Mục Bố đại sư sở hữu một loại luyện đan bí thuật, lợi dụng Mãng Tâm Thảo có thể tăng thêm dược hiệu trên diện rộng. Trong mấy ngày tỷ thí vừa rồi, mọi người nhiều đều biết về điều này. Hiện nay lại thêm thú biến dị này, có thể lấy được một số lượng lớn Thảo Mãng Sơn Hùng từ Mãng Sơn Hùng Thú. Có thể nói là hợp nhau lại sẽ càng tăng thêm sức mạnh, như hổ thêm cánh.
- Cứ như vậy, chí ít Mục Bố đại sư có thể mang Công Tôn gia chạy nước rút tiến lên trước năm mươi!
- Kỳ quái, có Mãng Tâm Thảo như vậy mà các gia tộc khác lại không ai đến tranh đoạt.
- Điều này cũng dễ hiểu thôi, tranh đoạt Mãng Tâm Thảo, mà không có độc môn bí thuật của Mục Bố đại sư, căn bản cũng là vô ích. Hơn nữa, con yêu thú biến dị này có thể chết bất kỳ lúc nào. Vì nó mà đi đắc tội một gia tộc nhất lưu đang phát triển không ngừng, thực sự không có lợi.
Trong tiếng bàn luận của mọi người xung quanh, Công Tôn Uyển Nhi tiến về hướng Thảo Mãng Sơn Hùng Thú.
Đang định tiếp thu nó, thì Sở Vân thình lình mở tiên nang túi, triệu hồi Thảo Mãng Sơn Hùng Thú trở về.
- Hử, ngươi làm vậy là có ý gì?
Đây là lần thứ hai bị đùa giỡn, sắc mặt Công Tôn Uyển Nhi nhất thời trầm xuống, nhìn Sở Vân lạnh giọng quát.
Sở Vân nhún nhún vai, giọng điệu vẫn vô cùng bình thản:
- Công Tôn gia các ngươi tính là gì? Các ngươi cũng xứng đáng sở hữu con Thảo Mãng Sơn Hùng Thú này sao?
Mọi người chung quanh đều sợ ngây người. Cả đám sững sờ tại chỗ, trừng mắt líu lưỡi, nhìn về phía Sở Vân.
Người này điên rồi sao?
Vừa rồi hắn vừa nói cái gì? Tự nhiên lại khiêu khích một gia tộc hàng nhất lưu sao?
- Ha ha ha, người này cao ngạo thật giống với ca ca.
Ở phía xa, Vân Tiểu Ái nhếch miệng cười ra tiếng.
- Lời hắn nói chính là sự thật.
Ánh mắt Vân Bạch Tham lấp lánh.
- Con Thảo Mãng Sơn Hùng thú này là yêu thú Tiên Thiên, đương nhiên có thể tạo ra Mãng Tâm Thảo nhiều vô hạn. Ngay cả trong tay Cường giả Hoàng cấp cũng không có mấy yêu thú như vậy. Công Tôn gia có đức có tài gì mà xứng đáng có thể sở hữu một yêu thú Tiên Thiên như vậy chứ?
- Ngươi!
Trên mặt Công Tôn Uyển Nhi hiện lên vẻ không thể tin được. Nàng còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Từ nhỏ đến lớn, còn chưa từng có người nào dám nói như vậy, dám xúc phạm nàng như vậy.
Không chỉ xúc phạm nàng, mà còn xúc phạm tới uy danh của toàn bộ Công Tôn gia.
- Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?
Sở Vân thản nhiên thu những sợi Mãng Tâm Thảo bỏ vào tiên nang.
- Các ngươi có thể lăn.
Giọng điệu của hắn vẫn bình thản như nước, dường như đó là một chuyện bé nhỏ không đáng kể đến.
- Người thanh niên này điên rồi, thực sự điên rồi.
- Không ngờ dám bảo Công Tôn Tiểu thư cút đi. Đây rõ ràng là khiêu khích uy nghiêm của Công Tôn gia. Bản lĩnh của người thanh niên này không lớn, nhưng ngược lại lá gan rất to.
