Lúc đầu Bội Cơ còn tưởng mình đến nhầm chỗ, nếu không thì là Bách Nghiêu Tân chuyển nhà. Nhưng khả năng này không cao. Với hiểu biết của cô về Bách Nghiêu Tân thì anh rất hài lòng với chỗ này, từ cách kết cấu tới cách trang trí đều là thiết kế mà anh thích. Mà với tính cách của anh thì trước lúc vào ở tốn nhiều công như thế, sao có thể chuyển đi được. Chuyện lãng phí thế này anh sẽ không làm.
Đang lúc Bội Cơ nghi hoặc thì Bách Nghiêu Tân cũng đi tới cửa. Lúc hai người nhìn thẳng vào mắt nhau thì ngẩn cả người.
Bách Nghiêu Tân là không ngờ vị hôn thê trước sẽ xuất hiện, còn Bội Cơ là ngạc nhiên nhìn Bách Nghiêu Tân để trần nửa người trên, vết cào trên ngực rất rõ ràng, lại nhìn về phía vết hôn trên cổ của cô bé kia, vừa nhìn liền biết trước đó hai người đã làm gì.
Mà bây giờ, ba người ngồi ở phòng khách, Bách Nghiêu Tân đã mặc quần áo xong, Nhậm Quả Quả cũng chạy về phòng thay váy ngủ ra rồi ôm viên cầu nhỏ ngồi xuống cạnh anh. Cô nhìn thẳng vào Bội Cơ, không che giấu ý thù địch trong mắt chút nào.
Người phụ nữ trước mắt không chỉ là vị hôn thê trước đây của Bách Nghiêu Tân mà còn là người làm anh tổn thương...Cô từng nghe năm đó hủy hôn là do người phụ nữ này có lỗi với anh. Đương nhiên cô đứng về phía Bách Nghiêu Tân rồi!
Hơn nữa thường thường vị hôn thê đã phản bội lại xuất hiện là vì cái gì? Nhất định là vì hợp lại! TV hay tiểu thuyết đều có tình tiết này mà!
Sao cô có thể cho phép chuyện này xảy ra? Bây giờ cô là bạn gái của Bách Nghiêu Tân, cô muốn bảo vệ anh thật tốt, tuyệt đối sẽ không để anh bị người phụ nữ hư hỏng này ăn hiếp.
Bội Cơ nhìn ánh mắt căm thù của Nhậm Quả Quả đầy thú vị, lại nhìn viên cầu nhỏ được cô ôm trong lòng rồi nhìn bộ dáng dán sát vào người Bách Nghiêu Tân của cô. Cảnh tượng trước mắt thoạt nhìn rất giống một nhà ba người.
"Bách, sở thích của anh thay đổi lúc nào vậy?" Bội Cơ tràn đầy tò mò. Cô bé trước mắt căn bản không phải loại Bách Nghiêu Tân sẽ thích. Nhưng anh lại bày ra tư thế chiếm hữu với cô bé này chứ chưa hề nói gì.
Bội Cơ đã từng qua lại với Bách Nghiêu Tân nên cô vô cùng rõ ràng rằng anh đối xử rất tốt với người phụ nữ của mình, chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt của anh thì anh sẽ hoàn toàn nuông chiều.
Chính cô là người đã từng được hưởng đặc quyền này nhưng lúc cô nhìn thấy ánh mắt Bách Nghiêu Tân nhìn cô bé này thì nhạy bén phát hiện ra rằng anh không giống trước. Anh không dùng ánh mắt dịu dàng lại cưng chiều này nhìn cô.
Bội Cơ không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Nhậm Quả Quả. Mà Nhậm Quả Quả cũng nhìn chằm chằm lại Bội Cơ, đồng tử tròn xoe, nhìn như con chuột nhỏ đang bảo vệ thức ăn của mình vậy.
Thật đáng yêu, đáng yêu tới mức khiến người ta muốn trêu chọc cô.
"Cô nhóc ngây ngô này có gì tốt chứ?" Bội Cơ kéo mái tóc dài, bắt chéo hai chân lên nhau, hơi nâng bộ ngực trêu người lên. Cho dù chỉ là áo thun quần jeans bình thường cũng không thể che hết được vẻ phong tình của người phụ nữ trưởng thành này.
Nhậm Quả Quả trừng Bội Cơ. Đừng tưởng rằng cô không hiểu người phụ nữ này đang ám chỉ cô không có dáng người. Đúng rồi, dáng người cô không tốt, nhưng...Nhậm Quả Quả nhìn bộ ngực như sân bay của mình, không cam lòng yếu thế, nói: "Tôi thế này gọi là nhỏ mà có võ!" Hơn nữa cô mới hai mươi mốt tuổi, uống dưa xanh còn kịp.
"Mà chị..." Nhìn bộ ngực của Bội Cơ, cô hừ một tiếng: "Cẩn thận bị xệ xuống, thưa dì!" Hừ, vậy mà lại dám gọi cô là cô nhóc!
Bội Cơ chớp mắt, không thể tin được mà nói: "Em gọi chị là dì?" Sau đó cô chỉ vào Bách Nghiêu Tân, "Chị bằng tuổi anh ấy đấy! Em gọi chị là dì vậy gọi anh ấy là gì?"
