Khi Quân Duy năm tuổi, bắp đầu bị sắc phong làm Hoàng Thái Nữ của Tây Ninh, cải danh Phượng Thiên Duy, từ nay về sau bắt đầu chuỗi ngày ấu thơ đầy bi thương.
Nói về Liễu Nham, khi nàng rốt cuộc đã tìm được "người tình trong mộng", cũng được người xung quanh giải thích, mặc dù vẫn không khôi phục trí nhớ, nhưng nàng lại vô cùng xác định Quân Lưu Niên là người nàng yêu nhất, mà một đôi nam nữ kia cũng là nhi tử của nàng.
Lúc này nàng mang theo Quân Duy trở về nhận tổ quy tông, ở trước mắt đại thần Tây Ninh lấy máu nhận thân, định xuống thân phận Hoàng Thái Nữ. Cũng lần nữa nhắc lại, phụ thân đứa bé là người duy nhất nàng yêu trong cuộc đời này, chặt đứt tâm tư bức nàng lập Hậu của triều thần. Chúng thần thấy Nữ Hoàng có Hậu, cũng theo ý nàng, không hề so đo. Chỉ là người có nhi tử vừa đủ độ tuổi đều tiếc hận trong lòng.
Có người thừa kế, Liễu Nham xem như hoàn toàn buông xuống gánh nặng, bắt đầu ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng với triều đình. Một năm thì ở Đông Dương hơn nửa năm, ở bên cạnh phu quân nàng yêu thương, đem toàn bộ thiệt thòi trong năm năm bù đắp lại cho Quân Lưu Niên. Có một vị mẫu thân vô trách nhiệm như vậy, Tây Ninh Quốc đành phải do bờ vai nhỏ bé của Phượng Thiên Duy chống đỡ.
Nửa đêm, ánh trăng đã lên đầu ngọn cây, nữ tử trong đại điện xoa xoa đôi mắt đã có chút díu lại, buông bút xuống. Cung thị bên cạnh thấy thế vội vàng bóp vai cho nàng: "Thái Nữ, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi rồi."
"Ngươi đi nghỉ trước đi, còn vài quyển tấu nhỏ, ta duyệt xong sẽ vào nội điện nghỉ ngơi." Nữ tử chính là Phượng Thiên Duy, Thái Nữ Tây Ninh Quốc, lúc này trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra chút mỏi mệt.
Phượng Thiên Duy dung hợp ưu điểm của cả phụ thân và mẫu thân, từ nhỏ đã bộc lộ rõ ràng, nếu không Liễu Nham cũng không an tâm mang quốc gia giao lại cho nàng. Từ khi năm tuổi trở thành Thái Nữ, được Nhân Vương cùng Như Tâm, Như Ý trợ giúp, hiện giờ nàng đã mười lăm tuổi, hoàn toàn có thể tự mình chủ trì mọi việc. Chỉ chờ nàng cập kê, Liễu Nham sẽ đem Hoàng vị truyền cho nàng.
Nội bộ Tây Ninh rất trong sạch, thống trị cũng không quá mệt mỏi, chỉ là Nam Cận Quốc gần đây đột nhiên khơi mào chiến tranh, đánh cho Tây Ninh trở tay không kịp, tấu chương mấy ngày nay phần lớn là quân báo. Tiền tuyến có dì Như Ý toạ trận, thắng lợi chỉ là chuyện sớm muộn, vấn đề là sự mạnh mẽ của Nam Cận Quốc khiến nàng rất bất ngờ.
Đây là việc khó giải quyết nhất từ khi nàng chấp chính đến nay, nàng từng viết thư cho mẫu thân, hy vọng mẫu thân có thể trở về, nhưng mẫu thân lại dùng vài câu nói trả lời nàng, chỉ nói tin tưởng năng lực của nàng, ở trong lòng mẫu thân, trừ phụ thân nàng thì không có chuyện gì là quan trọng nhất, nàng không khỏi có chút nhức đầu, mẫu thân nàng một chút ý thức trách nhiệm của Nữ Hoàng cũng không có.
