Đối diện có 3 người há hốc mỏ, ngơ ngác không hiểu, Hoàng chỉ nhìn Hân, Chi đánh giá gì đó, rồi thở dài cái thượt, thất thểu đi thẳng.
- Nó bị cái gì thế? – Trần Duy tỉnh dậy đầu tiên, thắc mắc
- Bệnh tim! – Hân cười toe, nói 1 câu gây sốc lần hai cho 3 “con nai vàng ngơ ngác”, không giải thích thêm, kéo Chi lên lớp.
Vừa đi, Hân vừa bấm điện thoại nhoay nhoáy, xong xuôi nhét điện thoại vào túi, cười sảng khoái
“ To: Hoàng ngố
Đừng lừa dối chính mình nữa! Đừng khiến bản thân phải hối hận! Tự tin, can đảm lên em!”
Giờ ăn trưa, nhóm lại tụ tập đông đủ. Hoàng hôm nay không chạy trốn như mọi lần, chỉ ngồi im lìm trong góc bàn. Mọi người vẫn nói chuyện rôm rả, không thèm để ý có 1 người đang tự kỷ.
Yến Nhi nhanh chóng xuất hiện, kéo theo 1 khách mời danh dự – Khánh.
- Chào mọi người! – Khánh lên tiếng trước, hồn nhiên kéo ghế xuống tham gia hội nghị bàn chữ nhật ghép hai
- Chào anh! – Hân cười toe toét, khác hẳn vẻ miệt thị thường thấy khi gặp Khánh – anh lại đi cùng Yến Nhi rồi!
- Hihi, em với anh ấy thân nhau mà! – Yến Nhi cũng thừa nhận, không chối
==> Góc bàn, một đôi mắt lén lút nhìn trộm.
- Cuối tuần này mọi người rảnh chứ? – Yến Nhi hỏi thăm
- Có chuyện gì à? – Chi gật đầu ra hiệu có, rồi hỏi luôn
- Anh Khánh muốn mọi người về nhà anh ấy, em đi một mình chán lắm, đi đông mới vui! – Yến Nhi giải thích
- Đông thế này, làm phiền anh ấy lắm! – Chi ái ngại, nhìn 1 lượt hai cái bàn chập đôi chật ních người là người
==> Góc bàn, một đôi tai vểnh lên hết cỡ, sống lưng thẳng tắp
- Không phiền đâu! – Khảnh mỉm cười hiền lành – mọi người đến anh còn vui hơn ý!
- Đến nhà anh, hỏng hóc hay đập phá cấm kêu nhá! – Duy trêu chọc
- Vô tư, đền cho anh là xong! – Khánh cũng thoải mái đáp lại, không chút khó chịu
- KHÔNG ĐƯỢC! – Hoàng đập bàn cái rầm, phản đối.
Đính chính đính chính, cantin giờ này…..thần kỳ một nỗi không đông người. Trời nóng mọi người ưu tiên chọn chỗ ngoài sân cho thoáng, thế nên trong phòng đếm sơ qua cũng chỉ hơn 20 người thôi ^^.
- Cậu không muốn đi, có thể ở nhà! – Yến Nhi liếc nhìn lên, tỉnh bơ nói
- Tôi không cho cậu đi! – Hoàng nhấn mạnh, ánh mắt tóe lửa nhìn Yến Nhi
- Tại sao? Cậu có quyền gì mà cấm mình? – Yến Nhi hơi bực mình, nhưng vẫn cố đè nén, nói bình thường hết mức có thể, không hiểu thế nào có chút ấm áp len lỏi
- Vì…..tôi thích cậu! Tôi không muốn có ai ở gần cậu! Được chưa? – Hoàng hét lớn.
Đến khi nhận thức được mình vừa nói câu gì, nhìn thái độ nhất quán của cả bàn, cậu đỏ mặt tía tai, cúi xuống vân vê vạt áo.
