“Ân. . . . . .” Hàn Tuyết ôm lấy Hàn chiến đỉnh đầu đang chôn trước ngực nàng, không kìm hãm được ưỡn ngực, càng làm cho hắn cắn mút thêm sâu, thân mật tựa như trẻ nhỏ bú sữa mẹ. Đầu nhũ hoa bị dùng lực ngậm mút đem lại vô vàn khoái cảm, khiến nàng nhẹ giọng ngâm nga. Một tay Hàn Chiến yêu thích không thôi vuốt ve một bên bầu ngực Hàn Tuyết, môi lưỡi ở một bên ra sức hàm chứa kéo mút nụ hoa, bàn tay còn lại nhẹ trượt vào giữa hai chân nàng, vuốt ve miệng huyệt, hai ngón tay khép lại từ từ thăm dò vào trong, kích thích hoa huyệt chảy ra mật dịch.
“Chiến. . . . .ta muốn. . . . . .” Hai ngón tay trong tiểu huyệt ra sức rút ra đưa vào, tốc độ ngày càng mau lại làm cho nàng cảm thấy hoa huyệt tăng thêm một trận tê ngứa cùng chưa thỏa mãn, khát khao tư vị mất hồn mà nam căn hắn đem lại, ngón tay dù cũng rất thoải mái, nhưng vẫn không thể so cùng côn thịt kia.
Đôi mắt Hàn Chiến tràn đầy tơ máu hé mở, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt lớn rơi xuống, dục vọng của hắn vốn đã đạt đến tận cùng giới hạn, nhưng chỉ vì Tuyết Nhi không khỏe, hắn đành không thể không cắn răng cố nén xuống. Hiện tại đã có được chỉ thị của người yêu, hắn cơ hồ không kịp chờ đợi, nắm nam căn mãnh liệt tiến tới đáy, làm Hàn Tuyết cả kinh hô lớn: “Nha a. . . . . Đừng . . . . .”Thở sâu mấy hơi, Hàn Tuyết mới run run nói: “Không được, quá lớn, thực khó chống đỡ...”
Để ngừa mình áp chặt nàng, hai tay Hàn Chiến chống đỡ hai bên thân thể Hàn Tuyết, hạ thể từ từ thối lui một chút liền bắt đầu nhè nhẹ chậm rãi đưa vào. Hắn nhắm măt thật chặt, sợ nhìn thấy ngọc thể của Hàn Tuyết, dục vọng sẽ không chống đỡ được mà đả thương nàng.
Hàn Tuyết thở hổn hển chủ động đem hai bắp đùi tuyết trắng vòng quanh hông gầy nhỏ của Hàn Chiến, một tay ôm lưng hắn, một tay nhẹ nhàng chà xát gương mặt hắn, ôn nhu lau đi những giọt mồ hôi. “Ta. . . tốt hơn nhiều rồi . . . . ngươi, đừng nhẫn . . . . rồi . . . .”
Hàn Chiến thở gấp, hơi thở phả trên mặt nàng, nhiệt năng dồn dập, đã đủ nói lên nhu cầu cấp bách của hắn. “Nếu khó chịu, nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ dừng lại.”
Hàn Tuyết trực tiếp lấy hôn môi nhu tình đáp lại lời hắn, trong lòng ngọt ngào như có mật chảy ra. Nụ hôn nóng bỏng tràn ngập tình yêu của nàng, nhất nhất đều truyền vào miệng Hàn Chiến, chầm chậm nhẹ liếm mút, nói ra vô vàn cảm động cùng ngọt ngào của nàng.
So sánh với ôn nhu triền miên của Hàn Tuyết, giờ phút này, Hàn Chiến như bị dục hỏa thiêu đốt, hạ thân trướng đau, kịch liệt muốn giải phóng, hắn vốn vì thân thể Hàn Tuyết mà nhẫn nhịn thêm chút nữa, nha đầu kia lại nhằm lúc này thêm dầu vào lửa, thật sự là muốn chỉnh chết hắn.