- Xong đời, hắn chết chắc rồi. Công Tôn gia để giữ gìn thể diện của mình, nhất định sẽ định tội hắn. Giờ hắn đã là một người chết đi được.
Đám người ở dưới bàn luận xôn xao.
- Ha ha a...
Công Tôn Uyển Nhi giận dữ cười gằn, ngăn đám thành viên gia tộc phía sau định động thủ.
Ánh mắt nàng nhìn về hướng Sở Vân, bén nhọn như dao, dáng vẻ tươi cười tràn ngập sự châm chọc.
- Ngươi cho là ở Đan Thánh sơn, chúng ta không động tới ngươi sao? Triệu Phì công tử…
- Hả, Công tôn Tiểu thư, thì ra nàng biết tên của ta sao?
Triệu Phì kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Trong mắt Công Tôn Uyển Nhi hiện lên một tia khinh thường, nàng tâm cơ thâm trầm, muốn đối phó Sở Vân, tất nhiên phải thăm dò tình hình của toàn bộ đội ngũ Trần gia rồi.
- Người này khiêu khích gia tộc Công Tôn ta, kỳ thực cũng chính là khiêu chiến quyền uy gia tộc hàng nhất lưu chúng ta. Triệu Phì công tử, công tử là người của Triệu gia. Công tử muốn che chở cho người như vậy sao?
Công Tôn Uyển Nhi tiếp tục nói.
- Đương nhiên là không có khả năng đó. Người như thế tội ác tày trời, chết chưa hết tội!
Triệu Phì lập tức vỗ ngực, lớn tiếng đáp.
- Tiểu thư Trần gia, nàng vì một người như hắn mà không để ý tới thiện ý của Công Tôn gia hay sao? Trần gia là gia tộc lớn hàng nhất lưu. Trong lòng Công Tôn gia chúng ta vẫn luôn tôn kính. Nghìn vạn lần không nên hiểu lầm, ta tuyệt không có ý định khiêu khích Trần gia. Mà là người này ở trước mặt ta, thực sự quá cao ngạo. Nếu không cho hắn một bài học, uy danh của Công Tôn gia ta ở đâu? Uyển Nhi chân thành hy vọng Vũ Tình tỷ tỷ có thể hiểu cho ta.
Công Tôn Uyển Nhi lại nói.
Trần Vũ Tình do dự không quyết
Ánh mắt nàng đảo một vòng, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Triệu Phì, vẻ lạnh lùng đến cực điểm của Gia Môn đại sư, sự tức giận của mọi người bên Công Tôn gia, cùng với nụ cười nhạt trên khuôn mặt lãnh đạm của Sở Vân.
- Ôi, ta đại biểu cho Trần gia tuyên bố, loại bỏ Vô danh công tử. Cáo từ.
Nói xong những lời này, Trần Vũ Tình xoay người rời đi. Ngay cả liếc mắt nhìn Sở Vân, biểu đạt chút áy náy cũng không có.
- Ha ha, Vân công tử, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?
Công Tôn Uyển Nhi nhẹ giọng cười, ánh mắt nhìn về phía Sở Vân tràn ngập vẻ khinh miệt và xem thường.
Công Tôn Uyển Nhi cười nhạt nhìn về phía Sở Vân giống như nhìn con kiến hôi dưới chân.
Triệu Phì nhếch miệng, sắc mặt toát ra vẻ cực kỳ khinh thường:
- Một tán tu như ngươi thì tính là cái gì? Lại còn dõng dạc như thế, khiêu khích uy danh của một gia tộc nhất lưu!
Có người lắc đầu thở dài:
- Chàng thanh niên này tiêu rồi, liên tiếp đắc tội Công Tôn gia và Triệu gia, cuộc sống sau này phải chịu cảnh ảm đạm tối tăm rồi.
Có người lại hả hê:
- Hừ, kiêu ngạo ương ngạnh thì phải trả giá. Hiện tại, ngay cả tư cách tham gia Bách Gia Đan Hội hắn cũng không có.
- Chỉ là thủ đoạn của vị tiểu thư Công Tôn gia kia cũng sắc bén lắm. Nói đôi ba câu đã bức tên tiểu tử này vào tuyệt cảnh.
