Chí Tôn Đào Phi

Chương 70: Ăn ý, ghen

/84


Những lời này của Ưng Dung Kiều làm cho Thương Diễm Túc sửng sốt một chút, ngay cả Vân Mộng Tuyết đang đuổi giết Thương Diễm Trạch cũng không khỏi dừng lại, trực tiếp liền vọt đến trước mặt nàng, hỏi: “Lời này của ngươi là có ý gì? Lăng Vũ, Lăng Vũ hắn làm sao vậy?”

Vân Mộng Tuyết đột nhiên lao tới làm cho Ưng Dung Kiều sửng sốt, Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ biết Lăng Vũ là ai, nhưng mà không biết Lăng Vũ cùng Ưng Dung Kiều có quan hệ gì?

“Dung phi nương nương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Sau khi sửng sốt, Ưng Dung Kiều cũng rất nhanh phản ứng lại, không quản Vân Mộng Tuyết rốt cuộc là ai, nếu Lãnh Thanh Nghiên đã không để nàng ta rời đi, điều này cũng đã nói lên để cho người này biết cũng không làm sao.

“Ta không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ là hôm nay khi ta đi tìm hắn, hắn cũng đã rơi vào trong tay hoàng huynh ta rồi, ta không biết nên làm thế nào mới tốt!”

“Ngươi đi tìm hắn? Hoàng huynh ngươi?” Thương Diễm Túc khẽ nhíu lông mày, những lời nói của Ưng Dung Kiều đều khiến cho bọn họ có chút vô cùng khó hiểu, “Dung phi nương nương, ngươi đi tìm Lăng Vũ làm gì? Hoàng huynh ngươi vì sao lại muốn bắt Lăng Vũ? Hình như hắn chính là Thiên Ưng Quốc hộ quốc tướng quân?”

Bị Thương Diễm Túc hỏi như vậy có chút sợ sệt, nhưng lập tức phản ứng, nói: “Ta cùng Lăng Vũ đã sớm lưỡng tình tương duyệt1, chỉ là vì bốn năm trước Lăng Vũ chưa phải là hộ quốc tướng quân, ở trước mặt hoàng huynh ta, dường như không thể chống cự, hoàng huynh dùng Lăng Vũ uy hiếp ta, ta mới chịu đáp ứng đến Thương Lang quốc. Ngay tại vài ngày trước, ta cùng hắn gặp nhau trong Thương Lang thành, đã quyết định bỏ tất cả vinh hoa phú quý, chỉ cầu hai người có thể cùng một chỗ, nhưng mà, chuyện này bị hoàng huynh ta biết, ta ngờ rằng trong Thương Lang thành này cũng có thế lực của hắn”.

Những lời này của Ưng Dung Kiều thật sự khiến cho mọi người hoảng sợ, đều là vẻ mặt không dám tin nhìn nàng, Vân Mộng Tuyết khẽ nhíu mày lại, nói: “Lăng Vũ đầu gỗ kia thế nhưng lại cũng có người thích sao? Hơn nữa còn là lưỡng tình tương duyệt?”

Khóe miệng run rẩy một chút, Lãnh Thanh Nghiên quay đầu nhìn về phía Vân Mộng Tuyết, nói: “Lăng Vũ chẳng qua là làm người lạnh lùng một chút, nói ít một chút, thái độ ác liệt một chút, tính tình lãnh khốc một chút, những cái khác muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn bản lĩnh có bản lĩnh, nhân phẩm thật ra kém một chút, nhưng người ta nói nam nhân không xấu, nữ nhân không thương, có mỹ nữ thích, khẳng định là chuyện rất bình thường thôi”.

Vân Mộng Tuyết nghe vậy cũng thấy có lý gật gật đầu, sau đó đột nhiên lắc đầu, nói: “Không đúng a! Có lẽ có mỹ nữ sẽ yêu thương nhung nhớ hắn, nhưng mà quan trọng là hắn lại cũng thích người ta a! Ta còn tưởng rằng, hắn chỉ thích chúng ta, hừ, ta ghen tị!”

Lời này khiến cho Ưng Dung Kiều nhất thời tràn ngập cảnh giác, nhìn Vân Mộng Tuyết, hỏi: “Ngươi là ai?”

Cau cái mũi, nhìn dáng vẻ khẩn trương của Ưng Dung Kiều, đột nhiên muốn đùa nàng ta một chút, không khỏi nói: “Ta đương nhiên là thê tử chưa cưới của Lăng Vũ rồi, hai người chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thật lâu trước đây, ta cũng đã là người của hắn!”

Ưng Dung Kiều sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng nàng cũng không tin lời nói của Vân Mộng Tuyết, hừ lạnh một tiếng, nói: “Không có khả năng, cho tới bây giờ Vũ ca ca cũng chưa bao giờ nói với ta hắn đã có thể tử chưa cưới, cho dù có, vậy người đó cũng là ta!”

“Hắc, hiện tại không phải ngươi đã lập gia đình rồi sao? Hơn nữa còn là Dung phi nương nương, chẳng lẽ ngươi còn muốn hồng hạnh vượt tường2, đến câu dẫn tướng công tương lai của ta? Thế nhưng còn kêu thân thiết như vậy, Vũ ca ca, hừ!”

“Ngươi.. “. Ưng Dung Kiều cắn răng một cái, cố nén xuống tức giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không tranh cãi với ngươi, hiện tại Vũ ca ca còn đang ở trong tay hoàng huynh ta, còn không biết hoàng huynh sẽ đối phó với hắn như thế nào, trước đem hắn cứu ra rồi nói sau, đến lúc đó Vũ ca ca tự nhiên sẽ nói cho ta biết hắn với ngươi có cái quan hệ gì!”

Vân Mộng Tuyết bĩu môi, dường như một chút cũng không hề lo lắng cho an toàn của Lăng Vũ.

Ưng Dung Kiều quay đầu nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, lại phát hiện, hai người bọn họ đã vào trong phòng, Thương Diễm Túc nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, mà Lãnh Thanh Nghiên đang nằm ở trong lòng Thương Diễm Túc, hơn nữa còn đang ngủ.

Không khỏi mở to hai mắt nhìn, vài bước liền vọt tới trước mặt hai người kia, vươn tay kéo Lãnh Thanh Nghiên lên, quát: “Lãnh Thanh Nghiên, ngươi làm sao có thể ngủ? Vũ ca ca còn chờ ngươi đi cứu mạng đâu! Các ngươi chẳng lẽ không phải là bằng hữu sống chết sao?”

Lãnh Thanh Nghiên nho nhỏ ngáp một cái, ngược lại lại nằm úp sấp trong lòng Thương Diễm Túc, nhẹ nhàng mà cọ vài cái, nói: “Vũ ca ca? Ai là Vũ ca ca? Ta không biết người này a, hơn nữa, đó là Vũ ca ca của ngươi, nửa điểm quan hệ với ta đều không có, muốn cứu thì ngươi cũng tự đi mà cứu đi!”

Ưng Dung Kiều vẻ mặt kinh ngạc, lại muốn vươn tay kéo nàng lên, nhưng mà tay vừa mới vươn ra, Thương Diễm Túc cũng đã ôm Lãnh Thanh Nghiên đứng lên, vừa vặn tránh khỏi ma trảo của Ưng Dung Kiều.

“Nghiên nhi, hay là quay về phòng ngủ đi, ngủ ở nơi này sẽ không được an ổn đâu!”

