Một cơn gió mát bỗng thổi tới trước mặt, Tiễn Diệp cảm thấy hô hấp của mình chưa từng thông thuận như vậy. Đã hơn bảy rưỡi rồi, không khí vào lúc sớm mai kì thực cũng không tốt cho lắm nhưng nó lại mang theo mùi thơm của cây cỏ cùng với hương vị của sương sớm. Tất cả mang đến cho người ta cảm giác tươi mát không gì sánh được. Tiễn Diệp nghĩ sáng sớm mà đã có thể đón được một cơn gió như thế này thì dù có không được dùng bữa sáng cũng chẳng sao.
Đưa hai tay lên miệng hà hơi một cái, phương thức sưởi ấm như thế này chỉ là biểu hiện vô thức của hắn thôi. Đi trên đường lớn, Tiễn Diệp dựa theo trí nhớ tìm đường trở về. Nghe có vẻ đáng thương nhỉ, giống như người trốn thoát sau khi bị ‘bắt cóc’ vậy. Thứ hiện ra trước mắt bây giờ chính là một con đường dài vô tận vô cùng xa lạ, hơn nữa từ điểm bắt đầu cho đến khi kết thúc chỉ có một mình hắn mà thôi.
Xung quanh dần trở lên đông đúc, nơi vốn dĩ chưa bao giờ đi qua vậy mà lại náo nhiệt đến vậy sao. Giống như đang tản bộ, Tiễn Diệp bước đi không nhanh không chậm, có lúc lại ngó nghiêng, liếc mắt xem hàng quán bên đường. Hàng được bày bán sau những ô cửa thủy tinh vô cùng tinh xảo, quả là đáng giá cho hắn dừng bước. Cửa hàng hoa vừa mới mở cửa, chủ cửa hàng mang một thùng hoa còn vương sương sớm ra bày trước cửa. Dừng lại trước chiếc xe bán điểm tâm, Tiễn Diệp mua một phần bữa sáng cho mình.
Một tay cầm chiếc bánh trứng, tay kìa cầm cốc sữa đầu nành, chậm rãi hưởng dụng. Thức ăn nóng sốt, cho dù không đói bụng thì dùng để ủ ấm đôi tay cũng không tồi.
Đây là cuộc sống của những người bình thường, đứng ở ven lối đi bộ, xung quanh là đủ loại người với mọi lứa tuổi đang trên đường đi làm hoặc đến trường, Tiễn Diệp chợt cảm thấy thực ra nếu muốn trở thành một phần trong đám đông này kỳ thật cũng không khó.
Ở ngã tư tiếp theo hắn chọn lối rẽ bên trái. Người đi đường ít dần, hai bên đường là hàng cây đều tăm tắp. Có lẽ là do thời tiết, thỉnh thoảng lại có một chiếc lá rơi xuống, chưa kịp được dọn đi, dần dần tích lại ở ven đường.
Đang nhìn đến xuất thần, đột nhiên có một chiếc xe đỗ ngay bên cạnh hắn. Tiễn Diệp ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trên cửa sổ xe phản chiếu bóng hình của hắn, hoàn toàn không nhìn thấy người trong xe. Chẳng thèm để ý đến nó, hắn quay đầu tiếp tục đi về phía trước. Nhưng hắn chưa kịp đi được mấy bước thì chiếc xe kia cũng bắt đầu chuyển bánh theo. Lúc này, cửa sổ xe được kéo xuống, người trên ghế lái lộ ra khuôn mặt hầm hầm, trừng mắt nhìn hắn.
“Cậu không nhận ra xe của tôi à?” Ngữ khí mang vẻ chất vấn.
Tiễn Diệp mặt không đổi sắc nhìn người nọ một chút giống như ngay cả người đang nói là ai hắn cũng không nhận ra. Từ từ hút sữa đậu nành, phát ra tiếng ‘sùn sụt’, Tiễn Diệp nghiêm túc nói: “Không nhận ra.”
Hắn thật sự không nhớ rõ xe của Cận Sĩ Triển trông như thế nào. Đầy đường đều là xe bốn bánh, ai mà nhớ rõ được chứ.
Cận Sĩ Triển không hề biết trong lòng Tiễn Diệp lúc này đang hình dung chiếc xe thể thao đặc biệt số lượng có hạn sản xuất tại Đức của y như vậy. Trên thực tế, y đã theo sau Tiễn Diệp được một lúc rồi, không bao lâu sau khi hắn ra khỏi quán bar kia. Vốn định lập tức tiến đến bắt hắn lại, nhưng mà, khi y thấy bộ dạng Tiễn Diệp hít sâu một hơi đón lấy cơn gió thổi qua thì đã ngay lập tức từ bỏ ý định đó.