- Hắc hắc! Đệ tử của đại gia tộc nào có đơn giản như vậy.
Mọi người xôn xao bàn tán, vây quanh lại để xem náo nhiệt.
- Cứ như vậy, chí ít Mục Bố đại sư có thể mang Công Tôn gia chạy nước rút tiến lên trước năm mươi!
- Kỳ quái, có Mãng Tâm Thảo như vậy mà các gia tộc khác lại không ai đến tranh đoạt.
- Điều này cũng dễ hiểu thôi, tranh đoạt Mãng Tâm Thảo, mà không có độc môn bí thuật của Mục Bố đại sư, căn bản cũng là vô ích. Hơn nữa, con yêu thú biến dị này có thể chết bất kỳ lúc nào. Vì nó mà đi đắc tội một gia tộc nhất lưu đang phát triển không ngừng, thực sự không có lợi.
Trong tiếng bàn luận của mọi người xung quanh, Công Tôn Uyển Nhi tiến về hướng Thảo Mãng Sơn Hùng Thú.
Đang định tiếp thu nó, thì Sở Vân thình lình mở tiên nang túi, triệu hồi Thảo Mãng Sơn Hùng Thú trở về.
- Hử, ngươi làm vậy là có ý gì?
Đây là lần thứ hai bị đùa giỡn, sắc mặt Công Tôn Uyển Nhi nhất thời trầm xuống, nhìn Sở Vân lạnh giọng quát.
Sở Vân nhún nhún vai, giọng điệu vẫn vô cùng bình thản:
- Công Tôn gia các ngươi tính là gì? Các ngươi cũng xứng đáng sở hữu con Thảo Mãng Sơn Hùng Thú này sao?
Mọi người chung quanh đều sợ ngây người. Cả đám sững sờ tại chỗ, trừng mắt líu lưỡi, nhìn về phía Sở Vân.
Người này điên rồi sao?
Vừa rồi hắn vừa nói cái gì? Tự nhiên lại khiêu khích một gia tộc hàng nhất lưu sao?
- Ha ha ha, người này cao ngạo thật giống với ca ca.
Ở phía xa, Vân Tiểu Ái nhếch miệng cười ra tiếng.
- Lời hắn nói chính là sự thật.
Ánh mắt Vân Bạch Tham lấp lánh.
- Con Thảo Mãng Sơn Hùng thú này là yêu thú Tiên Thiên, đương nhiên có thể tạo ra Mãng Tâm Thảo nhiều vô hạn. Ngay cả trong tay Cường giả Hoàng cấp cũng không có mấy yêu thú như vậy. Công Tôn gia có đức có tài gì mà xứng đáng có thể sở hữu một yêu thú Tiên Thiên như vậy chứ?
- Ngươi!
Trên mặt Công Tôn Uyển Nhi hiện lên vẻ không thể tin được. Nàng còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Từ nhỏ đến lớn, còn chưa từng có người nào dám nói như vậy, dám xúc phạm nàng như vậy.
Không chỉ xúc phạm nàng, mà còn xúc phạm tới uy danh của toàn bộ Công Tôn gia.
- Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?
Sở Vân thản nhiên thu những sợi Mãng Tâm Thảo bỏ vào tiên nang.
- Các ngươi có thể lăn.
Giọng điệu của hắn vẫn bình thản như nước, dường như đó là một chuyện bé nhỏ không đáng kể đến.
- Người thanh niên này điên rồi, thực sự điên rồi.
- Không ngờ dám bảo Công Tôn Tiểu thư cút đi. Đây rõ ràng là khiêu khích uy nghiêm của Công Tôn gia. Bản lĩnh của người thanh niên này không lớn, nhưng ngược lại lá gan rất to.
- Xong đời, hắn chết chắc rồi. Công Tôn gia để giữ gìn thể diện của mình, nhất định sẽ định tội hắn. Giờ hắn đã là một người chết đi được.
Đám người ở dưới bàn luận xôn xao.
- Ha ha a...