Nhậm Quả Quả không chút nghĩ ngợi mà nói: "Chú!" A, cô vội vàng che miệng lại.
Nhưng không còn kịp rồi, Bách Nghiêu Tân đã lạnh mặt xuống, "Nhậm Quả Quả!" Người phụ nữ này lại dám gọi anh là chú!
Vẻ mặt Nhậm Quả Quả đau khổ, "Em không cố ý...Đều tại chị ấy cả!" Cô chỉ vào người phụ nữ hư hỏng, lên án: "Là chị ấy gài bẫy em!"
Rõ ràng là mình không đầu óc, Bách Nghiêu Tân hừ lạnh, cũng không trông cậy vào việc Nhậm Quả Quả ngu ngốc này có thể đấu lại được sự khôn khéo của Bội Cơ. Hơn nữa anh có thể bắt nạt người phụ nữ của mình nhưng không cho phép người khác đùa giỡn cô.
Bách Nghiêu Tân lạnh lùng nhìn Bội Cơ, hừ lạnh: "Em tới làm gì? Hẳn không phải bị bỏ rơi mà tới đâu khóc lóc kể lể chứ?" Còn ánh bắt thì lại rất rõ ràng: Đừng bắt nạt người phụ nữ của anh.
Quen nhau nhiều năm nên sao Bội Cơ không biết Bách Nghiêu Tân bao che khuyết điểm. Cô cũng biết phải có chừng mực nhưng với lời nói hà khắc của Bách Nghiêu Tâm cô trực tiếp đáp lại bằng cái trừng mắt.
"Ít rủa em đi. Em rất hạnh phúc, hơn nữa tháng sau em sẽ kết hôn. Hôm nay là tới đưa thiệp." Cô lấy từ trong túi ra một tấm thiệp cưới tinh xảo, sau đó nhìn về phía Nhậm Quả Quả, "Vừa may em thiếu bạn bên nhà gái...Cô nhóc, em làm phù dâu của chị đi!" Cô chỉ định không chút khách khí.
Nhậm Quả Quả ngẩn người, không ngờ vậy mà người phụ nữ hư hỏng này lại không phải tới để tranh Bách Nghiêu Tân với cô mà là để đưa thiệp cưới. Nhưng người phụ nữ hư hỏng này sắp kết hôn thì liên quan gì tới cô? Sao cô phải làm phù dâu của chị ta!
"Sao tôi phải..."
"Chẳng lẽ em không muốn biết chuyện của Bách Nghiêu Tân hả?" Bội Cơ cám dỗ cô, "Chị biết rất nhiều bí mật của anh ấy đấy!"
Này...Nhậm Quả Quả động lòng rồi.
Bách Nghiêu Tân nhíu mày. Người phụ nữ Bội Cơ này định làm gì? Anh cũng không muốn Nhậm Quả Quả bị dạy hư, "Bội Cơ."
"Bách, không phải anh định từ chối yêu cầu nho nhỏ này của một phụ nữ có thai chứ?" Bội Cơ vuốt bụng, khuôn mặt mỹ lệ nhất thời liền dịu dàng, bộc lộ mẫu tính.
Bách Nghiêu Tân thất thần, ngạc nhiên mà nhìn Bội Cơ chằm chằm và cả cái bụng bằng phẳng của cô, "Em..."
"Nếu không anh nghĩ sao người nhà em lại đồng ý?" Bội Cơ nở nụ cười, "Cứ quyết định vậy đi. Cô nhóc, ngày mai theo chị đi thử áo cưới nhé!" Mặc kệ ý nguyện của hai người, lời phụ nữ có thai là lớn nhất!
Cho nên, Nhậm Quả Quả tới cửa hàng áo cưới còn Bách Nghiêu Tân tới công ty, tối mới gặp lại.
Nghĩ đến chuyện Nhậm Quả Quả và Bội Cơ ở cùng nhau, Bách Nghiêu Tân liền lo lắng. Ai mà biết Bội Cơ có bán đứng anh không? Trước khi rời đi anh vẫn dặn dò Nhậm Quả Quả, muốn cô cố gắng hết sức đừng nói chuyện với Bội Cơ kia. Lời Bội Cơ nói thì chỉ nghe thôi, ngàn vạn lần đừng coi là thật.
Nhậm Quả Quả ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng thấy bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu này của cô, Bách Nghiêu Tân liền cảm thấy nguy hiểm. Anh nghĩ anh nên hoàn thành công việc nhanh một chút, mau chóng tới cửa hàng áo cưới thì có vẻ an toàn hơn.
Về phần Nhậm Quả Quả, thực ra cô không hiểu Bách Nghiêu Tân đang căng thẳng cái gì. Cô không phải trẻ con. Hay là anh và Bội Cơ có bí mật gì không dám cho cô biết?
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng Nhậm Quả Quả liền rầu rĩ, mất hứng.
Cho nên tới cửa hàng áo cưới, đối mặt với Bội Cơ, mặt Nhậm Quả Quả hoàn toàn đen lại.