Y theo sau Tiễn Diệp, vẫn luôn duy trì khoảng cách và tốc độ nhất định. Nhìn Tiễn Diệp đi bên đường như đang tản bộ, nhìn hắn bộ dạng như đang suy nghĩ cái gì đó nhìn chằm chằm hàng hóa phía sau cửa kính, bên trong là một chiếc quần theo phong cách trung cổ, nhìn hắn giúp cô bé bán hoa bê một xô hoa màu đỏ rực rỡ, sau đó nhận được nụ cười dịu dàng ôn nhu của người ta, tiếp theo dừng lại tại quán bên đường mua bữa sáng, chu môi hút sữa đậu nành, từng miếng từng miếng gặm bánh rán …
Cận Sĩ Triển cảm thấy giống như đang xem một bộ phim, người trong đó không phải Tiễn Diệp mà là diễn viên đóng vai Tiễn Diệp.
Nhìn đối phương quan sát mình giống như trong lòng đang ‘toan tính’ gì đó, Tiễn Diệp hút nốt ngụm sữa cuối cùng, liếm liếm môi, hỏi: “Có việc gì?”
Tựa như bạn bè rồi lại lạnh nhạt hơn rất nhiều so với bạn bè, gần như chỉ là người quen mà thôi.
Nhìn hắn, Cận Sĩ Triển giống như đang chịu áp lực gì đó, anh mắt nhìn Tiễn Diệp dừng lại, bất động.
Không nhận được câu trả lời, Tiễn Diệp cũng chẳng nói gì, tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đi đến trước bãi rác ven đường thì ném thứ trên tay xuống. Lúc này xe của Cận Sĩ Triển cũng đã chạy đến bên cạnh hắn. Trong xe, Cận Sĩ Triển nhìn về phía trước, cũng chẳng thèm nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Lên xe.”
Lần này, là mệnh lệnh.
Tiễn Diệp lạnh lùng liếc y một cái, quay đầu tiếp tục đi đường của mình, nói cũng không thèm nói.
“Không cần vật này nữa sao?”
Giọng nói có chút xấu xa chợt vang lên, Tiễn Diệp nhìn lại, Cận Sĩ Triển đang cầm kính của hắn khẽ huơ huơ giống như vẫy cờ chiến thắng. Thấy hắn quay đầu lại, y đeo kính vào, học theo động tác của Tiễn Diệp mà đẩy đẩy mắt kính một chút. Động tác này thật ra học được rất giống. Thậm chí nhờ có biểu tình cùng ánh mắt của Cận Sĩ Triển mà nó càng mang thêm một tia sắc tình.
Có một số người đàn ông khi đeo kính luôn luôn tỏa ra một loại hơi thở cấm dục.
Thấy kính mắt của mình bị dùng làm đạo cụ sắc tình, Tiễn Diệp vừa nghĩ đến đó là đồ của mình thì chợt cảm thấy nổi da gà toàn thân. Rất muốn quay đầu rời đi, thế nhưng … cặp kính đó …
Cận Sĩ Triển nhìn Tiễn Diệp, ngón trỏ đang đặt trên tay lái gõ gõ theo tiết tấu, giống như đang tính toán thời gian Tiễn Diệp ‘đầu hàng’.
Hai người tựa như đang ‘giằng co’. Cuối cùng, Cận Sĩ Triển nở nụ cười thắng lợi. Tiễn Diệp quay trở lại, giật cánh cửa cạnh ghế phụ lái ra.
Hắn thực sự rất thích cặp kính đó. Mà thứ gì đó mình thích, hắn không muống lại tiếp tục buông ra nữa. Không bao giờ nữa.
“Đêm qua cậu đi đâu?” Trên xe, Cận Sĩ Triển dần đẩy nhanh tốc độ, kính mắt của Tiễn Diệp bị y cài ở túi áo khoác. Giao thông buổi sáng khá là đông đúc, y cố ý chọn đi đường vòng, tuy xa hơn nhưng lại vắng vẻ hơn.
Tiễn Diệp hai mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, một lát sau mới nói: “Quán bar.”
Cận Sĩ Triển liếc mắt nhìn hắn, không ngờ đối phương lại thành thực như vậy.
“Đến đó làm gì?”
“Ăn tối.”
“Một mình?”
“Người khác mời.”
“Ăn xong thì làm gì?”
“Ngủ.”
Cận Sĩ Triển nhíu chặt lông mày, “Cậu không thể nói một lần cho xong à, phải nói theo kiểu không chủ đích như thế sao?”
Tiễn Diệp quay đầu lại, nhìn đối phương một cái, trong lòng vốn nghĩ kế tiếp chắc là hỏi ngủ với ai.
“Anh đã biết hết rồi, còn hỏi tôi làm gì? Giả ngu làm gì?” Nói xong quay đầu lại tỏ vẻ khinh thường.
Cận Sĩ Triển giống như bị sặc một cái, ở ngã rẽ tiếp theo hung hăng ngoành xe thật mạnh. Thân thể Tiễn Diệp lắc mạnh theo chuyển động của xe, hắn biết Cận Sĩ Triển cố ý.
“Cậu ngủ cùng với người đàn ông khác?”
Nghe thấy vấn đề này, Tiễn Diệp chợt có cảm giác buồn cười, loại khẩu khí này không phải là thường dùng khi chất vấn vợ ra ngoài ngoại tình sao?
“Liên quan gì tới anh?”
“Tiễn, Diệp!” Thanh âm của Cận Sĩ Triển như phát ra từ sâu trong cuống họng.
