứ hai. tất cả diễn ra trong 3 ngày.
Mùa lễ hội cuối cùng là vào dịp giáng sinh – năm mới. Theo quy định, đó cũng là thời gian khóa cuối chuẩn bị tốt nghiệp ra trường, vừa làm lễ kỷ niệm, vừa tổ chức các hoạt động chào mừng giáng sinh, năm mới. Mùa lễ hội cuối sẽ được biết chi tiết sau. Bây giờ, đến với phần chính.
Cả sân trường rộng lớn, tất cả các ngóc ngách, các giảng đường đều đã được bao phủ bởi màu sắc rực rỡ đậm chất hè của sinh viên. Có 2 tuần chuẩn bị, các lớp đã tập trung để lên ý tưởng, dàn dựng, đăng ký khu vực dựng gian hàng, đăng ký thành viên tham gia các cuộc thi.
Năm nay Khoa Hân quyết định làm tập trung toàn khoa, gồm tất cả 12 lớp, nhằm giật giải to về cho tập thể. Thế mạnh của Khoa Bảo vệ thực vật không nhiều, làm riêng vừa tốn của, lại chả được gì, nên khoa thường liên minh các lớp, hay đặc biệt như năm nay là gộp chung hết, cho lành.
Thầy trưởng khoa tập trung 1 buổi họp ngắn với Ban cán sự các lớp và những thành viên chủ chót, sau đó thì các lớp trưởng phổ biến cho từng người, phân công nhiệm vụ rõ ràng.
Lớp Hân hiện tại đang nghe kế hoạch từ tên đầu sỏ
- Năm nay toàn khoa sẽ làm chủ đề “Con đường xanh”. Cụ thể là dựng lên 1 khu rừng nhân tạo, mang tất cả nét đặc trưng của khoa bê vào, rồi tổ chức thám hiểm cho ai muốn tham gia. Vì quy mô khá lớn nên nhiệm vụ mỗi lớp cũng nhiều!
- Cụ thể ra sao? – 1 người giơ tay hỏi
- Lớp ta, cùng lớp K6A1, dựa vào sơ đồ đã được cho sẵn, tìm kiếm những “nguyên liệu cần thiết” cho từng khu vực! – lớp trưởng đưa sơ đồ đã in thành nhiều bản cho từng nhóm trưởng
- Tìm nguyên liệu? Cứ như thi nấu ăn ý! – 1 tên đùa giỡn khiến cả lớp cười ầm ầm
- Gần như thế! Toàn cây quý, thế nên chú ý không tìm được thì làm mô hình nhá!
- Làm mô hình thế nào được?
- Bằng bất cứ cách nào mọi người nghĩ ra, nhưng phải giống với thực một chút. Không cần lo, vì chỉ để trang trí thôi!
- Trang trí mà bắt tìm nhiều thế á? – Hân nhăn nhó giơ lên tờ A4 đã kín chữ
- Hoạt động chủ yếu là tạo cảm giác phiêu lưu, nên cứ làm cho rùng rợn vào! Lớp K4A13 còn phải phụ trách hóa trang thành động vật hoang dã cơ!
Thêm 1 trận cười nữa bùng nổ.
- Có giống thi can đảm quá không? Trùng ý tưởng, mất giải như chơi! – Chi thắc mắc thêm
- Năm nay thi can đảm tổ chức theo cách mới, không cần lo!
- Cách mới gì thế? – Cả lớp tò mò
- Cái này tôi cũng không biết đâu, cứ chờ đến lễ hôi sẽ rõ! – Lớp trưởng nhún vai – rồi, giờ phân nhóm! Mỗi lớp 4 nhóm nên cứ thế gộp nhóm với lớp kia. Nhóm 1 với nhóm 1, 2 với 2….
- Sao phải gộp chung làm gì?- 1 người lên tiếng thay cho cả hội đồng đang bất mãn. Đi cùng lớp mình đâu có sao chứ!!
- Năm 3 có nhiệm vụ hướng dẫn năm nhất theo để thích nghi với hoạt động lễ hội! Cấm có cãi!
- Năm 2, năm 4 đâu có thiếu!!!!