Tuy Bội Cơ có thai nhưng bụng vẫn chưa nổi rõ. Cô đang thử một cái áo cưới hở vai màu trắng thêu rất nhiều hoa hồng. Làn váy chấm đất như đóa hoa nở rộ, dây thắt lưng ở dưới bụng vừa khéo che lại cáu bụng của cô, tôn lên đường cong lung linh một cách khéo léo.
Tuy Nhậm Quả Quả ghét Bội Cơ nhưng không thể không thừa nhận rằng quả thật bộ dáng người phụ nữ hư hỏng này rất đẹp.
Bội Cơ nhìn Nhậm Quả Quả qua gương, mỉm cười, hỏi, "Đẹp không?"
"Ừm." Tuy mặt Nhậm Quả Quả đen thui nhưng vẫn gật đầu rất thành thực.
Sao Bội Cơ không nhận ra Nhậm Quả Quả không vui? Cô bé trước mắt này đơn thuần nên không che giấu cảm xúc. Cô để tiểu thư sửa sang lại áo cưới rời đi trước rồi mới nói với Nhậm Quả Quả: "Em rất ghét chị?"
"Ừm." Nhậm Quả Quả gật đầu, thừa nhận vô cùng thành thật. Cô suy nghĩ một lúc rồi chuyển cái ghế dựa bên cạnh đến trước mặt Bội Cơ, "Chị là phụ nữ có thai, đừng đứng lâu."
Hành động của Nhậm Quả Quả khiến Bội Cơ ngẩn người, cảm thấy cô nhóc này thực thú vị. Ngồi xuống ghế, cô tò mò hỏi: "Chẳng phải em ghét chị sao? Sao còn đối xử tốt với chị như thế?"
Nhậm Quả Quả giương cằm nhỏ lên, "Ghét là mội chuyện còn chị mang thai lại là một chuyện khác." Sau đó cô bĩu môi, nói: "Tôi không phải loại phụ nữ hư hỏng bắt nạt phụ nữ có thai!" Còn cực kỳ nhấn mạnh ba chữ "phụ nữ hư hỏng" (Hán Việt là 'phôi nữ nhân').
Bội Cơ nghe tới đây thì cô suy nghĩ rồi nói, "Em nghĩ là chị vứt bỏ Bách Nghiêu Tân?"
"Đúng vậy!" Nhậm Quả Quả gật đầu thật mạnh, nhìn Bội Cơ bằng ánh mắt như thể "chị là phụ nữ hư hỏng".
Bội Cơ cố ý nói: "Là Bách Nghiêu Tân nói với em?"
"Mới không phải!" Nhậm Quả Quả lập tức bảo vệ Bách Nghiêu Tân, "Bách Nghiêu Tân mới không phải người như thế. Anh ấy không nói gì cả. Là tôi nghe người ta nói...Sao chị lại không cần Bách Nghiêu Tân? Chị phải gả cho người tốt hơn Bách Nghiêu Tân à?" Cô nhịn không được mà hỏi.
"Việc này..." Bội Cơ cười cười, "Ở trong mắt tất cả mọi người, anh ấy tuyệt đối không hơn Bách Nghiêu Tân."
"Vậy..."
Bội Cơ nhìn Nhậm Quả Quả, vẻ mặt dịu dàng mà kiên định, "Chị yêu anh ấy. Trong mắt chị, anh ấy tốt hơn bất cứ người đàn ông nào."
Nhậm Quả Quả kinh ngạc mà nhìn Bội Cơ. Lúc nhắc tới người đàn ông của mình thì Bội Cơ chói mắt như thế, lại hạnh phúc như thế. Trong chớp mắt này, cô cảm thấy dường như mình cũng không ghét người phụ nữ hư hỏng này lắm.
Cô nhịn không được mà hỏi Bội Cơ, "Yêu là gì?"
Không ngờ Nhậm Quả quả sẽ hỏi mình như vậy nên Bội Cơ sững sờ một chút rồi hỏi lại, "Em không yêu Bách Nghiêu Tân à?"
Yêu Bách Nghiêu Tân...Nhậm Quả Quả lắc đầu, "Tôi chưa nghĩ tới."
"Hả?" Chưa nghĩ tới? Bội Cơ không ngờ lại nghe được câu trả lời như thế. "Vậy sao em lại ở bên Bách Nghiêu Tân?"
"Bởi vì anh ấy muốn tôi trở thành bạn gái!" Lúc nói những lời này thì Nhậm Quả Quả nhếch miệng, có ý tứ đắc ý, đôi mắt cong cong, lộ ra sự vui sướng của một cô bé.
Rõ ràng cười vui vẻ đến thế mà còn nói không nghĩ tới yêu Bách Nghiêu Tân hay không...Bội Cơ bỗng cảm thấy đồng tình với thanh mai trúc mã của mình.
"Nói vậy là em bị ép buộc?"
"Sao có thể!" Nhậm Quả Quả trừng Bội Cơ. Sao người phụ nữ này luôn bôi nhọ Bách Nghiêu Tân nhỉ? "Tôi thích Bách Nghiêu Tân mà!"