Người bị gọi tên không nói lời nào. Tiễn Diệp nghĩ bản thân đã rất khách sáo rồi.
Thấy hắn im lặng, Cận Sĩ Triển ngừng một chút rồi nói: “Nơi đêm qua cậu tới là địa bàn của Cố Kinh Duy. Hình như tôi đã từng nói qua với cậu rồi, không nên tiếp cận hắn, nếu không cậu sẽ phải hối hận.”
Vài giây sau, Tiễn Diệp nói: “Có sao? Tôi không nhớ.” Một câu nói phủi sạch tất cả.
“Tiễn Diệp, tôi không ngờ gặp lại Nguyên Chiến Dã một lần lại có thể khiến cậu thay đổi nhiều như vậy …”
Một trần trầm mặc, Cận Sĩ Triển nói một câu, dường như cơn tức giận đã bị y áp chế vô cùng tốt. Bây giờ nhìn y chẳng khác gì đang tâm sự với bạn của mình.
“Thật sao?” Không nói gì thêm, Tiễn Diệp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. So với phong cảnh phía trước thì hắn thích cảnh vật ven đường hơn.
Mà ngoài ý muốn chính là Cận Sĩ Triển cũng im lặng, trầm mặc đến mức dường như đã quên bên người còn có Tiễn Diệp. Trong xe tĩnh lặng đến mức hầu như chỉ có tiếng hít thở của hai người.
“Trả kính lại cho tôi.” Giống như nhắc nhở, Tiễn Diệp đột nhiên nói.
Cận Sĩ Triển nghiêng đầu nhìn hắn một cái, “Đến lúc tự nhiên tôi sẽ trả cho cậu.”
Tiễn Diệp mấp máy miệng, đưa tay khẽ đẩy kính một cái.
Cảnh vật ngoài cửa xe dần trở lên quen thuộc. Tiễn Diệp biết, tiếp tục đi về phía trước một chút là khách sạn đó, nơi hắn gặp lại Cận Sĩ Triển lần đầu tiên kể từ khi đến thành phố này, cũng là nơi A Cường làm việc.
Đợi đến khi Cận Sĩ Triển lái xe vào ga ra, dừng tại vị trí đỗ xe chuyên dụng, Tiễn Diệp xuống xe. Cận Sĩ Triển cũng trực tiếp đi về phía thang máy.
Tiễn Diệp nhìn bóng lưng đối phương, trong nháy mắt, hắn nghĩ muốn rời đi theo hướng khác. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu mà thôi, hiện tại mà đi thì phải làm thế nào? Hắn tiếp tục đi theo, trong thang máy, Cận Sĩ Triển đang tựa vào một bên chờ hắn, trong mắt ánh lên tia đắc ý mà Tiễn Diệp chẳng thể lý giải. Cảm giác nắm giữ quyền chủ động thật không tồi.
Thang máy nhanh chóng lên tới sảnh chính khách sạn. Hai người một trước một sau đi ra, Tiễn Diệp lẳng lặng theo sát phía sau Cận Sĩ Triển, song phương đều trầm lặng.
Cửa phòng mở ra, Cận Sĩ Triển nghiêng người ý bảo Tiễn Diệp vào trước. Nhìn hành vi như quý ông đó, Tiễn Diệp không có phản ứng gì, lướt qua trước mặt đối phương đi vào phòng.
So với căn phòng hoa lệ mang phong cách cung đình lần trước, căn phòng lần này lại tốt hơn rất nhiều.
Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, Tiễn Diệp xoay người, hỏi: “Anh rốt cuộc …” Còn chưa kịp nói xong thì Cận Sĩ Triển đã nhích lại gần. Tiễn Diệp chợt cảm thấy trên lưng căng thẳng, cả người bị đặt lên tường. Khoảng cách giữa hai người lúc đó tối đa chỉ đến một cm mà thôi. Ngẩng đầu lên, Tiễn Diệp có vẻ mờ mịt nhìn Cận Sĩ Triển mà đối phương cũng chẳng nói gì.
Hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, mãi cho đến khi hơi lạnh từ bức tường xuyên qua y phục thấm vào da của Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển mới mở miệng hỏi: “Cậu có nhớ tôi không?”
Tiễn Diệp giật giật mắt một cái, nhìn Cận Sĩ Triển có chút kỳ quái.
“Anh mang tôi đến đây là để hỏi cái này?”
Cận Sĩ Triển im lặng, dùng ngón trỏ khẽ vuốt ve khuôn mặt Tiễn Diệp, động tác vô cùng thân thiết, chậm rãi theo viền mặt chạy xuống phía dưới, cuối cùng dừng ở đôi môi của hắn. Chẳng biết có phải vì đã nhận ra ý đồi của y không, Tiễn Diệp xoay đầu né tránh.
Trên mặt hiện lên một tia bất mãn, Cận Sĩ Triển nắm lấy cằm Tiễn Diệp, bức hắn phải đối diện với mình. Lần này không đợi y nói, Tiễn Diệp đã mở miệng trước.