Lãnh Thanh Nghiên chỉ là ở trong lòng hắn khẽ cọ vài cái, xem như trả lời. Lăng Vũ rơi vào trong tay hoàng huynh của Ưng Dung Kiều? Còn không biết sẽ gặp phải nguy hiểm thế nào? Nói đùa gì vậy? Nếu như hắn có thể dễ dàng bị hại như vậy, Lăng Vũ hắn, còn có thể sống tới bây giờ sao?

Trơ mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên bị Thương Diễm Túc ôm đi, Ưng Dung Kiều nhưng không có biện pháp nào, trong lòng âm thầm sốt ruột.

Mà Vân Mộng Tuyết đã ngồi xuống bên cạnh, không biết từ nơi nào lấy ra một cây kéo, tự mình sửa móng tay, từ từ nói: “Yên tâm đi, cái tên kia nào có thể dễ dàng chết như vậy? Có điều, sao ngươi có thể đến tìm Thanh Nghiên? Không sợ bị nàng ấy hãm hại hay sao?”

Thương Diễm Trạch ngồi xuống bên cạnh Vân Mộng Tuyết, đối với những chuyện xảy ra hiện tại hắn vô cùng khó hiểu, không khỏi hỏi: “Thiên Ưng quốc hộ quốc tướng quân? Hắn làm sao có thể ở Thương Lang quốc? Hơn nữa vì sao lại có cảm giác ngươi rất quen hắn vậy?”

Cảm nhận được Thương Diễm Trạch ngồi xuống bên cạnh mình, động tác trên tay Vân Mộng Tuyết không khỏi cứng đờ, đôi mày thanh tú nhẹ nhàng nhướng lên, vung tay đem cây kéo cầm trong tay phi về phía Thương Diễm Trạch, quát: “Ngươi cách ta xa một chút!”

Vươn tay ra tiếp được cây kéo đang bay tới, a a nha miệng, hắn chỉ là đối với chuyện này khó hiểu cho nên muốn hỏi một tiếng mà thôi, nàng làm gì mà phản ứng lớn như vậy?

Sau khi trở lại trong phòng, Lãnh Thanh Nghiên cũng đã tỉnh táo lại, có điều cũng không muốn rời khỏi lòng Thương Diễm Túc.

Dịu dàng đem nàng đặt ở trên giường, “Rầm” một tiếng, tiểu tử kia từ trong lòng mẹ lăn xuống, lầm bầm vài tiếng cũng không có tỉnh lại, tiếp tục ngủ. Thương Diễm Túc cũng đã nằm xuống bên cạnh nàng, vươn tay ôm lấy nàng vào lòng, nói: “Mau nghỉ ngơi đi, cũng không biết Ưng Dung Kiều khi nào lại xông tới”.

An tâm nằm ở trong lòng hắn, hỏi: “Sao chàng giống như một chút cũng không hề quan tâm tới mục đích của Ưng Dung Kiều tới đây vậy?”

“Ta chỉ quan tâm nàng “.

Lời này nói ra khiến Lãnh Thanh Nghiên trong lòng chỉ còn lại một mảnh ngọt ngào, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười hạnh phúc, đem mặt dán trước ngực hắn cọ vài cái, sau đó nhắm mắt lại liền bắt đầu ngủ.

Nhìn khuôn mặt nàng thoải mái ngủ, Thương Diễm Túc trong mắt tràn đầy ôn nhu, chậm rãi tiến lại gần, muốn hôn lên phấn môi của nàng, từ bên cạnh đột nhiên một cái chân nhỏ bay ra, “Phanh” một tiếng đá vào trên mặt hắn.

Lúc này Thương Diễm Túc vẻ mặt hắc tuyến, đem bàn chân nhỏ dường như muốn dính vào trên mặt hắn bỏ ra, ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm vẻ mặt say ngủ của tiểu tử kia, đột nhiên có điểm hối hận, sao lại có thể trở về vội vã như vậy chứ?

Xú tiểu tử này thực là đáng ghét, luôn cắt ngang chuyện tốt của hắn cùng Nghiên nhi, còn thường xuyên quấy rầy hắn cùng Nghiên nhi thân thiết.

Lãnh Thanh Nghiên hơi hơi mở mắt, khóe miệng ý cười càng sâu, đột nhiên mở hai tay ra dùng sức ôm chặt Thương Diễm Túc, chủ động đưa lên cặp môi thơm, hung hăng hôn xuống môi hắn vài cái, xem như an ủi hắn.

Môi thơm kia, làm cho Thương Diễm Túc chưa thỏa ý nguyện, ở trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, tự chủ của hắn vô cùng yếu kém, có điều lúc này thấy nàng mệt mỏi như vậy, cho nên vẫn cố nén ý nghĩ muốn nàng, chỉ lẳng lặng ôm nàng, làm cho nàng có thể ngủ thoải mái hơn một chút.

Tiểu tử kia xoay người, đang trong giấc ngủ người cũng đã bò đến trong lòng mẹ, nâng một chân lên, liền hướng tới mặt phụ thân đá qua.

