Hàn Tuyết thấy Bao Thanh đã trở lại, liền khẽ mỉm cười với hắn, quay đầu nhìn Vương Chính Nghĩa nói: “Vương đại ca, huynh an bài hộ tống các vị quản sự trở về, nhớ cho người theo dõi, bảo vệ họ bình an.”
Tám hắc y nhân nghe được lời Hàn Tuyết, đều không lên tiếng cung kính hướng Hàn Tuyết khom lưng thi lễ.
Vương Chính Nghĩa cũng ôm quyền thi lễ với Hàn Tuyết, “Thuộc hạ tuân mệnh.” Quay đầu liền lập tức ra lệnh cho mười hai thị vệ khác, mỗi người phụ trách một vị, đem tám người phân ra tám hướng đưa ra khỏi dịch quán.
Hàn Tuyết hài lòng gật đầu một cái, hướng Bao Thanh nháy mắt, liền quay lại ốc phòng, ngồi trên ghế chủ tọa chính đường, rồi mới cùng các mật thám Hàn gia trang bố trí tại kinh đô Khánh quốc gặp mặt, dặn dò các nơi vừa thu thập tin tức tình báo vừa âm thầm tập hợp nhân thủ, tạo điều kiện cho hành động của nàng ở Khánh quốc. Chỉ hi vọng thứ hôm này Bao Thanh dò la được, có thể giúp nàng quyết định đi bước kế tiếp ra sao.
Bao Thanh đi vào, khép cửa đại môn lại mới đến trước mặt Hàn Tuyết ôm quyền hành lễ.
“Không cần đa lễ, đã dò được tin gì?” Hàn Tuyết nghiêm nghị nhìn Bao Thanh.
“Thuộc hạ lẻn vào chỗ phòng nghỉ phía sau Nghị Triều điện, nguyên bốn phía đều không thấy bóng dáng ám vệ, thuộc hạ nấp trên xà nhà thấy cha con Hoa Kiền Quân cùng Hoa Tiên Dao hai người kia đang làm chuyện xấu, nghe ý tứ bọn họ nói chuyện, thì quả đúng như mật báo, hậu cung Khánh quốc cha con, huynh muội loạn luân là việc có thực, tối nay hình như bọn họ còn có nghi lễ gia tộc gì đó, hình như cũng là làm cái chuyện dâm loạn kia.”
Hàn Tuyết nghe xong yên lặng không nói, Bao Thanh chỉ cảm thấy trên người ùa tới từng trận lãnh khí, len lén ngẩng đầu thấy Hàn Chiến vốn ngồi bên phải Hàn Tuyết đang trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, nhất thời da đầu liền tê dại, trong bụng sợ hãi, không biết mình đã đắc tội Chiến đại nhất lúc nào nữa.
Hàn Chiến vừa âm thầm trừng mắt nhìn Bao Thanh, vừa nghiến răng nghiến lợi trong lòng, cái tên đáng chết này, làm phiền thời gian riêng tư giữa hắn và Tuyết Nhi không nói, ra ngoài thăm dò lại dò ra ba cái chuyện cẩu huyết hư hỏng này, nếu Tiểu Tuyết Nhi nhất thời hiếu kì muốn hắn mang nàng đi nhìn lén, vậy hắn biết phải làm sao đây? Nếu để Tuyết Nhi thấy thân thể nam nhân khác, hắn lại còn không tức chết à, tên này thật là ba ngày không cho một trận liền nhảy lên đầu mình, chính là lâu ngày không ‘rèn luyện’ nên quên mất cả viết hai chữ này như thế nào rồi.
Đôi với trận nhãn chiến giữa hai người đàn ông này, Hàn Tuyết không hề hay biết, cho nên cũng không để ý khuôn mặt vui mừng đến phát khóc của Bao Thanh lúc nàng phất tay ra hiệu cho hắn lui xuống, tốc độ đi ra phải gọi là siêu cấp mau lẹ, cứ như có ác quỷ theo sau hắn vậy.
