Từng giọt mưa cứ thế rơi. Mưa ban đầu nhỏ, rồi nặng hạt dần. Gió lành lạnh, rít lên từng cơn ai oán. Sấm chớp rạch ngang bầu trời, ánh sáng loé lên rồi lại vụt tắt, cũng như niềm hy vọng của con người đang vụt tắt dần. Mưa lạnh giá cứ thế tàn nhẫn trút xuống thân hình nhỏ bé của mẹ con Lam Yên, mưa bắn vào mắt cô, đau rát! Gió như muốn xô ngã, muốn hất văng mẹ con cô. Lam Yên ôm chặt mẹ, cố ngăn tiếng khóc thổn thức. Nước mưa chan hoà với nước mắt trên má cô, cô nghiến răng, cắn chặt môi đến bật máu. Cơ thể bất giác run lên. Lạnh! Thật lạnh quá! Giờ cô biết làm gì đây? Cô phải đi về đâu? Chẳng nơi nào chứa mẹ con cô cả, chẳng ai có lòng thương hại hết. Trái tim họ hoá đá hết rồi.
Càng nghĩ mà Lam Yên càng thấy cay đắng. Rốt cuộc là ai? Ai đã đẩy mẹ con cô vào bước đường cùng thế này? Là ai mà độc ác vậy? Câu hỏi Lam Yên đang hỏi hay cô cũng đang hỏi chính mình. Là ai chứ? Nực cười, Lam Yên nhếch môi tự giễu. Là ai cũng đâu quan trọng, cô biết để làm gì? Người ta giàu có, quen biết rộng, thế lực mạnh, hạng con kiến như mẹ con cô, họ chỉ cần giẫm một phát là chết. Nếu biết là ai thì cô cũng đâu thể làm được gì? Cô không tiền, không thế lực, chẳng thể làm gì họ cả.
Cơn mưa xối xả vẫn cứ tàn nhẫn trút xuống. Cả đất trời như chìm trong màn mưa trắng xoá. Lam Yên mệt mỏi ôm lấy mẹ, đôi mắt cô như mờ nhạt đi vì làn nước, đôi môi tím tái, khô nẻ hằn dấu răng. Cái rét buốt thấm sâu vào da thịt Lam Yên, khiến cô run rẩy không ngừng, người lả hẳn đi. Nhưng cô vẫn gắng gượng ôm mẹ, cố giữ cho mình tỉnh táo. Không được, nếu giờ cô mà ngất đi, mẹ cô sẽ ra sao? Hơn nữa, mẹ cô còn đang ốm, ai sẽ chăm sóc bà?
Mái tóc Lam Yên ướt nhẹp, dính bết vào má, quần áo cũng ướt sũng, cộng thêm gió lạnh thổi qua, nếu là người thường thì hẳn đã phải ngất đi rồi, nhưng Lam Yên vẫn kiên cường ôm lấy mẹ, mặc dù hơi thở của cô đã trở nên nặng nhọc, sắc mặt trắng bệch. Cô thở hắt ra, cất giọng yếu ớt, đôi mắt nhìn mẹ đầy mệt mỏi:
- Mẹ, mẹ cố lên. Con...con sẽ giúp mẹ....
Mẹ cô không đáp. Nhận ra sự bất thường, Lam Yên vội lay lay mẹ và nhận ra rằng, mẹ cô đã ngất xỉu từ lâu, khuôn mặt bà tái nhợt. Lam Yên thoảng thốt ôm lấy mẹ, nghẹn ngào hét:
- Không được, mẹ ơi! Mẹ phải cố lên. Mẹ!
Lam Yên vội vàng đỡ mẹ dậy, rồi chạy đi. Không được, bệnh viện, cô phải đưa mẹ đến bệnh viện. Trời vẫn mưa không ngớt, mưa không hề thương tình, vẫn trút xuống thân người nhỏ bé của mẹ con cô. Lam Yên vừa đỡ mẹ, chạy đi tìm bệnh viện, vừa phải mím môi, cố gắng chạy qua màn mưa trắng xoá đang trút xuống tới tấp . Đôi chân cô đã mỏi rã rời, cả người như không còn chút sức lực nào. Mệt quá! Thật sự Lam Yên rất mệt, nhưng cô không biết phải làm gì nữa. Mẹ cô đang bệnh rất nặng, cần vào viện ngay.
Bỗng...
Rầm!
Lam Yên mệt mỏi ngã nhào xuống đất, làm cho mẹ cô cũng bị ngã theo. Cô cố nén cơn đau, đỡ mẹ dậy. Nhìn ra màn mưa kia cùng khoảng không vô tận, bị cơn mưa che lấp, chỉ còn màu trắng xoá, Lam Yên lặng lẽ rơi nước mắt, trong đôi mắt cô ánh lên sự thù hận. Nhất định, cô sẽ không tha thứ. Không tha thứ cho những kẻ tàn nhẫn đẩy mẹ con cô vào hoàn cảnh như ngày hôm nay....Nhất định....Lam Yên cắn môi, nước mắt không ngừng trào ra. Không ngờ, xã hội này lại tàn nhẫn đến vậy. Cũng chỉ vì hai chữ tiền và quyền . Nực cười cho những kẻ lúc trước hết sức nịnh nọt cha cô, nịnh nọt gia đình cô, giờ quay lưng đi. Lam Yên thấy đầu đau như búa bổ, đất trời như đảo lộn, không gian trước mắt cô cứ mờ nhạt hẳn đi. Phải làm sao bây giờ? Cô mệt mỏi quá! Cô thấy rất mệt, rất choáng váng, hai mí mắt tựa hồ như muốn dán chặt lại.
- Mẹ...con xin lỗi...con không thể...bảo vệ mẹ.....