Lúc trước Phượng Thiên Duy rời khỏi nhà Quân Lưu Niên cũng không đồng ý, nhưng bị Liễu Nham lừa gạt, cũng đành nhượng bộ đồng ý. Nữ nhân tốt chí tại bốn phượng. Phượng Thiên Duy nghĩ tới muội muội mười tuổi cũng bị mẫu thân ném đi chưởng quản việc buôn bán của Quân gia, trong lòng liền cân bằng lại. Ở trong lòng mẫu thân, nam nhi là để sủng ái, nữ nhi là phải chịu khổ. Nam nhi Quân gia quý giá, bị người trọng nam khinh nữ như vậy cũng thật khó tìm.
Nửa tháng sau, Lâm Như Ý chiến thắng trở về, các tướng lãnh tham chiến đều được ban thưởng. Trong đó có một tướng quân hấp dẫn ánh mắt của Phượng Thiên Duy, người này không tục tằng giống các nữ nhân khác, khuôn mặt trắng nõn, tướng mạo cũng không sai. Khó nhất là trên người không có khí tức sát phạt, quả nhiên là ôn nhuận như ngọc.
Phượng Thiên Duy hỏi dì Như Ý, không nghĩ tới đây lại là vị tướng quân gần đây đã mang ba trăm tướng sĩ xâm nhập quân doanh địch nhân, cướp đoạt lương thảo, chém giết hơn hai ngàn tướng sĩ quân địch, Đồng Dao tướng quân, người này so với hình tượng lưng hùm vai gấu trong tưởng tượng của nàng thì hoàn toàn kém xa, trong lòng càng thưởng thức, phong thưởng rất hậu hĩnh.
Tục ngữ nói cây to đón gió, sau một tháng phong thưởng, tấu chương Đồng Dao khi quân phạm thượng bay đầy trời. Thì ra Đồng Dao này vốn là nam nhi. Tuy là lúc Liễu Nham tại vị từng chủ trương nam nữ bình quyền, hy vọng có nam tử có thể làm quan, nhưng lại bị đại thần phản đối, không thể thực thi. Tội khi quân này, xử lý như thế nào, tất cả chỉ là một câu nói của Nữ Hoàng.
Từ khi nhìn thấy Đồng Dao trên yến hội, trong tâm Phượng Thiên Dao luôn có một hình bóng không cách nào xoá đi được. Phượng Thiên Duy cực kỳ hoang mang, vì sao nàng luôn không ngừng nhớ tới người này. Đến khi biết Đồng Dao là nam nhi, Phượng Thiên Duy vui sướng không thôi, thì ra cái này gọi là nhất kiến chung tình.
Nhưng chung tình là một chuyện, xử lý tội khi quân này như thế nào lại là một chuyện khác. Nàng viết thư cho Liễu Nham, hy vọng mẫu thân có thể trở về giúp nàng giải quyết chuyện này.
Liễu Nham nhận được tin tức từ Đại nữ nhi, nói mình có người trong lòng lập tức thu thập hành lý cùng Quân Lưu Niên trở về Tây Ninh, ngày trở về liền lập tức triệu kiến người trong lòng nữ nhi. Lúc này Đồng Dao đã đổi về nam trang, một thân quần áo màu lam, tóc buông lỏng vấn thành một búi tóc, chỉ dùng một bạch ngọc trâm để cố định lại. Tuy rằng không phải dung mão đẹp nhất, tuyệt nhất nhưng lại có khí độ phi phàm. Liễu Nham cùng Quân Lưu Niên vừa thấy liền vừa lòng, lập tức thương lượng đối sách để nữ nhi có thể cưới được hiền phu như nguyện.
Trong triều đình, chúng thần nhìn thấy Nữ Hoàng đã lâu chưa gặp vô cùng ngạc nhiên, Nữ Hoàng liền giải thích chuyện Đồng Dao. Liễu Nham nói nàng sớm muốn Đồng Dao làm Phượng Hậu, đưa đi quân doanh là để tôi luyện hắn thành người có thể gánh vác mọi chuyện, có can đảm trở thành Phượng Hậu một quốc gia. Từ đó về sau, Tây Ninh có tập tục, Phượng Hậu phải tới quân doanh tôi luyện. Tây Ninh lại sáng lập ra Nam nhi quân đầu tiên trong lịch sử, nhiều lần đảm nhiệm trọng trách Phượng Hậu giao cho.
Ngày Phượng Thiên Duy cập kê, cũng là ngày đại hôn, ngày cưới Phượng Hậu. Nhưng muốn chinh phục Phượng Hậu mạnh mẽ như vậy, chỉ sở Phượng Thiên Duy còn phải tiêu phí không ít công phu, đây là chuyện riêng của mỗi người....