Bao Thanh vừa ra khỏi đại đường liền lập tức xoay người đóng cửa lại, làm xong chuyện vừa rồi, nhất thời tay chân buông thõng, vội vã ôm lồng ngực đập thình thịch nhảy về phía trước, trong lòng kêu rống: Má ơi! Ánh mắt trừng lạnh kia của Chiến đại nhân thật không khác gì ma quỷ, hù chết hắn, hù chết hắn.
Hắn thực đáng thương đến lúc này vẫn không hiểu mình đắc tội Hàn Chiến chỗ nào mà lại nhận được “chú ý đặc biệt” từ Hàn Chiến như thế.
Hàn Tuyết ngồi không nhúc nhích, trong đầu không ngừng nghĩ đến mật báo mấy ngày nay cùng lời nói của Bao Thanh. Khánh quốc là nước duy nhất không lập ngôi thái tử, nhưng cũng lại không truyền ra chút tin tức nào về việc các hoàng tử tranh quyền đoạt vị chốn thâm cung, cho nên không dò ra được tin tức hữu dụng, nhưng hiện tại xem ra chuyện lại hoàn toàn không phải như thế. Giữa năm vị hoàng tử Khánh quốc kia có thể là quả thực không tồn tại tranh đấu, hoặc là nói, chưa từng xuất hiện công khai mà thôi.
Hơi thở trong trẻo lạnh lùng phiêu động bên người, Hàn Tuyết từ trong trầm tư giương mắt lên nhìn liền bắt gặp một cặp nhãn tình thanh thấu đầy ôn nhu, không khỏi hé môi bật cười một tiếng: “Ta cuối cùng vẫn không nắm được chủ ý gì, chàng chắc hiểu rõ hơn ta, nói ta nghe chút đi.”
Hàn Chiến không khỏi bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, kéo Hàn Tuyết vào trong ngực, “Sớm đã bảo nàng đừng can dự vào cái loại nhàn sự này, đây vốn cũng không phải chuyện nàng nên gánh vác.”
Hàn Tuyết nhu thuận dựa sát vào trong ngực Hàn Chiến, tinh nghịch véo mũi hắn, “Chàng cái con người này đúng là hẹp hòi, dù sao thì hoàng đế ca ca cũng đã che chở ta nhiều năm như thế, Hàn gia trang đạt được hiện trạng như bây giờ, cũng là nhờ công của huynh ấy, nếu như hoàng đế ca ca có chuyện, mà ta lại không góp một phần sức lực, ta liền ăn không ngon ngủ không yên.”
“Có gì không thể, chuyện này chính là hắn thiếu nợ ta, nàng vừa là thê tử của ta, vừa là nghĩa muội của hắn, hắn vốn là phải bảo hộ nàng như vậy.” Hàn Chiến cương mặt lạnh lùng nói, đem người không an phận là nàng giữ chặt trong tay.
Ánh mắt Hàn Tuyết chợt lóe, nghiêng đầu cố tỏ vẻ như không hiểu nhìn hắn hỏi: “Ý chàng ở đây là gì, hoàng đế ca ca thiếu nợ chàng chuyện gì sao?”
Hàn Chiến nhăn lông mày ảo não nhìn Hàn Tuyết, “Ta không sớm nói cho nàng thân thế thực sự của ta là không đúng, ban đầu còn chưa xác định rõ mục đích nên chưa thể nói, đến lúc muốn nói lại không biết phải mở miệng thế nào, dần dà liền kéo dài tới tận hôm nay, nàng tha thứ cho ta có được không?”
“Thân thế của chàng? Chàng không phải là cô nhi sao, bị người ta nhặt về huấn luyện thành sát thủ, vừa lúc trốn thoát ra liền được ta cứu, ta đây đã sớm biết a.” Hàn Tuyết chậm rãi sâu kín tiếp lời, cười như không cười nhìn Hàn Chiến.