Tiếng phản bác vang lên khắp nơi, xôn xao cả lớp. Mất 1 thời gian tương đối mới xong được vụ dàn xếp. Hân cùng Chi vừa đi với nhóm, vừa nói chuyện:
- Nhiều thứ không kiếm nổi đâu! Nên làm giả thì hơn, nhưng làm thế nào được đây????
- Không rõ nữa! cứ họp nhóm với lớp dưới xem sao!
Cả nhóm 15 người lôi nhau xuống giảng đường 14 gặp nhóm 1 lớp K6A1. Hân đang đi bỗng quay sang hỏi Chi:
- Biết Hải học lớp nào không? (Hải học sau Hân, Chi hai khóa, cùng một khoa)
- Chịu! – Chi lắc đầu – biết đâu cùng nhóm mình ha ha!
Chi cười lớn trêu chọc Hân. Hai oan gia mà cùng nhóm, vui phải biết. Vừa bước vào cửa lớp, Chi đã nhận được cái nhìn tóe lửa và cơn giận ngút trời của Hân với sự căm thù đổ hết lên đầu cô. Chi chột dạ, ngó vào lớp, ngay lập tức hiểu ra nguồn cơn câu chuyện.
Trong lớp, trên chiếc bàn thứ 3 ngay dãy ngoài cùng, Hải ung dung ngồi đó nhìn hai người, nở nụ cười thần bí, không thể phân biệt đâu là đắc ý, đâu là vui sướng, hay…….nham hiểm????
- Ôi…….
Hoàng giật mình tỉnh dậy khi còn đang lơ mơ đi lạc đường vào xứ sở thần tiên, nhìn ngó xung quanh 1 hồi, đến khi thấy Yến Nhi đã tỉnh, đang nhìn cậu chằm chằm, cậu mới tỉnh táo chút, sau đó hỏi nhỏ:
-Tỉnh rồi sao? Còn đau không?
Yến Nhi lắc đầu thay cho câu trả lời. Cô vẫn còn ôm tay ngạc nhiên nhìn Hoàng. Ai nghĩ được rằng Hoàng sẽ trông cô ở đây? Biết vậy….ngủ thêm chút nữa ^^
- Không sao thì được rồi…..tôi về! – Hoàng lúng túng, xoa xoa mái tóc đã khô vì gió, lảng tránh, bước ra cửa
- Đợi đã! – Yến Nhi goi giật Hoàng lại, hơi nhíu mày vì lỡ….cử động đột ngột
- Sao thế? – Hoàng vẫn quay lưng lại với cô
- Cám ơn cậu!
- Không có gì! – định dợm bước, Hoàng lại ngoái lại nhìn thẳng Yến Nhi, nói thêm – Đừng làm hành động ngu ngốc như vậy nữa! Cậu có làm chục lần, tôi cũng không cảm động đâu! Nhưng dù sao thì….cám ơn!
Hoàng vô tình khoét sâu thêm vào trái tim Yến Nhi 1 vết thương mới, rồi lạnh lùng bỏ đi. Chỉ còn lại Yến Nhi ngồi đó, thẫn thờ nhìn theo bóng Hoàng, đôi mắt long lanh ngấn nước, và rồi….dòng nước mắt đã chảy trên gương mặt còn nhợt nhạt.
Ngày hôm sau, trận đấu chung kết gay cấn, nghẹt thở, được mong chờ nhất diễn ra trong sự kỳ lạ của tất cả những người dõi theo. Ngay từ khi tiếng còi khai cuộc cất lên, hai đội đã lao vào bóng cứ như chuyện sống chết đều phụ thuộc vào đó. Tranh bóng không nương tay. Cả khi không có bóng thì hai bên đều giằng co nhau dữ dội, phạm lỗi nhiều hơn bình thường, chấn thương và tiếng còi cảnh cáo cũng vang lên liên tục. Ừ thì người xem sẽ tự thuyết phục rằng trận đấu quan trọng nên các cầu thủ quyết sống chết 1 phen, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, đó là sự trả thù cho những gì đã tích tụ ngày hôm qua.
Vì cái lẽ hai đội chơi đấu đá nhau như thế, cuối cùng không bàn thắng nào được ghi. hiệp phụ cũng trắng tay, Phải đến khi sút luân lưu, chiến thắng sít sao 5-4 mới đem cúp vàng về cho đội trường Hân.
