“Ta nguyên là con một danh tướng, phụ thân ta là Bích Lạc Hộ quốc Đại Tướng Quân Úy Trì Kính Đức, mẫu thân Lam thị đã qua đời là muội muội của hoàng thái hậu, ta cùng với Hoàng Phủ Hạo Thiên coi như biểu huynh đệ, vì thế thuở nhỏ được nuôi dưỡng trong cung, làm thư đồng cho thái tử, là bằng hữu cùng nhau lớn lên với Hoàng Phủ Hạo Thiên. Năm đó hậu cung tranh giành tình cảm quá mức kịch liệt, , hoàng hậu không thể sinh con liền sinh đố kị, bởi vì di nương chăm sóc ta trong cung, phụ thân được xá mệnh tự do ra vào hậu cung thăm ta. Phụ thân cùng thường thay mẫu thân mang đồ tặng ta cùng di nương, hoàng hậu đã lợi dụng điểm này.”
Nhớ lại thảm kịch năm đó, thân thể Hàn Chiến không khỏi nhè nhẹ run rẩy, hắn hít sâu một hơi, áp chế một điểm ướt át trong đáy mắt mới tiếp tục nói: “Đại án hoàng tộc năm đó, chính là do hoàng hậu dùng thuốc mê hãm hại, vu cho di nương cùng phụ thân ta tội cấu kết, để cho hoàng thượng cùng chúng cung nữ thái giám bắt gian tại chỗ, phụ thân ta bị áp giải vào Thiên Lao, hoàng hậu còn đem việc này khơi rộng ra, lệnh cho vài đại thần thượng tấu, chất vấn Hoàng Phủ Hạo Thiên không phải do hoàng thượng sinh ra. Trên đại điện, ngay tại chỗ, thái y dùng phương pháp chích máu, giúp Hoàng Phủ Hạo Thiên lấy lại danh dự, nhưng chẳng ngờ, hậu cung truyền tới tin tức, di nương vì giữ gìn trong sạch đã tự vẫn trong tẩm cung.”
Nhớ tới di nương thiện lương nhu thuận bị hàm oan mà chết, Hàn Chiến không ngừng đè nén nước mắt khóe mi, nhưng một giọt vẫn không kiềm chế được rơi xuống, thấm ướt sa y đầu vai Hàn Tuyết.
Lúc này Hàn Chiến không cần bất kì lời lẽ an ủi nào, Hàn Tuyết chẳng qua là ôn nhu ôm hắn trong ngực, chẳng qua là vô thanh vô tức an ủi động viên. Nàng hiểu rõ sâu trong lòng nam nhân cũng mãnh quật cường này ẩn giấu khổ đau tới mức nào, nàng cũng biết một lần nữa chạm tới vết thương xưa cũ kia có bao nhiêu tàn nhẫn, nhưng đếu không đụng đến, ép máu ra, tẩm thuốc trị thương, vết thương kia sẽ vĩnh viễn không cách nào khỏi hẳn, hắn sẽ mỗi ngày đều nhớ tới, rồi mỗi lần đều thấy đau. Nàng chính là muốn hắn đem nỗi đau giằng xé tâm can ấy phát tiết ra ngoài, muốn cho hắn biết, dù đau khổ hay mừng vui, bên cạnh hắn vẫn còn có nàng cùng nhau chia sẻ, cùng nhau gánh chịu.