Hân e hèm, cố gắng ngăn tràng cười đang đòi thoát ra trong cổ họng:
- Hôm qua, em cũng nói thích chị với chị Chi cơ mà? Đừng có……
- Không, không phải thích kiểu ấy! – Hoàng ngẩng phắt đầu dậy, phản đối, ngay sau đó đối diện với nụ cười rực rỡ của Yến Nhi, lại cứng họng tập hai
- Vậy….cậu thích mình theo kiểu nào? – Yến Nhi tiếp tục tra hỏi, ép Hoàng xác định cho rõ ràng thì thôi
Cả bàn đền hướng mắt hết nhìn bên nọ đến bên kia, thích thú xem phim tình cảm trực tiếp. Hoàng nhìn đi nhìn lại, không thấy ai có biểu hiện cứu nguy, đành xuôi xị, nhắm chặt mắt tuôn 1 tràng:
- Tôi thích cậu, không phải theo nghĩa bạn bè, càng không giống thích chị Hân, chị Chi. Tôi ghét cậu bơ tôi, không quan tâm tôi, ghét cách cậu cười với anh chàng đó hay bất kỳ thằng con trai nào khác! Tôi…..thừa nhận, tôi thích cậu!
- Hurayyyyyy!!!!!!!! – Hân đứng bật dậy, dùng khăn lau tay khua khoắng ăn mừng – Hoàng tỏ tình rồi kìa! Thừa nhận rồi kìa!
Mặc dù đã biết thừa cậu em sớm thích Yến Nhi, lại mục kích tận mắt cơn ghen của Hoàng, nhưng Hân vẫn mừng, như người mẹ nhìn thấy đứa con đã trưởng thành vậy. Chi xấu hổ kéo tay Hân ngồi xuống:
- Mày bình thường hộ tao cái!
- Tao vẫn bình thường còn gì! – Hân cãi – phải chúc mừng Hoàng chứ, bao nhiêu lâu mới có thành quả, giờ tao hiểu tâm lý người trồng cây được thu hoạch rồi há há! (có liên quan không thế?)
- Quan trọng vẫn là Yến Nhi! – Thiên nói chậm rãi,đánh thức mọi người trong cơn sung sướng quên đi nhân vật chính
Yến Nhi cúi đầu, mái tóc dài óng mượt rủ xuống, che hết biểu hiện của cô bé. Cả bàn lại lần nữa tập trung vào một trọng tâm. Hoàng thấp thỏm chờ mong, hai bàn tay đã ướt đẫm vì mồ hôi. Khánh ở bên bỗng dưng cất tiếng:
- Cậu thật sự thích Yến Nhi sao? Không đùa chứ?
- Tôi không đùa! – Hoàng nhìn Khánh, lấy lại sự tự tin – tôi không cần biết anh thân với Nhi thế nào,nhưng tôi nhất định sẽ không thua anh đâu! Đừng có tự tin thái quá! Rồi có ngày anh phải thừa nhận tôi là người thắng cuộc!
- Sao phải thừa nhận? – Khánh điềm nhiên nói
Trong con mắt gần chục khán giả ngồi đó, câu này chả khác nào khiêu khích, thậm chí còn khiến cho Hoàng tức giận hơn. Khánh vẫn giọng điệu bình thản ấy, không chú ý đến ai, từ từ nói:
-Tôi là anh rể Yến Nhi!
- Hả? Anh rể? – đồng thanh tập 1
- Cuối tuần mời mọi người về nhà để tham dự lễ cưới của anh cùng chị gái Nhi! – Khánh phá lên cười, không thể kiềm chế được nữa
- Lễ cưới? – đồng thanh tập 2
- Mọi người nghĩ anh Khánh là người yêu em sao? – Yến Nhi bấy giờ mới lên tiếng, nhìn tất cả khẽ trách móc
- Vậy tức là…. – Hoàng chớp thời cơ, nhìn Yến Nhi đầy hi vọng
- Tức là…. – Yến Nhi đứng dậy, đối diện với Hoàng, mỉm cười – mình vẫn còn thích cậu!