Kết thúc lễ bế mạc, hai đội vẫn còn hằm hè nhau khi ra về. Dọn dẹp nốt lần cuối ở khu ghế chờ, Hân đang định đưa Yến Nhi về thì nảy ra 1 sáng kiến. Cô vẫy tay gọi Hoàng đang bê đồ cho Chi:
- Đưa Nhi về đi cưng! – Hân cười gian, khẽ đẩy vai Hoàng, có ý nhắc nhở
- Sao em phải đưa về? – Hoàng bực bội vặn lại, kiên quyết từ chối
- Hay nhỉ? Thế ai là người làm cho…- Hân vừa bắt đầu bài ca muôn thủa thì bị nhảy vào họng
- Không sao đâu chị, em có người đón rồi! – Yến Nhi cười buồn với Hân, khẽ liếc qua Hoàng, rồi chậm chạp đi ra cửa sân vận động
Hân dõi theo bóng Yến Nhi. Ở ngay cửa lớn, lấp ló bóng 1 anh chàng khá cao ráo, mặc áo sơ mi ca rô đỏ đen khoác ngoài chiếc áo phông trắng, quần jeans mài trắng hai đầu gối, mái tóc lãng tử dài gần chạm vai, đang cười tình cảm với Yến Nhi rồi khoác vai cô bé, đi thẳng ra đường.
Hân mắt chữ A, mồm chữ O nhìn theo đến sái cổ, sau đó mới hốt hoảng quay sang níu áo Hoàng:
- Ai đấy? Cái thằng như gay đấy là ai? Sao Yến Nhi đi với nó??? Em làm gì thế hả????
- Em không quan tâm! – Hoàng dứt ánh mắt nhìn về phía cửa, khẽ gạt tay Hân rồi đi thẳng
Hân nghệt mặt nhìn theo, không hiểu gì cả.
Còn 2 tuần nữa là bước vào học kỳ mới. Sau giải bóng đá, hầu như các sinh viên đã trở lại trường. Coi như hè đã kết thúc từ bây giờ. Trường Hân náo nhiệt chuẩn bị mùa lễ hội thứ hai theo truyền thống bao nhiêu năm. Trường Hân định kỳ hàng năm có 3 mùa lễ hội chính.
Đầu tiên là vào đầu năm học, lễ hội chào đón sinh viên mới, dành riêng cho các CLB cùng các khoa ngành trong trường triển khai các hoạt động phổ biến về khoa, ngành học, hay thu hút các thành viên mới vào hoạt động trong CLB.
Thứ hai là vào tháng 8, sau dịp nghỉ hè, các lớp, các khoa sẽ tổ chức ngày hội “Can đảm và thách thức”. Nghe tên rõ hoàng tráng, thực chất là tổ chức hội chợ với tiêu chí “Do it yourself”, tự nghĩ ý tưởng, tự tham gia tổ chức. Cách thức thì có nhiều như bán hàng, trao đổi sách, hay triển lãm….tùy từng lớp. Ngoài ra còn có buổi công diễn thời trang vào tối ngày cuối cùng, và cuộc thi can đảm vào ngày thứ hai. tất cả diễn ra trong 3 ngày.
Mùa lễ hội cuối cùng là vào dịp giáng sinh – năm mới. Theo quy định, đó cũng là thời gian khóa cuối chuẩn bị tốt nghiệp ra trường, vừa làm lễ kỷ niệm, vừa tổ chức các hoạt động chào mừng giáng sinh, năm mới. Mùa lễ hội cuối sẽ được biết chi tiết sau. Bây giờ, đến với phần chính.
Cả sân trường rộng lớn, tất cả các ngóc ngách, các giảng đường đều đã được bao phủ bởi màu sắc rực rỡ đậm chất hè của sinh viên. Có 2 tuần chuẩn bị, các lớp đã tập trung để lên ý tưởng, dàn dựng, đăng ký khu vực dựng gian hàng, đăng ký thành viên tham gia các cuộc thi.
Năm nay Khoa Hân quyết định làm tập trung toàn khoa, gồm tất cả 12 lớp, nhằm giật giải to về cho tập thể. Thế mạnh của Khoa Bảo vệ thực vật không nhiều, làm riêng vừa tốn của, lại chả được gì, nên khoa thường liên minh các lớp, hay đặc biệt như năm nay là gộp chung hết, cho lành.