“Anh phát điên rồi à?” Rất lạnh lùng, Tiễn Diệp dùng ánh mắt đang nhìn kẻ điên mà trừng Cận Sĩ Triển.
Điên? Cận Sĩ Triển không ngờ hắn lại dùng từ này để hình dung mình.
“Tôi điên sao?” Cười lạnh một tiếng, lực trên tay càng mạnh hơn.
“Là cậu điên hay là tôi điên? Cậu đến chỗ Cố Kinh Duy một đêm không về, hiện tại trái lại …”
“Cận Sĩ Triển!” Tiễn Diệp gắt một tiếng, “Anh có thời gian theo dõi tôi không bằng dùng nó để suy nghĩ xem phải đánh bại đối thủ của mình như thế nào, phát điên với tôi cũng vô dụng.”
“Việc tôi đối phó với kẻ khác như thế nào không liên quan tới cậu.”
“Tôi ngủ với ai cũng không liên quan tới anh.”
Cận Sĩ Triển một câu, Tiễn Diệp trả lại một câu, nói mà không suy nghĩ chính là như vậy, chỉ là Tiễn Diệp chưa từng cảm thấy như thế. Sắc mặt Cận Sĩ Triển trông chả khác gì tàu lá chuối.
“Tiễn Diệp, cậu cố ý chọc tức tôi đấy à?”
Tiễn Diệp gạt bàn tay đang nắm cằm mình ra, nói: “Là anh tự tìm.”
Nheo mắt lại ,dùng ánh mắt giống như lần đầu tiên nhìn thấy một người xa lạ mà đánh giá Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển có chút không thể tưởng tượng nổi, hỏi: “Rốt cuộc Nguyên Chiến Dã đã cho cậu uống thuốc gì mà có thể khiến cậu thoáng cái giống như biến thành người khác …”
Cũng chẳng phải anh ta cho tôi uống thuốc gì … Tiễn Diệp chậm rãi đẩy kính mắt một cái, mỉm cười, “Là tôi tự mình uống thuốc, hiện tại thuốc đã có tác dụng mà thôi.”
Cận Sĩ Triển nhìn hắn, giờ khắc này đột nhiên có cảm giác dường như thứ gì đó giữa y và Tiễn Diệp đã không còn. Thứ gì đó cắt không đứt, càng cắt càng loạn lúc này bị một câu nói ngắn gọn của Tiễn Diệp giải quyết triệt để.
Y cảm thấy bản thân đã chậm một bước rồi, một bước này khiến y mất đi rất nhiều thứ.
“Tiễn Diệp …” Y gọi tên người trước mặt.
Tiễn Diệp vẫn đứng yên nhìn y, chờ lời tiếp theo y muốn nói, phớt lờ tất cả, biểu tình như đang nói chẳng có gì quan trọng cả. Cận Sĩ Triển phát hiện so với trước đây y càng chán ghét loại vẻ mặt này của Tiễn Diệp.
“Cậu đã ngủ cùng Cố Kinh Duy chưa?”
Cuối cùng, vấn đề y hỏi chính là như vậy.
Cúi đầu, Tiễn Diệp căn bản là lười trả lời y, trực tiếp đưa tay cầm lấy thứ đang gài ở túi áo Cận Sĩ Triển.
“Trả kính lại cho tôi …”
Tay thoáng cái bị bắt lấy, Tiễn Diệp nhíu mày, Cận Sĩ Triển ôm chặt lấy lưng hắn, kéo cả người hắn vào trong lòng, ghét sát vào tai hắn, nhẹ giọng nói: “Kình mắt chỉ là cái cớ thôi, cậu muốn gặp tôi mà. Chúng ta đều hiểu …”
Tiễn Diệp vùng vẫy một chút, cố tính né tránh đôi môi đang như có như không áp sát vào vành tai mình.
“Buông ra!”
Không những không buông ra, Cận Sĩ Triển còn tiến thêm một bước, bắt đầu cắn cắn vành tai hắn, thậm chí đầu lưỡi còn làm càn mà tiến vào trong, vừa làm động tác phiến tình vừa hỏi: “Cố Kinh Duy có làm như vậy với cậu không?”
Tiễn Diệp im lặng, một tay Cận Sĩ Triển cũng tiến vào trong, từ vạt áo Tiễn Diệp luồn vào, đầu ngón tay lạnh lẽo như là cố ý lướt qua làn da ấm áp. Cảm nhận được thân thể trong lòng run sợ, tâm tình Cận Sĩ Triển thoáng cái tốt lên nhưng cũng chẳng duy trì được lâu.
“Anh muốn so sánh kĩ thuật trên giường với Cố Kinh Duy thì tôi đề nghị hai người các anh nên tự gặp mặt nhau mà đàm đạo.” Vừa dứt lời, hai chân Tiễn Diệp đã rời khỏi mặt đất, đầu choáng váng, cả người giống như tảng đá rơi xuống bị Cận Sĩ Triển khiêng đi.
“Anh làm gì?”
“Đè* cậu!” Lần đầu tiên Cận Sĩ Triển nghiến răng phun ra lời thô tục.