Thương Diễm Túc gần như là muốn điên lên, đưa tay bắt được chân nhỏ đang hướng hắn đá tới, không cho chân nhỏ của con trai bảo bối tiếp tục cùng khuôn mặt hắn tiếp xúc thân thiết, sau đó vung tay, sau đó vung tay đã đem nó đẩy vào trong giường, động tác đương nhiên là phi thường nhẹ nhàng. Xú tiểu tử này tuy rằng đáng ghét, nhưng Thương Diễm Túc vẫn là không nỡ thương tổn một chút đến nó.

~~~~~~~~~~

Bên trong Lạc Vương phủ một mảnh huyên náo, Ưng Dung Kiều đứng ở ngoài cửa phòng Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên, muốn đi vào lại bị thị vệ ở ngoài cửa ngăn lại, khiến cho Ưng Dung Kiều tức giận đến nỗi muốn đem bọn họ hạ độc hết lượt.

Nhưng mà, nàng hiện tại đang có chuyện cầu cạnh Thương Diễm Túc, thật sự là không dám động thủ với những người trong Vương phủ của hắn.

Vân Mộng Tuyết đứng ở bên cạnh, nhìn cửa phòng đóng chặt, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Thương Diễm Trạch đứng ở một bên, trong mắt chợt hiện lên tia sáng kỳ lạ, bỗng nhiên đem tầm mắt chuyển ra phía ngoài, khóe miệng hiện lên một nụ cười mờ nhạt khó phát hiện.

Lặng yên rời đi, không có bất kỳ kẻ nào phát hiện, trực tiếp trèo tường ra bên ngoài, vừa rơi xuống đất đã thấy Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên đang đứng ở đấy chờ hắn.

“Tỷ tỷ, ta có rất nhiều chuyện không hiểu rõ”.

“Sẽ cho ngươi hiểu được, có điều, trước tiên giúp ta một việc đã”.

“Được, giết người hay là phóng hỏa? Tỷ tỷ cứ việc phân phó!”

Trong một trang viên kín đáo ở kinh thành, Ưng Tịch Vũ đang lẳng lặng ngồi ở trong phòng, mỉm cười nhìn hai người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, đưa tay làm tư thế mời, nói: “Mời ngồi”.

Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên nắm tay nhau đi vào, tùy tiện tìm cái ghế an vị, ánh mắt lại nhìn Ưng Tịch Vũ, nói: “Không biết ta hiện tại nên xưng hô với ngươi là Vũ vương gia, hay là Vu công tử?”

Ưng Tịch Vũ cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên trong ánh mắt không chút che dấu ái mộ cùng dục vọng, nói: “Kỳ thật bổn vương càng hy vọng nàng có thể gọi ta bằng một cái tên khác”.

“Đáng tiếc, ta không có hứng thú”.

“A? Chẳng lẽ Vương phi đã biết bổn vương hy vọng ngươi gọi ta như thế nào?”

Lãnh Thanh Nghiên trên mặt mang theo ý cười nhẹ, cũng không có vì lời nói của Ưng Tịch Vũ mà lộ ra vẻ tức giận, nhẹ giọng nói: “Xem ánh mắt của Vũ vương gia ngươi cũng đủ biết, chỉ là đáng tiếc, nguyện vọng của ngươi vĩnh viễn đều không thể thực hiện được”.

“Là như vậy phải không?” Ưng Tịch Vũ dường như không cho điều đó là đúng, đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Thương Diễm Túc, nói, “Lạc vương gia, bổn vương muốn cùng ngươi làm giao dịch, không biết ngươi có hứng thú không?”

Thương Diễm Túc nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, trên tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ bé của Lãnh Thanh Nghiên, đạm mạc nói: “Không có hứng thú”.

Khóe miệng không khỏi một trận run rẩy, cười gượng một tiếng, nói: “Lạc Vương gia còn không biết bổn vương muốn cùng ngươi làm giao dịch gì, làm sao có thể chắc chắn không có hứng thú rồi?”

Trên mặt Thương Diễm Túc xuất hiện nụ cười tà tứ bất chấp mọi thứ, chậm rãi nói: “Bổn vương cũng không muốn cùng với kẻ có ý đồ với Nghiên nhi của bổn vương làm giao dịch, hơn nữa dưới tình huống giống như vậy, người như vậy đều chỉ có một kết cục”.

“Không biết là cái kết cục gì?”

“Tử!”

Đồng tử không khỏi hơi co giật một chút, nhìn thẳng Thương Diễm Túc hồi lâu, mới bật cười lắc đầu nói: “Nếu như vậy lúc này đây, chỉ sợ Lạc Vương gia không thể được như mong muốn”.

Thương Diễm Túc cũng không thèm để ý lời nói của hắn, chính là đem tầm mắt chuyển dời đến phía sau Ưng Tịch Vũ, nói: “Nếu như ngươi cho rằng chỉ dựa vào năng lực của người này mà có thể ngăn cản bổn vương ở trong này, vậy ngươi không khỏi quá coi thường bổn vương rồi”.

Lẳng lặng nhìn hai người kia dường như không có đem hắn để vào mắt, Ưng Tịch Vũ trong mắt lóe ra tinh quang. Mà theo âm cuối trong lời nói Thương Diễm Túc vừa dứt, một người từ bình phong phía sau Ưng Tịch Vũ đi ra, rõ ràng đó chính là Thương Lang quốc Thừa tướng đại nhân, Sử Lâm.

Vẻ mặt âm trầm nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Có năng lực này hay không, Lạc vương gia rất nhanh liền biết!”

Lãnh Thanh Nghiên đem đầu tựa vào trên vai Thương Diễm Túc, nàng kỳ thật mệt chết đi được, nếu không phải chuyện này nhất định phải giải quyết sớm, nàng mới lười đi để ý tới những người này.

Biểu tình trên mặt dường như đối với toàn bộ mọi chuyện không hề để ý, nhìn Sử thừa tướng, nói: “Thừa tướng đại nhân, ngài cùng người trong hoàng thất Thiên Ưng quốc hợp tác, đến đối phó với chúng ta, có được tính là hành vi phản quốc không đây?”

“Hừ! Chỉ cần hôm nay các ngươi chết ở nơi này, ai biết được lão phu cùng Vũ vương gia hợp tác? Vả lại, lão phu chỉ cần mạng của các ngươi, chờ sau khi các ngươi biến mất, lão phu vẫn là Thừa tướng Thương Lang quốc như cũ, cũng vẫn sẽ vì xã tắc Thương Lang quốc rồi sau đó chết!”

“Ba ba ba!” Lãnh Thanh Nghiên vỗ nhẹ bàn tay, vẻ mặt mang ý cười, nói: “Thừa tướng đại nhân nói thật đúng là hay, làm cho Thanh Nghiên không nhịn được mà vì ngài vỗ tay tán thưởng, chỉ là Thừa tướng đại nhân, ngài có thể vì xã tắc Thương Lang quốc mà chết, vậy hiện tại sao lại có thể động thủ đối với chúng ta chứ?”

Sử thừa tướng trong mắt thoáng hiện hàn quang, lạnh lùng nhìn hai người chết đến nơi rồi mà cũng không hề giống người bình thường này, lành lạnh nói: “Bởi vì các ngươi đáng chết, dám đối xử với nữ nhi lão phu như vậy, khiến lão phu trở thành trò cười trong triều đình!”

“A, thì ra trong cảm nhận của Thừa tướng đại nhân ngài, tính mạng của nữ nhi ngài cũng không thể bằng với thể diện của ngài được”.

“Ai nói?”

“Nếu không, vì sao ngươi chỉ để ý bởi Sử Vân Kiều mà khiến ngươi trở thành trò cười cho triều đình, nhất là cho tới bây giờ cũng không hề quan tâm đến tình huống của Sử Vân Kiều như thế nào a? Chỉ sợ Thừa tướng đại nhân ngươi cho tới bây giờ đều còn không biết nữ nhi của ngươi còn sống hay không, nếu như còn sống, thì là cái dạng gì?”

Nghe vậy, Sử thừa tướng sắc mặt âm tình bất định, kỳ thật Lãnh Thanh Nghiên nói đúng, ở trong mắt hắn, tính mạng nữ nhi quả thật không có quan trọng bằng thể diện của hắn, có điều việc này tự bản thân hắn hiểu rõ, nghe được Lãnh Thanh Nghiên nói trắng ra như thế, nhưng vẫn là vô cùng không thoải mái.

Huống chi, thể diện quan trọng cũng không có nghĩa là nữ nhi sẽ không quan trọng, Sử Vân Kiều có thể nói là nữ nhi mà hắn thương yêu nhất, hiện tại lại có kết cục như thế, hắn làm sao có thể không đau lòng? Đối với hai người Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên hận ý làm sao có thể không sâu?