“Tuyết Nhi . . . . . Ân . . . .” Phía dưới đã không nhịn được càng thêm gia tốc cùng tăng lực đạo, “Ta . . . . . không nhịn được . . .rồi . . .a . . .”
“Chiến . . . . .” Hàn Tuyết mảnh mai nhẹ giọng rên rỉ, bình thường đều là cùng lúc gọi cả hai chữ, chỉ khi nàng cực hạn động tình mới dùng độc nhất một chữ mà gọi Hàn Chiến.
Hàn chiến nhẹ rời hai chân Hàn Tuyết đang vòng chặt ngang hông hắn, từ trên người nàng bò dậy, ngồi chồm hỗm giữa hai chân nàng, đem hai chân Hàn Tuyết càng thêm mở lớn, sau đó mới nắm chân nàng dùng lực đem dục vọng tiến vào. “Ân . . . . .” Thân thể Hàn Tuyết chặt chẽ bao quanh hắn, làm hắn thoải mái phát ra thanh âm.
“A nha. . . . . .” Cảm giác hạ thể trong nháy mắt bị lấp đầy làm Hàn Tuyết bật thốt một tiếng kinh hô.
“Có thể không?” Ngực Hàn Chiến kịch kịch liệt phập phồng, thân thể ngày sau đó liền có chút rung rung, hắn thật sự không nhịn được nữa rồi.
Dục vọng Hàn Chiến dung nhập trong cơ thể nàng khẽ run, Hàn Tuyết chỉ cảm thấy nơi hai người tương liên nhức mỏi khó tả, khiến nàng không nhịn được nhẹ ngâm nga, nói: “A . . . . .Chiến . . . . từ . . từ . . . Ta muốn . . .”
Nhìn Hàn Tuyết phô ra bộ dáng phong tình quyến rũ, Hàn Chiến trong lòng run rẩy, nắm chặt chân ngọc trắng noãn của nàng, nhanh chóng rút ra đưa vào. Dục căn tráng kiện kịch liệt ma sát khiến cho tiểu huyệt Hàn Tuyết từ từ co rút nhanh, huyệt đạo chặt trất như muốn đem hắn đẩy ra ngoài, nhiều lần cắm vào đều mang lại cho hắn khoái cảm tột cùng. Hàn Chiến nhắm nghiền hai mắt thở gấp, cấp tốc nặng nề tiếp tục kéo ra đưa vào. Hai thân thể va chạm với nhau khiến xe ngựa vang lên những tiếng “bành bạch” vừa nhanh vừa vang.
Một đám gia tướng đứng xa xa coi chừng nhìn xe ngựa điên cuồng lay động, trong lòng ai cũng đồng thời nổi lên vài chữ lớn: “Chiến trạng thật kịch liệt nha!”
“Mấy người nói xem, xe ngựa liệu có hay không thể chịu nổi lực đạo của Chiến đại nhân mà tan rã?” Hàn Thu Tín vô cùng bất an hỏi. Nếu lỡ có tan tành, bọn họ biết tránh đi đâu, hay lúc đó cứ cầm cuộn vải này vây lại, hoặc là bây giờ cứ vây lại luôn phòng ngừa vạn nhất?
“Ngươi thật là, lo cái gì không lo, người chúng ta cần lo lắng là tiểu thư mới đúng! Chiến đại nhân mạnh mẽ như vậy, tiểu thư chắc sẽ không chịu nổi nha...” Thái Cửu híp mắt nhìn chằm chằm xe ngựa giống như bị rút gân, đáp lời Hàn Thu Tín.
“Trong ngoài xe ngựa bao hai tầng sắt lá, gầm xe cũng đều làm từ huyền thiết, không hỏng được. Cứ theo tình hình này mà nhìn, khả năng tiểu thư chịu thiệt thòi còn cao hơn nhiều.” Vương Chính Nghĩa cũng chen miệng nói.