Qua một lúc lâu, Hàn Chiến mới dùng thanh âm khàn khàn nghẹn ngào tiếp tục nói: “Vốn tưởng rằng chuyện đến chỗ kia liền chấm dứt, thời điểm di nương ta không chịu nổi bi thống mà chết đi, hoàng hậu cũng là kế này thất bại lại nảy ra kế khác, thề phải giết chế Hoàng Phủ Hạo Thiên. Tiểu thái giám bên cạnh Hoàng Phủ Hạo Thiên mật báo, nói rằng trong cung thái tử phát hiện hình nhân cắm đầy kim châm, viết trên mình hình nhân kia chính là bát tự của hoàng thượng. Lúc ấy còn có cung nữ thiếp thân bên người Hoàng Phủ Hạo Thiên đứng ra xác nhận, hình nhân kia là đồ của thái tử, Hoàng Phủ Hạo Thiên có trăm miệng cũng chẳng thể nào bào chữa, bị giam vào Thiên Lao, phụ thân vì cứu hắn mới cùng hoàng thượng diễn trò, phụ thân nhận gánh tất cả tội danh, mẫu thân càng thêm can đảm, đứng trước mặt văn võ bá quan tự xưng muốn vì tỷ tỷ báo thù, bọn họ dùng mấy trăm nhân mạng một gia tộc Úy Trì nhà ta ta làm vật đánh đổi, chuộc lấy một mạng của Hoàng Phủ Hạo Thiên. Toàn bộ hơn ba trăm người phủ gia, tất cả đều chết dưới hỏa tiễn Ngự Lâm Quân, phủ trì ngày xưa hoa lệ là thế liền ngập trong biển lửa, lửa bốc ngùn ngụt đốt cháy tất cả, chỉ có ta, được mấy trăm hộ vệ dùng thân mình làm khiên chắn che chở mới sống sót.”
Gian phòng to lớn, chỉ có tiếng rút khí trầm sâu cùng tiếng nghẹn ngào của Hàn Chiến, Hàn Tuyết nhẹ nhàng phủ lấy lưng hắn, mặc hắn kìm nén thanh âm nức nở như trẻ nhỏ.
“Từ đó về sau, ngày ngày ta đều trong tâm tình kinh đảm, ngay cả tên tuổi cùng không dám dùng, nghèo hèn quay quắt lưu lạc nới đầu đường xó chợ, chịu bao nhiêu ăn hiếp cũng không dám phản kháng vì sợ có người nhận ra mình, lúc đó ta rất hận, hận phụ thân vì muốn tận trung với nước mà không thèm để tới tính mạng cả gia cố, hận mẫu thân vì muốn lưu lại huyết mạch của di nương mà không màng sinh tử, hận Hoàng Phủ Hạo Thiên, làm cho cả nhà ta phải đền mạng, hận Hoàng Phủ Ngạo Thiên vì tư lợi, thân là hoàng đế, không có cách cứu con ruột lại để cả một nhà tướng lĩnh chống đỡ thay, càng hận hơn là ả hoàng hậu bày mưu kia. Khi đó ta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến báo thù, mỗi ngày đều bị hận thù giày vò, cho nên khi nghe được nàng là nghĩa muội của Hoàng Phủ Hạo Thiên, ta liền nghĩ cách đến gần nàng.”
Nói tới chỗ này, Hàn Chiến thu cánh tay đem Hàn Tuyết ôm sát, “Hôm đó ta xác thực muốn tìm cơ hội đến gần nàng, nhưng không nghĩ sẽ vì đói bụng quá mà ngất đi, càng không nghĩ tới nàng sẽ cứu ta. Cùng nàng ở chung lâu ngày, tâm tư muốn báo thù của ta dần dần biến mất, ta đối với nàng là thật lòng, Tuyết Nhi, tin tưởng ta.”
“Đồ ngốc, ta đều là người của chàng rồi, sao lại không tin chàng được?” Hàn Tuyết cảm khái vuốt tóc hắn, “Khi còn bé, ta thường thấy chàng ặp ác mộng, có lúc nửa đêm tỉnh dậy thấy chàng đang chìm sâu trong mộng, sợ hãi kêu cứu, mẹ nói chàng cũng là người đáng thương, cha nói nếu ta đối xử với chàng thực tốt, chàng sẽ không còn gặp ác mộng nữa. . . . . .” Nhớ tới hồi nhỏ, bản thân vì muốn Hàn Chiến nửa đêm không gặp ác mộng mà làm ra mấy cái chuyện buồn cười kia, khóe miệng Hàn Tuyết không khỏi kéo thành một đường cong.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Hàn Chiến từ đầu vai nàng ngẩng lên, nhu tình trong mắt tĩnh lặng, tràn đầy cảm động.