Đến nông nỗi này, hắn đã không thèm quan tâm vì sao Sử Vân Kiều lại rơi vào kết cục như vậy, cũng không đi để ý tới Sử Vân Kiều có kết cục như vậy hoàn toàn là gieo gió gặt bão, hắn chỉ biết là, Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên hại hắn cho tới bây giờ cũng không biết được nữ nhi sống hay chết, thân ở nơi nào.

Sử thừa tướng khóe mắt kịch liệt run rẩy vài cái, hừ lạnh nói: “Các ngươi sẽ bỏ qua Vân Kiều sao? Lão phu cho tới bây giờ không có hy vọng quá xa vời, chỉ có thể nghĩ đem bọn ngươi toàn bộ đều kéo xuống địa ngục, đi bồi Vân Kiều của lão phu!”

“A? Thì ra Thừa tướng đại nhân cũng đã tự mình nghĩ, nữ nhi của ngươi sau khi chết nhất định xuống địa ngục!”

“Ngươi.. “.

Lãnh Thanh Nghiên cười đến thực gian trá, tràn đầy trêu tức nhìn Sử thừa tướng, nói: “Nhưng mà làm sao bây giờ đây? Ta cảm thấy sau khi ta chết nhất định có thể lên thiên đường, thật sự là đáng tiếc, không thể đi cùng nữ nhi của ngươi!”

“Cho dù ngươi vào thiên đường, lão phu cũng nhất định đem ngươi kéo vào địa ngục!”

“U, Thừa tướng đại nhân thực sự là rất lợi hại nha? Vậy tiểu nữ cũng mỏi mắt mong chờ!” Lãnh Thanh Nghiên trên mặt tươi cười sáng lạn, trong mắt cũng không có chút lo lắng nào, quay đầu nhìn về phía Ưng Tịch Vũ đang bình yên ngồi ở bên cạnh, nói: “Chỉ là Vũ Vương gia khổ tâm muốn đưa chúng ta tới đây, là vì chuyện gì?”

Ưng Tịch Vũ khẽ nhíu lông mày, trên mặt mang theo ý cười ôn nhu, nhìn Lãnh Thanh Nghiên nói: “Bổn vương thực sự thích ngươi”.

“Vậy cũng liền cảm ơn Vũ vương gia đã yêu thích”.

“Vị trí Vương phi của bổn vương vẫn trống, không biết ngươi có hứng thú làm Vương phi bổn vương? Nếu như ngươi nguyện ý, bổn vương cam đoan, ngươi sẽ rất an toàn, Lạc vương gia, thân thể Lăng Vũ cũng không có chuyện gì”.

“Ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?”

“Không, ta chỉ là cho ngươi lựa chọn mà thôi, ngươi thông minh như vậy, khẳng định có thể có một lựa chọn tốt nhất. Ngươi yên tâm, Lạc vương gia có thể cho ngươi cái gì, bổn vương cũng đều có thể cho ngươi, cam đoan sẽ không để cho ngươi chịu nửa phần ủy khuất”.

Thương Diễm Túc trong mắt sát khí thoáng hiện, nắm chặt tay Lãnh Thanh Nghiên, mắt lạnh nhìn Ưng Tịch Vũ, nói: “Ưng Tịch Vũ, ngươi bắt Lăng Vũ, dùng hắn uy hiếp Ưng Dung Kiều tới tìm hai người chúng ta hỗ trợ, mục đích chính là muốn đem hai người chúng ta dẫn đến nơi đây, sẽ không phải chỉ là mơ ước Vương phi bổn vương chứ?”

Ưng Tịch Vũ nhún vai, có vẻ thực vô tội, nói: “Bổn vương hoàn toàn không rõ ngươi đang nói cái gì, bổn vương chính là muốn đem phản đồ phản bội Thiên Ưng quốc ta bắt lại mà thôi, về phần hoàng muội bổn vương muốn cứu hắn, hoặc là nghĩ muốn tìm ai tới cứu hắn, bổn vương hoàn toàn không biết”.

Lãnh Thanh Nghiên nhẹ vỗ về cằm, tìm tòi nghiên cứu nhìn Ưng Tịch Vũ, chậm rãi nói: “Ngươi hẳn là biết một chút về quan hệ giữa ta và Lăng Vũ, nhưng lại không được rõ ràng, cho nên mới muốn lợi dụng Ưng Dung Kiều đến xác nhận hoặc là đánh giá một phen. Chỉ là đáng tiếc, Ưng Dung Kiều lại cũng không biết chúng ta đã đi tới nơi này, chỉ sợ hiện tại đang vì muốn chúng ta chiếu cố giúp nàng mà buồn rầu đây!”

“Lời này của ngươi là có ý tứ gì?” Ưng Tịch Vũ khẽ nhíu lông mày, cười nhìn Lãnh Thanh Nghiên, biểu tình trên mặt không hề thanh đổi, trong lòng lại bởi vì những lời này của Lãnh Thanh Nghiên dựng lên chút gợn sóng.

Lãnh Thanh Nghiên lại không hề trả lời vấn đề này của hắn, lập tức nói: “Ngoài ra, nếu như ta đoán không có sai, bốn năm trước, Ưng Dung Kiều đã bị ngươi uy hiếp, đem chuyện trong thân thể ta mang ngàn trùng tán nói cho ngươi biết, mà ngươi lại đem chuyện này nói cho hoàng hậu nương nương, cho nên mới có chuyện rắc rối như vậy, ta nói không có sai chứ?”

Ánh mắt híp lại nhìn, nhìn Lãnh Thanh Nghiên, dục vọng muốn đem nàng độc chiếm càng thêm mãnh liệt, nữ tử như vậy, mới có tư cách đứng ở bên người hắn!

Thương Diễm Túc ngồi ở bên cạnh nàng, lẳng lặng nhìn nàng, nếu không phải là cần thiết, hắn ngay cả nói cũng không muốn nói gì cả, bởi vì hắn cảm thấy, bộ dạng Nghiên nhi hiện tại, thật sự là rất đáng yêu, rất mê người, khiến cho hắn không muốn phân tâm nửa điểm đi nói chuyện với người khác.

Có điều, thời điểm cảm giác được trong mắt Ưng Tịch Vũ xuất hiện dục vọng chiếm giữ, ánh mắt Thương Diễm Túc bỗng phát lạnh, người này, đã được liệt vào danh sách tử vong của Thương Diễm Túc, hơn nữa còn được xếp hàng đầu.

Ưng Tịch Vũ đột nhiên cảm giác được đáy lòng chợt lạnh, cảm giác này khiến cho hắn không được thoải mái, thật giống như bị tử thần nhìn chằm chằm, dường như là theo bản năng mà đem tầm mắt chuyển đến trên người Thương Diễm Túc, nhưng cũng không có phát hiện ra điều gì cả, Thương Diễm Túc vẫn như cũ ngay cả nhìn cũng không có liếc mắt nhìn hắn một cái.

Khóe mắt nhảy lên vài cái, nhìn Lãnh Thanh Nghiên nói: “Ngươi hẳn là biết phải lựa chọn như thế nào rồi chứ? Bổn vương thực chờ mong có thể cùng ngươi cùng nhau ngồi hưởng thiên hạ”.

Lãnh Thanh Nghiên khóe miệng không khỏi hiện lên ý cười trào phúng, hóa ra người này còn muốn muốn ngồi hưởng thiên hạ?

Quay đầu liếc mắt nhìn Thương Diễm Túc một cái, nhẹ nhàng mà dựa vào trong ngực hắn, yếu ớt cười nói: “Khiến ngươi thất vọng rồi, ta cảm thấy trên đời này, ngoại trừ tướng công nhà ta ra, không có người nào đủ tư cách để ta muốn nắm tay suốt đời”.

Tay không khỏi nắm chặt, mất mát trong lòng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, tuy rằng hắn kỳ thật cũng không có chờ mong nàng có lựa chọn khác, nhưng đối với nữ nhân này, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, cũng đã in thật sâu vào trong lòng hắn.

Nhắm mắt lại nhẹ hít một hơi, sau đó chậm rãi mở mắt ra, cười nói: “Vậy cũng thật đúng là đáng tiếc, có điều bổn vương rất ngạc nhiên, sao ngươi lại có thể phát hiện ra ta cùng với Vu Hi là cùng một người?”

Lãnh Thanh Nghiên lại cũng không có cho hắn ngay câu trả lời, chỉ là nói một câu: “Đừng tưởng rằng ngươi dịch dung, thì không có người nhận ra ngươi”.

“Ngươi là khi nào thì nhận ra ta?”

“Bốn năm sau lần đầu tiên gặp mặt”.

Đồng tử không khỏi co rụt lại, trả lời như vậy, thật sự là nằm ngoài dự đoán của hắn, trong thời gian dài như vậy, chẳng phải là hắn vẫn luôn hoạt động trong tầm mắt của bọn họ?

Lãnh Thanh Nghiên lại không để ý đến Ưng Tịch Vũ, mà là cả người đều ghé vào trong ngực Thương Diễm Túc, lười biếng híp mắt, nhìn về phía ngoài trang viên, nhẹ giọng nói: “Người của Hoàng hậu nương nương hình như cũng sắp tới rồi”.

Ưng Tịch Vũ đột nhiên từ trên ghế đứng lên, âm tình bất định nhìn Lãnh Thanh Nghiên, vậy mà ngay cả việc này nàng cũng biết, như vậy vì sao hai người các nàng còn dám đến đây?

Thời điểm Ưng Tịch Vũ đứng lên, Sử thừa tướng vẫn đứng ở bên cạnh trừng mắt nhìn chằm chằm hai người Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên ra tay, từ bên trong ống tay áo rút ra một thanh chủy thủ liền hướng tới Lãnh Thanh Nghiên hung hăng đâm tới.