Tiễn Diệp nhướn mày, còn chưa kịp nghĩ ra cái gì đã bị ném xuống giường khiến hắn chóng mặt, hoa mắt. Kình mắt cũng chẳng biết bị vứt đi nơi nào. Vừa đứng dậy khỏi giường Cận Sĩ Triển đã cởi áo khoác đè hắn xuống …
*****
Hết
Đưa hai tay lên miệng hà hơi một cái, phương thức sưởi ấm như thế này chỉ là biểu hiện vô thức của hắn thôi. Đi trên đường lớn, Tiễn Diệp dựa theo trí nhớ tìm đường trở về. Nghe có vẻ đáng thương nhỉ, giống như người trốn thoát sau khi bị ‘bắt cóc’ vậy. Thứ hiện ra trước mắt bây giờ chính là một con đường dài vô tận vô cùng xa lạ, hơn nữa từ điểm bắt đầu cho đến khi kết thúc chỉ có một mình hắn mà thôi.
Xung quanh dần trở lên đông đúc, nơi vốn dĩ chưa bao giờ đi qua vậy mà lại náo nhiệt đến vậy sao. Giống như đang tản bộ, Tiễn Diệp bước đi không nhanh không chậm, có lúc lại ngó nghiêng, liếc mắt xem hàng quán bên đường. Hàng được bày bán sau những ô cửa thủy tinh vô cùng tinh xảo, quả là đáng giá cho hắn dừng bước. Cửa hàng hoa vừa mới mở cửa, chủ cửa hàng mang một thùng hoa còn vương sương sớm ra bày trước cửa. Dừng lại trước chiếc xe bán điểm tâm, Tiễn Diệp mua một phần bữa sáng cho mình.
Một tay cầm chiếc bánh trứng, tay kìa cầm cốc sữa đầu nành, chậm rãi hưởng dụng. Thức ăn nóng sốt, cho dù không đói bụng thì dùng để ủ ấm đôi tay cũng không tồi.
Đây là cuộc sống của những người bình thường, đứng ở ven lối đi bộ, xung quanh là đủ loại người với mọi lứa tuổi đang trên đường đi làm hoặc đến trường, Tiễn Diệp chợt cảm thấy thực ra nếu muốn trở thành một phần trong đám đông này kỳ thật cũng không khó.
Ở ngã tư tiếp theo hắn chọn lối rẽ bên trái. Người đi đường ít dần, hai bên đường là hàng cây đều tăm tắp. Có lẽ là do thời tiết, thỉnh thoảng lại có một chiếc lá rơi xuống, chưa kịp được dọn đi, dần dần tích lại ở ven đường.
Đang nhìn đến xuất thần, đột nhiên có một chiếc xe đỗ ngay bên cạnh hắn. Tiễn Diệp ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trên cửa sổ xe phản chiếu bóng hình của hắn, hoàn toàn không nhìn thấy người trong xe. Chẳng thèm để ý đến nó, hắn quay đầu tiếp tục đi về phía trước. Nhưng hắn chưa kịp đi được mấy bước thì chiếc xe kia cũng bắt đầu chuyển bánh theo. Lúc này, cửa sổ xe được kéo xuống, người trên ghế lái lộ ra khuôn mặt hầm hầm, trừng mắt nhìn hắn.
“Cậu không nhận ra xe của tôi à?” Ngữ khí mang vẻ chất vấn.
Tiễn Diệp mặt không đổi sắc nhìn người nọ một chút giống như ngay cả người đang nói là ai hắn cũng không nhận ra. Từ từ hút sữa đậu nành, phát ra tiếng ‘sùn sụt’, Tiễn Diệp nghiêm túc nói: “Không nhận ra.”
Hắn thật sự không nhớ rõ xe của Cận Sĩ Triển trông như thế nào. Đầy đường đều là xe bốn bánh, ai mà nhớ rõ được chứ.
Cận Sĩ Triển không hề biết trong lòng Tiễn Diệp lúc này đang hình dung chiếc xe thể thao đặc biệt số lượng có hạn sản xuất tại Đức của y như vậy. Trên thực tế, y đã theo sau Tiễn Diệp được một lúc rồi, không bao lâu sau khi hắn ra khỏi quán bar kia. Vốn định lập tức tiến đến bắt hắn lại, nhưng mà, khi y thấy bộ dạng Tiễn Diệp hít sâu một hơi đón lấy cơn gió thổi qua thì đã ngay lập tức từ bỏ ý định đó.
Y theo sau Tiễn Diệp, vẫn luôn duy trì khoảng cách và tốc độ nhất định. Nhìn Tiễn Diệp đi bên đường như đang tản bộ, nhìn hắn bộ dạng như đang suy nghĩ cái gì đó nhìn chằm chằm hàng hóa phía sau cửa kính, bên trong là một chiếc quần theo phong cách trung cổ, nhìn hắn giúp cô bé bán hoa bê một xô hoa màu đỏ rực rỡ, sau đó nhận được nụ cười dịu dàng ôn nhu của người ta, tiếp theo dừng lại tại quán bên đường mua bữa sáng, chu môi hút sữa đậu nành, từng miếng từng miếng gặm bánh rán …
Cận Sĩ Triển cảm thấy giống như đang xem một bộ phim, người trong đó không phải Tiễn Diệp mà là diễn viên đóng vai Tiễn Diệp.