Hàn Tuyết bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, giơ tay lên che lại đôi mắt làm nàng trầm mê kia, thanh âm thấp khẽ cơ hồ không nghe được: “Khi còn bé, ta đây ----- thực ngốc.”
Hàn Chiến kéo hai tay nàng đang che mắt hắn xuống, khóe miệng cũng khẽ khơi lên, hiển nhiên là cũng đang nhớ tới mấy cái chuyện xấu hồi bé kia của Hàn Tuyết. Mắt hắn nhìn chăm chú người trong ngực, cúi đầu sát bên tai nàng thâm tình nói, “Không, nàng không phải ngốc, trong mắt ta, lúc đó nàng là tiểu tiên tử khả ái nhất.” (đại khái kiểu như ‘em là thiên thần dễ xương nhất trong mắt anh’ ấy ạ =_=”)
“Thật không?” Hàn Tuyết thẹn thùng e lệ ngước mắt nhìn hắn, trong lòng mật ngọt tuôn trào.
“Thật!” Kiều mị phong tình như thế, tròng mắt Hàn Chiến tối sầm lại, dục vọng sâu kín nhất thời căng thẳng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi căng mọng kia vào trong miệng, Hàn Chiến nhẹ nhàng thương yêu liếm mút, lưỡi thô thăm dò vào khuôn miệng nồng đậm hơi thở mùi đàn hương, tinh tế lướt qua từng chiếc răng, lúc này mới cùng cái lưỡi đinh hương quấn quýt trêu đùa.
Tư vị tuyệt vời trong miệng làm cho Hàn Chiến chỉ cảm thấy nhiệt lưu dưới háng bắt đầu động khởi, trong miệng không khỏi hôn sâu hơn, liếm mút mãnh liệt hơn, tình dục tuôn trào, hai tay không nhịn được khẽ di động trên người Hàn Tuyết.
“Ân. . . . . .” Hàn Tuyết mảnh mai rên rỉ một tiếng, tay ngọc thon dài ôm chéo sau cổ Hàn Chiến. Hàn Chiến hôn cương mãnh lại bá đạo, lập tức khiến hai chân nàng như nhũn ra, cơ hồ không đứng vững nổi…
Nhớ lại thảm kịch năm đó, thân thể Hàn Chiến không khỏi nhè nhẹ run rẩy, hắn hít sâu một hơi, áp chế một điểm ướt át trong đáy mắt mới tiếp tục nói: “Đại án hoàng tộc năm đó, chính là do hoàng hậu dùng thuốc mê hãm hại, vu cho di nương cùng phụ thân ta tội cấu kết, để cho hoàng thượng cùng chúng cung nữ thái giám bắt gian tại chỗ, phụ thân ta bị áp giải vào Thiên Lao, hoàng hậu còn đem việc này khơi rộng ra, lệnh cho vài đại thần thượng tấu, chất vấn Hoàng Phủ Hạo Thiên không phải do hoàng thượng sinh ra. Trên đại điện, ngay tại chỗ, thái y dùng phương pháp chích máu, giúp Hoàng Phủ Hạo Thiên lấy lại danh dự, nhưng chẳng ngờ, hậu cung truyền tới tin tức, di nương vì giữ gìn trong sạch đã tự vẫn trong tẩm cung.”
Nhớ tới di nương thiện lương nhu thuận bị hàm oan mà chết, Hàn Chiến không ngừng đè nén nước mắt khóe mi, nhưng một giọt vẫn không kiềm chế được rơi xuống, thấm ướt sa y đầu vai Hàn Tuyết.