~~~~~~~~~~~~~~~

Gió nhẹ thổi bay, Lãnh Thanh Nghiên vẫn như cũ hoàn hảo không tổn hao gì ghé vào trong ngực Thương Diễm Túc, chủy thủ kia vẫn nằm trong tay của Sử thừa tướng, nhưng lại bị hai ngón tay của Thương Diễm Túc kẹp lại không thể tiến thêm được chút nào nữa.

“Sử thừa tướng, ngươi dám mưu hại Vương phi?” Thương Diễm Túc thần sắc đạm mạc, lạnh giọng nói.

Sử thừa tướng hừ lạnh một tiếng, lực đạo trên tay càng thêm gia tăng, ý đồ muốn muốn đem chùy thủ đâm mạnh xuống, “Lão phu đã nói rồi, hôm nay, ta tuyệt đối không để cho hai ngươi sống sót rời khỏi đây!”

“Chỉ sợ người không thể còn sống rời đi, là ngươi”.

Lãnh Thanh Nghiên quay đầu lại, hướng về phía Sử thừa tướng lộ ra một nụ cười lạnh lùng mà tàn khốc đột nhiên vung tay lên tung một chưởng vào giữa bụng hắn.

Chỉ là, một chưởng vừa tung ra này nhìn như rất nhẹ, nhưng khi dừng lại trên người Sử thừa tướng, trong nháy mắt mặt của hắn đỏ lên, không khỏi khom lưng xuống, sau đó cả người bay ra phía ngoài.

Máu tươi mãnh liệt phun ra ngoài, sau đó hung hăng va chạm ở trên cây cột, khiến cho cả căn phòng không khỏi lắc lư một chút. Sử thừa tướng dựa lưng vào trên cây cột xụi lơ trên mặt đất, đôi mắt trừng lớn mang theo vẻ không dám tin nhìn Lãnh Thanh Nghiên.

“Ngươi… Ngươi nhưng lại… Dám giết lão… Lão phu.. “.

Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt đạm mạc nhìn hắn, nói: “Không phải vừa rồi ngươi cũng muốn giết ta hay sao? Chắc ngươi cũng đã thấy, ta dám giết Thừa tướng đại nhân ngươi?”

Hừ, Thừa tướng đại nhân có gì đặc biệt hơn người? Dám giết nàng, cho dù là hoàng đế, nàng cũng sẽ giết không tha, từ trước đến nay nàng cũng vẫn luôn ích kỷ, cũng không có hứng thú đi làm cái chuyện gì mà vì giang sơn xã tắc, ngay cả tính mệnh chính mình đều có thể không cần.

Hơn nữa, Sử thừa tướng không phải muốn phản bội Thương Lang quốc sao? Nàng đây cũng là vì dân trừ hại, miễn cho hắn tiếp tục cấu kết với Ưng Tịch Vũ, làm ra càng nhiều chuyện hại người hại mình.

A được rồi được rồi, tìm nhiều lý do như vậy, thực ra cũng là muốn tìm một lý do để mình xuống tay hạ sát mà thôi, Lãnh Thanh Nghiên đạm mạc nhìn Sử thừa tướng càng lúc càng yếu dần, nhẹ hạ khóe miệng, nói: “Ta làm vậy chính là vì dân trừ hại, đương nhiên, đây chỉ là lấy cớ cho bản thân ta mà thôi, lý do thật sự chính là, ta muốn giết ngươi”.

Lãnh Thanh Nghiên ra tay khiến cho ngay cả Ưng Tịch Vũ cũng sửng sốt một chút, hắn là thật sự thật không ngờ rằng Lãnh Thanh Nghiên lại giết người mà mặt không biến sắc chút nào, nhớ lại những chuyện trước đây, đột nhiên đáy lòng hắn một trận phát lạnh.

Sử thừa tướng sinh mệnh càng lúc càng suy yếu, thần thái trong ánh mắt càng lúc càng hư vô, Thương Diễm Túc đã đem tầm mắt chuyển đến trên người Ưng Tịch Vũ, trên mặt mang theo ý cười trêu tức.

Ưng Tịch Vũ sắc mặt âm tình bất định, lành lạnh nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Các ngươi cố ý ở chỗ này chờ người của Hoàng Hậu đến?”

“Đúng vậy, nếu không, cần gì cần phải nói với ngươi những điều vô nghĩa như vậy? Ưng Tịch Vũ, cho dù bản lĩnh của ngươi có cao tới đâu, dù sao nơi này vẫn là Thương Lang quốc”.

“Chẳng lẽ các ngươi sẽ không muốn cứu Lăng Vũ sao? Phải biết rằng, hắn hiện tại là ở trên tay của ta!”

“Lăng Vũ? Hắn không phải hộ quốc tướng quân Thiên Ưng quốc ngươi sao? Người nên quan tâm đến sinh mạng của hắn phải là ngươi mới đúng chứ?”

“Ngươi.. “. Ưng Tịch Vũ không khỏi đem tầm mắt chuyển đến trên người Lãnh Thanh Nghiên, nói, “Nếu ta đoán không sai, Lăng Vũ kia hình như là bằng hữu của ngươi, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn bằng hữu của mình ở trên tay ta, cũng không cứu giúp sao?”

Lãnh Thanh Nghiên thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng nhẹ mở, nói: “Ưng Tịch Vũ, ngươi xác định là ngươi biết rõ mối quan hệ giữa hai chúng ta chứ hả?”

“Ngươi… Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự đối với sự sống chết của Lăng Vũ không quan tâm đến sao?”

Ưng Tịch Vũ cũng có chút hoảng, hắn không ngờ rằng Lãnh Thanh Nghiên thấy Lăng Vũ chết mà không cứu, kỳ thật đối với mối quan hệ giữa Lãnh Thanh Nghiên và Lăng Vũ hắn cũng không thực sự hiểu rõ, chỉ biết hai người bọn họ là bằng hữu, vốn cũng không hề nghĩ dùng Lăng Vũ có thể kiềm chế được hai người kia, chỉ là muốn đưa bọn họ tới đây mà thôi.

Nhưng mà hiện tại, đứng trước cục diện như vậy, tất nhiên hắn cũng mong có thể lợi dụng Lăng Vũ để Lãnh Thanh Nghiên phải bó tay, về phần Thương Diễm Túc, hắn cũng không có ôm hy vọng gì cả, bởi vì hắn thật sự là quá rõ ràng, Thương Diễm Túc tuyệt đối sẽ không vì một người râu ria mà bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.

Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng nhìn hắn, giống như đang nhìn một kẻ ngốc, trên mặt nhịn không được hiện lên ý cười châm chọc, lắc lắc đầu, nói: “Ưng Tịch Vũ, ngươi thực ra đối với nhiều việc cũng không hiểu rõ a. Hiện tại ta cũng nói thật cho ngươi biết, ngươi dùng Lăng Vũ, là không uy hiếp được ta”.

“Ta hiện tại sẽ giết hắn!”

“Ngươi cho là ngươi có thể làm được sao?”