Nói về Liễu Nham, khi nàng rốt cuộc đã tìm được "người tình trong mộng", cũng được người xung quanh giải thích, mặc dù vẫn không khôi phục trí nhớ, nhưng nàng lại vô cùng xác định Quân Lưu Niên là người nàng yêu nhất, mà một đôi nam nữ kia cũng là nhi tử của nàng.
Lúc này nàng mang theo Quân Duy trở về nhận tổ quy tông, ở trước mắt đại thần Tây Ninh lấy máu nhận thân, định xuống thân phận Hoàng Thái Nữ. Cũng lần nữa nhắc lại, phụ thân đứa bé là người duy nhất nàng yêu trong cuộc đời này, chặt đứt tâm tư bức nàng lập Hậu của triều thần. Chúng thần thấy Nữ Hoàng có Hậu, cũng theo ý nàng, không hề so đo. Chỉ là người có nhi tử vừa đủ độ tuổi đều tiếc hận trong lòng.
Có người thừa kế, Liễu Nham xem như hoàn toàn buông xuống gánh nặng, bắt đầu ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng với triều đình. Một năm thì ở Đông Dương hơn nửa năm, ở bên cạnh phu quân nàng yêu thương, đem toàn bộ thiệt thòi trong năm năm bù đắp lại cho Quân Lưu Niên. Có một vị mẫu thân vô trách nhiệm như vậy, Tây Ninh Quốc đành phải do bờ vai nhỏ bé của Phượng Thiên Duy chống đỡ.
Nửa đêm, ánh trăng đã lên đầu ngọn cây, nữ tử trong đại điện xoa xoa đôi mắt đã có chút díu lại, buông bút xuống. Cung thị bên cạnh thấy thế vội vàng bóp vai cho nàng: "Thái Nữ, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi rồi."
"Ngươi đi nghỉ trước đi, còn vài quyển tấu nhỏ, ta duyệt xong sẽ vào nội điện nghỉ ngơi." Nữ tử chính là Phượng Thiên Duy, Thái Nữ Tây Ninh Quốc, lúc này trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra chút mỏi mệt.
Phượng Thiên Duy dung hợp ưu điểm của cả phụ thân và mẫu thân, từ nhỏ đã bộc lộ rõ ràng, nếu không Liễu Nham cũng không an tâm mang quốc gia giao lại cho nàng. Từ khi năm tuổi trở thành Thái Nữ, được Nhân Vương cùng Như Tâm, Như Ý trợ giúp, hiện giờ nàng đã mười lăm tuổi, hoàn toàn có thể tự mình chủ trì mọi việc. Chỉ chờ nàng cập kê, Liễu Nham sẽ đem Hoàng vị truyền cho nàng.
Nội bộ Tây Ninh rất trong sạch, thống trị cũng không quá mệt mỏi, chỉ là Nam Cận Quốc gần đây đột nhiên khơi mào chiến tranh, đánh cho Tây Ninh trở tay không kịp, tấu chương mấy ngày nay phần lớn là quân báo. Tiền tuyến có dì Như Ý toạ trận, thắng lợi chỉ là chuyện sớm muộn, vấn đề là sự mạnh mẽ của Nam Cận Quốc khiến nàng rất bất ngờ.
Đây là việc khó giải quyết nhất từ khi nàng chấp chính đến nay, nàng từng viết thư cho mẫu thân, hy vọng mẫu thân có thể trở về, nhưng mẫu thân lại dùng vài câu nói trả lời nàng, chỉ nói tin tưởng năng lực của nàng, ở trong lòng mẫu thân, trừ phụ thân nàng thì không có chuyện gì là quan trọng nhất, nàng không khỏi có chút nhức đầu, mẫu thân nàng một chút ý thức trách nhiệm của Nữ Hoàng cũng không có.
Lúc trước Phượng Thiên Duy rời khỏi nhà Quân Lưu Niên cũng không đồng ý, nhưng bị Liễu Nham lừa gạt, cũng đành nhượng bộ đồng ý. Nữ nhân tốt chí tại bốn phượng. Phượng Thiên Duy nghĩ tới muội muội mười tuổi cũng bị mẫu thân ném đi chưởng quản việc buôn bán của Quân gia, trong lòng liền cân bằng lại. Ở trong lòng mẫu thân, nam nhi là để sủng ái, nữ nhi là phải chịu khổ. Nam nhi Quân gia quý giá, bị người trọng nam khinh nữ như vậy cũng thật khó tìm.