"Em thích Bách ở điểm nào?" Bội Cơ tò mò hỏi. "Bách cũng không giống như những gì bên ngoài. Sống chung với anh ấy chẳng hay chút nào, nhiều quy củ, nhiều yêu cầu..."
"Rắc rối, chuyên chế, tình tình kém lại còn thích hung dữ với người khác." Nhậm Quả Quả nói tiếp, kéo kéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang hếch lên, "Chuyện này tôi biết, không cần chị phải nói!" Cũng không phải chỉ mình cô hiểu Bách Nghiêu Tân!
Thích hung dữ với người khác...Bội Cơ nhíu mày. Sao cô không biết Bách sẽ hung dữ với người khác nhỉ?
"Bách nhiều khuyết điểm như thế, sao em còn thích anh ấy?"
Nhậm Quả Quả nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, trả lời một cách đương nhiên, "Bởi vì anh ấy là Bách Nghiêu Tân! Hơn nữa cho dù có khuyết điểm thì sao? Anh ấy vẫn là Bách Nghiêu Tân! Bách Nghiêu Tân mà tôi biết là như thế." Hơn nữa cô lại không ghét những khuyết điểm nhỏ này của anh.
Khi nói những lời này thì khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt rất nghiêm túc, bày ra vẻ cô cho là như thế, cô không cho người ta nói Bách Nghiêu Tân không tốt, cô sẽ bảo vệ anh. Anh có khuyết điểm nhưng cô cứ thích anh như thế đấy.
Bội Cơ nâng cằm lên, cười khẽ. "Thảo nào Bách thích em." Cô bé đáng yêu như thế, có suy nghĩ của mình. Cô nhìn thế giới rất đơn giản, không có chút phức tạp nào.
Chậc chậc, thanh mai trúc mã của cô thật đúng là nhặt được báu vật rồi.
"Cô nhóc, em có muốn biết chuyện của Bách không?"
Đương nhiên muốn! Nhưng Nhậm Quả Quả mới không muốn thừa nhận. Cô nghiêm mặt, ra vẻ khinh thường, nhìn Bội Cơ, "Chị nói thì tôi nghe!" Giọng điệu thực miễn cưỡng nhưng sự hưng phấn trong mắt lại bán đứng cô.
Bội Cơ nhịn cười, cũng không vạch trần, "Anh ấy à, đối xử với bạn gái tốt lắm. Tuy không phải tốt vô cùng nhưng cũng là phi thường nuông chiều. Hơn nữa còn rất chung tình với bạn gái, cho tới bây giờ luôn là một với một, tuyệt đối không ăn vụng."
Điều này không cần nói cô cũng biết. Mọi người đều biết Bách Nghiêu Tân chung tình.
"Nhưng, Bách có thể bao dung bất kỳ khuyết điểm nào của bạn gái, chỉ có một điều là anh ấy không dễ dàng tha thứ."
"Điều gì?" Nhậm Quả Quả nhịn không được mà hỏi.
"Nói dối." Vẻ mặt Bội Cơ thận trọng, "Anh ấy ghét nhất là bị người ta lừa nên em ngàn vạn lần đừng lừa anh ấy. Nếu không anh ấy sẽ rất tức giận."
Chuyện này? Nhậm Quả Quả có cảm giác mình bị lừa gạt, tức giận nhìn Bội Cơ.
"Đương nhiên chị sẽ không lừa gạt em." Bội Cơ cười cười. Tuy tiếp xúc không lâu nhưng cô cũng nhìn ra được bản chất đơn thuần của Nhậm Quả Quả. Con thỏ nhỏ đơn thuần thế này sao có thể lừa Bách Nghiêu Tân xảo quyệt thâm trầm như sói đó được.
Nhất định là Nhậm Quả Quả đã bị Bách Nghiêu Tân nuốt trọn rồi.
Hai người vừa dứt lời thì Bách Nghiêu Tân đã xuất hiện ở cửa hàng áo cưới. Sao anh có thể để Nhậm Quả Quả ở một mình lâu với Bội Cơ được. Anh vội vàng xử lý kha khá công việc, tạm nhờ Judy coi cháu gái, muốn bà chăm sóc bé một chút, nhân tiện chuyển hết toàn bộ hành trình sau đó của anh.
Về phần khuôn mặt kinh ngạc của Judy, anh hoàn toàn không nhìn tới. Dù sao thì sau khi biết Nhậm Quả Quả, cuộc sống quy luật của anh đã sớm bị hủy hết rồi.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Bách Nghiêu Tân vừa thấy hai người liền hỏi, nhìn về phía Bội Cơ bằng ánh mắt đề phòng.
Bội Cơ buồn cười nhìn Bách Nghiêu Tân. Cô chưa từng thấy thanh mai trúc mã lại khẩn trương với một người như vậy.
Một người đàn ông khác cũng vào sau Bách Nghiêu Tân.
"Bội Cơ, áo cưới thử được...Quả Quả?" Người đàn ông ngạc nhiên nhìn Nhậm Quả Quả. "Sao em lại ở đây? Không phải em tới nhà học tỷ gì đó chơi à?"