Lam Yên thều thào, cánh tay ôm chặt mẹ đã dần buông lỏng, cả người cô dần dần gục xuống. Đúng lúc mi mắt Lam Yên khép lại, cô kịp nhìn thấy ánh sáng le lói từ đằng xa rọi tới. Âm thanh cuối cùng mà cô nghe thấy, chính là...
Kéttt!!!
Tiếng xe phanh kít thật chói tai. Trên xe, một người bước xuống, cất giọng ngạc nhiên:
- Ôi, ai đây?
Càng nghĩ mà Lam Yên càng thấy cay đắng. Rốt cuộc là ai? Ai đã đẩy mẹ con cô vào bước đường cùng thế này? Là ai mà độc ác vậy? Câu hỏi Lam Yên đang hỏi hay cô cũng đang hỏi chính mình. Là ai chứ? Nực cười, Lam Yên nhếch môi tự giễu. Là ai cũng đâu quan trọng, cô biết để làm gì? Người ta giàu có, quen biết rộng, thế lực mạnh, hạng con kiến như mẹ con cô, họ chỉ cần giẫm một phát là chết. Nếu biết là ai thì cô cũng đâu thể làm được gì? Cô không tiền, không thế lực, chẳng thể làm gì họ cả.
Cơn mưa xối xả vẫn cứ tàn nhẫn trút xuống. Cả đất trời như chìm trong màn mưa trắng xoá. Lam Yên mệt mỏi ôm lấy mẹ, đôi mắt cô như mờ nhạt đi vì làn nước, đôi môi tím tái, khô nẻ hằn dấu răng. Cái rét buốt thấm sâu vào da thịt Lam Yên, khiến cô run rẩy không ngừng, người lả hẳn đi. Nhưng cô vẫn gắng gượng ôm mẹ, cố giữ cho mình tỉnh táo. Không được, nếu giờ cô mà ngất đi, mẹ cô sẽ ra sao? Hơn nữa, mẹ cô còn đang ốm, ai sẽ chăm sóc bà?
Mái tóc Lam Yên ướt nhẹp, dính bết vào má, quần áo cũng ướt sũng, cộng thêm gió lạnh thổi qua, nếu là người thường thì hẳn đã phải ngất đi rồi, nhưng Lam Yên vẫn kiên cường ôm lấy mẹ, mặc dù hơi thở của cô đã trở nên nặng nhọc, sắc mặt trắng bệch. Cô thở hắt ra, cất giọng yếu ớt, đôi mắt nhìn mẹ đầy mệt mỏi:
- Mẹ, mẹ cố lên. Con...con sẽ giúp mẹ....
Mẹ cô không đáp. Nhận ra sự bất thường, Lam Yên vội lay lay mẹ và nhận ra rằng, mẹ cô đã ngất xỉu từ lâu, khuôn mặt bà tái nhợt. Lam Yên thoảng thốt ôm lấy mẹ, nghẹn ngào hét:
- Không được, mẹ ơi! Mẹ phải cố lên. Mẹ!
Lam Yên vội vàng đỡ mẹ dậy, rồi chạy đi. Không được, bệnh viện, cô phải đưa mẹ đến bệnh viện. Trời vẫn mưa không ngớt, mưa không hề thương tình, vẫn trút xuống thân người nhỏ bé của mẹ con cô. Lam Yên vừa đỡ mẹ, chạy đi tìm bệnh viện, vừa phải mím môi, cố gắng chạy qua màn mưa trắng xoá đang trút xuống tới tấp . Đôi chân cô đã mỏi rã rời, cả người như không còn chút sức lực nào. Mệt quá! Thật sự Lam Yên rất mệt, nhưng cô không biết phải làm gì nữa. Mẹ cô đang bệnh rất nặng, cần vào viện ngay.
Bỗng...
Rầm!
Lam Yên mệt mỏi ngã nhào xuống đất, làm cho mẹ cô cũng bị ngã theo. Cô cố nén cơn đau, đỡ mẹ dậy. Nhìn ra màn mưa kia cùng khoảng không vô tận, bị cơn mưa che lấp, chỉ còn màu trắng xoá, Lam Yên lặng lẽ rơi nước mắt, trong đôi mắt cô ánh lên sự thù hận. Nhất định, cô sẽ không tha thứ. Không tha thứ cho những kẻ tàn nhẫn đẩy mẹ con cô vào hoàn cảnh như ngày hôm nay....Nhất định....Lam Yên cắn môi, nước mắt không ngừng trào ra. Không ngờ, xã hội này lại tàn nhẫn đến vậy. Cũng chỉ vì hai chữ tiền và quyền . Nực cười cho những kẻ lúc trước hết sức nịnh nọt cha cô, nịnh nọt gia đình cô, giờ quay lưng đi. Lam Yên thấy đầu đau như búa bổ, đất trời như đảo lộn, không gian trước mắt cô cứ mờ nhạt hẳn đi. Phải làm sao bây giờ? Cô mệt mỏi quá! Cô thấy rất mệt, rất choáng váng, hai mí mắt tựa hồ như muốn dán chặt lại.
- Mẹ...con xin lỗi...con không thể...bảo vệ mẹ.....
Lam Yên thều thào, cánh tay ôm chặt mẹ đã dần buông lỏng, cả người cô dần dần gục xuống. Đúng lúc mi mắt Lam Yên khép lại, cô kịp nhìn thấy ánh sáng le lói từ đằng xa rọi tới. Âm thanh cuối cùng mà cô nghe thấy, chính là...
Kéttt!!!
Tiếng xe phanh kít thật chói tai. Trên xe, một người bước xuống, cất giọng ngạc nhiên:
- Ôi, ai đây?
/38
|