Nhìn đối phương quan sát mình giống như trong lòng đang ‘toan tính’ gì đó, Tiễn Diệp hút nốt ngụm sữa cuối cùng, liếm liếm môi, hỏi: “Có việc gì?”
Tựa như bạn bè rồi lại lạnh nhạt hơn rất nhiều so với bạn bè, gần như chỉ là người quen mà thôi.
Nhìn hắn, Cận Sĩ Triển giống như đang chịu áp lực gì đó, anh mắt nhìn Tiễn Diệp dừng lại, bất động.
Không nhận được câu trả lời, Tiễn Diệp cũng chẳng nói gì, tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đi đến trước bãi rác ven đường thì ném thứ trên tay xuống. Lúc này xe của Cận Sĩ Triển cũng đã chạy đến bên cạnh hắn. Trong xe, Cận Sĩ Triển nhìn về phía trước, cũng chẳng thèm nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Lên xe.”
Lần này, là mệnh lệnh.
Tiễn Diệp lạnh lùng liếc y một cái, quay đầu tiếp tục đi đường của mình, nói cũng không thèm nói.
“Không cần vật này nữa sao?”
Giọng nói có chút xấu xa chợt vang lên, Tiễn Diệp nhìn lại, Cận Sĩ Triển đang cầm kính của hắn khẽ huơ huơ giống như vẫy cờ chiến thắng. Thấy hắn quay đầu lại, y đeo kính vào, học theo động tác của Tiễn Diệp mà đẩy đẩy mắt kính một chút. Động tác này thật ra học được rất giống. Thậm chí nhờ có biểu tình cùng ánh mắt của Cận Sĩ Triển mà nó càng mang thêm một tia sắc tình.
Có một số người đàn ông khi đeo kính luôn luôn tỏa ra một loại hơi thở cấm dục.
Thấy kính mắt của mình bị dùng làm đạo cụ sắc tình, Tiễn Diệp vừa nghĩ đến đó là đồ của mình thì chợt cảm thấy nổi da gà toàn thân. Rất muốn quay đầu rời đi, thế nhưng … cặp kính đó …
Cận Sĩ Triển nhìn Tiễn Diệp, ngón trỏ đang đặt trên tay lái gõ gõ theo tiết tấu, giống như đang tính toán thời gian Tiễn Diệp ‘đầu hàng’.
Hai người tựa như đang ‘giằng co’. Cuối cùng, Cận Sĩ Triển nở nụ cười thắng lợi. Tiễn Diệp quay trở lại, giật cánh cửa cạnh ghế phụ lái ra.
Hắn thực sự rất thích cặp kính đó. Mà thứ gì đó mình thích, hắn không muống lại tiếp tục buông ra nữa. Không bao giờ nữa.
“Đêm qua cậu đi đâu?” Trên xe, Cận Sĩ Triển dần đẩy nhanh tốc độ, kính mắt của Tiễn Diệp bị y cài ở túi áo khoác. Giao thông buổi sáng khá là đông đúc, y cố ý chọn đi đường vòng, tuy xa hơn nhưng lại vắng vẻ hơn.
Tiễn Diệp hai mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, một lát sau mới nói: “Quán bar.”
Cận Sĩ Triển liếc mắt nhìn hắn, không ngờ đối phương lại thành thực như vậy.
“Đến đó làm gì?”
“Ăn tối.”
“Một mình?”
“Người khác mời.”
“Ăn xong thì làm gì?”
“Ngủ.”
Cận Sĩ Triển nhíu chặt lông mày, “Cậu không thể nói một lần cho xong à, phải nói theo kiểu không chủ đích như thế sao?”
Tiễn Diệp quay đầu lại, nhìn đối phương một cái, trong lòng vốn nghĩ kế tiếp chắc là hỏi ngủ với ai.
“Anh đã biết hết rồi, còn hỏi tôi làm gì? Giả ngu làm gì?” Nói xong quay đầu lại tỏ vẻ khinh thường.
Cận Sĩ Triển giống như bị sặc một cái, ở ngã rẽ tiếp theo hung hăng ngoành xe thật mạnh. Thân thể Tiễn Diệp lắc mạnh theo chuyển động của xe, hắn biết Cận Sĩ Triển cố ý.
“Cậu ngủ cùng với người đàn ông khác?”
Nghe thấy vấn đề này, Tiễn Diệp chợt có cảm giác buồn cười, loại khẩu khí này không phải là thường dùng khi chất vấn vợ ra ngoài ngoại tình sao?
“Liên quan gì tới anh?”
“Tiễn, Diệp!” Thanh âm của Cận Sĩ Triển như phát ra từ sâu trong cuống họng.
Người bị gọi tên không nói lời nào. Tiễn Diệp nghĩ bản thân đã rất khách sáo rồi.