Hoàng nở nụ cười nhẹ nhõm, thậm chí có phần…..ngơ ngơ. Yến Nhi nhanh chóng tắt nụ cười, nghiêm mặt nói:
- Nhưng mình không chấp nhận lời tỏ tình của cậu!
- HẢ? – Hoàng méo mặt
- Nghe này cưng, thời gian, địa điểm, cách thức! – Hân lại bắt đầu lên lớp, thì thào vào tai Hoàng
Hoàng nghe xong, không hề cảm thấy phiền phức hay bực bội, ngược lại còn cười tươi hơn nữa, chỉ nhìn Yến Nhi một lúc lâu, ánh mắt trước đây chỉ có sự thờ ơ lạnh lùng nay đã ấm áp, chan chứa tình cảm. Sau đó cậu chạy vụt đi, để lại sau lưng tràng cười rộ của cả bàn.
Hân vỗ vỗ tay, hướng sang Duy, Trần Duy, Hải, nói 1 câu đầy ẩn ý:
- Hoàng đã có can đảm nói rồi! Mấy người cũng nên xúc tiến nhanh đi chứ?
Cả 3 đồng loạt giật thót người, ánh mắt lấm lét, trốn tránh. Trần Duy nhanh chóng hiểu ý của Hân, chỉ cười nhẹ, nhưng còn Duy và Hải, tâm trạng không tốt như thế.
Hân vẫn vô tư, tiếp tục khuyên răn:
- Cả trường đều biết rồi, nhưng hai người vẫn nên có lời thông báo chính thức thì hơn!
- Thông báo gì? – lần này ngay cả Chi cũng không hiểu nhỏ bạn có ý gì
- Thì chuyện Duy và Hải qua lại ý! – Hân hồn nhiên nói
Không khí vui mừng chưa lan tỏa và duy trì lâu, quạ đã xuất hiện, bay đầy trời……….Hân ơi là Hân!!
- Nó bị cái gì thế? – Trần Duy tỉnh dậy đầu tiên, thắc mắc
- Bệnh tim! – Hân cười toe, nói 1 câu gây sốc lần hai cho 3 “con nai vàng ngơ ngác”, không giải thích thêm, kéo Chi lên lớp.
Vừa đi, Hân vừa bấm điện thoại nhoay nhoáy, xong xuôi nhét điện thoại vào túi, cười sảng khoái
“ To: Hoàng ngố
Đừng lừa dối chính mình nữa! Đừng khiến bản thân phải hối hận! Tự tin, can đảm lên em!”
Giờ ăn trưa, nhóm lại tụ tập đông đủ. Hoàng hôm nay không chạy trốn như mọi lần, chỉ ngồi im lìm trong góc bàn. Mọi người vẫn nói chuyện rôm rả, không thèm để ý có 1 người đang tự kỷ.
Yến Nhi nhanh chóng xuất hiện, kéo theo 1 khách mời danh dự – Khánh.
- Chào mọi người! – Khánh lên tiếng trước, hồn nhiên kéo ghế xuống tham gia hội nghị bàn chữ nhật ghép hai
- Chào anh! – Hân cười toe toét, khác hẳn vẻ miệt thị thường thấy khi gặp Khánh – anh lại đi cùng Yến Nhi rồi!
- Hihi, em với anh ấy thân nhau mà! – Yến Nhi cũng thừa nhận, không chối
==> Góc bàn, một đôi mắt lén lút nhìn trộm.