Nửa tháng sau, Lâm Như Ý chiến thắng trở về, các tướng lãnh tham chiến đều được ban thưởng. Trong đó có một tướng quân hấp dẫn ánh mắt của Phượng Thiên Duy, người này không tục tằng giống các nữ nhân khác, khuôn mặt trắng nõn, tướng mạo cũng không sai. Khó nhất là trên người không có khí tức sát phạt, quả nhiên là ôn nhuận như ngọc.
Phượng Thiên Duy hỏi dì Như Ý, không nghĩ tới đây lại là vị tướng quân gần đây đã mang ba trăm tướng sĩ xâm nhập quân doanh địch nhân, cướp đoạt lương thảo, chém giết hơn hai ngàn tướng sĩ quân địch, Đồng Dao tướng quân, người này so với hình tượng lưng hùm vai gấu trong tưởng tượng của nàng thì hoàn toàn kém xa, trong lòng càng thưởng thức, phong thưởng rất hậu hĩnh.
Tục ngữ nói cây to đón gió, sau một tháng phong thưởng, tấu chương Đồng Dao khi quân phạm thượng bay đầy trời. Thì ra Đồng Dao này vốn là nam nhi. Tuy là lúc Liễu Nham tại vị từng chủ trương nam nữ bình quyền, hy vọng có nam tử có thể làm quan, nhưng lại bị đại thần phản đối, không thể thực thi. Tội khi quân này, xử lý như thế nào, tất cả chỉ là một câu nói của Nữ Hoàng.
Từ khi nhìn thấy Đồng Dao trên yến hội, trong tâm Phượng Thiên Dao luôn có một hình bóng không cách nào xoá đi được. Phượng Thiên Duy cực kỳ hoang mang, vì sao nàng luôn không ngừng nhớ tới người này. Đến khi biết Đồng Dao là nam nhi, Phượng Thiên Duy vui sướng không thôi, thì ra cái này gọi là nhất kiến chung tình.
Nhưng chung tình là một chuyện, xử lý tội khi quân này như thế nào lại là một chuyện khác. Nàng viết thư cho Liễu Nham, hy vọng mẫu thân có thể trở về giúp nàng giải quyết chuyện này.
Liễu Nham nhận được tin tức từ Đại nữ nhi, nói mình có người trong lòng lập tức thu thập hành lý cùng Quân Lưu Niên trở về Tây Ninh, ngày trở về liền lập tức triệu kiến người trong lòng nữ nhi. Lúc này Đồng Dao đã đổi về nam trang, một thân quần áo màu lam, tóc buông lỏng vấn thành một búi tóc, chỉ dùng một bạch ngọc trâm để cố định lại. Tuy rằng không phải dung mão đẹp nhất, tuyệt nhất nhưng lại có khí độ phi phàm. Liễu Nham cùng Quân Lưu Niên vừa thấy liền vừa lòng, lập tức thương lượng đối sách để nữ nhi có thể cưới được hiền phu như nguyện.
Trong triều đình, chúng thần nhìn thấy Nữ Hoàng đã lâu chưa gặp vô cùng ngạc nhiên, Nữ Hoàng liền giải thích chuyện Đồng Dao. Liễu Nham nói nàng sớm muốn Đồng Dao làm Phượng Hậu, đưa đi quân doanh là để tôi luyện hắn thành người có thể gánh vác mọi chuyện, có can đảm trở thành Phượng Hậu một quốc gia. Từ đó về sau, Tây Ninh có tập tục, Phượng Hậu phải tới quân doanh tôi luyện. Tây Ninh lại sáng lập ra Nam nhi quân đầu tiên trong lịch sử, nhiều lần đảm nhiệm trọng trách Phượng Hậu giao cho.
Ngày Phượng Thiên Duy cập kê, cũng là ngày đại hôn, ngày cưới Phượng Hậu. Nhưng muốn chinh phục Phượng Hậu mạnh mẽ như vậy, chỉ sở Phượng Thiên Duy còn phải tiêu phí không ít công phu, đây là chuyện riêng của mỗi người....
/66
|