Khẽ nhíu lông mày lại, Ưng Tịch Vũ trong mắt xuất hiện một tia ánh sáng, nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Xem ra, ngươi cũng không phải là thật sự không quan tâm đến sống chết của Lăng Vũ”.

“Đương nhiên, đó chính là đồng đội tốt nhất của ta, chẳng qua, ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi có thể làm gì hắn hay sao? Hay là ngươi cho rằng, hắn thật sự vô dụng, sẽ bị ngươi dễ dàng bắt đến như vậy?”

Ưng Tịch Vũ trong lòng cả kinh, đang muốn nói điều gì đó, lúc này từ bên ngoài đột nhiên truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, tiếp đó vốn dĩ Lăng Vũ kẻ đang bị hắn giam giữ lại xuất hiện trước mắt hắn.

Đột nhiên mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin nhìn Lăng Vũ đột nhiên xuất hiện, kinh hô: “Ngươi… Ngươi làm sao có thể thoát ra?”

Lăng Vũ lạnh lùng nhìn hắn một cái, khóe miệng hiện lên một tia cười trào phúng, nói: “Ngươi thực nghĩ rằng dựa vào những người này của ngươi mà có thể bắt được ta hay sao? Nếu không phải vì giúp Thanh Nghiên đem ngươi cùng những kẻ cấu kết vơi ngươi dẫn đến, ta sớm đã giết ngươi!”

Ưng Tịch Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Vũ, cắn răng nói: “Là Dung Kiều, thế nhưng nàng ấy đã đem giải dược giao cho ngươi!”

Hắn cho rằng, Ưng Dung Kiều đã chế ra giải dược của độc dược trước, để cho Lăng Vũ phòng ngừa những chuyện vạn nhất xảy ra, đó cũng là nguyên nhân vì sao Lăng Vũ lại hoàn hảo xuất hiện ở trong này.

Nhưng khi nghe được lời này của hắn, Lăng Vũ cũng nhẹ nhíu mày, nói: “Trên đời này, cũng không phải chỉ có người Thiên Ưng quốc các ngươi là nhân tài về độc dược, hơn nữa, chuyện này, Dung nhi từ đầu tới cuối cũng không hề biết, bởi vì ta không muốn nàng phải đối phó với chính hoàng huynh của mình, tuy rằng ngươi cũng chưa bao giờ đối xử với nàng như là muội muội”.

Ưng Tịch Vũ vẻ mặt không ngừng biến đổi, nhìn Lăng Vũ cùng Lãnh Thanh Nghiên, trên mặt có không cam lòng, nói: “Các ngươi căn bản là không có liên hệ với nhau, làm sao có thể ăn ý như vậy?”

“Nếu như chuyện gì cũng phải vạch kế hoạch ngay từ trước, vậy thì còn có thể làm nên chuyện gì chứ?”

“Ngươi.. “.

Lãnh Thanh Nghiên đi tới bên cạnh Lăng Vũ, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Vũ, chuyện ở trong này giao cho ngươi đó, ta cùng Túc ra ngoài dàn xếp những người bên ngoài”.

Gật đầu, Lăng Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Ưng Tịch Vũ, đối với Ưng Tịch Vũ, hắn hận đến thấu xương, hắn và Dung nhi bị bắt phải chia lìa, còn bị uy hiếp nhiều như vậy, toàn bộ đều là kiệt tác của Ưng Tịch Vũ, mà những người như bọn họ, toàn bộ đều là có cừu tất báo!

Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc ra ngoài trang viên, thuận tiện đem thủ hạ của Ưng Tịch Vũ trong trang viên giải quyết hơn phân nửa, đứng ở cửa trang viên, chờ người của hoàng hậu xuất hiện.

Thương Diễm Túc nắm chặt tay Lãnh Thanh Nghiên, nhưng mà vẻ mặt lại có chút hoảng hốt.

Kéo nhẹ tay hắn vài cái, ngẩng đầu thân thiết hỏi: “Túc, chàng làm sao vậy?”

Vươn tay đem nàng ôm vào trong ngực, trong giọng nói mang theo chút ghen tuông, nói, “Nghiên nhi, nàng cũng Lăng Vũ kia hình như rất là ăn ý với nhau, vậy mà không cần phải thông báo trước gì đó mà vẫn biết đối phương sẽ làm cái gì”.

Sửng sốt, chớp ánh mắt có chút ngây ngốc nhìn Thương Diễm Túc, đột nhiên “Phốc” một tiếng bật cười, nhẹ dựa sát vào trong ngực hắn, nhẹ giọng hỏi: “Không phải là chàng đang ghen đó chứ?”

Trên mặt hiện lên một chút đỏ hồng mất tự nhiên, nhưng Thương Diễm Túc cũng không có phủ nhận, hắn quả thật có chút ghen a, Nghiên nhi của hắn làm sao có thể cùng nam nhân khác ăn ý như vậy? Điều này khiến hắn xuất hiện một tia khủng hoảng, may mắn là Lăng Vũ kia đã có Ưng Dung Kiều, hẳn là cũng sẽ không đến đoạt Nghiên nhi của hắn.

“Thời gian chúng ta quen biết cũng đã mười mấy năm, cùng nhau làm rất nhiều việc, trong lúc đó có rất nhiều việc hiểu biết quen thuộc với nhau, tất nhiên sẽ hiểu rõ bản lính của mỗi người, cũng có thể đoán ra hành vi cùng mục đích mà hắn làm ra như vậy”.

“Nói như vậy, ta đối Nghiên nhi còn chưa đủ hiểu biết sao?”

“Ách?”

“Còn nữa, Nghiên nhi nói ‘chúng ta’, sẽ không phải là ngay cả với những người kia cũng như vậy chứ?”

“Đúng vậy!”

Thương Diễm Túc trong mắt đột nhiên hiện lên một tia tinh quang, hắn nhớ lại ánh mắt lúc đó của Diệp Trần Nhiên, còn có khi lần đầu tiên nhìn thấy U Minh Dạ, hắn đối với Nghiên nhi chính là một bộ biểu hiện tham muốn giữ lấy.

“Túc, chàng lại làm sao vậy?”

“Không có việc gì, ta chỉ là đang nghĩ, nên làm như thế nào mới có thể hiểu rõ Nghiên nhi một chút, như vậy mới có thể ăn ý với Nghiên nhi thực tốt”.

Cười ngọt ngào một chút, gắt gao ôm thắt lưng hắn, nói: “Hiện tại chúng ta cũng rất ắn ý a, thậm chí có nhiều điểm so với bọn Lăng Vũ đã ở chung mười mấy năm còn ăn ý hơn!”

Khẽ nhíu mày, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trước đó, thật đúng là như vậy, phát hiện này làm cho tâm tình Thương Diễm Túc không khỏi tốt hơn, nhưng hắn cũng sẽ không vì vậy mà khinh thường những kẻ khác.