Một đám người nhanh chóng xúm lại nhìn chằm chằm xe ngựa, nhẹ giọng âm thầm nghị luận. Có chuyện hay để thảo luận, lại còn có thể làm lớn một chút, bày ra đánh cuộc một phen.
“Nha . . . . . Tuyết Nhi . . . . . Ân . . . . .Chậm . . chậm một chút nhi . . . .” Hàn Tuyết sau một hồi cường lực, hoa huyệt dần co rút lại, khiến Hàn Chiến toàn thân như mất đi cảm giác, thiếu chút nữa không nhịn được mà phóng thích chính mình, hắn cương mãnh cấp tốc rút ra tra vào, nhiều lần đều thâm nhập thật sâu.
“Chiến . . . . . Ân . . . . .” Hàn Tuyết cảm thụ mãnh liệt khoái cảm từ hạ thể dâng lên, càng ngày càng mãnh liệt, hoàn cảnh chung quanh làm nàng phải cắn chặt một góc chăn, không dám phát ra tiếng vang quá lớn. Nhưng Hàn Chiến rên rỉ lại lần lượt thiêu đốt lòng nàng, khiến cho nàng không chỉ thân thể mà tâm cũng tràn đầy khoái cảm, một loại thoải mái xuất phát từ linh hồn, khắc sâu tận xương tủy.
“Tuyết Nhi . . . cùng . . . Ta cùng nhau . . . . nha . . . Ôi . . .” Gầm nhẹ một tiếng, Hàn Chiến đem chính mình nặng nề vùi sâu trong mềm mại của Hàn Tuyết, đi vào nơi sâu nhất, rung động đem nồng dịch cùng nhiệt năng nóng bỏng reo rắc trong mình ngọc.
Hàn Chiến ôn nhu kéo xuống góc chăn bị Hàn Tuyết ngậm ở miệng, nhẹ liếm chút nước mắt tuôn ra lúc kích tình nơi khóe mắt nàng. Một tay đem Hàn Tuyết ôm vào trong ngực, nhè nhẹ vỗ về thân thể vẫn còn khẽ run rẩy, một tay vận nội lực ôn nhu vuốt hai bên bắp đùi nàng. Lấy lực đạo va chạm lúc kích tình củng hắn mà nói, hẳn là hai bên chân ngọc đều thâm tím mà.
“Có khỏe không?”
“Chân đau quá, không cử động được, ta sợ là không thể đi gặp hoàng đế ca ca được rồi...” Hàn Tuyết thở nhẹ vùi mặt vào hõm cổ Hàn Chiến xin lỗi.
“Nơi đó . . . ướt dính thực khó chịu.” Hàn Chiến nghe vậy khẽ cười, lập tức bị tiểu đà điểu chôn trong ngực nhẹ đấm một cái. “Nàng nằm nghỉ ngơi một chút, ta sẽ xử lý.” Hắn đỡ Hàn Tuyết nằm xuống giường xong, ngón tay vô tình chạm phải chỗ xương cùng của nàng một chút, khiến Hàn Tuyết lại một lần nữa kinh ngạc thở gấp. “Ha ha, nhạy cảm như vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Tuyết đỏ hồng dữ dội, xấu hổ nói: “Không cho phép cười, cười nữa ta sẽ không thèm để ý ngươi.”
“Được, được, được, không cười, không cười.” Hàn Chiến vội vàng đáp lời nhưng nụ cười ở khóe miệng làm thế nào cũng không thu lại được. Hắn lấy từ trong một hốc tối của xe ngựa ra khăn cùng nước, thấm chút nước ẩm khăn nhẹ nhang giúp Hàn Tuyết lau sạch sẽ, đồng thời cũng tự thu thập xong chính mình. Hàn Chiến từ dưới tấm chăn bao quanh Hàn Tuyết lôi ra một bọc quần áo, khai mở rồi lấy quần áo trong đó giúp Hàn Tuyết nhanh nhẹn mặc vào.