Thấy hắn im lặng, Cận Sĩ Triển ngừng một chút rồi nói: “Nơi đêm qua cậu tới là địa bàn của Cố Kinh Duy. Hình như tôi đã từng nói qua với cậu rồi, không nên tiếp cận hắn, nếu không cậu sẽ phải hối hận.”
Vài giây sau, Tiễn Diệp nói: “Có sao? Tôi không nhớ.” Một câu nói phủi sạch tất cả.
“Tiễn Diệp, tôi không ngờ gặp lại Nguyên Chiến Dã một lần lại có thể khiến cậu thay đổi nhiều như vậy …”
Một trần trầm mặc, Cận Sĩ Triển nói một câu, dường như cơn tức giận đã bị y áp chế vô cùng tốt. Bây giờ nhìn y chẳng khác gì đang tâm sự với bạn của mình.
“Thật sao?” Không nói gì thêm, Tiễn Diệp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. So với phong cảnh phía trước thì hắn thích cảnh vật ven đường hơn.
Mà ngoài ý muốn chính là Cận Sĩ Triển cũng im lặng, trầm mặc đến mức dường như đã quên bên người còn có Tiễn Diệp. Trong xe tĩnh lặng đến mức hầu như chỉ có tiếng hít thở của hai người.
“Trả kính lại cho tôi.” Giống như nhắc nhở, Tiễn Diệp đột nhiên nói.
Cận Sĩ Triển nghiêng đầu nhìn hắn một cái, “Đến lúc tự nhiên tôi sẽ trả cho cậu.”
Tiễn Diệp mấp máy miệng, đưa tay khẽ đẩy kính một cái.
Cảnh vật ngoài cửa xe dần trở lên quen thuộc. Tiễn Diệp biết, tiếp tục đi về phía trước một chút là khách sạn đó, nơi hắn gặp lại Cận Sĩ Triển lần đầu tiên kể từ khi đến thành phố này, cũng là nơi A Cường làm việc.
Đợi đến khi Cận Sĩ Triển lái xe vào ga ra, dừng tại vị trí đỗ xe chuyên dụng, Tiễn Diệp xuống xe. Cận Sĩ Triển cũng trực tiếp đi về phía thang máy.
Tiễn Diệp nhìn bóng lưng đối phương, trong nháy mắt, hắn nghĩ muốn rời đi theo hướng khác. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu mà thôi, hiện tại mà đi thì phải làm thế nào? Hắn tiếp tục đi theo, trong thang máy, Cận Sĩ Triển đang tựa vào một bên chờ hắn, trong mắt ánh lên tia đắc ý mà Tiễn Diệp chẳng thể lý giải. Cảm giác nắm giữ quyền chủ động thật không tồi.
Thang máy nhanh chóng lên tới sảnh chính khách sạn. Hai người một trước một sau đi ra, Tiễn Diệp lẳng lặng theo sát phía sau Cận Sĩ Triển, song phương đều trầm lặng.
Cửa phòng mở ra, Cận Sĩ Triển nghiêng người ý bảo Tiễn Diệp vào trước. Nhìn hành vi như quý ông đó, Tiễn Diệp không có phản ứng gì, lướt qua trước mặt đối phương đi vào phòng.
So với căn phòng hoa lệ mang phong cách cung đình lần trước, căn phòng lần này lại tốt hơn rất nhiều.
Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, Tiễn Diệp xoay người, hỏi: “Anh rốt cuộc …” Còn chưa kịp nói xong thì Cận Sĩ Triển đã nhích lại gần. Tiễn Diệp chợt cảm thấy trên lưng căng thẳng, cả người bị đặt lên tường. Khoảng cách giữa hai người lúc đó tối đa chỉ đến một cm mà thôi. Ngẩng đầu lên, Tiễn Diệp có vẻ mờ mịt nhìn Cận Sĩ Triển mà đối phương cũng chẳng nói gì.
Hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, mãi cho đến khi hơi lạnh từ bức tường xuyên qua y phục thấm vào da của Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển mới mở miệng hỏi: “Cậu có nhớ tôi không?”
Tiễn Diệp giật giật mắt một cái, nhìn Cận Sĩ Triển có chút kỳ quái.
“Anh mang tôi đến đây là để hỏi cái này?”
Cận Sĩ Triển im lặng, dùng ngón trỏ khẽ vuốt ve khuôn mặt Tiễn Diệp, động tác vô cùng thân thiết, chậm rãi theo viền mặt chạy xuống phía dưới, cuối cùng dừng ở đôi môi của hắn. Chẳng biết có phải vì đã nhận ra ý đồi của y không, Tiễn Diệp xoay đầu né tránh.
Trên mặt hiện lên một tia bất mãn, Cận Sĩ Triển nắm lấy cằm Tiễn Diệp, bức hắn phải đối diện với mình. Lần này không đợi y nói, Tiễn Diệp đã mở miệng trước.
“Anh phát điên rồi à?” Rất lạnh lùng, Tiễn Diệp dùng ánh mắt đang nhìn kẻ điên mà trừng Cận Sĩ Triển.
Điên? Cận Sĩ Triển không ngờ hắn lại dùng từ này để hình dung mình.
“Tôi điên sao?” Cười lạnh một tiếng, lực trên tay càng mạnh hơn.