Nhậm Quả Quả cũng ngạc nhiên nhìn người đàn ông, "Anh cả họ (đại biểu ca)? Sao anh lại ở đây?"
Lời hai người khiến Bách Nghiêu Tân và Bội Cơ cùng sửng sốt.
Đang lúc Bội Cơ nghi hoặc thì Bách Nghiêu Tân cũng đi tới cửa. Lúc hai người nhìn thẳng vào mắt nhau thì ngẩn cả người.
Bách Nghiêu Tân là không ngờ vị hôn thê trước sẽ xuất hiện, còn Bội Cơ là ngạc nhiên nhìn Bách Nghiêu Tân để trần nửa người trên, vết cào trên ngực rất rõ ràng, lại nhìn về phía vết hôn trên cổ của cô bé kia, vừa nhìn liền biết trước đó hai người đã làm gì.
Mà bây giờ, ba người ngồi ở phòng khách, Bách Nghiêu Tân đã mặc quần áo xong, Nhậm Quả Quả cũng chạy về phòng thay váy ngủ ra rồi ôm viên cầu nhỏ ngồi xuống cạnh anh. Cô nhìn thẳng vào Bội Cơ, không che giấu ý thù địch trong mắt chút nào.
Người phụ nữ trước mắt không chỉ là vị hôn thê trước đây của Bách Nghiêu Tân mà còn là người làm anh tổn thương...Cô từng nghe năm đó hủy hôn là do người phụ nữ này có lỗi với anh. Đương nhiên cô đứng về phía Bách Nghiêu Tân rồi!
Hơn nữa thường thường vị hôn thê đã phản bội lại xuất hiện là vì cái gì? Nhất định là vì hợp lại! TV hay tiểu thuyết đều có tình tiết này mà!
Sao cô có thể cho phép chuyện này xảy ra? Bây giờ cô là bạn gái của Bách Nghiêu Tân, cô muốn bảo vệ anh thật tốt, tuyệt đối sẽ không để anh bị người phụ nữ hư hỏng này ăn hiếp.
Bội Cơ nhìn ánh mắt căm thù của Nhậm Quả Quả đầy thú vị, lại nhìn viên cầu nhỏ được cô ôm trong lòng rồi nhìn bộ dáng dán sát vào người Bách Nghiêu Tân của cô. Cảnh tượng trước mắt thoạt nhìn rất giống một nhà ba người.
"Bách, sở thích của anh thay đổi lúc nào vậy?" Bội Cơ tràn đầy tò mò. Cô bé trước mắt căn bản không phải loại Bách Nghiêu Tân sẽ thích. Nhưng anh lại bày ra tư thế chiếm hữu với cô bé này chứ chưa hề nói gì.
Bội Cơ đã từng qua lại với Bách Nghiêu Tân nên cô vô cùng rõ ràng rằng anh đối xử rất tốt với người phụ nữ của mình, chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt của anh thì anh sẽ hoàn toàn nuông chiều.
Chính cô là người đã từng được hưởng đặc quyền này nhưng lúc cô nhìn thấy ánh mắt Bách Nghiêu Tân nhìn cô bé này thì nhạy bén phát hiện ra rằng anh không giống trước. Anh không dùng ánh mắt dịu dàng lại cưng chiều này nhìn cô.
Bội Cơ không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Nhậm Quả Quả. Mà Nhậm Quả Quả cũng nhìn chằm chằm lại Bội Cơ, đồng tử tròn xoe, nhìn như con chuột nhỏ đang bảo vệ thức ăn của mình vậy.
Thật đáng yêu, đáng yêu tới mức khiến người ta muốn trêu chọc cô.
"Cô nhóc ngây ngô này có gì tốt chứ?" Bội Cơ kéo mái tóc dài, bắt chéo hai chân lên nhau, hơi nâng bộ ngực trêu người lên. Cho dù chỉ là áo thun quần jeans bình thường cũng không thể che hết được vẻ phong tình của người phụ nữ trưởng thành này.
Nhậm Quả Quả trừng Bội Cơ. Đừng tưởng rằng cô không hiểu người phụ nữ này đang ám chỉ cô không có dáng người. Đúng rồi, dáng người cô không tốt, nhưng...Nhậm Quả Quả nhìn bộ ngực như sân bay của mình, không cam lòng yếu thế, nói: "Tôi thế này gọi là nhỏ mà có võ!" Hơn nữa cô mới hai mươi mốt tuổi, uống dưa xanh còn kịp.
"Mà chị..." Nhìn bộ ngực của Bội Cơ, cô hừ một tiếng: "Cẩn thận bị xệ xuống, thưa dì!" Hừ, vậy mà lại dám gọi cô là cô nhóc!
Bội Cơ chớp mắt, không thể tin được mà nói: "Em gọi chị là dì?" Sau đó cô chỉ vào Bách Nghiêu Tân, "Chị bằng tuổi anh ấy đấy! Em gọi chị là dì vậy gọi anh ấy là gì?"
Nhậm Quả Quả không chút nghĩ ngợi mà nói: "Chú!" A, cô vội vàng che miệng lại.