Hàn Tuyết đỏ mặt mặc cho Hàn Chiến thi triển, nàng hiện tại toàn thân đều bủn rủn, ngay cả khí lực để giơ tay lên cũng không có, quả thật không có biện pháp nào tự mình thay quần áo.
“Chiến. . . . .ta muốn. . . . . .” Hai ngón tay trong tiểu huyệt ra sức rút ra đưa vào, tốc độ ngày càng mau lại làm cho nàng cảm thấy hoa huyệt tăng thêm một trận tê ngứa cùng chưa thỏa mãn, khát khao tư vị mất hồn mà nam căn hắn đem lại, ngón tay dù cũng rất thoải mái, nhưng vẫn không thể so cùng côn thịt kia.
Đôi mắt Hàn Chiến tràn đầy tơ máu hé mở, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt lớn rơi xuống, dục vọng của hắn vốn đã đạt đến tận cùng giới hạn, nhưng chỉ vì Tuyết Nhi không khỏe, hắn đành không thể không cắn răng cố nén xuống. Hiện tại đã có được chỉ thị của người yêu, hắn cơ hồ không kịp chờ đợi, nắm nam căn mãnh liệt tiến tới đáy, làm Hàn Tuyết cả kinh hô lớn: “Nha a. . . . . Đừng . . . . .”Thở sâu mấy hơi, Hàn Tuyết mới run run nói: “Không được, quá lớn, thực khó chống đỡ...”
Để ngừa mình áp chặt nàng, hai tay Hàn Chiến chống đỡ hai bên thân thể Hàn Tuyết, hạ thể từ từ thối lui một chút liền bắt đầu nhè nhẹ chậm rãi đưa vào. Hắn nhắm măt thật chặt, sợ nhìn thấy ngọc thể của Hàn Tuyết, dục vọng sẽ không chống đỡ được mà đả thương nàng.
Hàn Tuyết thở hổn hển chủ động đem hai bắp đùi tuyết trắng vòng quanh hông gầy nhỏ của Hàn Chiến, một tay ôm lưng hắn, một tay nhẹ nhàng chà xát gương mặt hắn, ôn nhu lau đi những giọt mồ hôi. “Ta. . . tốt hơn nhiều rồi . . . . ngươi, đừng nhẫn . . . . rồi . . . .”
Hàn Chiến thở gấp, hơi thở phả trên mặt nàng, nhiệt năng dồn dập, đã đủ nói lên nhu cầu cấp bách của hắn. “Nếu khó chịu, nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ dừng lại.”
Hàn Tuyết trực tiếp lấy hôn môi nhu tình đáp lại lời hắn, trong lòng ngọt ngào như có mật chảy ra. Nụ hôn nóng bỏng tràn ngập tình yêu của nàng, nhất nhất đều truyền vào miệng Hàn Chiến, chầm chậm nhẹ liếm mút, nói ra vô vàn cảm động cùng ngọt ngào của nàng.
So sánh với ôn nhu triền miên của Hàn Tuyết, giờ phút này, Hàn Chiến như bị dục hỏa thiêu đốt, hạ thân trướng đau, kịch liệt muốn giải phóng, hắn vốn vì thân thể Hàn Tuyết mà nhẫn nhịn thêm chút nữa, nha đầu kia lại nhằm lúc này thêm dầu vào lửa, thật sự là muốn chỉnh chết hắn.
“Tuyết Nhi . . . . . Ân . . . .” Phía dưới đã không nhịn được càng thêm gia tốc cùng tăng lực đạo, “Ta . . . . . không nhịn được . . .rồi . . .a . . .”