Tốt nhất, hai người kia vĩnh viễn đều không cần xuất hiện ở trước mặt Nghiên nhi, đương nhiên chính hắn cũng nghĩ đây là việc không có khả năng, cho nên hắn chỉ có thể càng thêm cẩn thận chú ý một chút.

~~~~~~~~~~~~

Bởi vì không yên tâm những người này của Ưng Tịch Vũ không đủ đối phó với hai người Thương Diễm Túc, cho nên Hoàng Hậu đã cố ý phái đến một số cao thủ, nhưng mà vì Hoàng Hậu nhận được tin tức của Ưng Tịch Vũ hơi trễ, cho nên người của bà ta cũng tới khá trễ.

Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên giấu mình trong một góc khuất của trang viên, về phần chuyện tình trong trang viên, đã giao cho Lăng Vũ xử lý, Lãnh Thanh Nghiên biết, đối với Ưng Tịch Vũ, Lăng Vũ khẳng định rất muốn tự mình giải quyết.

Nơi góc đường, xuất hiện một đội hắc y nhân tỏa ra khí thế dũng mãnh, đang hướng về phía trang viên của Ưng Tịch Vũ mà đến, ngay khi vừa tới gần trang viên, người dẫn đầu đột nhiên giơ tay, khiến tất cả mọi người đều ngừng lại, ánh mắt đề phòng quét nhìn bốn phía, trong mắt thoáng hiện tinh quang.

Biểu tình trên mặt ngưng trọng, đã phát hiện ra chung quang không được đúng lắm, đang muốn lui lại, nhưng lúc này từ trên các nóc nhà gần đó xuất hiện rất nhiều cao thủ, rất nhanh đã bao vây xung quanh ba mươi mấy người kia.

Bóng dáng Thương Diễm Trạch xuất hiện ở trên nóc nhà, nhìn thấy đám hắc y nhân nhanh chóng tụ lại với nhau, nói: “Các ngươi đã bị bao vây, bổn vương khuyên các ngươi tốt nhất vẫn là không nên chống cự, có lẽ còn có thể tha cho các ngươi một mạng, nếu không, giết không tha!”

Người dẫn đầu nhìn về phía Thương Diễm Trạch, thất thanh nói: “An Định vương? Ngươi hồi kinh lúc nào?”

Thương Diễm Trạch khẽ nhíu mày lại, cẩn thận liếc mắt nhìn kẻ dẫn đầu kia một cái, sau đó nói: “Thì ra là Lý thị vệ, nếu mọi người đều là người quen, bổn vương tất nhiên cũng sẽ không là khó các ngươi, chỉ cần các ngươi không chống cự, bổn vương cam đoan, tuyệt đối sẽ ở trước mặt thất ca ta nói tốt cho các ngươi, để huynh ấy không so đo cùng các ngươi, dù sao, các ngươi cũng chỉ là nghe lệnh làm việc”.

“Nếu An Định vương biết ta cũng là phụng mệnh làm việc, nên biết rõ, chúng ta sẽ không bó tay chịu trói”.

“Ừm? Nói như vậy, các ngươi nhất định phải cùng bổn vương đối nghịch?”

“Mệnh lệnh của nương nương không thể trái!”

Thương Diễm Trạch trái lại không để ý, nghe câu trả lời như thế, chỉ là nhún nhún vai, trên mặt có chút bất đắc dĩ, nói: “Các ngươi đã không sợ chết, nhất định nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Hậu, như vậy liền… Giết!”

Một chữ “giết” kia, Thương Diễm Trạch chỉ là nhẹ giọng nói, lại lộ ra sát khí không thể địch nổi, đây là kinh nghiệm từ chiến trường giữa núi thây biển máu luyện ra, không phải là cố ý làm như vậy, từ tận bên trong người tỏa ra, cũng không phải người bình thường có thể bắt chước được.

Ngay phía trước trang viên, Lăng Vũ cùng Ưng Tịch Vũ đang kịch chiến, ở bên ngoài trang viên, người Hoàng Hậu phái tới cùng người của Thương Diễm Trạch cũng đã bắt đầu huyết chiến.

Thương Diễm Túc mang theo Lãnh Thanh Nghiên phi thân đến bên cạnh Thương Diễm Trạch, đứng ở trên nóc nhà nhìn

màn huyết chiến phía dưới, vẻ mặt đạm mạc, sau khi nhìn trong chốc lát, chỉ hướng về phía Thương Diễm Trạch nói một câu: “Đừng giết hết”.

Sau đó, hắn liền mang theo Lãnh Thanh Nghiên xoay người rời đi, mọi chuyện ở nơi này cũng không có gì nằm ngoài suy đoán, nói cách khác. Không phải chuyện của bọn họ, chuyện còn lại để cho Thương Diễm Trạch xử lý.

Lãnh Thanh Nghiên hai tay vòng qua cổ Thương Diễm Túc, im lặng ở trong ngực hắn, dù sao nàng cũng lười động thủ, để cho hắn mang nàng đi là được rồi.

“Túc, tiếp theo, chúng ta đi đâu?”

“Hồi phủ”.

“Ai? Hồi phủ?”

“Nếu không Nghiên nhi còn muốn đi nơi nào?”

Cong cong cái miệng nhỏ nhắn, than thở nói: “Cũng không có chỗ nào có thể đi, hôm nay cũng thật nhiều chuyện, vừa mới trở lại kinh thành, tin tức của bọn họ cũng đã nhanh như vậy rồi?”

Cười khẽ một tiếng, cằm để trên đỉnh đầu nàng nhẹ cọ vài cái, tiếp tục hướng về phía Lạc vương phủ bay đi. Hôm nay liền dừng ở đây đi, liên tục gấp rút lên đường mấy ngày, sau khi trở lại kinh thành lại nhiều chuyện như vậy, vừa rồi Nghiên nhi mới chợp mắt trong chốc lát, khẳng định sớm đã mệt muốn chết rồi.

Bất kể là chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, đều đợi cho Nghiên nhi nghỉ ngơi đủ rồi nói sau.

Chỉ là, bên trong Lạc vương phủ lại vẫn như cũ không yên bình, bởi vì Ưng Dung Kiều không biết Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên hai người sớm không còn ở trong phòng, nàng còn đang tính toán đem hai người gọi ra, nhưng lại không thể trực tiếp động thủ xông vào.

Nhưng thật ra Vân Mộng Tuyết, đã ngồi xuống trước cửa phòng trong viện, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn cửa phòng kia một cái, ngược lại là thường xuyên nhìn quanh phía ngoài vương phủ.

Ưng Dung Kiều quả thực sắp điên rồi, đứng ở ngoài gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng, hai người kia quả nhiên là định lực mười phần, vậy mà lại để cho nàng tùy ý ở ngoài nửa ngày, tranh cãi ầm ĩ nửa ngày, lại không có nửa điểm phản ứng.

Vân Mộng Tuyết ngáp một cái, hướng Ưng Dung Kiều nói: “Dung phi nương nương, ngươi cũng đừng đứng ở nơi đó, nếu bọn họ không muốn ra, cho dù ngươi đứng chết ở nơi đó, bọn họ cũng sẽ không ra, vẫn là đến bên này ngồi một lúc, nghỉ đi!”

Ưng Dung Kiều nhẹ nhíu đôi mi thanh tú, độc dược giấu ở trên người có nhiều lần đều thiếu chút nữa bị nàng tung ra, nhưng mỗi khi ở thời khắc mấu chốt nàng cũng đều khống chế được mình, nàng hiểu được, nếu nàng đem thị vệ canh giữ ở cửa hôn mê, hai người trong phòng kia chỉ sợ cũng sẽ càng không đi cứu Lăng Vũ.

Cái gọi là lo lắng sẽ bị loạn, tuy rằng Ưng Dung Kiều hiểu được bản lĩnh của Lăng Vũ, nhưng mà bốn năm không gặp, hơn nữa từ nhỏ đối Ưng Tịch Vũ đã rất sợ hãi, khiến cho nàng không hề nghi ngờ Lăng Tịch Vũ có thể tổn thương đến Lăng Vũ.