Lúc này Hàn Chiến không cần bất kì lời lẽ an ủi nào, Hàn Tuyết chẳng qua là ôn nhu ôm hắn trong ngực, chẳng qua là vô thanh vô tức an ủi động viên. Nàng hiểu rõ sâu trong lòng nam nhân cũng mãnh quật cường này ẩn giấu khổ đau tới mức nào, nàng cũng biết một lần nữa chạm tới vết thương xưa cũ kia có bao nhiêu tàn nhẫn, nhưng đếu không đụng đến, ép máu ra, tẩm thuốc trị thương, vết thương kia sẽ vĩnh viễn không cách nào khỏi hẳn, hắn sẽ mỗi ngày đều nhớ tới, rồi mỗi lần đều thấy đau. Nàng chính là muốn hắn đem nỗi đau giằng xé tâm can ấy phát tiết ra ngoài, muốn cho hắn biết, dù đau khổ hay mừng vui, bên cạnh hắn vẫn còn có nàng cùng nhau chia sẻ, cùng nhau gánh chịu.
Qua một lúc lâu, Hàn Chiến mới dùng thanh âm khàn khàn nghẹn ngào tiếp tục nói: “Vốn tưởng rằng chuyện đến chỗ kia liền chấm dứt, thời điểm di nương ta không chịu nổi bi thống mà chết đi, hoàng hậu cũng là kế này thất bại lại nảy ra kế khác, thề phải giết chế Hoàng Phủ Hạo Thiên. Tiểu thái giám bên cạnh Hoàng Phủ Hạo Thiên mật báo, nói rằng trong cung thái tử phát hiện hình nhân cắm đầy kim châm, viết trên mình hình nhân kia chính là bát tự của hoàng thượng. Lúc ấy còn có cung nữ thiếp thân bên người Hoàng Phủ Hạo Thiên đứng ra xác nhận, hình nhân kia là đồ của thái tử, Hoàng Phủ Hạo Thiên có trăm miệng cũng chẳng thể nào bào chữa, bị giam vào Thiên Lao, phụ thân vì cứu hắn mới cùng hoàng thượng diễn trò, phụ thân nhận gánh tất cả tội danh, mẫu thân càng thêm can đảm, đứng trước mặt văn võ bá quan tự xưng muốn vì tỷ tỷ báo thù, bọn họ dùng mấy trăm nhân mạng một gia tộc Úy Trì nhà ta ta làm vật đánh đổi, chuộc lấy một mạng của Hoàng Phủ Hạo Thiên. Toàn bộ hơn ba trăm người phủ gia, tất cả đều chết dưới hỏa tiễn Ngự Lâm Quân, phủ trì ngày xưa hoa lệ là thế liền ngập trong biển lửa, lửa bốc ngùn ngụt đốt cháy tất cả, chỉ có ta, được mấy trăm hộ vệ dùng thân mình làm khiên chắn che chở mới sống sót.”
Gian phòng to lớn, chỉ có tiếng rút khí trầm sâu cùng tiếng nghẹn ngào của Hàn Chiến, Hàn Tuyết nhẹ nhàng phủ lấy lưng hắn, mặc hắn kìm nén thanh âm nức nở như trẻ nhỏ.
“Từ đó về sau, ngày ngày ta đều trong tâm tình kinh đảm, ngay cả tên tuổi cùng không dám dùng, nghèo hèn quay quắt lưu lạc nới đầu đường xó chợ, chịu bao nhiêu ăn hiếp cũng không dám phản kháng vì sợ có người nhận ra mình, lúc đó ta rất hận, hận phụ thân vì muốn tận trung với nước mà không thèm để tới tính mạng cả gia cố, hận mẫu thân vì muốn lưu lại huyết mạch của di nương mà không màng sinh tử, hận Hoàng Phủ Hạo Thiên, làm cho cả nhà ta phải đền mạng, hận Hoàng Phủ Ngạo Thiên vì tư lợi, thân là hoàng đế, không có cách cứu con ruột lại để cả một nhà tướng lĩnh chống đỡ thay, càng hận hơn là ả hoàng hậu bày mưu kia. Khi đó ta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến báo thù, mỗi ngày đều bị hận thù giày vò, cho nên khi nghe được nàng là nghĩa muội của Hoàng Phủ Hạo Thiên, ta liền nghĩ cách đến gần nàng.”