Thầy trưởng khoa tập trung 1 buổi họp ngắn với Ban cán sự các lớp và những thành viên chủ chót, sau đó thì các lớp trưởng phổ biến cho từng người, phân công nhiệm vụ rõ ràng.
Lớp Hân hiện tại đang nghe kế hoạch từ tên đầu sỏ
- Năm nay toàn khoa sẽ làm chủ đề “Con đường xanh”. Cụ thể là dựng lên 1 khu rừng nhân tạo, mang tất cả nét đặc trưng của khoa bê vào, rồi tổ chức thám hiểm cho ai muốn tham gia. Vì quy mô khá lớn nên nhiệm vụ mỗi lớp cũng nhiều!
- Cụ thể ra sao? – 1 người giơ tay hỏi
- Lớp ta, cùng lớp K6A1, dựa vào sơ đồ đã được cho sẵn, tìm kiếm những “nguyên liệu cần thiết” cho từng khu vực! – lớp trưởng đưa sơ đồ đã in thành nhiều bản cho từng nhóm trưởng
- Tìm nguyên liệu? Cứ như thi nấu ăn ý! – 1 tên đùa giỡn khiến cả lớp cười ầm ầm
- Gần như thế! Toàn cây quý, thế nên chú ý không tìm được thì làm mô hình nhá!
- Làm mô hình thế nào được?
- Bằng bất cứ cách nào mọi người nghĩ ra, nhưng phải giống với thực một chút. Không cần lo, vì chỉ để trang trí thôi!
- Trang trí mà bắt tìm nhiều thế á? – Hân nhăn nhó giơ lên tờ A4 đã kín chữ
- Hoạt động chủ yếu là tạo cảm giác phiêu lưu, nên cứ làm cho rùng rợn vào! Lớp K4A13 còn phải phụ trách hóa trang thành động vật hoang dã cơ!
Thêm 1 trận cười nữa bùng nổ.
- Có giống thi can đảm quá không? Trùng ý tưởng, mất giải như chơi! – Chi thắc mắc thêm
- Năm nay thi can đảm tổ chức theo cách mới, không cần lo!
- Cách mới gì thế? – Cả lớp tò mò
- Cái này tôi cũng không biết đâu, cứ chờ đến lễ hôi sẽ rõ! – Lớp trưởng nhún vai – rồi, giờ phân nhóm! Mỗi lớp 4 nhóm nên cứ thế gộp nhóm với lớp kia. Nhóm 1 với nhóm 1, 2 với 2….
- Sao phải gộp chung làm gì?- 1 người lên tiếng thay cho cả hội đồng đang bất mãn. Đi cùng lớp mình đâu có sao chứ!!
- Năm 3 có nhiệm vụ hướng dẫn năm nhất theo để thích nghi với hoạt động lễ hội! Cấm có cãi!
- Năm 2, năm 4 đâu có thiếu!!!!
Tiếng phản bác vang lên khắp nơi, xôn xao cả lớp. Mất 1 thời gian tương đối mới xong được vụ dàn xếp. Hân cùng Chi vừa đi với nhóm, vừa nói chuyện:
- Nhiều thứ không kiếm nổi đâu! Nên làm giả thì hơn, nhưng làm thế nào được đây????
- Không rõ nữa! cứ họp nhóm với lớp dưới xem sao!
Cả nhóm 15 người lôi nhau xuống giảng đường 14 gặp nhóm 1 lớp K6A1. Hân đang đi bỗng quay sang hỏi Chi:
- Biết Hải học lớp nào không? (Hải học sau Hân, Chi hai khóa, cùng một khoa)
- Chịu! – Chi lắc đầu – biết đâu cùng nhóm mình ha ha!
Chi cười lớn trêu chọc Hân. Hai oan gia mà cùng nhóm, vui phải biết. Vừa bước vào cửa lớp, Chi đã nhận được cái nhìn tóe lửa và cơn giận ngút trời của Hân với sự căm thù đổ hết lên đầu cô. Chi chột dạ, ngó vào lớp, ngay lập tức hiểu ra nguồn cơn câu chuyện.
Trong lớp, trên chiếc bàn thứ 3 ngay dãy ngoài cùng, Hải ung dung ngồi đó nhìn hai người, nở nụ cười thần bí, không thể phân biệt đâu là đắc ý, đâu là vui sướng, hay…….nham hiểm????
/105
|