Thấy Hàn Tuyết như vậy, Hàn Chiến liền biết mấy ngày trước đây mình đoán không sai, Hàn Tuyết từ lâu đã biết thân phận của hắn, mà trước đó vài ngày, bên cạnh việc xấu hổ đối với đêm hôm đó trên thảo nguyên, chỉ sợ cũng tại bởi thấy mình bị lừa liền một đường mới khiến nàng tức giận. Nàng vẫn không hỏi hắn, chẳng qua là đợi hắn tự nói ra mà thôi.
Trong lòng Hàn Chiến lúc này không khỏi thấy may mắn, may nhờ có chuyện hai người mấy ngày nay, Hàn Chiến liền cố gắng nhớ lại chuyện quá khứ, suy đi nghĩ lại thật lâu, càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Mặc dù hai người gặp nhau khi Hàn Tuyết vẫn còn nhỏ, nhưng thế lực Hàn gia trang lớn mạnh, Hàn Tuyết không thể nào không điều tra lai lịch của hắn, mặc dù chưa từng hoài nghi hắn, nhưng cũng sẽ luôn tò mò. Nếu là Hàn Tuyết từ sớm đã biết hắn là có mục đích mới đến gần nàng, mà nàng lại vẫn cố làm như không biết, theo sự hiểu biết của hắn đối với nàng, chính là nàng đang chờ mình tự động cung khai. Nghĩ đến tính khí bướng bỉnh của Hàn Tuyết, lại nghĩ đến nếu mình không chịu sớm tự thú, hậu quả kia. . . . . ., chỉ nghĩ đến cũng đủ làm cho một Hàn Chiến luôn không sợ trời không sợ đất phải mãnh liệt rùng mình một cái.
Nhìn nét giảo hoạt trong mắt Hàn Tuyết, Hàn Chiến bất đắc dĩ thở dài, ôm lấy thân hình thon thả của nàng, nghiêng đầu khẽ tựa lên vai nàng, từ từ nói tới chút chuyện phong trần xưa cũ kia.
Tám hắc y nhân nghe được lời Hàn Tuyết, đều không lên tiếng cung kính hướng Hàn Tuyết khom lưng thi lễ.
Vương Chính Nghĩa cũng ôm quyền thi lễ với Hàn Tuyết, “Thuộc hạ tuân mệnh.” Quay đầu liền lập tức ra lệnh cho mười hai thị vệ khác, mỗi người phụ trách một vị, đem tám người phân ra tám hướng đưa ra khỏi dịch quán.
Hàn Tuyết hài lòng gật đầu một cái, hướng Bao Thanh nháy mắt, liền quay lại ốc phòng, ngồi trên ghế chủ tọa chính đường, rồi mới cùng các mật thám Hàn gia trang bố trí tại kinh đô Khánh quốc gặp mặt, dặn dò các nơi vừa thu thập tin tức tình báo vừa âm thầm tập hợp nhân thủ, tạo điều kiện cho hành động của nàng ở Khánh quốc. Chỉ hi vọng thứ hôm này Bao Thanh dò la được, có thể giúp nàng quyết định đi bước kế tiếp ra sao.
Bao Thanh đi vào, khép cửa đại môn lại mới đến trước mặt Hàn Tuyết ôm quyền hành lễ.
“Không cần đa lễ, đã dò được tin gì?” Hàn Tuyết nghiêm nghị nhìn Bao Thanh.
“Thuộc hạ lẻn vào chỗ phòng nghỉ phía sau Nghị Triều điện, nguyên bốn phía đều không thấy bóng dáng ám vệ, thuộc hạ nấp trên xà nhà thấy cha con Hoa Kiền Quân cùng Hoa Tiên Dao hai người kia đang làm chuyện xấu, nghe ý tứ bọn họ nói chuyện, thì quả đúng như mật báo, hậu cung Khánh quốc cha con, huynh muội loạn luân là việc có thực, tối nay hình như bọn họ còn có nghi lễ gia tộc gì đó, hình như cũng là làm cái chuyện dâm loạn kia.”