Nói tới chỗ này, Hàn Chiến thu cánh tay đem Hàn Tuyết ôm sát, “Hôm đó ta xác thực muốn tìm cơ hội đến gần nàng, nhưng không nghĩ sẽ vì đói bụng quá mà ngất đi, càng không nghĩ tới nàng sẽ cứu ta. Cùng nàng ở chung lâu ngày, tâm tư muốn báo thù của ta dần dần biến mất, ta đối với nàng là thật lòng, Tuyết Nhi, tin tưởng ta.”
“Đồ ngốc, ta đều là người của chàng rồi, sao lại không tin chàng được?” Hàn Tuyết cảm khái vuốt tóc hắn, “Khi còn bé, ta thường thấy chàng ặp ác mộng, có lúc nửa đêm tỉnh dậy thấy chàng đang chìm sâu trong mộng, sợ hãi kêu cứu, mẹ nói chàng cũng là người đáng thương, cha nói nếu ta đối xử với chàng thực tốt, chàng sẽ không còn gặp ác mộng nữa. . . . . .” Nhớ tới hồi nhỏ, bản thân vì muốn Hàn Chiến nửa đêm không gặp ác mộng mà làm ra mấy cái chuyện buồn cười kia, khóe miệng Hàn Tuyết không khỏi kéo thành một đường cong.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Hàn Chiến từ đầu vai nàng ngẩng lên, nhu tình trong mắt tĩnh lặng, tràn đầy cảm động.
Hàn Tuyết bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, giơ tay lên che lại đôi mắt làm nàng trầm mê kia, thanh âm thấp khẽ cơ hồ không nghe được: “Khi còn bé, ta đây ----- thực ngốc.”
Hàn Chiến kéo hai tay nàng đang che mắt hắn xuống, khóe miệng cũng khẽ khơi lên, hiển nhiên là cũng đang nhớ tới mấy cái chuyện xấu hồi bé kia của Hàn Tuyết. Mắt hắn nhìn chăm chú người trong ngực, cúi đầu sát bên tai nàng thâm tình nói, “Không, nàng không phải ngốc, trong mắt ta, lúc đó nàng là tiểu tiên tử khả ái nhất.” (đại khái kiểu như ‘em là thiên thần dễ xương nhất trong mắt anh’ ấy ạ =_=”)
“Thật không?” Hàn Tuyết thẹn thùng e lệ ngước mắt nhìn hắn, trong lòng mật ngọt tuôn trào.
“Thật!” Kiều mị phong tình như thế, tròng mắt Hàn Chiến tối sầm lại, dục vọng sâu kín nhất thời căng thẳng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi căng mọng kia vào trong miệng, Hàn Chiến nhẹ nhàng thương yêu liếm mút, lưỡi thô thăm dò vào khuôn miệng nồng đậm hơi thở mùi đàn hương, tinh tế lướt qua từng chiếc răng, lúc này mới cùng cái lưỡi đinh hương quấn quýt trêu đùa.
Tư vị tuyệt vời trong miệng làm cho Hàn Chiến chỉ cảm thấy nhiệt lưu dưới háng bắt đầu động khởi, trong miệng không khỏi hôn sâu hơn, liếm mút mãnh liệt hơn, tình dục tuôn trào, hai tay không nhịn được khẽ di động trên người Hàn Tuyết.
“Ân. . . . . .” Hàn Tuyết mảnh mai rên rỉ một tiếng, tay ngọc thon dài ôm chéo sau cổ Hàn Chiến. Hàn Chiến hôn cương mãnh lại bá đạo, lập tức khiến hai chân nàng như nhũn ra, cơ hồ không đứng vững nổi…
/82
|