Công Tôn Uyển Nhi giận dữ cười gằn, ngăn đám thành viên gia tộc phía sau định động thủ.
Ánh mắt nàng nhìn về hướng Sở Vân, bén nhọn như dao, dáng vẻ tươi cười tràn ngập sự châm chọc.
- Ngươi cho là ở Đan Thánh sơn, chúng ta không động tới ngươi sao? Triệu Phì công tử…
- Hả, Công tôn Tiểu thư, thì ra nàng biết tên của ta sao?
Triệu Phì kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Trong mắt Công Tôn Uyển Nhi hiện lên một tia khinh thường, nàng tâm cơ thâm trầm, muốn đối phó Sở Vân, tất nhiên phải thăm dò tình hình của toàn bộ đội ngũ Trần gia rồi.
- Người này khiêu khích gia tộc Công Tôn ta, kỳ thực cũng chính là khiêu chiến quyền uy gia tộc hàng nhất lưu chúng ta. Triệu Phì công tử, công tử là người của Triệu gia. Công tử muốn che chở cho người như vậy sao?
Công Tôn Uyển Nhi tiếp tục nói.
- Đương nhiên là không có khả năng đó. Người như thế tội ác tày trời, chết chưa hết tội!
Triệu Phì lập tức vỗ ngực, lớn tiếng đáp.
- Tiểu thư Trần gia, nàng vì một người như hắn mà không để ý tới thiện ý của Công Tôn gia hay sao? Trần gia là gia tộc lớn hàng nhất lưu. Trong lòng Công Tôn gia chúng ta vẫn luôn tôn kính. Nghìn vạn lần không nên hiểu lầm, ta tuyệt không có ý định khiêu khích Trần gia. Mà là người này ở trước mặt ta, thực sự quá cao ngạo. Nếu không cho hắn một bài học, uy danh của Công Tôn gia ta ở đâu? Uyển Nhi chân thành hy vọng Vũ Tình tỷ tỷ có thể hiểu cho ta.
Công Tôn Uyển Nhi lại nói.
Trần Vũ Tình do dự không quyết
Ánh mắt nàng đảo một vòng, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Triệu Phì, vẻ lạnh lùng đến cực điểm của Gia Môn đại sư, sự tức giận của mọi người bên Công Tôn gia, cùng với nụ cười nhạt trên khuôn mặt lãnh đạm của Sở Vân.
- Ôi, ta đại biểu cho Trần gia tuyên bố, loại bỏ Vô danh công tử. Cáo từ.
Nói xong những lời này, Trần Vũ Tình xoay người rời đi. Ngay cả liếc mắt nhìn Sở Vân, biểu đạt chút áy náy cũng không có.
- Ha ha, Vân công tử, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?
Công Tôn Uyển Nhi nhẹ giọng cười, ánh mắt nhìn về phía Sở Vân tràn ngập vẻ khinh miệt và xem thường.
Công Tôn Uyển Nhi cười nhạt nhìn về phía Sở Vân giống như nhìn con kiến hôi dưới chân.
Triệu Phì nhếch miệng, sắc mặt toát ra vẻ cực kỳ khinh thường:
- Một tán tu như ngươi thì tính là cái gì? Lại còn dõng dạc như thế, khiêu khích uy danh của một gia tộc nhất lưu!
Có người lắc đầu thở dài:
- Chàng thanh niên này tiêu rồi, liên tiếp đắc tội Công Tôn gia và Triệu gia, cuộc sống sau này phải chịu cảnh ảm đạm tối tăm rồi.
Có người lại hả hê:
- Hừ, kiêu ngạo ương ngạnh thì phải trả giá. Hiện tại, ngay cả tư cách tham gia Bách Gia Đan Hội hắn cũng không có.
- Chỉ là thủ đoạn của vị tiểu thư Công Tôn gia kia cũng sắc bén lắm. Nói đôi ba câu đã bức tên tiểu tử này vào tuyệt cảnh.
- Hắc hắc! Đệ tử của đại gia tộc nào có đơn giản như vậy.
Mọi người xôn xao bàn tán, vây quanh lại để xem náo nhiệt.
/1102
|