Nhưng không còn kịp rồi, Bách Nghiêu Tân đã lạnh mặt xuống, "Nhậm Quả Quả!" Người phụ nữ này lại dám gọi anh là chú!
Vẻ mặt Nhậm Quả Quả đau khổ, "Em không cố ý...Đều tại chị ấy cả!" Cô chỉ vào người phụ nữ hư hỏng, lên án: "Là chị ấy gài bẫy em!"
Rõ ràng là mình không đầu óc, Bách Nghiêu Tân hừ lạnh, cũng không trông cậy vào việc Nhậm Quả Quả ngu ngốc này có thể đấu lại được sự khôn khéo của Bội Cơ. Hơn nữa anh có thể bắt nạt người phụ nữ của mình nhưng không cho phép người khác đùa giỡn cô.
Bách Nghiêu Tân lạnh lùng nhìn Bội Cơ, hừ lạnh: "Em tới làm gì? Hẳn không phải bị bỏ rơi mà tới đâu khóc lóc kể lể chứ?" Còn ánh bắt thì lại rất rõ ràng: Đừng bắt nạt người phụ nữ của anh.
Quen nhau nhiều năm nên sao Bội Cơ không biết Bách Nghiêu Tân bao che khuyết điểm. Cô cũng biết phải có chừng mực nhưng với lời nói hà khắc của Bách Nghiêu Tâm cô trực tiếp đáp lại bằng cái trừng mắt.
"Ít rủa em đi. Em rất hạnh phúc, hơn nữa tháng sau em sẽ kết hôn. Hôm nay là tới đưa thiệp." Cô lấy từ trong túi ra một tấm thiệp cưới tinh xảo, sau đó nhìn về phía Nhậm Quả Quả, "Vừa may em thiếu bạn bên nhà gái...Cô nhóc, em làm phù dâu của chị đi!" Cô chỉ định không chút khách khí.
Nhậm Quả Quả ngẩn người, không ngờ vậy mà người phụ nữ hư hỏng này lại không phải tới để tranh Bách Nghiêu Tân với cô mà là để đưa thiệp cưới. Nhưng người phụ nữ hư hỏng này sắp kết hôn thì liên quan gì tới cô? Sao cô phải làm phù dâu của chị ta!
"Sao tôi phải..."
"Chẳng lẽ em không muốn biết chuyện của Bách Nghiêu Tân hả?" Bội Cơ cám dỗ cô, "Chị biết rất nhiều bí mật của anh ấy đấy!"
Này...Nhậm Quả Quả động lòng rồi.
Bách Nghiêu Tân nhíu mày. Người phụ nữ Bội Cơ này định làm gì? Anh cũng không muốn Nhậm Quả Quả bị dạy hư, "Bội Cơ."
"Bách, không phải anh định từ chối yêu cầu nho nhỏ này của một phụ nữ có thai chứ?" Bội Cơ vuốt bụng, khuôn mặt mỹ lệ nhất thời liền dịu dàng, bộc lộ mẫu tính.
Bách Nghiêu Tân thất thần, ngạc nhiên mà nhìn Bội Cơ chằm chằm và cả cái bụng bằng phẳng của cô, "Em..."
"Nếu không anh nghĩ sao người nhà em lại đồng ý?" Bội Cơ nở nụ cười, "Cứ quyết định vậy đi. Cô nhóc, ngày mai theo chị đi thử áo cưới nhé!" Mặc kệ ý nguyện của hai người, lời phụ nữ có thai là lớn nhất!
Cho nên, Nhậm Quả Quả tới cửa hàng áo cưới còn Bách Nghiêu Tân tới công ty, tối mới gặp lại.
Nghĩ đến chuyện Nhậm Quả Quả và Bội Cơ ở cùng nhau, Bách Nghiêu Tân liền lo lắng. Ai mà biết Bội Cơ có bán đứng anh không? Trước khi rời đi anh vẫn dặn dò Nhậm Quả Quả, muốn cô cố gắng hết sức đừng nói chuyện với Bội Cơ kia. Lời Bội Cơ nói thì chỉ nghe thôi, ngàn vạn lần đừng coi là thật.
Nhậm Quả Quả ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng thấy bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu này của cô, Bách Nghiêu Tân liền cảm thấy nguy hiểm. Anh nghĩ anh nên hoàn thành công việc nhanh một chút, mau chóng tới cửa hàng áo cưới thì có vẻ an toàn hơn.
Về phần Nhậm Quả Quả, thực ra cô không hiểu Bách Nghiêu Tân đang căng thẳng cái gì. Cô không phải trẻ con. Hay là anh và Bội Cơ có bí mật gì không dám cho cô biết?
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng Nhậm Quả Quả liền rầu rĩ, mất hứng.
Cho nên tới cửa hàng áo cưới, đối mặt với Bội Cơ, mặt Nhậm Quả Quả hoàn toàn đen lại.
Tuy Bội Cơ có thai nhưng bụng vẫn chưa nổi rõ. Cô đang thử một cái áo cưới hở vai màu trắng thêu rất nhiều hoa hồng. Làn váy chấm đất như đóa hoa nở rộ, dây thắt lưng ở dưới bụng vừa khéo che lại cáu bụng của cô, tôn lên đường cong lung linh một cách khéo léo.