Hàn Tuyết nghe xong yên lặng không nói, Bao Thanh chỉ cảm thấy trên người ùa tới từng trận lãnh khí, len lén ngẩng đầu thấy Hàn Chiến vốn ngồi bên phải Hàn Tuyết đang trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, nhất thời da đầu liền tê dại, trong bụng sợ hãi, không biết mình đã đắc tội Chiến đại nhất lúc nào nữa.
Hàn Chiến vừa âm thầm trừng mắt nhìn Bao Thanh, vừa nghiến răng nghiến lợi trong lòng, cái tên đáng chết này, làm phiền thời gian riêng tư giữa hắn và Tuyết Nhi không nói, ra ngoài thăm dò lại dò ra ba cái chuyện cẩu huyết hư hỏng này, nếu Tiểu Tuyết Nhi nhất thời hiếu kì muốn hắn mang nàng đi nhìn lén, vậy hắn biết phải làm sao đây? Nếu để Tuyết Nhi thấy thân thể nam nhân khác, hắn lại còn không tức chết à, tên này thật là ba ngày không cho một trận liền nhảy lên đầu mình, chính là lâu ngày không ‘rèn luyện’ nên quên mất cả viết hai chữ này như thế nào rồi.
Đôi với trận nhãn chiến giữa hai người đàn ông này, Hàn Tuyết không hề hay biết, cho nên cũng không để ý khuôn mặt vui mừng đến phát khóc của Bao Thanh lúc nàng phất tay ra hiệu cho hắn lui xuống, tốc độ đi ra phải gọi là siêu cấp mau lẹ, cứ như có ác quỷ theo sau hắn vậy.
Bao Thanh vừa ra khỏi đại đường liền lập tức xoay người đóng cửa lại, làm xong chuyện vừa rồi, nhất thời tay chân buông thõng, vội vã ôm lồng ngực đập thình thịch nhảy về phía trước, trong lòng kêu rống: Má ơi! Ánh mắt trừng lạnh kia của Chiến đại nhân thật không khác gì ma quỷ, hù chết hắn, hù chết hắn.
Hắn thực đáng thương đến lúc này vẫn không hiểu mình đắc tội Hàn Chiến chỗ nào mà lại nhận được “chú ý đặc biệt” từ Hàn Chiến như thế.
Hàn Tuyết ngồi không nhúc nhích, trong đầu không ngừng nghĩ đến mật báo mấy ngày nay cùng lời nói của Bao Thanh. Khánh quốc là nước duy nhất không lập ngôi thái tử, nhưng cũng lại không truyền ra chút tin tức nào về việc các hoàng tử tranh quyền đoạt vị chốn thâm cung, cho nên không dò ra được tin tức hữu dụng, nhưng hiện tại xem ra chuyện lại hoàn toàn không phải như thế. Giữa năm vị hoàng tử Khánh quốc kia có thể là quả thực không tồn tại tranh đấu, hoặc là nói, chưa từng xuất hiện công khai mà thôi.
Hơi thở trong trẻo lạnh lùng phiêu động bên người, Hàn Tuyết từ trong trầm tư giương mắt lên nhìn liền bắt gặp một cặp nhãn tình thanh thấu đầy ôn nhu, không khỏi hé môi bật cười một tiếng: “Ta cuối cùng vẫn không nắm được chủ ý gì, chàng chắc hiểu rõ hơn ta, nói ta nghe chút đi.”
Hàn Chiến không khỏi bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, kéo Hàn Tuyết vào trong ngực, “Sớm đã bảo nàng đừng can dự vào cái loại nhàn sự này, đây vốn cũng không phải chuyện nàng nên gánh vác.”