- Cuối tuần này mọi người rảnh chứ? – Yến Nhi hỏi thăm
- Có chuyện gì à? – Chi gật đầu ra hiệu có, rồi hỏi luôn
- Anh Khánh muốn mọi người về nhà anh ấy, em đi một mình chán lắm, đi đông mới vui! – Yến Nhi giải thích
- Đông thế này, làm phiền anh ấy lắm! – Chi ái ngại, nhìn 1 lượt hai cái bàn chập đôi chật ních người là người
==> Góc bàn, một đôi tai vểnh lên hết cỡ, sống lưng thẳng tắp
- Không phiền đâu! – Khảnh mỉm cười hiền lành – mọi người đến anh còn vui hơn ý!
- Đến nhà anh, hỏng hóc hay đập phá cấm kêu nhá! – Duy trêu chọc
- Vô tư, đền cho anh là xong! – Khánh cũng thoải mái đáp lại, không chút khó chịu
- KHÔNG ĐƯỢC! – Hoàng đập bàn cái rầm, phản đối.
Đính chính đính chính, cantin giờ này…..thần kỳ một nỗi không đông người. Trời nóng mọi người ưu tiên chọn chỗ ngoài sân cho thoáng, thế nên trong phòng đếm sơ qua cũng chỉ hơn 20 người thôi ^^.
- Cậu không muốn đi, có thể ở nhà! – Yến Nhi liếc nhìn lên, tỉnh bơ nói
- Tôi không cho cậu đi! – Hoàng nhấn mạnh, ánh mắt tóe lửa nhìn Yến Nhi
- Tại sao? Cậu có quyền gì mà cấm mình? – Yến Nhi hơi bực mình, nhưng vẫn cố đè nén, nói bình thường hết mức có thể, không hiểu thế nào có chút ấm áp len lỏi
- Vì…..tôi thích cậu! Tôi không muốn có ai ở gần cậu! Được chưa? – Hoàng hét lớn.
Đến khi nhận thức được mình vừa nói câu gì, nhìn thái độ nhất quán của cả bàn, cậu đỏ mặt tía tai, cúi xuống vân vê vạt áo.
Hân e hèm, cố gắng ngăn tràng cười đang đòi thoát ra trong cổ họng:
- Hôm qua, em cũng nói thích chị với chị Chi cơ mà? Đừng có……
- Không, không phải thích kiểu ấy! – Hoàng ngẩng phắt đầu dậy, phản đối, ngay sau đó đối diện với nụ cười rực rỡ của Yến Nhi, lại cứng họng tập hai
- Vậy….cậu thích mình theo kiểu nào? – Yến Nhi tiếp tục tra hỏi, ép Hoàng xác định cho rõ ràng thì thôi
Cả bàn đền hướng mắt hết nhìn bên nọ đến bên kia, thích thú xem phim tình cảm trực tiếp. Hoàng nhìn đi nhìn lại, không thấy ai có biểu hiện cứu nguy, đành xuôi xị, nhắm chặt mắt tuôn 1 tràng:
- Tôi thích cậu, không phải theo nghĩa bạn bè, càng không giống thích chị Hân, chị Chi. Tôi ghét cậu bơ tôi, không quan tâm tôi, ghét cách cậu cười với anh chàng đó hay bất kỳ thằng con trai nào khác! Tôi…..thừa nhận, tôi thích cậu!
- Hurayyyyyy!!!!!!!! – Hân đứng bật dậy, dùng khăn lau tay khua khoắng ăn mừng – Hoàng tỏ tình rồi kìa! Thừa nhận rồi kìa!
Mặc dù đã biết thừa cậu em sớm thích Yến Nhi, lại mục kích tận mắt cơn ghen của Hoàng, nhưng Hân vẫn mừng, như người mẹ nhìn thấy đứa con đã trưởng thành vậy. Chi xấu hổ kéo tay Hân ngồi xuống:
- Mày bình thường hộ tao cái!
- Tao vẫn bình thường còn gì! – Hân cãi – phải chúc mừng Hoàng chứ, bao nhiêu lâu mới có thành quả, giờ tao hiểu tâm lý người trồng cây được thu hoạch rồi há há! (có liên quan không thế?)