Tuy Nhậm Quả Quả ghét Bội Cơ nhưng không thể không thừa nhận rằng quả thật bộ dáng người phụ nữ hư hỏng này rất đẹp.
Bội Cơ nhìn Nhậm Quả Quả qua gương, mỉm cười, hỏi, "Đẹp không?"
"Ừm." Tuy mặt Nhậm Quả Quả đen thui nhưng vẫn gật đầu rất thành thực.
Sao Bội Cơ không nhận ra Nhậm Quả Quả không vui? Cô bé trước mắt này đơn thuần nên không che giấu cảm xúc. Cô để tiểu thư sửa sang lại áo cưới rời đi trước rồi mới nói với Nhậm Quả Quả: "Em rất ghét chị?"
"Ừm." Nhậm Quả Quả gật đầu, thừa nhận vô cùng thành thật. Cô suy nghĩ một lúc rồi chuyển cái ghế dựa bên cạnh đến trước mặt Bội Cơ, "Chị là phụ nữ có thai, đừng đứng lâu."
Hành động của Nhậm Quả Quả khiến Bội Cơ ngẩn người, cảm thấy cô nhóc này thực thú vị. Ngồi xuống ghế, cô tò mò hỏi: "Chẳng phải em ghét chị sao? Sao còn đối xử tốt với chị như thế?"
Nhậm Quả Quả giương cằm nhỏ lên, "Ghét là mội chuyện còn chị mang thai lại là một chuyện khác." Sau đó cô bĩu môi, nói: "Tôi không phải loại phụ nữ hư hỏng bắt nạt phụ nữ có thai!" Còn cực kỳ nhấn mạnh ba chữ "phụ nữ hư hỏng" (Hán Việt là 'phôi nữ nhân').
Bội Cơ nghe tới đây thì cô suy nghĩ rồi nói, "Em nghĩ là chị vứt bỏ Bách Nghiêu Tân?"
"Đúng vậy!" Nhậm Quả Quả gật đầu thật mạnh, nhìn Bội Cơ bằng ánh mắt như thể "chị là phụ nữ hư hỏng".
Bội Cơ cố ý nói: "Là Bách Nghiêu Tân nói với em?"
"Mới không phải!" Nhậm Quả Quả lập tức bảo vệ Bách Nghiêu Tân, "Bách Nghiêu Tân mới không phải người như thế. Anh ấy không nói gì cả. Là tôi nghe người ta nói...Sao chị lại không cần Bách Nghiêu Tân? Chị phải gả cho người tốt hơn Bách Nghiêu Tân à?" Cô nhịn không được mà hỏi.
"Việc này..." Bội Cơ cười cười, "Ở trong mắt tất cả mọi người, anh ấy tuyệt đối không hơn Bách Nghiêu Tân."
"Vậy..."
Bội Cơ nhìn Nhậm Quả Quả, vẻ mặt dịu dàng mà kiên định, "Chị yêu anh ấy. Trong mắt chị, anh ấy tốt hơn bất cứ người đàn ông nào."
Nhậm Quả Quả kinh ngạc mà nhìn Bội Cơ. Lúc nhắc tới người đàn ông của mình thì Bội Cơ chói mắt như thế, lại hạnh phúc như thế. Trong chớp mắt này, cô cảm thấy dường như mình cũng không ghét người phụ nữ hư hỏng này lắm.
Cô nhịn không được mà hỏi Bội Cơ, "Yêu là gì?"
Không ngờ Nhậm Quả quả sẽ hỏi mình như vậy nên Bội Cơ sững sờ một chút rồi hỏi lại, "Em không yêu Bách Nghiêu Tân à?"
Yêu Bách Nghiêu Tân...Nhậm Quả Quả lắc đầu, "Tôi chưa nghĩ tới."
"Hả?" Chưa nghĩ tới? Bội Cơ không ngờ lại nghe được câu trả lời như thế. "Vậy sao em lại ở bên Bách Nghiêu Tân?"
"Bởi vì anh ấy muốn tôi trở thành bạn gái!" Lúc nói những lời này thì Nhậm Quả Quả nhếch miệng, có ý tứ đắc ý, đôi mắt cong cong, lộ ra sự vui sướng của một cô bé.
Rõ ràng cười vui vẻ đến thế mà còn nói không nghĩ tới yêu Bách Nghiêu Tân hay không...Bội Cơ bỗng cảm thấy đồng tình với thanh mai trúc mã của mình.
"Nói vậy là em bị ép buộc?"
"Sao có thể!" Nhậm Quả Quả trừng Bội Cơ. Sao người phụ nữ này luôn bôi nhọ Bách Nghiêu Tân nhỉ? "Tôi thích Bách Nghiêu Tân mà!"
"Em thích Bách ở điểm nào?" Bội Cơ tò mò hỏi. "Bách cũng không giống như những gì bên ngoài. Sống chung với anh ấy chẳng hay chút nào, nhiều quy củ, nhiều yêu cầu..."