“Chiến . . . . .” Hàn Tuyết mảnh mai nhẹ giọng rên rỉ, bình thường đều là cùng lúc gọi cả hai chữ, chỉ khi nàng cực hạn động tình mới dùng độc nhất một chữ mà gọi Hàn Chiến.
Hàn chiến nhẹ rời hai chân Hàn Tuyết đang vòng chặt ngang hông hắn, từ trên người nàng bò dậy, ngồi chồm hỗm giữa hai chân nàng, đem hai chân Hàn Tuyết càng thêm mở lớn, sau đó mới nắm chân nàng dùng lực đem dục vọng tiến vào. “Ân . . . . .” Thân thể Hàn Tuyết chặt chẽ bao quanh hắn, làm hắn thoải mái phát ra thanh âm.
“A nha. . . . . .” Cảm giác hạ thể trong nháy mắt bị lấp đầy làm Hàn Tuyết bật thốt một tiếng kinh hô.
“Có thể không?” Ngực Hàn Chiến kịch kịch liệt phập phồng, thân thể ngày sau đó liền có chút rung rung, hắn thật sự không nhịn được nữa rồi.
Dục vọng Hàn Chiến dung nhập trong cơ thể nàng khẽ run, Hàn Tuyết chỉ cảm thấy nơi hai người tương liên nhức mỏi khó tả, khiến nàng không nhịn được nhẹ ngâm nga, nói: “A . . . . .Chiến . . . . từ . . từ . . . Ta muốn . . .”
Nhìn Hàn Tuyết phô ra bộ dáng phong tình quyến rũ, Hàn Chiến trong lòng run rẩy, nắm chặt chân ngọc trắng noãn của nàng, nhanh chóng rút ra đưa vào. Dục căn tráng kiện kịch liệt ma sát khiến cho tiểu huyệt Hàn Tuyết từ từ co rút nhanh, huyệt đạo chặt trất như muốn đem hắn đẩy ra ngoài, nhiều lần cắm vào đều mang lại cho hắn khoái cảm tột cùng. Hàn Chiến nhắm nghiền hai mắt thở gấp, cấp tốc nặng nề tiếp tục kéo ra đưa vào. Hai thân thể va chạm với nhau khiến xe ngựa vang lên những tiếng “bành bạch” vừa nhanh vừa vang.
Một đám gia tướng đứng xa xa coi chừng nhìn xe ngựa điên cuồng lay động, trong lòng ai cũng đồng thời nổi lên vài chữ lớn: “Chiến trạng thật kịch liệt nha!”
“Mấy người nói xem, xe ngựa liệu có hay không thể chịu nổi lực đạo của Chiến đại nhân mà tan rã?” Hàn Thu Tín vô cùng bất an hỏi. Nếu lỡ có tan tành, bọn họ biết tránh đi đâu, hay lúc đó cứ cầm cuộn vải này vây lại, hoặc là bây giờ cứ vây lại luôn phòng ngừa vạn nhất?
“Ngươi thật là, lo cái gì không lo, người chúng ta cần lo lắng là tiểu thư mới đúng! Chiến đại nhân mạnh mẽ như vậy, tiểu thư chắc sẽ không chịu nổi nha...” Thái Cửu híp mắt nhìn chằm chằm xe ngựa giống như bị rút gân, đáp lời Hàn Thu Tín.
“Trong ngoài xe ngựa bao hai tầng sắt lá, gầm xe cũng đều làm từ huyền thiết, không hỏng được. Cứ theo tình hình này mà nhìn, khả năng tiểu thư chịu thiệt thòi còn cao hơn nhiều.” Vương Chính Nghĩa cũng chen miệng nói.
Một đám người nhanh chóng xúm lại nhìn chằm chằm xe ngựa, nhẹ giọng âm thầm nghị luận. Có chuyện hay để thảo luận, lại còn có thể làm lớn một chút, bày ra đánh cuộc một phen.