“Là cậu điên hay là tôi điên? Cậu đến chỗ Cố Kinh Duy một đêm không về, hiện tại trái lại …”
“Cận Sĩ Triển!” Tiễn Diệp gắt một tiếng, “Anh có thời gian theo dõi tôi không bằng dùng nó để suy nghĩ xem phải đánh bại đối thủ của mình như thế nào, phát điên với tôi cũng vô dụng.”
“Việc tôi đối phó với kẻ khác như thế nào không liên quan tới cậu.”
“Tôi ngủ với ai cũng không liên quan tới anh.”
Cận Sĩ Triển một câu, Tiễn Diệp trả lại một câu, nói mà không suy nghĩ chính là như vậy, chỉ là Tiễn Diệp chưa từng cảm thấy như thế. Sắc mặt Cận Sĩ Triển trông chả khác gì tàu lá chuối.
“Tiễn Diệp, cậu cố ý chọc tức tôi đấy à?”
Tiễn Diệp gạt bàn tay đang nắm cằm mình ra, nói: “Là anh tự tìm.”
Nheo mắt lại ,dùng ánh mắt giống như lần đầu tiên nhìn thấy một người xa lạ mà đánh giá Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển có chút không thể tưởng tượng nổi, hỏi: “Rốt cuộc Nguyên Chiến Dã đã cho cậu uống thuốc gì mà có thể khiến cậu thoáng cái giống như biến thành người khác …”
Cũng chẳng phải anh ta cho tôi uống thuốc gì … Tiễn Diệp chậm rãi đẩy kính mắt một cái, mỉm cười, “Là tôi tự mình uống thuốc, hiện tại thuốc đã có tác dụng mà thôi.”
Cận Sĩ Triển nhìn hắn, giờ khắc này đột nhiên có cảm giác dường như thứ gì đó giữa y và Tiễn Diệp đã không còn. Thứ gì đó cắt không đứt, càng cắt càng loạn lúc này bị một câu nói ngắn gọn của Tiễn Diệp giải quyết triệt để.
Y cảm thấy bản thân đã chậm một bước rồi, một bước này khiến y mất đi rất nhiều thứ.
“Tiễn Diệp …” Y gọi tên người trước mặt.
Tiễn Diệp vẫn đứng yên nhìn y, chờ lời tiếp theo y muốn nói, phớt lờ tất cả, biểu tình như đang nói chẳng có gì quan trọng cả. Cận Sĩ Triển phát hiện so với trước đây y càng chán ghét loại vẻ mặt này của Tiễn Diệp.
“Cậu đã ngủ cùng Cố Kinh Duy chưa?”
Cuối cùng, vấn đề y hỏi chính là như vậy.
Cúi đầu, Tiễn Diệp căn bản là lười trả lời y, trực tiếp đưa tay cầm lấy thứ đang gài ở túi áo Cận Sĩ Triển.
“Trả kính lại cho tôi …”
Tay thoáng cái bị bắt lấy, Tiễn Diệp nhíu mày, Cận Sĩ Triển ôm chặt lấy lưng hắn, kéo cả người hắn vào trong lòng, ghét sát vào tai hắn, nhẹ giọng nói: “Kình mắt chỉ là cái cớ thôi, cậu muốn gặp tôi mà. Chúng ta đều hiểu …”
Tiễn Diệp vùng vẫy một chút, cố tính né tránh đôi môi đang như có như không áp sát vào vành tai mình.
“Buông ra!”
Không những không buông ra, Cận Sĩ Triển còn tiến thêm một bước, bắt đầu cắn cắn vành tai hắn, thậm chí đầu lưỡi còn làm càn mà tiến vào trong, vừa làm động tác phiến tình vừa hỏi: “Cố Kinh Duy có làm như vậy với cậu không?”
Tiễn Diệp im lặng, một tay Cận Sĩ Triển cũng tiến vào trong, từ vạt áo Tiễn Diệp luồn vào, đầu ngón tay lạnh lẽo như là cố ý lướt qua làn da ấm áp. Cảm nhận được thân thể trong lòng run sợ, tâm tình Cận Sĩ Triển thoáng cái tốt lên nhưng cũng chẳng duy trì được lâu.
“Anh muốn so sánh kĩ thuật trên giường với Cố Kinh Duy thì tôi đề nghị hai người các anh nên tự gặp mặt nhau mà đàm đạo.” Vừa dứt lời, hai chân Tiễn Diệp đã rời khỏi mặt đất, đầu choáng váng, cả người giống như tảng đá rơi xuống bị Cận Sĩ Triển khiêng đi.
“Anh làm gì?”
“Đè* cậu!” Lần đầu tiên Cận Sĩ Triển nghiến răng phun ra lời thô tục.
Tiễn Diệp nhướn mày, còn chưa kịp nghĩ ra cái gì đã bị ném xuống giường khiến hắn chóng mặt, hoa mắt. Kình mắt cũng chẳng biết bị vứt đi nơi nào. Vừa đứng dậy khỏi giường Cận Sĩ Triển đã cởi áo khoác đè hắn xuống …
*****
Hết
/63
|