- Quan trọng vẫn là Yến Nhi! – Thiên nói chậm rãi,đánh thức mọi người trong cơn sung sướng quên đi nhân vật chính
Yến Nhi cúi đầu, mái tóc dài óng mượt rủ xuống, che hết biểu hiện của cô bé. Cả bàn lại lần nữa tập trung vào một trọng tâm. Hoàng thấp thỏm chờ mong, hai bàn tay đã ướt đẫm vì mồ hôi. Khánh ở bên bỗng dưng cất tiếng:
- Cậu thật sự thích Yến Nhi sao? Không đùa chứ?
- Tôi không đùa! – Hoàng nhìn Khánh, lấy lại sự tự tin – tôi không cần biết anh thân với Nhi thế nào,nhưng tôi nhất định sẽ không thua anh đâu! Đừng có tự tin thái quá! Rồi có ngày anh phải thừa nhận tôi là người thắng cuộc!
- Sao phải thừa nhận? – Khánh điềm nhiên nói
Trong con mắt gần chục khán giả ngồi đó, câu này chả khác nào khiêu khích, thậm chí còn khiến cho Hoàng tức giận hơn. Khánh vẫn giọng điệu bình thản ấy, không chú ý đến ai, từ từ nói:
-Tôi là anh rể Yến Nhi!
- Hả? Anh rể? – đồng thanh tập 1
- Cuối tuần mời mọi người về nhà để tham dự lễ cưới của anh cùng chị gái Nhi! – Khánh phá lên cười, không thể kiềm chế được nữa
- Lễ cưới? – đồng thanh tập 2
- Mọi người nghĩ anh Khánh là người yêu em sao? – Yến Nhi bấy giờ mới lên tiếng, nhìn tất cả khẽ trách móc
- Vậy tức là…. – Hoàng chớp thời cơ, nhìn Yến Nhi đầy hi vọng
- Tức là…. – Yến Nhi đứng dậy, đối diện với Hoàng, mỉm cười – mình vẫn còn thích cậu!
Hoàng nở nụ cười nhẹ nhõm, thậm chí có phần…..ngơ ngơ. Yến Nhi nhanh chóng tắt nụ cười, nghiêm mặt nói:
- Nhưng mình không chấp nhận lời tỏ tình của cậu!
- HẢ? – Hoàng méo mặt
- Nghe này cưng, thời gian, địa điểm, cách thức! – Hân lại bắt đầu lên lớp, thì thào vào tai Hoàng
Hoàng nghe xong, không hề cảm thấy phiền phức hay bực bội, ngược lại còn cười tươi hơn nữa, chỉ nhìn Yến Nhi một lúc lâu, ánh mắt trước đây chỉ có sự thờ ơ lạnh lùng nay đã ấm áp, chan chứa tình cảm. Sau đó cậu chạy vụt đi, để lại sau lưng tràng cười rộ của cả bàn.
Hân vỗ vỗ tay, hướng sang Duy, Trần Duy, Hải, nói 1 câu đầy ẩn ý:
- Hoàng đã có can đảm nói rồi! Mấy người cũng nên xúc tiến nhanh đi chứ?
Cả 3 đồng loạt giật thót người, ánh mắt lấm lét, trốn tránh. Trần Duy nhanh chóng hiểu ý của Hân, chỉ cười nhẹ, nhưng còn Duy và Hải, tâm trạng không tốt như thế.
Hân vẫn vô tư, tiếp tục khuyên răn:
- Cả trường đều biết rồi, nhưng hai người vẫn nên có lời thông báo chính thức thì hơn!
- Thông báo gì? – lần này ngay cả Chi cũng không hiểu nhỏ bạn có ý gì
- Thì chuyện Duy và Hải qua lại ý! – Hân hồn nhiên nói
Không khí vui mừng chưa lan tỏa và duy trì lâu, quạ đã xuất hiện, bay đầy trời……….Hân ơi là Hân!!
/105
|