Nàng không nghĩ đi quản hoàng huynh vì sao muốn nàng tìm đến Lạc vương gia cầu cứu, cũng không muốn quan tâm hoàng huynh hắn rốt cuộc muốn làm cái gì, nàng chỉ biết là, nếu nàng không làm như vậy, Vũ ca ca của nàng sẽ gặp nguy hiểm, lúc này nàng chết cũng không muốn nhìn đến chuyện này.

Vân Mộng Tuyết khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Thật không rõ Lăng Vũ cái tên kia làm sao có thể thích ngươi? Trừ bỏ vẻ ngoài dễ coi ra, bổn minh chủ thật sự không có phát hiện ngươi còn có ưu điểm gì khác”.

Ưng Dung Kiều quay đầu nhìn chằm chằm Vân Mộng Tuyết, tức giận đến nghiến răng, đối với Vân Mộng Tuyết, nàng thật rất để ý, đơn giản là Vân Mộng Tuyết nói nàng ta là thê tử chưa cưới của Lăng Vũ.

Chỉ tiếc, Vân Mộng Tuyết căn bản là đối với ánh mắt của nàng làm như không thấy, đang muốn nói gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía ngoài vương phủ, nói: “Bọn họ đã trở lại”.

Sửng sốt một chút, lập tức Ưng Dung Kiều cũng đã cảm thấy được có người đang đến gần bên này, vội vàng đem tầm mắt dời qua, đã thấy Thương Diễm Túc ôm Lãnh Thanh Nghiên, trực tiếp liền từ trên tường bay đến, dừng ở trong vương phủ, sau đó hướng tới bên này chậm rãi đi tới.

Nháy mắt, theo bản năng lại quay đầu nhìn về cửa phòng đóng chặt phía sau, lại xoay người nhìn về phía hai người Thương Diễm Túc, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, hỏi: “Các ngươi đi ra ngoài từ lúc nào?”

Nàng thế nhưng nửa điểm đều không có phát giác ra!

Lãnh Thanh Nghiên đang ngủ ở trong lòng Thương Diễm Túc, vừa rồi cũng là thừa dịp trong thời gian Thương Diễm Túc phái người đi ra ngoài điều tra nơi ở của Ưng Tịch Vũ chợp mắt trong chốc lát, cảm giác không ngủ đủ thật là rất khó chịu.

Thương Diễm Túc đi qua bên người Ưng Dung Kiều, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, Lăng Vũ đã không có việc gì, có điều ngươi tốt nhất vẫn là ở trong vương phủ không cần rời khỏi, một lát nữa hắn sẽ tới nơi này tìm ngươi”.

Nói xong, người đã vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt Lãnh Thanh Nghiên ở trên giường, mà tiểu tử kia vốn đang ở trong phòng cong cong cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt bất mãn nhìn phụ thân.

Hiện tại nó đang là bệnh nhân nha, vậy mà phụ thân lại để cho nó một mình ở trong phòng, mà lại không cho nó nghỉ ngơi, bên ngoài liên tục có một nữ nhân ầm ĩ, nếu phụ thân còn không trở lại, tiểu vũ trụ nó lập tức sẽ bạo phát!

“Phụ thân, hai người lại để cục cưng một mình ở lại chỗ này, bên ngoài thật ồn ào a, cục cưng không thể nào mà ngủ được”.

Thương Diễm Túc đem tiểu tử kia ôm vào trong ngực, an ủi nói: “Hiện tại đã không ầm ỹ, ngoan, cục cưng, phụ thân ôm con ngủ được không?”

Nghe vậy, tiểu tử kia lúc này cả người đều hướng tới phụ thân trèo lên, nhẹ mân môi lộ ra nụ cười giống như mèo con, ghé vào trên vai mặt phụ thân, an tâm ngủ.

Thương Diễm Túc sửng sốt một chút, không khỏi bật cười, ôm tiểu tử kia nằm xuống bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên, ba ngày gần đây, thời gian ngủ cộng lại, cũng không đến ba canh giờ đâu!

Lăng Vũ cũng không có để Ưng Dung Kiều chờ lâu, rất nhanh hắn đã đến Lạc Vương phủ, đem sự tình đại khái nói cho nàng, tất nhiên trong đó có xảy ra một số việc, có điều đối với Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên mà nói, cũng không có quan hệ gì.

Ngược lại Vân Mộng Tuyết, lúc mới đầu mắt còn có ý xấu theo Ưng Dung Kiều cướp đoạt Lăng Vũ, nhưng sau lại không biết xảy ra chuyện gì, lại cùng Thương Diễm Trạch đánh nhau.

Hai hắc y nam tử đội đấu lạp xuất hiện ở góc đường đối diện Lạc Vương phủ, lẳng lặng nhìn về phía Lạc vương phủ, một người trong đó nhẹ giọng nói: “Tam đệ, ngươi nói xem, chúng ta nên làm thế nào mới tốt?”

Một người khác đứng ở bên cạnh, đối với câu hỏi của hắn cũng không đáp lại.

Khẽ thở dài, tiếp tục nói: “Hiện tại Mộc gia chỉ còn lại có hai người chúng ta, mà người khiến Mộc gia ta hủy diệt là ở chỗ này, chúng ta hẳn là nên tới vì gia tộc báo thù?”

Đúng vậy, hai người kia đúng là Mộc Ngâm Phong cùng Mộc Ngâm Thần ngày đó may mắn trốn thoát, hơn một tháng qua, triều đình luôn tìm kiếm tung tích bọn họ nhưng vẫn đều không có tìm được bọn họ, lại không ngờ rằng hiện tại xuất hiện ở tại nơi này.

Có điều đáng tiếc, không một ai phát hiện ra hai người kia.

Mộc Ngâm Thần trầm mặc đứng ở bên người Mộc Ngâm Phong, nghe được câu nói kia của hắn, ánh mắt có một tia dao động, lạnh giọng nói: “Ngươi không phải nói, nên vì Mộc gia báo thù sao?”

“Nhưng đó là Thanh Nghiên”.

Khẽ mân môi, hỏi: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”

Sửng sốt một chút, hắn muốn như thế nào? Chính hắn cũng không biết, là thiếu gia Mộc gia, hắn lẽ ra nên cùng người khiến Mộc gia hủy diệt không đội trời chung, nhưng đó là Thanh Nghiên, hắn vô luận như thế nào cũng không cùng nàng đối đầu được.

“Tam đệ, ngươi có phải hay không, cũng thích Thanh Nghiên?”

“Đúng!” Mộc Ngâm Thần không do dự, gật đầu thừa nhận, nói tiếp: “Nhưng mặc kệ như thế nào, nàng đều là người khiến Mộc gia ta bị hủy diệt, ta sẽ không bỏ qua cho nàng!”

Mộc Ngâm Phong cả người run rẩy một chút, gắt gao nhắm hai mắt lại, thật sâu thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Ta cũng vậy, cho dù nàng là Thanh Nghiên, ta cũng phải vì người Mộc gia đã chết tìm nàng mà báo thù”.

Mặc kệ Mộc gia có hay không có lỗi với Lãnh Thanh Nghiên, đối với Mộc Ngâm Phong bọn họ mà nói, bọn họ là thiếu gia của Mộc gia, Mộc gia là nhà bọn họ, hiện tại Lãnh Thanh Nghiên đem Mộc gia phá hủy, cho dù bọn họ vẫn yêu nàng như cũ, cũng không thể thay đổi cái gì.

Nhất định, bọn họ phải đứng ở vị trí đối đầu.

Lặng yên ẩn thân, nơi đó giống như không hề xuất hiện sự tồn tại của bọn họ, làm cho cả triều đình đều tìm kiếm hơn một tháng hai huynh đệ Mộc gia, lại một lần nữa biến mất.

Đương nhiên, có lẽ cũng không một ai phát hiện ra bọ họ đã từng xuất hiện ở nơi này.


/84

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status