"Rắc rối, chuyên chế, tình tình kém lại còn thích hung dữ với người khác." Nhậm Quả Quả nói tiếp, kéo kéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang hếch lên, "Chuyện này tôi biết, không cần chị phải nói!" Cũng không phải chỉ mình cô hiểu Bách Nghiêu Tân!
Thích hung dữ với người khác...Bội Cơ nhíu mày. Sao cô không biết Bách sẽ hung dữ với người khác nhỉ?
"Bách nhiều khuyết điểm như thế, sao em còn thích anh ấy?"
Nhậm Quả Quả nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, trả lời một cách đương nhiên, "Bởi vì anh ấy là Bách Nghiêu Tân! Hơn nữa cho dù có khuyết điểm thì sao? Anh ấy vẫn là Bách Nghiêu Tân! Bách Nghiêu Tân mà tôi biết là như thế." Hơn nữa cô lại không ghét những khuyết điểm nhỏ này của anh.
Khi nói những lời này thì khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt rất nghiêm túc, bày ra vẻ cô cho là như thế, cô không cho người ta nói Bách Nghiêu Tân không tốt, cô sẽ bảo vệ anh. Anh có khuyết điểm nhưng cô cứ thích anh như thế đấy.
Bội Cơ nâng cằm lên, cười khẽ. "Thảo nào Bách thích em." Cô bé đáng yêu như thế, có suy nghĩ của mình. Cô nhìn thế giới rất đơn giản, không có chút phức tạp nào.
Chậc chậc, thanh mai trúc mã của cô thật đúng là nhặt được báu vật rồi.
"Cô nhóc, em có muốn biết chuyện của Bách không?"
Đương nhiên muốn! Nhưng Nhậm Quả Quả mới không muốn thừa nhận. Cô nghiêm mặt, ra vẻ khinh thường, nhìn Bội Cơ, "Chị nói thì tôi nghe!" Giọng điệu thực miễn cưỡng nhưng sự hưng phấn trong mắt lại bán đứng cô.
Bội Cơ nhịn cười, cũng không vạch trần, "Anh ấy à, đối xử với bạn gái tốt lắm. Tuy không phải tốt vô cùng nhưng cũng là phi thường nuông chiều. Hơn nữa còn rất chung tình với bạn gái, cho tới bây giờ luôn là một với một, tuyệt đối không ăn vụng."
Điều này không cần nói cô cũng biết. Mọi người đều biết Bách Nghiêu Tân chung tình.
"Nhưng, Bách có thể bao dung bất kỳ khuyết điểm nào của bạn gái, chỉ có một điều là anh ấy không dễ dàng tha thứ."
"Điều gì?" Nhậm Quả Quả nhịn không được mà hỏi.
"Nói dối." Vẻ mặt Bội Cơ thận trọng, "Anh ấy ghét nhất là bị người ta lừa nên em ngàn vạn lần đừng lừa anh ấy. Nếu không anh ấy sẽ rất tức giận."
Chuyện này? Nhậm Quả Quả có cảm giác mình bị lừa gạt, tức giận nhìn Bội Cơ.
"Đương nhiên chị sẽ không lừa gạt em." Bội Cơ cười cười. Tuy tiếp xúc không lâu nhưng cô cũng nhìn ra được bản chất đơn thuần của Nhậm Quả Quả. Con thỏ nhỏ đơn thuần thế này sao có thể lừa Bách Nghiêu Tân xảo quyệt thâm trầm như sói đó được.
Nhất định là Nhậm Quả Quả đã bị Bách Nghiêu Tân nuốt trọn rồi.
Hai người vừa dứt lời thì Bách Nghiêu Tân đã xuất hiện ở cửa hàng áo cưới. Sao anh có thể để Nhậm Quả Quả ở một mình lâu với Bội Cơ được. Anh vội vàng xử lý kha khá công việc, tạm nhờ Judy coi cháu gái, muốn bà chăm sóc bé một chút, nhân tiện chuyển hết toàn bộ hành trình sau đó của anh.
Về phần khuôn mặt kinh ngạc của Judy, anh hoàn toàn không nhìn tới. Dù sao thì sau khi biết Nhậm Quả Quả, cuộc sống quy luật của anh đã sớm bị hủy hết rồi.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Bách Nghiêu Tân vừa thấy hai người liền hỏi, nhìn về phía Bội Cơ bằng ánh mắt đề phòng.
Bội Cơ buồn cười nhìn Bách Nghiêu Tân. Cô chưa từng thấy thanh mai trúc mã lại khẩn trương với một người như vậy.
Một người đàn ông khác cũng vào sau Bách Nghiêu Tân.
"Bội Cơ, áo cưới thử được...Quả Quả?" Người đàn ông ngạc nhiên nhìn Nhậm Quả Quả. "Sao em lại ở đây? Không phải em tới nhà học tỷ gì đó chơi à?"
Nhậm Quả Quả cũng ngạc nhiên nhìn người đàn ông, "Anh cả họ (đại biểu ca)? Sao anh lại ở đây?"
Lời hai người khiến Bách Nghiêu Tân và Bội Cơ cùng sửng sốt.
/19
|