“Nha . . . . . Tuyết Nhi . . . . . Ân . . . . .Chậm . . chậm một chút nhi . . . .” Hàn Tuyết sau một hồi cường lực, hoa huyệt dần co rút lại, khiến Hàn Chiến toàn thân như mất đi cảm giác, thiếu chút nữa không nhịn được mà phóng thích chính mình, hắn cương mãnh cấp tốc rút ra tra vào, nhiều lần đều thâm nhập thật sâu.
“Chiến . . . . . Ân . . . . .” Hàn Tuyết cảm thụ mãnh liệt khoái cảm từ hạ thể dâng lên, càng ngày càng mãnh liệt, hoàn cảnh chung quanh làm nàng phải cắn chặt một góc chăn, không dám phát ra tiếng vang quá lớn. Nhưng Hàn Chiến rên rỉ lại lần lượt thiêu đốt lòng nàng, khiến cho nàng không chỉ thân thể mà tâm cũng tràn đầy khoái cảm, một loại thoải mái xuất phát từ linh hồn, khắc sâu tận xương tủy.
“Tuyết Nhi . . . cùng . . . Ta cùng nhau . . . . nha . . . Ôi . . .” Gầm nhẹ một tiếng, Hàn Chiến đem chính mình nặng nề vùi sâu trong mềm mại của Hàn Tuyết, đi vào nơi sâu nhất, rung động đem nồng dịch cùng nhiệt năng nóng bỏng reo rắc trong mình ngọc.
Hàn Chiến ôn nhu kéo xuống góc chăn bị Hàn Tuyết ngậm ở miệng, nhẹ liếm chút nước mắt tuôn ra lúc kích tình nơi khóe mắt nàng. Một tay đem Hàn Tuyết ôm vào trong ngực, nhè nhẹ vỗ về thân thể vẫn còn khẽ run rẩy, một tay vận nội lực ôn nhu vuốt hai bên bắp đùi nàng. Lấy lực đạo va chạm lúc kích tình củng hắn mà nói, hẳn là hai bên chân ngọc đều thâm tím mà.
“Có khỏe không?”
“Chân đau quá, không cử động được, ta sợ là không thể đi gặp hoàng đế ca ca được rồi...” Hàn Tuyết thở nhẹ vùi mặt vào hõm cổ Hàn Chiến xin lỗi.
“Nơi đó . . . ướt dính thực khó chịu.” Hàn Chiến nghe vậy khẽ cười, lập tức bị tiểu đà điểu chôn trong ngực nhẹ đấm một cái. “Nàng nằm nghỉ ngơi một chút, ta sẽ xử lý.” Hắn đỡ Hàn Tuyết nằm xuống giường xong, ngón tay vô tình chạm phải chỗ xương cùng của nàng một chút, khiến Hàn Tuyết lại một lần nữa kinh ngạc thở gấp. “Ha ha, nhạy cảm như vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Tuyết đỏ hồng dữ dội, xấu hổ nói: “Không cho phép cười, cười nữa ta sẽ không thèm để ý ngươi.”
“Được, được, được, không cười, không cười.” Hàn Chiến vội vàng đáp lời nhưng nụ cười ở khóe miệng làm thế nào cũng không thu lại được. Hắn lấy từ trong một hốc tối của xe ngựa ra khăn cùng nước, thấm chút nước ẩm khăn nhẹ nhang giúp Hàn Tuyết lau sạch sẽ, đồng thời cũng tự thu thập xong chính mình. Hàn Chiến từ dưới tấm chăn bao quanh Hàn Tuyết lôi ra một bọc quần áo, khai mở rồi lấy quần áo trong đó giúp Hàn Tuyết nhanh nhẹn mặc vào.
Hàn Tuyết đỏ mặt mặc cho Hàn Chiến thi triển, nàng hiện tại toàn thân đều bủn rủn, ngay cả khí lực để giơ tay lên cũng không có, quả thật không có biện pháp nào tự mình thay quần áo.
/82
|