Hàn Tuyết nhu thuận dựa sát vào trong ngực Hàn Chiến, tinh nghịch véo mũi hắn, “Chàng cái con người này đúng là hẹp hòi, dù sao thì hoàng đế ca ca cũng đã che chở ta nhiều năm như thế, Hàn gia trang đạt được hiện trạng như bây giờ, cũng là nhờ công của huynh ấy, nếu như hoàng đế ca ca có chuyện, mà ta lại không góp một phần sức lực, ta liền ăn không ngon ngủ không yên.”
“Có gì không thể, chuyện này chính là hắn thiếu nợ ta, nàng vừa là thê tử của ta, vừa là nghĩa muội của hắn, hắn vốn là phải bảo hộ nàng như vậy.” Hàn Chiến cương mặt lạnh lùng nói, đem người không an phận là nàng giữ chặt trong tay.
Ánh mắt Hàn Tuyết chợt lóe, nghiêng đầu cố tỏ vẻ như không hiểu nhìn hắn hỏi: “Ý chàng ở đây là gì, hoàng đế ca ca thiếu nợ chàng chuyện gì sao?”
Hàn Chiến nhăn lông mày ảo não nhìn Hàn Tuyết, “Ta không sớm nói cho nàng thân thế thực sự của ta là không đúng, ban đầu còn chưa xác định rõ mục đích nên chưa thể nói, đến lúc muốn nói lại không biết phải mở miệng thế nào, dần dà liền kéo dài tới tận hôm nay, nàng tha thứ cho ta có được không?”
“Thân thế của chàng? Chàng không phải là cô nhi sao, bị người ta nhặt về huấn luyện thành sát thủ, vừa lúc trốn thoát ra liền được ta cứu, ta đây đã sớm biết a.” Hàn Tuyết chậm rãi sâu kín tiếp lời, cười như không cười nhìn Hàn Chiến.
Thấy Hàn Tuyết như vậy, Hàn Chiến liền biết mấy ngày trước đây mình đoán không sai, Hàn Tuyết từ lâu đã biết thân phận của hắn, mà trước đó vài ngày, bên cạnh việc xấu hổ đối với đêm hôm đó trên thảo nguyên, chỉ sợ cũng tại bởi thấy mình bị lừa liền một đường mới khiến nàng tức giận. Nàng vẫn không hỏi hắn, chẳng qua là đợi hắn tự nói ra mà thôi.
Trong lòng Hàn Chiến lúc này không khỏi thấy may mắn, may nhờ có chuyện hai người mấy ngày nay, Hàn Chiến liền cố gắng nhớ lại chuyện quá khứ, suy đi nghĩ lại thật lâu, càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Mặc dù hai người gặp nhau khi Hàn Tuyết vẫn còn nhỏ, nhưng thế lực Hàn gia trang lớn mạnh, Hàn Tuyết không thể nào không điều tra lai lịch của hắn, mặc dù chưa từng hoài nghi hắn, nhưng cũng sẽ luôn tò mò. Nếu là Hàn Tuyết từ sớm đã biết hắn là có mục đích mới đến gần nàng, mà nàng lại vẫn cố làm như không biết, theo sự hiểu biết của hắn đối với nàng, chính là nàng đang chờ mình tự động cung khai. Nghĩ đến tính khí bướng bỉnh của Hàn Tuyết, lại nghĩ đến nếu mình không chịu sớm tự thú, hậu quả kia. . . . . ., chỉ nghĩ đến cũng đủ làm cho một Hàn Chiến luôn không sợ trời không sợ đất phải mãnh liệt rùng mình một cái.
Nhìn nét giảo hoạt trong mắt Hàn Tuyết, Hàn Chiến bất đắc dĩ thở dài, ôm lấy thân hình thon thả của nàng, nghiêng đầu khẽ tựa lên vai nàng, từ từ nói tới chút chuyện phong trần xưa cũ kia.
/82
|